63 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
3474 3
Kiếm tiền
Paul Thao đã kiếm được 34740 đ
Thoạt nghĩ, khi ta còn nhỏ, hồi còn đi học, sao ta dũng cảm đến vậy? Sao ta mạnh dạn đến vậy? Mỗi khi thầy cô giáo ra câu hỏi, mình luôn muốn tranh giành là người đầu tiên trả lời. Mỗi khi có nhiệm vụ mới, mình luôn muốn tranh giành để làm đầu tiên. Mỗi khi có bạn bè, người lớn nào đó nhờ tới mình giúp đỡ, mình luôn sẵn sàng. Tôi nhớ, hồi còn nhỏ, bất cứ ai nhờ tôi đi đâu, làm gì tôi đều nhận lời và làm rất tốt, rất gọn lẹ. Do đó mà nhiều người (cả làng) đều khen tôi nhanh nhẹn, chăm chỉ, hoạt bát, hiền lành, tốt bụng. Nhờ những lời khen và động viên ấy mà hoạt động nào tôi đều rất xuất sắc.

Ấy thế mà khi lớn hơn một chút, hồi đi học cấp 3, bây giờ nhìn nhận lại tôi thấy mình như sợ sệt hơn. Sợ vi phạm nội quy của lớp của trường, do đó đã bỏ lỡ đi rất nhiều cơ hội để giao lưu kết bạn, học tập. Đơn cử, chỉ vì sợ đá bóng trúng cửa sổ bị vỡ mà suốt ngày nhìn các bạn chơi bóng trong sự thèm thuồng. Các bạn biết đấy, hồi cấp 3 mình học trường nội trú. Sân cỏ không đủ chơi bóng đá, các bạn thưởng rủ nhau chơi trước sân nhà - nhà ký túc xá ở hai bên, giữa có khoảng trống làm sân bê tông. Hàng ngày, xế chiều là các bạn ra đó đá. Mình thèm lắm, nhưng chỉ đứng hành lang nhà ký túc xem các bạn đá trước mặt mình. Chỉ vì sợ nhỡ mình vào đá, chẳng may bóng bay đi đập vỡ cửa sổ ký túc thì bị kỷ luật hoặc phạt tiền. Ước gì trẻ như ngày xưa, khôn như bây giờ. Nếu hồi đó dũng cảm một chút thì đã được thỏa thích đam mê. Dù vỡ kính đi chăng nữa cả đám góp vào cũng chỉ vài chục nghìn/thằng. Nhưng ba năm có thấy vỡ cái nào đâu?

Lớn hơn càng co cụm mình nhiều hơn. Lên đại học, sinh viên rồi càng tự do, thích làm gì thì làm, không thích thì ngủ nướng, không muốn kết bạn với ai. Không tham gia các câu lạc bộ hay hoạt động ngoài nhà trường (Trừ các hoạt động tại nhà thờ). Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tiếc. Có rất nhiều thời gian và nhiều cơ hội để kiếm tiền, chằng hạn như bán hàng online. Nhưng hắn sợ, sợ vì mấy đứa bạn sẽ nhìn vào mình mà nói: Ê thằng đấy bán hàng online đấy, Ê! Nó bán hàng online mày ạ! Tại vì hồi đó bán hàng trên Faecbook chưa thịnh hành như bây giờ. Ai hay livestream bán hàng là lại được các bạn đưa ra bàn bạc. Vì thế mà sợ!

Cho đến khi đi làm, ôi lúc này hắn ta càng chỉ chú ý đến những gì thực sự đem lại lợi ích cho bản thân thì hắn mới làm. Không còn nhiệt tình giúp đỡ nhiều người khác nữa. Một phần vì hắn muốn giành tất cả cho gia đình và người thân. Một phần vì hắn cũng sợ làm cái này điều kia mà không thành thì lại mang tiếng. Nói tóm lại là không còn dám đương đầu như khi còn nhỏ nữa. Có phải lòng dũng cảm càng giảm đi khi ta một ngày lớn hơn không?
 
