Huyền Ảo Tầm thần ký - Trường lộ cô hành

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi camtien14101999, 24 Tháng sáu 2019.

  1. camtien14101999

    Bài viết:
    9
    Chương 10:

    "Bấm để xem"
    Sau gần nửa tháng gian nan ở trong rừng rậm hành tẩu, Tịch Thần rốt cuộc cũng thấy được ánh dương nhu hòa đầu tiên của thế giới này. Kỳ Văn Thư không hổ là người bản địa, thập phần hiểu rõ địa thế xung quanh, có hắn dẫn đường, đường đi trở nên dễ dàng rất nhiều.

    Một ngày này, từ phía xa nhìn lại, Tịch Thần đã mơ hồ cảm nhận được một luồng khí mới, các loại nguyên tố năng lượng đập vào mặt làm nàng toàn thân run lên sung sướng.

    Huyễn hoặc trong sương mù, dần dần hiện ra một tòa cổ thành, thành quách nguy nga, mang hơi thở xa xăm xưa cũ, tường ngói nhạt màu cát bụi, nhưng vẫn không thể che lấp được một cỗ tráng lệ bất phàm khí thế.

    Tường thành cao mấy chục mét, vùn vụt thẳng đứng, nhìn từ xa giống như là một thanh trường thương đâm thẳng chọc trời, có xuyên vân phá nhật hùng vĩ tư thế.

    Càng tới gần, cỗ khí thế đó càng nùng liệt, Tịch Thần tâm linh chấn động, có một cỗ xúc động muốn quỳ lạy từ trong lòng nảy sinh, nhưng mà bị nàng cưỡng chế ngăn chặn.

    Dù vậy, cảm xúc vẫn rất mênh mông.

    Gặp nó lần đầu tiên, nàng dường như lại thấy được Thần Hành đại lục Chư Thần thánh địa. Khi đó, nàng cũng là có như vậy xúc động muốn quỳ bái.

    Cảm xúc tới rất nhanh cũng tiêu tan rất nhanh, cho nên đi bên cạnh nàng Kỳ Văn Thư cũng không có phát giác vừa rồi nàng mới thất thần!

    Hắn hiện tại chỉ một lòng nghĩ đến về nhà, làm gì còn tâm tư đi chú ý đến nàng!

    Nhìn quen thuộc cửa thành chỉ còn cách mình mấy chục mét, hắn bỗng nhiên rất có loại xúc động muốn khóc.

    Lần này ra ngoài, suýt chút nữa thì không về được nữa!

    Nghĩ vậy, hắn không khỏi nâng nhanh hơn bước chân.

    Tịch Thần nhìn hắn, biết người này đang suy nghĩ cái gì, cười không nói, chỉ hơi điều chỉnh tốc độ theo kịp bước chân của hắn.

    Đến gần, Tịch Thần thấy rõ ràng hơn toàn thành khung cảnh, đặc biệt là trên cao kia tấm bảng viết rồng bay phượng múa hàng chữ.

    Chỉ tiếc, nàng đọc không hiểu.

    Thần Hành đại lục thịnh truyền là ma pháp, tinh linh ngữ, mà cái kia chữ cái lại thập phần xa lạ, cho nên nàng đọc không hiểu cũng là chuyện bình thường.

    Dù vậy, trong lòng vẫn hơi tiếc nuối!

    Đến nay mới thôi, nàng mới thật sự xác định mình không còn ở Thần Hành đại lục, mà thế giới này so với quê hương của nàng, có rất lớn khác biệt.

    "Văn Thư! Là ngươi sao?"

    Đang nghĩ, bỗng nhiên có một giọng nói truyền vào tai, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng. Theo thanh âm tìm tới, nàng phát hiện có một người thiếu niên hướng bên này đi tới.

    Kỳ Văn Thư nghe thấy tên mình, cũng ngước mắt lên nhìn, thấy người nọ, hắn bật thốt ra:

    "Trình Mặc!"

    Trình Mặc nghe thấy tên của mình, mắt sáng lên, đánh giá một hồi, một đấm vỗ vào vai Kỳ Văn Thư, sang sảng nói:

    "Thật sự là tên ngốc nhà ngươi, làm ta còn tưởng mình hoa mắt đâu? Đến nói nói ta nghe, một tháng này ngươi đi đâu? Làm ta lo lắng cả lên, muội muội của ngươi một mực quấn lấy ta đòi đi tìm ngươi đâu".

    Kỳ Văn Thư cảm giác bả vai đau đớn, vô tình đụng trúng vết thương, hắn nhíu mày, khẽ rên một tiếng.

    Trình Mặc lúc này mới phát hiện Kỳ Văn Thư bộ dáng chật vật, bả vai còn quấn vải trắng, hắn lập tức thu hồi đùa giỡn tâm tư, quan tâm hỏi:

    "Sao vậy? Bị thương à!"

    Kỳ Văn Thư khuôn mặt khó coi gật đầu.

    Trình Mặc lấy tay vuốt vuốt cái mũi, áy náy nói:

    "Xin lỗi nha! Huynh đệ, ta không biết ngươi bị thương".

    Kỳ Văn Thư miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

    "Không sao!"

    Lúc này, Trình Mặc mới phát hiện bên cạnh Kỳ Văn Thư đứng một người, toàn thân quần áo đen kỳ lạ bao phủ hết cả cơ thể, ngay cả mặt cũng bị một tầng bóng ma che khuất. Nhưng từ hình dáng bên ngoài, hắn có thể xác định là cái nữ.

    Hắn giống như phát hiện tân đại lục, tò mò hỏi:

    "Vị này là?"

