Bạn được Thập Đồng Mỹ mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
9 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 10 - Về quê


Xe khách rời bến Mỹ Đình khi trời vừa hửng mưa.

Bầu trời xám ngoét, từng vệt nước trườn dài trên kính như những vết nhòe của một tuần mệt mỏi.

Gió lạnh phả qua khe cửa. Minh tựa đầu nhìn ra ngoài - người đi đường đội mưa, lầm lũi như chính hắn.

Cả tuần qua, hắn chẳng nhớ nổi đã hoàn thiện việc gì ra hồn.

Báo cáo thì vẫn những con số lặp đi lặp lại, dăm ba cuộc telesale chẳng có kết quả.

Hồ sơ Nam thì giậm chân: Không tìm được hợp đồng cọc cũ; văn phòng công chứng hẹn sang thứ Hai mới tra.

Công việc như bãi bùn – bước một bước lún một khúc.

Nhớ lại chiều qua, chi nhánh rộn ràng khác hẳn mọi ngày.

Mấy anh em trong phòng được Khánh lôi đi chúc mừng 20/10, tay ai cũng cầm bó hoa hoặc gói quà nhỏ.

Minh cũng theo, cười xã giao, nói vài câu chúc cho đủ nghi lễ.

Mọi người vui vẻ, rộn rã, còn hắn thì thấy mình lạc nhịp giữa niềm vui tập thể ấy.

Hắn khẽ thở ra, nhìn bầu trời xám mà nghĩ:

"Cả tuần rồi trời không đổi màu. Hay là mình cũng thế."



Xe dừng ở bến huyện gần trưa.

Đường làng ướt nhẹp, bùn lấm lem bánh xe.

Gió mang theo mùi khói rơm, mùi đất và mùi cá khô từ đâu đó.

Mẹ đứng chờ ở đầu ngõ, áo mưa mỏng, tay cầm túi nilon.

– "Về rồi à con?"

– "Vâng, mẹ."

Minh cười, lôi trong balô ra gói nhỏ bọc giấy báo, chìa ra trước mặt mẹ:

– "Quà 20/10 của mẹ đấy, mở thử xem."

Mẹ ngạc nhiên:

– "Ơ, con mà cũng nhớ mấy cái ngày này à?"

– "Thì cũng phải có tí quà cho hợp phong trào chứ." – hắn cười, gãi đầu. – "Lọ dầu xoa bóp thôi, mẹ hay kêu mỏi lưng còn đỡ."

Bà cười, giọng khàn nhưng ấm:

– "Thế là quý rồi, con nhớ được là mẹ vui rồi."

Hắn nhìn nụ cười ấy, tự nhiên thấy cổ họng nghẹn lại.

Một món quà nhỏ, mà ấm hơn tất cả những bó hoa hôm qua ở cơ quan.

Bà vẫn gầy, tóc bạc thêm, da sạm nắng.

Ngôi nhà cũ vẫn thế: Tường loang vôi, mái ngói rêu, góc sân vẫn có cái chum sành cũ.

Duy chỉ có bàn thờ là sạch hơn hẳn – gỗ bạc sơn vì lau nhiều, bóng nhẵn.

Bên cạnh ba bát hương là một chiếc hộp gỗ nhỏ, nâu sẫm, không chút bụi – chỉ có ít tàn hương mới đọng trên nắp.

Mẹ bảo: "Về kịp giỗ là tốt rồi. Mẹ nấu gần xong, con rửa ít bát giúp mẹ."

– "Vâng."

Minh cúi rửa bát, nước giếng lạnh tê tay.

Mẹ lăng xăng chặt gà, đảo nồi thịt, thỉnh thoảng lại ho khẽ vì khói bếp.

Nhìn dáng lưng gầy còng, hắn chợt thấy thương.

Một đời quanh quẩn bếp núc, đến lau bàn thờ cũng thành thói quen hằng ngày.

Cái sạch của bàn thờ là do bàn tay mẹ, chứ chẳng phải vì ai dặn.



Chiều, họ hàng kéo đến đông.

Giỗ miền Bắc, nhà nào cũng vậy – chia mâm rượu đàn ông, mâm riêng phụ nữ.

Mấy bác ngồi gian giữa, rót rượu, khề khà nhắc chuyện xưa.

Bên gian ngoài, chị em các cô vừa ăn vừa rôm rả chuyện dâu rể, giá cả, thời tiết.

Minh bê mâm lên, chưa kịp rót thì cổng kẽo kẹt.

Bố bước vào, áo sơ mi kẻ, đi cạnh là một người phụ nữ son nhạt, tay xách túi nhỏ.

Bố cười to:

– "Chào họ hàng, lâu rồi mới về!"

Cả nhà khẽ gật.

Mẹ chỉ nói: "Về được là quý rồi, ông vào trong đi."

Minh chào khẽ: "Con chào bố."

– "ừ."

Người phụ nữ nhìn hắn, cười nhẹ: "Cháu Minh phải không?"

– "Vâng."

Không khí có vẻ bình, nhưng lặng.

Mọi người tự hiểu, chỉ tránh nói nhiều.

Một lát sau, khi mâm rượu gần cạn, bố nhìn quanh, nói nửa thật nửa đùa:

– "Nhà mình vẫn như cũ. Cái bàn thờ kia lau mãi cũng bạc màu. Phụ nữ phải biết chăm, để bụi bặm thế nhìn chán lắm."

Mẹ ngẩng lên, giọng nhỏ:

– "Nhang khói quanh năm, lau mấy cũng thế ông ạ."

– "Tôi nói tốt thôi. Phải biết lo cái nếp nhà cho sáng sủa. Sống bừa bãi thế sao được."

Minh đặt chén rượu xuống, giọng trầm nhưng xoáy thẳng:

– "Không có nhà tài trợ, không ai quan tâm, sơn vôi bong tróc nhưng sạch thế là tốt lắm rồi."

Không gian sững lại.

Bát đũa im, tiếng rượu ngừng rót.

