Từ một hoàng tử bị vứt bỏ nơi quốc gia nhỏ bé, hắn từng bước giẫm nát kẻ thù, đạp thẳng lên đỉnh cao vạn giới!
Phong Thiên – hoàng tử thất sủng, mang thân phận thấp kém, xuất thân phàm giới hèn mọn.
Không linh căn, không thiên phú, không chỗ dựa, hắn chỉ có một trái tim kiên cường và một giấc mộng cháy bỏng: "Ta muốn làm chủ tam giới, ngạo thị thiên hạ!"
Từ lần đầu tiên bước chân vào Thiên Tượng Tông, hắn bị bao ánh mắt khinh thường, âm mưu hãm hại, tranh đấu tàn khốc.
Nhưng chính từng vết thương, từng thất bại, từng lần cận kề cái chết.. lại rèn đúc nên một Phong Thiên Đế.
Hắn tu luyện, mạo hiểm, chém giết, tranh đoạt vận mệnh của chính mình.
Hắn từng rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, cũng từng tung hoành vạn giới không ai dám địch.
Hắn yêu, hận, khóc, cười, một đường nghịch thiên mà đi – xé toang mọi xiềng xích số phận!
Phong Thiên Đế Truyền Kỳ – một hành trình nghịch thiên hoành tráng, với những trận chiến ngập trời, tình huynh đệ sâu sắc, mỹ nhân khuynh thành và một thế giới tiên hiệp hừng hực sinh động chưa từng thấy!
* * *
Bố Cục Tổng Thể Bộ Truyện:
1. Giai đoạn Phàm Giới (Chương 1–500)
Thân phận Phong Thiên: Hoàng tử thất sủng, sống trong cung điện rách nát.
Gia nhập Thiên Tượng Tông với xuất phát điểm thấp kém.
Tranh đoạt tài nguyên, từng bước mở ra linh căn đặc thù: Ẩn Linh Thể.
Luyện thể, trui rèn tâm trí, đánh bại thiên tài tông môn, đặt nền móng tu luyện.
Phát hiện âm mưu cung đình: Mẫu phi bị hãm hại, vương quốc sắp bị diệt.
2. Giai đoạn Linh Giới Sơ Kỳ (Chương 501–1000)
Rời phàm giới, tiến vào Linh Giới.
Xây dựng thế lực riêng, thu phục huynh đệ, kết giao mỹ nhân tuyệt thế.
Tham gia đại hội giới vực, tranh đoạt cơ duyên tiên đạo.
Giao chiến với các đại tông môn Linh Giới.
Tìm hiểu bí mật thân thế: Dòng máu cổ thần trong người.
3. Giai đoạn Linh Giới Trung Kỳ – Huyết Chiến (Chương 1001–1500)
Chiến tranh nổ ra giữa các giới vực.
Phong Thiên thành lập Thiên Đế Quân, quét ngang cửu thiên thập địa.
Chân thân của kẻ hãm hại mẫu phi và vương quốc lộ diện – một đại nhân vật đứng sau Thiên Tượng Tông.
Đại chiến Tông Môn – phản nghịch Thiên Tượng Tông, diệt môn trả thù!
Cơ duyên nghịch thiên: Tiến hóa thành Thần Ma Thể.
4. Giai đoạn Thượng Giới – Vạn Giới Chinh Chiến (Chương 1501–1900)
Phong Thiên bước chân lên Thượng Giới, nơi cường giả như mây, vạn tộc tranh bá.
Gió bấc thổi rít qua từng ngọn cỏ, vờn trên mặt đất khô cằn của Ngọc Sơn Quốc, quốc gia nhỏ bé bị các đế quốc xung quanh chèn ép đến nghẹt thở.
Đêm nay, kinh thành Khánh Thủy vẫn rực sáng ánh đuốc, nhưng ánh sáng ấy không thể xua tan được hơi lạnh và sát khí ngập trời.
Giữa đại điện lộng lẫy tráng lệ của hoàng cung, xác người nằm ngổn ngang, máu nhuộm đỏ cả nền đá cẩm thạch trắng tinh. Tiếng binh khí giao nhau đã ngưng bặt, thay vào đó là tiếng bước chân rầm rập của quân đội xâm lược.
Một cuộc chính biến.