    Kỳ Văn Thư ấp úng một hồi, mới nặn ra mấy chữ:

    "À.. Là một người bạn cũ!"

    Trình Mặc nhìn hắn phản ứng, trong lòng càng có xác thực suy đoán, bí hiểm cười trêu ghẹo:

    "A! Vậy sao? Vậy còn không mau đưa về nhà, muội muội ngươi cũng đã sốt ruột đến nóng nảy rồi, mau trở về đi. Ngày mai rãnh rỗi lại đi Nhiệm Vụ Đường cũng không muộn. Ta trở về giúp ngươi thông báo một tiếng".

    Kỳ Văn Thư mặt xoát một cái đỏ hồng, nhưng cũng không tiện phát tác, nghe đến câu sau, hắn mới trở về bình thường, chân thành nói:

    "Đa tạ ngươi, Trình Mặc. Vậy ta đi về trước!"

    Trình Mặc phất phất tay: "Đi đi!"

    Kỳ Văn Thư đi trước, Tịch Thần theo sau đó, trải qua bên người Trình Mặc thời điểm, nàng âm thầm nhíu mày.

    Tổng cảm thấy người này khá kỳ quái, nhưng nàng nhất thời cũng không nói được hắn kì quái ở nơi nào.

    Chỉ là bản năng có chút không thích!

    Cũng không nghĩ nhiều, nàng nâng bước chân đi tiếp!

    Đợi hai người đi xa rồi, Trình Mặc mới nhìn chằm chằm bóng lưng Tịch Thần không bỏ, trong mắt hiện lên sâu xa nghiền ngẫm. Một lát sau, hắn hướng vào thành một phương khác di chuyển.

    Vào thành rồi, nàng vẫn luôn đi theo Kỳ Văn Thư một đường hướng bắc, dọc đường đi, nàng mới biết cái gì là khô cằn nông nỗi. Hai bên đường xá vắng tanh, nhà nhà đóng kín cửa, không có một chút tiếng động. Chỉ có bên ngoài bậc thềm thỉnh thoảng có người trải thảm rao bán đồ vật, đều là những thứ linh tinh, nàng nhìn mà hoa cả mắt.

    Đôi lúc lại gặp hai ba thanh niên một thân trang bị, tay vác cồng kềnh trường đao sát vai mà qua, những người đó trên thân tồn đọng huyết tinh chi khí.

    Đi hơn nửa canh giờ, Kỳ Văn Thư mới dừng lại ở một tòa tứ hợp viện cũ kỹ. Nó nằm ở góc khuất con đường, hai bên cỏ dại mọc cao tới nửa căn nhà. Nếu không có người dẫn đường, Tịch Thần bảo đảm cho nàng đi tìm nàng cũng tìm không ra.

    Hai người đứng trước bậc thềm cánh cửa, Tịch Thần trố mắt hỏi:

    "Đây là nhà của ngươi?"

    Kỳ Văn Thư vui vẻ đáp: "Đúng vậy!"

    Tịch Thần bĩu môi: "Thật tàn tạ!"

    Kỳ Văn Thư: .

    Hắn cũng không có mời nàng về nhà được chứ? Giống như người này là tự đi theo hắn đi! Hiện tại chê nhà hắn là ý gì!

    Thật rất muốn đem người này ném ra ngoài!

    Đáng tiếc, hắn có tâm nhưng vô lực.

    Huống chi, người ta còn là hắn ân nhân.

    Bất đắc dĩ thở dài, hai mắt liếc xéo Tịch Thần một cái, hắn đẩy nhẹ cửa đi vào.

    Tịch Thần cũng không có ý gì khác, nàng chỉ đùa hắn chút thôi, nhà hắn còn được xem là tốt, nhớ lúc trước nàng còn không có nhà mà ở đây!

    Một bên đi theo hắn vào nhà, một bên dụng tinh thần lực hướng chung quanh lan tỏa tra xét.

    Nhìn từ bên ngoài thấy nhỏ vậy thôi, thực ra ở bên trong lớn vô cùng, Kỳ Văn Thư mang nàng vòng quanh mấy lần, quải mấy điều con đường nhỏ mới tới một tòa sương phòng.

    Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng lại có vài tiếng "Khụ! Khụ!" ở trong phòng truyền ra.

    Kỳ Văn Thư nghe thấy tiếng, cũng bất chấp nàng chạy nhanh tới sương phòng gõ cửa, vừa mở miệng kêu:

    "Tiểu Nhã!"

    Trong phòng tiếng ho im bặt, có vật gì đó rớt xuống kêu "choang" một tiếng. Lát sau mới truyền ra một cái mềm mại yếu ớt giọng nữ:

    "Ai đó?"

    Trong giọng nói tràn ngập thấp thỏm cùng phòng bị.

    Kỳ Văn Thư hai mắt đỏ hồng, gấp gáp giải thích:

    "Là ca ca đây! Tiểu Nhã, mau mở cửa cho ta!"

    Trong phòng lại truyền ra giọng nữ thanh âm, chỉ là lần này giọng nói có chút nghẹn ngào:

    "Ca ca.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2020
  2. camtien14101999

    Bài viết:
    9
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phanh!

    Cửa phòng bị thô bạo đẩy ra, kèm theo là một trận gió thổi qua, chỉ thấy trong phòng chạy ra một cái thiếu nữ bóng dáng, không kịp chờ đợi mà hướng Kỳ Văn Thư nhào tới.

    "Ca ca!"

    Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc cùng với mềm mại ôm ở trong lòng thân thể, Kỳ Văn Thư cảm thấy một viên treo cao trái tim rốt cuộc thả lỏng xuống dưới. Hắn chậm rãi vuốt vuốt đầu người trong ngực, giọng mềm nhẹ an ủi:

    "Không sao rồi, Tiểu Nhã!"

