Chương 20. Hỏng rồi
Hai mắt Hae-jin dán chặt vào cuốn lịch. Cô đếm ngày trên đầu ngón tay, mặt cô trông nghiêm túc đến mức Byung-su đi ngang qua không khỏi phải dừng lại.
Anh thậm chí thấy Hae-jin đang nheo mắt nhìn ngày tháng trông rất kỳ lạ.
- Trợ lý Jeong, cô đấu đá gì với cuốn lịch vậy?
- Gì cơ?
Hae-jin nhìn Byung-su, tay vẫn đang cầm cuốn lịch. Byung-su nhón gót lên và liếc nhìn cuốn lịch. Cuối cùng, anh nhìn thấy một trái tim lớn được vẽ trên lịch.
- Trái tim? Ngày đó là sinh nhật cô à?
Byung-su nghĩ bất kỳ ngày nào được đánh dấu trên lịch đều là một ngày quan trọng nên anh thử đề cập đến ngày kỷ niệm bất kỳ.
- Không phải sinh nhật tôi.
Hae-jin nghiên đầu về phía Byung-su. Cô còn nghiêm túc đến nhìn xung quanh xem có người nào không.
- Là ngày lương.
Byung-su nhìn Hae-jin thì thầm như thể cô vừa phạm tôi. Có vẻ anh tự hỏi ô dù đi làm chỉ để chờ ngày lĩnh lương hay gì đó.
- À, ngày lương đầu tiên của cô nhỉ.
Byung-su gật đầu với nụ cười ân cần cảm thông.
- Tháng lương đầu đấy. Vậy là trợ lý Jeong vào làm được một tháng rồi phải không?
Thời gian trôi nhanh thật, Byung-su nhìn chằm chằm vào không gian, nói tiếp.
- Khi tôi nhận được đồng lương đầu tiên, tôi đã mua đồ ngủ cho bố mẹ.
Đôi mắt mơ hồ của Hae-jin đảo quanh khi nghe Byung-su kể chuyện xưa. Cô thoáng nhớ lại khi còn làm việc ở Si-on, cô đã mời bố mẹ đi ăn ở nhà hàng Nhật Bản.
- Cô định làm gì khi nhận được khoản tiền lương đầu tiên?
Nghe câu hỏi của Byung-su, Hae-jin chuẩn bị tưởng tượng một giấc mơ hạnh phúc thì bùm, một quả bom phát nổ làm nổ tung nhà máy tưởng tượng.
- Khoản tiền lương đầu tiên đương nhiên phải mời sếp đi ăn rồi.
Tae-hong tình cờ đi ngang qua, nói thêm rằng anh tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
- Không phải vậy sao? Trợ lý Jeong?
Có những người được trả gấp mấy lần lương của tôi mà không có lương tâm. Hae-jin không hề nở nụ cười xã giao hay nịnh nọt vào lúc này. Tiền khiến Hae-jin lạnh lùng. Những lúc như thế này, tốt nhất cô nên nhanh chóng chuyển chủ đề sang công việc.
- Trưởng phòng, lần công tác này anh đi cùng trưởng nhóm Lee Byung-su chứ?
Giọng nói lạnh lùng và vẻ mặt nghiêm túc khi giơ lịch trình lên đã thành công thu hút sự chú ý. Thật là một lịch trình tuyệt vời.
Còn khoảng một tuần nữa là đến ngày lương, Tae-hong có lịch đi công tác trong thời gian đó. Điều quan trọng là anh sẽ đồng hành cùng Giám đốc Lee Byung-su chứ không phải cô trong chuyến công tác này.
Việc sếp đi công tác xa đồng nghĩa với thời gian làm việc thoải mái. Khóe miệng Hae-jin giật giật khi nghĩ đến việc dành ngày lãnh lương để tận hưởng sự tự do trong không tự do ấy.
- Tôi cũng đã chuẩn bị cho chuyến công tác. Tôi đã lập danh sách các công ty và kiểm tra tất cả thời gian họp.
Nghe Byung-su nói chuyện bên cạnh, khóe miệng Hae-jin càng nhếch lên.
