Chương 10. Linh Lang Bấm để xem Chén rượu dừng bên môi nàng, nàng lại ngây ngốc nhìn vị thuyết thư kia, giọng kể rõ ràng, mạch lạc: - Thái tử Trần quốc từng vì nàng mà dẹp bỏ hậu viện Đông cung, đối với nàng một lòng một dạ. Mộ Phái Dung được mệnh danh là mỹ nhân đệ nhất giang hồ đứng cạnh nàng cũng trở lên ảm đạm. Từ đó có thể thấy vị thái tử phi Trần quốc này sắc nước hương trời đến nhường nào. Ngày đó khi Thái tử Ngụy Lam qua nước Trần đi sứ, nàng còn là con gái của Tả tướng quân, ngay cái nhìn đầu tiên, Thái tử của chúng ta đã yêu nàng, từng vì nàng mà dẫn 20 vạn đại quân đứng trước thành Đông Hưng đòi người. Nhưng Thái tử Trần quốc đứng trên cổng thành mà nói một câu: Ngụy Lam, đời này một cọng tóc của nàng, ngươi cũng đừng hòng chạm tới. Hẳn các người đã hiểu, lúc đó Trần quốc đang ở thế địch vây 3 mặt, vô cùng nguy hiểm, nhưng vì một nữ tử, thái tử Trần quốc còn coi trọng hơn giang sơn xã tắc. Qủa là một nữ nhân hồng nhan họa thủy. Vị thuyết thư nói đến mức nước miếng văng tung tóe, nàng lẳng lặng uống hết chén trà, đặt một nén bạc lên bàn, cầm kiếm rời khỏi tửu điếm. Nàng đi thật nhanh, cuối cùng trước mặt là đường trường vắng lặng, con đường rộng trải dài trước mắt, hai năm qua biết bao lần nàng đã đi qua trên con đường này. Con đường dẫn về Đông cung, nơi có nam nhân cao cao tại thượng, đứng trên thiên hạ nhìn xuống nàng. Nàng biết chàng yêu nữ tử ấy. Yêu từ 3 năm trước, trước khi nàng gặp chàng, nàng đã biết ánh mắt chàng luôn hướng về nữ tử ấy. Từ quận chúa nhà Tả tướng đến khi nàng ta là Thái tử phi Trần quốc, chàng vẫn luôn hướng về nàng ta. Nàng từng thấy chàng ngây ngẩn nhìn bức họa của nữ nhân ấy, thấy chàng ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn nam nhân trên thành Đông Hưng, tất thảy tình cảm mà chàng dành cho nữ tử ấy, từng ngày từng ngày đều thu trọn vào mắt nàng, chàng đâu hay, mỗi ngày như có một lưỡi dao khía từng chút vào trái tim nàng. - Ngươi đã về! - Làm tốt lắm Mỗi lần chàng nói chuyện với nàng, vỏn vẹn chỉ vài chữ ngắn gọn như vậy, giọng nói trầm trầm, chẳng chút cảm xúc, chỉ có khóe môi khẽ nhếch, nàng biết chàng thực hài lòng. Lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào chàng, mặc kệ hàng mày hơi nhíu của chàng, nàng khẽ nói: - Thái tử, ta nghĩ ta phải đi rồi. Chàng hơi ngẩn người nhìn bức họa trước mắt, hồi lâu mới chớp mắt nhìn lướt qua nàng một cái, lơ đễnh hỏi một câu: - Đi đâu? - Ta không biết. - Nếu không biết thì sao lại đi? Đầu ngón tay thon dài sạch sẽ chạm nhẹ lên gương mặt người trong ảnh, bức họa thật chân thật nhưng chẳng thể hiện được nét đẹp cùng thần khí bức người của nữ tử kia. Nàng nhìn chàng không chớp mắt, cuối cùng khóe môi chỉ ẩn một nụ cười khổ: - Ta chỉ biết, ta nên đi. Khi nàng quay người rời đi, chàng vẫn lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt dời đến bóng dáng hắc y phía xa. Nàng luôn đeo kiếm sau lưng, chuôi kiếm vừa thô vừa nặng, nhưng đặt trên người nàng lại chẳng có chút nào không hợp ý. Bóng nàng không nhanh không chậm khuất khỏi tầm mắt chàng, chàng có chút lưu luyến, nàng là sát thủ giỏi nhất mà chàng từng thấy, nhưng đáng tiếc nàng không phải người Đông Cung, chàng chẳng thể giữ nàng lại bên người. Đường trường vốn rất vắng lặng, nhưng nàng biết sau mái nhà đỏ cong vút kia, không biết có bao nhiêu con mắt ẩn trong bóng tối đang nhìn mình, nàng cũng từng như thế, âm thầm bảo hộ chàng, lại âm thầm yêu thương chàng. Mối tình đơn phương của nữ tử lần đầu biết yêu thì ra lại như vậy, vừa đau xót, vừa cô đơn, vừa bất lực. Nàng trở lại ngọn núi nhỏ năm nào, ngôi mộ bị tuyết nhấn chìm, nằm chơ vơ trên ngọn núi, lẩn khuất trong mây trời, người đời chẳng ai hay biết, vị tuyệt thế cao thủ Dương Lâm uy chấn thiên hạ ngày nào lại ra đi như vậy. Trong một đêm tuyết rơi trắng xóa bầu trời, ông để lại cho nàng một tờ giấy, gương mặt vàng như nghệ, nhìn nàng hồi lâu sau đó chậm rãi nhắm lại. Ông đi như vậy, cả một đời sóng gió, lúc lìa đời lại bình thản chẳng chút ưu tư. Bức thư ông để lại sớm đã thành tro bụi, từng câu từng chữ nàng vẫn nhớ rõ, vừa ngắn gọn vừa súc tích: Linh Lang, sống mấy chục năm trên đời, trải qua biết bao mưa máu gió tanh, ta nghĩ chết đi lại là điều tốt, ngươi đừng nên đau lòng. Vi phu cả đời này chỉ nợ một người, tình nghĩa mười mấy năm dưỡng dục, con thay ta báo ân, chúng ta không ai nợ ai. Ông để lại bức di thư vỏn vẹn nửa trang giấy cùng một cái tên xa lạ, vì cái tên ấy, nàng mất nửa năm ròng rã, từ đệ nhất mỹ nhân giang hồ năm nào, đến phủ tri huyện Thanh châu, Thượng thư phủ, cuối cùng là Hoàng thành rộng lớn. Nữ tử ông muốn nàng báo ân năm nào, từ một nữ tử giang hồ đã trở thành mẫu nghi thiên hạ, khi nàng đưa bức di thư của ông cho bà ta, người đó trầm mặc hồi lâu liền đốt đi mảnh giấy duy nhất ông để lại cho nàng. Từ đó nàng trở thành ảnh vệ cho con trai bà, Thái tử Phong quốc. Chớp mắt một cái, sư phụ đã tạ thế được hơn 2 năm, mà đôi tay vốn sạch sẽ của nàng lại đầy máu người, nàng không nhớ rõ 2 năm nay nàng đã giết bao nhiêu người, chỉ biết rằng khi người đó ra lệnh, nàng chỉ có thể làm theo. Nàng nghĩ nàng thay sư phụ báo ân, nhưng nàng không biết mình phải báo ân đến bao lâu, cứ nghĩ như vậy, ngày qua ngày, để rồi nàng nhận ra, điều nàng đang làm không phải vì báo ân nữa, tất thảy mọi thứ nàng làm hiện tại chỉ để chàng vui lòng, điều chàng muốn, dù có khó đến đâu nàng cũng muốn hoàn thành. Chỉ cần chàng vui vẻ, giết thêm 1 kẻ lại 1 kẻ, mỗi lần thấy nụ cười hài lòng của chàng, nàng đều cảm thấy thỏa mãn. Cho đến nửa tháng trước, khi nhìn thấy nữ tử vang danh thiên hạ đó, nàng nghĩ nàng đã báo ân đủ rồi. Núi Mộ chỉ có một chữ, giữa lưng chừng núi đã chìm trong mây mù, đủ để thấy ngọn núi này cao đến mức nào. Từ chân núi nhìn lên chỉ thấy một mảnh trắng xóa, đường lên núi gập gềnh, trơn trượt vậy nên rất ít thấy dấu chân người hướng lên đỉnh núi ấy. Khi mặt trời đã lên cao, trên sườn núi, một bóng người lóe lên như thiểm điện, tung người mấy lần chân đã chạm lên thảm lá dày nơi chân núi. Nàng vận thanh y giản dị, mặt đeo mạng che, sau lưng có 1 chiếc gù nhỏ đựng đầy lá thuốc. Nàng bước đi rất thong thả, nhưng nếu có người ở đây nhất định sẽ há hốc mồm, mỗi bước chân rất nhàn nhã nhưng lại có một tốc độ nhanh đến đáng sợ, chẳng mấy chốc nàng đã bước chân khỏi rừng rậm, đón ánh nắng gay gắt chiếu lên mặt. Nàng trở lại núi đã hơn 3 tháng, cách nửa tháng lại xuống trấn đổi lương thực, lâu lâu tin tức từ ngoài lại thổi tới tai. - Nghe nói thái tử phi Trần quốc đã mang thai, hoàng đế ra lệnh ân xá thiên hạ, thái tử mở tiệc vui tròn ba ngày ba đêm. - Nghe nói ba mươi vạn đại quân của Vạn quốc nhiễm quái bệnh, vội quay đầu bỏ chạy bị đại quân Trần quốc truy sát đến tận sông Quên. Cho đến một ngày đông, tin tức truyền đến càng lúc càng nhiều. Ngày hôm đó tuyết phủ trắng xóa cả trấn, nàng khoác chiếc áo lông dày, trên vai đeo gùi, tỏa ra đầy thanh đạm của cây thuốc. Ngày hôm ấy, người trong trấn lần đầu nhìn thấy một nữ tử tràn đầy tử khí đến như vậy. Nàng mặc áo choàng màu tím, bên trong là váy lụa màu thanh y, đầu cài trâm gỗ. Nàng phi ngựa thật nhanh, gió thổi tung khăn che mặt, dung nhan thanh tú lại bị sát khí phủ dày trong ngày đông giá lạnh. Ngựa chạy như bay, nàng thay 3 con ngựa, cuối cùng cũng đến được biên giới hai nước Phong, Trần. Tuyết đã ngừng rơi, chỉ có băng từng