    Kỳ Tiểu Nhã dụi dụi đầu vào ngực Kỳ Văn Thư, hai tay siết chặt hông hắn, mắt đỏ hoe, nỉ non:

    "Ca ca mấy ngày nay đi đâu vậy? Làm muội lo sợ muốn chết. Muội còn tưởng huynh cho rằng muội là gánh nặng, bỏ rơi muội đi rồi".

    Kỳ Văn Thư dở khóc dở cười: "Sao có thể! Ca ca có thể bỏ rơi cả thế giới cũng không bỏ rơi muội!"

    Kỳ Tiểu Nhã lé mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"

    Kỳ Văn Thư ôn nhu cười: "Thật!"

    Nghe vậy, Kỳ Tiểu Nhã cười híp mắt, hai con mắt giảo hoạt lóe một cái, trầm mặt xuống: "Nhưng mà Trình Mặc ca ca nói, lời của nam nhân tuyệt đối không thể tin, nhất là nam nhân miệng ngọt".

    Kỳ Văn Thư khóe miệng cứng đờ, bất đắc dĩ nói:

    "Nhưng mà ta là ca của muội!"

    Xem xem hai tháng này hắn không ở nhà, tên kia dạy hư muội muội của hắn rồi!

    Không được! Hắn muốn tuyệt giao!

    Kỳ Tiểu Nhã lại ngây thơ đáp lại, lời nói tức chết người không đền mạng:

    "Muội biết huynh là ca của muội, nhưng mà huynh cũng là nam nhân a! Nhất là huynh cũng miệng ngọt, cho nên muội hơi nghi ngờ".

    Kỳ Văn Thư:.

    Hắn có thể nói cái gì bây giờ, chẳng lẽ nói hắn không phải nam nhân.

    Muội muội của ta bắt đầu mất lòng tin vào ta, ta nên làm thế nào bây giờ? Online đợi, rất gấp!

    Kỳ Tiểu Nhã thấy hắn nóng nảy gấp gáp, híp mắt cười nói:

    "Được rồi! Đùa huynh thôi. Dù sao huynh cũng không bỏ muội được. Nếu có ngày đó, muội sẽ đánh gãy chân huynh, mang về nhà cột tại chỗ trông chừng, huynh cũng không chạy được!"

    Kỳ Văn Thư nghe vậy, bắc đắc dĩ cười, sủng nịch nói:

    "Được rồi! Biết muội lợi hại rồi! Bây giờ thì bỏ ta ra được không, nếu muội còn ôm, ca ca muội sẽ chết vì ngộp đó".

    Kỳ Tiểu Nhã "a" một tiếng, luống cuống tay chân mà chạy ra, lúc này nàng cũng mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển vài cái.

    Kỳ Văn Thư thấy vậy, lo lắng hỏi:

    "Bệnh của muội sao rồi, có thuyên giảm chút nào không. Cũng là ca ta không chu toàn, bỏ muội ở nhà một mình".

    Kỳ Tiểu Nhã mỉm cười trấn an: "Không sao, đã đỡ nhiều rồi, dù sao có Trình Mặc ca ca tới lui thăm chừng, không cần nhiều lo lắng. Ngược lại, huynh ở ngoài một mình hành tẩu, mới cần lo lắng".

    Mắt nhìn hai người còn tiếp tục hàn huyên thăm hỏi, một bộ dáng cửu biệt trùng phùng có nhiều chuyện nói cả đêm cũng không hết, Tịch Thần đành phải "Khụ" một tiếng cắt đứt hai người nói chuyện.

    Lúc mới đầu, nàng còn khá kinh ngạc Kỳ Văn Thư có cái muội muội, vì để cho hai người có không gian riêng, nàng còn cố ý tìm một chỗ khuất ngồi xổm xuống nhắm mắt tu luyện.

    Nề hà, hai người này quá mức "tú ân ái", rải thức ăn cho chó ngay trước mặt nàng, mặc dù chỉ là huynh muội khẩu vị, nhưng mà xác thực cũng ảnh hưởng đến nàng tu luyện.

    Tu luyện không tập trung cũng làm ma pháp sư bực bội!

    Mà ma pháp sư bực bội thì người khác cũng đừng mong thoải mái.

    Nàng kiên quyết không ăn thức ăn cho chó!

    Lúc này, Kỳ Văn Thư mới nhớ tới ở đây còn một người, mặt xoát cái đỏ bừng, xấu hổ.

    Kỳ Tiểu Nhã nghe thấy tiếng ho cũng giật mình, quay đầu nhìn lại, bắt gặp một cái bóng đen ngồi xổm ở bên cạnh núi giả trước sương phòng nhà mình.

    Nàng kinh hô lên một tiếng, sau đó nghĩ tới cái gì, xắn xắn tay áo, hùng hổ đi tới, mặt hầm hầm đối với Tịch Thần nói:

    "Ngươi là ai? Tại sao lại có mặt ở trong nhà của ta? Có phải ngươi thầm mến mộ ca ta, cho nên theo dõi hắn về nhà. Ta nói cho ngươi biết, muốn thích ca ca ta, trước tiên phải được sự đồng ý của ta.

    Nhìn ngươi bộ dáng này, quần áo đen thùi lùi không thấy được mặt mũi, trang bức cho ai xem, mất điểm!

    Thứ hai, dáng ngồi không đứng đắn, mất điểm!

    Thứ ba, ta nhìn xem ngươi không vừa mắt.

    Cho nên, ngươi hết hi vọng đi!"