- Vậy sao? Vì đây là thời điểm quan trọng, nên trưởng nhóm Lee đừng để xảy ra vấn đề gì.
Tae-hong đang nói chuyện với Byung-su, nhưng mắt anh ấy lại dán vào Hae-jin. Tae-hong đang định quay người đi vào phòng thì chậm rãi quay đầu lại.
Hae-jin không biết có gì vui mà cười toe toét. Điều đó một lần nữa khiến Tae-hong cảm thấy bực mình. Không đi công tác cùng tôi khiến cô vui đến vậy? Jeong Hae-jin à, cô chắc chắn là muốn tôi thay đổi lịch trình.
**
Ngày Tae-hong đi công tác. Túi đồ của Tae-hong đã được chất sẵn trong cốp xe. Hae-jin có quãng đường đi làm nhẹ nhõm nhất từ trước đến nay.
- Cô có chuyện gì vui?
Hae-jin vừa lái xe vừa ngân nga mà không nhận ra. Tim cô phấn khích đến nỗi bắt đầu ngân nga.
- Có việc gì vui đâu. Được đi làm là niềm vui của tôi mà.
Một tình yêu công ty mãnh liệt chưa từng có nảy sinh. Dù không phải kỳ nghỉ nhưng kỳ nghỉ này kéo dài một tuần. Tất nhiên, dữ liệu sao lưu theo thời gian thực phải được gửi ngay cả khi không có Tae-hong.
- Thật vậy sao? Người trả lương cho cô nghe được chắc sẽ rất vui.
Hae-jin liếc nhìn Tae-hong với vẻ mặt ủ rũ, nhưng cô không để ý chút nào. Dù sao thì anh ấy cũng đang đi công tác. Anh dỗi hay hờn là chuyện của sau này.
- Chúc anh có một chuyến công tác vui vẻ.
Tae-hong không đáp lại Hae-jin mà chỉ nhìn vào điện thoại.
- Tôi sẽ làm việc chăm chỉ ở Seoul.
Cô thậm chí còn báo cáo cả những việc không được yêu cầu thực hiện.
Hae-jin bước những bước chân nhẹ như bay đến văn phòng và bật máy tính. Cô tưởng mình có thể làm việc thoải mái bắt đầu từ hôm nay, nhưng điện thoại di động của cô reo lên.
- Vâng, trưởng nhóm Lee.
Chính là trưởng nhóm Lee Byung-su, người có lịch đi công tác hôm nay.
"Làm sao đây."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Giọng anh ấy không được tốt. Tại sao? Đột nhiên? Người lẽ ra phải có mặt ở công ty lúc này.
Hae-jin nhìn vào con số ở phía dưới màn hình. Còn 5 phút nữa là đến giờ làm.
"Tôi gặp tai nạn."
- Tai, tai nạn ư?
"Có xe đâm đến từ phía sau từ phía sau, lưng và cổ tôi thấy hơi lạ."
- Anh có bị thương nặng không?
"Tôi vẫn gọi điện được có vẻ không sao, nhưng tự bước đi thì hơi quá sức. Có lẽ tôi phải đến bệnh viện kiểm tra."
Hae-jin nghe Byung-su nói xin lỗi, cô giữ chặt điện thoại bằng cả hai tay. Người cũng bị thương rồi, tiếp đến là vấn đề đi công tác.
- Anh đừng lo lắng, cứ đến bệnh viện đi. Tôi sẽ nói lại với trưởng phòng.
"Được rồi. Cảm ơn cô, cũng xin lỗi cô."
- Bây giờ không phải là lúc lo lắng về chuyện đó. Tôi cúp máy đây.
Hae-jin cúp máy và đi thẳng vào văn phòng của Tae-hong. Tae-hong vừa lật lại tài liệu cuối cùng.
- Trưởng phòng.
Hae-jin bước vào với hơi thở nặng nề và nhanh chóng đứng trước mặt Tae-hong. Cô khẩn trương kể lại tình hình của Byung-su.
