Sự Tích Các Loài Hoa - Vratislav Stovicek

Thảo luận trong 'Thiếu Nhi' bắt đầu bởi Hắc Liên, 23 Tháng hai 2019.

  1. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    [​IMG]

    Chương 10: Nivéole- bông hoa tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngươi khóc đấy ư? - Chúa tể của Hoa Hồng hỏi cây Bông Tuyết xinh xắn.

    - Không ạ, nhưng nước mắt của tôi cứ tuôn ra. - Cô gái xinh đẹp trả lời.

    - Tại sao nước mắt của ngươi lại cứ tuôn ra như khóc vậy?

    - Bởi vì tôi đang cảm thấy rất buồn lòng.

    - Nhưng tại sao ngươi lại cảm thấy buồn lòng trong ngày hội vui vẻ này?

    - Bởi lẽ tôi đang có sự bất mãn.

    - Vậy để giải tỏa nỗi phiền muộn đó, hãy kể cho mọi người nghe đi!

    Cô gái xinh đẹp hóa thân của cây Bông Tuyết bắt đầu thuật lại câu chuyện.

    Ngày xưa có một cô gái xinh xắn được mọi người gọi tên là Nivéole bởi vì cô luôn mang một chiếc tạp dề trắng và một đôi guốc trắng. Mái tóc của cô cũng trắng và mềm mại như loài có trắng tinh. Cha mẹ Nivéole đã qua đời từ khi cô còn rất nhỏ. Một bà chủ trang trại keo kiệt đã đón cô về nhà bà ta. Vì Nivéole là một cô gái rất chăm chỉ ngoan ngoãn nên bà ta tỏ vẻ rất hài lòng vì may mắn đón được cô về nhà.

    - Ta sẽ có một đứa con gái rất tháo vát chăm chỉ đây.

    Từ khi Nivéole về sống với bà ta thì bà ta chẳng phải làm gì cả và chẳng phải sai khiến cô lấy một lời. Từ sáng cho đến tối cô gái bé nhỏ phải quần quật làm việc không ngơi tay cho đến khi quá mệt thì mới thôi. Hơn thế nữa, bà ta còn rất keo kiệt chẳng mấy khi cho cô ăn nên hầu như Nivéole phải nhịn đói mà đi ngủ. Khổ cực và đói khát, hầu như đêm nào cô cũng khóc thầm rồi thiếp đi trong giấc mơ về cha mẹ mình.

    Một buổi tối mùa đông, bà lão chủ trang trại chuẩn bị đến dự một buổi dạ hội. Bà ta không những keo kiệt mà còn rất đỏm dáng. Cả ngày hôm đó bà ta chỉ đứng trước gương thử hết chiếc váy này đến chiếc váy khác mà vẫn không hài lòng. Bà ta chỉ mải miết ngắm vuốt mà quên không cho Nivéole ăn. Mệt là đi vì đói, cô bé đàng nhặt lấy mẩu bánh mì vụn trên bàn ăn giấu giếm. Không may cho câu bé, mụ chủ đã phát hiện ra khi nhìn qua gương nên tức giận quát mắng cô bé tội nghiệp.

    - Ngươi thật là tệ bạc, đồ vô ơn. Ngươi dám ăn cắp bánh mì sau lưng ta. Ngươi đã trả ơn người cưu mang ngươi như vậy ư? Đồ vô ơn! - Rồi mụ ta gằn giọng vẻ độc ác chỉ vào mặt cô bé và quát lên- Ngươi nghe cho rõ đây! Nếu từ giờ đến tối mà ngươi không mang về cho ta một bó hoa trên thảo nguyên để làm chiếc vòng hoa cài đầu cho ta thì ngươi đừng có vác mặt về đây nữa.

    Nivéole sợ hãi van nài mụ chủ độc ác và keo kiệt:

    - Thưa bà, con biết tìm ở đâu một bó hoa khi đang ở giữa mùa đông thế này? - Cô vừa van nài vừa khóc.

    Tuy nhiên, mụ chủ độc ác không hề muốn nghe lời cầu xin của Nivéole tội nghiệp. Thế là cô bé đành phải đi ra ngoài trong lúc tuyết đang rơi rất nhiều.

    Đang ở giữa mùa đông giá rét, nước cũng phải đóng băng và tuyết thì ngập tràn trên mặt đất. Cô bé tội nghiệp lê từng bước chân ngập tuyết đến tận đầu gối và người thì lạnh cóng khiến hai hàm răng va lập cập vào nhau. Đang đi bỗng cô nhìn thấy một cụ già đang co ro trên tuyết. Cụ già tới mức tóc đã bạc trắng cả. Người bà cụ run lẩy bẩy như tàu lá khô trước gió khiến cô bé thấy rất thương.

    - Cháu chào bà ạ! - Nivéole cúi chào bà lão rất ngoan ngoãn rồi tháo chiếc tạp dề của mình ra khoác lên đôi vai gầy của bà cụ.

    - Cảm ơn cháu gái. - Bà lão run rẩy nói- Cháu đi đâu giữa trời lạnh thế này?

    Nivéole kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bà lão nghe và lại khóc tức tưởi vì tủi thân.

    - Đừng khóc nữa cháu gái bé bỏng! - Bà lão an ủi- Rồi chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết thôi.

    Rồi bà lão rút ra một chiếc áo khoác bằng bông đưa cho cô gái tội nghiệp:

    - Cháu hãy mặc chiếc áo này vào và sẽ không thấy lạnh nữa.

    Nivéole nhìn chiếc áo bé tẹo và thầm nghĩ làm sao mà mặc được nó bây giờ. Tuy nhiên khi cô vừa đưa tay khoác chiếc áo lên người thì chiếc áo bỗng to dần lên phủ kín cả người cô bé vừa như in. Rồi bà lão giơ tay lên đầu và nói:

    - Hãy rơi đi, rơi đi những bông tuyết bé nhỏ! Hãy biến thành những bông hoa xinh tươi đi hỡi những bông tuyết của ta.

    Ngay lập tức, những thiên thần ở đâu bỗng xuất hiện nhảy múa trên bầu trời. Hàng ngàn bông tuyết rơi xuống, xoay tròn rồi đậu trên tay của bà lão sau đó biến thành những bông hoa trắng rất đẹp. Bà lão tươi cười đưa cho cô bé.

    - Cháu hãy cầm những bông hoa này mà kết thành vòng hoa cài đầu cho mụ chủ keo kiệt của cháu. Nếu mụ ta xin cháu chiếc áo khoác bằng bông này thì cháu hãy đưa cho mụ ta và nói rằng đây là do mẹ mùa đông gửi cho mụ ta. Từ này trở đi, cháu sẽ không được gặp ta nữa vì mùa xuân đang tới gần. Nhưng cháu hãy nhớ đến ta qua những bông hoa trắng này. Đừng quên ta hỡi cháu gái tốt bụng và đáng yêu!

    Nói rồi bà lão đưa cho Nivéole bó hoa rồi sau đó bỗng biến đâu mất không để cho Nivéole kịp nói lời cảm ơn. Vô cùng sung sướng vì gặp được bà lão tốt bụng, cô bé bắt đầu kết những bông hoa đó thành một vòng hoa rất đẹp và trở về nhà. Mụ chủ không thể tin vào mắt mình. Mụ ta gặng hỏi xem Nivéole đã tìm thấy những bông hoa này ở đâu và vì sao cô lại có chiếc áo bông đẹp như vậy.

    Nivéole thật thà kể lại tất cả những gì đã xảy ra trên đường đi tìm hoa cho mụ chủ. Mụ ta giở giọng xảo trá và quát mắng Nivéole tội nghiệp:

    - Thật là ngu xuẩn khi để chiếc áo bông đẹp như thế này cho một đứa trẻ bẩn thỉu như ngươi mặc. Hãy đưa nó cho ta, đưa ngay đây!

    Chiếc áo bông vừa in với người của Nivéole khi khoác lên người béo ộ ệ của mụ thì bỗng lớn dần và cũng vừa khít người mụ ta. Vô cùng hài lòng mụ chủ đỏm dáng đeo vòng hoa trắng lên đầu và õng ẹo đứng trước gương ngắm vuốt hồi lâu. Trời đất, mụ ta bỗng ngã lăn ra vì sợ hãi. Khuôn mặt của mụ bỗng trở nên nhăn nheo gồ ghề với đôi mắt sắc lạnh và chiếc mũi dài nhọn hoắt như rễ cây, mái tóc của mụ ta xù xì đáng sợ. Chiếc áo bông đẹp bỗng biến thành một bọc tuyết lớn bao quanh người mụ. Bỗng lúc đó, cánh cửa mở rộng, một người đàn ông toàn thân bằng tuyết xuất hiện với những chiếc móng vuốt sắc nhọn. Đó chính là thần Gió phương Bắc. Ông ta nói lớn:

    - Nào, hãy đến đây khiêu vũ cùng ta hỡi người vợ của ta!

    Rồi ông ta kéo mụ chủ lại gần và cùng nhảy. Một lát sau đó ông ta mang theo mụ chủ xấu xí đi mất nhanh như làn gió trước ánh mắt kinh ngạc của Nivéole. Từ hôm đó, Nivéole trở thành chủ sở hữu trang trại và sống cuộc đời hạnh phúc. Thỉnh thoảng, vào những buổi tối mùa đông kéo dài, cô thường cảm thấy như có tiếng gì đó rít lên bên trên ống khói. Người thì cho rằng đó là tiếng gió thổi, người thì không nghĩ như vậy. Thực ra đó chính là mụ vợ của thần Gió thường về để than vãn khóc lóc. Ngày nay, các vị vẫn thấy trên thảo nguyên nơi mà Nivéole gặp bà lão tốt bụng vẫn có những bông hoa trắng nhỏ li ti như những bông quyết mọc lên giữa mùa đông giá lạnh. Còn Nivéole từ đó trở đi không còn sợ cái lạnh lẽo của mùa đông. Những bông hoa nhỏ đó được mang tên là cây Bông Tuyết và chính là tôi đây- cô gái hóa thân từ cây kết thúc câu chuyện.

    - Ta biết- Nữ hoàng Hoa Hồng lên tiếng- là vì sao mà cô lại muốn khóc như vậy. Chắc đó là do những tia nắng mặt trời ấm áp xuất hiện khiến cô nhớ lại những kỷ niệm cũ phải không?

    Cô gái mỉm cười và trên má vẫn còn đọng những giọt nước mắt. Tuy nhiên, những giọt nước mắt đó là của niềm hạnh phúc.
     
    CaoSGTinh Tổng thích bài này.
  2. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    [​IMG]

    Chương 11: Vua Mặt Trời và hoa Hướng Dương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong buổi lễ hội đó, rất ngạc nhiên là có một cô gái trẻ trên trán lấp lánh ánh bạc lại không hề cười nói, không hề khiêu vũ và thường tỏ vẻ lạnh nhạt trước những chàng trai hào hiệp. Đứng bên cưa sổ, cô gái say sưa ngắm những tia nắng trời. Khi màn đêm buông xuống, những ánh bạc trên trán cô cũng tắt. Cô gái cúi đầu vẻ buồn rầu rồi kể chuyện:

    Ngày xa xưa, khi bóng tối còn ngự trị trên trái đất này thì vua Mặt Trời còn đang ở rất xa chân trời. Vì không bao giờ ngài bước chân ra khỏi lâu đài rực rỡ của mình cho nên chẳng hề có một tia nắng nào từ mái tóc của ngài có thể chiếu xuống trái đất để xua đi màn đêm đen tối. Chỉ có duy nhất một ngôi sao lộng lẫy chiếu ánh sáng yếu ớt xuống. Một đồng cỏ xanh tươi tràn ngập hằng hà sa số những bông hoa đẹp quyến rũ làm chao đảo cả thế giới rộng lớn. Vô khối những nàng tiên xinh đẹp thường lui tới đồng cỏ dập dìu với hoa lá mà hát lên những bài ca về tình yêu. Do vậy, cảnh trí nơi đây trở nên vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Tiếng đồn vể vẻ đẹp của đồng cỏ này đến tai vua Mặt Trời. Ngài tỏ ra rất tò mò và phấn khích liền đưa ra một quyết định hiếm có:

    - Lần đầu tiên trong đời ta sẽ rời khỏi lâu đài của mình để đi dạo trên cánh đồng mênh mông đó xem sao. Ta sẽ tìm trong những bông hoa tuyệt diệu đó những nàng tiên xinh đẹp nhất. Ta sẽ cưới nàng tiên xinh đẹp nhất trong số đó làm vợ.

    Nghe thấy quyết định này của vua Mặt Trời, lâu đài bỗng trở nên tươi vui chưa từng thấy bởi đây là lần đầu tiên ngài chịu rời khỏi nơi này. Tuy nhiên, vua Mặt Trời vốn còn đỏm dáng hơn bất cứ người đàn bà nào. Phải mất rất nhiều ngày ngài đứng trước biết bao chiếc gương để trang điểm ngắm vuốt cho khuôn mặt ánh vàng của mình và gắn lên mình những hòn đá đẹp nhất. Cuối cùng, ngài cho gọi một người hầu gái đến và ra lệnh:

    - Ngươi hãy chọn lựa cho ta một chiếc gương đẹp nhất để dựng lên trên phía cao của chân trời hướng thẳng xuống cánh đồng hoa kia để ta có thể tự chiêm ngưỡng vẻ rực rỡ của ta trên cánh đồng hoa đó.

    Theo lệnh của vua Mặt Trời, một chiếc gương đẹp nhất được dựng lên. Và khi ngài đặt chân lên cánh đồng hoa, chiếc gương được xoay hướng thẳng phía cánh đồng để cho ngài có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của mình trong đó. Vẻ đẹp rực rỡ của vua Mặt Trời làm cả cánh đồng sáng bừng lên và xua tan đi ánh đêm tăm tối trước đây. Các nàng tiên xinh đẹp từ lâu ẩn mình trong những bông hoa thấy lạ nên càng rực rỡ. Rồi muôn loài chim cũng xuất hiện ca hót rộn ràng tạo nên một bản nhạc rong chơi trên cánh đồng bạt ngàn hoa mà không biết mệt. Rồi khi đêm đến ngài đành phải quay trở về lâu đài. Các nàng tiên cũng trở về ẩn mình trong những đóa hoa tươi đẹp. Được ánh nắng mặt trời sưởi ấm, vô khối những mầm hoa nảy nở trên cánh đồng màu mỡ và trải dài, trải dài mãi trên mặt đất. Từ ngày hôm đó, sáng nào vua Mặt Trời cũng rời lâu đài xuống cánh đồng hoa để tìm chọn người làm vợ. Ngày nào cũng vậy, người hầu gái trung thành của ngài cũng rọi chiếc gương xuống mặt đất. Tuy vậy, mỗi khi ngài xuất hiện nơi chân trời thì hàng ngàn ngôi sao lại tìm cách giấu mình để không phải nhìn thấy khuôn mặt sáng rực của vua Mặt Trời.

    Thấy vậy ngài tỏ ra rất tức giận và nghĩ khuôn mặt của mình chắc không được đẹp nên họ phải chạy trốn như vậy. Vốn là người khá quan tâm đến vẻ đẹp bên ngoài, ngài tức tốc trở về và tức giận lấy chiếc gương ra soi. Cô hầu gái thấy vua Mặt Trời chưa bao giờ nóng giận như thế này nên tỏ ra rất sợ hãi và vô tình làm rơi gương xuống đất vỡ tan.

    - Ôi, mình vừa làm gì thế này? - Cô gái sợ hãi quá bật khóc. Rồi khi bình tĩnh trở lại, cô liền biến thành một cây có bông hoa giống hệt khuôn mặt của vua Mặt Trời nhằm tránh khỏi sự trừng phạt của ngài. Vua Mặt Trời nhìn thấy hoa đẹp giống hệt khuôn mặt của mình thì cứ tưởng đó chính là hình ảnh của mình phản chiếu qua gương. Ngài cứ ngắm nghía hồi lâu và rất thỏa mãn về vẻ đẹp của mình. Cũng từ hôm đó trở đi, ngài bớt đi tính kiêu ngạo và cũng từ đó ngài không còn ý định chọn vợ nữa. Hàng ngày, vua Mặt Trời thích đi dạo một cách chậm rãi trên thảo nguyên xanh. Không còn vội vã như trước nữa, ngài ngắm nghía cảnh sắc thiên nhiên từ phía Đông sang phía Tây. Còn người hầu gái trung thành thì luôn hướng bông hoa của mình về phía vua Mặt Trời để ngài có thể tự chiêm ngưỡng gương mặt đẹp của mình. Từ đó trở đi người ta thường gọi bông hoa đó là Hoa Hướng Dương.
     
