Đam Mỹ Pháo Hôi Phản Diện Lật Xe Rồi - Minh Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quynhchi443, 27 Tháng bảy 2022.

  1. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Chuẩn Bị Cho Nhiệm Vụ Cuối Cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến Cao gia, Trạch Dương ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào nhà không để ý đến có một ánh mắt đang dõi theo từ cửa sổ dưới lầu.

    Khóe môi Tần Hiên cong lên liếc nhìn đồng hồ, hắn đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Minh Triết thị uy hắn không thành còn ra tay thất bại, trong thời gian ngắn như vậy đã để người chạy mất rồi sao? Đúng là đồ vô dụng. Hắn xoay người cầm lên hộp thuốc tính toán lên lầu.

    Vào phòng, Trạch Dương lao vào tắm rửa ngay tức khắc, dòng nước ấm xối xuống trấn an tinh thần đang hoảng loạn của cậu. Biết đã thoát khỏi hang sói, Trạch Dương mới bình tĩnh thở phào, cậu mặc áo tắm bước ra, trên tay cầm theo khăn lau tóc.

    Trạch Dương bỗng khựng lại động tác: "Hệ.. hệ thống.. tôi vào lộn phòng rồi sao? Nam chính làm gì ở đây?"

    Hệ thống: "Không lộn. Đây là phòng của cậu, nam chính đến làm gì tôi cũng không có biết."

    Tần Hiên đảo mắt nhìn Trạch Dương từ dưới lên trên không chút thu liễm, thiếu gia đang đi chân trần, mười đầu ngón chân hồng hồng xinh xắn giống y như một tiểu bạch miêu dễ thương. Tầm mắt hắn xoáy sâu vào phần mắt cá chân nuột nà hấp dẫn, từ vị trí đó lướt lên cặp chân thon dài trơn nhẵn, đến phần bắp đùi còn đang lờ mờ ẩn hiện sau vạt áo tắm kia, hình ảnh ấy có bao nhiêu sắc dụ chết người.

    Trạch Dương khoác áo tắm màu đỏ rượu vang, làn da đã trắng nõn càng tôn thêm vẻ kiềm diễm mềm mại, càng nhìn kỹ càng khiến cổ họng Tần Hiên thêm khô nóng.

    Trạch Dương nhíu mi: "Tần Hiên, ai cho cậu tự ý vào phòng tôi, cút ra ngoài."

    Bị giọng quát đánh thức, Tần Hiên híp mắt đứng lên. Hắn cực kì chán ghét cái vẻ mặt cao cao tại thượng không coi hắn ra gì của thiếu gia, bất quá hiện tại hắn lại không quá sợ hãi.

    Tần Hiên lấy một miếng dán ago màu hồng không nói gì bước lại gần chỗ Trạch Dương.

    Trạch Dương vội thối lui, gần quá, khuôn mặt này quá phạm quy rồi, cậu không mạnh miệng tàn nhẫn nổi.

    "Cạch" chiếc ghế phía sau bị xê dịch, Trạch Dương suýt ngã khi lùi phải ghế chắn phía sau.

    Tần Hiên vòng tay ôm lại, hắn nở nụ cười mê hoặc lòng người: "Cậu chủ, phải cẩn thận chứ?"

    "Thịch"..'thịch' trái tim Trạch Dương sắp rớt ra ngoài rồi, cái thái độ của nam chính là sao chứ? Cậu rối rít đẩy người ra xoay lưng lại, cố gắng bình tĩnh đối phó: "Cút.. cậu.. aaaaaa.. cậu muốn làm gì?"

    Hai cánh tay Tần Hiên từ phía sau vòng qua áp sát lưng Trạch Dương dựa vào lòng hắn, bàn tay nhẹ nhàng dán miếng ogo lên vị trí vết xước trên trán.

    Tần Hiên ghé gần tai Trạch Dương, cố ý phả ra hơi thở nóng rực, giọng trầm ổn: "Tôi giúp cậu chủ xử lý vết thương, đâu cần căng thẳng đến như vậy."

    Trên mặt Trạch Dương giờ đỏ không kém trái gấc, cậu thẹn đến mức nổi cáu: "ahihi Tần Hiên, cậu cút ra ngoài cho tôi."

    Trạch Dương đưa khuỷu tay thúc mạnh ra sau đụng trúng bụng Tần Hiên, cậu vùng ra khỏi cái tư thế quỷ dị xấu hổ này.

    Tần Hiên ăn đau, hôm nay hắn vừa bị Minh Triết thuê người đánh không nhẹ, chỗ bụng còn lưu vết đạp nên lúc thiếu gia đụng trúng lần nữa khiến hắn lảo đảo ôm bụng.

    Trạch Dương mở to mắt hoang mang: "Hệ thống.. có phải tôi lại tự tìm đường chết, tôi chính thức đánh nam chính rồi.. aaaaaa."