Người phụ nữ bên cạnh bố cười gượng, kéo tay ông:

– "Thôi, anh ăn đi."

Mẹ cúi xuống, nhặt cái thìa rơi, mắt đỏ hoe.

Minh đứng dậy, đi thẳng ra cổng, cố nuốt cơn nghẹn.

Thương mẹ là vậy – người chỉ biết im. Mà càng im, càng khiến kẻ khác lấn tới.

Cả tuần tích tụ: Công việc bế tắc, hồ sơ treo, đồng nghiệp đi vắng..

Tới lúc này, chỉ một câu "luộm thuộm" cũng đủ khiến hắn bật.

Không vì tự ái, mà vì thương mẹ quá lâu rồi không ai bênh.



Bữa giỗ kéo dài đến hơn tám giờ.

Các cô, các bác dọn dẹp, rửa bát, rôm rả bàn chuyện họ hàng.

Bố đã về cùng người phụ nữ ấy sau khi uống vài chén.

Nhà vắng dần.

Mẹ vẫn cúi lau bàn, lặng lẽ.

Minh phụ dọn, tay cầm giẻ khô lau lại bàn thờ.

Chỉ còn tro hương vương nhẹ.

Hắn nhìn sang góc bên phải – chiếc hộp gỗ đã biến mất.

– "Mẹ, cái hộp của ông đâu rồi ạ?"

– "À, nãy con ra ngoài, cả nhà lấy xuống rồi. Mười năm theo di nguyện của ông đã hết.

Mẹ định đưa cho bố, nhưng ông bảo: Đưa cho thằng Minh."

Minh khựng lại:

– "Sao lại bố bảo? Con với bố có nói với nhau được mấy câu đâu."

Mẹ đáp khẽ, mắt nhìn ra hiên:

– "Bố con bảo con giống tính ông nội."

Bà mở ngăn kéo, lấy chiếc hộp ra.

Lớp gỗ sẫm, vân nổi rõ, bên hông khắc chữ Phùng.

– "Nay giỗ mười năm, cũng đủ thời gian rồi. Con cầm lấy. Ngày bé con cũng hay quấn ông, coi như kỷ niệm với ông."

– "Con mở được không ạ?"

– "Của con rồi thì tùy con. Đừng bán, đừng cho là được."

Hắn đón lấy, thấy hộp ấm tay, không nặng nhưng đằm.

Mẹ mỉm cười nhạt:

– "Đồ cũ mà còn giữ được đến giờ là phúc đấy con ạ."



Sáng hôm sau, xe khách khởi hành sớm.

Trời vẫn xám, sương phủ kín mặt ruộng.

Minh ngồi hàng ghế cuối, túi xách đặt bên chân.

Chiếc hộp gỗ nằm trong đó, khẽ ló vệt sáng qua khe khóa đồng cũ.

Hắn xoay ngang, đeo tai nghe, cắm đầu vào điện thoại.

Lúc thò tay mò sạc dự phòng, ngón tay chạm phải chiếc hộp.

Hắn lôi ra ngắm nghía, tò mò về đồ vật trong chiếc hộp. Bức thư hay ảnh kỷ niệm hay nhẫn vàng nhỉ. Hắn bắt đầu viển vông, đưa tay vào ổ khóa sần, mòn theo năm tháng.
 
9 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 11 - Di vật


"Ai dừng Mỹ Đình, chuẩn bị đồ!"

Giọng lơ xe chói tai làm Minh giật mình khỏi cơn mơ lửng.

Hắn cất chiếc hộp gỗ vào balô. Cái cảm giác là lạ, như mang một món đồ vừa quen vừa xa.

Cất hộp xuống đáy túi, kéo khóa kỹ, khoác chéo balô rồi bước ra cửa xe.

Bên ngoài, mưa bụi lất phất, bầu trời xám ngoét. Hà Nội trưa, ướt và nặng.



Phòng trọ im ắng.

Minh thả balô xuống ghế, nằm vật ra giường.

Mùi ẩm và khói thuốc quyện trong không khí, ánh sáng vàng lờ mờ qua tấm rèm nhăn.

Hắn nhắm mắt vài phút, chẳng muốn làm gì, chỉ nghe tiếng quạt quay lạch cạch như đếm thời gian.

Điện thoại rung.

Tin nhắn của Phương:

"Hà Nội chưa? Làm game không?"

Minh nhíu mày, gõ vội:

"Anh bận xíu."

Gửi xong, hắn úp điện thoại xuống bàn.

Một ngày chủ nhật nhàn mà nặng, giống kiểu rảnh rỗi nhưng lại chật chội.

Hắn chợt đói, với ví, nhét vài tờ tiền rồi bước ra ngoài.



Quán cà phê đầu ngõ vẫn vậy – ghế nhựa, bàn inox, mùi nâu đá pha lẫn thuốc lá.

Minh gọi một ổ bánh mì pate, thêm cốc cà phê nâu ít sữa – thứ vị vừa đủ ngọt để không đắng, đủ đắng để thấy tỉnh.

Hắn ăn chậm.

Trời rải mưa, người qua lại kéo áo mưa, khói xe hòa với hơi cà phê.

Hắn ngồi nhìn dòng người, đầu trống rỗng, không nghĩ đến hồ sơ, cũng chẳng muốn gọi ai.

Thỉnh thoảng, có tiếng cười to từ bàn kế bên, hắn chỉ mỉm cười nhạt.

Cái mệt của hắn không nằm ở thể xác – mà ở cái đầu không chịu yên.

Lâu rồi, hắn mới thấy mình rảnh đến mức không biết nên làm gì.

Hắn ngồi lì ở đó. Có lẽ ngại mưa, hoặc chỉ lười di chuyển.



Chiều, mưa tạnh.

Hắn về lại phòng, kéo balô lên bàn.

Ổ khóa đồng trên hộp đã xước, xỉn màu theo năm tháng.

Minh gẩy nhẹ ổ khóa - tách! - tiếng bật khô vang lên.

