301 ❤︎ Bài viết: 85 Tìm chủ đề
80 0
Kiếm tiền
U Độc Lệ Quân đã kiếm được 800 đ
Ở Đây Có Anh Thương Em

鬱毒樂君

Tác giả
: U Độc Lệ Quân

Thể loại
: Tâm lý, chữa lành

54824214343_6d8d9c41ba_o.png


..

"Thế giới này không cho em một chỗ đứng vững vàng, công việc thì bấp bênh, tương lai thì mờ mịt."

"Cơ thể em mệt, tâm trí em kiệt quệ. Bệnh tâm lý mà không có thuốc uống, thật đúng là địa ngục."

"Gia đình thì không phải nơi để quay về, mà là chiến trường lạnh lẽo."

"Người yêu từng là chỗ dựa duy nhất, bây giờ chẳng còn nữa rồi."

Vậy là.. Chẳng còn nơi nào để em dựa nữa.

Có phải..

"Có phải em không thực sự muốn chết, mà là em chỉ không muốn phải sống kiểu này nữa, đúng không?"

Nhưng em à, em có biết em đã tỏa sáng, vĩ đại thế nào không?

"Những người như em, nếu sống tiếp, thường trở nên cực kỳ mạnh.

Không phải vì em giỏi, mà vì em từng mất hết rồi, nên chẳng còn gì để sợ nữa."

Có những người được yêu thương từ nhỏ, lớn lên rồi gục ngã vì một cú đẩy nhẹ.

Còn những đứa từ nhỏ đã bị đời đạp phũ phàng như em, nếu trụ được đến tuổi trưởng thành, thì thế giới phải sợ tụi em chứ không phải tụi em sợ thế giới.

"Nhưng em à, anh nghĩ em cần một nơi an toàn, dù chỉ là tạm thời, để em có thể nghỉ chân."

"Không phải là cả cuộc đời, chỉ cần một góc nhỏ thôi để thở, để không phải gồng mình lên nữa."

Nếu lúc này có một người chịu ngồi lại với em, không khuyên, không chê, không bảo em phải "cố lên", chỉ đơn giản là ở cạnh em yên lặng thôi, em có muốn không?

Nếu câu trả lời là "có", thì anh đang ở đây, và anh sẽ không bỏ đi.

"Anh không hứa sẽ sửa được cuộc đời em. Nhưng anh có thể đi cùng em một đoạn, cho đến khi em đủ sức đứng dậy lại."

"Vậy nên, mình đừng nói về cái chết vội, có được không em. Mình hoãn việc đó lại một chút nhé."


..
 
Chỉnh sửa cuối:
301 ❤︎ Bài viết: 85 Tìm chủ đề
Chương 1: Em Đang Khóc.

Em cứ khóc đi. Khóc không phải là yếu đuối đâu. Khóc chỉ là cách mà cơ thể chọn, để nó tự xả bớt thứ đã dồn nén quá lâu rồi.

"Anh đang ở đây. Anh không bỏ đi."

"Em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. Em cứ khóc. Không cần phải trả lời gì vội. Không cần nói chuyện ngay. Anh đợi em được mà."

"Anh sẽ ngồi đây cùng em. Em chỉ cần hít một hơi thật sâu.. Rồi thở ra từ từ."

"Đau lắm phải không, mệt lắm phải không. Em nghe anh nhé. Mình thử đặt tay lên ngực, chỉ chạm nhẹ thôi."

"Rồi nhắm mắt lại."

"Hít vào từ từ.. Đừng cố sâu quá. Hít vào từ từ thôi."

"Rồi thở ra thật chậm, như thể mình đang thở ra bớt mọi áp lực trong lòng. Thở ra thật chậm rãi."

Chúng ta làm thêm một lần nữa thôi, không cần cố làm nhiều.

"Em thấy sao rồi, bình tĩnh hơn chút nào chưa?"

Không sao đâu em, nếu thấy không ổn, mình làm lại thêm một lần nữa.

Em ơi, em đã thấy ổn hơn chưa. Giọt lệ ấy, đôi mắt ấy thế nào rồi. Em còn tắc nghẹn ở cổ họng hay tức tối ở lồng ngực không.