    Hệ thống: "Kiến nghị ký chủ nhanh chóng sắp xếp tai nạn hãm hại nam chính để Cao gia vô tình phát hiện huyết mạch ruột thịt càng sớm càng tốt, cậu càng kéo dài thì tỷ lệ đắc tội nam chính càng cao. Làm nốt nhiệm vụ này là cậu được phép ở lại, sẽ không bị biến thành cô hồn dã quỷ muốn đi không được mà ở cũng không xong nữa."

    Ý kiến của hệ thống rất hợp với suy tính của Trạch Dương, tuy nhiên cậu không muốn làm theo tình tiết nữa, cốt truyện đã nát bét hết rồi còn đâu, dại gì đắc tội nam chính thêm lần nữa, tranh thủ thời gian công bố thân phận nam chính cậu cũng thu dọn đồ đạc cuốn xéo khỏi đây trước có phải tốt hơn không?

    Trạch Dương tiến lên muốn giả vờ đỡ Tần Hiên tiện tay giật mấy sợi tóc của hắn ta nhưng cậu lại chậm chân để lỡ mất cơ hội.

    Tần Hiên đã đứng thẳng người muốn ra khỏi phòng, Trạch Dương vội lên giọng: "Muốn đi đâu, quay lại đây cho tôi."

    Tần Hiên: "Không phải cậu chủ vừa bảo tôi cút sao?"

    Trạch Dương chột dạ đành chọn đại một lý do: "À thì.. cậu lại đây giúp tôi thay quần áo trước rồi mới được cút."

    Hệ thống: "Ký chủ.."

    Tần Hiên nhướn mày, nếu thiếu gia biết được hắn đang nghĩ gì liệu có tức chết cậu ta không nhỉ? Hắn điềm tĩnh tiến lại hơi cúi thấp đầu tháo đai lưng áo tắm Trạch Dương, còn chưa kịp cởi ra, đỉnh đầu bỗng hơi đau.

    Trạch Dương chỉ chờ lúc này nhanh tay giật nhúm tóc giấu trong tay, chân lùi về sau: "Được rồi, không cần nữa. Cậu đi đi."

    Đạt được ý đồ, Trạch Dương không nể nang đuổi thẳng Tần Hiên ra ngoài, chờ ngày mai cậu tìm cách lấy thêm vài sợi tóc của Cao Duệ (ba ruột nam chính) nữa là xong, cậu sẽ nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi nhiễu loạn này, đặc biệt là tránh xa cái tên Minh Triết đáng sợ kia, nếu đã định sẵn không thể về nhà thì phải nhanh chóng thu xếp cho tương lai sắp tới mới được.

    Tần Hiên bất mãn đứng bên ngoài vẫn chưa chịu rời đi, thiếu gia vừa rồi là trêu đùa hắn ư? Nhưng cái cảm giác sắp được mở ra trân bảo lại khiến hắn cực kì tiếc nuối. Tần Hiên kéo cao cổ áo lên hít hà, vì tiếp xúc gần mà hương thơm người đó vẫn chưa phai hết, thơm quá, thời gian hẵng còn dài, giờ vẫn chưa phải lúc ra tay, bất quá thiếu gia dễ xấu hổ như vậy cũng thật đáng yêu.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  2. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Lên Kế Hoạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa đêm Minh Triết lơ mơ tỉnh lại, cậu ôm đầu nâng người ngồi dậy. Trong căn phòng đã không còn thấy bóng dáng Trạch Dương đâu nữa, nhìn chiếc đèn vỡ nát trên nền nhà, Minh Triết xót xa cười khổ, chỉ vì một phút bốc đồng mà đã dọa Dương Dương chạy mất rồi, mình đúng là cầm thú mà, nghĩ sao lại cưỡng ép cậu ấy chứ, ngày mai biết ăn nói thế nào đây?

    Đối lập với tình trạng của Minh Triết, Trạch Dương đang hớn hở nhìn vật phẩm gom góp trên mặt bàn.

    Hệ thống: "Ký chủ.. cậu tính trốn đi thật sao?"

    Trạch Dương đắc ý cầm chiếc kẹp calavat đính hòn ngọc xa xỉ ngắm nghía: "Không trốn thì ở đây chờ chết ư? Sớm muộn gì cũng bị tước mất thân phận Cao thiếu gia, tôi đây lấy chút tài sản của nguyên chủ chắc cũng chẳng có gì là quá đáng đâu nhỉ?"

    Hệ thống có chút cạn lời, một chút mà ký chủ nói có phải quá khoa trương rồi không? Toàn bộ trang sức vàng bạc đá quý đều bị gom hết lại, ngay cả chiếc cúc áo đính viên kim cương cũng không chịu chừa bớt. "Ký chủ, cậu thật sự muốn lấy đi tất cả sao?"