Mùi gỗ cũ và nhang xưa phả ra.

Bên trong, lót tấm nhung sẫm, là một chiếc vòng đá đen.

Mười hạt tròn đều, hạt giữa hơi lớn, ánh xanh đen sâu thẳm khi bắt sáng.

Không có gì khác.

Không tờ giấy, không vàng bạc, chẳng ghi chú nào.

Minh cười khẽ:

– "Tưởng gì quý, hóa ra vòng tay."

Dưới nắp hộp, khắc mấy chữ Hán đã mờ nét:

"靜心聚氣, 氣合則通道."

Hắn nhận ra duy nhất chữ Tâm (心), còn lại chịu.

Lẩm bẩm:

– "Ông đúng kiểu thích chơi chữ.."

Hắn nhấc vòng lên, nặng vừa tay, lạnh buốt lúc đầu rồi ấm dần.

Nhìn cổ tay mình, hắn cười nhẹ, tháo chiếc smart watch ra.

Cái đồng hồ cũ, viền trầy, mặt kính xước,

Mua trong một buổi chiều cao hứng năm ngoái, chỉ vì thấy quảng cáo ghi "tiện ích – nghe gọi, nhắn tin – pin trâu".

Đúng, pin trâu thật, dùng được tận 8 tiếng. Nhắn tin gọi điện được nhưng chẳng mấy khi dùng vì chẳng lúc nào hắn rời cái điện thoại. Có lúc hết pin do hắn lười sạc mà vẫn đeo trên tay.

Minh đeo vòng lên tay.

Vòng ôm gọn cổ tay, vừa khít, không rộng không chật.

Ánh sáng hắt qua khe cửa, chạm lên hạt giữa, lóe một vệt xanh đen nhẹ như hơi thở.

Hắn ngắm vài giây, buột miệng:

– "Cũng đẹp phết."

Cổ tay giờ trông khác lạ.

Không còn chiếc đồng hồ đếm giờ, chỉ còn mười hạt đá im lặng.

Nhưng kỳ lạ là tim hắn đập chậm hẳn, hơi thở cũng đều hơn.

Chắc do mệt. Hắn nghĩ vậy.



Đứng dậy, hắn chụp nhanh một tấm ảnh cổ tay, ánh vòng phản sáng nhè nhẹ.

Gửi cho mẹ:

"Con về rồi. Trong hộp của ông là vòng tay. Con đeo rồi nhé."

Không lâu sau, mẹ nhắn lại:

"Ừ, ông chắc là ông quý lắm đó. Đừng làm mất, không ông về quở chết."

Hắn bật cười thành tiếng.

Một câu giản dị, mà nghe xong lại thấy cổ họng ấm lên.

Bao nhiêu thứ lằng nhằng ở quê, ở công việc, như tan vào mấy chữ ấy.

Hắn trả lời ngắn:

"Vângggg"

Rồi khép nắp hộp, đặt gọn vào tủ quần áo, giữa mấy tập giấy tờ và cái áo khoác cũ.

Không khóa. Chỉ khép.

Một vật nhỏ, mà tự nhiên thấy yên lòng khi cất đi.



Trời dần tối.

Tiếng xe cộ ngoài ngõ dội lại, tiếng mưa mỏng trên mái tôn.

Minh bật laptop, định dọn vài báo cáo tồn.

Chưa kịp gõ, điện thoại bỗng reo tiếng "ping" nhỏ – âm báo nhóm công việc mà hắn cài riêng.

Trên màn hình hiện dòng thông báo:

"Sáng mai họp đầu tuần 9h."

Minh nhìn chằm chằm vào tin nhắn vài giây.

Ngón tay lướt lên, dừng lại giữa chừng.

Ánh đèn phản chiếu trên cổ tay, hạt giữa của vòng lóe một chấm xanh đen nhỏ, sâu như giọt nước.

Hắn khẽ thở ra, khép máy tính lại.

Đêm chủ nhật, Hà Nội yên bất thường.

Công việc có thể đợi thêm mười phút.

Còn hắn, chỉ muốn ngồi yên một lát - để hơi thở mình bình thường, và lòng nhẹ đi.



Chú giải

"靜心聚氣, 氣合則通道."

Phiên âm: Tĩnh tâm tụ khí, khí hợp tắc thông đạo.

Nghĩa Việt: Giữ lòng tĩnh thì khí tự tụ; khi tâm và khí hòa, đạo tự mở.

Nguồn: Trích từ "Huyền Đạo Thiên Khí Luận" – bản chép tay cổ lưu hành dân gian.
 
9 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 12 - Khai thông


Sáng thứ Hai.

Phòng họp tầng hai sáng rực ánh đèn huỳnh quang, mùi cà phê pha sớm trộn với mùi giấy in.

Con số hiện trên màn chiếu – đỏ chót.

Ba tuần của tháng đã trôi qua, mà doanh số tín dụng vẫn chưa đạt nổi nửa kế hoạch.

Minh ngồi cuối bàn, ghi chép hờ hững.

Mọi người bàn chuyện chỉ tiêu, kế hoạch tháng, còn hắn chỉ thấy trong đầu một mảng xám.

Không phải vì chán nghề – mà vì chính mình cũng không còn biết phải bắt đầu từ đâu.

Hồ sơ Nam vẫn chưa giải ngân. Mấy hồ sơ khác dang dở, khách hẹn rồi quên, lòng hắn cứ nặng dần.

Khi buổi họp kết thúc, Khánh gọi với lại:

– "Này, nhớ theo sát vụ Nam nhé. Sếp nói rồi đấy, thành hay bại cũng có phần của mình.

Làm hết sức thì có bại cũng có bài học, không xấu hổ với khách, không thẹn với mình."

Minh khẽ gật.

Câu nói ngắn mà cứ lởn vởn trong đầu.

Đôi khi, không ai ép mình cả - chỉ có mình tự dừng lại.



Trưa.

Minh đến phòng công chứng sớm hơn Nam.

