Xuyên Không Sau Khi Xuyên Không, Tôi Đấu Trí Với Nam Chủ - Elaine

Discussion in 'Truyện Của Tôi' started by Guinevere Elaine, Jan 20, 2025.

  1. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 20: Kết quả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đang ngồi ở một góc yên tĩnh của sân trường, Đàm Khiết bất ngờ xuất hiện trước mặt, cầm theo hai chai Coca mát lạnh. Cậu ta đưa cho tôi một chai, ánh mắt sắc bén nhưng lại che giấu sau vẻ thản nhiên thường thấy.

    "Cậu có ôn bài cho kỳ kiểm tra chưa?" Đàm Khiết hỏi, giọng điệu có vẻ thoải mái nhưng lại pha chút dò xét.

    Tôi cầm lấy chai Coca, giả vờ như không nhận ra sự khác thường trong ánh mắt của cậu ta:

    "Dĩ nhiên rồi. Tôi đâu dám lơ là. Lần này nhất định phải kéo thành tích của Tứ ban lên, đúng không?"

    Đàm Khiết ngồi xuống cạnh tôi, không trả lời ngay. Cậu ta mở nắp chai, khẽ nhấp một ngụm rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý:

    "Cậu làm tốt lắm, Chu Tuyết Vy. Cả lớp đang tiến bộ rõ rệt, nhưng.. tôi có cảm giác cậu đang giấu điều gì đó."

    Tôi khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên: "Giấu gì chứ? Đừng nghĩ nhiều quá. Tất cả chỉ là sự cố gắng chung của mọi người."

    Đàm Khiết không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm như đang xuyên thấu mọi suy nghĩ của tôi: "Thật sao? Tôi nghe Lý Hạ Vân nhắc đến chuyện cậu đã giúp cô ấy tiếp cận vài đàn anh để 'thu thập thông tin hữu ích' cho lớp mình. Tôi cũng nghe Lưu Đức Lâm nói cậu đã giao cho cậu ta vài nhiệm vụ 'bí mật' mà ngay cả tôi cũng không được biết."

    Tim tôi chợt đập nhanh hơn, nhưng tôi cố giữ vẻ mặt bình thản: "À, chỉ là mấy việc vặt thôi mà. Cậu đâu cần phải bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế."

    "Việc vặt?" Đàm Khiết nhướn mày, đặt chai Coca xuống đất: "Cậu nghĩ tôi không nhận ra sao, Chu Tuyết Vy? Gần đây, mọi thứ trong Tứ ban dường như diễn ra quá thuận lợi. Điểm số tăng nhanh, không ít người bắt đầu tự tin hơn, nhưng điều kỳ lạ là họ lại tỏ ra không mấy lo lắng về kỳ kiểm tra sắp tới. Như thể.. họ đã có một thứ gì đó trong tay để đảm bảo an toàn."

    Câu nói của cậu ta như một mũi dao đâm thẳng vào tôi. Đàm Khiết quả nhiên không phải người dễ bị qua mặt. Sự quan sát tỉ mỉ và bộ óc sắc bén của cậu ta khiến bất kỳ ai cũng khó lòng che giấu được bí mật.

    Tôi nói, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt tránh đi cái nhìn sắc bén của cậu ta: "Chúng ta đều muốn lớp mình tốt hơn, phải không?"

    Đàm Khiết khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo và đầy ẩn ý: "Tôi không phản đối việc giúp đỡ người khác, nhưng tôi không thích cách làm mờ ám. Cậu nên nhớ, nếu điều này ảnh hưởng đến danh dự của Tứ ban, tôi sẽ là người đầu tiên không để yên."

    Cậu ta đứng dậy, nhặt chai Coca, liếc nhìn tôi lần cuối trước khi quay người rời đi: "Hãy cẩn thận, Chu Tuyết Vy. Đôi khi, thứ cậu nghĩ là vì lợi ích chung lại có thể trở thành con dao hai lưỡi."

