Bạn được SoNguyet mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
720 ❤︎ Bài viết: 32 Tìm chủ đề
Mình nghĩ bạn cứ thoải mái thôi, đừng bắt ép mình phải mạnh mẽ chi, coi chừng nó bị phản lại á.

Mình nghĩ bạn bây giờ cứ thong tha dãn dãn nghỉ ngơi xíu, 1 hay 2 ngày gì ấy, làm những gì bạn thích, nghe những bài nhạc bạn thích, ăn những món bạn thích, có thể khóc nếu bạn thấy thích, đi dạo vòng vòng chút cho đầu óc được thư thái..

Nói chung bạn đừng gượng ép mình làm chi, bạn cứ bình tĩnh và bình thản đón nhận nó thôi. Có lẽ bây giờ bạn cảm thấy thật tệ, nhưng mình nghĩ bạn nên nghe nhạc dịu và đi ngủ một chút đi.

Nếu tỉnh dậy rồi mà vẫn thấy bất lực thì cứ làm những cái mà mình nói trên á, tạm buông ra hết, xuôi xuôi dị vài ngày, tự nhiên đầu óc thông thoáng thì mọi việc lại như cũ lại à.

Mình sẽ thử, cảm ơn bạn nhiều nhiều~
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Viết về những ngày mưa​


Đêm muộn, cơn mưa lớn bắt đầu đổ xuống, nước mắt cũng tuôn theo cơn mưa.

Lê bước trên con đường, tôi ngửa mặt lên trời, từng giọt nước mắt hòa lẫn vào cơn mưa.

Chưa khi nào tôi cảm thấy biết ơn vì một cơn mưa như vậy, cứ như những bực tức, uất nghẹn được cơn mưa cuốn trôi đi. Lòng quặn đau, tim nhói lên từng đợt, nỗi cô đơn đến uất nghẹn mấy ai hiểu cho.

Biết ơn vì màn đêm sẽ không ai biết tôi là ai, biết ơn cơn mưa vì có thể la hét, khóc lóc mà không ai nghe.

Tôi mặc sức bung hết sự chịu đựng của mình vào một đêm mưa như vậy, ước gì tôi có đủ can đảm, ước gì tôi có thể tự do nói ra suy nghĩ của mình, những câu ước gì cứ thế tuôn ra.

Tôi trông thật thảm hại với bộ dạng ướt sũng cứ tiếp tục lê những bước chân nặng nề đi về nơi không có ánh sáng.

Nếu cứ tiếp tục bước đi trong màn đêm này, liệu tôi có tìm thấy được một tia sáng, tôi hy vọng tìm thấy dược tia sáng nơi cuối đường, hy vọng sẽ có một bàn tay kéo tôi ra khỏi nơi này, hy vọng một ai đó có thể hiểu tôi, hy vọng một ai đó có thể tìm thấy tôi.

Nhưng.. tất cả chỉ là hy vọng.
 
Last edited by a moderator:
662 ❤︎ Bài viết: 272 Tìm chủ đề
(Ngày 19/09/2021) - Ngày mưa rơi trên những nỗi buồn vương vấn

Cơn mưa đầu mùa - Những cơn mưa gieo rắc những hạt buồn cho những kẻ tình si..