dải trơn trượt, nàng tung người khỏi ngựa, mũi chân hơi điểm, toàn thân như cánh bướm chao đảo trong gió đông. Tiếng chém giết mỗi lúc một lớn, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, nàng đứng trên vách núi nhìn xuống cảnh chém giết trước mặt, dõi mắt nhìn theo hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chàng. Chàng không mặc áo giáp, vẫn là bộ lam y quen thuộc, có lẽ bên hông vẫn đeo mảnh ngọc bội trắng muốt, nàng không nhìn rõ gương mặt chàng, chỉ thấy bóng chàng trên lưng ngựa thẳng tắp, dõi mắt theo bóng dáng người phía xa. Nàng theo hướng chàng nhìn đến, nam nhân thân vận trường bào, nữ nhân dù mang thai đã lâu thân hình vẫn thon gọn mảnh mai, hai người đứng đó cũng đủ khiến trời đất ảm đạm. Tiếng gió thổi thật lớn, nàng chẳng thể nghe họ nói những gì, nhưng đột nhiên kỳ biến xảy ra. Phía sau đại quân Phong quốc, binh lính mang chiến giáp màu đỏ rực như máu ồ ạt xông lên, chẳng mấy chốc đã vượt qua lao đến đại quân Trần quốc, nàng nhìn thật rõ, binh lính Phong quốc dạt về hai bên, mở một con đường thoải mái cho Định quốc tấn công. Trần quốc chớp mắt một cái đã ở thế hạ phong, nàng nhìn thấy thái tử Trần quốc thủ thế quay lại, đại quân Định quốc lại càng thắng thế xông lên, nàng ngơ ngẩn nhìn chàng, lẽ nào chàng vẫn muốn nữ tử ấy đến như vậy, một kẻ tự tôn như chàng, sao có thể hạ mình liên minh cùng Định quốc như vậy. Ngay khi nàng muốn quay người rời đi, tình cảnh trước mặt lại thay đổi, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, từ khi nào Định quốc đã lâm vào thế bị bao vây hai mặt? Đại quân Phong quốc bỗng chốc trở mặt, quay ngược chuôi kiếm, giết những binh lính mặc áo giáp đỏ như máu kia? Nàng bần thần hồi lâu, dưới cái lạnh như cắt của mùa đông Phong quốc, môi nàng bật cười, thì ra là như vậy, đó là lựa chọn của chàng, thì ra tình yêu của chàng dành cho nữ tử ấy nhiều đến như vậy, nhiều đến mức khiến nàng cảm thấy tình yêu của mình có chút hèn mọn. Nàng thả người lao xuống trận chiến dưới kia, thanh kiếm trên tay vạch một đường máu đến tận bên chân ngựa của chàng. Giết nhiều người như vậy nhưng áo choàng của nàng không dính một hạt máu, chỉ có máu từ lưỡi kiếm nhỏ xuống đất từng giọt. Chàng ngồi trên lưng ngựa nhíu mày nhìn nàng, nàng khẽ mỉm cười với chàng, vốn muốn trả cho chàng ngọc bội chàng từng ban cho nàng, ân đoạn nghĩa tuyệt, có điều liếc mắt một cái, lại nhìn đến hai người đang thong dong thúc ngựa bên cạnh. Nam nhân tuấn tú lạ kỳ, nữ nhân xinh đẹp rực rỡ, nàng ta hướng đến nàng khẽ mỉm cười, nàng muốn đáp lại nhưng hồi lâu khóe môi chẳng thể cong lên. Quân Định quốc đã tháo chạy, chỉ thấy lục hoàng tử Định quốc liều chết lao về phía chàng, gương mặt y toàn máu, hai mắt đỏ rực, dùng hết sức phóng mũi thương trên tay về phía chàng. Thân thủ của chàng rất tốt, nàng nghĩ mũi thương đó chẳng thể đụng được đến chàng, nhưng tiếng kêu đau đớn của nữ tử như xé rách không gian, nàng thấy chàng hốt hoảng nhìn đến, chẳng chút để ý mũi thương ấy. Nàng thở dài tung người, 5 ngón tay thon dài vừa duỗi, khóe mắt lại nhìn thấy ánh kiếm sáng loáng bên dưới, hai nam nhân đứng trên thiên hạ ấy giờ phút này như rối gỗ, lo lắng nhìn nữ tử đang đau đớn kia, nguy hiểm cận kề cũng chẳng để ý. Máu bắn lên mặt nàng, thì ra máu nàng cũng ấm áp như vậy, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng. Nàng khụy gối xuống lớp băng lạnh, mũi thương xuyên qua tay nàng chạm đến mặt đất, lưỡi kiếm sắc lẹm ghim chặt vào bả vai gầy. Nàng nghĩ tay trái của nàng có lẽ bị phế rồi, gân tay đã đứt hết, xương trắng lẫn vào màu của máu thịt, thế mà nàng chẳng thấy đau một chút nào, nàng vẫn có thể vung kiếm chém đứt cây thương dài, cả người như diều đứt dây. Nàng nhìn thấy bóng chàng xa dần, chàng không nhìn thấy nàng, nhưng ánh mắt nàng vẫn dõi theo theo bóng lưng lam y lạnh lùng cao ngạo ấy. Nước mắt chảy dài, nàng nhìn lên bầu trời trước mặt, chỉ có màu xám ảm đạm tựa như cuộc đời nàng. Lần đầu tiên nàng khóc, trong chiến trường đỏ máu đầy rẫy xác người, nếu như nàng có thể quên chàng thì thật tốt. Nàng nhìn thấy mái nhà tranh đã bị mục vài chỗ, ánh mặt trời theo đó chiếu xuống mắt nàng. Nàng hơi cựa mình, người bên ngoài nghe tiếng động liền tiến vào. Y nhìn nàng chẳng buồn chẳng vui nói một câu: - Ngươi tỉnh rồi? Nàng ở lại ngôi nhà tranh đó tròn hai tháng mới có thể đứng lên. Ngày ấy khi chiến sự kết thúc, người đó nhặt được nàng giữa đám xác người chồng chất. Y dùng đủ mọi biện pháp cuối cùng cũng cứu được nàng từ tử môn quan trở về. Y là một nam nhân kỳ lạ, nàng ở đây 2 tháng, số lần y mở miệng đếm trên đầu ngón tay. Khi nàng rời đi, y đứng trên mái hiên, cách một màn mưa lặng lẽ nhìn nàng, gương mặt y bình phàm, chỉ có đôi bàn tay đặc biệt đẹp hứng từng giọt mưa lạnh lẽo. Nàng nhìn y hồi lâu cũng không thấy y ghé mắt nhìn lại, khẽ thở dài một hơi nhẹ, nàng quay người bước đi, mưa rơi trên thanh kiếm vừa thô vừa nặng sau lưng nàng, tựa như bản ca buồn tiễn biệt người tha hương. Lần trở về này, nàng đi thật chậm rãi, tới khi nhìn thấy núi Mộ trước mặt, hốc mắt chợt đỏ bừng, thì ra nàng vẫn có một nơi để trở về. Nàng trở lại núi Mộ, đào một hố sâu cạnh mô sư phụ mình, chôn vùi thanh kiếm vốn nổi danh trên giang hồ. Tay nàng đã bị phế, mãi mãi không cầm nổi thanh kiếm này, nó là do vi sư ban tặng, nàng luôn muốn chôn nó cùng người. Đỉnh núi Mộ quanh năm tuyết phủ, hiếm hoi lắm mới có một ngày tuyết không rơi, để lộ ra chút sắc trời tươi sáng, vào ngày tươi sáng đó, chàng xuất hiện nơi ngôi mộ đơn sơ của sư phụ nàng, có lẽ chàng đã đứng thật lâu, nước tuyết tan còn làm ướt hết vạt áo lam của chàng. Nàng nhìn gương mặt nghiêng tuyệt mỹ của chàng, trong lòng lại thấy bình thản đến kỳ lạ. Khinh công của nàng vẫn luôn tốt, dù nàng có đến gần chàng, chàng cũng không thể nhận ra, vậy nên hai người cứ đứng lặng lẽ như vậy, cho đến khi chàng bất giác ngẩng đầu, thu trọn hình dáng lười nhác của nàng đang tựa vào gốc cây trơ lá hiếm hoi trên đỉnh núi Mộ này. Chàng cất tiếng: - A Linh Chàng chưa bao giờ gọi tên nàng, cái tên đã mấy năm nay chưa từng có ai gọi lại khiến nàng cảm thấy có chút xa lạ, nàng không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn chàng. Chàng bước đến từng bước, vẫn bóng dáng cao ngạo ấy, cử chỉ thanh tao, nho nhã hiếm có của nhà đế vương. Tựa như 4 năm trước, lần đầu tiên gặp chàng, nàng cũng bị bóng dáng ấy thu hút. - Ta tìm nàng đã lâu. Nàng chớp mắt, ánh mắt này, vẻ mặt này của chàng, nàng thân thuộc biết bao nhiêu, mỗi lần nhìn thấy nữ tử ấy, chàng đều có biểu hiện như vậy. - Ta luôn nghĩ, võ công nàng cao như vậy, trên chiến trường kia, chẳng ai có thể đả thương được nàng. Là do ta quá tin tưởng điều đó, nếu lúc đó ta biết nàng bị thương, nếu lúc đó ta biết, ta nhất định sẽ Nàng không để chàng nói hết câu, vết thương trên cánh tay trái vẫn đau nhức bao lâu nay như làm nàng bừng tỉnh, nàng chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: - Thái tử, rốt cuộc ngài cần gì ở ta? Chàng dừng lại trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: - Trở lại bên ta, được không, A Linh? Nàng nhìn thẳng vào gương mặt đẹp như tạc của chàng hồi lâu, kéo cánh tay trái giấu sau lớp áo choàng thật dày, cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần lại xuất hiện một vết sẹo dữ tợn, đủ thấy trước đây khi lưỡi thương xuyên qua tay nàng, có bao