    Tôi ngồi đó, Đàm Khiết rõ ràng đã nghi ngờ, cậu ta có khả năng đào sâu hơn nữa. Tôi cần phải cẩn thận hơn, hoặc ít nhất, phải tìm cách trấn an cậu ta trước khi mọi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

    Sáng ngày 22 tháng 8, cả lớp Tứ ban tập trung đông đủ trong phòng học để chuẩn bị cho ngày kiểm tra định mệnh. Không khí trong lớp vừa căng thẳng, vừa phấn khích, bởi tất cả đều biết đây không chỉ là một bài kiểm tra thông thường mà còn là cơ hội để chúng tôi chứng minh rằng Tứ ban không còn là lớp "phế vật" như người ta vẫn gọi.

    Bài kiểm tra diễn ra liên tục trong cả buổi sáng, với môn Anh và Toán.

    Tôi nhìn quanh lớp, có người làm bài đầy tự tin, có người cắn bút suy nghĩ, nhưng điều quan trọng là ai cũng nghiêm túc, không một ai bỏ cuộc giữa chừng.

    Khi kết thúc giờ kiểm tra cuối cùng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi biết rằng mọi nỗ lực trong những ngày qua sẽ được phản ánh qua kết quả lần này.

    Ba ngày sau vào một buổi chiều, kết quả được công bố, không ngoài dự đoán, Tứ ban đã đạt điểm trung bình 8.6 – một con số ấn tượng. Đây là bước ngoặt lớn, minh chứng cho sự nỗ lực không ngừng của cả lớp.

    Tần Nguyệt bước vào phòng. Vẻ mặt của cô ta vẫn giữ nét khinh bỉ thường ngày, nhưng tôi có thể nhận thấy ánh mắt cô lóe lên chút hài lòng khi nhìn bảng điểm của chúng tôi.

    "Tứ ban, cuối cùng các em cũng có chút giá trị." Cô Tần nói, giọng điệu có phần mỉa mai nhưng lại không thể che giấu niềm vui: "Điểm trung bình của lớp đạt 8.5, theo kết quả tổng kết, Tứ ban hiện đang đứng hạng nhất với tổng điểm 2700. Tôi không biết các em đã làm cách nào, nhưng lần này các em đã không làm tôi thất vọng."

    Cả lớp im lặng, nhưng trong lòng ai nấy đều nở một nụ cười đắc ý. Chúng tôi đã vượt qua những định kiến, hơn nữa, chúng tôi đã đánh bại Nhất ban – lớp luôn được xem là hình mẫu hoàn hảo trong trường.

    Cô Tần tiếp tục công bố thứ hạng của các lớp:

    Hạng nhất: Tứ ban (2700 điểm).

    Hạng nhì: Nhất ban (2600 điểm).

    Hạng ba: Nhị ban (1150 điểm).

    Hạng tư: Tam ban (1000 điểm).

    Khi đọc đến Tam ban, cô Tần khẽ cười nhạt, giọng nói trầm xuống đầy ý vị: "Và như quy định của trường, lớp nào đứng cuối bảng xếp hạng sẽ phải chọn ra hai học sinh bị đuổi học. Tam ban, lần này là lượt của bọn họ."

    Tin tức này khiến cả lớp Tứ ban không khỏi cảm thấy hả hê. Tam ban, kẻ luôn khinh thường chúng tôi, giờ đây lại rơi vào tình thế bất lợi. Những gương mặt từng cao ngạo giờ chắc hẳn đang tái mét vì lo sợ.

    Tôi nhìn sang Đàm Khiết, người đang ngồi lặng lẽ ở trong lớp. Cậu ta vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như thường, nhưng đôi mắt đầy sắc sảo của cậu thoáng ánh lên tia lạnh lùng. Có lẽ Đàm Khiết cũng biết rằng đây chưa phải là kết thúc. Trong thế giới này, bất kỳ sự thành công nào cũng đều phải trả giá, và đôi khi, người ta sẽ không ngần ngại tìm cách giành lại những gì họ đã mất.

    Với tôi, đây chỉ mới là khởi đầu. Tứ ban giờ đây đã bước lên một vị thế mới, nhưng đồng thời, chúng tôi cũng đã thu hút nhiều ánh mắt ghen ghét và những mối nguy hiểm tiềm tàng. Liệu chúng tôi có thể giữ vững được thành tích này, hay sẽ lại bị kéo xuống? Một điều chắc chắn là tôi sẽ không để bất kỳ ai hủy hoại những gì mình và cả lớp đã dày công đạt được.

    Khi buổi học kết thúc, không khí trong lớp vẫn còn sôi động như một lễ hội nhỏ. Tất cả mọi người đều hào hứng bàn tán về chiến thắng vẻ vang của Tứ ban.

    Lý Hạ Vân bất ngờ tiến đến trước mặt Đàm Khiết.

    "Cậu thật sự là người giỏi nhất, Đàm Khiết!" Lý Hạ Vân cười rạng rỡ, nắm lấy tay cậu ta mà không chút ngượng ngùng: "Nếu không có kế hoạch của cậu, lớp mình sẽ chẳng bao giờ đạt được kết quả này. Cậu đúng là cứu tinh của chúng ta!"

    Đàm Khiết thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn xuống bàn tay của Lý Hạ Vân đang siết lấy tay mình. Một nét nhăn nhẹ xuất hiện trên trán cậu, rõ ràng là không quen với sự tiếp xúc quá thân mật này. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ khẽ rút tay lại một cách lịch sự mà không nói gì.

    Lập Minh Triết, lớp trưởng Tứ ban, cũng nhanh chóng tham gia vào không khí tung hô đó: "Không hổ danh là người thông minh nhất lớp chúng ta! Đàm Khiết, cậu đã đưa Tứ ban từ vực sâu lên đến đỉnh cao. Tôi nghĩ, từ giờ trở đi, cậu chính là niềm tự hào của cả lớp!"

    Cả lớp reo hò ầm ĩ, nhiều người còn vỗ tay đồng tình. Dù Đàm Khiết không hề tham gia sâu vào những chuyện tôi âm thầm sắp xếp, nhưng kế hoạch của tôi lại khéo léo đưa tên cậu ra làm tấm khiên, giờ đây cậu nghiễm nhiên trở thành "vị cứu tinh" trong mắt mọi người.

    Lý Hạ Vân không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Đàm Khiết. Cô ấy dường như đã bắt đầu thích thầm cậu, đôi má ửng hồng khi đứng cạnh cậu. Dù là người nhút nhát, nhưng khi nhắc đến Đàm Khiết, Lý Hạ Vân lại trở nên vô cùng mạnh dạn.

    Trong khi mọi người đang náo nhiệt, ánh mắt của Đàm Khiết lại thoáng lướt qua tôi. Cậu nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu. Có lẽ cậu bắt đầu nghi ngờ rằng mình bị "gài" vào một kế hoạch nào đó mà không hề hay biết.

    Tôi vội vàng quay đi, giả vờ bận rộn với tập tài liệu trên bàn, lảng tránh ánh nhìn của cậu ta. Dù tôi luôn tự tin vào khả năng sắp xếp mọi thứ, nhưng không thể phủ nhận rằng ánh mắt sắc bén của Đàm Khiết đôi khi khiến tôi có cảm giác như mọi bí mật của mình sắp bị phơi bày.

    Cả lớp tiếp tục vây quanh Đàm Khiết, trao cho cậu những lời khen ngợi không ngớt. Tôi đứng lặng lẽ ở một góc, nở nụ cười nhàn nhạt. Dù cảm giác bị "làm nền" không mấy dễ chịu, nhưng đây cũng là điều tôi đã tính toán từ trước.

    Đàm Khiết sẽ là "ngọn cờ" dẫn đầu, là gương mặt đại diện cho sự thay đổi của Tứ ban, còn tôi – người đứng sau tất cả – sẽ luôn giữ vai trò mờ nhạt nhưng không thể thiếu.

    Trong lòng tôi tự nhủ: "Chỉ cần giữ được sự cân bằng này, mọi thứ sẽ diễn ra đúng như kế hoạch. Nhưng Đàm Khiết à, cậu phải cẩn thận đấy. Sự chú ý mà cậu nhận được có thể là phúc, nhưng cũng có thể là họa."
     
