Bạn được Du Đãng Nhàn Vân mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
54 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23 - Tâm bệnh

Buổi sáng, trời âm u và lành lạnh. Tiếng gió đông bắc thổi qua khe cửa, khiến những tấm rèm cũ lật phật rung. Minh ngồi dậy, trong đầu vẫn còn dư âm chuyến xe đêm qua. Căn nhà quê nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng ho khan của mẹ vọng ra từ gian bên.

Hắn bước lại, mở cửa. Mẹ đang ngồi bên bếp, tay ôm ngực, hơi thở khẽ run.

"Mẹ lại ho đấy à? Lạnh thế này mà dậy sớm làm gì."

"Mẹ không sao, già rồi, ho hắng tý là quen." Mặt bà tái nhợt, môi khô.

Minh rót chén nước gừng, đặt trước mặt mẹ. Hắn im lặng, trong lòng rối bời. Thương mẹ, mà cũng giận chính mình vì bất lực. Rồi ý nghĩ quen thuộc lại trỗi lên: Chỉ cần có tiền, mọi thứ sẽ khác.

Có tiền, mẹ sẽ không rét; hắn cũng chẳng phải đắn đo giữa đúng và sai.

Có tiền, hắn sẽ đủ mạnh để bảo vệ người mình thương.

Ý nghĩ đó như dòng lửa nhỏ, âm ỉ trong ngực.

"Con đưa mẹ đi khám nhé."

"Khám làm gì cho tốn tiền."

"Không sao, con muốn yên tâm." Hắn nói dứt khoát.

Ngoài sân, sương giăng kín, ướt cả bậc hiên. Con đường ra phố huyện quanh co, mặt bê tông loang nước, hai bên là hàng tre nghiêng gió. Mẹ ngồi sau, tay nắm chặt lưng Minh. Mùi bùn ruộng và khói bếp bay ngang, ấm và nghèn nghẹn.

Phòng khám huyện nhỏ, tường sơn trắng loang. Bác sĩ trung niên, dáng gầy, giọng điềm tĩnh. Ông bắt mạch, nghe phổi, soi tai họng rồi nói:

"Không đáng lo đâu. Cảm cúm do virus thôi. Cơ thể phản ứng bằng sốt nhẹ để huy động miễn dịch, giống như một bài tập để rèn sức đề kháng. Sau mỗi lần như thế, nó lại mạnh hơn."

Ông ngừng lại một chút, rồi giọng trầm xuống:

"Mùa này lạnh, chú ý giữ ấm. Quan trọng hơn là giữ cho tâm được yên. Tâm bất an là gốc của mọi bệnh, mà thứ đó thì thuốc nào chữa được? Người khỏe mà lo, mà giận, mà sợ.. Thì cũng là tự làm mình yếu thôi."

Ông đưa tay rót nước, giọng chậm rãi:

"Giữ ấm thì dễ, giữ tâm mới khó. Khi tâm yên, cơ thể sẽ tự điều hòa."

Nói xong, ông quay sang nhìn Minh. Ánh mắt sâu và tĩnh đến lạ, khiến hắn có cảm giác câu nói vừa rồi không chỉ dành cho mẹ, mà còn cho chính mình.

Mẹ hắn gật gù: "Bác sĩ nói hay thật."

Ông cười hiền: "Tôi chỉ nhắc lại điều người ta hay quên. Cảm lạnh thì dễ chữa, chứ lạnh lòng mới lâu khỏi."

Đến trưa, trời hửng nhẹ. Hai mẹ con ăn cơm sớm, bữa cơm đơn giản: Rau luộc, thịt luộc, bát canh chua.

Mẹ gắp thịt cho con: "Ăn đi, mấy hôm nay chắc mệt lắm?"

"Không, con khỏe." Hắn mỉm cười "Mẹ phải nghỉ nhiều, để con lo. Mẹ phải nghe lời bác sĩ đấy. Tâm bệnh mới đáng lo. Mẹ làm gì nhẹ nhàng thôi, đừng nghĩ nhiều."

Bà cười: "Mẹ có lo nghĩ gì đâu. Giờ chỉ mong con lấy vợ cho yên lòng thôi."

Nghe vậy, hắn thấy tim dịu lại. Từ sáng đến giờ, chưa nhắn cho Quỳnh. Cảm giác thiếu vắng len nhẹ trong lòng. Hắn mở điện thoại, chụp bữa cơm gửi:

"Cơm trưa nhà anh này. Đơn giản mà ngon."

"Nhìn ấm áp ghê. Mẹ anh nấu à?"

"Không, hôm nay anh nấu."

"Banker mà biết nấu cơm cơ à."

"Chuyện hiếm khi xảy ra đấy."

Cô gửi icon cười. Hắn cất máy, lòng nhẹ hơn.

Chiều xuống chậm. Gió bấc thổi dọc triền sông, mặt nước lăn tăn sóng. Minh đi bộ ra bờ sông - chỗ xưa ông nội từng dắt đi câu. Vài ông già ngồi trên bãi, cần dựng nghiêng, phao nổi yên. Tiếng nói chuyện pha lẫn khói thuốc lào và hơi trà nóng.

Hắn lại gần, chào: "Các cụ ngồi từ sớm à? Lạnh thế này mà kiên trì thật."

Một ông râu bạc cười khà: "Thì bọn già vô công rồi nghề mới có thời gian đi câu chứ. Giới trẻ giờ toàn cắm mặt vào điện thoại, tiền bạc, danh vọng. Lấy đâu thì giờ mà nhìn mặt nước."