Quán cà phê vỉa hè đối diện tấp nập người ra người vào, khói thuốc bay vòng qua mái tôn.

Hắn chọn bàn sát tường, gọi ly nâu ít sữa, mở điện thoại xem lại mail nhưng chẳng đọc nổi dòng nào.

Ở bàn bên, một người đàn ông trung niên – tầm ngoài bốn mươi, tóc điểm bạc, áo sơ mi sẫm – đang cầm điện thoại.

Giọng ông ta trầm, lịch sự:

– "Cảm ơn em, nhưng đợt này anh không có nhu cầu nhé."

Cúp máy, ông bật cười nhẹ:

– "Suốt ngày chào mời thẻ tín dụng."

Minh ngẩng lên, bật cười:

– "Dạ, tụi em suốt ngày cũng đi chào khách. Áp lực số quá nên toàn phải đi câu ạ."

Ông nhìn sang, gật gù:

– "À, cậu làm ngân hàng à?"

– "Vâng, tín dụng. Chuyên cho vay anh ạ."

– "Anh thấy dân cần vay nhiều mà."

– "Ui, vất lắm ạ. Làm ẩu thì dễ mất nghề, có khi đi tù. Làm kỹ quá thì khách kêu khó, quay sang vay bên khác. Mà thị trường giờ cạnh tranh lắm."

Ông cười:

– "Haha, giờ ai cũng phải lao ra đường kiếm cơm mà."

Minh kể lể về các lần khách chạy, một số vụ khách quá hạn. Kể về những lần bị sếp mắng, kể về các lần bị khách chửi.

Hắn không biết vì sao lại nói nhiều với một người xa lạ như vậy.

Có lẽ vì nói với người lạ, hắn không sợ bị phán xét. Cũng có lẽ u uất thời gian qua của hắn tích tụ mãi trong lòng nên cần chỗ để xả.

Nói ra, lại nhẹ.

Ông trung niên nhìn hắn, giọng chậm lại:

– "Nghề nào cũng thế thôi, quan trọng nhất là giữ được lòng tin của chính mình.

Nhìn vào điều tích cực để mà tin.

Mình còn tin, người khác mới dám tin.

Còn khi chính mình cũng không tin vào mình nữa – thì có khi chẳng muốn làm gì đâu."

Minh im, ngón tay xoay nhẹ cái muỗng cà phê, ánh mắt trôi theo làn khói.

Ông đứng dậy, để lại tiền trên bàn, nói chậm:

– "Nghe em nói, anh thấy em có tư duy, cũng năng nổ hơn nhiều bạn trẻ bây giờ.

Mà nghề của em không phải lúc nào cũng là 'bán', đôi khi còn là 'giúp'."

Nói xong, ông cười, gật đầu chào rồi rời đi.

Minh nhìn theo, lòng bỗng lặng.

Một câu nói đơn giản, mà như mở được nút thắt nào đó trong đầu.

Nghề này, đúng là đi gieo niềm tin – nhưng trước hết phải tin được chính mình.



Nam đến, áo khoác còn ướt, thở hổn hển:

– "Công chứng cũng chỉ là người, làm khó gì nhau đâu."

– "Cứ hy vọng vậy đi anh." – Minh đáp.

Hai người bước vào.

Phòng công chứng nhỏ, tường trắng, ánh đèn vàng.

Mùi giấy mới trộn với mùi mực.

Nhân viên công chứng đón, giọng nhẹ:

– "Anh chờ chút, hồ sơ đặt cọc cũ em in ra rồi."

Một lát sau, Minh cầm bản hợp đồng cũ, mở ra xem.

Dòng chữ rõ ràng:

"Thời hạn đặt cọc tối đa 60 ngày.

Nếu bên đặt cọc không thanh toán hoặc không thực hiện hợp đồng trong thời hạn, văn bản đặt cọc tự vô hiệu."

Hắn thở ra.

"May thật."

Y hệt lời Lan đã nói tuần trước.

Minh bước đến bàn công chứng viên, trình bày ngắn gọn.

Cô công chứng đọc xong, mỉm cười:

– "Trường hợp này dễ thôi.

Anh làm văn bản thông báo chấm dứt hợp đồng cọc, gửi cho bên đặt cọc.

Sau bảy ngày kể từ khi thông báo hợp lệ, hồ sơ có thể tiếp tục xử lý lại bình thường.

Kèm theo đó, anh làm thêm một bản đề nghị. Cứ nhờ các bạn ở đây hướng dẫn cho."

– "Vâng, em cảm ơn chị."

Hắn cười, cúi đầu, cảm giác nhẹ hẳn.

Nam cũng thở ra, đập vai Minh:

– "Giải quyết được thế này là ngon rồi. Làm tín dụng mà lì như chú chắc sống thọ lắm."

Minh chỉ cười, không đáp.



Chiều, trời se lạnh.

Hai người ra khỏi phòng công chứng, mưa bụi lất phất như sương.

Minh dừng lại nhắn tin cho Lan:

"Xong rồi chị ạ. Công chứng hướng dẫn rõ, chắc ổn."

Một lúc sau, Lan gửi lại emoji.

Minh bật cười, lắc đầu.

Chỉ một biểu tượng, mà sao thấy nhẹ.

Cả hành trình vướng mắc mấy tuần – cuối cùng cũng có hướng mở.

"Mình cũng không đến nỗi chó mực lắm."

Hắn nhìn xuống cổ tay.

Vòng đá đen ánh lên một vệt xanh mảnh dưới ánh chiều.

Lúc ấy, hắn không nghĩ đến "tâm tĩnh khí tụ" hay "thông đạo".

Chỉ thấy mình.. Thở được.

Trời vẫn xám, nhưng đầu đã bớt nặng.

Lòng hắn – như mặt nước sau mưa, chưa trong nhưng đã phẳng.

Còn công việc, vẫn còn nhiều hồ sơ chờ xử lý. Nhưng lần đầu tiên, hắn thấy không còn sợ nữa.
 
9 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 13 - Guồng quay cuối năm


Hà Nội đầu tháng Mười Một.