Tae-hong nhanh chóng nói chuyện với Byung-su qua điện thoại. Kết thúc cuộc gọi, anh nói thêm sẽ lo liệu chuyến công tác. Khuôn mặt anh khi cúp điện thoại đầy lo lắng.
- Trợ lý Jeong.
Vai cô nao núng trước giọng nói trở nên trầm thấp. Một khi đã va phải ánh mắt ấy, cô không thế né tránh đến nơi nào khác.
- Cô hãy lựa chọn.
Anh ta nắm chặt tay và đưa ra quyết định. Chuyến công tác đó không thể trì hoãn chỉ vì Byung-su không thể đến được. Lịch trình này không những đã được lên kế hoạch từ vài tháng trước mà còn có một bữa tiệc quan trọng trong chuyến công tác.
- Cô biết đấy, tôi không nghĩ trưởng nhóm Lee có thể tham gia cùng tôi trong chuyến công tác.
- Tôi biết.
- Chuyến công tác này cũng quá sức với một mình tôi nên ít nhất phải có một người đi cùng.
Ực, Hae-jin nuốt nước bọt. Cô thoáng hiểu ý nghĩa của việc phải lựa chọn.
- Nếu trợ lý Jeong không đi, tôi sẽ phải đi cùng trưởng nhóm Kim Yeon-jeong.
Nhắc đến Kim Cửu Vĩ Hồ, lông mày Hae-jin nhíu lại. Vậy ý anh là, nếu tôi không đi thì Kim Cửu Vĩ Hồ sẽ đi.
Cô tưởng tượng cảnh Tae-hong và Yeon-jeong vui vẻ khi đi cùng một chiếc xe, và cô ghét điều đó.
- Cô quyết định thế nào? Cô sẽ đi công tác chứ?
Không phải câu trả lời cho vấn đề này đã được quyết định rồi sao? Nhưng tại sao cô lại ghét việc tưởng tượng hai người họ ở bên nhau?
- Tôi sẽ đi.
Hae-jin quyết định sau này sẽ suy nghĩ về lý do và trả lời không chút do dự. Một nụ cười hiện lên trên môi Tae-hong như thể anh hài lòng với câu trả lời nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất. Tae-hong kiểm tra thời gian.
- Còn sớm một chút, nhưng chúng ta hãy đi ngay bây giờ.
- Bây giờ ư?
Dù là đi công tác tỉnh, nhưng đi ngay bây giờ là quá sớm.
- Cô không định thu dọn hành lý à?
À, hành lý. Đúng là đã lâu rồi không đi công tác nên cô không mảy may nghĩ đến chuyện đó.
Tae-hong giải thích mọi chuyện cho các nhân viên trong phòng. Mọi người lo lắng nhưng Tae-hong giải thích Hae-jin là người sẽ thay thế vị trí khuyết.
**
Hae-jin lái xe đến nhà mình trước. Con đường về nhà như mọi lần cô tan làm, nhưng thực chất đó là một chuyến công tác thậm chí còn chưa bắt đầu.
- Cô chỉ cần mặc trang phục như khi đi làm và cô biết sẽ có một bữa tiệc kỷ niệm thành lập công ty trong lịch trình, phải không?
- Vâng, tôi đã kiểm tra lịch trình đó.
- Cô nên chuẩn bị trước một bộ quần áo để mặc trong bữa tiệc.
Trong đầu Hae-jin hiện lên những món đồ cần mang đi. Rất nhanh, cô đã đến nhà.
Trong đầu cô, những thứ cần chuẩn bị và trang phục sẽ mặc trong suốt lịch trình đã được lên danh sách gọn gàng. Bây giờ là lúc cần phải di chuyển nhanh chóng.
- Tôi chuẩn bị rồi xuống ngay.
- Tôi lên cùng cô nhé?
- Gì cơ?
Tại sao anh lại muốn vào nhà của một cô gái độc thân? Hae-jin nâng cao năng lực phòng thủ của mình và nhìn Tae-hong.
- Tôi sợ vali nặng nên muốn giúp cô xách thôi.