228 ❤︎ Bài viết: 8 Tìm chủ đề
1. Khi nhỏ thì đa số ai cũng ngây thơ, hồn nhiên, vui vẻ, nhiệt tình, năng nổ. Hiện tại bạn thấy bạn không còn như xưa nữa là do bạn đang trưởng thành, đang lớn lên thôi. Chẳng phải càng lớn, ta càng thông thái, học được nhiều thứ, biết nhiều thứ, đúng không. Mà biết nhiều thì mình cẩn thận hơn, làm việc có lựa chọn hơn, chứ không còn kiểu vô tư ngây ngô xông pha như ngày xưa. Vì ngày xưa mình thực ra cũng đâu biết gì nhiều. Chỉ có sức trẻ, sự hồn nhiên, năng nổ làm vốn. Giờ thì có kiế thức, có trải nghiệm, lại còn biết rõ mình thích gì, mình là ai, thì không phải là mình sẽ kén chọn, và suy nghĩ kỹ hơn trước khi làm gì đó sao.

2. Bán hàng online không có gì là xấu cả, có phải cướp giật hay giết người đâu àm xấu hổ. Có nhiều người làm và đã thành công mà. Chỉ cần bạn buôn bán đàng hoàng, không tạo scandal, làm gì quá đáng, kiểu chửi bới hay lỗ mãng là đucợ. Bán hàng chất lượng, không bán hàng giả, gây hại cho người mua. Dịch vụ tốt. Như vậy thì chẳng có gì phải xấu hổ. Tới lúc bạn thành công, bạn có thu nhập ổn định, người ta sẽ chuyển qua ghen tị, và bớt bàn tán lại thôi.

3. Bạn sẽ dũng cảm làm một việc gì đó khi đó là việc mà bạn tâm huyết, sở thích của bạn, hay mục tiêu lớn, hay là việc đó rất quan trọng với bạn, hay là có lợi ích cho những người bạn yêu thương. Đơn giản vậy thôi. Chứ lớn rồi, lo việc mình còn chưa xong, ai rảnh lo việc bao đồng đâu nè.
 
1,103 ❤︎ Bài viết: 91 Tìm chủ đề
Có phải "lòng dũng cảm" càng giảm đi khi ta một ngày lớn hơn không?

KHÔNG! :)

Đó là do sự quyết tâm thay đổi của một con người để trở nên dũng cảm hơn hay là hèn nhát đi theo thời gian mà thôi!

Mọi sự thật ra là do sự tự do lựa chọn của bản thân!

Ngoại cảnh chỉ là yếu tố phụ, trung tâm của mọi thứ là tại bản thân ta mà thôi!

Dũng cảm là một sự cố gắng, nỗ lực không ngừng nghỉ! Nó là một điều rất khó, không phải ai cũng làm được! :)

Bởi thế lòng dũng cảm là một đức tính quý giá!

Làm người hùng thì đương nhiên là khó! Còn làm một kẻ hèn hạ thì dễ dàng hơn rất nhiều!

Mỗi chúng ta, xuất phát điểm ban đầu, ai chẳng hèn hạ?

Bạn có đồng ý không? :)
 
229 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Khi còn học cấp 2, tôi có thể được xem là một học sinh gan dạ trong lớp. Mỗi khi giáo viên đặt câu hỏi, tôi đều là người đầu tiên xung phong trả lời. Mỗi khi có bài tập không hiểu rõ, tôi đều là người đầu tiên hỏi và nhờ giáo viên giảng lại bài. Việc ấy nhiều đến mức nó trở thành nguyên nhân mà các thầy cô trong lớp đều thân thuộc và tín nhiệm tôi.