nhiêu đau đớn. Tiếng nàng cất lên bình thản lạ kỳ: - Ngài nhìn thấy chưa? Ta đã là một phế nhân. Ánh mắt chàng co rút, nhìn chằm chằm vết sẹo, cả thân người bỗng chốc run rẩy, hồi lâu chàng mới lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: - A Linh, trở về Đông Cung thôi. Nàng nhìn chàng, hồi ức như đèn lồng kéo quân trở về, từng chút từng chút hiện lên trong tâm trí nàng. - Ngài biết tình cảm ta dành cho ngài? Nàng nghi ngờ hỏi chàng, chỉ thấy ánh mắt chàng vẫn nhìn chằm chằm vào vết sẹo dữ tợn kia, nàng bỗng bật cười. - Thì ra là ngài biết. - A Linh, ta nghĩ thông suốt rồi, ta đến đón nàng trở về. Nàng khẽ lắc đầu, rũ ống tay áo, nhìn chàng khẽ nói: - Thái tử, ngài vẫn là thái tử cao ngạo của ngài, còn ta vĩnh viễn không thể là Linh Lang của ngày xưa. - Nếu vì vết sẹo ấy, nếu vì một thân võ công, ta không cần. A Linh, điều ta cần bây giờ, chỉ là nàng. Nếu là hai năm trước, khi nghe những lời này, có lẽ nàng sẽ sung sướng biết bao nhiêu, nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác. - Thái tử, lúc lưỡi thương này chém đứt gân tay ta, cũng chém đứt tình cảm ta dành cho ngài. Ngày ấy vốn muốn trả lại ngọc bội cho ngài, đáng tiếc có lẽ nó đã rơi trên chiến trường, thấm đẫm máu tươi của trận chiến năm ấy. Chúng ta, từ nay là người xa lạ. Chàng vốn muốn mở lời, lại bị tiếng bước chân sau lưng hấp dẫn, chỉ thấy ánh mắt nàng mở to, kinh ngạc nhìn người vừa đến. Nam nhân cả người cao gầy, gương mặt bình phàm, có chút lạnh lùng tiến lại gần, y nhàn nhạt nhìn hai người, chậm rãi đưa bàn tay hướng đến nàng, năm ngón tay đặc biệt hoàn mỹ, như phát sáng giữa ngày sáng trời hiếm hoi trên đỉnh núi Mộ này. Nàng khẽ mỉm cười, bước đến đặt tay mình lên bàn tay cực đẹp ấy, ngửi thấy mùi hoa nhài nhàn nhạt trên người y, nàng vui vẻ hỏi: - Chàng đến sớm. Y khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn đến chàng, giọng nói chẳng có chút ngữ điệu: - Có khách? - Đúng vậy, một người quen cũ. - A Linh, người này là? Nàng khẽ mỉm cười, ngọt ngào như đóa lan mới nở trong nắng sớm: - Chàng là người trong lòng ta. Thái tử, ngài nên trở về thôi. Chàng nhìn nụ cười nở rộ trên môi nàng, bàn tay nhỏ bé ấy nằm trọn trong tay người nam nhân kia, người kia gương mặt thật tầm thường, nhưng ánh nhìn ấy cũng khiến một người vốn đứng trên thiên hạ như chàng có chút kinh sợ. Chàng quay người rời đi, đến lúc sắp rời khỏi đỉnh núi, tiếng nàng lại như tiếng chuông ngân vang truyền đến: - Thái tử, hãy trân trọng những gì đang có. Chàng đau xót nhắm mắt, chàng để mất nàng chỉ vì tình cảm đố kị của nam nhân. Nếu chàng biết thứ tình cảm mình dành cho nữ tử kia vốn không phải là tình yêu, có lẽ, nhưng trên đời chẳng sự gì có lẽ trở lại. Điều duy nhất khiến chàng hối hận là đã để vuột mất nàng, tâm ý của nàng mấy năm nay, lý nào chàng không hiểu, chỉ là chàng không dám chấp nhận, một thái tử như chàng lại yêu một sát thủ tay phủ đầy máu như vậy. Đến lúc chàng nhận ra, so với thân phận của họ, tình cảm còn thiêng liêng hơn tất thảy, bất quá, mọi sự đã muộn. Y dắt nàng tránh khỏi vũng nước tuyết tan, như có như không ghé đầu nhìn bóng dáng nam nhân kia dần mất hút sau rặng núi, khóe môi khẽ nhếch. Bất thình lình y ôm chặt lấy nàng, xoay tròn nàng giữa không trung, nàng ngạc nhiên mở to mắt nhìn y, sau đó bật cười như đứa trẻ, đôi mắt cong như trăng khuyết, chẳng nhuốm chút hồng trần thế sự. Y nhìn nụ cười của nàng, khóe môi nhếch càng cao, nàng tung người tránh khỏi vòng tay y, cả người như cánh bướm nhẹ nhàng đứng trên nền đất lạnh. Nàng đưa tay chạm lên khóe môi y, giọng nói thanh như tiếng ngọc: - Chàng cười rồi, ta còn tưởng chàng mãi mãi không biết cách cười. Ánh mắt sâu thẳm của y lần đầu tiên thể hiện cho nàng thấy tình cảm của y dành cho nàng, nàng nghe thấy giọng nói của y mang theo vui vẻ hiếm có truyền đến: - Cô nương nhỏ, chúng ta đi nấu cơm. Nàng cầm tay y, mười ngón tay đan, y đã cứu nàng từ trong hàng ngàn hàng vạn xác người trên chiến trường năm đó, y dùng mọi cách cướp nàng từ tay tử thần trở lại, y lặng lẽ lên núi Mộ chăm sóc nàng. Y nói rất ít, nhưng mỗi câu nói ra lại làm trái tim vốn vỡ nát của nàng từng chút, từng chút được chữa lành. Tính y vốn lãnh đạm chẳng có thiên ngôn vạn ngữ, chẳng có tình chàng ý thiếp, chỉ có lạnh lùng khô khốc xuyên qua tim nàng. Nàng nhớ mãi khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng y lặng lẽ đứng trên đỉnh núi Mộ ngắm cảnh mây trời, nghe tiếng bước chân của nàng, y chầm chậm xoay người, dáng người thẳng tắp như cây tùng, y nói: - Cô nương nhỏ, ta có chút thấy nhớ cô. Trên đỉnh núi Mộ ấy, cuối cùng nàng cũng tìm thấy bình yên của đời mình.
Chương 11. Mạc Liên Tâm Bấm để xem Liêu Vân quốc có một ngày nhìn thấy phủ Tổng đốc bốc cháy hừng hực, ánh lửa từ xa cũng có thể nhìn rõ mồm một, cột khói còn đen hơn bóng đêm Vân thành, mang theo tiếng khóc của 157 linh hồn phủ Tổng đốc chọc mù mắt người ta. Phu thê Tổng đốc chôn cất còn chưa lâu, mới hôm qua là phủ Tổng đốc uy nghiêm, hôm nay chỉ còn tường cao cháy dở, tro cốt đen đặc. Người dân Vân thành nhìn thấy vị tiểu thư duy nhất của phủ Tổng đốc ngây người nhìn tường cao cháy nham nhở kia, nàng đứng đó thật lâu, chẳng có nước mắt rơi, chẳng có tiếng khóc xé lòng, chẳng một lời nói, chỉ có ánh mắt không tiêu cự, chỉ có dáng người mảnh mai thê lương cực điểm. Chẳng biết nàng đứng đó bao lâu, cuối cùng người ta thấy nàng khẽ động, có lẽ do đứng quá lâu, khi quay người, thân hình nàng như sắp chực đổ, cuối cùng vẫn vững vàng đứng thẳng. Đó là một nữ tử tuyệt đẹp, da trắng ngần như tuyết, một đôi mắt phượng dài, mày như vẽ, mi như mục, mũi nhỏ nhắn cao thẳng, môi anh đào nhợt màu, ba nghìn thanh ty trải dài sau lưng, buộc nửa bằng sợi tơ vàng thượng đẳng. Nàng là đệ nhất mỹ nhân Liêu Vân quốc, giờ phút này trong thảm cảnh tang thương ấy, nét đẹp chẳng chút bị ảnh hưởng, chỉ có một đôi mâu thủy vốn dịu dàng ôn nhu lại lạnh như băng. Nàng bước đi từ tốn chậm rãi, mọi người bất giác lùi ra xa, nhường đường cho nàng, chỉ thấy bóng dáng hồng y ấy càng ngày càng nhạt, mưa đổ xuống Vân thành, cuốn đi tro cốt của 157 người phủ Tổng đốc, cuốn đi vị mỹ nhân đệ nhất Liêu Vân quốc. Ba ngày sau, nước sông Lương dâng cao, cuốn theo mấy xác người vô danh dạt vào bến thủy Đông thành, trong đó người ta quan tâm nhất đến xác nữ tử hồng y, cả người nàng trương phù, khuôn mặt biến dạng, tóc đen rối thành 1 mớ, nhưng tất cả đều lặng người, họ biết nàng, dù gương mặt nàng đã biến dạng, nhưng bộ y phục ấy, chiếc vòng lưu ly hiếm có trong thiên hạ đang siết lấy vòng tay phù nề người chết kia, khắp Vân thành này ai nhìn thấy cũng biết. Đệ nhất mỹ nhân Liêu Vân quốc thế nhưng lại bỏ mạng dưới dòng sông Lương cuồn cuộn nước phù sa kia. 10 năm sau, Vân thành. Vân thành không hổ là tòa thành lớn nhất đại lục, ngày cũng như đêm, đường phố luôn tấp nập người, một nữ tử cả thân vận hắc y, gương mặt được che kín, chỉ để lộ ánh mặt đẹp tuyệt trần, nhưng cả người nàng tràn ngập sát khí, ánh mắt tuyệt đẹp ấy chẳng một ai để ý đến. Nàng bước vào một tửu lâu nhỏ, gọi vài món ăn đơn giản, lặng lẽ ăn. Người giang hồ tại Vân thành đông như kiến, đối với một nữ tử như nàng chẳng ai bận tâm, người ta làm ăn thì cứ làm ăn, ngươi làm sát thủ thì cứ làm sát thủ. Trả tiền đứng dậy, nàng một đường thẳng đến một trà điếm nhàn nhã bước vào, chọn gian thất đắt đỏ nhất, thưởng một bình trà. Một bình trà này đắt gấp 50 lần bàn ăn hồi nãy của nàng, một người ăn uống đạm bạc lại bỏ tiền chỉ để thưởng một bình trà như nàng thật kỳ lạ. Những ngón tay thon dài, lòng bàn tay lại đầy vết chai sạn do đao kiếm, nếu có người ngoài ở gian nhã thất này, nhất định sẽ há miệng như trứng ngỗng. Nữ tử bình phàm này tư thế pha trà, rót trà, thưởng trà tuyệt đối được liệt vào hàng thượng thừa. Đợi đến khi nước trà đã nguội lạnh, nàng mới đứng dậy muốn rời đi, nhưng chân nàng còn chưa bước xuống bậc thang, một tiếng động thu hút mọi sự chú ý người trong trà điếm. Giữa tầng một là một đám lính đang vây lấy mấy vị thư sinh trói gà không chặt, nam nhân ăn mặc sang trọng đủng đỉnh ôm eo một nữ tử khinh thường nói: - Một đám mọt sách nghèo nàn các ngươi, còn dám động đến bản công tử, còn không biết bản công tử là ai? Một vị thư sinh nhìn như đứng đầu mày khẽ nhíu, nhưng vẫn hữu lễ hướng kẻ kia làm lễ mà nói: - Vị công tử này, người đụng phải chúng ta trước là ngài, ngài nói chúng ta phải chịu trách nhiệm, điều này quả thực vô lý. - Cái tên nghèo rớt như ngươi cũng đủ can đảm lên mặt với bản công tử. Nói rồi hắn nhìn lướt qua y phục của họ, nhếch miệng cười một tiếng: - Nhàn Hạc lâu khi nào lại để bọn khố rách áo ôm tiến vào, các ngươi có phải nhịn 10 ngày để đủ tiền vào đây uống một cốc trà? Hừ, một đám ra vẻ chữ nghĩa, hôm nay không lau sạch giày cho bổn công tử, các ngươi đừng hòng rời đi. - Vị công tử này, chúng ta uống trà trả tiền, vì cớ gì chúng ta không thể tiến vào Nhàn Hạc lâu? Nhàn Hạc lâu vốn là để người có học thưởng trà viết chữ, chỉ có người dung tục là không chứa. Nam nhân kia nhướn mày quát: - Người dám chửi ta là kẻ dung tục, phản, phản rồi, người đâu, đánh chết đám mọt sách này cho ta. Quản sự nhanh chân chạy đến, nghiêm khắc nói: - Ninh công tử, động tay chân xin ra ngoài, quy củ Nhàn Hạc lâu hẳn công tử đã rõ. Nam nhân càng đen mặt quát: - Con mẹ nó, người mù à, bản công tử là đệ đệ duy nhất của thái tử phi, mắt chó của ngươi cũng dám đem ra nhìn người, hôm nay ta cứ đánh người trong đây, các ngươi dám động đến một ngón tay của lão tử? Quản sự vừa muốn mở miệng thì trợn mắt há mồm nhìn đến màn trước mắt, không riêng gì lão, tất thảy mọi người đều câm nín nhìn đến. Không biết từ bao giờ, nữ tử hắc y đã xuất hiện bên nam nhân đó, cánh tay nhỏ nhắn của nàng nhấc một nam nhân dễ như ăn kẹo, tay chẳng run, mặt chẳng đổi sắc, nhàn nhạt hỏi một câu: - Ninh Vận Xuân? Ninh gia Vân thành, đệ đệ duy nhất của Ninh Liên Dung? Tất thảy lại trợn mắt há mồm, nữ nhân này giữa thiên thanh bạch nhật gọi thẳng tên húy của thái tử phi, lại mang theo nồng đậm châm chọc. Nam nhân hai tay vùng vẫy, nhưng năm ngón tay nhỏ nhắn kia như gọng kìm, đám binh lính đi theo hắn đều dùng ánh mắt trợn trừng nhìn lại, cả người bị điểm huyệt, đến tiếng nói cũng không phát ra được. Vị thư sinh kia hướng nàng nói: - Vị cô nương này, giết người là tội lớn, hơn nữa vị công tử này lại có lai lịch, chi bằng cô nương mau rời đi. Nàng chẳng buồn nhìn ai, tay khẽ dùng lực, tiếng xương cổ lách cách kêu. Tận khi nàng đã cầm kiếm nhàn nhã bước ra khỏi Nhàn Hạc lâu, tất thảy mọi người vẫn còn đang bàng hoàng nhìn nam nhân đã tận khí nằm dưới nền đất kia. Nhi tử duy nhất của nhà Đô đốc Vân thành, đệ đệ duy nhất của Thái tử phi đương triều, cứ thế bị người ta bẻ gãy cổ mà chết. Tin tức chẳng mấy chốc đã từ Nhàn Hạc lâu lan đến Đông Cung, lại lan đến Hoàng thành cao vời vợi. Mười ngày, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, Vân thành chìm trong im lặng, mõ còn chưa gõ, nhà nhà đã tắt đèn đóng cửa, cửa lớn, cửa nhỏ, một chút ánh sáng cũng chẳng le lói lên được, cả con đường dài hun hút, chỉ có ánh trăng nhạt màu soi lối. Trước phủ Tổng đốc năm nào, một dáng người cô độc lặng lẽ đứng. Tay nàng cầm kiếm, bộ hắc y bao trùm lên cả cơ thể, mái tóc dài nhẹ bay trong gió, gương mặt đẹp như vẽ nổi bật dưới ánh trăng đêm. Bất quá mười năm thấm thoát thoi đưa, phủ Tổng đốc uy nghi năm nào chỉ còn là đống đổ nát, rêu phong phủ đầy, còn nàng mười năm này, từ một nữ tử liễu yếu đào tơ, đến sát thủ lạnh lùng vô tình. Chớp mắt 1 cái, tất thảy như trò đùa sinh mệnh. Đêm nay kiếm của nàng lại thấm máu thêm một người, lúc nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hắn, nàng thầm nghĩ, thì ra năm xưa 157 người Mạc phủ trước lúc chết cũng có vẻ mặt như vậy. Nàng để lại dưới vũng máu một bông hoa hồng trắng, cánh hoa nhuốm màu máu đỏ rực rỡ trong đêm, nghe thấy tiếng bước chân ồn ào đang chạy đến hướng này, nàng tung người lên không, biến mất trong bóng tối thăm thẳm. Thủ pháp giết người của nàng rất gọn gàng, chẳng hoa mỹ cầu kỳ, chỉ một kiếm, kiếm xuất vỏ là mạng vong. Nửa tháng trôi qua, Vân thành vốn sầm uất phủ một màu u ám, trọng thần triều đình lặng lẽ từng người từng người bị sát hại, tất thảy chỉ còn lại đóa hồng trắng muốt nhuốm màu máu đỏ. Nàng ghé sát người vào mái ngái lưu ly phủ đầy bụi, không chớp mắt nhìn. Nàng biết 4 đại ảnh vệ bên cạnh Hoàng đế, nàng không che dấu tiếng bước chân của mình, đến khi lưỡi kiếm sắc lẹm đặt lên cần cổ, nàng mới gương mi nhìn người trong bóng tối kia, dáng người nhỏ bé, một ống tay áo phất phơ trong gió, chỉ bằng cánh tay còn lại, thủ pháp siêu việt, trên đời chỉ có một người. Tiếng nàng vang lên trong đêm: - Ảnh tam, ta muốn gặp hoàng thượng. Ảnh tam nhìn đến đóa hoa hồng trắng muốt cài trên mái tóc đen như nhung của nàng, y khẽ thở dài, thật sự buông kiếm nhường đường cho nàng. Cửa vừa đẩy đã kẽo kẹt mở ra, trung niên mặc hoàng bào từ ái nhìn nàng, đôi mắt đã nhuốm màu thời gian nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến uy nghiêm toát ra từ nhà đế vương. Nàng lặng lẽ nhìn ông, hồi lâu mới cất tiếng nói, trong đêm chỉ nghe tiếng vẫy cánh của loài côn trùng ăn đêm nào đó, trong căn phòng đóng kín cửa, nỗi khổ 10 năm cứ thế bộc ra. Hoàng đế nghe xong câu chuyện, ánh mắt nhìn nàng càng thêm sâu, cuối cùng nàng mỉm cười, hướng về phía ông quỳ xuống lạy một lạy: - Thật xin lỗi. Hoàng đế muốn đứng dậy bước về phía nàng, nhưng hoàng vị trên vai, thiên hạ trong tay, ông đâu thể quyết định trong chớp mắt, vậy mà nàng chẳng cho ông một chút thời gian suy nghĩ. Tất thảy mọi sự, dường như nàng chỉ muốn nói cho thỏa lòng mình, nói cho ông biết tâm tư chôn dấu 10 năm trong tro tàn. Tiếng xin lỗi vừa cất lên thì bóng nàng cũng vụt biến mất trong căn phòng, chỉ có đóa hoa hồng trắng tinh khôi rơi xuống nền đất lạnh. Đông cung gồm 9 lớp bảo vệ, tầng tầng lớp lớp dày đặc, nhưng hôm nay tại Tây viện, một nữ nhân vận hắc y, tóc cột cao, lẳng lặng dựa vào gốc lê cạnh độc hồ nhìn đến đám người trước mặt. - Ngươi là ai? Nàng nhìn kỹ nữ tử đứng đầu, thân vận cung trang đỏ thắm, giữa trán vẽ hình hoa sen, mắt đánh phấn hồng, môi tô son đào, quả là một mỹ nhân động lòng người. Người này chính là thái tử phi Liêu Vân quốc, tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, đáng tiếc, so với hoàng hậu hiện tại thần thái vẫn còn kém không phải chỉ 1 bậc. - Lý Tiêu Tường, ta đến gặp hắn. - To gan, dám gọi tục tên thái tử. Người đâu, trước bắt nàng lại cho ta. Nàng lười nhác đổ hết trọng lượng vào thân cây, tay trái vươn tới cành lê trước mặt, ánh nắng mặt trời qua kẽ lá chiếu vào gương mặt nàng, chiếc cằm vươn cao, từng đường nét đẹp như vẽ, thái tử phi quen nhìn mỹ nhân cũng