    Trạch Dương dừng lại động tác thu dọn đồ đạc nhăn mày không vui: "Này, có phải ngươi đang nghĩ ta tham lam lấy cho riêng mình không thế? Chỉ biết nghĩ xấu cho người khác, toàn bộ chỗ này quyên hết cho quỹ từ thiện tạo phúc gánh thay tội lỗi mà nguyên chủ từng gây ra đó, tôi dứt duyên trả nợ giúp cậu ta, tôi chỉ lấy phần nhỏ làm vốn liếng cho cuộc sống mới sau này mà thôi."

    Hệ thống áy láy nói lời xin lỗi, ký chủ của nó đúng là người lương thiện, dám hi sinh cả mạng sống vì cứu đứa nhỏ thì làm sao lại là kẻ tham lam, chỉ tiếc linh hồn thuần khiết là thế lại bị trói buộc vào nhân vật phản diện tồi tệ này, thật quá ủy khuất rồi.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau Trạch Dương không đến lớp, cậu thập thò trước thư phòng Cao Duệ mà chưa dám bước vào.

    Người đàn ông tóc hoa râm đang chuyên tâm ngồi bàn làm việc cũng phải nhíu mi cất giọng: "Dương Dương có chuyện gì thì vào đây nói, nãy giờ núp sau cửa làm cái gì?"

    Trạch Dương gãi gãi đầu tiến vào nịnh nọt: "Ba.. con.. con thấy ba làm việc vất vả.. ba có muốn con bóp vai cho đỡ nhức mỏi không ạ?"

    Cao Duệ ngẩng mặt tháo mắt kính day day thái dương: "Muốn gì thì mau nói ra, còn vòng vo ra vẻ hiếu thuận cái gì?"

    Mịa, cậu nói thật lòng mà, sao ông ấy không tin? Trạch Dương đành tự ý chạy ra sau Cao Duệ đưa tay lên bóp bóp vai ông cười cười: "Ba nói gì kì vậy? Con không có thật mà."

    Trạch Dương nhanh tay nhúm vài sợi tóc giật gấp giấu trong lòng bàn tay, còn chưa kịp thở phào thì bỗng trên bàn Cao Duệ đập cái gì đó đánh 'Rầm' làm cậu hết hồn quỳ xuống ngay lập tức: "Ba.. con sai rồi.. con không nên giậ.."

    Còn chưa nói hết câu con không nên giật trộm tóc ba thì Cao Duệ đã liếc mắt lên giọng: "Tôi còn lạ gì anh nữa, tiền đó cầm đi."

    Trạch Dương mơ màng run run tay cầm cọc tiền nặng trĩu được Cao Duệ nhét vào, cậu chưa dám đứng lên vẫn trân trân mở lớn đôi mắt nhìn ông: "Ba ơi, nếu.. nếu có một ngày ba biết con ruột của ba bị người khác ức hiếp thì.. thì ba sẽ xử trí người đó như thế nào ạ?"

    Ánh mắt Cao Duệ lạnh lẽo chứa đầy sát khí: "Chặt chân kẻ đó, vứt xuống cho cá mập ăn."

    Tàn nhẫn quá, Trạch Dương kinh hãi: "Thống ca.. aaaaaaaa.. trong nguyên tác không có như vậy?"

    Hệ thống: "..."

    Cao Duệ đỡ Trạch Dương đứng lên xoa đầu: "Con là đứa bé hiếm hoi lắm ta mới có được, kẻ nào dám động đến con, ta sẽ diệt kẻ đó, nên con cứ yên tâm đi."

    Huhu, điều kiện tiên quyết là cậu phải là con ông mới được chứ, lời an ủi như lời cảnh cáo thế này ai mà chịu nổi? Trạch Dương nắm chặt mấy sợi tóc trong tay, cậu phải nhanh hành động thôi.
     
    Thùy MinhNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  3. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Bỏ Trốn Bất Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa tại trung tâm trại trẻ mồ côi.

    Hiệu trưởng rối rít cảm ơn: "Cao thiếu gia, ngài thật phúc đức nhân hậu, số quyên góp của ngài đủ để quỹ bảo trợ duy trì đến vài chục năm sau, tôi thay mặt các em cảm ơn tấm lòng hảo tâm của ngài, tôi không biết nói gì hơn nữa, ngài đúng là bồ tát sống mà."

    Trạch Dương xấu hổ không dám nhận, tuy cậu là người quyên góp nhưng tài sản vẫn là của nguyên chủ: "Hiệu trưởng đừng khách khí, việc nên làm thôi, cháu xin cáo lui trước ạ."

    Hiệu trưởng nhìn Trạch Dương đi xa, ông thầm cảm thán Cao thiếu gia không những thiện lương mà còn lễ phép ngoan ngoãn nào có một chút phong lưu phóng túng giống như trong lời đồn.