    CaoSGTinh Tổng thích bài này.
  3. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    [​IMG]

    Chương 12: Chàng hoàng tử nhỏ, công chúa Hoa Nhài và mụ phù thủy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữ hoàng Hoa Hồng lúc này đang thiu thiu ngủ. Trong giấc mơ người vô tình để một giọt nước mắt lăn trên má. Ngay lập tức nó biến thành một cái hồ nhỏ cho một bầy thiên nga bơi lội. Giữa hồ nước trong xanh đó, một bông hoa sen nhỏ mọc lên. Với giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng, bông hoa đó nói:

    - Ta vốn là nữ hoàng của các loài hoa. Người ta vốn gọi ta là ngai vàng của mặt đất. Giờ ta sẽ kể cho các vị nghe câu chuyện từ một đất nước xa xôi bên kia đại dương. Các vị có hứng thú nghe ta kể không nhỉ? - Hoa Sen bắt đầu kể.

    Trên hòn đảo thần kỳ giữa đại dương là vương quốc của họ hàng nhà hoa sen. Mỗi khi mặt trời thức dậy từ phía Đông thì vua của loài sen cũng bước lên ngai vàng cai quản vương quốc của mình. Còn khi mặt trời lặn dần về phía Tây và các vì sao lung linh xuất hiện thì ngài lại nhường công việc đó cho vợ ngài là nữ hoàng của loài cá hồi chuyên hoạt động vào ban đêm. Nữ hoàng nổi tiếng là người rất anh minh, tuy nhiên trong lòng người luôn trĩu nặng một nỗi buồn. Số mệnh đã buộc họ không được kế thừa ngai vàng của vương quốc loài hoa sen tươi đẹp. Vì vậy nữ hoàng thường xuyên than khóc. Nước mắt của người nhỏ xuống nhiều tới mức tạo thành một cái hồ nhỏ.

    Một hôm trong khi nữ hoàng đang tắt những ánh sao cuối cùng để đón ánh mặt trời lên thì một đóa sen nhỏ mọc lên trên mặt hồ. Trong chiếc nôi hoa là một hoàng tử nhỏ có mái tóc ánh vàng đẹp rực rỡ. Hoàng tử nhỏ tươi cười với nữ hoàng và nhà vua rồi nói:

    - Thưa cha mẹ, con chính là con trai của cha mẹ. Chính những giọt nước mắt của mẹ đã làm héo nụ hoa hồng bỗng trở thành một bông hoa sen mang theo cuộc đời của con.

    Nữ hoàng và nhà vua hết sức vui mừng. Cả ba cảm thấy rất hạnh phúc vì đã có một gia đình. Chẳng có gì có thể phá vỡ niềm hạnh phúc của họ mặc dù hoàng tử nhỏ sau bao ngay vẫn chẳng lớn lên chút nào mà chỉ bé bằng ngón tay. Nữ hoàng thường tắm cho hoàng tử trong những giọt sương hoa và thường cho hoàng tử cưỡi lên lưng loài bướm đêm để lên chơi với các vì sao. Ngày tháng cứ thế trôi qua. Một hôm hoàng tử nói với vua cha bằng giọng nói rất khác:

    - Thưa vua cha, con thấy rất chán cuộc sống quá nhàn rỗi này rồi. Con muốn đi khắp đại dương, vương quốc của loài hoa sen để tìm đến nơi chân trời.

    - Con trai cảu ta, - nhà vua khuyên can- thậm chí nếu con có đi vòng quanh trái đất thì con cũng chẳng bao giờ tìm thấy chân trời đâu. Nó luôn chạy trước mặt con không ngừng giống như cái bóng của con vậy.

    - Không, thưa cha. Rõ ràng là chính mắt con nhìn thấy phía xa xa kia là nơi mặt trời và trái đất gặp nhau. Chắc chắn nơi đó chính là chân trời.

    Dù cho vua cha hết lời can ngăn nhưng hoàng tử nhỏ vẫn không hề lay chuyển ý định. Cuối cùng, nhà vua đành nhường bước cho chàng lên đường trên đóa hoa sen. Thế là nhà vua đặt hoàng tử lên trên đóa sen và mang chàng đến bờ biển. Trước khi chia tay nhà vua dặn đi dặn lại:

    - Con trai của ta, con phải nhớ là không bao giờ con được rời khỏi bông hoa sen nơi con đã sinh ra đấy nhé. Chính đóa sen này luôn giúp con chiến thắng được cái xấu và luôn bảo vệ con trong gian khó, hiểm nguy.

    Chàng hoàng tử nhỏ hứa với vua cha là sẽ ghi nhớ lời dặn của người. Lúc đó thì màn đêm cũng buông xuống, những hoàng lại thắp lên vô khối những ngôi sao nhỏ soi sáng đường đi cho hoàng tử.

    - Tạm biệt mẹ, con lên đường đây! - Hoàng tử ngậm ngùi chia tay mẹ lên đường. Hai giọt nước mắt lăn trên má chàng và rơi xuống bông hoa liền biến thành hai viên ngọc trai. Đã qua bao ngày bao đêm lênh đênh trên đại dương nhưng hoàng tử vẫn chưa tìm thấy nơi chân trời. Dường như chân trời cứ luôn chạy trước mặt chàng tưởng rất gần mà đi mãi cũng chưa đến được. Một hôm, hoàng tử nhỏ đậu vào một hòn đảo lạ. Trên đó có rất nhiều thợ săn trông có vẻ là thổ dân hoang dã, trên đầu đội những chiếc lông thú đủ màu sắc nhảy múa quanh đống lửa bên bờ biển. Trên cây cạnh đó treo một chiếc chuồng thú làm bằng tre. Trong đó, một con chó bị trói từ cổ xuống chân, trên cổ nó còn bị treo một hòn đá nặng. Bên cạnh con chó là một chú mèo cổ bị đeo một quả dừa khô. Con chó đau đớn hú lên những tiếng xé lòng.

    - Hỡi anh em, các bạn chuyên hầu hạ con người có thấy không, giờ đây tôi đang bị họ xử tội theo luật pháp họ đề ra chỉ vì tôi ăn vụng một tẹo cơm trong nồi của họ. Tôi đã từ giúp họ rất nhiều trong việc trông nom đàn ngựa, đàn bê và đàn bò. Vậy mà chỉ vì một tội nhỏ đó mà họ trừng phạt tôi thế này đây. Họ trói tôi trong chiếc cũi này và còn bắt tôi đeo một hòn đá nặng trên cổ rồi bắt tôi đi từ làng này sang làng khác. Tôi đến chết vì đói và mệt mất. Các anh em phải nhớ là không được dại dột như tôi nếu không các bạn cũng sẽ bị trừng phạt như tôi đấy.

    Con mèo cũng kêu lên những tiếng não lòng và kể lể:

    - Các bạn mèo của tôi, các bạn cũng như tôi được sống trong nhà của con người. Giờ đây tôi cũng đang bị họ đem luật pháp của họ ra xử lí vì tôi đã không kiềm chế được mình mà đi ăn vụng một con cá trong nồi của họ. Họ chẳng hề nghĩ đến công lao của tôi đã từng giúp họ trông nom đàn gà, thức ăn thức uống khỏi sự quấy nhiễu của lũ chuột. Vậy mà tôi, giờ đây, cũng đang bị trừng phạt quá nhẫn tâm. Các bạn hãy nhớ là đừng bao giờ mà dại dột như tôi nếu không luật pháp hà khắc của họ sẽ giết các bạn đấy.

    Chàng hoàng tử nhỏ nghe những lời than vãn của hai con vật thì cũng thấy rất thương tâm. Chàng liền tìm cách cứu hai con vật đáng thương kia:

    - Này các vị thợ săn dũng cảm, các vị có thể bán cho tôi hai con vật đáng thương này không? Tôi phải trả các vị bao nhiêu đây?

    - Chúng đáng giá hai viên ngọc trai đấy! - Một người trả lời dứt khoát. Chàng lấy hai viên ngọc trai của mình đưa cho họ. Thế là hai con vật được cứu thoát. Để tỏ lòng cảm tạ ân nhân cứu mạng, chúng xin được đi theo chàng. Họ lại tiếp tục lên đường. Lại nhiều ngày nữa trôi qua mà chàng hoàng tử nhỏ vẫn chưa đến được phía chân trời. Một hôm, chàng nói với hai con vật:

    - Ta sẽ tháo mấy thứ buộc trên cổ các ngươi ra cho khỏi nặng nhưng các ngươi phải hữa là không được bỏ trốn khi chúng ta cập bến vào đảo.

    - Tôi xin hứa là như vậy. - Con chó lên tiếng trước. Loài chó chúng tôi không bao giờ phải bội lại người nào đã cứu mạng chúng tôi. Chúng tôi luôn tuân thủ luật này còn nghiêm ngặt hơn luật pháp của con người.

    - Tôi cũng vậy, tôi hứa là sẽ không bỏ trốn. - Con mèo lúc này cũng lên tiếng- Điều duy nhất mà loài mèo chúng tôi không bao giờ hứa hẹn đó là bỏ qua lũ chuột phá phách. Chúng tôi cũng rất trung thành với ai quý mến chúng tôi. Đó là luật của loài mèo.

    Chàng hoàng tử nhỏ rất hài lòng vì những bộc bạch của chúng nên khi vừa cập bến lên hòn đảo lại, chàng liền thả chúng ra khỏi cũi.

    - Người thật là tốt bụng, hoàng tử ạ. - Con chó cảm động nói- Chính tình cảm này của người đã gắn bó tôi với người còn chặt chẽ hơn nhiều lần chiếc cũi kia. Tôi rất biết ơn người, hoàng tử tốt bụng ạ.

    Hoàng tử mỉm cười rồi dẫn chúng vào trong hòn đảo. Nơi đây, quang cảnh thật đáng buồn. Chẳng hề có một cái cây nào cũng chẳng hề có một bụi hoa nào hay một con chim nào. Cả hòn đảo thật hoang tàn. Trên đường đi chàng gặp một cụ già và được nghe lão kể lại.

    - Chính chúng tôi đã buộc phải phá hủy hết cây cối hoa cỏ nơi đây đấy. Một tên phù thủy độc ác vì ghen tị với sắc đẹp tuyệt vời của công chúa Hoa Nhài của chúng tôi nên đã bắt cóc nàng và cầm tù nàng trong rừng. Vương quốc xinh đẹp của chúng tôi sẽ chẳng bao giờ còn thấy hoa nhài nở nữa rồi. - Cụ già vừa kể lể vừa khóc lóc thảm thiết.

    Nghe xong chuyện, hoàng tử liền nói ngay với cụ già đó:

    - Bây giờ thì ta còn gắng đi tìm chân trời làm gì nữa chứ? Ta rất muốn giải thoát cho công chúa Hoa Nhài. Đây là người con gái mà từ lâu ta mong ước cưới làm vợ. Công chúa Hoa Nhài chính là người ta cần tìm.

    Nói xong chàng tức tốc dẫn hai con vật trung thành đi vào rừng để tìm kiếm công chúa. Phải đi một chặng đường rất xa, mãi chàng mới tìm đến được một túp lều làm toàn bằng cánh bướm. Một người đàn bà bước đến bậc cửa túp lều. Nàng đẹp tới mức mà làm cho hoàng tử say mê, ngây ngất ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trời đất, bỗng một chiếc mạng nhện lớn rơi ngay xuống đầu chàng, trùm cả vào vai, vào mắt chàng. Hoàng tử tiến gần đến người đàn bà đó và nói:

    - Ta đến đây để cứu vợ của ta, công chúa Hoa Nhài xinh đẹp.

    Mụ phù thủy phá lên cười nhạo hoàng tử nhỏ rồi chế giễu chàng:

    - Ngươi đã sẵn sàng chiến đấu với ta để cứu nàng công chủa của ngươi chưa? Một tên nhãi ranh, chắc chắn ngươi sẽ không làm gì nổi ta đâu, thậm chí ngươi không thể chạm đến gót chân của ta kia mà. Để có thể trở nên to khỏe như ta đây, chắc ngươi cần phải uống cho được một giọt nước mắt của ta. Nhưng ngươi sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó. Thôi đừng có ba hoa vô ích nữa, hãy vào nhà đi. Nhưng trước tiên, ngươi phải buộc hai con vật bẩn thỉu này ra chỗ cái cây kia. Chúng làm cho ta ghê tởm.

    Chàng hoàng tử giả vờ làm theo đúng yêu cầu của mụ phù thủy nhưng thức tế chàng bí mật dùng những sợi tóc của mình quấn quanh chân của mụ phù thủy mà mụ vẫn không hề biết gì. Mụ ta cười vẻ chế giễu và nói với hoàng tử:

    - Kẻ ngu xuẩn đáng thương kia. Bây giờ thì ngươi phải ở lại đây cả đời để hát ru cho ta ngủ. Đừng hòng ngươi thoát ra khỏi nơi này.

    Lúc này bông hoa sen bỗng tỏa hương thơm ngào ngạt khiến bầy ong từ đâu nô nức kéo đến. Hai con vật trung thành liền nhớ chúng bay vào nhà châm cho mụ phù thủy một trận. Và thế là con chó thì lao đến cắn vào chân mụ, chú mèo thì trèo lên mặt mụ mà cào, còn bầy ong thì thi nhau châm vào người mụ. Mụ ta đau quá kêu khóc thảm thiết. Mụ toan bỏ chạy nhưng chân mụ đã bị cột chặt rồi, đành ngã lăn ra vì đau đớn. Nhân lúc đó, chàng hoàng tử liền trèo lên tai mụ, đưa tay ta hứng lấy những giọt nước mắt của mụ và uống lấy. Ngay tức thì, chàng trở nên cao lớn với khuôm mặt khôi ngô tuấn tú. Chàng liền lệnh cho đàn ong thôi không đốt mụ nữa mà đưa mụ nhốt vào trong bông hoa sen bởi lúc đó mụ đã bị biến thành nhỏ xíu rồi. Chàng tức giận hỏi mụ xem hiện giờ công chúa bị nhốt ở đâu.

    - Ngươi sẽ chẳng bao giờ cứu được công chúa đâu. - Mụ phù thủy vẫn ngoan cố chống cự. - Trước túp lều của ta là một cây dừa rất cao. Chẳng có một ai có thể trèo lên ngọn cây được. Chùm quả trên cao tít đó có một quả dừa đang chết héo. Công chúa Hoa Nhài của ngươi bị nhốt trong đó. Vĩnh viễn ngươi sẽ chẳng cứu được công chúa đâu.

    Hoàng tử đang lo lắng không biết làm thế nào đây thì chú mèo trung thành đã thoăn thoắt trèo lên cây. Tuy nhiên, quả dừa nhốt công chúa ở trong thì ở quá xa nên chú mèo không làm sao mà với tới được. Trong khi chú mèo đang loay hoay không biết làm cách nào thì một con chim nhỏ có bộ lông đủ màu sắc bay đến bên cạnh và nói:

    - Tôi sẽ giúp anh nếu anh chịu hứa với tôi là không bao giờ được bắt lũ chim non của tôi. Anh phải giữ lời hứa nếu không một điều bất hạnh sẽ giáng xuống đầu công chúa Hoa Nhài.

    - Tôi xin hứa nhưng chỉ trừ có một điều tôi không hứa là sẽ bỏ qua cho bọn chuột phá phách, bởi đó là luật của họ nhà mèo. Ngoài ra, tôi sẵn sàng làm theo ý của anh.

    Con chim có bộ lông rực rỡ bay vút lên cao và dùng chiếc mỏ to khỏe của mình ngắt quả dừa khô rơi xuống đúng cạnh chân của hoàng tử. Vỏ quả dừa vỡ đôi ra, nàng công chúa Hoa Nhài xinh đẹp trên tay cầm bông hoa bước ra từ trong quả dừa vẫn còn như quá ngỡ ngàng vì thoát nạn.

    - Ôi, nàng mới xinh đẹp làm sao. - Hoàng tử thốt lên- Nàng quả là công chúa xinh đẹp nhất trần gian.

    Vừa nói xong thì bông hoa nhài bỗng hé mở hết cánh hoa ra và một viên ngọc đen rơi xuống. Đó chính là trái tim của của mụ phù thủy ghen tuông. Và đúng lúc ấy, như có một phép thần kỳ, cả hòn đảo bỗng trở nên lung linh vì bạt ngàn hoa đua nở. Hoàng tử sung sướng nắm tay công chúa Hoa Nhài và quên hẳn đi dự định muốn tìm đến chân trời.