không khỏi ngẩn ngơ, nữ nhân này, quá đẹp, đẹp đến mức khiến nàng cảm thấy nguy hiểm. - Còn không mau bắt nàng ta lại. Nàng khẽ thở dài: - Người Tây viện, hiện còn lại chỉ có các ngươi là tỉnh táo, những kẻ khác hôn mê hết rồi, ngươi muốn ai đến bắt ta? - Cái gì? Ngươi là ai? - Ta là ai? Rất lâu rồi, ta cũng không biết ta rốt cuộc là ai. Nhưng các ngươi yên tâm, ta không có hứng thú động tay với các ngươi, ta chỉ đợi Lý Tiêu Tường. Tiếng giày giẫm trên lá khô xào xạc, từ từ tiến lại, giữa màu xanh ngắt của hàng liễu, y chậm rãi xuất hiện. Dáng người cao lớn, nét mặt cương nghị, đầy khí thế nam nhân, mang theo ánh mắt xa xăm nhìn nàng, mười năm biền biệt, câu đầu tiên y hỏi: - Liên Tâm, nàng vẫn còn sống? Thấy nàng ta rất vui, nhưng mười năm trước nàng vốn nên biến mất cùng Mạc phủ. Giết nhiều người như vậy, nàng có vui không? Nàng nhìn thật kỹ, muốn khắc cốt ghi tâm hình bóng nam nhân này. Người lớn lên cùng nàng suốt 18 năm, họ từng yêu nhau sâu đậm như vậy, dùng cả thanh xuân nhiệt huyết để bên nhau, nam nhân từng nói với nàng. - Tâm nhi, ta muốn làm Thái tử, nàng có nghĩ muốn làm Thái tử phi? - Tâm nhi, có nàng thật tốt. - Tâm nhi, nàng nhất định phải ở bên ta cả kiếp này nhé. Mười năm trước, câu cuối cùng y nói với nàng: - Tâm nhi, ngôi vị thái tử đã là của ta, vậy nên dù một tỳ ố nhỏ làm bẩn nó cũng khiến ta bất an. Ngôi vị thái tử phi, tương lai là mẫu nghi thiên hạ, ta cho nàng, chỉ đổi lấy một Mạc phủ nho nhỏ. Khói bốc cao ngùn ngụt, lửa đốt sáng Vân thành, in vào trong bóng mắt nàng cùng câu nói của y, nam nhân nàng từng yêu, dùng một mồi lửa giết chết 157 người Mạc phủ vô tội kia, chỉ vì đó là vết ố nhỏ trên ghế Đông cung của y. - Lý Tiêu Tường, 10 năm qua, chàng có đêm nào ngủ ngon giấc không? Đám thê thiếp nép sau y như con chim nhỏ sợ người ta làm hại, dùng ánh mắt thù địch nhìn nàng, nhưng trong mắt nàng chỉ có bóng dáng ấy. Nhiều năm đã qua, y chỉ trở lên âm trầm hơn, tay áo y vẫn dùng chỉ vàng thêu hình đào hoa bay trong gió, khi y nhấc tay càng trở lên chân thật hơn. - Nàng nói xem? Nàng hơi nghiêng đầu, bờ môi vẽ lên một đường cong thật đẹp, ánh mắt cong cong như trăng khuyết, dáng vẻ thủa 18 như đâm vào mắt y. Nàng ngọt ngào nói: - Tiêu Tường ca ca, hôm nay là ngày hẹn ước 10 năm của chúng ta, ta mang đến cho chàng một lễ vật. Ngày ấy, khi y dùng nhành hoa nhài đặt lên mái tóc đen như mực của nàng, y nói: Mười năm sau, hy vọng chúng ta tình như nhật nguyệt. Đúng là nhật nguyệt, có ta không có chàng, có chàng không có ta, nếu năm xưa nàng không ngây thơ như vậy, có lẽ mọi sự đã khác. Nàng đưa kiếm chặt đứt sợi dây sau lưng, bóng thanh y trên cao rơi xuống, tán lê thật dày cọ lên hai má làm hắn ta đau đớn, nhưng cả người bất động chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng. Dáng vẻ thong dong của Lý Tiêu Tường cuối cùng cũng biến mất. - Lễ vật này chàng có thích không? - Phụ thân Tiếng thái tử phi hét lên thất thanh, nhìn trừng trừng vào trung y nam nhân, nàng nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt như muốn xé nàng ra thành từng mảnh đó, thật quen thuộc biết bao. - Nàng muốn gì? Nàng đưa mắt nhìn tới đoàn người mới đến, ánh mắt rơi vào nữ nhân mặc y phục đỏ như máu kia. Mười năm chẳng để lại chút dấu vết trên dung nhan đẹp đẽ của bà, đầu ngón tay sơn màu thanh nhã gắt gao nắm chặt, nhìn chằm chằm vào dung nhan của nàng. Nàng khẽ cười, nụ cười rực rỡ trong ánh nắng, như muốn đâm mù mắt người đối diện, tiếng nàng vang lên chẳng chút cảm xúc: - Thật nhiều năm trước, Mạc Phu cứu được 1 nữ tử trong trận thủy chiến với Trần quốc, đó là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, khiến Mạc Phu vừa nhìn đã yêu. Ông yêu nữ tử ấy đến mức, dù nàng ta đã gả cho người khác, tình yêu của ông cũng chẳng sứt mẻ. Vì nàng ta đến con đứa con trai do phu nhân sinh ra ông cũng chẳng tiếc đưa đến cho nàng, đổi lại chăm sóc cho đứa con gái do nàng ta mang nặng đẻ đau. Vì nàng, ông dùng mọi thủ đoạn củng cố địa vị cho con trai nàng, vì nàng ông dù biết sẽ chết trong biển lửa, ông vẫn thản nhiên đón nhận. Nữ tử đó ông vẫn gọi là Thanh nhi. Ông từng nói với ta: Có một nữ tử thanh tao như trúc, mỹ lệ như hoa, cao quý như phượng, ông yêu nàng ta bất hối bất hận. Đến lúc chết ông vẫn yêu bà. Chỉ tội cho phu nhân của ông, bà cũng yêu ông đến mù quáng, chấp nhận để ông mang đứa con của mình đi, chấp nhận nuôi đứa con mà người phụ nữ phu quân bà yêu sinh ra, chấp nhận chết cùng ông trong biển lửa năm ấy. Hoàng thượng, ngài nói xem, có phải hai người họ rất ngốc? Nàng nhìn nam nhân đã hơn 50 tuổi ấy, mái tóc ông đã điểm bạc, long bào dưới ánh nắng khiến nàng chói mắt, nhưng ánh mắt ông thật hiền. Nàng vén cao ống tay áo, vết sẹo thật dài từ cổ tay đến khủy tay, chìm trong lớp y phục dày. - Mười năm trước, ta may mắn trốn thoát, chỉ lưu lại vết sẹo này. Sau đó ta phát hiện ra thật nhiều, thật nhiều việc, ta mất thật lâu mới có thể hiểu hết, có thể chấp nhận hết. Mẫu thân vẫn luôn yêu thương, chăm sóc ta lại không phải người sinh ra ta. Nữ nhân cao quý luôn lạnh lùng nhìn ta mới là mẫu thân thật sự của ta. Người ta yêu, y vốn đã biết sự thật, mười năm trước y dùng một ngọn lửa thiêu chết 157 người Mạc phủ, giết chết phụ thân của y, mẫu thân của y, giết hết những người chảy chung dòng máu với y. Y nói đó là vết ố với ngôi vị thái tử của y. Mười năm sau nữ tử đó vẫn là phượng hoàng trên cao, nam nhân ta yêu vẫn là chủ Đông cung, chỉ có người Mạc phủ đã hóa thành tro tàn, mà ta mang theo vết sẹo này, sống tiếp 10 năm dài dằng dặc chỉ có đau thương cùng phẫn hận, ngài nói xem, bây giờ ta phải làm gì? Nàng không kịp nhìn ánh mắt hoàng thượng, vì lưỡi kiếm của y đã nhắm thẳng đến trái tim nàng, kiếm của nàng thu về không kịp, chỉ có thể nghiêng người tránh đi. Nàng dùng một chưởng đẩy y ra xa, mũi kiếm theo tay y vẽ một vòng cung thật đẹp, máu đỏ tưới lên khóm thược dược bên cạnh, Đô đốc Vân thành chết dưới kiếm vị con rể cao quý của mình mà chẳng kip nhắm mắt. Hoàng hậu dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn nàng, ấp úng hỏi nàng: - Ngươi nói đều là thật? Nàng không trả lời, chỉ nhìn thật kỹ dung mạo nữ tử này, hàng lông mày, đuôi mắt kia giống nàng y đúc. - Thái tử, Mạc phủ là do ngươi, do ngươi, sao ngươi có thể, sao ngươi có thể? - Mẫu hậu, người tin lời hoang đường của nàng ta sao? Nàng nói ta là do Mạc phủ sinh ra, hoang đường như vậy, sao có thể là thật. Nhưng có lẽ trong giây phút ấy, hoàng hậu đã không còn là nữ tử ham vinh hoa phú quý năm nào, nước mắt bà ta chảy dài: - Ngươi vẫn còn sống, vẫn còn sống. Nếu ta biết, nhất định sẽ bảo vệ ngươi, nếu ta biết - Bà không biết cũng tốt, ít nhất ta không phải hận bà. - Liên Tâm, ngươi đừng nói, thái y, ta tìm thái y cứu ngươi. Bà quay người nhìn đến hoàng thượng đang đứng chết trân, đau thương nói: - Bệ hạ, cứu nàng, van xin ngài cứu nàng. - Truyền thái y Lý Tiêu Tường hét to: - Phụ hoàng, mẫu hậu, đừng nghe lời bịa đặt của nàng. Là do ta phụ bạc nàng, nàng hận ta. Nàng nhìn thấy bà điên cuồng hướng về phía Lý Tiêu Tường mà lao đến: - Nghiệt súc, là ngươi giết A Phu, ngươi giết chàng, ngươi giết phụ thân ngươi, đồ cầm thú, trả lại mạng cho chàng, ngươi đền mạng cho chàng. Nhưng bà quên mất, bà chân yếu tay mềm như thế, so với một nam nhân khinh qua biết bao trận chiến trên sa trường, y chỉ cần giơ tay bà liền mất