    Tịch Thần đột nhiên bị mắng có chút phát ngốc tại chỗ, ai nói cho nàng biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

    Nàng không khỏi đưa mắt nhìn Kỳ Văn Thư, ý tại ngôn ngoại:

    "Muội muội ngươi lại phát bệnh cái gì rồi?"

    Kỳ Văn Thư toàn bộ quá trình ngây người, cho đến khi nhận được ánh mắt của Tịch Thần, trong lòng hắn cảnh linh báo động, thầm hô "không xong!".

    Hắn vội vã chạy tới, đụng lấy khuỷu tay Kỳ Tiểu Nhã, nói:

    "Khụ! Tiểu Nhã! Muội hiểu lầm rồi, vị cô nương này là người cứu mạng của ta, không phải như muội nghĩ đâu".

    Kỳ Tiểu Nhã trên mặt hiện lên nghiêm trọng hoài nghi, ánh mắt giữa Tịch Thần và Kỳ Văn Thư đánh giá qua lại, sau đó quay lại hỏi Kỳ Văn Thư:

    "Ca! Ngươi không phải đang gạt ta đấy chứ?"

    Kỳ Văn Thư vô lực vỗ trán, đối với cô muội muội hay tưởng tượng này hắn cũng hết cách, hắn chỉ có thể chậm rãi giải thích:

    "Ta gạt muội làm cái gì, chuyện này kể ra dài lắm. Đi! Đi vào nhà, ta kể cho muội nghe. Huống chi cũng không thể để khách nhân ngồi chồm hổm ở đấy được".

    Lúc này, Kỳ Tiểu Nhã cũng đã tin tưởng hơn phân nửa, bĩu môi dẫn Kỳ Văn Thư cùng với Tịch Thần đi phòng khách.

    Tịch Thần đứng dậy, vỗ vỗ quần áo đi theo, trong lòng có chút buồn bực!

    Thử hỏi, kiêu ngạo như ma pháp sư khi nào bị người ta mắng qua, còn như vậy oan uổng.

    Tịch Thần bởi vì nể mặt Kỳ Văn Thư nên không có phát tác, trong lòng khó chịu là nhất định.

    Tới phòng khách rồi, Tịch Thần lại tiếp tục làm người vô hình. Kỳ Văn Thư một hơi đem chuyện xảy ra trong mấy tháng này kể cho muội muội của hắn nghe.

    Kỳ Tiểu Nhã nghe xong, cảm thấy thế giới quan đổi mới, lại nghĩ đến vừa rồi mình hành động, vô tình đắc tội ân nhân. Kỳ Tiểu Nhã nghĩ vậy, đứng lên, bộ dạng rụt rè, khuôn mặt đầy áy náy, đi đến Tịch Thần trước người, cúi người nói:

    "Khụ! Vị này tỷ tỷ, vừa rồi là muội hành động lỗ mãng, nay biết được chân tướng, vạn phần ăn năn, mong tỷ không chấp nhất trẻ tuổi không hiểu chuyện mà tha thứ cho muội!"

    Nói xong hai mắt trong veo, ngân ngấn nước mắt chân thành nhìn Tịch Thần.

    Tịch Thần nghe tiếng, vừa mở mắt ra đã thấy được một đôi ủy khuất cầu xin đôi mắt:.

    Nói thật, cái đó đôi mắt làm cho nàng nghĩ tới kiếp trước nàng duy nhất sủng vật, Cầu Cầu!

    Chợt nhìn lại, thấy không phải, nàng trong lòng ha hả cảm thán.

    Tốc độ biến sắc mặt này thật là!

    Dù vậy, nàng trong lòng khó chịu cũng tiêu tan hơn phân nửa, mặc cho ai nhìn đến như vậy một đôi đơn thuần con mắt, cũng không nổi lên một tia hờn giận.

    Tịch Thần lãnh thanh nói:

    "Không trách ngươi!"

    Kỳ Tiểu Nhã như là nhận được đại xá, hai con mắt sáng bừng lên, hoạt bát hỏi:

    "Đa tạ tỷ đã tha thứ cho muội, cũng đa tạ tỷ đã cứu mạng ca ca của ta. Ơn này muội quyết ghi nhớ trong lòng, sẽ có ngày báo đáp. À mà đến bây giờ muội còn chưa biết tên của tỷ là gì?"

    Nói tới đây, Kỳ Văn Thư cũng có chút xấu hổ đỏ mặt, một tháng này, hắn ra vẻ cũng chưa biết tên của nàng là gì đâu!

    Tịch Thần nghĩ nghĩ hồi lâu, mới đáp:

    "Cứ gọi ta Tịch Thần là được".

    Kỳ Văn Thư nghe thấy tên này, nhíu nhíu mày, cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không hỏi ra tiếng.

    Kỳ Tiểu Nhã lại không được như vậy an tĩnh, nàng mở miệng hỏi:

    "Đây là họ tên của tỷ sao? Nghe sao quái quái!"

    Kỳ Văn Thư thật muốn bụm lại cái miệng của nàng, thật là cái gì cũng dám nói, không biết trước mắt là cái đại ma nữ sao?

    Chỉ là Tịch Thần cũng không có nổi giận, nàng trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Kỳ Văn Thư cho rằng nàng muốn bão nổi, hắn đã chuẩn bị tư thế mang muội muội chạy trốn.

    Nàng lại mở miệng, giọng nói có chút hư ảo:

    "Không! Đó chỉ là tên của ta, ta không có họ!"

    Không khí ngưng trầm nghẹt thở, Tịch Thần nói xong lại không nói nữa, nhắm mắt lại che dấu trong mắt cuồn cuộn cảm xúc.