    Chàng dẫn người vợ yêu quý trở về vương quốc hoa sen sống trong bình yên và hạnh phúc. Ít lâu sau chàng hoàng tử được nối ngôi vua cha. Còn nhà vua và hoàng hậu vẫn thay phiên nhau đem ánh sáng mặt trời và ánh trăng soi rọi cho vương quốc của con trai họ.

    Lại nói về hai con vật trung thành, kể từ đó chúng luôn ở bên cạnh hoàng tử như những người bạn thân thiết.
     
    CaoSGTinh Tổng thích bài này.
  4. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    [​IMG]

    Chương 13: Sự tích hoa Bất Tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Loài người thường bảo chúng ta là những loài hoa bất tử - một vũ nữ đội chiếc mũ màu vàng rơm lên tiếng. Ta chắc là các vị chưa biết rõ cội nguồn của loài hoa bất tử. Vậy nên ta sẽ kể cho các vị nghe.​

    Ngày xưa, đã lâu lắm rồi, các loài cây cũng có hoa đẹp như bây giờ. Chỉ có điều là đầu họ nhẵn nhụi không hề có một sợi tóc nào nên thường hay khóc thầm vì xấu hổ. Một hôm, họ quyết định rủ nhau cùng đến thảo nguyên tìm gặp các nàng tiên nhờ họ tạo cho một mái tóc. Các bà tiên tốt bụng đồng ý dệt cho người thì một mái tóc ánh vàng, người thì một mái tóc màu nâu, người thì một mái tóc màu đỏ rực, người thì một mái tóc đủ bảy màu.. Mấy cây hoa đó soi mình xuống dòng nước chiêm ngưỡng mái tóc đẹp của mình và cảm thấy vô cùng sung sướng.

    Có duy nhất một bông hoa nhỏ khiêm nhường kiên nhẫn chờ đợi đến lượt mình mà không hề tỏ ra sốt ruột vì phải xếp hàng sau cùng. Tuy nhiên, khi các loài hoa khác đã xong hết và chỉ còn một mình bông hoa nhỏ đó thôi thì các nàng tiên mệt quá không muốn làm tiếp nữa vì còn nhiều việc khác phải tiến hành. Bông hoa nhỏ cứ lẽo đẽo theo sau họ khóc lóc van nài các nàng tiên giúp mình có một bộ tóc mà vẫn không được. Nàng rất xấu hổ vì chiếc đầu nhẵn thín, bóng nhẫy của mình. Còn các loài hoa khác thì lại cười nhạo và chế giễu nàng. Đúng ngày hôm đó, Thượng Đế tổ chức một buổi dạ hội trong lâu đài bằng vàng của ngài. Các hoàng tử, công chúa, các chàng kỵ sĩ, nhạc công từ khắp nơi trên thế giới đều đến đông đủ. Các loài hoa cũng kiêu ngạo đến dự nhằm khoe khoang vẻ đẹp của họ. Họ tập hợp thành một hàng dài đến lâu đài. Hơn thế nữa, họ còn tẩm rất nhiều hương thơm khác nhau để thêm phần quyến rũ vì các nàng tiên vẫn chưa ban cho họ có được hương thơm. Bông hoa nhỏ bé cũng đến hòa vào đám đông đó với hy vọng từ sâu thẳm trong lòng là chỉ cần chiêm ngưỡng buổi lễ hội đó qua kẽ cửa mà thôi chứ không hề dám sẽ tự giới thiệu với Thượng Đế trong bộ dạng trọc đầu như thế này.

    Vào thời đó có một cô gái làm mũ rơm ở cạnh lâu đài. Bố mẹ cô đã qua đời từ rất lâu để lại một mình cô sống đơn độc trên cõi đời. Vì quá thương nhớ cha mẹ nên cô bị ngã bệnh và trở nên rất yếu. Thậm chí, cô không thể một mình đi lấy nước từ các giếng gần đó. Thấy đoàn người đi qua nhà cô về phía lâu đài đông như trẩy hội, cô đứng bên cửa sổ và cầu xin họ:

    - Xin mọi người hãy giúp tôi một chút, tôi đang cần một ít nước. Hãy giúp tôi, bù lại tôi sẽ tặng cho chiếc mũ rất đẹp đảm bảo sẽ làm mọi người rất thích thú, hài lòng.

    Tuy nhiên trong lòng họ giờ chỉ nghĩ đến việc là làm sao đến kịp buổi khiêu vũ nên chẳng hề để ý đến lời cầu xin của cô gái. Tất cả đều hối hả đi qua mặc cho cô cầu xin tha thiết. Cũng có người nghe thấy nhưng đều phớt lờ hoặc trả lời với vẻ rất lạnh nhạt:

    - Chúng ta chẳng có thời gian đâu mà giúp ngươi. Ngươi không thấy là mọi người đang hối hả đến buổi vũ hội ư. Chúng ta cần cái mũ của ngươi để làm gì cơ chứ. Ngươi không thấy là chúng ta ai cũng có mái tóc rất đẹp hay sao.

    Duy chỉ có bông hoa nhỏ là cảm thấy thương cô bé mồ côi yếu ớt. Nàng liền cầm chiếc xô đi về phía cái giếng lấy nước mang về nhà cô gái. Cô bé mồ côi vô cùng xúc động trước lòng tốt của bông hoa nhỏ. Chưa hết nàng còn giúp cô gái lên giường đi ngủ và dọn dẹp phòng cô thật gọn gàng sạch sẽ. Nhìn cái đầu trụi tóc của bông hoa nhỏ, cô gái cất tiếng hỏi rụt rè:

    - Tôi thấy nàng có vẻ gì đó rất buồn. Chuyện gì xảy ra với nàng vậy?

    Và bông hoa nhỏ bắt đầu kể lại câu chuyện đáng buồn của mình cho cô gái. Rồi cô gái khích lệ bông hoa nhỏ cùng mình đi đến xem buổi dạ hội qua khe cửa lâu đài. Tuy nhiên nàng cười vẻ buồn rầu và trả lời:

    - Không thể được đâu. Cô hãy nhìn cái đầu của tôi đây này. Tôi đến chỉ làm trò cười cho mọi người thôi.

    - Tôi sẽ giúp nàng– Cô gái mồ cô quả quyết– nàng hãy đội chiếc mũ của tôi lên. Nó làm bằng rơm vàng tươi đấy. Chắc chắn nó sẽ rất hợp với nàng.

    Bông hoa nhỏ nghe theo lời khuyên của cô gái rồi cảm ơn cô và đi đến lâu đài. Khung cảnh của lễ hội thật là tuyệt vời. Tất cả mọi người đều đẹp rực rỡ như những vì sao lung linh. Các chàng hoàng tử và kỵ sĩ nắm tay các cô gái xinh đẹp say sưa trong điệu nhảy nhịp nhàng. Tuy vậy, các loài hoa vẫn nổi trội lên bởi vẻ đẹp lộng lẫy của họ. Các chàng vũ công đắm đuối trong những câu chuyện vui vẻ cùng các cô nàng hoa xinh tươi. Còn bông hoa nhỏ khiêm tốn ngồi vào một góc nhỏ chiêm ngưỡng mọi người khiêu vũ. Bỗng lúc đó, hoàng tử Mùa Xuân bước vào trong chiếc áo khoác lung linh vẻ đẹp của mùa xuân. Tuy nhiên, vẫn không thể sánh kịp với vẻ đẹp quyển rũ của các nàng hoa xinh tươi được. Rồi sau đó Thượng Đế thông báo sự có mặt của hoàng tử Mùa Hè. Chàng xuất hiện trong trang phục lóng lánh ánh vàng và trán chàng hoàng tử thì sáng rực lên những tia nắng mặt trời. Các nàng hoa ngây ngất như bay lên chín tầng mây trước vẻ đẹp của hoàng tử Mùa Hè. Các chàng kỵ sĩ cũng ngây ngất không kém trước sự rực rỡ của hoàng tử. Rồi bỗng nhiên vua Mùa Thu xuất hiện đột ngột làm cho không khí vui tươi của lễ hội tan biến đi mất. Nhà vua Mùa Thu khoác trên mình tấm áo choàng kết bằng những làn mây xám xịt. Gió từ đâu bỗng thổi từng cơn giá lạnh. Mái tóc của vua Mùa Thu thì rối bời và xám xịt như những chiếc lá héo tàn. Rồi một cơn mưa kéo đến. Các nàng hoa kiêu ngạo lúc này run sợ nép dưới cánh tay của các chàng kỵ sĩ. Mái tóc đẹp tuyệt vời của họ bỗng dưng héo tàn và rụng như lá mùa thu. Họ lúng túng bỏ chạy về phía cánh đồng, thảo nguyên và rừng rậm run rẩy mong mùa thu qua, mùa đông lại đến rồi mới đến mùa xuân, lúc mà các nàng tiên mới xuất hiện giúp họ sửa sang lại mái tóc. Chỉ có bông hoa nhỏ là vẫn giữ được chiếc mũ bằng rơm vàng tươi của mình. Nàng trở nên đẹp nổi bật trước ánh mặt ngạc nhiên của các hoàng tử, kỵ sĩ. Và trong số đó, một chàng hoàng tử trẻ đẹp đem lòng yêu mến nàng. Thế là bông hoa nhỏ cùng chàng hoàng tử tổ chức lễ cưới và sinh con đẻ cái. Con cái của họ cũng đẹp tuyệt vời.

    Thấy vậy các bông hoa cùng họ với nàng cũng tìm đến cô gái làm mũ rơm và xin cô tặng cho chiếc mũ rơm. Mỗi hoa đội trên đầu một kiểu mũ riêng. Từ đó trở đi loài hoa này không bao giờ héo tàn, thậm chí ngay cả khi bị con người ngắt đi. Chính vì vậy người ta gọi loài hoa này là hoa Bất Tử. Cả bốn mùa trong năm, hoa Bất Tử đều đẹp rực rỡ không như các loài hoa khác.
     
    CaoSGTinh Tổng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng ba 2019
  5. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    Chương 14: Con gái người xay bột và hoa Vị Kim

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày xưa trong một ngôi làng nhỏ có một người đàn ông chuyên làm nghề xay bột sinh sống. Ông ta góa vợ từ rất lâu rồi và chỉ có một người con gái duy nhất. Tất cả mọi người đều yêu quý cô vì cô rất xinh đẹp, tốt bụng và khiêm tốn. - Bông hoa Vị Kim bắt đầu kể- Nàng tên là Florine và nàng cũng rất thích cái tên này. Một hôm nàng đến bên người cha yêu dấu của mình, đưa tay vuốt mái tóc bạc của ông và hỏi:

    - Thưa cha, cha luôn yêu quý con như chính con ngươi trong mắt cha vậy. Cha luôn làm mọi việc làm cho con vui. Tuy nhiên, con vẫn cảm thấy buồn phiền. Con mong ước có một ai đó để có thể trút bầu tâm sự của một cô gái mới lớn. Cha hãy cho con một người mẹ thứ hai đi cha!

    Người cha cố an ủi cô con gái nhưng Florine vẫn kiên quyết muốn cha cưới vợ mới. Thương con ông đành đi tìm một phụ nữ về làm vợ để con gái có người bầu bạn sớm tối. Cuối cùng, ông quyết định cưới một bà góa cũng có một đứa con gái bằng tuổi Florine. Người đàn bà góa chồng đó cũng rất hạnh phúc vì được tái giá cùng ông. Còn cô con gái của bà cũng rất quý Florine thậm chí còn hơn cả chị em ruột. Bà rất vui mừng chấp nhận lời cầu hôn của ông thợ xay bột. Thế là đám cưới của họ diễn ra.

    Thời gian đầu họ sống rất hạnh phúc và đầm ấm trong ngôi nhà nhỏ. Tuy nhiên chỉ một thời gian sau, hai mẹ con bà ta bắt đầu mới lộ ra bản chất của mình. Từ sáng đến tối, bà ta luôn miếng quát mắng, chửi rủa mọi người trong nhà. Người cha và Florine bị mụ ta hành hạ hết mức. Cô con gái của mụ tên là Thérèse thì cũng giống hệt mẹ mình. Cô ta vô cùng lười biếng, đỏng đảnh và giả tạo. Từ đó cuộc sống của Florine là chuỗi ngày bất hạnh. Mụ dì ghẻ không bao giờ cho nàng một phút nghỉ ngơi, bắt cô làm mọi việc lớn bé trong nhà trong khi Thérèse chỉ rong chơi cả ngày. Thậm chí, Florine còn phải hầu hạ cô ta như một con ở. Còn ăn uống của nàng thì vô cùng đạm bạc: Chỉ có bánh mì khô ngoài ra không còn gì khác. Cô cũng không được ngủ trên giường mà phải ngủ ở bậc cửa. Rất nhiều lần cô tự trách mình vì đã giục cha mình cưới bà ta làm vợ. Nhưng giờ đây sự ân hận đã quá muộn. Ông bố thì trở nên ngày càng ít nói. Thậm chí, ông không dám nói nửa lời bênh vực cô con gái khốn khổ. Thấy vậy hai mẹ con mụ dì ghẻ lại càng được thể đầy đọa nàng đủ điều. Không thể chịu đựng thêm được sự hành hạ của hai mẹ con mụ, một hôm Florine lặng lẽ sắp xếp quần áo bỏ trốn khỏi nhà. Nàng cũng không hề nói ra quyết định của mình cho người cha khốn khổ.

    - Mình sẽ tìm một công việc nào đó để làm. - Nàng tự nhủ.

    Nàng đi rất lâu, đi mãi, đi mãi và cuối cùng nàng đến một thảo nguyên bạt ngàn hoa Vị Kim. Một chiếc cầu nhỏ bắc qua dòng sông chảy quanh thảo nguyên làm cho nơi đây càng đẹp hơn.

    - Chào chiếc cầu xinh xắn! - Nàng cất tiếng chào như thể với một người bạn- Bạn cho phép tôi đi sang bờ bên kia nhé! Tôi sẽ nhớ mãi bạn đấy!

    - Hãy qua đi, cô gái xinh đẹp, tại sao cô lại không thể đi qua được chứ nhỉ? Nhưng trước tiên cô hãy làm ơn giúp tôi trở mình. Đã nhiều người qua lại khiến tôi mỏi hết cả lưng rồi.

    Florine không ngần ngại mà giúp cây cầu trở mình cho đỡ mỏi. Thấy cô gái rất tôt bụng cây cầu bắt chuyện hỏi xem cô đang đi đâu.

    - Tôi đang đi tìm một nơi ở- Florine trả lời- nhưng tôi chưa biết là sẽ đi đâu đây.

    - Cô hãy chọn cho mình một bông hoa Vị Kim đẹp nhất trong thảo nguyên này làm kỉ niệm. Bông hoa đó sẽ đem lại cho cô niềm hạnh phúc. Rồi cây cầu chúc cô lên đường may mắn.

    Florine làm theo lời khuyên đó rồi lên đường đi tiếp. Nàng đi mãi, cuối cùng đến một ngã ba đường: Một được rải toàn đồng, một được rải toàn bạc và một được rải toàn vàng.

    - Mình phải theo con đường nào đây? - Nàng băn khoăn tự hỏi. Bỗng nhiên bông hoa Vị Kim trên tay rung rinh và cất lên tiếng người nói:

    Vàng mang lại cho nàng nỗi bất hạnh

    Bạc cũng chẳng đem đến niềm hạnh phúc

    Vậy hãy chọn con đường rải toàn đồng thau

    Đó chính là hướng nàng cần đi.

    Chính giọng nói đó là của một nàng tiên toàn thân vàng rực rỡ ngụ ở trong bông hoa. Florine cảm ơn nàng tiên và làm đúng theo lời khuyên trên. Bước chân nàng tiến lên đến đâu thì phía sau, con đường bỗng bị xóa nhòa đi như thể chưa từng tồn tại. Nàng dừng bước bởi đằng trước có một bụi cây ngấy rất lớn chắn trước mặt không thể qua được. Nàng lại cất tiếng chào:

    - Chào bụi cây bé nhỏ! Làm ơn hãy mở một lối cho tôi đi qua nào!

    Các cành cây cong trĩu xuống vì sai quả. Cây ngấy cũng cất tiếng người trả lời.

    - Nàng không thấy là chúng tôi đang mỏi hết cả lưng vì những chùm quả sai trĩu hay sao? Hãy giúp chúng tôi hái bớt quả cho vào túi của nàng đi! Sau đó chúng tôi sẽ nhường lối cho nàng.