B9v4W74.jpg


"Kết thúc những cơn mưa, dòng người vội vã, trời vẫn sáng nhưng cầu vồng đâu thì chẳng ai biết cả. Tôi nghĩ rằng cầu vồng sau mưa là một sự tình cờ, tình cờ xuất hiện để che lấp khoảng trống khi mây tan, bầu trời vẫn sáng nhưng không có nghĩa sẽ có mây, và điều đó giống như tôi vô thức ngã vào cái bờ vực" siêu thích cậu "rồi tôi cứ tưởng sẽ tiếp đất với sự nhẹ nhàng trên một đồi hoa hay một chuyến xe tình yêu nào đó.. Nhưng không.. tôi đã hụt chân, cậu biết vì sao không? Vì đồi hoa ấy chẳng còn bông hoa nào kể cả những nụ hồng nhỏ nhắn, bởi người ta đã nhanh tay hái nó rồi vô tình để lại một khoảng không mênh mông, tĩnh lặng. Vì chuyến xe ấy đã đi theo tiếng gọi của những nơi xa hoa, rồi lại vô thức bỏ rơi một kẻ si tình. Cậu à, chỉ hờ hững một khắc là bỏ lỡ nhau một đời.. Tiếc không? Tôi tin tưởng sự lựa chọn của cậu. Cậu đã từng nói hối hận khi không nghe lời tôi. Lúc ấy, tôi tưởng rằng mình đã có.. à không, tôi tưởng rằng mình đã chạm vào trái tim cậu, nhưng thật hụt hẫng khi tôi chỉ là bù nhìn, là một bến dừng chân để cậu tình cờ đến dừng chân rồi lại vội vã đi. Qua một đêm đấu tranh cùng những tư tưởng điên rồ, tôi đã biết cậu là gì trong lòng tôi. Trông rất quen thuộc nhưng sao xa lạ quá. Từ nay tôi xin cất lại những thứ gọi là" đã từng "của hai ta và cả bóng hình của cậu vào trong một góc nhỏ của tim tôi. Chẳng biết tự bao giờ, tôi lại tự mãn rằng cậu thương tôi. Nhưng tôi chỉ nhận lại là sự vô cảm, lạnh lùng thậm chí là hất hủi từ cậu. Tôi là một kẻ khờ, một kẻ khờ thích viết nên những vầng thơ, những lời hát bay bổng những bóng hình của cậu và chuyện tình yêu của hai ta. Một kẻ điên, kẻ điên ấy lại tin vào tình yêu không hồi đáp. Tôi đã rất tâm đắc câu nói này dù đã không gặp người nói hơn một năm, tôi thấy nó đúng thật, nhưng phút chốc tôi lại thấy lạ, nó lạ cho kẻ điên, kẻ khờ như tôi:" Mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi, duy chỉ có tình người là ở lại "Rồi thời gian đi rồi đó, lá vàng cũng từ giã mùa xuân đi rồi đó, những cánh đồng đượm hương lúa cũng chia tay cánh chim trời và đã biến mất rồi đó, rồi còn gì ở lại. Lá rơi rồi nắng cũng qua.. Chim trời cũng đã rời xa cánh đồng. Cậu đâu? Cậu có ở lại không? Chẳng còn cậu nữa, buồn cười thật. Giả dối! Nhiều lúc cái bản ngã của tôi nó trỗi dậy nhưng không thể đấu lại với sự thờ ơ, vô tư của cậu. Chúc cậu tìm được người thương cậu hơn tôi. Don't forget me! Congratulation and good luck. I love you forever."

Lần cuối cùng tôi nhắc tên em

Là một ngày trời mưa không nắng

Chỉ lửng lờ từng làn mây trắng

Không sắc, không màu, không bóng em..

END.
 
Chỉnh sửa cuối:
253 ❤︎ Bài viết: 69 Tìm chủ đề
Mưa và một nẻo đi về..

Mấy ngày nay trời đã chuyển mưa, mưa rào rạt, mưa tầm tã.. Mưa cho ướt át trong lòng. Mưa là kẻ tri âm của những tâm hồn nhạy cảm, của những trải tim đang run rẩy một nỗi buồn. Thời tiết này cũng giống những người mau nước mắt. Nội tâm buồn làm ngoại cảnh buồn, nhưng nhiều khi ngoại cảnh cũng làm ta phải suy tư. Cảnh mưa rơi rỉ rả, mưa tầm tã là như thế, dường như nó dẫn lối cho ta về với những nỗi buồn sâu kín của chính mình, để ta nghe những nhịp xôn xao trong lòng mà bấy lâu ta quên mất.

Những lúc vùi mình vào công việc hay bận suy nghĩ, lo âu, tôi không để ý tới tiếng mưa rơi. Nhưng nó vẫn bao bọc ta trong thanh âm êm đềm tuyệt dịu và hơi lạnh mơn man. Âm thanh ồn ã của mưa lại át đi những ba động trong lòng ta, đưa ta trở về với thiên nhiên và khoảng tĩnh lặng trong lòng mình. Lạnh nhất không phải những hạt mưa đầu mùa mà là cái lạnh trong tâm hồn mình, cái lạnh của những tổn thương và hằn học. Tôi run rẩy bởi cái lạnh ấy. Ngày nhỏ, tôi yêu trời mưa bởi chiếc chăn ấm, bếp lửa nồng và những làn khói bốc lên từ nồi cơm gạo mới. Nhưng nay, tôi yêu mưa bởi sự đồng điệu cùng những suy tư, mưa gây buồn cho lòng, mưa cũng biết khóc cùng lòng. Mưa rơi sẽ làm nhòa nước mắt lăn trên mặt, làm nhòe đi tiếng nấc nghẹn ngào mà bình thường ta cố giấu để không ai nghe thấy. Mưa là người bạn tuyệt vời đấy chứ..

Viết những dòng này, tôi chẳng biết mình viết vì ý tưởng gì, vì thông điệp gì nữa. Nhật kí, theo cách hiểu thông thường, là những dòng vu vơ của cảm xúc mà. Mưa và nước mắt có lẽ đã là sự so sánh cũ kĩ, nhưng những âu sầu, buồn bã không ngừng trở đi trở lại trong lòng người. Mưa sẽ chôn vùi tất cả đi trong âm thanh của nó, trong sự gột rửa của nó, còn lại chút gì là lòng ta trong khoảnh khắc này vậy..
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back