  2. Guinevere Elaine

    Messages:
    31
    Chương 21: Xung đột (phần 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong lớp Nhất ban, không khí đang trở nên nặng nề và căng thẳng.

    Mọi người vẫn ngồi im lặng, ánh mắt dồn về phía Trương Nhất Nam, người luôn là trung tâm của lớp. Hắn ngồi trên chiếc ghế ở cuối phòng, tay chống cằm, mắt lạnh lùng quét một vòng qua những người xung quanh. Dù vẻ ngoài của hắn luôn giữ vẻ thản nhiên, nhưng những cử chỉ nhỏ lại phản ánh sự không hài lòng rõ ràng.

    Khi bảng xếp hạng được công bố, Nhất ban – lớp được cho là không thể đánh bại – chỉ đứng ở vị trí thứ hai, kém Tứ ban đúng 100 điểm. Điều này khiến Trương Nhất Nam không thể không cảm thấy bực bội. Hắn không nói gì, nhưng cái nhìn sắc lạnh của hắn làm không khí trong lớp trở nên nặng nề, như thể đang có một cơn bão ngầm sắp đổ ập xuống.

    Trương Nhất Nam là người luôn quen với chiến thắng, quen với sự tôn thờ từ mọi người xung quanh. Hắn là "người đứng đầu" không chỉ trong lớp mà còn trong trường. Vị trí thứ hai đối với hắn không chỉ là một thất bại, mà còn là một sự sỉ nhục mà hắn không thể chấp nhận.

    Hắn quét mắt qua từng thành viên trong Nhất ban, ánh mắt lạnh lẽo và vô cảm, như thể đang tìm kiếm lý do để trút giận. Mọi người trong lớp không dám thở mạnh, họ đều nhận ra rằng, chỉ cần một lời nói sai, một cử chỉ không đúng, sẽ ngay lập tức trở thành mục tiêu của sự tức giận từ Trương Nhất Nam.

    Một giây sau, hắn lên tiếng, giọng trầm và lạnh như băng: "Các người đang làm gì vậy? Tại sao lại để Tứ ban, một lớp mà ai cũng coi là yếu đuối, đứng trước chúng ta?"

    Hắn không cần nhìn ai, chỉ hỏi chung chung, nhưng từng từ hắn nói ra đều mang theo sức mạnh khiến tất cả mọi người trong lớp không dám phản kháng.

    Một vài người trong lớp bắt đầu cựa quậy, những người ngồi gần nhất nhìn nhau một cách lo lắng: "Chắc là do điểm của chúng ta không đủ, không ai làm tốt hết.."

    Một người trong lớp lầm bầm, nhưng ngay lập tức im bặt khi cảm thấy ánh mắt của Trương Nhất Nam chiếu đến.

    Trương Nhất Nam khẽ nhếch môi, cái nhìn của hắn lạnh lùng như đang đe dọa từng người một: "Vậy mà các người cũng dám để Tứ ban, những kẻ chẳng có gì trong tay, qua mặt Nhất ban? Tôi không cần những lý do yếu đuối. Nếu các người không thể làm được việc đơn giản này, tôi sẽ không ngần ngại tìm cách thay đổi."

    Cả lớp Nhất ban giờ đây như chìm trong im lặng, họ đều cảm nhận được sự tức giận đang lơ lửng trong không khí. Trương Nhất Nam là người không bao giờ chấp nhận thất bại, và việc bị đánh bại bởi Tứ ban, một lớp mà hắn chưa bao giờ coi trọng, rõ ràng đã khiến hắn không thể kiềm chế được sự khó chịu.

    Nhất ban, một lần nữa, lại bị đẩy vào thế khó, mọi người đều biết rằng một khi Trương Nhất Nam đã quyết định, không ai có thể thay đổi được vận mệnh của họ.