Được đạo diễn bởi kẻ từng là Thừa tướng trung thành nhất – Tần Khang.
Bên trên ngai vàng, một thiếu niên mặc áo choàng gấm màu tím nhạt đang quỳ sụp. Máu từ vết thương trên vai hắn chảy đầm đìa, nhưng ánh mắt đen sẫm như mực vẫn ánh lên tia kiên nghị lạ thường.
Hắn là Phong Thiên – Hoàng tử thứ bảy của Ngọc Sơn Quốc, người vừa tận mắt chứng kiến phụ hoàng bạo quân bị chính cận thần đâm xuyên tim, máu văng tung tóe như một bức tranh địa ngục.
"Phong Thiên, ngươi ngoan ngoãn giao ra ngọc tỷ truyền quốc, ta có thể tha cho ngươi một mạng." – Tần Khang, nay đã tự xưng Quốc chủ, đứng trước mặt hắn, tay cầm chiến đao đỏ au, miệng nở nụ cười lạnh như băng.
Phong Thiên lau máu nơi khóe môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt lão:
"Muốn lấy.. thì tự mình đến mà đoạt."
Một câu nói nhẹ nhàng, không có nửa phần sợ hãi.
Trong khi tất cả quần thần còn sống sót đều đã quỳ mọp, run rẩy như chó chết trước mũi đao quân địch, chỉ mình hắn.. một đứa trẻ mười sáu tuổi.. ngẩng đầu kiêu ngạo.
Tần Khang nhíu mày.
Lão vốn định dùng một chút nhân từ mua chuộc Phong Thiên, nhưng giờ đây, sự quật cường của thiếu niên này lại chọc giận lão.
"Được. Để ta xem, xương ngươi cứng đến mức nào!"
Lão vung tay. Một tên đại tướng mặc giáp đen lập tức bước tới, vung búa tạ như núi giáng xuống đầu Phong Thiên!
Tiếng gió rít lên, sức ép mạnh đến mức nền điện đá nứt toác!
Phong Thiên nhắm mắt. Trong giây phút cái chết cận kề, hắn không nghĩ về vinh quang hoàng gia, không nghĩ về quyền lực, cũng không nghĩ đến giang sơn xã tắc.
Trong lòng hắn, chỉ có duy nhất một điều-
Sống.
Dù bị giẫm đạp, dù rơi xuống đáy bùn, cũng phải sống.
Bởi vì.. chỉ khi còn sống, mới có thể báo thù!
Ầm!
Một tiếng nổ long trời.
Nhưng búa tạ không đánh trúng Phong Thiên.
Một bóng người như quỷ mị lao ra, dùng toàn thân chắn lấy cú đập.
Kẻ đó là.. Lý Hộ Vệ, thị vệ trung thành duy nhất còn sống sót.
"Bệ hạ! Chạy đi!" – Lý Hộ Vệ thét lên trước khi máu tươi phun đầy không trung.
Phong Thiên nghiến răng, không kịp suy nghĩ, bật dậy như con báo bị thương, lăn người tránh khỏi đòn tiếp theo, lao thẳng về cửa sau điện.
"Bắt hắn lại! Không được để hắn chạy!"
Tiếng hét phẫn nộ vang lên.
Một loạt truy binh như thủy triều đổ tới.
Phong Thiên chạy trối chết, thân thể đau đớn tột cùng, từng bước như đạp trên dao nhọn. Nhưng hắn không quay đầu lại.
Phía sau, tiếng vó ngựa, tiếng kỵ binh hú hét, tiếng cung nỏ vang lên dồn dập. Một mũi tên sượt qua má hắn, để lại một vệt máu dài.
Sống!
Ta phải sống!
* * *
Bỏ lại vinh quang, bắt đầu cuộc đời mới
Ba ngày sau.
Phong Thiên bò ra khỏi cánh rừng hoang ven biên giới Ngọc Sơn Quốc, quần áo tả tơi, thân thể chi chít vết thương, ánh mắt vô thần.
Người còn sống, chỉ còn lại Phong Thiên-một kẻ lưu vong, không nhà, không nước, chỉ còn thù hận ngút trời.
"Phong Thiên.. sống sót.. nhất định phải sống sót.." – hắn thì thào như niệm chú.