    Nàng chọn những quả chín nhất để hái bớt. Bụi cây ngấy mở rộng lối cho nàng đi qua. Một lát sau, Florine lại phải dừng lại bởi một bụi cây dã tường vi mọc chắn đường. Bụi cây này có rất nhiều gai sắc nhọn khiến chẳng ai dám trèo qua. Cành cây cũng cong gập xuống vì sai quả. Khi Florine tỏ ra ân cần, nàng nâng cành cây lên thì chúng liền nằm gọn vào một phía nhường đường cho nàng.

    Cuối cùng, nàng đi đến một ngọn núi dốc thẳng đứng có ba cánh cửa nằm song song: Cánh thứ nhất bằng đồng, cánh thứ hai bằng bạc và cánh cuối cùng bằng vàng. Lại một lần nữa Florine bối rối không biết mở cánh cửa nào. Bông hoa Vị Kim lại rung rinh và tiếng nàng tiên lúc nãy lại vang lên giúp nàng có sự lựa chọn đúng đắn.

    Vàng là dấu hiệu của nỗi bất hạnh

    Bạc cũng chẳng đem đến niềm hạnh phúc

    Nếu nàng muốn theo lời khuyên của ta

    Hãy mở cánh cửa đồng ra.

    Florine làm theo lời mách bảo của nàng tiên. Cánh cửa đồng mở ra, trước mặt giờ đây là một hang động rất lớn. Một bà lão xấu xí đang nằm nghỉ trong một cái mạng nhện lớn treo trên cao. Bà lão đang chải mái tóc rối bằng một chiếc lược đồng. Dù hơi sợ nhưng Florine lấy lại được bình tĩnh ngay.

    - Cháu chào bà ạ! Cháu đi theo con đường bằng đồng và đến được đây. Cháu có thể làm việc cho bà được không ạ?

    - Tại sao lại không chứ? - Bà lão cười trả lời- Hãy cầm lấy hai chiếc túi này và đi vào phía trong lò này. Trong đó ngươi sẽ thấy ba hang động nhỏ: Cái thứ nhất toàn là bóng tối, cái thứ hai thì tràn đầy ánh sáng. Ta muốn ngươi hãy dọn dẹp ở đó. Ngươi lùa hết bóng tối và ánh sáng vào hai chiếc túi này. Nhưng đặc biệt là ngươi phải giữ mình không được nhìn vào hang động thứ ba nếu không cái lò này sẽ nấu chín ngươi.

    Nói xong bà lão cưỡi lên chiếc chổi ánh bạc và bay đi gặp bạn bè của bà ta. Florine cảm thấy rất lúng túng. Ánh lửa rực đỏ của cái lò giống hệt như lưỡi của con rồng khủng khiếp. Lo sợ quá nàng liền nhờ nàng tiên nhỏ giúp đỡ.

    - Nàng đừng sợ! Ta sẽ đi trước để mở đường cho nàng đi trong đám lửa đó.

    Nói rồi nàng tiên tốt bụng đi trước. Nàng đi đến đâu thì những ngọn lửa dạt về hai phía như có phép lạ. Florine cứ thế đi theo sau mà không hề bị thiêu cháy. Nàng đi vào hang động nhỏ thứ nhất. Nó rất sạch sẽ tuy tối tới mức nàng không thể nhìn xa hơn hai bước chân. Nàng tiên mở rộng bông hoa Vị Kim ra và lùa bóng tối vào trong một chiếc túi. Tức thì, ánh sáng lại tràn ngập hang động như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vào hang động thứ hai, nàng tiên lại giúp Florine lùa hết ánh sáng vào chiếc túi còn lại. Và nó lại trở nên tối om như đang ở giữa buổi đêm.

    - Xong rồi- Nàng tiên trong bông hoa Vị Kim vui mừng tuyên bố- Còn bây giờ, nàng phải tự làm việc một mình thôi- Nói rồi nàng tiên lại ẩn mình trong bông hoa.

    Nhưng làm thế nào mà mình có thể ra khỏi đám lửa đỏ rực kia được bây giờ. - Florine nghĩ thầm trong nỗi sợ hãi. Tuy nhiên sự tò mò khiến nàng quên cả nỗi lo lắng ban nãy. - Trong hang động thứ ba có thể có cái gì chứ nhỉ? Rồi lấy hết dũng cảm, nàng lén lút nhìn trộm vào hang động thứ ba. Trời đất, đây quả là nơi đẹp nhất trong số những nơi đẹp nhất trần gian: Một cái hồ lóng lánh dưới vòm hang động, hàng ngàn bông hoa súng đẹp lỗng lẫy vươn lên trên mặt hồ. Florine cứ đứng trân trân ngắm nghía dảnh đẹp trước mắt. Không thể cưỡng lại ham muốn khám phá hang động, nàng bước vào trong đó hóng mát. Trong lúc nàng đùa giỡn với làn nước lóng lánh thì những bông hoa súng đẹp tuyệt vời cũng vờn đùa với mái tóc của nàng. Rồi khi Florine bước lên khỏi mặt nước, mái tóc của nàng bỗng biến thành những sợi vàng sợi bạc khiến đầu nàng nặng trĩu. Cúi xuống chân nàng thấy những giọt nước hồ bỗng biến thành những viên ngọc trai lóng lánh. Không dám ở lại đây thêm, nàng cầm hai chiếc túi vội vã lao ra ngoài qua đám lửa đỏ rực. Đám lửa dạt ra hai bên như có phép lạ. Chỉ trong nháy mắt nàng đã có mặt ở hang động lớn bên ngoài trước mặt mụ phù thủy đang hừng hực tức giận.

    - Đợi đã, ngươi phải trả giá cho sự tò mò của ngươi.

    Nói xong mụ phù thủy vung chiếc lược đồng ra để giật lấy mái tóc đẹp của Florine. Nàng sợ hãi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi hang động. Trong lúc vội vã nàng đã không nhận ra là mình mang theo cả hai cái túi của mụ phù thủy.

    Lúc này, bên ngoài trời tối đen như mực, Florine đáng thương chẳng nhìn thấy gì nên đâm sầm vào một bụi cây. Chợt nàng nhớ đến hai chiếc túi trên tay, ý nghĩ tháo chiếc túi đựng ánh sáng ra thoáng hiện lên trong đầu. Và thế là ánh sáng lại tràn ngập như đang ở ban ngày. Bụi cây dã tường vi hiện ra trước mặt. Nàng dùng tay lách qua bụi cây tìm lối đi. Một con đường hẹp mở ra và lại biến mất như chưa hề tồn tại khi nàng đi qua. Nhưng lúc đó mụ phù thủy đã đuổi đến gần vung chiếc lược lên định đè vào mái tóc của nàng. Tuy nhiên vì lúng túng trước hàng ngàn chiếc gai sắc nhọn đâm vào ngươi, mụ ta lại một lần nữa để cho Florine chạy thoát. Rồi chẳng lau sau, mụ lại đuổi kịp nàng. Thở hổn hển vì mệt, Florine lại đến chỗ có bụi cây ngấy. Nàng lại cất tiếng chào thân thiện và bụi cây tránh đường cho nàng đi qua. Khi mua phụ thủy chạy đến nơi bụi cây liền khép lại như củ cản đường. Mụ liền đi đôi giày thần kỳ của mụ vào và nhanh như gió mụ lại đuổi kịp được Florine. Lúc này, nàng đã rất mệt và không còn hi vọng chạy tiếp được nữa. Chợt nhớ ra chiếc túi còn lại, nàng tháo dây buộc ra, bóng đêm liền tràn ngập khắp nơi. Vì đã đi qua con đường này một lần nên dù tối om Florine vẫn định hướng được đường đi. Còn mụ phù thủy thì cứ mò mẫm trong bóng tối. Florine chợt nghe thấy tiếng dòng suối quen thuộc chảy róc rách dưới chiếc cầu nhỏ.

    - Cầu nhỏ xinh ơi, hãy giúp tôi với, tôi đang gặp khó khăn đây.

    Vẫn nhớ ơn giúp đỡ của Florine tốt bụng, cây cầu để cho nàng đi qua. Đúng lúc đó mụ phù thủy xuất hiện như một cơn bão, hừng hực tức giận vung chiếc lược hòng đè đầu nàng xuống. Tuy nhiên, khi mụ ta vừa mới đặt chân lên cầu, cây cầu liền tránh sang bên khác khiến mụ ta rơi tõm xuống suối. Dòng suối cuồn cuộn cuốn mụ ta đi rất xa ra tận cửa biển. Còn Florine lúc này cũng đang lả người đi vì mệt. Khi đang còn hoa cả mắt vì đói và rét thì ngôi nhà thân thuộc hiện ra trước mắt. Đúng là nhà đây rồi! Người cha vui mừng khôn xiết vì gặp lại cô con gái thân yêu. Mụ dì ghẻ và con gái mụ lồng lên vì ghen tức. Chúng hậm hực muốn biết nàng tìm thấy những bông hoa đẹp cài đầu ở đâu. Florine thật thà kể lại cho mẹ con mụ nghe những chuyện đã xảy ra. Khao khát có được mái tóc đẹp như của nàng, mẹ con mụ hối hả lên đường. Và điều gì đến cũng đến. Chúng cũng đến cây cầu nhỏ bắc qua suối nhưng không hề chào hỏi liền bị cây cầu từ chối không cho đi qua. Chẳng làm gì được chúng đành phải đi vòng theo con đường rất xa. Rồi chúng cũng đến ngã ba đường: Một người chọn con đường bằng vàng, một người chọn con đường bằng bạc. Chúng cũng gặp bụi cây ngấy và bụi dã tường vi. Chẳng chào hỏi gì nên hai bụi cây không nhường đường cho chúng. Phải khó nhọc lắm chúng mới vượt qua được và bị gai đâm đầy mình đau đớn. Rồi chúng cũng đến một ngọn núi dốc thẳng đứng có ba cánh cửa. Chúng liền mở cánh cửa bằng vàng và bằng bạc ra rồi bước vào trong hang động. Cánh cửa liền đóng kín lại và từ đó chẳng ai còn nghe nói về hai mẹ con mụ dì ghẻ nữa. Vàng chỉ đem lại điều bất hạnh và bạc cũng chẳng mang lại điều hạnh phúc cho hai mẹ con mụ.

    - Còn Florine, cô gái có mái tóc bằng vàng, bạc đã được tô điểm bằng những bông hoa rất đẹp đó thì như thế nào rồi? - Nữ hoàng Hoa Hồng hỏi.

    - Nhà vua trẻ tuổi và tài ba đã đến tìm nàng và cưới nàng làm vợ. Họ cùng nhau sống hạnh phúc trong lâu đài lộng lẫy. Vâng, câu chuyện đã kết thúc như vậy đó.
     
    CaoSGTinh Tổng thích bài này.
  6. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    [​IMG]

    Chương 15: Pantoufle và người vợ nhện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cách đây rất xa, có một con quỷ sống trong một đất nước kì lạ. - Một công chúa nhỏ mập mạp trong chiếc váy xòe máu trắng bắt đầu câu chuyện mời.

    - Trước tiên nàng hãy giới thiệu cho mọi người biết tên nàng là gì đã- Hoa Hồng hỏi.

    - Ta tên là Hoa Bông Tuyết. Rất nhiều nơi trên thế gian này hát về ta.

    Và câu chuyện lại tiếp tục. Trên đất nước này, chỉ cõ những người thợ làm giầy dép sống. Từ sáng đến tối họ chỉ bận rộn với việc đóng, sửa, làm giầy dép. Thậm chí cả nhà vua cũng vậy. Không bao giờ ngài ngồi yên trên ngai vàng, mà là một chiếc ghế gỗ để làm giầy như một người thợ giầy thực thụ. Trong lúc ngài làm việc, không một vị cận thần nào dám đến quấy rầy. Nói tóm lại là trong vương quốc này, nghề truyền từ đời này sang đời khác chỉ có duy nhất đó là nghề làm giầy dép. Tài sản của tất cả mọi người là một kho giầy không thể đếm được là bao nhiêu. Họ sống rất dè sẻn, hà tiện. Chẳng ai muốn làm nghề nông hay học một nghề nào khác. Trong vương quốc này, có một chàng trai trẻ cũng làm nghề đóng giầy tên là Pantoufle. Từ sáng đến tối, chàng chỉ quanh quẩn bên bếp lò mà không bao giờ ra khỏi nhà. Cha của chàng thấy vậy nên khuyên chàng là phải ra bên ngoài, đi nhiều nơi trên thế giới mà học một nghề khác. Nếu không thì có nguy cơ chết đói mất với cái nghề đóng giày này. Tuy nhiên Pantoufle mỉm cười mà trả lời cha mình:

    - Cha là thợ đóng giày, con cũng là thợ đóng giày. Đó là nghề gia truyền của dòng họ nhà ta. Con không thể là người đầu tiên phản bội lại dòng họ.

    Rồi một hôm mẹ chàng gọi chàng đến và bảo rằng đã đến lúc chàng phải tìm cho mình một người vợ. Pantoufle nghe đến điều này thì cũng thấy thú vị:

    - Con sẽ cưới vợ, con hứa với mẹ như vậy. Tuy nhiên con chỉ làm việc ấy khi nào cái lò sưởi trên đó con thường ngủ mang con đi vòng quanh thế giới. Con sẽ kết hôn với người con gái đầu tiên mà muốn chung sống với con.

    Thật kỳ lạ, khi chàng vừa dứt lời thì chiếc lò sưởi chuyển động chạy ra phía cửa nhà và mang chàng đi thẳng đến quán trọ nơi đang diễn ra một buổi lễ hội. Pantoufle vô cùng kinh ngạc và có phần lo sợ. Nhưng chàng còn có thể làm gì khác đây. Một lời hứa mãi mãi là một lời hứa. Ngồi trên lò sưởi, chàng tiến lại gần một cô gái đẹp nhất trong số những cô gái được mời đến lễ hội khiêu vũ. Các nhạc công say sưa chơi nhạc, chiếc lò sưởi cũng nhảy điệu Polka cùng với cô gái trẻ xinh đẹp, quyến rũ nhất. Đây mới thật sự là một trò thú vị. Ngồi trên lò sưởi, Pantoufle thích thú cười rất vui vẻ và hỏi cô bạn nhảy của mình:

    - Nàng có muốn kết hôn với ta không, hỡi cô gái xinh đẹp?

    Lúc đó điệu nhạy cũng kết thúc, cô gái thấy chàng hỏi vậy cũng hỏi lại:

    - Thế chàng biết làm việc gì?

    Pantoufle kiêu hãnh trả lời rằng mình làm nghề đóng giày dép. Cô gái xinh đẹp bĩu môi cười cợt và bảo rằng những người làm nghề đóng giày theo đuổi cô có đến hàng vài chục. Trò chuyện thêm vài câu chàng thấy mình hoàn toàn không hợp với cô gái xinh đẹp mà kiêu kì này.

    Rồi chàng lại cùng chiếc lò lên đường đi tiếp. Đi đến đâu chàng cũng hỏi các cô gái gặp dọc đường xem có muốn làm vợ chàng không. Tuy nhiên, chẳng có ai đồng ý. Chàng chợt hiểu ra rằng làm gì có cô gái nào trên vương quốc đầy rẫy thợ đóng giầy mà lại muốn kết hôn cùng một người thợ đóng giầy cơ chứ.

    Một buổi tối, chàng đến một cánh rừng tối om như trong lò sưởi vậy. Gió thổi mạnh trên các chồi non và một cỗ xe xuất hiện rồi một toán cướp từ bốn phía lao ra. Bọn chúng trông rất to khỏe, râu ria xồm xoàm. Tên trùm trông còn gớm ghiếc hơn: Mũi của hắn đeo một chiếc vòng vàng rất lớn. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, kiều diễm đi phía sau. Cả bọn cười sằng sặc và nói lớn:

    - Ngươi gặp hạn rồi đấy!

    Pantoufle sôi lên vì phẫn nộ trước hành động của bọn cướp. Chiếc lò như cũng hiểu suy nghĩ của chàng liền phun ra vô khối ngọn lửa đỏ rực về phía bọn cướp. Chúng hoảng sợ, kinh hãi hô hoán lên:

    - Ai cứu chúng tôi với. Rồng lửa, rồng lừa muốn thiêu cháy chúng tôi!

    Vừa hét chúng vừa vắt chân lên cổ chạy trốn biệt tăm. Chỉ có cô gái là không kịp chạy, nàng vẫn đứng đó. Pantoufle tiến đến bên cạnh nàng và khẽ khàng hỏi:

    - Nàng có muốn làm vợ ta không? Ta là người thợ đóng giày rất khéo tay đấy!