mạng. Nhưng tay y không chạm được đến bà, đầu ngón tay sượt qua mũi kiếm rỉ máu, ánh kiếm dưới ánh mặt trời hắt vào mắt y, khóe mắt y chỉ nhìn thấy bóng hắc y lạnh lẽo nhìn mình. Nàng đứng trước người hoàng hậu, dùng đôi mắt đẹp tuyệt trần chẳng có cảm xúc nhìn y: - Tiêu Tường, chàng có biết 10 năm nay ta đã trải qua những gì không? Ta không nhớ tay ta đã lấy mạng bao nhiêu người, máu họ bắn đầy lên mặt ta, lên người ta. Mỗi ngày, mỗi ngày đều giết người, giết đến mức chẳng buồn chớp mắt. Còn chàng, 10 năm nay, chàng giết bao nhiêu người? Chắc chẳng ít hơn ta. Nhưng đường kiếm của chàng vĩnh viễn vẫn kém ta nửa nhịp. Mười năm trước cũng vậy, mười năm sau cũng vậy, y luôn thua nàng nửa nhịp xuất kiếm. Mũi kiếm của y chưa chạm đến y phục nàng, nhưng mũi kiếm của nàng đã đặt lên yết hầu y, mũi kiếm sáng loáng tựa như chưa từng xuất vỏ, nhưng không ai biết, máu bao nhiêu người đã chảy trên thân kiếm ấy. - Nàng hận ta? Nàng khẽ lắc đầu: - Ta không hận chàng. - Nàng nói dối. - Ta không nói dối, nếu hận chàng nghĩa là ta còn yêu chàng, đáng tiếc ta đối với chàng chỉ có một chữ Khinh. Mạc Tiêu Tường, ta khinh thường chàng, nhân cách của chàng, cách làm người của chàng, dục vọng của chàng, còn cả ánh mắt chàng nhìn ta bây giờ. Nàng vốn muốn nói tiếp, nhưng khóe mắt nàng lại thấy thật rõ gương mặt của người sau lưng, ánh mắt kiên định, hành động dứt khoát, nàng vốn nên tránh, nhưng nàng lại lẳng lặng chờ đợi. Tiếng trâm vàng xé rách da thịt chạm đến xương cốt thật êm tai, tựa như tiếng xé vải mừng đêm giao thừa, khi pháo hoa nổ rộ trong đêm, cô gái nhà bên vui vẻ xé vải đỏ cầu chúc bình an. Gốc lê kia trở lên thật xa xôi, nàng chỉ có thể nặng nề chống kiếm xuống đất tìm điểm tựa. Nàng nhìn thấy máu mình chảy xuôi theo cán trâm từng giọt tí tách rơi xuống đám chồi non xanh đang vươn mình đón nắng. Bà nói: - Liên Tâm, Tường nhi là một tay ta nuôi lớn, không ai được tổn thương đến nó, không ai được phép. - Thanh nhi, nàng làm cái gì. Hoàng đế sững sờ rống to một tiếng muốn bước đến đỡ lấy nàng, nhưng người đâm nàng một trâm đã nhào vào lòng ông: - Bệ hạ, bệ hạ, hãy quên chuyện ngày hôm nay đi, nếu chàng còn yêu thiếp, xin hãy quên hết đi. Nàng nghĩ ông từng vì bà không biết đã làm bao chuyện trái luân thường đạo lý, chỉ đổi lấy tình yêu của bà, nụ cười của bà, có lẽ giây phút này, nhìn ánh mắt đau đớn của bà, ông sẽ mềm lòng. Nhưng ông đẩy bà xuống nền đất đầy máu kia, long bào vốn lạnh lẽo áp lên má nàng, cả người nàng nằm trọn trong vòng tay của ông, nàng nghe thấy giọng ông thật ấm áp: - Nữ nhi của ta, nữ nhi của ta. Truyền thái y, lập tức truyền thái y cho trẫm. Nàng vốn nghĩ mẫu thân của nàng, bà cuối cùng vẫn yêu Mạc Phu, vẫn yêu thương đứa con gái là nàng, nhưng nàng sai rồi, cuối cùng bà vẫn yêu vương quyền, yêu đứa con có thể cho bà vinh hoa phú quý. Nàng sai, từ đầu đến cuối, người sai rốt cuộc chỉ có một mình nàng. Lần thứ ba nàng vung kiếm, nhuyễn kiếm mềm mại như rắn cuốn lấy cánh tay người kia, chặt lên tận gốc tay. Cánh tay vẽ một đường cong trên không trung, cánh đào hoa thêu nơi ống tay áo như bay lượn trong gió. - Tường nhi, ngươi muốn giết ta? Nhưng đáp lại lời ông chỉ có gương mặt trắng bệch như giấy của hoàng hậu, tiếng la thảm thiết của nam nhân nàng từng yêu. Nàng nhìn lên bầu trời xanh, bỗng dưng bật cười, máu trào ra từ miệng nàng nhuốm đỏ long bào, ông vội cúi xuống nhìn nàng, lần đầu tiên nàng thấy ông gần mình như vậy. Đây là phụ thân nàng, người chảy cùng dòng máu với nàng. Nàng muốn nói cho ông biết, nàng rất vui, cuối cùng ông vẫn chọn nàng, vẫn muốn bảo vệ nàng. Cuộc đời nàng 18 năm sống trong nhung lụa, 10 năm ngập trong biển máu, giây phút cuối cùng vẫn được nằm trong tay thân sinh của mình. Nước mắt từng giọt chảy dài xóa nhòa vết máu nơi đuôi mắt nàng, điều duy nhất khiến nàng hối hận là đã từng yêu nam nhân ấy, nếu có thể sống thêm lần nữa, nàng hy vọng vĩnh viễn không gặp y, không yêu y, không hận y. Đôi mắt nàng cuối cùng vẫn in được bóng dáng phụ thân mình, ông nhìn nàng thật hiền, ngón tay ông vén mái tóc rối bời của nàng thật ấm áp. Nàng muốn gọi ông một tiếng phụ thân, nhưng mở miệng chỉ có máu tươi chảy đầy. Khóe mắt nàng nhìn thấy Ảnh tam đè chặt kiếm lên cổ nam nhân kia, y dùng ánh mắt vừa tuyệt vọng, vừa phẫn hận nhìn đến nàng. Nhưng giờ phút này, thứ nàng cảm nhận được chỉ là hơi ấm từ đôi tay người đang ôm nàng, ông dùng ống tay hoàng bào được thêu hình rồng tỉ mỉ lau đi máu bên khóe môi nàng. Nàng muốn nói với ông thật nhiều, nhưng máu đã ứ lên cổ, mở miệng ra chỉ có máu tươi chảy đầy, tiếng ông tràn đầy yêu thương truyền đến: - Cố gắng lên, nữ nhi của ta. Con đã kiên cường nhiều năm như vậy, vì ta mà kiên cường thêm một lần nữa. Nàng muốn nói cho ông, 28 năm qua nàng đã muốn từ bỏ biết bao nhiêu lần, điều duy nhất khiến nàng chống cự được đến bây giờ là sinh mệnh oan khuất của 157 người Mạc phủ, là có thể đứng trước mặt ông mà nói cho ông biết, dòng máu đang chảy trong người nàng và ông giống nhau. Cuối cùng, ước nguyện đã thành hiện thực, nàng chẳng thể kiên cường thêm nữa. Tiếng phụ hoàng nàng đã gọi trong lòng biết bao nhiêu lần trong 10 năm qua, cuối cùng vẫn không thể nói thành lời, nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn gương mặt vốn uy nghiêm giờ phút này lại tràn đầy u buồn của ông. Khóe môi nàng cố nhếch lên thành một nụ cười, ánh mắt đen láy nhìn ông thật lâu, sau cùng hàng mi dày đã mỏi, nàng ra đi như vậy, chẳng chút đau thương, chẳng chút luyến tiếc, chỉ để lại cho những người đang sống những nỗi hận dở dang, hối hận muộn màng.
Chương 12: Nguyệt Nữ Bấm để xem Từ khi lập quốc tới nay Đại Chu quốc chỉ xuất hiện hai tam khoa trạng nguyên. Người thứ nhất là Thái phó đương triều, người thứ hai càng xuất sắc hơn, mới 20 tuổi đã là Trạng nguyên tam khoa, tiền đồ rộng mở. Hàn Lập mặc quan phục đứng nghiêm trang dưới đại điện, phía sau y là Bảng Nhãn và Thám Hoa, sau cùng là những tiến sĩ đỗ trong kỳ thi Hương này. Y vẫn một mực cúi đầu, nghe tiếng ca ngợi mình của quan chấm khảo cũng không động đậy lấy một chút, ai không biết còn nghĩ y là 1 pho tượng, mãi tới khi tiếng Hoàng đế trên cao truyền xuống y mới chậm rãi ngẩng cao đầu. Y là điển hình của thư sinh trói gà không chặt. Làn da trắng có chút xanh xao, nét mặt hài hòa, tuấn tú, một thân thanh nhã, ánh mắt dịu dàng khiến người đối diện như chìm đắm trong gió xuân. Vốn dĩ Thám Hoa là vị trí được lựa chọn để hoàng đế chỉ hôn trong những yến tiệc này, vậy mà năm nay, người Hoàng đế chọn lại là Trạng nguyên Hàn Lập y. Cả người y đón nắng, bạch y xuất thần, thần thái chẳng chút khẩn trương mà đứng trước mặt Hoàng đế, đón nhận Thánh chỉ, cử chỉ tao nhã mà tạ ơn. Hôm đó y chính thức là phò mã của Đại Chu, là phu quân của vị công chúa được Hoàng đế sủng ái nhất, là Hàn lâm ngũ phẩm học sĩ, một bước thành nhân. Ngày y đại hôn, lụa đỏ giăng kín kinh thành, từng hàng xe ngựa nối dài từ cửa cung tới tận phủ Phò mã, nối đuôi không ngừng, dân chúng nhìn tới hoa cả mắt. Kiệu đỏ được 8 con bạch mã kéo hiên ngang trên đường lớn, chỉ thấy trước kiệu là nam nhân thân vận hỉ phục, nụ cười như gió xuân, đúng là ý lang quân của bao thiếu nữ đang đứng ven đường. Giữa một biển người ấy, một nữ nhân lặng lẽ nhìn y, nhìn từ một thân hỉ phục, tới nụ cười hạnh phúc, tới kiệu hoa rực rỡ phía sau y. Hồi lâu khi dòng người