Tựa như một con thú hoang, hắn bò vào một thôn trang nghèo nàn ven đường. Dân làng thấy hắn thê thảm như vậy, chỉ ném cho vài cọng rau héo, ánh mắt lãnh đạm như nhìn thấy rác rưởi.
Không ai biết hắn từng là hoàng tử cao cao tại thượng.
Không ai thèm hỏi hắn đã trải qua những gì.
Phong Thiên nhặt lấy mấy mẩu bánh mốc, ăn như cọp đói, rồi ngất xỉu bên vệ đường.
Đêm đó, giữa cơn mê man, hắn mơ thấy mẫu thân-Nguyệt quý phi hiền từ-đang gọi hắn.
Giấc mơ ấy.. hắn không dám tỉnh lại.
Nhưng rạng sáng hôm sau, một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến hắn bừng tỉnh.
Một đám trẻ con quê mùa vây quanh hắn, chỉ trỏ:
"Xem kìa, thằng ăn mày!"
"Hahaha, hắn ngủ ngay chuồng heo kìa!"
Một thằng nhóc đá vào chân hắn một cái, hét to: "Dậy đi, dậy mà ăn phân heo này!"
Phong Thiên mở mắt, ánh nhìn như băng giá quét qua bọn trẻ.
Nhưng hắn không nổi giận.
Hắn chỉ.. cười.
Một nụ cười lạnh lẽo.
Ta từng là hoàng tử, thì sao chứ?
Ngay cả đám trẻ trâu cũng có thể nhổ nước bọt vào mặt ta.
Nếu không mạnh mẽ.. dù là chó cũng có thể giết ta.
* * *
Cuộc gặp gỡ thay đổi vận mệnh
Ba ngày sau, khi đang lang thang ở ven núi, Phong Thiên vô tình cứu một ông lão ăn xin khỏi tay đám lưu manh.
Không ai ngờ, ông lão đó lại là một ẩn sĩ có chút tu vi linh khí, tên gọi Lục Y.
Nhìn thấy Phong Thiên dù đói khát, thân thể tiều tụy vẫn can đảm lao vào giữa đám côn đồ, Lục Y ánh mắt sáng lên.
"Tiểu tử, ngươi muốn học võ không?" – lão hỏi.
Phong Thiên lau vết máu bên miệng, nghiến răng:
"Muốn."
"Muốn để làm gì?"
"Báo thù."
Lục Y trầm mặc hồi lâu, rồi cười phá lên:
"Tốt! Tốt lắm! Có thù, mới có động lực. Có hận, mới có ý chí!"
Kể từ đó, Phong Thiên theo Lục Y vào sâu trong núi, bắt đầu những tháng ngày khổ tu gian khổ nhất trong đời mình.
Hắn phải:
Mỗi ngày chẻ ba trăm khúc gỗ to bằng bắp đùi.
Gánh nước từ chân núi lên đỉnh núi, mỗi lần không dưới năm trăm bậc.
Nửa đêm leo vách đá, luyện thân pháp dưới nguy hiểm cận kề cái chết.
Vác đá lớn ba trăm cân, đi qua đường sỏi nhọn.
Không có linh đan diệu dược.
Không có công pháp cao siêu.
Chỉ có-máu, mồ hôi, và nước mắt.
Khổ luyện trong tuyệt vọng
Thời gian thấm thoắt trôi đi.
Ba tháng.
Phong Thiên đã từ một thiếu niên yếu ớt, gầy gò, trở thành một thiếu niên da đồng, thịt sắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
Nhưng mỗi lần định bỏ cuộc, hình ảnh phụ hoàng đổ máu, hình ảnh quốc gia sụp đổ, hình ảnh mẫu thân tuyệt vọng lại hiện về, thiêu đốt trong tim hắn một ngọn lửa không thể dập tắt.
Không thể gục ngã.
Không được phép yếu đuối.
Ngày thứ 99, giữa cơn mưa sấm chớp đùng đoàng, Phong Thiên đứng trơ trọi trên đỉnh núi, hai tay nâng một khối đá lớn gấp ba lần thân thể.
Từng thớ thịt hắn rung lên, từng đường gân như muốn nổ tung.
"Ngươi muốn trở thành cường giả, vậy thì!"