Nhưng đến hiện tại, tôi đã là học sinh cấp 3, và mọi việc lại diễn ra theo một chiều hướng khác. Tôi không còn hăng hái như trước, à không, phải là tự ti và mặc cảm mới đúng. Tôi luôn ủ rũ trong giờ học, môn nào cũng thế. Mỗi khi giáo viên đặt câu hỏi, tôi cũng biết được ít nhiều, nhưng không hiểu sao lại chẳng muốn giơ tay. Có lẽ vì tôi bị sốc bởi kết quả kì thi tuyển sinh tồi tệ của mình vào 2 năm trước, cũng có thể là vì cảm giác thất bại luôn bủa vây lấy tôi.

Thực sự thì, đến giờ phút này tôi không biết phải làm gì nữa, khi sự dũng cảm của tôi cứ dần tàn lụi như thế!
 
63 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
@Cửu Ngạo nhiều khi mình cũng suy nghĩ đến việc này. Có lẽ vì bạn học quá nhiều, học nhiều nên bị áp lực, chán nản, không thấy hứng thú với kiến thức hằng ngày phải bị nhồi nhét nữa. Nhưng nếu bạn dành thời gian cho việc mình yêu thích nhiều hơn thì bạn sẽ lại thấy hăng hái và gan dạ thôi, khi mà bạn có được những thành công khởi đầu. VD: Trước mình học cũng có lúc rất chán, đặc biệt là môn Toán. Giải pháp của mình là chỉ học môn Toán sao cho không bị điểm kém, sau đó mình tập trung vào môn tiếng Anh, môn yêu thích của mình. Và tất nhiên học tiếng Anh theo cách của bản thân thì không hề mệt mỏi. Nhưng học trên lớp thì mệt là điều khó tránh^^^ Chúc bạn sẽ tìm lại động lực học!
 
228 ❤︎ Bài viết: 8 Tìm chủ đề
@DiDiDoan đúng rồi bạn. Sau khi ra trường mình đã bán hàng online và nhận ra biết trước như vậy mình bán từ lúc còn là sinh viên thì bây giờ đã thành công hơn nhiều rồi. Bây giờ mình chia sẻ lại cho rất nhiều bạn sinh viên là hãy tập bán hàng online đi, nhưng họ không chịu. ^^^

Chúc mừng bạn nha! Ít ra bạn cũng đã bắt đầu và thành công, cho dù bạn nghĩ rằng bạn nên làm thế sớm hơn, nhưng hãy nghĩ về thực tại và tương lai, rằng mọi chuyện đang rất ổn và có thể sẽ phát triển hơn nữa. Vậy thì bạn sẽ có thể tiến xa hơn.

Bán hàng, online hay offline không phải ai cũng làm được đâu bạn. Có khi người ta không có cái duyên với việc đó ấy. Như mình trước đây từng phụ gia đình kinh doanh nhỏ nhưng mình thực sự không giỏi mời khách, nói ngọt, hay tứ vấn gì mà làm ng ta muốn mua, và với mình thì nó như một cơn ác mộng vì tính mình khá khép kín.

Bán hàng online cũng giống vậy. Cần có chút duyên, chút khiếu, chút kiến thức và chút mạnh dạn. Bạn thật sự cũng rất tốt khi chi sẻ kinh nghiệm cho người khác. Nhưng cứ để đó, họ nghe bạn và sẽ tự đưa ra quyết định cho chính họ.

Chúc bạn vạn sự thành công hơn nhé.
 
83 ❤︎ Bài viết: 29 Tìm chủ đề
Thật ra mình cũng giống như bạn vậy. Nhiều lúc ngồi ngẫm lại những việc ngày bé làm mà tự thấy khâm phục bản thân, tại sao lại dám làm như vậy? Mà biết vì sao không? Vì người lớn bắt đầu có áp lực, có trách nhiệm và đặc biệt người lớn có ánh mắt soi mói của những người ngoài xã hội. Và những lúc hoảng loạn, sợ hãi mình đều sẽ nghĩ đến gia đình, mình không muốn họ thất vọng, càng không muốn họ lo lắng. Mình tin rằng, những điều sợ hãi lúc này sẽ khiến chúng ta vững vàng hơn, để sau này chính chúng ta sẽ là chỗ dựa cho những đứa trẻ khác nữa. Để chúng tự tin làm những điều mà chúng thích, như chúng ta ngày bé vậy đó. Chúc bạn, chúc chúng ta luôn kiên cường mạnh mẽ!
 