đã khuất xa, nàng vẫn thất thần đứng đó, tựa như giữa dòng người vui vẻ này, nàng như ngọn cỏ ven đường, chẳng ai buồn ngó tới. Nàng khẽ cười cay đắng, 3 năm chẳng dài chẳng ngắn, nàng lại nuôi được một bạch nhãn lang. Đúng là ông trời đối với nàng chẳng chút thương xót. Nàng trở lại Huyệt thành, nhìn biệt viện mà y từng ở hồi lâu mới cất bước rời đi. Phụ mẫu nàng ra biển từ 4 năm trước, thuyền lật trong một đêm giông bão, cứ thế để lại một nữ nhi chưa đầy 15 tuổi là nàng cùng sản nghiệp trải dài khắp Huyệt thành. Nhờ có Nhị gia gia chống đỡ những năm nay, nàng mới dần dần đứng vững gót chân tại Nguyệt gia này mà làm đương gia chủ mẫu. Sản nghiệp vừa nắm chắc trong tay, Nhị gia gia cũng rời bỏ nàng mà đi. Ông nhắm mắt xuôi tay trong biệt viện nhỏ nằm sâu trong rừng trúc, bình thản tựa như ngủ, chẳng kịp nói với nàng một câu. Ngay trong đêm đó, nàng nhận được tin tức y sắp thành hôn. Chôn cất Nhị gia gia xong, nàng vội vàng lên đường tới kinh thành, ngựa đi ròng rã nửa tháng trời, cuối cùng chỉ kịp thấy y mặc hỉ phục đón tân nương tử của y. Nàng trở lại Huyệt thành, mang theo nỗi cô độc, nỗi phẫn hận, nỗi xót xa, cứ thế mà sống tiếp, dùng những tháng năm đau khổ đó mà mài giũa lên một Nguyệt Nữ người người kính nể khắp Đại Chu này. Những năm nay chiến tranh liên miên, biên giới phía Nam đất đã bị nhuộm đỏ bởi máu, 1 ngọn cỏ cũng không kiên trì sống nổi dưới vó ngựa trên sa trường. Đại Chu quốc khố bị đào rỗng, quân lương như muối bỏ bể, tiêu hao bao nhiêu cũng không đủ. Trận chiến cuối thu năm nay đã đào hết số tiền còn lại trong quốc khố. Hoàng đế lo lắng tới nổi cả bọng nước trong miệng, nhìn đồ ăn trước mặt chỉ phất tay cho lui xuống, Liêu quân đã đánh tới chân thành Nam Đô, quân lương chống đỡ không nổi mùa đông năm nay, vó ngựa Liêu quốc sẽ đạp được tới kinh thành này. Thư từ biên cảnh nối nhau đưa tới, Nhị hoàng tử dù có là tướng quân trời sinh, thiện chiến anh dũng cũng không thể vác bụng đói đi đánh giặc, thuế thu từ dân đã cao đến ngất ngưởng, dân chúng khóc than không thôi. Mỗi lần lâm triều là một mảnh âm u rét lạnh, từ quân đến thần. Võ tướng thì gào thét đòi quân lương, văn thần một mực kêu khổ sở, chi tiêu trong hoàng cung bị ép tới lợi hại, tới tiền mua son phấn của các nương nương cũng bị cắt giảm. Thậm chí tới của hồi môn 5 năm trước của Tuyết Nghi công chúa cũng bị nhòm ngó tới, ai chẳng biết năm đó nàng gả đi, cơ hồ 1/3 quốc khố bị đào rỗng vì nàng. Lại bộ thượng thư Hàn Lập vẫn một mực giữ im lặng, khi có quan viên động tới vấn đề này, y chỉ giả điếc, hoàng đế không nói, chẳng ai có thể bắt phu thê y nhả ra số của hồi môn đó. Dẫu sao 5 năm qua, Công chúa ăn tiêu xa hoa, phóng túng, ai còn biết rõ còn lại được bao nhiêu. Bãi triều, Hàn Lập lên xe ngựa về phủ. Chiến loạn nơi biên cảnh chẳng ảnh hưởng chút nào tới phủ đệ Phò mã của y. Chỉ thấy mành ngọc treo khắp hành lang dài, mỗi lần gió thổi tới, tiếng ngọc va vào nhau thánh thót. Phủ đệ nguy nga lộng lẫy, từng chậu hoa quý lạ được chăm chút tỉ mỉ tỏa hương thơm ngát. Đình trước hồ sơn son thiếp bạc, mỹ nhân mặc tơ lụa nằm trên tháp quý phi, làn da trắng như ngọc, hai nha hoàn quỳ dưới chân nàng mà đấm bóp, phía đối diện lại có một nam nhân mặc tơ lụa mỏng, uốn éo như phường thanh lâu chốn kinh thành. Hàn Lập hít một hơi sâu, nén lại phẫn hận nơi đuôi mắt, mới vén rèm lụa bước vào, từng trận mùi hương xộc thẳng vào mũi, mùi hương huân, mùi son phấn, lại có cả mùi một hồi dâm loạn truyền tới. Nhìn thấy y tới, nàng ta bật cười khanh khách, đưa tay luồn vào vạt áo trong của y khẽ vuốt ve, cứ thế trong đình viện truyền tới tiếng nam nhân trầm thấp, tiếng nữ nhân rên rỉ triền miên. Màn lụa theo gió cuốn lên, chỉ thấy một mảnh ô uế trong đình các hào hoa phong nhã này. Nguyệt Nữ đã ngồi trên xe ngựa hơn 1 tháng trời, dù bên trong rộng rãi, nệm ấm từng tầng nhưng cũng chẳng thể khiến nàng thoải mái hơn chút nào, nàng chỉ có thể vén màn xe nhìn tới cổng thành sừng sững phía xa để lấy thêm động lực. Ở đó có người nàng khắc khoải mong nhớ, nàng hy vọng có thể nhanh tới gặp được chàng, không biết 1 năm qua chàng gầy đi nhiều không, quân lương không đủ, liệu chàng có no bụng trên lưng ngựa. Tới khi đoàn xe ngựa dài không thấy điểm cuối dừng lại trước cổng thành, cửa thành kẽo kẹt 1 tiếng từ từ mở ra. Cửa thành làm bằng sắt, nung đến đen kịt, mở ra khiến mặt đất chấn động một hồi, một đoàn người cưỡi ngựa mà lao ra, dẫn đầu là một con hắc mã cao to, trên lưng nam nhân thân vận giáp y đầy bụi bặm, tay cầm trường thương, hai mắt sáng quắc nhìn đến. Nàng nhìn chàng hồi lâu, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng đọng hết ở đầu mày đuôi mắt, ý cười lan từ khóe môi lên tới đuôi mắt nàng, sáng lòa trước cổng thành Nam Đô đang chìm trong chiến sự. Chàng tung người xuống ngựa, từng bước dài mà đi tới, bàn tay đầy chai sạn chìa tới trước mặt nàng. Nàng hơi đỏ mặt nhìn người xung quanh, cuối cùng vẫn đặt bàn tay trắng ngần lên đôi bàn tay rộng lớn kia. Cả người liền rơi vào lồng ngực nam nhân, mặt nàng áp vào giáp bạc lạnh lẽo, chóp mũi chỉ ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt từ nam nhân trưởng thành trên chiến trường. Chàng vốn nên sống nơi kinh thành xa hoa lộng lẫy kia, 10 ngón tay không vướng bụi, hàng ngày ăn của ngon vật lạ, vậy nhưng nam nhân này, chàng lại chọn sống trong chiến trường toàn máu và nước mắt, đôi bàn tay chai sạn, hiếm hoi lắm mới được ăn một bữa rau xanh. Nàng khâm phục chàng, từ khâm phục tới thương yêu, chàng cứ từ từ lặng lẽ len lỏi trong trái tim tưởng vỡ vụn của nàng, sưởi ấm nàng trong ngày đông Huyệt thành ấy. Trong đêm giông bão ấy, chàng cứu nàng từ biển đen tối kịt, hộ tống về tới Huyệt thành, rồi lại giúp nàng khơi thông đường thủy, giúp việc làm ăn của Nguyệt gia ngày 1 thêm phồn thịnh. Nàng mang theo quân lương cho hơn 30 vạn binh mã, tối hôm ấy ai cũng có thể cắn một miếng thịt, uống một bát cháo, mùi cháo bay thơm phức cả dặm, làm an lòng người. Chiến sự kéo dài bao lâu, quân lương vẫn đều đặn đưa tới, quốc khố trống trơn chẳng làm nên trò chống gì, 30 vạn quân mã nơi biên cảnh lại do một tay nữ nhân chống đỡ. Hoàng đế đọc tấu chương của đứa con thứ hai mình gửi từ phía Nam về cũng ngơ ngác hồi lâu. Nữ tử Nguyệt gia này quả nhiên khiến người khác kinh ngạc. Hoàng đế phong cho nàng làm quận chúa, đất phong 7 vùng phía Nam, có thể sánh ngang với phong hào công chúa chính thất, trong 1 đêm từ 1 thương nhân tầm thường bỗng chốc trở thành nữ tử khiến cả Đại Chu hâm mộ. Lại thêm hơn 1 năm ròng rã, đất biên cảnh đã chuyển màu đen sậm, máu đổ xuống ngấm vào tận mạch nước ngầm, cuối cùng chiến sự cũng chấm dứt. Quân Liêu bị đuổi qua sông Nhuệ, co đầu bỏ chạy thục mạng. 30 vạn quân tinh nhuệ không biết đã hy sinh bao nhiêu người, mang theo chiến thắng quay đầu trở về thành. Trên cổng thành sừng sững, bóng hồng y như có như không, càng đến gần càng rõ ràng. Chỉ thấy nước da nàng trắng ngần, cái gió nơi biên cảnh cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới dung nhan của nàng, tóc đen láy như mực, đầu mày đuôi mắt lúc nào cũng ngậm ý cười. Thiên Thành Bích ngửa đầu nhìn nàng chăm chú, như muốn khảm nàng vào trong tận xương tủy. Chàng càng ngày càng gai góc kiên cường, còn nàng vẫn như đóa lan ngậm sương sớm, nhỏ bé yếu đuối như vậy, nhưng lại chống đỡ cho chàng hàng ngàn hàng vạn xe