Trời se lạnh, nắng vàng nhạt như vẽ một lớp mờ trên dãy nhà cũ.

Trong chi nhánh, không khí khác hẳn mấy tuần trước.

Điện thoại reo liên tục, khách vay gọi tới tấp, hồ sơ dồn bàn này sang bàn khác.

Âm thanh hỗn độn, nhưng là thứ ồn đáng mừng – tiếng của guồng quay đang chạy đúng hướng.

Minh ngồi bàn cuối, mắt dán màn hình, tay lia chuột, miệng trả lời khách đều đều.

Mồ hôi trên trán khô nhanh vì gió lạnh từ cửa sổ.

Cả buổi sáng trôi qua mà hắn không thấy mệt.

Lâu rồi mới có cảm giác "trôi" như thế – việc đến đâu xử đến đó, đầu óc nhẹ tênh.

Hồ sơ Nam được giải ngân đúng 31/10, kịp trước khi khóa sổ tháng.

Cả phòng ồ lên khi hệ thống báo thành công.

Khánh chỉ cười, vỗ vai Minh:

– "Qua cửa ải rồi nhé. Giỏi đấy."

Minh cười, trút được tảng đá trong ngực.

Cảm giác như vừa bước ra khỏi mùa hạn, ngực thở dễ hẳn.



Giờ nghỉ trưa.

Phòng tín dụng yên hẳn, chỉ còn tiếng bút gõ lác đác.

Minh ngửa ghế, tay đan sau gáy, khẽ nhắm mắt.

Hít sâu.

Không phải kiểu hít vội vàng của người mệt, mà là hơi thở chậm, đều – bụng hơi căng lên, ngực hầu như không động.

Khí vào – khí ra – đều như nước.

Mọi thứ trong đầu bỗng lặng.

Không KPI, không khách hàng, không cuộc gọi.

Chỉ còn hơi thở và sự yên tĩnh lạ lùng giữa căn phòng ồn ào mỗi sáng.

Tiếng cửa bật mở.

Phương bước vào, tay cầm tập hồ sơ.

Cậu ta vừa định gọi thì dừng lại một nhịp, để ý thấy bụng Minh phồng nhẹ, đều, còn ngực thì gần như bất động.

Phương nghiêng đầu, tò mò vài giây, rồi gọi khẽ:

– "Nghẹo, Nghẹo! Dậy! Có khứa anh ơi!"

Minh mở mắt, nheo nheo:

– "Khứa gì mà sốt sắng thế, cu?"

Phương phì cười:

– "Khách doanh nghiệp, ngon. Vay hai tỷ. Em đíu biết làm doanh nghiệp, anh múc đi."

Minh bật dậy, nhướn mày, cười:

– "Hai tỷ hả? Được. Để anh gọi lại xem hồ sơ thế nào."

Phương nhún vai, giọng nửa đùa nửa thật:

– "Anh mà múc được con hàng này thì cuối năm em bái sư luôn."

– "Bái gì, mày cứ chăm khách cá nhân cho anh là được."

Hai người cùng cười.

Không khí buổi trưa bỗng trở nên nhẹ hơn.



Mấy ngày sau, chi nhánh chạy hết công suất.

Khách vay nhiều hơn hẳn.

Có người CIC xấu, có người vướng tài sản, nhưng cũng có không ít hồ sơ trôi.

Minh làm liên tục, ăn vội trong phòng, gần như không còn thời gian nghĩ ngợi.

Thời điểm này, chỉ cần không bị dừng – đã là một dạng may mắn.

Khánh đi ngang qua, vỗ vai hắn:

– "Giữ nhịp thế này là ổn. Đừng để lúc nhanh quá lại đứt hơi."

– "Vâng, anh yên tâm." – Minh đáp, giọng nhẹ như hơi thở.

Buổi chiều, hắn ra ban công, ngửa mặt nhìn trời – ánh nắng hanh, vàng ươm.

"Giờ mà cứ được thế này mãi thì tốt." – hắn nghĩ.



Ngày 12/11/2018, chi nhánh họp toàn khối kinh doanh.

Phòng họp chật kín, ánh đèn trắng hắt lên bảng điện tử chi chít con số.

Ông Hòa nói, giọng đều mà nặng:

– "Năm nay, chỉ tiêu huy động là chỉ tiêu bắt buộc.

Không đạt, trừ thưởng, ảnh hưởng đánh giá năng lực.

Không có ngoại lệ."

Tiếng giấy lật, tiếng bút gõ lạch cạch.

Ai cũng im.

Tiếng thở dài khẽ vang lên từ hàng ghế sau, hòa vào tiếng sột soạt ghi chép.

Minh nhìn bảng kế hoạch, cột "Huy động" đỏ chót, dưới tên mình vẫn trống.

Ngân hàng thì không tên tuổi, lãi suất không cạnh tranh, lấy đâu ra mà kéo khách.

Tín dụng còn đang gồng, giờ thêm huy động.. Biết xoay kiểu gì?

Tim hắn đập mạnh, hơi thở khựng.

Khánh ngồi đầu bàn, vẫn bình thản:

– "Cuối năm lúc nào cũng vậy. Mọi người cố gắng thông báo với bạn bè, khách cũ."

Minh gật mà không chắc mình nghe hết.

Mắt nhìn màn hình, lòng nóng hầm hập.

Hắn thử hít sâu, thở ra chậm, nhưng hơi chẳng xuống nổi bụng.



Chiều muộn, nắng tắt sau lớp kính mờ.

Minh đứng ở hành lang, nhìn xuống phố, dòng xe đông nghẹt.

Gió lạnh tràn lên, cổ áo hắn khẽ lay.

Tay hắn chạm vòng đá trên cổ tay – hạt giữa lóe vệt xanh đen trong ánh chiều.

"Vui chưa được bao lâu, gió đời đã lại nổi."

Hắn nghĩ, cười nhạt.