Ông khác thong thả hơn, vừa cắm lại mồi vừa nói:

"Đi câu không phải để bắt cá đâu cậu ạ. Là để nói chuyện, để tâm nó đỡ nghĩ ngợi. Già rồi, mấy chuyện ngoài đời, giải quyết sao nổi. Chỉ có yên mà thả mồi."

Một ông ngồi xa hơn, chậm rãi thêm: "Trăm bệnh đều do khí mà sinh; khí lại do tâm mà biến. Tinh thần an định thì bệnh nào dám sinh. Ở tuổi này, bọn ta chỉ cố sao đừng thành gánh nặng cho tụi trẻ các cậu thôi."

Minh nhíu mày. Câu nói quen thuộc trong mấy truyện kiếm hiệp hắn từng đọc, nhưng lần này lại nghe ra một tầng nghĩa khác. Hắn bật cười:

"Cho con mượn một cần nhé, để thử xem con câu được không."

"Thử đi, biết đâu câu được chính mình."

Hắn nhận cần, cài mồi, thả phao. Mặt nước lăn tăn, gió se se. Không có cá nào đớp, nhưng tâm hắn dần yên. Hơi thở đều, bụng phập phồng, luồng khí ấm tụ lại từ vai xuống bụng. Lâu rồi mới thấy hắn thở được như thế.

"Giống như xử lý một hồ sơ vậy - càng nôn nóng, càng không ra kết quả."

Hắn rút điện thoại, chụp mặt sông gửi Quỳnh:

"Quê anh nhìn thanh cảnh chưa."

"Đẹp đó. Anh ra đó làm gì đó?"

"Anh đi câu cá. Cả buổi chưa đớp con nào."

"Haha, cá biết anh dân thành phố nên cảnh giác rồi."

"Ờ, chắc vậy."

Hắn cười, cất máy, nhìn chiếc phao nhấp nhô theo mặt nước. Vòng đá trên tay bắt lên sắc xanh đậm rồi tắt.

Khi trời đá gần tối, Minh xách một con cá nhỏ về, mặt ướt sương, tay lạnh buốt.

Mẹ nhìn thấy, cười: "Ồ, con câu được cá à?"

"Con có câu.. Mà không được con nào. Mua lại của mấy ông già."

Cả hai cùng cười.

Mẹ nhặt rau, hắn làm cá. Tiếng dao chạm thớt, dầu sôi lách tách, mùi hành phi lan khắp bếp. Bữa cơm tối giản dị: Cá kho, bát canh chua, thêm ít rau luộc. Mẹ kể chuyện hàng xóm vừa bán đất, chuyện đám trẻ đi làm xa; hắn chỉ ậm ừ, thỉnh thoảng gật đầu. Giữa câu chuyện, mẹ nói:

"Người già họ nói đúng đấy. Con làm gì thì làm, cũng phải giữ tâm yên. Không yên thì có tiền cũng mệt."

Không biết là vô tình hay hữu ý, những lời ấy giống như nối tiếp câu của vị bác sĩ sáng nay.

Sau bữa cơm, hắn ra hiên. Đêm lạnh, hơi sương phủ mờ cánh đồng phía xa. Tiếng ếch nhái lẫn tiếng chó sủa xa dần, không gian trở nên tĩnh mịch nhưng bình yên. Hắn dựa cột hiên, nhìn lên bầu trời nhòe sáng rất nhẹ. Trong lòng, mọi thứ bỗng chậm lại. Những lo âu về hồ sơ, những suy nghĩ về tiền, về Quỳnh vẫn đó, nhưng không còn ồn ào như trước. Chúng chỉ lặng lẽ nằm yên, như những đốm sáng nhỏ đang trôi dọc dòng nước.

Hắn đưa tay lên, chạm vào chiếc vòng đá đen. Dưới đèn vàng nhạt, sắc xanh đậm trong viên đá hiện ra một vệt sáng mờ - yếu ớt, nhưng lại hướng về phía gian thờ bên cạnh, nơi khói hương đang bay nghi ngút. Cách đó chỉ vài mét, bàn thờ gỗ cũ sạch sẽ. Chỗ chiếc hộp từng đặt suốt mười năm phủ một lớp bụi mỏng, khói hương luẩn quẩn quanh rồi tan dần vào không khí.

Trong khoảnh khắc, dường như có một làn khí rất mảnh, nối liền khoảng cách giữa chiếc vòng và nơi nó từng thuộc về. Nhẹ như sợi khói, mong manh như hơi thở.

Hút vài điếu thuốc, đọc vài tin tức mới nhất, hắn vào phòng. Không tắm, chỉ cởi áo khoác, nằm vật lên giường. "Lạnh." Dù đắp chăn vẫn thấy gió len qua kẽ cửa. "Mình còn thấy rét thế này, mẹ chịu sao nổi."

Hắn ngồi dậy, nhìn quanh, nhà im lìm. Gió thổi rít ngoài hiên, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.

"Mai phải lên phố huyện lần nữa."

Nói rồi, hắn tắt đèn. Trước khi ngủ, vẫn đưa tay vuốt cổ tay, chỗ chiếc vòng đá đen khẽ lạnh. Hắn khẽ thở ra, mắt khép dần, lòng yên hơn một chút. Lâu lắm rồi, hắn mới ngủ được một giấc thật sự.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back