Anh dường như đã đọc được suy nghĩ của Hae-jin và giải thích thêm với nụ cười bất lực. Chỉ sau đó Hae-jin mới thôi cảnh giác và ngại ngùng giơ tay lên.
- Không cần đâu. Tôi khỏe lắm.
Hae-jin vỗ nhẹ vào cả hai vai và hành động cường điệu. Một thói quen của cô khi gặp chuyện xấu hổ.
- Vậy được rồi. Trông cô khỏe mạnh đấy, nhưng chính chủ đã nói vậy nên tôi không còn gì để nói.
Tae-hong khoanh tay và nhìn đồng hồ lần nữa. Hành động nhỏ đó dường như đã tạo áp lực về thời gian cho Hae-jin. Có vẻ như nó sắp đếm ngược.
- Tôi sẽ nhanh xuống.
Nào, bây giờ, hãy bắt đầu. Hae-jin gần như chạy vào. Tae-hong ngồi trong xe chứng kiến cảnh tượng đó không giấu được nụ cười.
Khi Hae-jin hoàn toàn biến mất, Tae-hong bật điện thoại di động lên. Nhưng anh không thể tập trung được.
Đôi mắt cô ấy tràn đầy cảnh giác cao độ. Anh cảm thấy như mình mới vừa trở thành một người thực sự tồi tệ.
Ừ thì, anh đã phạm một chút sai lầm. Giọng nói trong hộp đen chắc chắn là của anh, nhưng anh thực sự không nhớ mình đã nói những lời đó.
Liệu có phải lời nói đó có phát ra từ vô thức không? Việc tự trách mình cũng thật nực cười. Đúng lúc đó, khuôn mặt xinh đẹp và làn da trắng trẻo thu hút sự chú ý.
Anh thích phong cách quần áo cô mặc. Phải nói rằng đó là sự tô điểm đủ đẹp để vẫn duy trì khoảng cách hoàn hảo.
Điều đó có cảm giác giống với tính cách của Hae-jin một cách kỳ lạ.
Mấy ngày nay thật lạ. Phải nói sao nhỉ, sao mình có những suy nghĩ hỗn độn để rồi kết thúc với Jeong Hae-jin.
Tae-hong đã nghĩ về cô ấy rất nhiều. Trước mắt anh, Hae-jin cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Lý do là gì, anh không biết. Những câu nói và hành động không biết từ đâu cứ khuấy động tâm trí anh.
Ngay cả khi xem tài liệu, kiểm tra công việc trên điện thoại hoặc thậm chí khi đang tắm. Khuôn mặt chợt hiện lên trong tâm trí anh chính là Jeong Hae-jin.
Có phải vì đã lâu rồi anh chưa gặp một người phụ nữ nào không? Hoặc có thể là do anh đi cùng với Hae-jin quá thường xuyên.
Như chuyện vì điện thoại di động luôn ở trong tay tôi hàng ngày nên tôi luôn vô thức tìm kiếm nó.
Vì Hae-jin ở bên cạnh anh mỗi ngày nên anh dường như nghĩ về điều đó một cách vô thức.
Anh cố gắng tự thuyết phục mình bằng những chuyện như vậy nhưng Hae-jin bước ra và rên rỉ, xách vali bằng cả hai tay. Tae-hong bật cười trước cảnh tượng đó.
Jeong Hae-jin à, cô nói cô khỏe lắm mà.
Nhưng mà dù cô kéo lê chiếc vali đi như vậy mà cũng có vẻ đáng yêu nhỉ? Đáng yêu? Bây giờ mình thấy Jeong Hae-jin đáng yêu?
Moon Tae-hong, mày điên rồi.
Lúc đó anh biết. Lời nói lúc đó của anh có lẽ không phải là vô thức.
Không phải vì anh gặp cô quá thường xuyên hay vì anh đã quá quen với việc có cô bên cạnh. Tim Tae-hong vô tình đập thình thịch khi nhìn thấy Hae-jin rên rỉ và chật vật bước đi.