    Nhưng cô gái lại đưa tay làm dấu vẻ rất sợ hãi và nói với giọng xúc động:

    - Cầu Chúa hãy phù hộ cho con! Tổ tiên ông bà tôi vốn làm nghề cướp bóc- quay sang phía Pantoufle nàng kể lể- cha mẹ tôi cũng làm nghề đó. Vì vậy, tôi phải nối nghiệp họ. Chàng muốn ta phản bội lại tổ tiên hay sao?

    Rồi không để cho Pantoufle có thời gian phản ứng, cô gái rút kéo trong túi ra và cắt đi bím tóc đẹp của mình rồi biến đâu mất. Chàng Pantoufle luyến tiếc nhìn theo.

    - Tại sao ta lại cứ phải theo nghề đóng giày cơ chứ.

    Rồi chiếc lò lại lắc mình đưa chàng đi tiếp. Cả đêm đó, chàng đi qua nhiều vùng đất khác nhau. Đến sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới xuất hiện thì không khí bỗng trở nên oi bức kinh khủng. Trong lúc chàng toát hết cả mồ hôi và mệt lả đi vì khát thì chợt nhìn thấy một bà cụ đang ngồi bên lề đường. Mặc dù trời rất nắng nóng nhưng bà cụ vẫn khoác ba chiếc ao lông cừu, cổ quàng ba chiếc khăn len rất dày. Tuy nhiên bà lão vẫn run lên vì lạnh. Nhìn thấy bà cụ ngồi run rẩy, Pantoufle thấy rất thương bà lão.

    - Bà cụ ơi, hãy ngồi lên chiếc lò sưởi của cháu đây cho đỡ lạnh. Còn cháu thấy nóng tới mức muốn nhược cả người ra mất.

    - Ngồi trên lò sưởi cũng chẳng ích gì đâu- Bà cụ run rẩy trả lời- Cháu giúp ta vào sưởi ấm ở bên trong lò kia. Nếu không ta chết vì lạnh cóng mất.

    Rồi vừa mới dứt lời bà lão liền nhảy luôn vào giữa lò sưởi đang rực lửa không để cho Pantoufle kịp nói một lời. Bà lão lại lên tiếng vẻ rất dễ chịu:

    - Ôi, ở đây quả là ấm. Khuôn mặt ta đang dần hồng hào trở lại đây này!

    Pantoufle thấy vậy lấy thêm ít củi cho vào lò rồi hỏi bà lão:

    - Thưa bà, cháu thấy rất mến bà, bà không muốn kết hôn với cháu sao?

    Chàng đưa ra một lời đề nghị thật bất ngờ. Rồi chàng thầm cầu trời giúp chàng không bị từ chối một lần nữa. Bà lão cười lớn vẻ thích thú trả lời:

    - Thật là một đề nghị kì cục, cháu trai tốt bụng của ta ơi! Ta đã hơn ba trăm tuổi rồi đấy. Ta đã qua tuổi kết hôn từ lâu lắm rồi. Tuy nhiên, vì ta thấy cháu rất tốt bụng nên ta cho cháu một lời khuyên bổ ích đây. Ở rất gần chỗ này có một cây hoa nhỏ trên đó có một bông hoa tuyết. Nếu cháu đến đó nói lên mong ước của mình thì điều đó sẽ thành sự thật được. Nhưng cháu phải đọc câu thần chú này thì mới mầu nhiệm.

    Nói rồi bà cụ thì thầm vào tai chàng một câu thần chú rồi sau đó biến mất như chưa từng có mặt ở đây. Pantoufle vội vã đi đến cái cây đó. Trên đường đi chàng gặp một lâu đài tráng lệ bằng đá nhưng nó rất nhỏ chỉ đủ để cho búp bê ở mà thôi. Trong lâu đài đó có cây bông tuyết mà bà lão tả cho chàng. Chàng trai làm nghề đóng giày dép vui mừng nói:

    Trong thế giới rộng lớn của loài hoa

    Bông Tuyết vốn là loài đẹp nhất

    Bông Tuyết nàng ơi hãy bước ra đây

    Hãy ban cho ta một người vợ xinh đẹp.

    Cây Bông Tuyết nghe thấy liền rung rinh cành lá về hướng mặt trời. Rồi một bông hoa nhỏ vươn lên trước mặt Pantoufle và cất tiếng trả lời.

    - Ta đây, ta ra đây! - Giọng nói của hoa Bông Tuyết nghe thật dịu dàng.

    Pantoufle vô cùng kinh ngạc. Chàng chưa thấy ai lại có chiếc khăn đẹp như của nàng- chiếc khăn trắng mịn màng.

    - Xin hãy rủ lòng thương giúp ta với. Thậm chí ta không thể làm một con nhện siêu lòng. Chẳng có ai muốn làm vợ ta cả. Vậy là thế nào chứ?

    Vừa nói xong thì một cô gái trong bộ dạng của con nhện xuất hiện ngay trước mặt chàng. Pantoufle thầm mong sao con nhện đó không nghe thấy câu nói vừa rồi của chàng. Tuy nhiên chàng vốn mạnh dạn hỏi:

    - Nàng muốn làm vợ ta ư, nàng Nhện bé nhỏ?

    - Thiếp xin sẵn lòng. - Con nhện đồng ý ngay lập tức.

    Chẳng khác được, chàng đành để con nhện- vợ của mình lên trên chiếc mũ và tiếp tục đi tìm một công việc thích hợp hơn là nghề đóng giày.

    Một hôm nọ, chàng đặt chân đến một vương quốc lạ. Người dân ở đây tất cả đều theo nghề thợ may, thậm chí cả nhà vua đứng đầu vương quốc cũng làm nghề này. Tuy nhiên, ở đây chẳng có một ai biết may giầy cả nên họ đều phải đi chân đất. Nhận ra điều này người vợ nhện của Pantoufle khuyên chồng:

    - Chàng không phải đi đâu nữa. Ở đây có rất nhiều việc cho chàng làm. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu chàng cần phải xây một ngôi nhà để vợ chồng mình ở.

    Nhưng Pantoufle không hề muốn tiếp tục làm nghề đóng giày, chàng muốn đi tìm công việc khác nhưng vợ chàng nhất định không chịu. Cuối cùng, chàng đành phải theo ý vợ. Một thời gian ngắn sau, một ngôi nhà nhỏ xinh xắn được dựng lên. Theo thói quen, Pantoufle chỉ thích ngồi trên lò sưởi cả ngày.

    - Chàng đừng có ở lỳ một chỗ như vậy. - Vợ Nhện của Pantoufle lên tiếng vẻ không hài lòng. - Nào, chàng lười của thiếp, phải bắt tay vào công việc thôi!

    Và để làm gương, cô xắn tay vào trang hoàng dọn dẹp nhà cửa cho thật tươm tất. Và tất nhiên là Pantoufle không thể ngồi yên mà nhìn vợ tất bật. Tấm biển nhận đóng giày vừa mới được treo lên thì khắp nơi trên vương quốc, mọi người nô nức đến đặt giầy cho mình. Chỉ một thời gian sau chàng trai làm nghề đóng giày bắt đầu thấy thích thú công việc của mình. Tuy nhiên chỉ có một điều luôn quấy rối chàng đó làm đêm nào chàng cũng nằm mơ gặp một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp.

    - Chàng hãy cưới thiếp làm vợ đi! - Nàng công chúa luôn nói vậy trong giấc mơ của Pantoufle.

    Mỗi khi mà chàng cảm thấy không thể kìm chế được và muốn nhận lời nàng công chúa xinh đẹp thì ý nghĩ về người vợ nhện tần tảo của chàng lại làm cho chàng vô cùng do dự lúng túng. Vậy lên chàng thường trả lời trong mơ:

    - Xin công chúa hãy tha lỗi cho ta! Ta đã kết ước với người vợ nhện của ta rồi. Ta không xứng với nàng đâu. Nàng hãy tìm một ai khác xứng đáng với nàng hơn ta. Nàng làm sao có thể kết hôn với một người thợ đóng giầy nghèo khổ như ta chứ.

    Mỗi lần như vậy, công chúa lại nhìn chàng với ánh mắt láu lỉnh rồi biến đi đâu mất. Lúc này, Pantoufle cũng chuẩn bị hoàn thành xong đôi giầy cuối cùng cho khách. Vợ chàng liền bày tỏ mong muốn trở về thăm bố mẹ chàng. Pantoufle thì tỏ ra không muốn trở về cái nơi mà ở đó những người thợ đóng giầy khác lúc nào cũng nhìn chàng bằng con mắt chế nhạo. Tuy nhiên, chiếc lò sưởi phun ra những làn khói dày đặc khiến chàng thiếp đi không hề biết gì. Trước khi thiếp đi, chàng nhìn xung quanh tìm xem người vợ của chàng đâu thì nàng đã ngồi trên lưng một con gà trắng bay lên trên chiếc lò sưởi và kêu:

    Cúc cù cu, hãy dẹp đường

    Cho nàng công chúa Nhện

    Cùng Pantoufle chồng nàng

    Quay trở về lâu đài.

    Pantoufle thấy bài hát của chú gà rất hay nhưng cũng thật hão huyền. Làm gì có lâu đài nào chứ? Chàng phì cười khi nghĩ đến điều đó. Nhưng chỉ một lát sau, một lâu đài lộng lẫy tí hon ở trong đó có cây bông tuyết hiện ra trước mắt chàng. Người vợ Nhện của chàng lúc này mới hỏi:

    - Chàng có nhớ không, đây chính là nơi chúng ta đã gặp nhau. Mình dừng lại đây một lát để ôn lại những kỷ niệm đã qua nhé!

    Pantoufle không phản đối và cũng dừng lại. Càng về đến gần nhà chàng lại càng không muốn vì chàng luôn nghĩ rằng dân làng chỉ đón tiếp chàng với sự chế nhạo mà thôi. Chàng xuống khỏi lò sưởi xuống ngồi bên cạnh lâu đài vài đặt người vợ nhện bé nhỏ vào trong lòng bàn tay. Bỗng nhiên lâu đài tí hon rung chuyển và lớn dần, lớn dần cho tới khi thành một lâu đài nguy nga lộng lẫy có vòm mãi toàn bằng vàng. Không hiểu là đang có chuyện gì xảy ra, Pantoufle thấy mình đang ngồi trên một đám mây trắng bay lượn một vòng quanh lâu đài. Bên cạnh chàng là một nàng công chúa vô cùng kiều diễm chứ không phải là người vợ Nhện bé nhỏ của chàng. Đây đúng là nàng công chúa mà chàng gặp trong giấc mơ hàng đêm. Lúc này công chúa lên tiếng trong lúc Pantoufle còn chưa hết ngạc nhiên:

    - Cảm ơn chàng đã giúp thiếp thoát khỏi số kiếp nhện mà người ta đã hành hạ thiếp. Cảm ơn chàng vì lòng thủy chung, tình yêu son sắt dành cho thiếp.

    Rồi đám mây từ từ hạ xuống sân của lâu đài lớn. Lúc này cây bông tuyết bỗng nở hoa rực rỡ. Rất nhiều kỵ binh, người hầu, nhà bếp bước ra từ những bông hoa đó. Công chúa lại nói tiếp:

    - Từ nay chàng không còn là người thợ đóng giày nghèo khổ nữa. Giờ chàng đã là vua của vương quốc cây bông tuyết. Chúng ta nên trở về nhà thăm cha mẹ chàng. Chắc họ đang trông mong chàng lắm.

    Đây quả là một điều thần kỳ mà chắc là các bạn chưa bao giờ được chứng kiến. Một buổi yến tiệc được diễn ra. Pantoufle vẫn muốn tự tay mình làm một đôi giày tặng cho cô dâu- vợ của chàng. Và thế là trong lúc mọi người say sưa nhảy múa mừng đám cưới của chàng thì Pantoufle bắt tay vào công việc đóng giày. Khi chàng hoàn thành tác phẩm của mình cũng là lúc buổi khiêu vũ bắt đầu. Tất cả mọi người đắm đuối trong điệu nhảy chỉ có nàng công chúa là khóc.

    - Chuyện gì làm cho nàng phải khóc vậy nhỉ? - Pantoufle tự hỏi.

    Lúc này cha chàng tiến đến kéo chàng ra một góc và thì thầm:

    - Con đúng là một người thợ đóng giầy tồi. Đến đôi giầy con đóng cho vợ mình cũng bị nhỏ quá. Thôi có lẽ con phải từ bỏ nghề đóng giầy mà cố làm một ông vua tốt.

    Từ đó trở đi Pantoufle sống hạnh phúc bên người vợ. Chàng đúng là một ông vua nhân từ.
     
    CaoSGTinh Tổng thích bài này.
  7. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    [​IMG]

    Chương 16: Nàng Hoa Cúc xinh đẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữ hoàng Hoa Hồng từ ban nãy vẫn cứ để ý đến một cô gái trẻ đội chiếc mũ rộng vành hình dáng của một bông hoa. Nhụy hoa có màu vàng tươi còn cánh hoa màu trắng muốt. Đó chính là nàng Hoa Cúc.

    - Hoa Cúc xinh đẹp, - Hoa Hồng gọi- nàng hãy kể cho chúng ta nghe câu chuyện của nàng đi nào! Chắc nó phải rất thú vị đấy nhỉ?

    Với một giọng dịu dàng có vẻ rụt rè, Hoa Cúc bắt đầu kể:

    Ngày xưa, đã lâu lắm rồi trong một ngôi làng nhỏ có một cô gái trẻ có tên là Marguerite- Hoa Cúc. Nàng xinh đẹp gấp bảy lần những cô gái xinh đẹp nhất vùng nhưng lại có một cuộc sống bất hạnh gấp bảy lần những người ăn xin nghèo khổ nhất vùng. Để kiếm cái gì đó ăn khỏi phải chết đói, Marguerite đến xin làm việc cho một ông chủ cối xay. Ông ta vốn là người rất tàn nhẫn và độc ác. Tính cách của ông ta thể hiện ngay ở vóc dáng bên ngoài: Chiếc mũi to, dài và nhọn, đôi tai thì nhỏ như lưu ly còn đôi mắt lúc nào cũng đỏ rực như than hồng. Nói đúng hơn ông ta chính là một lão phù thủy. Những người đàn bà làm việc trong nhà ông ta không bao giờ dám đến gần cái cối xay lúa của ông ta. Nó cứ ầm ầm quay tít cả ngày cả đêm không ngừng. Tuy nhiên, nó không phải xay ra bột ra gạo mà là xay ra hàng bao tải vàng. Khi đến gặp ông ta Marguerite vô cùng sợ hãi. Phải lấy hết dũng cảm nàng mới nói lên được những lời run rẩy, yếu ớt:

    - Chào ông chủ. Xin ông hãy nhận tôi vào làm việc cho ông. Tôi sẽ luôn vâng lời và chăm chỉ. Tôi chỉ xin ông một điều là trả công tôi bằng đồ ăn hàng ngày.

    Ông ta nhìn Hoa Cúc với ánh mắt dò xét rồi phá lên cười.

    - Này kẻ kiêu căng, ngươi hãy nhìn ta đây này! Ngươi tự cho là ngươi có thể làm được mọi thứ hay sao? Ta sẽ sớm thấy rõ xem ngươi có khả năng làm việc hay không.

    Trong lúc ông ta nói, một đàn chuột nối đuôi nhau hết con này đến con khác chạy ra từ cái miệng kinh khủng của ông ta. Hãi hùng quá, Marguerite gục xuống vì run rẩy. Người ta thường nói rằng ông ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Rồi cười với giọng chế giễu ông ta nói:

    - Ban ngày ngươi không thể chạy trốn được vì ta biết cách để mắt đến ngươi. Còn ban đêm thì tính sau.

    Để bắt đầu, ông ta đưa cho nàng cái liềm bắt Marguerite đi cắt cỏ cho ngựa. Nàng đeo chiếc gùi trên lưng và đi về phía cánh đồng. Chỉ trong nháy mắt nàng đã cắt đầy một gùi cỏ. Nàng đưa gùi lên vai định gồng về nhưng nó chẳng hề nhúc nhích cứ như bị đóng đinh xuống đất. Marguerite nhìn vào gùi cỏ thì vô cùng bất ngờ. Cỏ trong gùi hết thảy biến thành những cọng vàng. Một người phải thật khỏe mạnh mới có thể nhấc chiếc gùi lên được. Mệt nhoài, Marguerite ngồi xuống bên cạnh chiếc gùi cỏ suy nghĩ một hồi. Nhưng chiếc gùi không để cho cô yên, nó chuyển động như có phép lạ bắt cô phải gồng về chuồng ngựa của lão phù thủy. Chuồng ngựa này nhốt một con ngựa rất kì quái: Nó có những hai cái đầu, một cái ở đầu và một cái ở đuôi gắn thêm một chiếc đuôi dài. Móng của nó tách đôi giống như móng bò. Vừa nhìn thấy gùi cỏ vàng, con ngựa cắm cúi ăn cỏ rất ngoan ngoãn. Lão phù thủy tỏ ra rất hài lòng.