    Trương Nhất Nam không thể kiềm chế được cơn giận dữ của mình nữa. Hắn đứng dậy một cách đột ngột, đôi tay siết chặt đến nỗi những khớp ngón tay trắng bệch. Hắn đá mạnh chiếc ghế phía trước, tạo ra một tiếng vang lớn làm cả lớp giật mình. Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua từng người, và rồi, giọng nói trầm vang lên trong không gian căng thẳng:

    "Ai có số điểm thấp nhất?"

    Lời của Trương Nhất Nam như một mệnh lệnh, không ai dám không nghe theo. Từng người trong lớp đều lúng túng, ánh mắt thấp thỏm nhìn nhau, cố gắng tránh né cái nhìn của hắn. Không khí trong lớp như bị đóng băng, mọi tiếng động đều tắt ngấm.

    Hắn tiến đến gần bục giảng, đôi mắt như những tia điện sắc bén đang tìm kiếm, dường như muốn xuyên thủng tâm trí của từng người một.

    "Đứng dậy cho tôi xem mặt!"

    Trương Nhất Nam gằn từng chữ, giọng điệu lạnh lùng không thể kiềm chế nổi sự tức giận.

    Cả lớp vẫn không ai dám động đậy. Một vài người nhìn nhau, sợ sệt, nhưng không ai đủ can đảm đứng dậy.

    Trương Nhất Nam nhếch môi, mỉm cười nham hiểm, nhưng nụ cười đó lại không hề có chút thiện ý nào. Hắn tiếp tục:

    "Đừng có ngồi đó mà làm như không liên quan gì đến mình! Nếu lần sau còn để điểm thấp như thế, tôi sẽ không ngần ngại khiến tên đó biến mất khỏi lớp này."

    Lớp Nhất ban giờ đây như bị chìm vào sự sợ hãi tột độ. Không ai dám mở miệng, chỉ có những ánh mắt hoảng loạn hướng về phía Trương Nhất Nam. Một người cuối cùng, không thể chịu được áp lực nữa, đứng lên một cách rụt rè. Đó là một nam sinh trong lớp, với vẻ mặt đầy sợ hãi.

    "Em.. em.. có số điểm thấp nhất.." Cậu ta nghẹn ngào nói, giọng lí nhí như sợ mình sẽ làm hắn nổi giận.

    Trương Nhất Nam nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo như muốn nuốt chửng cả người đối diện. Hắn không nói gì, chỉ một lần nữa quét mắt qua cậu, rồi khẽ thở dài như thể đang kiềm chế sự giận dữ.

    Hắn nói, giọng vẫn lạnh như băng: "Nếu lần sau không thay đổi, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu. Còn bây giờ, ngồi xuống."

    Nam sinh kia vội vàng cúi đầu, đi nhanh trở lại chỗ của mình, như thể chỉ muốn tránh xa cái không khí đè nén đó. Cả lớp tiếp tục lặng im, không ai dám thở mạnh.

    Trương Nhất Nam quay lại chỗ ngồi, nhưng ánh mắt hắn vẫn lơ đãng, đầy sự căm phẫn. Nhất ban giờ đây không còn là nơi của sự đoàn kết hay khích lệ nữa, mà là một nơi chỉ có sự sợ hãi và áp bức.

    Những lời đe dọa của Trương Nhất Nam không chỉ là một lời nói suông. Mọi người đều biết, khi hắn đã nói ra, chắc chắn sẽ có hậu quả. Và lần này, với Tứ ban vừa qua mặt Nhất ban, Trương Nhất Nam càng quyết tâm hơn trong việc giành lại vị trí mà hắn cho là của mình.

    * * *

    Bên trong phòng học Tam ban, không khí nặng nề và căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao. Phong Nhật Hải, đại ca của Tam ban, đứng giữa lớp với ánh mắt sắc lạnh, như một con thú săn mồi đang rình rập con mồi của mình.

    Bàn tay của hắn đang siết chặt lấy cổ áo Phó Thịnh, người đang run rẩy trước sự tức giận của đại ca. Mái tóc của Phó Thịnh bết lại vì mồ hôi lạnh, đôi mắt của cậu ta tràn ngập sự hoảng loạn, nhưng không dám cãi lại.

    "Phó Thịnh!"