Tim anh đập thình thịch
Càng đến gần, âm thanh càng lớn.
Thình thịch, thình thịch.
Moon Tae-hong, mày hỏng rồi.
Anh thậm chí thấy Hae-jin đang nheo mắt nhìn ngày tháng trông rất kỳ lạ.
- Trợ lý Jeong, cô đấu đá gì với cuốn lịch vậy?
- Gì cơ?
Hae-jin nhìn Byung-su, tay vẫn đang cầm cuốn lịch. Byung-su nhón gót lên và liếc nhìn cuốn lịch. Cuối cùng, anh nhìn thấy một trái tim lớn được vẽ trên lịch.
- Trái tim? Ngày đó là sinh nhật cô à?
Byung-su nghĩ bất kỳ ngày nào được đánh dấu trên lịch đều là một ngày quan trọng nên anh thử đề cập đến ngày kỷ niệm bất kỳ.
- Không phải sinh nhật tôi.
Hae-jin nghiên đầu về phía Byung-su. Cô còn nghiêm túc đến nhìn xung quanh xem có người nào không.
- Là ngày lương.
Byung-su nhìn Hae-jin thì thầm như thể cô vừa phạm tôi. Có vẻ anh tự hỏi ô dù đi làm chỉ để chờ ngày lĩnh lương hay gì đó.
- À, ngày lương đầu tiên của cô nhỉ.
Byung-su gật đầu với nụ cười ân cần cảm thông.
- Tháng lương đầu đấy. Vậy là trợ lý Jeong vào làm được một tháng rồi phải không?
Thời gian trôi nhanh thật, Byung-su nhìn chằm chằm vào không gian, nói tiếp.
- Khi tôi nhận được đồng lương đầu tiên, tôi đã mua đồ ngủ cho bố mẹ.
Đôi mắt mơ hồ của Hae-jin đảo quanh khi nghe Byung-su kể chuyện xưa. Cô thoáng nhớ lại khi còn làm việc ở Si-on, cô đã mời bố mẹ đi ăn ở nhà hàng Nhật Bản.
- Cô định làm gì khi nhận được khoản tiền lương đầu tiên?
Nghe câu hỏi của Byung-su, Hae-jin chuẩn bị tưởng tượng một giấc mơ hạnh phúc thì bùm, một quả bom phát nổ làm nổ tung nhà máy tưởng tượng.
- Khoản tiền lương đầu tiên đương nhiên phải mời sếp đi ăn rồi.
Tae-hong tình cờ đi ngang qua, nói thêm rằng anh tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
- Không phải vậy sao? Trợ lý Jeong?
Có những người được trả gấp mấy lần lương của tôi mà không có lương tâm. Hae-jin không hề nở nụ cười xã giao hay nịnh nọt vào lúc này. Tiền khiến Hae-jin lạnh lùng. Những lúc như thế này, tốt nhất cô nên nhanh chóng chuyển chủ đề sang công việc.
- Trưởng phòng, lần công tác này anh đi cùng trưởng nhóm Lee Byung-su chứ?
Giọng nói lạnh lùng và vẻ mặt nghiêm túc khi giơ lịch trình lên đã thành công thu hút sự chú ý. Thật là một lịch trình tuyệt vời.
Còn khoảng một tuần nữa là đến ngày lương, Tae-hong có lịch đi công tác trong thời gian đó. Điều quan trọng là anh sẽ đồng hành cùng Giám đốc Lee Byung-su chứ không phải cô trong chuyến công tác này.
Việc sếp đi công tác xa đồng nghĩa với thời gian làm việc thoải mái. Khóe miệng Hae-jin giật giật khi nghĩ đến việc dành ngày lãnh lương để tận hưởng sự tự do trong không tự do ấy.
- Tôi cũng đã chuẩn bị cho chuyến công tác. Tôi đã lập danh sách các công ty và kiểm tra tất cả thời gian họp.
Nghe Byung-su nói chuyện bên cạnh, khóe miệng Hae-jin càng nhếch lên.
- Vậy sao? Vì đây là thời điểm quan trọng, nên trưởng nhóm Lee đừng để xảy ra vấn đề gì.