    - Ngươi làm việc rất tốt, Marguerite. Ta thấy ngươi cũng làm việc được đấy. Nhưng hôm nay, ta không cần ngươi nữa.

    Nàng đành quay trở lại cánh đồng và ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi. Nàng ngắt một bông hoa cúc đẹp cài lên tóc bởi nàng nhớ rằng mẹ nàng thường nói với nàng rằng loại hoa này có thể bảo vệ người mang nó khỏi những bùa phép và những hành động xấu của người khác. Không biết điều đó có đúng không nhưng nàng vẫn cứ cài hoa lên đầu. Khi màn đêm buông xuống, lão phù thủy gọi Marguerite đến và bảo:

    - Đêm nay ta đến đồi Gibet để dự tiệc khiêu vũ cùng bạn bè của ta. Tuy nhiên, trước khi đi ta đã có cách để trông chừng ngươi, cô gái xinh đẹp ạ. Ta biết ngươi đang nghĩ gì rồi, ngươi đợi ta đi khỏi rồi trốn khỏi đây đúng không?

    Rồi không để cho Marguerite có đủ thời gian suy tính, lão phù thủy hóa phép cho nàng biến thành bé xíu và treo nàng lên tường. Thấy đã chắc chắn lão ta nhảy lên mình ngựa cầm chiếc roi thần quất vào mông ngựa. Con ngựa sợ hãi phi nước đại thẳng đến đồi Gibet.

    Đêm đó, một chàng trai trẻ làm nghề xay bột vô tình đi đến nhà của lão chủ cối xay. Chàng đi vòng quanh chiếc cối xay này đến chiếc cối xay khác, trên tay ôm một con mèo đen. Vừa đói vừa khát, chàng ngã quỵ xuống vì mệt lả. Tuy nhiên, chàng cũng thấy mừng vì tìm được một nơi để ngủ qua đêm. Chàng cất tiếng gọi chủ nhà nhưng chẳng có ai thưa, chỉ có tiếng cối xay kêu ầm ầm và tiếng vàng rơi vao bao tải loảng xoảng. Nhìn thấy chiếc cối xay không có ai quay mà tự làm việc chàng rất lấy làm ngạc nhiên. Đi vào phía trong chàng phát hiện ra có một cô gái điệu bộ rất buồn rầu bị treo trên tường.

    - Nàng quả là xinh đẹp. Đây đúng là người con gái mà ta đang muốn cưới làm vợ- Chàng thốt lên sung sướng.

    Vừa nói hết câu thì một bông hoa cúc trắng rơi từ mái tóc của cô gái xuống đất. Vô cùng ngạc nhiên, chàng trai nhặt bông hoa lên, reo lên sung sướng:

    - Nàng cũng yêu ta, yêu rất nhiều, yêu say đắm, yêu đến điên cuồng.

    Ngay lập tức những cánh hoa rung rinh theo rồi hóa thành một cô gái trẻ có mái tóc ánh vàng đẹp rực rỡ. Hai người nhìn nhau hồi lâu trong niềm xúc động. Mãi sau, Marguerite mới cất lên lời. Nàng kể lại cho chàng trai tất cả những gì đã xảy ra. Rồi nắm tay nhau, họ đi theo con đường mòn bỏ chạy khỏi nơi khủng khiếp này. Họ chạy rất nhanh như thể đang có một con quỷ dữ đuổi đằng sau. Khi họ đã mệt nhoài và mỏi hết cả chân mới chịu dừng lại nghỉ lấy sức. Thật là kỳ lạ, họ phát hiện ra là vẫn đang ở bên cạnh ngôi nhà của lão phù thủy mặc dù đã chạy rất lâu. Giờ đây trước mặt họ không phải là một con đường mà vô khối con đường mòn khác. Marguerite lo lắng ôm mặt khóc nức nở. Tuy nhiên họ lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang tiến gần. Marguerite sợ hãi chạy về phía bức tường nơi lúc nãy nàng bị treo ở đó và quên mất là nàng vẫn đang cầm tay chàng trai. Lão phù thủy đã tiến đến cửa nên chàng không kịp nấp đi.

    - Ngươi làm gì ở đây vậy? - Lão ta quát tháo hỏi chàng trai.

    - Ông muốn tôi làm gì mới được chứ? Thay vì run rẩy, chàng bình tĩnh trả lời- Tôi là thợ xay bột. Tôi đến đây để tìm việc làm.

    Lão phù thủy cười lớn như thể tiếng cối xay ầm ầm và trả lời:

    - Đợi đã, ta sẽ cho ngươi một công việc. Nếu ngươi tóm được tất cả những từ mà ta nói trong miệng ra thì ta sẽ cho ngươi tự do đi khỏi đây và mang theo thứ gì mà ngươi muốn. Còn nếu không thì điều bất hạnh sẽ đến với ngươi.

    Rồi lão phù thủy bắt đầu lẩm bẩm những gì đó trong cái miệng kinh khủng của lão. Mỗi từ lão ta nói đều biến thành một con chuột. Hàng đàn chuột lớn thi nhau nhảy từ trong miệng của lão ra và chạy vào trong căn phòng đặt chiếc cối xay nhảy múa, vui đùa như thể một ngày hội. Chàng trai không nói gì, rồi mở chiếc túi cho chú mèo đen chui ra, chàng thì thầm vào tai nó điều gì đó. Tức thì nhanh như cắt chú mèo đen nhảy vào bắt sống từng con chuột không để chúng chạy thoát một con nào. Lão phù thủy lúc này đành gật đầu nói:

    - Thôi được, ngươi đã thắng. Giờ thì hãy nhét đầy một túi vàng và ra khỏi đây nhanh lên. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.

    Tuy nhiên chàng trai không bằng lòng. Chàng nói:

    - Không được. Ông làm vậy là không giữ đúng lời hứa. Ta sẽ ra khỏi đây và mang theo một thứ mà ta muốn kia mà. Ta muốn cô gái kia.

    Rồi chàng đỡ Marguerite trong vòng tay. Lão phù thủy tức tối và lật lọng:

    - Thôi được, ngươi có thể mang theo thứ mà ngươi muốn. Nhưng trước khi rời khỏi đây Marguerite phải cắt cho ta một gùi cỏ cho ngựa đã.

    Chàng trai tốt bụng thấy điều kiện của lão ta cũng không có gì là khó lắm. Chàng liền dẫn Marguerite đi ra cánh đồng. Ở đó rất nhiều cô gái đang gặt lúa. Họ rất xinh đẹp nhưng Marguerite còn đẹp và duyên dáng hơn gấp bảy lần. Không do dự, nàng bắt tay vào cầm liềm cắt cỏ. Bỗng nhiên lão phù thủy bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng. Lão ta xoay gót chân ba vòng, hai tay lão vỗ vào nhau ba lần và một ngọn lửa trong miệng lão bập bùng ba lần. Ngay sau đó thì chàng trai liền ngã xuống ngay cạnh các cô gái đang gặt lúa. Marguerite và các cô gái đó đều bị biến thành hoa, trăm ngàn bông hoa tươi đẹp rực rỡ với những vẻ khác nhau. Chàng trai nhìn cánh đồng đầy hoa nhưng không thể nhận ra bông hoa nào là Marguerite. Thất vọng quá, chàng gục mặt xuống khóc thảm thiết. Lão phù thủy rít lên:

    - Nếu ngươi không tìm được bông hoa Marguerite hóa thành trong số ngàn hoa này thì ngươi cũng sẽ biến thành một con nhện đen xấu xí mà thôi.

    Nói rồi lão ta bỏ đi. Bây giờ thì chú mèo đen cũng chẳng giúp gì được cho chàng. Buồn bã chàng ngồi xuống bãi cỏ và lại bưng mặt khóc.

    Bỗng nhiên bông hoa cúc trắng chạm nhẹ nhàng lên đầu chàng. Hiểu ra điều gì đó, chàng sung sướng reo lên:

    - Đây đúng là Marguerite yêu thương của ta rồi: - Hoa Cúc trắng. Chắc chắn nàng là một trong số những bông cúc trắng này. Nàng yêu ta, yêu ta nhiều phải không? Rồi chàng trai đến từng bông cúc trắng một và hỏi như vậy. Nhưng đều là những câu trả lời "Hoàn toàn không phải". Hỏi bao nhiêu bông cúc rồi mà vẫn chưa tìm thấy Marguerite đâu cả. Mặt trời chuẩn bị tắt đi những tia nắng cuối ngày, chàng trai lúc này càng thêm thất vọng. Chàng vẫn kiên trì đến hỏi từng bông cúc một và cuối cùng dừng lại trước một bông hoa nhỏ. Bông hoa này có vẻ đẹp giống hệt khuôn mặt của nàng Marguerite. Một tia hi vọng lại lóe lên trong đầu chàng.

    - Nàng yêu ta, yêu ta rất nhiều có phải không?

    Tức thì bông hoa nhỏ trở lại là nàng Marguerite nguyên vẹn như có phép màu nhiệm. Giờ đây nàng còn đẹp rực rỡ hơn rất nhiều so với trước kia. Họ vui sướng ôm nhau trong niềm hạnh phúc không sao tải xiết. Bỗng nhiên, con ngựa hai đầu xuất hiện đột ngột. Lão phù thủy cưỡi ở trên đó. Chúng dần dần ngập sâu xuống lòng đất. Chắc có lẽ chúng phải xuống địa ngục để trả giá cho những ác độc của chúng.

    Còn nàng Marguerite và chàng trai xay bột cùng chung sống hạnh phúc trong ngôi nhà của lão chủ cối xay. Giờ đây những chiếc cối xay đó thường xay ra lúa gạo chứ không phải ra vàng như trước kia nữa. Cứ mùa xuân đến, cánh đồng quanh ngôi nhà lại tràn ngập hoa lá. Nàng Marguerite lại ra đó cắt cỏ. Càng ngày nàng càng đẹp rực rỡ như một bông cúc trắng.
     
    CaoSG thích bài này.
  8. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    [​IMG]

    Chương 17: Chàng Ba mươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đang im lặng chờ đợi thì nàng công chúa Hoa Phổi lên tiếng đề nghị: - Ta sẽ kể cho các vị nghe một câu chuyện thú vị từ một đất nước xinh đẹp. Ngày xưa có một ngôi nhà nằm trên một đỉnh đồi khá cao. Trong ngôi nhà đó chỉ có duy nhất một chiếc bàn. Hàng ngày, người ta thấy một chàng trai trẻ ngồi chống khủyu tay lên bàn. Dù còn rất trẻ và khỏe mạnh nhưng chàng ta rất lười biếng. Chàng khỏe gấp ba mươi lần những người khác. Vì vậy mọi người thường hay gọi chàng là chàng Ba mươi. Chẳng có ai lười biếng như anh ta. Mấy người hàng xóm mỗi khi đi qua nhà anh ta thường lại hỏi mẹ của anh ta:

    - Làm thế nào mà con trai của bà lại khỏe như vậy cơ chứ?

    - Tôi cũng chẳng biết nữa- Bà mẹ trả lời- Chắc có lẽ lúc còn nhỏ tôi hay cho cháu uống cây phổi để tránh bệnh tật. Nhưng sức khỏe của nó có để làm gì cơ chứ. Suốt ngày nó chẳng chịu làm gì cả mà chỉ ngồi lì trên bàn.

    Một hôm, quá chán ngán vì những lời trách mắng than vãn hàng ngày của bà mẹ, anh ta nói:

    - Thế là đủ rồi mẹ ạ. Con sẽ xuống thung lũng để tìm việc làm trong trang trại của một chủ nông dân giàu có như theo ý muốn của mẹ.

    Nói thì thật là dễ dàng. Chàng Ba mươi chưa hề ra khỏi nhà một bước nếu điều đó là không cần thiết, giờ đây lại phải lên đường thực hiện một chuyến đi dài. Anh ta rời khỏi bàn và đi xuống thung lũng. Mỗi bước đi của anh ta kéo theo bao nhiêu viên đá lăn lóc. Đi rất lâu cuối cùng anh ta cũng đến được nơi. Người nông dân giàu có đang mở rộng chuồng nuôi ngựa, nhìn thấy anh ta tiến gần trong vô khối đất đá tung lên thỉ tỏ ra rất vui mừng:

    - Ta đang rất cần một chàng trai khỏe mạnh như anh. Anh có muốn ở lại làm việc trong trang trại của ta không?

    - Đó chính là mục đích mà tôi đến đây- Anh ta trả lời- Nhưng trước tiên ông phải trả tiền công lao động cho tôi đã. Sau đó tôi sẽ làm việc.

    Chủ trang trại hứa sẽ trả công cho anh ta bằng tất cả số lúa gạo mà anh ta có thể cõng trên lưng. Ông ta cứ nghĩ là chắc anh ta cũng chẳng cõng được bao nhiêu. Tuy nhiên chỉ bằng một tay, anh ta nhấc được tất cả những bao tải lúa ở trong kho của ông chủ mang về nhà.

    Sáng hôm sau, theo đúng lời hứa chàng Ba mươi đến hỏi xem phải làm gì cho ông ta đây. Chủ trang trại bảo anh ta vào rừng chặt củi về để đốt lò sưởi. Chỉ trong nháy mắt anh ta đã mang về cả một cánh rừng gỗ trong sự kinh ngạc của ông chủ.

    - Tôi không muốn phải đi lại nhiều lần- chàng Ba mươi cười và giải thích. - Mẹ tôi thường trách mắng tôi là quá lười biếng. Nhưng thực ra không phải là như vậy. Còn bây giờ tôi đang đói cồn cào đây này.

    Chủ trang trại nhìn anh ta và nghĩ có lẽ anh ta sẽ ăn hết cả lương thực của nhà mình mất bèn trả lời:

    - Chàng trai khỏe mạnh ạ, năm vừa rồi khô hạn suốt nên ta chẳng thu hoạch được gì. Vậy anh hãy đi về phía vườn cây ăn quả kia mà hái quả ăn. Ngươi thấy đấy, kho gạo của ta giờ trống rỗng hoàn toàn.

    Chàng Ba mươi lười biếng không thèm nghe và cũng chẳng muốn trèo lên cây hái quả. Anh ta liền chọn một con ngựa khỏe nhất thắng dây cương và cưỡi như bay về phía vườn cây. Mặt đất rung chuyển theo bước ngựa và vô khối quả lê cứ thế rụng theo như mưa. Con ngựa ngoan ngoãn lượm về cho anh ta đến quả lê cuối cùng. Vô cùng kinh ngạc, chủ trang trại bắt đầu suy tính xem làm thế nào để tống khứ tên này ra khỏi trang trại. Nghĩ mãi, cuối cùng ông ta cũng tìm được một cách:

    - Này chàng trai, ngươi quả thật rất khỏe. Tuy nhiên ta tin chắc là ngươi không thể cõng được một con quỉ địa ngục trên lưng.

    - Tại sao lại không thể được cơ chứ? - Anh ta phản ứng.

    - Vậy chắc ngươi dám xin con quỉ đó một túi vàng chứ?

    - Tại sao lại không dám- Anh ta kiêu ngạo trả lời.

    Và thế là họ cược với nhau là nếu anh chàng lười làm đúng được như vậy thì ông chủ trang trại sẽ trả cho anh một túi vàng. Ông ta cười thầm trong bụng khi nghĩ rằng anh chàng lười sẽ bị mắc mưu. Anh ta nhìn xung quanh rồi dừng lại ở những chiếc kìm gắp than.

    - Hãy chuẩn bị đi, con quỉ địa ngục kia, ta sẽ đi tìm ngươi. Chỉ tiếc một điều là địa ngục ở xa quá- Anh ta phàn nàn.

    Và thế là anh ta lên đường cõng theo chiếc giường nhỏ trên lưng để nằm nghỉ ngơi khi thấy mệt. Đường đến địa ngục quả là xa nhưng anh ta không hề nản chí. Cuối cùng, cổng địa ngục cũng hiện ra trước mắt.

    - Ai đến đây vậy? - Vua địa ngục thấy người lạ đến bèn cất tiếng hỏi.

    - Là ta đây! Anh ta trả lời với vẻ rất tự tin.