Lạnh mà tỉnh – như chính cuộc đời đang nhắc hắn: Thuận bao nhiêu cũng chỉ là tạm.

Giữa một thành phố lúc nào cũng chạy, hắn chỉ ước giữ được nhịp thở của riêng mình –

Dù chỉ là trong vài phút yên.
 
9 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 14 - Mối lớn


Sáng thứ Hai, sau cuộc họp.

Cả phòng tín dụng vẫn còn im, ai nấy dán mắt vào màn hình.

Minh ngồi tựa lưng ghế, đầu vẫn ong ong vì buổi sáng sếp Hòa vừa thông báo chỉ tiêu huy động.

Mỗi năm đến giai đoạn này, áp lực lại dồn như núi.

Con số đỏ chót trên bảng báo cáo cứ ám ảnh trong đầu hắn - một kiểu nghẹn không nói ra được.

Khánh bước qua, vỗ nhẹ vai:

– "Thôi, bỏ mấy con số sang bên đã. Hồ sơ ông Hải thế nào rồi? Khách Phương giới thiệu đấy."

– "Em rà rồi, anh ạ. CIC ổn, tài sản định giá không vấn đề, dòng tiền đều. Giờ chỉ còn khảo sát thực tế và lấy thêm vài chứng từ nhỏ."

Khánh gật, cười:

– "Khách tốt, lại làm nhà hàng, mối quan hệ nhiều. Phục vụ chu đáo, khéo còn mở thêm tệp khách tiềm năng cho phòng."

Minh gật, giọng khàn vì mệt:

– "Ok, mai em book xe, chiều khảo sát. Anh đi cùng em nhé."

Khánh đáp:

– "Ừ. Làm xong hồ sơ này anh mời các chú xả stress một bữa."

Giọng kể chen vào:

"Sau một cuộc họp nặng nề, được cắm đầu vào công việc thực tế lại thấy nhẹ.

Dù mệt, nhưng ít ra còn biết mình đang làm gì."



Trời hanh, gió nhẹ, ánh nắng trải dài trên mặt đường.

Xe lăn đều qua từng dãy phố, mặt hồ dần hiện phía xa.

Phương ngồi sau, giọng vui:

– "Hồ sơ này ngon đấy anh. Khách doanh nghiệp, tiền đều, lại chơi hệ quan hệ. Em mà gặp chắc toát mồ hôi."

Minh đáp, mắt vẫn nhìn ra cửa kính:

– "Khách cũng tốt, miễn không lừa là được. Hồ sơ thuộc thẩm quyền sếp Hòa, sếp tuy khó tính vẫn còn dễ hơn vạn lần cặp sát thủ Tính – Hoan."

Khánh cười trầm:

– "Ừ, anh xem rồi, ổn. Chú gật đầu cái là được, chỗ sếp để anh báo cáo."

Cả ba cười.

Ngoài kia, nắng hanh loang xuống mặt hồ, phản chiếu lên kính.

Trong đầu Minh, thứ âm u sau cuộc họp dường như tan dần theo tiếng động cơ đều đặn.



Nhà hàng ven hồ – trụ sở chính của công ty anh Hải – tọa lạc ở vị trí đắc địa, kính trong suốt phản chiếu mặt nước loang vàng.

Mỗi khi gió thổi, ánh sáng lăn như sóng.

Anh Hải – ngoài bốn mươi, tóc chải gọn, đồng hồ Tag Heuer sáng bóng – đón ngay ở sảnh:

– "Chào anh em. Lên tầng ba luôn cho tiện, vừa làm việc, vừa thử thực đơn mới của bên tôi."

Phòng riêng tách biệt khỏi sảnh ăn, đèn vàng dịu, rèm buông dài.

Mùi tinh dầu gỗ trầm pha lẫn hải sản, thơm nồng mà sang.

Lâm – bạn thân của Hải, doanh nghiệp xuất nhập khẩu – cũng có mặt, lịch thiệp, nói năng khéo.

Minh mở laptop, hỏi kỹ doanh thu, vòng quay vốn, kế toán Hương mang hồ sơ ra nhanh gọn.

Giấy tờ rõ, dòng tiền logic, tài sản tốt.

Minh gật nhẹ với Khánh.

Khánh hiểu ý, tươi cười:

– "Anh Hải yên tâm, hồ sơ này chắc rồi. Chiều anh em hoàn thiện rồi trình luôn, nhanh thôi."

Hải cười lớn, giọng sang sảng:

– "Tốt. Anh em nói thế là tôi mừng rồi. Nhưng tối nay tôi mời anh em ở lại ăn, vừa giao lưu vừa khởi đầu hợp tác. Hồ sơ chờ thêm nửa ngày không vấn đề gì."

Khánh nhìn Minh, nở nụ cười mệt mà vui:

– "Ừ, anh em mình lâu rồi chưa nhậu có lý do."



Trời chập choạng.

Ánh hoàng hôn cuối cùng vắt qua mặt hồ, phản ngược lên trần kính phòng VIP.

Không gian ngập thứ ánh sáng vàng ấm, đủ mờ để đẹp, đủ sáng để thấy người đối diện.

Bàn tròn phủ khăn trắng, ly rượu đỏ sóng sánh, đĩa hải sản còn bốc khói.

Ngoài nhóm ngân hàng và anh Hải, Lâm còn mời thêm ba cô gái trẻ – váy ôm, son đỏ, ánh nhìn quen thuộc kiểu "người trong ngành".

– Một cô bên Khánh, cười nhỏ, rót rượu khéo.

– Một cô bên Phương, cười giòn, ánh mắt liếc liên tục.

– Còn lại Linh – ngồi cạnh Minh.



Linh khác hẳn.

Tóc bob ngắn, váy satin đen ôm sát, cổ vuông trễ, làn da sáng mịn, cổ cao.

Ánh đèn từ trần hắt xuống, soi dọc sống vai và lưng, làm mảng da hở ấy như có ánh nước.

Cô nhìn hắn, môi cong nhẹ:

– "Anh uống ít thôi, trông mệt."