Tae-hong đang nói chuyện với Byung-su, nhưng mắt anh ấy lại dán vào Hae-jin. Tae-hong đang định quay người đi vào phòng thì chậm rãi quay đầu lại.
Hae-jin không biết có gì vui mà cười toe toét. Điều đó một lần nữa khiến Tae-hong cảm thấy bực mình. Không đi công tác cùng tôi khiến cô vui đến vậy? Jeong Hae-jin à, cô chắc chắn là muốn tôi thay đổi lịch trình.
**
Ngày Tae-hong đi công tác. Túi đồ của Tae-hong đã được chất sẵn trong cốp xe. Hae-jin có quãng đường đi làm nhẹ nhõm nhất từ trước đến nay.
- Cô có chuyện gì vui?
Hae-jin vừa lái xe vừa ngân nga mà không nhận ra. Tim cô phấn khích đến nỗi bắt đầu ngân nga.
- Có việc gì vui đâu. Được đi làm là niềm vui của tôi mà.
Một tình yêu công ty mãnh liệt chưa từng có nảy sinh. Dù không phải kỳ nghỉ nhưng kỳ nghỉ này kéo dài một tuần. Tất nhiên, dữ liệu sao lưu theo thời gian thực phải được gửi ngay cả khi không có Tae-hong.
- Thật vậy sao? Người trả lương cho cô nghe được chắc sẽ rất vui.
Hae-jin liếc nhìn Tae-hong với vẻ mặt ủ rũ, nhưng cô không để ý chút nào. Dù sao thì anh ấy cũng đang đi công tác. Anh dỗi hay hờn là chuyện của sau này.
- Chúc anh có một chuyến công tác vui vẻ.
Tae-hong không đáp lại Hae-jin mà chỉ nhìn vào điện thoại.
- Tôi sẽ làm việc chăm chỉ ở Seoul.
Cô thậm chí còn báo cáo cả những việc không được yêu cầu thực hiện.
Hae-jin bước những bước chân nhẹ như bay đến văn phòng và bật máy tính. Cô tưởng mình có thể làm việc thoải mái bắt đầu từ hôm nay, nhưng điện thoại di động của cô reo lên.
- Vâng, trưởng nhóm Lee.
Chính là trưởng nhóm Lee Byung-su, người có lịch đi công tác hôm nay.
"Làm sao đây."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Giọng anh ấy không được tốt. Tại sao? Đột nhiên? Người lẽ ra phải có mặt ở công ty lúc này.
Hae-jin nhìn vào con số ở phía dưới màn hình. Còn 5 phút nữa là đến giờ làm.
"Tôi gặp tai nạn."
- Tai, tai nạn ư?
"Có xe đâm đến từ phía sau từ phía sau, lưng và cổ tôi thấy hơi lạ."
- Anh có bị thương nặng không?
"Tôi vẫn gọi điện được có vẻ không sao, nhưng tự bước đi thì hơi quá sức. Có lẽ tôi phải đến bệnh viện kiểm tra."
Hae-jin nghe Byung-su nói xin lỗi, cô giữ chặt điện thoại bằng cả hai tay. Người cũng bị thương rồi, tiếp đến là vấn đề đi công tác.
- Anh đừng lo lắng, cứ đến bệnh viện đi. Tôi sẽ nói lại với trưởng phòng.
"Được rồi. Cảm ơn cô, cũng xin lỗi cô."
- Bây giờ không phải là lúc lo lắng về chuyện đó. Tôi cúp máy đây.
Hae-jin cúp máy và đi thẳng vào văn phòng của Tae-hong. Tae-hong vừa lật lại tài liệu cuối cùng.
- Trưởng phòng.
Hae-jin bước vào với hơi thở nặng nề và nhanh chóng đứng trước mặt Tae-hong. Cô khẩn trương kể lại tình hình của Byung-su.
Tae-hong nhanh chóng nói chuyện với Byung-su qua điện thoại. Kết thúc cuộc gọi, anh nói thêm sẽ lo liệu chuyến công tác. Khuôn mặt anh khi cúp điện thoại đầy lo lắng.
