Bài Thơ Số 17: Mất Phương Hướng
**
**
Cố gắng bên ngoài tôi cười gượng
Nức nở trong lòng tôi nhìn gương
"Mọi chuyện sẽ tốt!" tôi tưởng tượng.
Cuộc đời gấp khúc "À chuyện thường!"
Nên.. tôi phải sống! Vì người thương.
**
Đó là chuỗi ngày, mất phương hướng.
Tôi giống đứa trẻ bị lạc đường!
Đã từng cố sức, gắng sinh trưởng
Nhưng dần thân xác, thiếu dinh dưỡng.
Thiếu cười, thiếu nói, thiếu vấn vương.
**
Đã từng hoạt náo thích tỏa hương
Nhưng khi một mình, tôi vất vưởng
Hễ về tới phòng, tôi nhìn gương?
Ngã xuống chiếc giường: "Hết năng lượng?"
Hết cười, hết nói, hết tỏa hương..