    - Nhưng ta là ai cơ cứ? - Vua địa ngục hay chính là quỉ địa ngục hỏi tiếp.

    - Chàng Ba mươi chứ còn ai khác nữa- Anh ta lại trả lời- Hãy mở cửa ta cho ta vào hay ngươi muốn ta hóa phép cho cái cửa của ngươi thành một cái chảo nhỏ hả? - Anh ta lại dọa vẻ rất tự tin. Con quỉ địa ngục lúc này thấy sờ sợ hình dung rằng chàng Ba mươi vô cùng dũng mãnh đang đứng ngay trước cửa địa ngục. Nó liền run rẩy ra mở cửa. Vừa mới hé cửa ra và vừa mới thó mặt ra ngoài nó đã bị chàng Ba mươi dùng chiếc kìm gắp than kẹp vào mũi làm nó đau đến rớt nước mắt. Chỉ chờ có vậy anh chàng Ba mươi liền ra lệnh:

    - Đưa cho ta chiếc túi đầy vàng của ngươi đây!

    Con quỉ đau đớn quá không dám cãi lại liền giậm chân xuống đất. Tức thì một chiếc túi lớn đầy vàng chui từ dưới đất lên.

    - Ngươi lấy túi vàng lớn này để làm gì? - Con quỉ bây giờ mới dám hỏi tiếp- Ngươi không thể vác nó được đâu, nó nặng lắm đấy!

    - Ai bảo là ta phải vác nó chứ? - Chàng Ba mươi cười nhạo- Chính ngươi là người phải giúp ta mang nó. Còn ta chỉ ngồi trên chiếc giường này thôi. Nào, giờ thì lên đường thôi.

    Con quỉ gồng mình cõng túi vàng trên lưng và chỉ trong nháy mắt họ đã có mặt ở trang trại. Chủ trang trại vô cùng kinh ngạc khi thấy chàng Ba mươi dắt theo con quỉ về nhà. Chàng Ba mươi cười ngạo nghễ:

    - Chiếc túi vàng này là thuộc về tôi. Còn ông có thể giữ con quỉ lại giúp ông làm việc ở trang trại.

    Rồi chàng Ba mươi nhẹ nhàng nhấc túi vàng lên dễ dàng như xách tai một đứa trẻ trở về nhà. Từ đó trở đi, chàng Ba mươi cùng người mẹ sống sung túc. Điều này chứng tỏ rằng nếu người ta uống nước cây phổi thì chẳng phải sợ gì nữa dù cho đó là địa ngục. Còn chủ trang trại, ông ta không đủ sức mạnh để giữ con quỉ ở lại nên đành để cho nó trở về địa ngục.
     
    CaoSG thích bài này.
  9. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    [​IMG]

    18: Vua lừa và lừa vua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chàng kỵ sĩ cởi bỏ áo giáp đầy bùi bặm ra và đội lên đầu một chiếc mũ gắn chùm lồng màu xanh. Một nàng hoa bướm bay qua chạm vào chiếc mũ lông chim đau điếng kêu lên:

    - Ôi đau quá!

    - Ta là cây Cúc Gai. Nàng chạm vào ta bị đau là phải thôi!

    Và thế là bắt đầu kể câu chuyện của mình không cần chờ mọi người đề nghị.

    Qua chín ngọn núi cao, chín con sông rộng ngày xưa có một quân vương rất khác người, chẳng giống một ai. Ông ta thường bắt thần dân của mình làm những việc kỳ lạ. Vào một buổi sáng đẹp trời, ông vua ngu dốt ra lệnh:

    - Ta, người đứng đầu vương quốc xinh đẹp này lệnh cho các ngươi phải gom nhặt tất cả các vì sao trên trời mang về làm quốc khố cho ta. Từ hôm nay trở đi, mệnh lệnh này được ban bố khắp nơi trên vương quốc.

    Một hôm khác, ông ta lại ban một mệnh lệnh điên rồ khác:

    - Nhân danh quyền lực tối cao của một vị vua, ta lệnh cho tất cả các thần dân cũng phải bị mắc bệnh ám ảnh như ta!

    Và thế là toàn bộ quần thần trong lâu đài cũng phải chịu sự hành hạ của bệnh cúm. Vậy thì người dân nghèo khổ có dám chống lại những đòi hỏi ngu dốt của ông ta không?

    Một hôm, ông ta vừa đi dạo trong vườn thượng uyển của lâu đài vừa suy nghĩ đẻ ban hành một điều lệnh mới để thỏa mãn sự điên dại của ông ta. Suy nghĩ miên man làm ông ta thấy khát nước. Đến gần một cái vại lớn để tìm nước uống ông ta bất chợt nhìn thấy một con lừa. Nó dường như cũng khát nên đi tìm nước uống. Khi ông vua ngu dốt vừa cúi xuống vục nước uống thì con lừa cũng cúi xuống uống nước theo. Thấy vậy, ông ta tức giận quát lên:

    - Dừng lại, đồ con vật ngu đần. Một vị vua mà lại phải uống nước cùng một con lừa ư? Ngươi không biết ta là ai sao? Nhà vua phải là người được uống nước trước.

    Nói xong ông ta cúi xuống uống nước tiếp. Tuy nhiên, con lừa này cũng không được dạy bảo cẩn thận nên không hiểu vua là người đáng được tôn kính. Nó vẫn giữ nguyên vị trí, cúi đầu xuống húc cho ông vua ngã lăn ra đất. Sau khi đứng dậy và lấy lại bình tĩnh, ông vua nọ cũng gắng hết sức mình dùng đầu húc vào con lừa. Thật là một cuộc chiến thú vị! Vị vua nọ và con lừa cứ thế húc nhau như thể hai con gà chọi đang giao đấu. Họ cứ lao đầu vào nhau rồi lại ngã lăn ra rồi tiếp tục đứng dậy húc nhau, chẳng bên nào chịu nhường nhịn. Cuộc chiến đang diễn ra gay go thì một giọng nói cất lên:

    - Ngài nên nhường nhịn, thưa đức vua.

    Đó là một bà tiên nhỏ từ nãy chứng kiến sự việc giờ mới khuyên giải.

    - Để ta phải nhường thì trừ khi ta biến thành con lừa và con lừa ngu dốt này biến thành vua- Ông ta lên giọng châm biếm.

    - Ngài sẽ được toại nguyện, ông vua ngu dốt ạ! Bà tiên trả lời rồi bỏ đi.

    Ông vua nọ không thèm để ý và lại tiếp tục muốn đấu với con lừa kia. Nhưng kìa, thay vì khuôn mặt lừa thì lại chính là khuôn mặt của ông ta hiện ra trước mắt cũng với thân hình hệt như của ông ta.

    - Nhưng, đó là khuôn mặt của ta! - Ông ta thốt lên rồi chạy về phía vại nước, ông ta soi mình vào đó và không tin ở mắt mình nữa: Cái đầu của con lừa với hai cái tai lớn hiện ra trên mặt nước. Ông ta gào lên kinh hãi:

    - Trời ơi, sao ta lại bị biến thành lừa như thế này!

    Con lừa cũng trở nên lo lắng, nó ngắm nghía bộ quần áo sang trọng trên mình. Rồi lát sau nó cúi xuống gặm cây cúc gai.

    - Ái, đau quá, nó đâm vào mồm ta! - Con lừa bỗng cất tiếng nói của loài người.

    Đúng lúc đó, một lái buôn già chủ con lừa cũng đến nơi. Ông ta vô cùng ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi: Vị vua đáng kính bò trên mặt đất bằng cả hai chân hai tay, miệng thì chúi xuống gặm cỏ như thể một con lừa thực thụ. Còn ở bên cạnh là con lừa cũng với dáng vẻ rất khác thường: Nó chỉ đứng bằng hai chân sau, miệng cất lên tiếng kêu sợ hãi. Lão lái buôn lo sợ quá quỳ sụp xuống van xin nhà vua hay chính là con lừa:

    - Xin bệ hạ hãy thứ lỗi cho lão già. Con lừa ngu dốt của lão chẳng chịu nghe lời gì cả. Suốt ngày nó chạy nhảy lung tung làm kinh động đến bệ hạ. Lão xin hứa với bệ hạ là sẽ dạy bảo nó cẩn thận hơn.

    Lúc này nhà vua trở thành con lừa còn con lừa trở thành nhà vua.

    - Ngươi dám chửi ta là kẻ ngu dốt hay sao? - Nhà vua tức giận quát.

    - Dạ không thưa bệ hạ. Lão nói về con lừa của lão đấy ạ! - Ông lão run rẩy đáp lại khi nghe thấy tiếng quát tháo.

    - Đúng là ngươi đang chửi ta còn gì nữa- Ông vua bị hóa lừa lẩm bẩm.

    Rồi lão lái buôn vội vã tóm dây buộc cổ con lừa lôi đi. Trên đường đi lão lấy gậy nện vào mông con lừa la mắng cho bõ tức.

    - Đồ con lừa hư đốn, ta sẽ trừng phạt ngươi vì tội bừa bãi không chịu nghe lời.

    Nói xong, ông lão nện như mưa vào con lừa hay chính là vua lừa.

    - Quân láo xược, đồ ngu dốt, chẳng lẽ ngươi không nhận ra ta chính là nhà vua hay sao? Ôi, cứu ta với, lại đây nhanh cứu ta với. Ta sẽ cho người treo cổ nhà ngươi lên- Vua lừa gắng gọi thật lớn nhưng không có ai đến.

    Càng điên lên vì con lừa láo xược, ông lão lại càng nện mạnh hơn. Ông vua đáng thương không chịu được nữa, ngã quỵ xuống đất.

    Lúc này, trong lâu đài, người ta nhớn nhác chạy đi tìm nhà vua ở khắp nơi mà chưa thấy. Các quần thần còn đang hết sức lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với nhà vua thì một người hầu gái hớt hải chạy về bẩm báo:

    - Mọi người đến đây nhanh lên, nhà vua đang bò lết bằng cả hai chân hai tay dưới đất, mồm thì không ngớt gặm cỏ kia kìa!

    Các vị quần thần nghi ngờ không tin nhưng cũng quyết định chạy đến đó xem sự thể thế nào. Quả đúng như lời của người hầu gái. Họ quỳ xụp xuống van xin:

    - Tâu bệ hạ, xin ngài hãy thứ lỗi cho sự táo bạo của thần- Một vị lên tiếng- Nhưng quả là bệ hạ không thể ăn cỏ tươi như vậy được vì nó làm cho bệ hạ chướng bụng lên mất. Trong lâu đài, một bàn tiệc với vô vàn món ăn thịnh soạn đang chờ được bệ hạ thưởng thức đấy ạ!

    Tuy nhiên, con lừa- vua không hiểu được những điều họ nói. Vào lâu đài, nó chẳng buồn động đến một tý thức ăn nào mà chỉ ngồi rồi đưa giày ở hai chân lên mồm gặm. Trước khi các quần thần kịp can ngăn thì nó đã xơi gọn đế giày vào trong bụng. Lát sau, họ đưa lừa- vua trở về ngự ở ngai vàng để ban hành những điều luật mới như thường lệ. Lừa- vua cúi đầu chẳng nói chẳng rằng gì cả. Và hễ có vị quan nào hỏi ý kiến thì nó lại bảo:

    - Hãy để ta được yên! Các ngươi không thấy là ta chỉ là một con lừa hay sao?

    Mọi người đều hết sức kinh ngạc trước câu trả lời này. Chưa hết, đêm đó, lừa- vua nhất quyết không chịu ngủ ở lâu đài mà đòi xuống ngủ dưới chuồng ngựa. Các vị quần thần đập trán mà không hiểu điều gì đang xảy ra:

    - Sao bệ hạ lại cư xử giống hệt một con lừa như vậy nhỉ? Bây giờ, dường như ngài còn điên dại hơn cả trước đây. Ngài chẳng chịu tham gia vào công việc triều chính một chút nào cả.

    Lại nói về ông lão lái buôn, những ngày sau đó quả là thật chẳng may cho ông ta. Con lừa của ông lão cư xử như là một vị vua. Nó không chịu ăn cỏ mà đòi ông lão dọn ra cho hẳn một bàn tiệc và nó chỉ ăn những gì ngon nhất. Đêm đến còn tồi tệ hơn. Ông lão vừa mới ngả lưng xuống giường định nghỉ ngơi sau một ngày lao động cực nhọc thì đã thấy con lừa nằm lù lù trên giường rồi. Tức điên lên, ông lão cầm một cái gậy rất lớn đánh cho con lừa một trận rồi lại chửi mắng:

    - Thôi đủ rồi, mày đã đi quá xa rồi đấy!

    Chưa hết, ngày hôm sau ông lão mới thực sự kinh hoàng khi nhìn thấy con lừa đang tìm cách ôm hôn bà vợ của lão trong góc nhà. Lần này thì không thể chịu đựng hơn được nữa, ông lão đuổi đánh con lừa:

    - Cút, cút ra khỏi nhà ta ngay, đồ con vật mất nết kia!

    Và thế là ông lão cầm gậy đánh đuổi con vật thậm tệ. Vua lừa bỏ chạy về phía khu vườn thượng uyển của lâu đài. Khát nước quá, vua lừa chạy đi tìm vại nước để uống. Cùng lúc đó con lừa thật bị biến thành vua cũng đang chạy đến đó tìm nước uống.

    - Này, giờ đây thì ngươi lại được sung sướng làm vua. Còn ta, một ông vua thực sự thì lại phải làm thân phận một con lừa khốn khổ. Ngươi phải nhường ta uống trước.

    Vừa nói xong vua- lừa vừa cúi xuống uống trước. Bỗng nhiên ông ta phát hiện ra mình trở lại thành người như trước đây. Quay sang nhìn lừa- vua, ông ta thấy nó trở lại là con lừa như trước. Sung sướng quá, ông ta chạy vội về phía lâu đài. Rồi ngự trên ngai vàng ông ta tuyên bố:

    - Ta, nhân danh là vua của một nước quyết định từ nay trở đi vua không được phép trở thành lừa và lừa không được phép trở thành vua.

    Đây là lần đầu tiên vị vua này ban hành một điều luật có lý. Từ đó trở đi ông ta không còn ngu đần, điên rồ như trước đây nữa và cũng từ đó trên bàn ăn của ông ta luôn đặt một bình hoa cúc để ông ta không bao giờ quên đi những ngày mà ông ta phải sống trong thân phận của một con lừa.
     
    CaoSG thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng ba 2019
  10. Hắc Liên

    Bài viết:
    562
    [​IMG]

    Chương 19: Bukur láu cá và các con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vừa buồn cười vừa sợ - Hoa Hồng thốt lên đầy tinh nghịch rồi lướt mắt nhìn khắp phòng nhảy.

    - Có phải câu chuyện về con rồng làm bà thích thú không? - Với đôi má ửng hồng sau điệu nhảy vừa rồi, hoa Anh Túc lúc lắc những cánh hoa rực rỡ gợi chuyện.

    - Tại sao lại không? - Bà chúa hoa đồng tình.

    - Nhưng câu chuyện đó cũng phải buồn cười lắm nhé- Hoa Anh Túc vui lòng nhận lời.

    Tiếng ồn bỗng vỡ ra khi Bukur láu cá cầu hôn với cô nàng Mara ba hoa, cái tin này gây xôn xao khắp làng. Chồng sắp cưới cũng như ý trung nhân của cô rất nghèo, nhưng ngay cả những người nghèo nhất cũng phải chuẩn bị cho lễ cưới. Bukur mượn bộ quần áo của hình nộm ngoài cánh đồng còn Mara lấy được váy cô dâu từ trong một túi đồ cũ. Vì cả hai chỉ có duy nhất một đôi giày nên Bukur đi chiếc giày bên trái, Mara xỏ chiếc bên phải và thế là cả hai sẵn sàng đi đến nhà thờ. Ngay lúc ấy, hai người đều rất hiểu nhau. Rắc! Đó là tiếng kêu phát ra từ đôi giày trên đường đến nhà thờ. Be! Đế thêm là tiếng kêu của chú dê đực đen và dê cái trắng, những người làm chứng cho lễ cưới của họ.

    Sau lễ ban phước của cha xứ, Bukur và Mara trao cho nhau những nụ hôn. Hai chú dê kêu lên đánh dấu cuộc hôn nhân của hai người. Đôi vợ chồng trẻ lại làm việc như thường lệ. Chồng sẽ không bao giờ để vợ mình ngủ ngoài trời, hiển nhiên là thế, các bạn thân mến của tôi ạ! Vì vậy, Bukur với sự giúp đỡ của Mara đã xây một ngôi nhà. Họ làm nhà như chải tóc vậy: Mara lúc thì tiến sang trái, lúc lại lùi ra sau. Và rồi cuối cùng họ cũng đã làm xong một túp lều. Mỗi lần đứng từ ngoài ngắm ngôi nhà, cả hai đều cảm thấy thích thú và luôn cười vì hạnh phúc.