quân lương. Chàng biết nàng có tài kinh thương, nhưng cũng không thể ngờ nàng có thể nắm giữ cả nửa kinh tế Đại Chu, giá vàng giá thóc nằm trong tay nàng, muốn lật trời nàng liền có thể lật. Nữ tử như vậy lại yên lặng chu toàn hậu phương cho mũi thương sắc lạnh của chàng. Chàng yêu nàng, yêu từ sự quật cường trong đêm bão giông đó, nàng nắm chặt khúc gỗ lênh đênh trên biển đen. Lúc chàng cứu nàng lên, bờ môi đã tái nhợt vẫn kiên cường cắn chặt, cả người run như con mèo nhỏ vẫn kiên cường đứng thẳng. Dù bị quan phủ ép tới lợi hại vẫn cắn răng chịu đựng chỉ để khơi thông 1 con đường buôn bán. Nàng vừa kiên cường vừa nhẫn nại, tiến lùi tinh thông, quả là một nữ nhân hiếm có. Nàng không có dung nhan khiến lòng người kinh động, chẳng có dáng người thướt tha như những mỹ nữ kinh thành, nhưng lại từng chút đi vào tim chàng, khắc sâu, khảm vào trong lòng. Chàng đưa nàng trở lại kinh thành, đứng trước quần thần mà nhận ban thưởng. Hoàng đế trên cao đầy tự hào mà nhìn tới nhi tử này của mình, thánh chỉ ban chiếu chỉ định Thái tử cất giữ 5 năm trước được mở ra trước mặt triều thần. Một ngày này Đại Chu đã có người kế vị. Chàng quỳ trước cửa cung 3 ngày ròng rã, ép tới khi Hoàng đế phải ban chiếu chỉ phong nàng làm Thái tử phi, chàng mới yên lòng về Đông Cung. Chàng từng gặp phụ hoàng mình, nhẹ nhàng mà phán 1 câu: - Đời này của nhi thần, nếu không lấy nàng làm chính thê, là thẹn với lương tâm, thẹn với 30 vạn binh lính nơi biên cảnh. Thẹn với gần 7 vạn tướng sĩ đã chết trận. Thẹn với trận thắng Nam Đô lừng lẫy kia. Nếu không có nàng, nhi thần đã sớm chết dưới vó ngựa no đủ của người Liêu. Nhờ có nàng, 30 vạn đại quân Đại Chu ta mới có thể cầm đao giết giặc. Dù phụ thiên hạ, con cũng không thể phụ nàng. Đại hôn của Thái tử, so với năm đó Tuyết Nghi công chúa thành thân còn muốn náo nhiệt hơn. Khắp kinh thành hân hoan vui mừng, Thái tử đại hôn, vừa đại xá thiên hạ, vừa miễn thuế đất 1 năm, cả Đại Chu một mảnh vui mừng, hân hoan. Quốc khố trống rỗng cũng chẳng sao, dù sao Thái tử phi người ta cái gì cũng có thể thiếu, chỉ có không thiếu tiền. Mấy dặm hồng trang bay phấp phới, lụa đỏ giăng kín đường lớn. Thái tử anh dũng hiên ngang, bên cạnh Thái tử phi nhỏ nhắn mềm mại. Hàn Lập nhìn nàng, trên môi vẫn giữ nụ cười nhạt, thi thoảng lại nghiêng người nói chuyện với Tuyết Nghi công chúa bên cạnh so với tân nương còn muốn rực rỡ hơn. Y rất lâu rồi chưa nhìn thấy nàng, dáng người mảnh mai yếu đuối, nước da trắng ngần khó ai bì được, đầy mày đuôi mắt treo ý cười, thân thuộc như vậy, nữ tử vốn là của y, giờ phút này lại đứng trên cao, thành thân cùng người khác. Y vốn giỏi khống chế biểu cảm, trong lòng có sóng to gió lớn, y vẫn có thể giữ nụ cười đúng mực trước bàn dân thiên hạ. Khi nàng nhìn thấy y lần nữa, y phải khom lưng hành lễ với nàng. Nàng đứng trên cao nhìn xuống y, hồi lâu mới nghiêng đầu nhẹ nói: - Miễn lễ. Y ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: - Xa cách bao nhiêu năm, Thái tử phi vẫn tốt cả chứ? Nàng thu tầm mắt lại, nhìn y khẽ gật đầu: - Như phò mã thấy, ta hiện tại rất tốt. Nàng đáp lời xong liền muốn cất bước rời đi, mới đi được 2 bước lại nghe thấy tiếng nói phía sau, vừa gấp gáp vừa có phần u ám: - Nàng có hận ta không? Nàng dừng bước chân, nghĩ một lát liền quay lại nhìn y, dung nhan nàng vẫn như 7 năm trước, hiện tại khoác lên phục sức Thái tử phi cao quý, lại mang tới một cỗ thần thái xa lạ. Nàng nhìn y tựa như nhìn một người xa lạ, khẽ thở dài mà nói: - Hận. Ta đương nhiên phải hận ngươi. Ta nuôi con chó 3 năm nó còn biết vẫy đuôi chào đón ta trở về nhà, ta nuôi ngươi 3 năm, lại nhận được gì? Nhận được là một con bạch nhãn lang? Ngươi không yêu ta, ta có thể chấp nhận, nhưng ngươi lại bỏ đá xuống giếng, khiến Nguyệt gia ta đứng trên bờ vực, ngươi chỉ cần đẩy nhẹ là rơi. Nếu không gặp chàng, chàng không cứu ta, không giúp ta, hiện tại Nguyệt gia ta đã táng thân nơi biển đen năm ấy. Ta hận không thể uống máu ăn thịt ngươi. Nhưng Hàn Lập à. Hiện tại ta đối với người chẳng còn chút tình cảm, chút hận ý nào. Ông trời có mắt, rồi báo ứng sẽ rơi trên người ngươi. Nàng khẽ dừng lại, sau đó đầu mày đuôi mắt chứa đầy ý cười: - Cũng phải cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi ta sao có thể gặp chàng, yêu chàng, trở thành nữ nhân của chàng. Nàng quay người bước đi, chỉ để lại cho ý bóng lưng hồng y rực rỡ, tiếng nàng hòa vào gió mà truyền tới tai y: - Hàn Lập, chung quy kẻ đáng thương lại là ngươi. Y nhìn thấy nàng bước vội vàng trên nền đất trơn trượt, thấy nam nhân cao lớn cất cao giọng gọi tên nàng, gương mặt tràn đầy lo lắng đỡ lấy nàng vào lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn nữ nhân trong ngực, đưa bàn tay to rộng vuốt tóc mái có chút rối của nàng. Ánh mắt y đen kịt một mảng, hồi lâu sau mới chậm rãi đi trên đường trường lạnh lẽo mà trở về phủ đệ của mình. Khi nàng gặp y lần nữa, đôi mắt vốn tràn ngập ý cười, ấm áp như gió thu của y lại chỉ còn một mảnh u ám mịt mờ. Y nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu khẽ bật cười, sau đó càng cười càng trở lên điên dại. Bên cạnh y, Công chúa Đại Chu đã tắt thở hồi lâu, nàng vẫn còn nằm trên người một nam sủng mà chết, dấu vết hoan ái trải dài từ hành lang vào đến đình các. Cả nam cả nữ, mặt mũi đỏ hồng một mảnh, như một đám dã thú đi tìm cảm giác dâm loạn. Nàng quay đầu dời đi, chỉ nghe thấy tiếng cười khàn khàn càng lúc càng điên dại của y. Y đi rất lâu rất lâu, va phải bao nhiêu người y cũng không nhớ rõ, có người đánh y, chửi y, y cũng chẳng quan tâm. Cho tới khi cơn mua to tạt vào mặt y, y mới từ từ mà tỉnh lại, chỉ thấy y đứng giữa đường lớn, hai bên cây cỏ cao vút, bầu trời tối đen, mưa từng hạt nặng nề rơi xuống. Giữa cơn mưa ấy, tựa như y nhìn thấy một nữ tử cầm ô đi tới, nàng còn rất trẻ, mới 15, 16 tuổi, gương mặt thanh tú, nét cười dịu dàng. Nàng hỏi y từ đâu tới, tại sao lại đứng ở đây. Nàng đưa y tới Huyệt thành, y nói phụ mẫu y đã bị sơn tặc giết chết, y không còn nhà để về. Nàng còn trẻ như thế, lại vừa gánh trên vai trọng trách của một đương gia, lại vừa chăm lo cho y từng chút một. Là nàng cho y tiếp tục đọc sách, cho y cơm ăn, áo mặc. Y lại phụ nàng. Khi có thể chạm tới vinh hoa phú quý nơi kinh thành, y bỏ lại Huyệt thành có nữ tử trông ngóng y chẳng chút do dự. Y hối hận rồi, khoảnh khắc nhìn nàng phía trên cao, còn y chẳng khác một con chó luồn cúi dưới váy Công chúa, y hối hận rồi. Y muốn chạm vào vạt váy nàng một chút, nhưng tay y, cả người y chẳng chỗ nào sạch sẽ. Y nhìn bóng nàng tan biến dần trong màn mưa nhưng y không dám giơ tay níu lấy, máu trào ra từ khóe môi, hòa lẫn vào đất đen dưới chân. Y ngã người trên nền đất bẩn, nước mưa như cuốn đi hết bụi bẩn trên mặt y, dưới cơn mưa ấy, y lại trở về là một thư sinh sạch sẽ, sáng sủa. Y khẽ mấp máy môi gọi tên nàng, y nhớ nàng, khiếp sau y nhất định sẽ trả hết cho nàng. Chàng đưa mật báo trong tay về phía nàng, nàng đọc một lượt, tựa vào lòng chàng, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: - Cũng tốt, dù sao đó cũng là lựa chọn của y. Nàng ngẩng đầu, hai tay áp lên má chàng, đầy mày đuôi mắt tràn đầy tình ý, nhẹ giọng nỉ non: - Cũng may nhờ y như thế, ta mới gặp được chàng. Thành Bích, ta yêu chàng lắm. Mắt chàng lóe lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi người trong lòng, quấn quýt không buông.