Ầm!
Lục Y vung tay ném ra một quả tạ đá cực lớn.
Phong Thiên gầm lên, bứt toàn bộ sức lực còn sót lại, đón lấy cú ném.
Hai chân hắn lún sâu vào bùn đất.
Xương cốt toàn thân kêu răng rắc như sắp gãy.
Nhưng hắn cắn chặt răng, máu từ khóe môi tuôn trào, vẫn đứng vững.
Không một tiếng rên rỉ.
Lục Y nhìn hắn, trong mắt lóe lên ánh tán thưởng.
"Được. Có nghị lực."
Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Lục Y dạy cho Phong Thiên khẩu quyết cơ bản nhất của tu luyện: Tụ Linh Quyết.
Đó là bước đầu tiên để hấp thu linh khí thiên địa-
Là cánh cửa mở ra một thế giới hoàn toàn khác, thế giới của tu sĩ.
Phong Thiên quỳ xuống giữa mưa gió, thề:
"Ta, Phong Thiên, hôm nay khởi bước, dù có phải đạp xác vạn người, dù có phải bước qua biển máu núi xương, cũng quyết không dừng lại!"
* * *
Cơ duyên đầu tiên
Một đêm nọ, khi đang luyện Tụ Linh Quyết bên suối, Phong Thiên bất ngờ cảm nhận được một luồng khí mát lạnh từ lòng đất trào lên.
Tò mò, hắn lần theo dòng suối đi ngược lên nguồn.
Tận sâu trong hang động tối đen, hắn phát hiện một vật kỳ dị:
Một khối ngọc màu đen hình tròn, to bằng quả trứng gà, phát ra ánh sáng mờ mịt.
Khi tay hắn chạm vào khối ngọc-
Ầm!
Một luồng năng lượng hùng hậu như sóng thần đổ vào cơ thể!
"Ahhhh!" – Phong Thiên thét lên đau đớn, toàn thân như bị hàng ngàn lưỡi dao chém nát.
Nhưng hắn không buông tay.
Ngược lại, hắn siết chặt hơn, mặc cho cơ thể sắp nổ tung.
Trong dòng năng lượng hỗn loạn, một giọng nói u ám vang lên trong đầu hắn:
"Kẻ chiếm được Hắc Ngọc Sinh Mệnh.. tất sẽ nghịch thiên cải mệnh.. nhưng cũng vĩnh viễn mang theo nghiệp chướng vạn kiếp không dứt.."
Hắn không hiểu hết, nhưng hắn biết:
Đây là cơ hội.
Nếu bỏ lỡ, hắn sẽ mãi mãi không thể bước vào con đường cường giả.
Phong Thiên gầm lên:
"Cho dù là nghiệp chướng vạn kiếp.. ta cũng không sợ!"
Ầm!
Khối ngọc vỡ tan, hóa thành vô số tia sáng nhập vào cơ thể hắn.
Cơ thể Phong Thiên run bần bật, rồi một luồng sinh lực dồi dào trào ra từ lục phủ ngũ tạng, xương cốt hắn kêu răng rắc, gân mạch được cải tạo.
Từ một phàm nhân ốm yếu, chỉ sau một đêm, Phong Thiên lột xác thành một thiếu niên có thể chất mạnh mẽ gấp ba lần người thường!
Quan trọng hơn-
Trong đan điền hắn, một vòng xoáy linh khí màu đen đang từ từ hình thành.
Đó là Linh Hải-biểu tượng của người mới bước vào con đường tu luyện chân chính!
* * *
Tái xuất giang hồ
Sáng hôm sau.
Phong Thiên mặc bộ y phục vải thô, tay nắm chặt một cây trường thương thô kệch do chính mình gọt ra từ thân cây cổ thụ.
Hắn đứng giữa vách đá, ánh mặt trời chiếu rọi, toàn thân tỏa ra khí thế bức người.
Từ nay, hắn không còn là hoàng tử lưu lạc, không còn là kẻ bị truy sát như chó nhà có tang.
Hắn là một tu giả sơ cấp.
Một chiến sĩ trên con đường nghịch thiên.
Phong Thiên quay lại nhìn đỉnh núi sau lưng-nơi Lục Y vẫn đang lặng lẽ ngồi thiền.