    - Chúng ta sẽ rất buồn nếu chúng ta sống một mình- Bukur khôn ngoan nhận định- Hãy nói đi Mara, em muốn chúng mình có bao nhiêu con?

    - Một đàn- Mara cười- Cả trai và gái, chúng sẽ bằng những chiếc hôn của em- Mara xác định rồi hôn Bukur tới tấp đến nỗi anh ta không kịp đếm.

    - Chín mươi chín chiếc hôn- Bukur nói với vợ.

    - Không, không một trăm chiếc tròn- Mara đáp lại.

    - Anh nói với em rằng chỉ có chín mươi chín chiếc thôi- Bukur nói.

    - Còn em, em khẳng định với anh là một trăm- Mara nổi nóng.

    Bukur thở dài.

    - Em biết không, Mara! Thay vì cãi nhau, chúng mình sẽ bắt đầu lại nhé.

    Và thế là họ làm lại. Cuối cùng họ cũng tính được số nụ hôn, họ ghì chặt lấy nhau và nhảy vì vui sướng.

    - Chúng ta sẽ có một trăm đứa con- Họ hớn hở. Nhưng than ôi! Mong ước của họ không được toại nguyện. Nhiều năm trôi qua, những đứa trẻ vẫn chưa ra đời. Bukur trở nên cáu kỉnh: Anh có vợ, có nhà cửa, thậm chí còn có cả một mảnh đất, anh chỉ thiếu những đứa con để làm nên hạnh phúc. Bukur đi thăm cánh đồng, trông nom mùa màng, ngắm nhìn những bông hoa anh túc đỏ rực và những cây xà cúc xanh ngắt đang nở rộ giữa cánh đồng lúa mì vàng óng mà không cảm thấy vui. Những cây anh túc rụng lá nhường chỗ cho những quả màu xanh. Những quả anh túc ngả nâu rồi chín vàng và Bukur ngày càng trở nên buồn. Một ngày nọ, khi đang ngồi bên bờ ruộng của mình để ngẫm nghĩ về nỗi buồn định mệnh của mình, Bukur chợt nghe thấy những tiếng rì rào phát ra từ một quả anh túc.

    - Cứu chúng con với! Bukur- những tiếng nói vang lên.

    - Cái quái quỉ gì thế này? - Bukur ngạc nhiên.

    Bukur cẩn thận hái quả anh túc để mang về nhà. Đến nhà, anh liền dùng con dao nhỏ tách quả anh túc ra. Những hạt anh túc nhỏ xíu chui ra từ quả anh túc rơi xuống đất và biến thành một đàn trẻ con không theo thứ tự: Những cậu bé, những đứa bé vô cùng nhỏ, những cô bé, duyên dáng như tiên nữ còn thơ. Đúng một trăm đứa trẻ không hơn không kém. Bukur và Mara phát mệt khi đếm chúng. Ngôi nhà nhỏ bỗng vui như tết. Các cậu bé tản ra, lục lọi hết các xó nhà, trèo lên mái ngói qua ống khói, nhảy vào chậu giặt của Mara, trèo lên đầu gối bố, đấu kiếm bằng những cây kim đan, kéo tóc các cô em gái; các cô bé chỉ đợi có thế liền hét lên như thể là bị người ta bóp cổ vậy. Trước cảnh hỗn loạn đó, Bukur và Mara cười ra nước mắt.

    - Đó, Mara. Cuối cùng chúng ta cũng có cái điều mà chúng ta ao ước bấy lâu nay- Bukur nói sau khi cười rũ rưỡi- Giờ đây tự anh phải xoay xở để nuôi sống thế giới nhỏ bé này, thửa ruộng con của chúng ta không còn đủ sống nữa. Vì vậy, anh phải ra đi tìm một công việc mang lại cho chúng ta túi tiền.

    Bukur bỏ vào túi một mẩu bánh mì, túi kia là một miếng pho mát rồi lên đường. Một lúc sau, anh gặp những người chăn cừu. Họ ngồi quanh đống lửa, ủ rũ và im lặng.

    - Xin chào những người anh hùng, tại sao các bạn lại rầu rĩ đến thế? Nếu tôi có một đàn cừu tuyệt vời đến vậy, tôi sẽ nhảy lên vì vui mừng.

    - Chúng tôi cũng vậy, chúng tôi cũng rất vui nếu đàn cừu đó là của chúng tôi- Những người chăn cừu trả lời- Nhưng hỡi ôi! Một lát nữa, một con rồng sẽ đến đây để mang nó đi. Ngày nào cũng vậy, chúng tôi phải nộp cho rồng một chú cừu, nếu không nó sẽ ăn thịt chúng tôi. Cứ tiếp tục như vậy mãi, chúng tôi chảng còn mắt để khóc nữa cơ.

    - Phải làm một cái gì đó chứ- Bukur kêu lên đầy phẫn nộ- Chúng ta cũng sẽ không thể để đàn cừu xinh đẹp của chúng ta biến mất trong nanh vuốt của con rồng. Một nửa đàn cừu đủ nuôi sống cả một gia đình trong một năm. Nếu các bạn hứa sẽ cho tôi nửa đàn cừu và lùa chúng về nhà tôi, tôi hứa với các bạn sẽ tiêu diệt con rồng đó. Từ giờ đến cuối đời, các bạn sẽ không nghe nói đến nó nữa.

    Những người chăn cừu chấp thuận lời đề nghị của Bukur. Họ tập hợp nửa đàn cừu lại, xua chúng qua quả đồi và tới tận nhà của Bukur. Mara cảm thấy hoan hỉ vì vui sướng. Trong lúc ấy, Bukur láu cá bình tĩnh ngồi trên một phiến đá, thổi mạnh vào ống sáo, giữ chặt con cừu già mà những người chăn cừu để lại. Đột nhiên, một con rồng xuất hiện trước mặt anh. Con rồng ba đầu đang phun lửa.

    - Những con cừu của ta đâu? - Con rồng hét vang như sấm làm cho cây cối đổ rạp.

    - Vâng, tôi đang ăn bánh mì- Bukur bình thản trả lời.

    - Đàn cừu của ta đâu? - Con rồng gào lên.

    - Không, tôi không cầm dao- Bukur nói rồi vểnh tai về phía con rồng.

    - Thực sự là ngươi cũng rất tinh tế đấy. - Con rồng nghẹt thở vì tức giận- Nếu ngươi không trả lại ta đàn cừu ngay lập tức, thì ngươi sẽ chết- Rồng ta hét vang như sấm.

    - Ngươi nhầm rồi, chính ta mới là kẻ mạnh- Bukur trả lời với giọng không thể bắt bẻ được. Được rồi, hãy nói to lên, đồ nhãi nhép, ta chẳng thể nghe thấy ngươi nói gì cả. Nếu ngươi muốn thử sức với ta, hãy thể hiện sức mạnh của ngươi trước đi. Hãy nghiền viên đá trong miệng ngươi cho đến khi nó tan ra thành nước. Nếu không đạt được điều đó, thật là vô ích khi chúng ta đánh nhau. Có thể ta sẽ đánh ngươi đến chết.

    Con rồng liền nhặt ngay viên đá đầu tiên trước mặt. Nó cố gắng cắn vỡ và nghiền nát viên đá nhưng vô ích. Chẳng có giọt nước nào chảy ra.

    - Ngươi không xứng đáng là kẻ mạnh- Bukur đánh giá rồi bĩu môi- Hãy xem ta biết làm những gì đây.

    Anh ta mới lén lút lấy từ trong túi ra mẩu pho mát trắng rồi nhai đến khi nước bắt đầu rỉ ra.

    - Chưa hết đâu- Bukur khoe khoang- Ta có một trăm đứa con. Chúng được sinh ra từ một quả anh túc, nhưng mỗi đứa đều mạnh hơn ta gấp trăm lần.

    Con rồng cảm thấy hoảng sợ.

    - Thôi, đừng nổi giận, con trai của ta- Con rồng dụ dỗ người dũng sĩ xa lạ với một vẻ niềm nở- Ta có một ý kiến: Hãy đến phục vụ ta. Nếu ngươi hầu hạ ta trong một năm, ta sẽ trả công ngươi xứng đáng.

    - Một năm đối với rồng kéo dài bao lâu- Bukur muốn biết.

    - Ba ngày trọn vẹn- Con rồng trả lời.

    Bukur do dự.

    - Khoảng thời gian khá dài, nhưng thôi, ta đồng ý! - Khi thỏa thuận xong, con rồng dẫn Bukur về hang của mình. Con rồng cái già đã nhom lửa chờ chồng.

    - Những con cừu đâu? - Rồng cái ngạc nhiên.

    - Hôm nay, chúng ta phải tạm bằng lòng với chú cừu duy nhất này vậy. Bù lại, tôi đem về cho bà một tên đầy tớ sức khỏe phi thường- Con rồng vội vàng kể cho vợ nghe một cách lén lút những kỳ tích của Bukur. Rồng cái kéo chồng ra một góc.

    - Thật là ngu xuẩn- Rồng cái thì thầm- Nếu hắn ta khỏe đến vậy thì chúng ta phải dùng mưu để tống khứ hắn đi, nếu không hắn sẽ giết cả hai chúng ta. Tối nay, nhân lúc anh ta ngủ say, ông phải đập ba nhát chùy vào đầu anh ta.

    Bukur tỏ vẻ không quan tâm đến hai con quái vật, nhưng thực tế anh ta không bỏ sót một từ nào trong cuộc trò chuyện của chúng.

    Buổi tối khi tất cả đã lên giường đi ngủ, Bukur lén lút rời khỏi giường và đặt một khúc gỗ sồi lên chỗ của mình. Ban đêm, con rồng thức dậy, túm lấy chiếc chùy khổng lồ của mình và giáng ba cú xuống chỗ mà nó tin là đầu của Bukur- Thế là hết đời anh ta- Con rồng thuật lại cho vợ nghe. Nhưng buổi sáng khi mở mắt ra, hai con rồng vô cùng ngạc nhiên thấy Bukur ngồi trên giường đang ngáp trẹo quai hàm.

    - Đêm qua tôi khó ngủ quá- Anh ta phàn nàn- Một con bọ chét đốt ta ba cái liền vào trán.

    Con rồng và vợ nó tái mặt vì khiếp sợ. Đến khi trấn tĩnh lại, con rồng liền ra lệnh cho Bukur:

    - Hãy cầm lấy chiếc chùy của ta và ném nó lên cành cây thông mọc trước của hang để lấy những quả thông rụng cho vợ ta nhóm lửa.

    - Được thôi- Bukur trả lời- nhưng tôi báo trước: Tôi không biết sức mạnh của tôi đâu. Nếu như quả chùy của ngươi bay lên tận mặt trăng thì sao? Anh trai của tôi đang làm thợ rèn trên đó, sẽ không trả lại chùy cho tôi đâu, anh ta rất keo kiệt.

    Con quái vật hoảng hốt:

    - Chùy của ta làm bằng vàng ròng. Ta thích tự tay ta ném rụng những quả thông.

    Con rồng bắt đầu làm việc. Trong lúc ấy, Bukur lười nhác nằm ngủ trên đồng cỏ đến tối. Ngày làm việc đầu tiên của Bukur trôi qua khá dễ chịu.

    Ngay hôm sau, con rồng quyết định ra giếng lấy nước. Nó lấy một cái túi da khổng lồ và đưa cho Bukur một cái. Trên đường đi, Bukur súyt chết vì chiếc túi da rỗng đó. Con rồng múc nước vào túi da của mình rồi nhường chỗ cho Bukur.

    - Đến lượt ngươi. Hãy thả túi da xuống giếng đi.

    Bukur không thèm để ý. Thay vì múc nước, anh ta lấy con dao nhỏ của mình ra và bắt đầu đào đất xung quanh giếng.

    - Ngươi làm gì vậy- Con rồng sốt ruột.

    - Thế ngươi nghĩ gì? Ta sẽ đào cái giếng này lên vác lên lưng và đem về hang. Hãy tưởng tượng xem ngày nào ta cũng bị quấy rầy để đến tận đây lấy nước ư? - Bukur cười.

    Con rồng cảm thấy hoảng sợ.

    - Dừng lại, dừng lại, ta xin ngươi! Ngươi có thể phá hỏng nguồn nước mất thôi. Ta thích tự tay lấy nước hơn.

    Khi trở về hang, con rồng nói với vợ về sức mạnh khủng khiếp của tên đầy tớ. Hoảng sợ, rồng cái làm cháy chiếc bánh kẹp mà mụ đang nướng trên lò.

    Ngày thứ ba, con rồng dẫn Bukur vào rừng lấy củi. Trong khi rồng ta nhổ những cây thông, cây nọ nối tiếp cây kia để vác chúng lên vai thì người hầu của nó đi khắp cánh rừng rồi buộc chặt các cây lại với nhau bằng một sợi dây nhỏ.

    - Ngươi còn làm gì nữa vậy- Con rồng tức giận.

    - Ngươi nghĩ gì? Ta sẽ mang cả cánh rừng này về như một bó cúi thôi. Ngươi hãy tưởng tượng xem ngày nào ta cũng phải quay lại đây vì những cây củi khô này ư?

    - Dừng lại ngay lập tức. Con vật ngu xuẩn kia! - Con rồng hét lên- Ngươi muốn tàn phá cả cánh rừng này ư? Ta muốn tự tay mình đem củi về hang hơn.

    Chất đầy như một con lừa, con rồng không ngừng than vãn trên đường trở về hang. Người hầu của nó đi theo sau như một hoàng tử, hai tay đút túi.

    - Được rồi, Bukur- Hai vợ chồng kia thận trọng nới với Bukur- Một năm phục vụ của ngươi đã trôi qua. Hãy cầm lấy túi tiền vàng này và chúng ta không muốn gặp ngươi nữa.

    - Không sao! Chắc chắn ta bắt đầu cảm thấy vui khi ở đây. Hãy để ta phục vụ các ngươi ít nhất ba năm nữa. Ta sẽ chứng tỏ cho các ngươi thấy khả năng của ta. Ta sẽ uống cạn cả một hồ nước để rồi nhổ ra đây, trong cái hang này. Đó là cách lau sàn đến khi nó sáng loáng ra.

    - Đừng làm như thế, Bukur- Hai quái vật năn nỉ, đầy nước mắt- Đối với ngươi như thế là rất hào phóng, nhưng chúng ta tin rằng chúng ta không cần sự phục vụ của ngươi. Tốt nhất là hãy cầm lấy ba túi tiền vàng này, nhưng hãy để chúng ta yên.

    - Dù sao các ngươi vẫn có lý! - Bukur bật cười- Nhưng ta rất mệt vì đã phải làm việc nhiều quá. Ta nghĩ rằng ta sẽ ở lại đây một năm nữa để nghỉ ngơi.

    - Không được, Bukur- Con rồng nài nỉ- Ta sẽ mang những túi vàng đến tận nhà ngươi, nhưng ngươi phải xéo đi ngay lập tức.

    Con rồng vác những chiếc túi trên lưng, Bukur cưỡi lên đuôi rồng, rồi cả hai tiến lên phía trước. Con rồng thở phì phò và rền rỉ, còn Bukur hát vang. Mọi người đổ xô đến từ khắp mọi nơi, hoan hô Bukur. Khi con rồng dừng lại trước túp lều của Bukur, lũ trẻ ùa ra và reo lên.

    - Tại sao lũ trẻ nghịch ngợm này lại hét ầm ĩ lên vậy? - Con rồng cằn nhằn.

    - Chúng đang đói đấy- Bukur nói và cười thầm- Chúng cảm thấy rất thích thú vì nghĩ rằng sắp được ăn món thịt rồng quay đấy.

    Nghe thấy vậy, con rồng liền vứt ngay những túi vàng xuống đất trước khi cắm đầu chạy. Người ta không bao giờ nhìn thấy con rồng ở vùng đó nữa. Bukur và Mara sống hạnh phúc cùng với các con của họ và tận dụng hợp lý của cải của mình, họ để lại một phần lớn cho các con. Hàng ngày, Bukur đi thăm cánh đồng và Mara ba hoa kể chuyện cho các con. Họ thích hơn cả là câu chuyện về quả anh túc và kể đi kể lại hàng trăm lần.
     
    CaoSG thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...