42 ❤︎ Bài viết: 31 Tìm chủ đề
Lòng dũng cảm có thể thay đổi theo thời gian, nhưng không hẳn là nó sẽ giảm đi khi chúng ta lớn lên. Thực tế, dũng cảm ở mỗi giai đoạn cuộc đời lại mang những sắc thái khác nhau. Khi còn trẻ, lòng dũng cảm có thể thể hiện qua sự dám thử thách, đối mặt với những nguy hiểm hoặc quyết định những điều chưa biết. Tuổi trẻ thường dễ dàng hành động theo cảm xúc và không sợ thất bại.

Tuy nhiên, khi lớn lên và trải qua nhiều kinh nghiệm, con người có xu hướng trở nên thận trọng hơn, suy nghĩ kỹ lưỡng hơn trước khi hành động. Điều này có thể khiến chúng ta cảm thấy mình ít dũng cảm hơn, nhưng thực tế, đó là sự trưởng thành trong việc đánh giá và xử lý rủi ro. Lòng dũng cảm của người trưởng thành có thể thể hiện qua việc đối diện với những thử thách lớn lao, như quyết định thay đổi nghề nghiệp, vượt qua khó khăn trong mối quan hệ, hay đứng vững trong những tình huống khó khăn về tinh thần và cảm xúc. Lòng dũng cảm không phải lúc nào cũng là việc dám làm những điều liều lĩnh, mà còn là việc dám đối diện với sự thật, dám chấp nhận sự thay đổi và tìm cách sống một cách có ý nghĩa, bất chấp những khó khăn.

Vì vậy, lòng dũng cảm có thể không giảm đi theo tuổi tác, mà nó thay đổi hình thức, trở nên sâu sắc và trưởng thành hơn.
 
2,622 ❤︎ Bài viết: 1667 Tìm chủ đề
Đúng. Mình nghĩ câu hỏi của bạn có phần đúng. Theo góc nhìn ếch ngồi đáy giếng của mình thì...

Hồi nhỏ, chúng ta luôn được quyền phát biểu cảm nghĩ. Lớn lên, chúng ta lại phải nhìn đến cảm nghĩ của người khác mà phát biểu.

Hồi nhỏ, giúp đỡ đổi lại những lời khen tán dương. Lớn lên, phải có ích mới đổi được sự tử tế của người khác.

Hồi nhỏ, không biết nội quy, được bảo bọc, được chỉ dạy. Lớn lên, trả bài nội quy từ hồi nhỏ mình đã học, không đúng thì sẽ bị trừng phạt.

Hồi nhỏ, bạn bạn bè bè chơi với nhau chỉ vì hợp tính cách, không tính toán lo âu. Lớn lên, bạn bạn bè bè chơi với nhau chỉ vì hợp trao đổi lợi ích.

Hồi nhỏ, không phải sống trong sự hẹp hòi của người lớn. Lớn lên, không thể sống lại sự hồn nhiên của tuổi trẻ.