    Kỳ Văn Thư, Kỳ Tiểu Nhã há mồm thở dốc, định nói ai sinh ra trên đời mà không có họ, chỉ là giọng nói như bị ứ nghẹn, không thể thốt thành lời.

    Thông qua một câu nói, Kỳ Văn Thư liền biết nàng có chuyện xưa, chỉ là hắn sẽ không hỏi.

    Cuộc nói chuyện tan rã trong không vui!

    Biết mọi người ai cũng đều mệt mỏi, cho nên Kỳ Tiểu Nhã không có tiếp tục truy cứu, mà là đâu vào đấy sắp xếp cho Tịch Thần một căn phòng trống sát vách của nàng, cho Tịch Thần tạm nghỉ ngơi.

    Tịch Thần cũng không làm bộ làm tịch, yên tâm vào ở.

    Bước vào căn phòng kia một khắc, nàng không khỏi cảm thán, Kỳ Tiểu Nhã nhìn tuy rằng bồng bột lỗ mãng, nhưng mà kỳ thật nàng cũng rất tỉ mỉ tinh tế, nhìn căn phòng tươm tất gọn gàng, có vẻ như được quét dọn thường xuyên.

    Không khí tươi mát, thanh tân, không giống như là quanh năm bỏ hoang.

    Xung quanh còn chưng bày vài cái kệ sách, đặt lẻ loi mấy quyển ố vàng bìa sách. Tịch Thần thử cầm một quyển lên xem thử, sau đó thở dài bỏ xuống.

    Chữ viết giống y hệt chữ trên tường thành nàng nhìn thấy, cho nên nàng cũng đọc không hiểu!

    Kiểm tra hết một vòng, Tịch Thần còn xem như vừa lòng!

    Vì vậy, nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.

    Nói là nghỉ ngơi, kỳ thật đa số thời gian nàng đều là nhắm mắt minh tưởng.

    Nói nàng là tu luyện cuồng nhân cũng không quá đáng!
     
  3. camtien14101999

    Bài viết:
    9
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm không ngừng nghỉ tu luyện, Tịch Thần không vì vậy mà thiếu ngủ, ngược lại rất có tinh thần.

    Cộc cộc!

    Tiếng gõ cửa đánh gãy nàng tu luyện, tinh thần lực cảm nhận được là Kỳ Văn Thư khí tức, nàng đứng dậy, mở cửa ra hỏi:

    "Có chuyện gì sao?"

    Kỳ Văn Thư không ngờ nàng phản ứng nhanh như vậy, này đâu có giống như người phiêu bạt rừng núi hai ba tháng, mệt mỏi ngã xuống là ngủ đến mê mệt phản ứng.

    Vốn trong lòng có chút áy náy, cảm thấy tội lỗi khi đánh thức nàng, hiện tại sao? Tiêu tan thành mây khói.

    Hắn không nên dùng người bình thường phản ứng so đối với tên ma nữ này!

    Nghĩ là nghĩ vậy, hắn vẫn có chút ấp úng nói:

    "Ách! Hôm nay ta phải đi một chuyến Liên Minh Lính Đánh Thuê để trả nhiệm vụ, nghĩ ngươi cũng tò mò, nên ta lại đây hỏi thăm. Ngươi có muốn đi tham quan hay không?"

    Tịch Thần không cần suy nghĩ đáp: "Đương nhiên là đi rồi!"

    Kỳ Văn Thư không cảm thấy bất ngờ, này vốn dĩ liền trong dự liệu của hắn.

    Chỉ là, khi hắn thấy người nọ cứ vậy đóng cửa lại mà đi theo hắn, hắn không khỏi nghi ngờ hỏi:

    "Ngươi không thay đổi y phục sao?"

    Tịch Thần ngẩn ra: "Thay làm cái gì?"

    Kỳ Văn Thư gân xanh bạo giật: "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi bộ y phục này cũng đã mặc cả tuần!"

    Tịch Thần vẫn không hiểu được, nâng mắt nghi hoặc: "Thì làm sao? Dù sao cũng còn rất sạch sẽ, không có mùi a! Huống chi, này đã là bộ cuối cùng của ta rồi, không còn y phục để thay nữa!"

    Kỳ Văn Thư: .

    Hắn cảm giác tim mình mệt quá! Người này rốt cuộc có biết cái gì gọi là thẩm mĩ hay không vậy?

    Kỳ thật qua mấy tháng này ở chung, hắn cũng đã hiểu một số thứ, người này nhìn như trêu chọc hắn làm niềm vui, nhưng mà hắn lại cảm giác được, nàng không có chút nào để ý tới. Đối với nàng, dường như mọi thứ xung quanh đều không quan trọng bằng việc nàng nhắm mắt tu luyện.

    Từ "tu luyện" này cũng là nàng chính miệng nói cho hắn biết.

    Bởi vậy, hắn có thể mơ hồ đoán rằng: Nàng thật sự là cái đầu gỗ chỉ biết tu luyện, mặt khác cái gì cũng không biết.

    Cho nên, hắn hiện tại có thể nói cái gì bây giờ?

    Chỉ có thể âm thầm đi cách xa người này một khoảng cách.

    Đi được một đoạn, Tịch Thần chợt nhớ ra cái gì, tò mò hỏi:

    "Muội muội đáng yêu của ngươi đâu rồi? Không đi theo" canh chừng "ngươi sao?"

    Ở từ canh chừng, nàng còn cố ý chế nhạo.