– "Thế mà vẫn rót?"

– "Thói quen nghề. Ly đàn ông chưa đầy, em thấy khó chịu."

– "Vậy bao giờ em dừng?"

Cô hơi nghiêng đầu, giọng trầm:

– "Khi anh nhìn em, mà không né."

Hơi thở cô phả gần, mùi nước hoa hăng nhẹ, pha lẫn rượu.

Ngực cô khẽ chạm vào tay hắn khi cúi rót.

Không phải cố ý, nhưng đủ để điện chạy dọc lưng.

Minh cố cười:

– "Anh không giỏi nhìn người đâu."

– "Nhưng chắc giỏi cảm."

– "Sao em biết?"

– "Vì anh đang cố giấu."

Một câu nói, nhẹ mà như lột trần.

Hắn cười gượng, quay đi, nhưng mắt vẫn dừng lại ở cổ cô – nơi sợi dây mảnh chạm vào khe sáng giữa ngực.

Rượu trôi xuống cổ họng, mà thấy nóng ran nơi khác.

Giọng kể chen vào:

"Cám dỗ đôi khi không đến bằng lời.

Chỉ cần hơi thở ấm trên tai, hoặc cái chạm tưởng như vô tình – đã đủ khiến người ta quên mất mình là ai."



Cuối bữa, mọi người nâng ly.

Linh đứng lên, nghiêng người, ngón tay khẽ chạm vào cổ tay Minh.

Móng tay đỏ, trơn, chạm đúng hạt đá giữa vòng.

Ánh xanh đen lóe lên, phản qua ly rượu vang.

– "Cẩn thận kẻo say."

– "Anh chưa say."

– "Em nói là.. Chưa ngấm thôi."

Hơi thở cô phả sát cổ, giọng mềm như rượu thấm.

Minh im.

Mắt dừng lại nơi xương quai xanh lấp lánh dưới ánh đèn.

Một giây thôi, hắn tưởng như nghe được cả nhịp tim mình.



Đêm.

Xe lăn qua mặt hồ, đèn phản xuống nước như những vệt sáng gãy.

Phương ngủ gục, Khánh vẫn lướt điện thoại.

Minh tựa đầu, tay còn vương mùi tinh dầu, ánh sáng hắt nhẹ trên cổ tay.

Trong đầu, giọng Linh vẫn vang: "Khi anh nhìn em, mà không né."

"Nghề này, có những lúc người ta tưởng mình đang thắng –

Mà thật ra, đang bắt đầu thua, chỉ là chưa nhận ra."
 
9 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 15 - Cuộc đời là một vở kịch


Phòng Quản lý tín dụng chiều muộn, ánh đèn trắng hắt qua lớp kính đục. Minh bước ra, mặt nhợt, mắt nặng trĩu, hơi thở dồn dập. Hắn vừa bị yêu cầu bổ sung sửa cả đống hồ sơ cho một khách sắp giải ngân - những thứ mà hắn đã nộp vài ngày trước.

Một đồng nghiệp đi ngang, hỏi:

– "Lại QLTD hành à?"

Minh nhếch môi:

– "Đến lúc giải ngân mới đòi hết cái nọ cái kia, trong khi hồ sơ cầm đủ từ lúc soạn rồi. Đíu xem cả thể đi."

– "Thôi, bình tĩnh. Cái Hải nó mới đi làm, thông cảm cho nó."

Nghe đến tên "Hải", hắn lại nhớ đến người đàn ông lịch lãm hôm trước - đồng hồ sáng, nụ cười khéo, nói câu nào cũng tròn. Hắn thở dài, rút điện thoại nhắn cho Lan:

"Chị xem kỹ hồ sơ ông Hải giúp em, từ khâu soạn nhé.

Khách khá VIP mà làm như khách ban nãy thì em mất nghề mất."

Lan chỉ trả lời gọn:

"Ok."

Hắn gập máy, ngồi xuống bàn, mở màn hình excel. Dòng chữ nhòe, mắt nhức buốt, cổ họng rát. Hắn vẫn cố gọi thêm mấy khách cũ chào huy động, giọng khàn đặc, nghe như gió lọt qua ống sắt. Đầu dây bên kia toàn những câu quen thuộc:

"Anh bận rồi nhé."

"Đang họp em ơi."

"Chị có tài khoản chỗ khác rồi."

Hắn cúp máy, tự cười nhạt. "Có lúc, cố gắng cũng chỉ là cách kéo dài cái bế tắc."

Tối, Minh về phòng trọ.

Tuấn đang ngồi trước laptop, tay cầm cần điều khiển, mắt dán vào màn hình loé sáng cảnh sân cỏ.

– "Đồ chơi mới à anh?"

– "Ừ, tự nhiên thích đá bóng, mua về chơi cho tiện."

Tuấn quay sang, nhìn Minh từ đầu đến chân:

– "Nhìn mặt là biết sắp đổ bệnh rồi đấy. Lại stress hả?"

– "Chắc cảm, họng rát. Mệt quá."

– "Yếu thế thì hỏng. Ra sân đá với tụi anh đi, toát mồ hôi lại khoẻ ngay. Đội mới lập, toàn ông đá dở, không áp lực đâu."

– "Sức đâu mà đá."

– "Anh tháng trước cũng mới đá buổi đầu. Mệt như chó, chân thì đơ như khúc gỗ. Nhưng vui. Ra sân là khỏi nghĩ gì luôn."

Minh cười, gật đại.

Không phải vì tin - mà vì thấy cần thử.

Không phải để khoẻ, mà để.. Quên.

Chiều hôm sau, gió mùa đông bắc ùa về. Không khí lạnh cắt da, mùi ẩm ướt bám trên áo vest. Minh theo đoàn phòng tín dụng tới buổi "giao lưu đối tác" của hãng xe ô tô. Nhà hàng nằm giữa trung tâm, đèn vàng, kính bóng, nhạc nền êm đến mức gần như giả tạo.

Bàn tiệc dài. Vest thẳng nếp. Nước hoa quyện mùi rượu.