Những sự đánh đổi lớn lên khiến cho con người ta nhìn rõ bản chất ích kỷ của thế giới. Không còn bị lừa dối bởi những thứ tốt đẹp chỉ được bộc lộ ra bên ngoài. Vì vậy, sự thất vọng và đề phòng của bạn là một điều dễ hiểu. Đặt niềm tin vào thứ nào đó luôn có sự đánh đổi. Do đó, bạn ít biểu lộ để tránh phiền phức, vì vốn dĩ ai cũng thích mình là trung tâm chứ không phải nhân vật ngoài lề. Con người ta sẵn sàng tuông ra lời nói xấu xí chỉ để người khác thụt lùi, để không nổi trội hơn mình mà thôi. Mặc dù mình với người ta chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Nói đúng thực tế, lòng dũng cảm của bạn không phải mất đi hay tụt dần đâu. Bạn đang nhầm lẫn cơ chế phòng thủ của bản thân mình, cơ bản bạn chỉ tính toán những khả năng thất bại và chọn né nó chứ không phải đối đầu trực tiếp. Vì bạn không muốn bị rắc rối. Bạn muốn mọi thứ ở trong vùng an toàn, thì đúng là bạn có một chút sợ; nhưng nhiều hơn là bạn không muốn đánh đổi hay đánh cược bất cứ thứ gì cả.

Đó là tại sao hồi nhỏ, bạn dám đương đầu, vì bạn đâu thể nhận thức mình đang đánh đổi hay đánh cược gì đâu nhỉ. Lớn lên, bạn mới biết mình đang có thứ gì, mình đã xây dựng những gì; và việc bước ra vùng an toàn có thể đánh đổi, hoặc đánh cược tất cả những thứ bạn có.

Nếu mình có đoán trật lất những gì trong tâm tư bạn thì thông cảm bỏ qua cho mình nhé. Chúc bạn một ngày tốt lành!
 
7,030 ❤︎ Bài viết: 3193 Tìm chủ đề
Nghe những lời chia sẻ của các bạn mà mình thấy ao ước thế. Bởi từ nhỏ đến lớn, mình chưa bao giờ nhận thấy bản thân mình đã từng dũng cảm cả!

Ví dụ thế này, từ nhỏ, khi mình còn rất nhỏ á, chỉ khoảng 4-5 tuổi thôi, mình có cái bờm tóc đẹp lắm nhưng bị một nhỏ cạnh nhà làm gãy. Thế mà mình không dám nói gì, về nhà còn nói dối mẹ là mình không cẩn thận đánh rơi xuống ao cá gần nhà, mình bị mắng vì không cẩn thận mà không dám nói thật ra.

Rồi lớn hơn chút, khi đi học, cô giáo có hỏi ai biết thì trả lời. Mình có biết thì cũng không dám dơ tay, trừ khi thầy cô chỉ mặt gọi tên.

Rồi lớn hơn nữa, khi có người tỏ ý muốn hẹn hò với mình, cũng không hẳn mình không thích người ta nhưng mình cứ lo trước lo sau, lo bị lừa, lo không xứng với người ta. Thế là kết quả luôn là mình chạy trối chết rồi về nhà lại khó chịu một mình!

Nói chung thì, mình nghĩ dũng cảm hay mềm yếu đã là bản tính mỗi người rồi. Hành xử ra sao là do chính bản thân quyết định. Còn việc thay đổi giữa lúc nhỏ và khi lớn chỉ là do sự thay đổi về nhận thức, để bản thân mỗi người lựa chọn quyết định tốt hơn thôi.
 
1,026 ❤︎ Bài viết: 476 Tìm chủ đề
Người khác không biết sao, nhưng đám bạn học chung của tôi thì vẫn vậy. Thời đi học tôi đã thấy chúng nó bần tiện, hèn hạ, gió chiều nào che chiều đấy 1 cách đáng khinh. Lớn lên vẫn vậy.

Riêng tôi thì tôi thấy mình thực dụng hơn, tính toán hơn lúc tôi còn nhỏ hay thời tôi còn đi học. Kiểu như, khi tôi kết bạn với 1 người thì người giống tính tôi thì chơi được với tôi thì không nói làm gì. Nếu không, người đấy phải giàu thì tôi mới chơi với người đấy, đại loại vậy.