    Kỳ Văn Thư cắn răng giải thích:

    "Tiểu Nhã thân thể từ nhỏ không tốt, triền miên giường bệnh. Cho nên ta không cho nàng ra ngoài, gặp phiền toái liền nguy hiểm. Dù sao, có ta lo lắng mọi bề là được rồi, nàng không cần thiết phải phiền lòng những chuyện khác".

    Tịch Thần nghe vậy, không cho là đúng, lẩm bẩm nói nhỏ:

    "Nếu như có một ngày ngươi hoàn toàn rời khỏi nàng, nàng nên ứng phó như thế nào?".

    Kỳ Văn Thư dường như nghe được, khựng người đứng lại, trong lòng dâng lên một nỗi hoang đường sợ hãi.

    Đúng vậy! Nếu như một ngày không có hắn? Muội muội hắn phải làm sao bây giờ?

    Hắn chợt nghĩ lại chuyện hai tháng trước xảy ra, mồ hôi lạnh chảy ròng.

    Hắn có chút thất thố bật thốt ra, giống như trưng cầu ý kiến:

    "Vậy.. Vậy ta phải làm sao bây giờ?"

    Tịch Thần mím môi, mắt đen sâu thẳm nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói:

    "Cách duy nhất để vẹn cả đôi đường, đó là: Ngươi phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ, mà nàng – cũng phải có năng lực tự bảo vệ bản thân!"

    Oanh!

    Kỳ Văn Thư cảm thấy trong đầu nổ tung, dường như có cái gì đó phá tan chướng ngại trong hắn, mở ra cho hắn một đạo rộng lớn đại môn, tim hắn đập gia tốc, hơi thở dồn dập.

    Nghĩ đến người trước mắt này có siêu nhiên năng lực, hắn trong lòng khát cầu, hai mắt lửa nóng dồn dập như muốn thiêu đốt tất cả.

    "Ngươi có thể giúp ta được không?"

    Giọng nói tràn ngập khẩn cầu, xen lẫn chờ mong.

    Tịch Thần lắc đầu:

    "Không ai có thể giúp được ngươi cả, ngoại trừ bản thân chính ngươi!"

    Kỳ Văn Thư thất vọng rủ đầu, một đầu nhiệt huyết mênh mông bị nàng một câu nói nước lạnh tạt xuống, tan vỡ hi vọng.

    Kỳ Văn Thư có chút oán giận hét to:

    "Nếu ngươi đã không chịu giúp ta, vậy thì đừng có lên mặt dạy dỗ ta. Ngươi chỉ là một người bên ngoài tới thì biết cái gì, ngươi không biết được đây là cái dạng gì thế giới, nó truyền thừa đứt đoạn.. Mà ta chỉ là một tầm thường dân chúng, làm sao có khả năng học được thứ người khác có thể học".

    Tịch Thần mờ mịt, không biết hắn nổi điên cái gì, dù sao ma pháp sư kiêu ngạo là không thể để cho hắn sỉ nhục, nàng lạnh mặt, trầm giọng nói:

    "Ta không biết ngươi vì cái gì nổi giận, nhưng mà có một thứ ngươi nói sai rồi, cơ hội không phải là người khác đưa tới, mà là chính ngươi phải đi tìm kiếm, cũng giống như chấp niệm, ý muốn của ngươi là cái gì, ngươi phải tự mình hiểu rõ, chỉ có như vậy ngươi mới tìm ra con đường cho mình. Còn ngươi nói ta không hiểu biết thế giới này, đó là thật sự! Ta không phủ nhận, nhưng ít ra, ta biết được mình muốn thứ gì!"

    Tịch Thần cảm giác miệng khô lưỡi khô, lần đầu tiên nàng nói một chuỗi dài lời nói, thật quá thần kỳ!

    Nói xong, nàng phẩy tay áo bỏ đi, lời nói cũng đã nói hết, hiểu hay không đó là chuyện của hắn.

    Kỳ Văn Thư lúc này cũng bình tĩnh trở lại, nhìn bóng người đã đi xa, hắn có chút ão não!

    Hắn không nên như vậy giận chó đánh mèo!

    Trải qua chuyện vừa rồi, hắn rốt cuộc biết nội tâm của mình cũng không có trong sáng như hắn tưởng, mà ngược lại, nó âm u, tràn đầy dục niệm.

    Chỉ là bình thường hắn giấu quá sâu, đến nay mới phát hiện ra.

    Cũng may, còn không quá muộn!

    Hiện tại hắn càng bức thiết muốn biết, hắn ý muốn rốt cuộc là cái gì?

    Mang trong lòng tâm tư, hắn như người mất hồn lủi thủi về nhà.

    Kỳ Tiểu Nhã thấy hắn đi mà trở lại, kinh ngạc hỏi:

    "Ca ca, ngươi sao lại trở về rồi?"

    Kỳ Văn Thư ủ rũ đầu, không nói, một mực trở về phòng mình, đóng cửa suy ngẫm.

    Kỳ Tiểu Nhã thấy hắn không để ý tới nàng, ngược lại mang tâm tư trong người, nàng cũng không phiền hắn, chỉ có thể ở trong lòng cảm thán:

    "Ca ca đi một chuyến về trưởng thành hơn rất nhiều rồi! Nàng cũng không thể cứ mãi như vậy thụt lui không tiến".

    Cảm thán xong, nàng lại đi làm tiếp trong tay công việc.

    Kỳ Văn Thư nhốt mình trong phòng, từng bước lật lại trong đầu từ nhỏ đến lớn ký ức, chợt phát hiện ra rằng, cuộc sống của hắn đơn điệu thật sự, đơn điệu đến mức làm hắn không có một chút lý tưởng cầu tiến.