- Trợ lý Jeong.
Vai cô nao núng trước giọng nói trở nên trầm thấp. Một khi đã va phải ánh mắt ấy, cô không thế né tránh đến nơi nào khác.
- Cô hãy lựa chọn.
Anh ta nắm chặt tay và đưa ra quyết định. Chuyến công tác đó không thể trì hoãn chỉ vì Byung-su không thể đến được. Lịch trình này không những đã được lên kế hoạch từ vài tháng trước mà còn có một bữa tiệc quan trọng trong chuyến công tác.
- Cô biết đấy, tôi không nghĩ trưởng nhóm Lee có thể tham gia cùng tôi trong chuyến công tác.
- Tôi biết.
- Chuyến công tác này cũng quá sức với một mình tôi nên ít nhất phải có một người đi cùng.
Ực, Hae-jin nuốt nước bọt. Cô thoáng hiểu ý nghĩa của việc phải lựa chọn.
- Nếu trợ lý Jeong không đi, tôi sẽ phải đi cùng trưởng nhóm Kim Yeon-jeong.
Nhắc đến Kim Cửu Vĩ Hồ, lông mày Hae-jin nhíu lại. Vậy ý anh là, nếu tôi không đi thì Kim Cửu Vĩ Hồ sẽ đi.
Cô tưởng tượng cảnh Tae-hong và Yeon-jeong vui vẻ khi đi cùng một chiếc xe, và cô ghét điều đó.
- Cô quyết định thế nào? Cô sẽ đi công tác chứ?
Không phải câu trả lời cho vấn đề này đã được quyết định rồi sao? Nhưng tại sao cô lại ghét việc tưởng tượng hai người họ ở bên nhau?
- Tôi sẽ đi.
Hae-jin quyết định sau này sẽ suy nghĩ về lý do và trả lời không chút do dự. Một nụ cười hiện lên trên môi Tae-hong như thể anh hài lòng với câu trả lời nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất. Tae-hong kiểm tra thời gian.
- Còn sớm một chút, nhưng chúng ta hãy đi ngay bây giờ.
- Bây giờ ư?
Dù là đi công tác tỉnh, nhưng đi ngay bây giờ là quá sớm.
- Cô không định thu dọn hành lý à?
À, hành lý. Đúng là đã lâu rồi không đi công tác nên cô không mảy may nghĩ đến chuyện đó.
Tae-hong giải thích mọi chuyện cho các nhân viên trong phòng. Mọi người lo lắng nhưng Tae-hong giải thích Hae-jin là người sẽ thay thế vị trí khuyết.
**
Hae-jin lái xe đến nhà mình trước. Con đường về nhà như mọi lần cô tan làm, nhưng thực chất đó là một chuyến công tác thậm chí còn chưa bắt đầu.
- Cô chỉ cần mặc trang phục như khi đi làm và cô biết sẽ có một bữa tiệc kỷ niệm thành lập công ty trong lịch trình, phải không?
- Vâng, tôi đã kiểm tra lịch trình đó.
- Cô nên chuẩn bị trước một bộ quần áo để mặc trong bữa tiệc.
Trong đầu Hae-jin hiện lên những món đồ cần mang đi. Rất nhanh, cô đã đến nhà.
Trong đầu cô, những thứ cần chuẩn bị và trang phục sẽ mặc trong suốt lịch trình đã được lên danh sách gọn gàng. Bây giờ là lúc cần phải di chuyển nhanh chóng.
- Tôi chuẩn bị rồi xuống ngay.
- Tôi lên cùng cô nhé?
- Gì cơ?
Tại sao anh lại muốn vào nhà của một cô gái độc thân? Hae-jin nâng cao năng lực phòng thủ của mình và nhìn Tae-hong.
- Tôi sợ vali nặng nên muốn giúp cô xách thôi.
Anh dường như đã đọc được suy nghĩ của Hae-jin và giải thích thêm với nụ cười bất lực. Chỉ sau đó Hae-jin mới thôi cảnh giác và ngại ngùng giơ tay lên.