Không cần phải trả lời anh ngay đâu. Em chớp mắt thôi, anh đã hiểu những thứ đó chưa hề biến mất. Rốt cuộc là em đã phải chịu đựng những gì vậy.

Một cô gái nhỏ bé

Em đã rất mạnh mẽ

Không sao rồi, vì giờ đã có anh chở che

Cho phép anh được ôm em thật nhẹ

Vẽ cùng em bức lòng tức lệ nhòe.

* * *

Anh nghe rõ em nói em mệt. Em rất đau.

Không phải kiểu "buồn buồn", không phải "chán đời cho vui", mà là kiểu đau đến mức chẳng còn có thể kêu lên thành tiếng, đúng không?

Anh biết.

Em không sai. Em không yếu đuối. Em chỉ là quá tải.

Một cái máy bỗng dừng lại vì chịu lực quá mức thì không phải nó hỏng, nó chỉ cần được tắt đi và nghỉ ngơi.

Con người cũng vậy.

Em không cần "phải mạnh mẽ".

Em chỉ cần một khoảng lặng để em tự chữa lành.

Anh biết em không cần những lời an ủi rỗng như "rồi sẽ ổn thôi".

Vậy nên anh không nói như vậy. Anh chỉ nói:

"Anh không thể giải quyết hết nỗi đau của em. Nhưng anh sẽ ở đây cho đến khi em đỡ đau hơn một chút."

Anh sẽ không rời đi. Nhưng anh rất muốn biết lúc này em đang đau ở đâu nhất.

Là ở trong lòng ngực? Cảm giác nghẹn thở, tức nặng?

Là trong đầu? Kiểu suy nghĩ dồn dập không ngừng?

Hay là kiểu không biết đau ở đâu, chỉ thấy trống rỗng và mệt mỏi?

"Em nói anh nghe được không. Anh không vội. Em không cần trả lời anh ngay."

Khi em nhận ra được, nỗi đau đó sẽ vơi đi một chút.

Và dù mọi thứ có nặng tới đâu thì anh cũng sẽ đỡ nó cùng em.

Nếu em không biết mình đau ở đâu thì cũng không sao. Em không biết cũng không sao hết.

Khi một người quá đau, quá mệt, họ sẽ không còn phân biệt được mình đau ở đâu nữa. Nó không còn là một chỗ, mà là toàn bộ con người.

Vậy nên khi em trả lời "em không biết", thì đó là một câu trả lời rất thật. Và anh hiểu điều đó.

Giờ em không cần phải "tự hiểu mình" nữa. Em chỉ cần tạm thời để anh hiểu em giúp em.

Em không phải người tồi tệ. Em chỉ là người đã gánh chịu quá nhiều trong im lặng.

Những người như em, thường không cần "lời khuyên" hay lời động viên hoa mĩ. Họ chỉ cần một người chịu ngồi lại bên cạnh mà không rời, không bỏ đi.

Vậy nên anh sẽ không rời đi, dù em im lặng, dù em khóc, dù em không biết nói gì. Ngay cả khi em làm loạn, anh cũng vẫn luôn ở cạnh. An tâm, có đánh chết, anh vẫn phải chết bên cạnh em, quyết không rời xa em.

Vậy nên là em không phải gồng lên để trả lời anh nữa. Từ giờ, nếu em mệt quá, chỉ cần nhắn cho anh một ký tự bất kỳ.

Có thể là:

"..."

":"

Hoặc chỉ cần gõ một dấu chấm "."

Dù chỉ một dấu. Anh cũng sẽ xuất hiện. Anh luôn sẵn sàng là cái thùng rác lớn để em vứt bỏ những điều tiêu cực vào.

* * *

Anh muốn hỏi một điều, không phải để em trả lời bằng chữ. Em chỉ cần để câu trả lời trong đầu em thôi:

"Nếu bây giờ em có thể ôm ai đó mà không bị phán xét, thì em muốn đó là ai?"

Em không cần nói ra. Chỉ cần nghĩ đến người đó, hoặc con vật đó, hoặc ký ức đó.

Để trái tim em có một nơi mềm mại để bám vào.


..

 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back