Thời đi học do nhà nghèo nên suy nghĩ của tôi cũng hơi tiêu cực, bi quan, bây giờ vẫn vậy. Ngoài ra, tôi thực dụng hơn, tính toán hơn thời còn đi học.

Viết đến đây tôi lại nhớ 1 câu nói của Joker trong phim Batman: 'Mày sẽ chết như 1 người hùng hoặc sẽ sống đủ lâu để thành người xấu".
 
13 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Người khác không biết sao, nhưng đám bạn học chung của tôi thì vẫn vậy. Thời đi học tôi đã thấy chúng nó bần tiện, hèn hạ, gió chiều nào che chiều đấy 1 cách đáng khinh. Lớn lên vẫn vậy.

Riêng tôi thì tôi thấy mình thực dụng hơn, tính toán hơn lúc tôi còn nhỏ hay thời tôi còn đi học. Kiểu như, khi tôi kết bạn với 1 người thì người giống tính tôi thì chơi được với tôi thì không nói làm gì. Nếu không, người đấy phải giàu thì tôi mới chơi với người đấy, đại loại vậy.

Thời đi học do nhà nghèo nên suy nghĩ của tôi cũng hơi tiêu cực, bi quan, bây giờ vẫn vậy. Ngoài ra, tôi thực dụng hơn, tính toán hơn thời còn đi học.

Viết đến đây tôi lại nhớ 1 câu nói của Joker trong phim Batman: 'Mày sẽ chết như 1 người hùng hoặc sẽ sống đủ lâu để thành người xấu".

Đừng mãi nhìn vào mặt bi quan hay cái không tốt trong quá khứ, nếu không nó mãi mãi ảnh hưởng bản thân b ở cả hiện tại và tương lai. Cũng đừng coi thường người nghèo và bợ đỡ kẻ giàu bởi trong mắt kẻ giàu thì b cũng không khác gì kẻ nghèo mà b coi thường

Thực dụng không xấu nhưng nếu chỉ biết mỗi thực dụng và không biết xây dựng từ thật lòng thì xung quanh mãi mãi sẽ chỉ có những mối quan hệ dùng 1 lần mà thôi, nói đúng hơn là plastic, nhìn thì tưởng đẹp mà vốn chả có giá trị thật gì, đụng nước sôi là nát
 
1,026 ❤︎ Bài viết: 476 Tìm chủ đề
Đừng mãi nhìn vào mặt bi quan hay cái không tốt trong quá khứ, nếu không nó mãi mãi ảnh hưởng bản thân b ở cả hiện tại và tương lai. Cũng đừng coi thường người nghèo và bợ đỡ kẻ giàu bởi trong mắt kẻ giàu thì b cũng không khác gì kẻ nghèo mà b coi thường

Thực dụng không xấu nhưng nếu chỉ biết mỗi thực dụng và không biết xây dựng từ thật lòng thì xung quanh mãi mãi sẽ chỉ có những mối quan hệ dùng 1 lần mà thôi, nói đúng hơn là plastic, nhìn thì tưởng đẹp mà vốn chả có giá trị thật gì, đụng nước sôi là nát

Hình như bạn hơi nhầm, bạn nghĩ tôi ghét bọn bạn học chung của tôi vì chúng nó nghèo?

Tôi ghét chúng nó vì chúng nó vừa nghèo vừa bần tiện, vừa hèn hạ, vừa giói chiều nào che chiều đấy 1 cách đáng khinh. Đừng nói tôi sao không chửi thẳng mặt chúng nó nhé?

Tôi chẳng chửi chúng nó mấy lần trên Facebook vì chúng nó từng khinh thường, xa lánh tôi.

Còn đâu phải tôi kết bạn với 1 người chỉ vì tiền, tôi kết bạn với 1 người vì người đấy giống tính tôi nữa. Được chưa?

Và bạn làm ơn đừng nhét chữ vào miệng tôi, tôi nói tôi khinh thường người nghèo, bợ đỡ người giàu bao giờ vậy?
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back