    Phong Nhật Hải gằn giọng, từng từ được hắn nhả ra như những nhát dao lạnh lùng: "Mày là người đại diện của lớp lên đấu giá, vậy mà bây giờ kết quả là cái quái gì? Điểm trung bình lớp chỉ có 7.9, thấp hơn cả Tứ ban kia! Mày định đùa giỡn với tao à?"

    Phong Nhật Hải kéo mạnh cổ áo Phó Thịnh, khiến cậu ta ngã về phía sau, gần như không thở nổi. Ánh mắt của Phong Nhật Hải đầy sự tức giận, không có chút khoan nhượng nào. Cả lớp Tam ban đứng yên lặng, không ai dám lên tiếng, mọi người đều biết, khi Phong Nhật Hải đã nổi giận, hậu quả sẽ không thể lường trước được.

    Phó Thịnh với đôi mắt đỏ hoe vì hoảng sợ, run rẩy cúi đầu, tay liên tục vung vẩy như muốn giải thoát mình khỏi sự trói buộc của Phong Nhật Hải: "Đại ca.. em.. em thật sự không cố ý.. là do.. là do Đàm Khiết Tứ ban.. cậu ta đã lừa em!"

    Câu nói của Phó Thịnh như một lời cầu xin, nhưng ngay lập tức đã bị Phong Nhật Hải ngắt lời. Hắn siết mạnh hơn, làm Phó Thịnh gần như nghẹt thở: "Mày muốn đổ lỗi cho Tứ ban à?"

    Phong Nhật Hải nhếch môi, giọng hắn trở nên lạnh lẽo hơn: "Mày nghĩ mình là ai mà đổ lỗi cho người khác khi thất bại? Đàm Khiết không phải là lý do để mày có cái kết này!"

    Phó Thịnh vẫn không thể thoát khỏi cơn giận dữ của Phong Nhật Hải, vội vàng lặp lại trong tuyệt vọng: "Em không.. em không muốn thua.. Đàm Khiết là người đã dụ dỗ em, hắn đưa ra những thông tin sai lệch, bảo em.. và em không thể không làm vậy.."

    Nhưng lời giải thích của Phó Thịnh chỉ khiến Phong Nhật Hải thêm phẫn nộ. Hắn đẩy mạnh Phó Thịnh ra, khiến cậu ta ngã lùi về phía sau, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

    "Câm miệng!"

    Phong Nhật Hải gầm lên, mặt hắn đỏ bừng vì cơn giận: "Nếu mày không đủ bản lĩnh để tự quyết định thì đừng bao giờ làm đại diện! Mày chỉ là con rối trong tay Đàm Khiết, và giờ thì lớp chúng ta phải trả giá vì sự yếu đuối của mày!"

    Lớp Tam ban giờ đây chìm trong sự im lặng, không ai dám thở mạnh. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy lo sợ, nhưng không ai dám can thiệp vào cuộc tranh cãi giữa Phong Nhật Hải và Phó Thịnh. Họ biết rằng, nếu không ai có thể giúp đỡ Phó Thịnh lúc này, cậu ta sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn.

    Phong Nhật Hải không dừng lại, hắn tiếp tục lạnh lùng nói: "Nếu lần sau còn để lớp mình thua nữa, tao sẽ không tha thứ cho một ai cả!"

    Mọi ánh mắt trong lớp Tam ban đều đổ dồn về phía Phó Thịnh, người giờ đây như một cái bóng mờ nhạt, không dám ngẩng đầu lên. Cậu ta cúi mặt, nước mắt rơi xuống mà không thể kìm lại. Phó Thịnh biết rằng, với đại ca như Phong Nhật Hải, một thất bại như thế này không thể tha thứ.

    Phong Nhật Hải quay lưng bỏ đi, để lại một không gian đầy căng thẳng và lo sợ. Đám đàn em của Phó Thịnh không dám lên tiếng, họ chỉ đứng nhìn nhau, biết rằng họ sẽ là những người tiếp theo phải đối mặt với sự giận dữ của Phong Nhật Hải nếu có thêm bất kỳ sai sót nào.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...