    Người ta thường nói: Con người một khi hưởng thụ sự bình yên quá lâu, sẽ không hiểu được thế giới bên ngoài phong ba bão táp, càng sẽ mất đi ý chí chiến đấu, mất đi lý tưởng, mất đi bản ngã của mình..

    Cho nên, hắn lúc này thật sự không biết được, thứ hắn yêu thích rốt cuộc là cái gì?
     
    Thiên Túc thích bài này.
  4. camtien14101999

    Bài viết:
    9
    Chương 13: Gia Nhập Liên Minh Lính Đánh Thuê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt khác, Tịch Thần sau khi dỗi Kỳ Văn Thư bỏ đi, liền mạn vô mục đích đi ở trên đường cái. Thỉnh thoảng xuất hiện tốp năm tốp ba cao to tráng hán kết bạn mà đi, nàng liền đi theo.

    Bất tri bất giác, nàng đã đi hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt, thụt lùi về sau, đến cuối cùng chỉ còn lại những mảnh đất hoang cằn cỗi lởm chởm sỏi đá.

    Rất nhanh, Tịch Thần liền thấy được xa xa trước mắt nàng, xuất hiện một tòa cao lớn đại lâu, chiều cao khoảng mười mấy mét, nằm giữa trung tâm đất trống.

    Khác biệt với cằn cỗi hoang vắng con đường, xung quanh tòa đại lâu lúc này tụ tập rất nhiều người, ra ra vào vào, mỗi người trên mặt hung thần ác sát, bộ dạng vai hùm mật gấu.

    Tịch Thần trong lòng có một cái mơ hồ suy đoán, bước chân nhanh vài phần hướng nơi đó đi tới.

    Không bao lâu, nàng đã đứng trước đại lâu cửa lớn, chỉ là nhìn xung quanh xa lạ, nàng cũng không có bước vào.

    Thô nặng tiếng bước chân từ phía sau lưng truyền đến, kèm theo một cái ồm ồm giọng nói:

    "Xin chào! Ngươi là người mới đến sao? Có cần ta giúp cái gì không?"

    Tịch Thần quay đầu lại, thấy một cái mập mạp thiếu niên đứng sau lưng mình, làn da ngăm đen, mặc một bộ vải thô quần áo, trên tay còn cầm một quyển sổ con quơ qua quơ lại.

    Tịch Thần quay người lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi là?"

    Mập mạp thiếu niên hàm hậu cười, răng trắng sáng càng nổi bật nước da của hắn, thêm vài phần lập dị, hắn xở lở chìa tay ra:

    "Xin tự giới thiệu, ta tên Bàn Tử, là Liên Minh Lính Đánh Thuê giám vụ đường chấp sự. Nhìn ngươi vừa mới tới, có việc gì không hiểu cứ hỏi ta".

    Tịch Thần suy đoán được chứng thực, quả nhiên là Liên Minh Lính Đánh Thuê!

    Nhìn cánh tay chìa ra ở trước mặt, nàng cũng không có đi bắt, ngược lại thử thăm dò hỏi:

    "Ta có thể vào trong tham quan sao?"

    Bàn Tử hai mắt chợt lóe, không đổi sắc mà rút tay về, nụ cười vẫn tiếp tục duy trì:

    "Tự nhiên có thể!"

    Tịch Thần nghe vậy yên tâm, một bước bước vào đại môn, Bàn Tử cứ như vậy thuận lý thành chương thành nàng dẫn đường giả, hắn vừa đi vừa nói:

    "Liên Minh Lính Đánh Thuê là một cái rộng lớn tổ chức, nó được phân thành nhiều khu vực cai quản, như là: Giám Vụ đường, Nhiệm Vụ đường, Kim Bảo các, Thiên Thư viện, Hình Ý đường.. Mỗi một khu vực đều có riêng biệt chấp sự cai quản.

    Giống như ta là chấp sự của Giám Vụ đường, hằng ngày có trách nhiệm cai quản Lính Đánh Thuê đăng ký giả, phụ trách hướng dẫn chi tiết cho đăng ký giả những vấn đề thắc mắc. Ngoài ra, Giám Vụ đường còn phải thu thập các loại thông tin tình báo, cập nhật những chuyện xảy ra mới nhất trong ngày, đăng báo lên cấp trên".

    Nói tới đây, hắn ngừng một chút, vừa lúc hai người đi qua một cái đại sảnh, hắn với chỉ tay một phía, nói tiếp:

    "Ngươi nhìn thấy ở chỗ đông người kia không, đó chính là Nhiệm Vụ đường, phụ trách chấp sự quản lý là vị mỹ nữ đứng sau cái bàn dài kia, nàng gọi Cát Na!"

    Tịch Thần theo phương hướng nhìn lại, vừa thấy trong sảnh đứng đầy người, góc trong kê một cái bàn gỗ dài cắt ngang với bên ngoài, bên trong đứng một nữ nhân áo đỏ đang loay hoay làm cái gì đó, bên cạnh còn treo một tấm bảng lớn màu nâu đất viết các loại thông tin, nàng đọc không hiểu.

    Bàn Tử thấy nàng nhìn, tiếp tục mở miệng phổ cập tri thức:

    "Nhiệm Vụ đường cũng như tên gọi của nó, là nơi ban bố và kết thúc nhiệm vụ. Đăng ký giả có thể tham khảo bảng nhiệm vụ, lựa chọn phù hợp nhiệm vụ sau đó nhanh chóng hoàn thành. Bảng nhiệm vụ sẽ được đổi mới liên tục, chữ màu vàng tượng trưng cho nhiệm vụ trống, chưa ai nhận. Màu xanh lá tức là nhiệm vụ đã có người nhận và đang trong giai đoạn hoàn thành. Màu đỏ là nhiệm vụ đã hoàn thành.