Ánh đèn vàng trải mịn lên ly rượu, phản bóng người trong suốt – vừa thật, vừa giả.

Những cái bắt tay, những lời khen đúng mực, những nụ cười đặt đúng chỗ – tất cả trơn tru đến lạ. Ai cũng vui vẻ. Ai cũng lịch thiệp. Ai cũng diễn tròn vai.

Phương khẽ huých tay:

– "Trông anh như bị cưỡng vậy?"

– "Ốm đéo chịu được, cười còn mệt đây."

– "Chịu khó tí, anh biết nghiệp vụ, lại ăn nói được thì sớm lên chức thôi."

Minh bật cười, không đáp. Một lãnh đạo hãng xe vỗ vai:

– "Vui lên đi chú, đều là anh em cả, đừng nghiêm túc quá!"

Hắn nâng ly, cười cho phải phép. Cái gượng ép len vào cổ họng, lẫn trong mùi men và khói thuốc. Tiếng cười, ánh đèn, những khuôn mặt quen mà xa – như thể cả căn phòng là một sân khấu.

Mỗi người một vai.

Mỗi câu nói là một lời thoại được viết sẵn.

"Chắc ai cũng phải diễn thôi," hắn nghĩ.

"Chỉ khác là có người giỏi hơn, diễn tự nhiên hơn, và biết lúc nào nên cúi chào."



Hắn trốn về sớm.

Gió lạnh quất qua cửa kính taxi, tiếng lá quật vào thân cây nghe như nhịp trống xa xăm.

Dưới phố, người bán hàng rong co ro bên bếp than, khói bay lên thành từng dải mỏng.

Minh dựa đầu, mắt khép hờ. Một thoáng, hắn nhớ lại thời nhỏ – căn nhà khang trang trong con phố cũ, bữa cơm tối có tiếng cười. Mẹ hiền. Bố giỏi. Ông nội hiền lành.

Hắn từng tin, chỉ cần nỗ lực, mình sẽ giỏi hơn bố, làm được điều gì đó lớn lao.

Khi còn trẻ, hắn từng cười khẩy những người khúm núm, tin rằng "có năng lực thì tự khắc người ta phải trọng mình".

Nhưng đời dạy hắn khác.

Những va vấp, những cuộc họp, những hồ sơ, những bữa tiệc – tất cả như lớp hóa trang.

Càng lớn, lớp hóa trang càng dày, và nụ cười càng khó thật.

Hắn đã học cách cười, cách nói vừa phải, cách né va chạm –

Nhưng vẫn chưa học được cách diễn tròn vai.

Giữa những người biết chiều trên, đỡ dưới, hắn vẫn chỉ là kẻ vụng về, tin rằng mình "thật",

Nhưng thật ra chỉ đang chậm vai trong vở kịch của chính mình.

Hắn chợt nhớ đến bố – người từng dạy hắn điều gì đó mà ngày ấy thấy thừa.

Giọng bố như vang lại đâu đó trong ký ức:

"Cuộc đời ai cũng phải cố gắng diễn trong vở kịch mà không biết trước kịch bản.

Có người tận hưởng vai chính, có người cam chịu làm diễn viên quần chúng.

Nhưng chỉ người biết mình đang diễn – và diễn như không diễn – mới thật sự sống."

Khi đó, hắn chỉ cười, nghĩ bố triết lý cho vui.

Còn bây giờ, giữa căn phòng trọ lạnh, câu nói ấy bỗng đúng đến rợn người.

Ánh đèn xe từ con hẻm quét ngang trần, vẽ những vệt sáng mờ lên tường.

Hắn nhắm mắt, tự hỏi - nhân viên ngân hàng như hắn đang là vai gì?

Quần chúng?

Nhân vật chính?

Hay chỉ là kẻ chưa được phân vai trong chính cuộc đời mình?



Điện thoại rung.

Trên màn hình là số lạ.

"Chào Minh, anh Lâm – bạn của anh Hải đây.

Hôm trước có ngồi với em.

Doanh nghiệp của anh đang cần ngân hàng hỗ trợ chút vốn,

Thấy em nhanh nhẹn, được việc nên anh gọi nhờ chú xem giúp anh!"

Minh nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trong lòng vừa mệt vừa.. Tỉnh.

Ánh đèn điện thoại phản chiếu trên cổ tay – hạt đá đen giữa vòng lóe lên một chấm xanh nhỏ.



• Một vai diễn mới - lại sắp bắt đầu.

* * *

Vậy là đã hết 15 chương của Phần mở đầu - đoạn đời đầu tiên của Minh

Một kẻ phàm giữa guồng quay công việc, biết mệt, biết tức, biết sợ.. Nhưng vẫn bước.

Tác biết, đọc đến đây có lẽ nhiều người sẽ nghĩ: "Sao truyện này chưa có gì quá kỳ ảo, chưa thấy tu luyện hay khí tâm gì rõ ràng?"

Đúng. Vì tác cố tình để mầm đạo nở dần, trong quá trình tu trong đời thường.

Minh vẫn là phàm nhân - như phần lớn chúng ta thôi.

Chỉ khác là, hắn bắt đầu biết quan sát hơi thở của mình, biết giữ tâm giữa xô bồ, biết sợ chính cái giả trong nụ cười hằng ngày.

Từ đó, đạo bắt đầu lóe - không phải bằng phép màu, mà bằng nhận thức.

Tác cảm ơn anh/chị/em đã đọc tới đây.

Đây là truyện đầu tay, nên chữ nghĩa còn vụng, nhịp chưa thật đều. Nhưng từng chương là từng lát đời tác đã đi qua - trong nghề, trong người, trong chính mình.

Nếu ai thấy có điều gì cần góp ý, hãy cứ nói.

Tác không sợ sai, chỉ sợ không còn ai đọc để mình sửa.

Cảm ơn vì đã đồng hành cùng Minh - cùng một kẻ phàm đang tập thở, giữa đời thật này.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back