- Không cần đâu. Tôi khỏe lắm.
Hae-jin vỗ nhẹ vào cả hai vai và hành động cường điệu. Một thói quen của cô khi gặp chuyện xấu hổ.
- Vậy được rồi. Trông cô khỏe mạnh đấy, nhưng chính chủ đã nói vậy nên tôi không còn gì để nói.
Tae-hong khoanh tay và nhìn đồng hồ lần nữa. Hành động nhỏ đó dường như đã tạo áp lực về thời gian cho Hae-jin. Có vẻ như nó sắp đếm ngược.
- Tôi sẽ nhanh xuống.
Nào, bây giờ, hãy bắt đầu. Hae-jin gần như chạy vào. Tae-hong ngồi trong xe chứng kiến cảnh tượng đó không giấu được nụ cười.
Khi Hae-jin hoàn toàn biến mất, Tae-hong bật điện thoại di động lên. Nhưng anh không thể tập trung được.
Đôi mắt cô ấy tràn đầy cảnh giác cao độ. Anh cảm thấy như mình mới vừa trở thành một người thực sự tồi tệ.
Ừ thì, anh đã phạm một chút sai lầm. Giọng nói trong hộp đen chắc chắn là của anh, nhưng anh thực sự không nhớ mình đã nói những lời đó.
Liệu có phải lời nói đó có phát ra từ vô thức không? Việc tự trách mình cũng thật nực cười. Đúng lúc đó, khuôn mặt xinh đẹp và làn da trắng trẻo thu hút sự chú ý.
Anh thích phong cách quần áo cô mặc. Phải nói rằng đó là sự tô điểm đủ đẹp để vẫn duy trì khoảng cách hoàn hảo.
Điều đó có cảm giác giống với tính cách của Hae-jin một cách kỳ lạ.
Mấy ngày nay thật lạ. Phải nói sao nhỉ, sao mình có những suy nghĩ hỗn độn để rồi kết thúc với Jeong Hae-jin.
Tae-hong đã nghĩ về cô ấy rất nhiều. Trước mắt anh, Hae-jin cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Lý do là gì, anh không biết. Những câu nói và hành động không biết từ đâu cứ khuấy động tâm trí anh.
Ngay cả khi xem tài liệu, kiểm tra công việc trên điện thoại hoặc thậm chí khi đang tắm. Khuôn mặt chợt hiện lên trong tâm trí anh chính là Jeong Hae-jin.
Có phải vì đã lâu rồi anh chưa gặp một người phụ nữ nào không? Hoặc có thể là do anh đi cùng với Hae-jin quá thường xuyên.
Như chuyện vì điện thoại di động luôn ở trong tay tôi hàng ngày nên tôi luôn vô thức tìm kiếm nó.
Vì Hae-jin ở bên cạnh anh mỗi ngày nên anh dường như nghĩ về điều đó một cách vô thức.
Anh cố gắng tự thuyết phục mình bằng những chuyện như vậy nhưng Hae-jin bước ra và rên rỉ, xách vali bằng cả hai tay. Tae-hong bật cười trước cảnh tượng đó.
Jeong Hae-jin à, cô nói cô khỏe lắm mà.
Nhưng mà dù cô kéo lê chiếc vali đi như vậy mà cũng có vẻ đáng yêu nhỉ? Đáng yêu? Bây giờ mình thấy Jeong Hae-jin đáng yêu?
Moon Tae-hong, mày điên rồi.
Lúc đó anh biết. Lời nói lúc đó của anh có lẽ không phải là vô thức.
Không phải vì anh gặp cô quá thường xuyên hay vì anh đã quá quen với việc có cô bên cạnh. Tim Tae-hong vô tình đập thình thịch khi nhìn thấy Hae-jin rên rỉ và chật vật bước đi.
Tim anh đập thình thịch
Càng đến gần, âm thanh càng lớn.
Thình thịch, thình thịch.
Moon Tae-hong, mày hỏng rồi.