    Hệ thống: "Ký chủ, giờ cậu tính đi nơi nào?"

    Trạch Dương: "Trái đất bao la, thiếu gì nơi để đến, ngày mai bệnh viện sẽ tự động gửi kết quả ADN về chỗ Cao Duệ, mọi thứ sẽ về đúng trật tự vốn có."

    Tâm trạng Trạch Dương có chút cô đơn, cậu muốn trở về cùng Mai Huệ, cậu ra đi ngay đúng ngày sinh nhật chắc con bé đau lòng lắm, bất lực bị kẹt lại ở thế giới này chỉ còn mỗi mình cậu, không người thân, không bạn bè, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ vạch suất phát.

    Chiếc xe khách dừng trước mặt, Trạch Dương kéo vali lên, cuối bến là ra khỏi thành phố đến vùng ngoại ô, có lẽ cậu sẽ tìm đến một làng chài ven biển hẻo lánh, không ai dỗi hơi mà đi tìm cậu đâu nhỉ? Trạch Dương hít sâu một hơi âm thầm cổ vũ chính mình, vui vẻ lên nào Dương Dương!

    Mới bước được một chân lên bậc cửa xe, cánh tay phía sau Trạch Dương bị ai đó kéo lại, cậu quay người lại: "Làm phiền buôn.. g.. má ơi."

    Người phía sau là Minh Triết, Trạch Dương cuống cuồng không biết phải làm sao, kế hoạch đã đâu vào đấy, nam phụ từ đâu nhảy ra phá đám thế này.

    Sáng nay không thấy Trạch Dương đến lớp, Minh Triết sốt ruột bỏ học đi tìm, may mắn cậu đã đến kịp, không nghĩ vì chuyện tối qua mà Dương Dương lại nghĩ quẩn bỏ nhà trốn đi.

    Minh Triết tiến lên cửa xe ôm trầm lấy Trạch Dương: "Dương Dương, tớ xin lỗi, về nhà đi, tớ hứa sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa đâu."

    Cái tên nam phụ rắc rối này, hại chết tôi rồi, ngày mai Cao gia sẽ phán án tử cho tôi đó, Trạch Dương chưa kịp lên tiếng đã bị tiếng mắng sang sảng của người đàn ông làm cho giật bắn mình.

    Tài xế đợi lâu không kiên nhẫn ngồi ăn cẩu lương lạnh giọng quát: "Mấy người thanh niên các cậu yêu đương phải biết tế nhị một chút, ôm ấp thì qua bên kia, cản trở người khác thế mà coi được hả?"

    Minh Triết nhanh tay kéo Trạch Dương xuống, lời nói của bác tài xế khiến lòng cậu nở hoa, người ngoài còn thấy bọn họ thật giống một đôi mà sao Dương Dương lại cứ bài xích cáu kỉnh như vậy?

    Nhìn theo làn khói xe phía trước, Trạch Dương khó cầm nổi nước mắt, cậu tự đào hố chôn thân rồi, đúng là người tính không bằng trời tính, cái tên nam phụ khốn khiếp này.

    Trạch Dương hất tay Minh Triết ra khỏi người, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm cậu ta: "Việc của tôi không khiến cậu quản, đừng có ở đây cản trở tôi."

    Minh Triết chết sững: "Dương Dương, cậu vẫn giận tớ sao? Tại vì tớ quá thích cậu nên mới.."

    Trạch Dương đưa tay bịt miệng Minh Triết lại: "Cậu.. cậu thôi ngay, không cho nói nữa."

    Mùi hương hoa nhài thoang thoảng nơi mu bàn tay xông vào mũi Minh Triết, cậu hít hà vươn đầu lưỡi ra nếm thử.

    Lòng bàn tay xuất hiện xúc cảm dị thường, ươn ướt lại tê ngứa, nhận ra đó là gì Trạch Dương vội rút tay lại: "Cậu.. cậu biến thái."

    Mỗi lần tiếp xúc với Trạch Dương là Minh Triết khó kiềm chế được, từ hôm Dương Dương thay đổi cậu vô thức yêu thích cậu ấy một cách bất thường, nay bị Dương Dương mắng cũng không có gì sai.

    Minh Triết thở dài: "Ừm.. là do tớ không tốt, về nhà thôi Dương Dương."

    Trạch Dương đoạt lại vali: "Không về, cậu đừng hòng cản trở được."

    Vừa mới xoay người, khóe môi Trạch Dương giật giật đến lợi hại, Cao Duệ bước ra từ cửa xe: "Con trai, Minh Triết nói con trốn nhà bỏ đi, có việc gì không chịu nói với ta?"

    Trạch Dương kêu gào thảm thiết: "Thống ca.. oaoa.. chân của tôi.. liệu ngày mai nó có còn nữa không?"
     
    Dương2301Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...