    Trên dưới mỗi cái bố cáo nhiệm vụ sẽ có tương ứng tích phân phần thưởng cùng với thời gian quy định hoàn thành. Mặt khác, còn có rất nhiều loại hình nhiệm vụ, tỷ như màu tím nhiệm vụ, nó có nghĩa là tức thời kích phát nhiệm vụ, không có thông tin chi tiết đối tượng, thời gian, địa điểm, đăng ký giả phải tự mình tìm hiểu và hoàn thành, loại này nhiệm vụ không quy định tích phân cùng thời gian, chỉ dựa vào chứng cứ kết quả và thu hoạch vật phẩm đăng ký giả đem về mà kết toán sau.

    Ngoài ra, còn có màu cam liên hoàn nhiệm vụ, màu trắng phân nhánh nhiệm vụ, màu đen bí ẩn nhiệm vụ..

    Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đăng ký giả cần thiết trở về Nhiệm Vụ đường trả nhiệm vụ, chấp sự sẽ đem tương ứng tích phân nhận được đánh vào thân phận tạp của đăng ký giả đó, khi đó đăng ký giả mới có thể đem tích phân đi Kim Bảo các đổi lấy vật phẩm mình muốn".

    Tịch Thần yên lặng lắng nghe, tinh thần lực nhất nhất khắc ghi vào đầu, nàng không thể không cảm thán, quá trình thực sự rườm rà phức tạp, nhưng cũng rất thú vị!

    Bàn Tử cảm giác miệng đắng lưỡi khô, hắn từ trong ngực móc ra chai nước, uống một ngụm, rồi mới nói tiếp:

    "Liên Minh Lính Đánh Thuê được chia thành ba tầng lầu, tầng thứ nhất là đại sảnh Nhiệm Vụ đường, bất kỳ ai cũng có thể tham quan. Nhưng từ tầng thứ hai trở đi, chỉ có đã trở thành đăng ký giả mới có thể lên, kiểm tra rất nghiêm khắc, chỉ có trình ra thân phận tạp mới được thông qua, ai cũng đừng mong lừa dối quá quan. Tầng hai có Kim Bảo Các cùng với Thiên Thư viện.

    Kim Bảo các là nơi cho các đăng ký giả quy đổi vật phẩm, trong đó có y phục, vũ khí, đan dược.. Mỗi cái vật phẩm có dán tích phân tương ứng, đăng ký giả muốn đổi vật phẩm nào, cần phải đem nó tới chấp sự trình diện, được đồng ý thông qua, tích phân trong tạp của đăng ký giả sẽ bị tự động trừ đi. Khi đó, đăng ký giả mới có thể đem vật phẩm đã quy đổi ra bên ngoài, tùy ý sử dụng.

    Thiên Thư viện còn lại là nơi thu thập, trưng bày các loại tương quan sách vở thuộc về địa lý, lịch sử, các loại nhân tố của thế giới này. Đăng ký giả có thể vào đọc, đương nhiên là phải tính bằng tích phân, tích phân được tính theo thời gian đọc.

    Ngoài ra, đăng ký giả còn có thể mượn sách về nhà đọc, chỉ là phải viết bản cam kết cùng với dùng thân phận tạp thế chân. Khi nào trả lại sách, chấp sự mới trả lại thân phận tạp cho đăng ký giả, đồng thời tính tích phân. Đối với trường hợp mượn sách về đọc, tích phân được tính theo ngày".

    Tịch Thần nghe xong, không khỏi chậc lưỡi, cảm thán Liên Minh Lính Đánh Thuê làm việc thật ra có mô có dạng, hình thức rõ ràng. Mặc kệ là loại nào kinh doanh, đều kín không một kẽ hở, người được lợi lớn nhất vẫn là Liên Minh cao tầng.

    Nàng thật ra tò mò, Liên Minh rốt cuộc do ai lập ra, như thế có trật tự tổ chức.

    Không đợi nàng tò mò, Bàn Tử lại nói tiếp:

    "Nếu nói tầng thứ hai chỉ có đăng ký giả mới có thể đi lên, vậy thì tầng thứ ba chính là tổng bộ cao tầng nơi ở, chỉ có thủ lĩnh, các trưởng lão cùng với chấp sự mới có thể đi lên, đăng ký giả nào vô ý bước chân vào lãnh địa, bất kể là vô tình hay cố ý, đều sẽ bị hành quyết xử tử. Tầng ba có một cái địa ngục danh từ – Hình Ý đường.

    Đó là nơi xử phạt các loại tội đồ lính đánh thuê, phần tử nguy hiểm uy hiếp đến Hoang Vực giới. Vào đó một khắc, chỉ có một kết cục là chết mà thôi!"

    Nói tới Hình Ý đường, hắn trong lòng không khỏi tâm can run sợ, tuy hắn chưa vào đó, nhưng mà hắn có thể tưởng tượng ra, trong đó là như thế nào quang cảnh.

    Vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn ra sau đầu, hắn híp mắt lại, nhìn chằm chằm không nói một lời thiếu nữ, âm thanh lạnh buốt:

    "Vị cô nương này, tham quan cũng đã tham quan rồi, hiện tại có ý định gia nhập ta Liên Minh Lính Đánh Thuê hay không?"

    Tịch Thần nâng lên u hắc con ngươi, miệng lẩm nhẩm:

    "Liên Minh Lính Đánh Thuê.. sao?"

    Lát sau, nàng sảng khoái thả lỏng chân mày, chém đinh chặt sắt:

    "Tốt! Ta gia nhập".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...