Chương 30: Săn Đêm
Ai là con mồi?
Ai là con mồi?
"Gửi Tư Tư bé nhỏ!
Thật khó khăn để viết cho Tư Tư những dòng này nhưng anh không đủ bản lĩnh để đứng trước mặt Tư Tư nói những lời thiếu trách nhiệm này. Là anh nhu nhược nên mới để Tư Tư bé nhỏ phải uất ức mà gã cho kẻ thù, là anh không đủ bản lĩnh, không xứng làm một bậc đế vương. Tư Tư của anh vốn đã chịu nhiều tủi phận vậy mà giờ đây còn phải bỏ mặc trái tim vì lê dân bách tính mà hi sinh hạnh phúc trăm năm. Anh biết có nói ngàn vạn lời cũng bằng không bởi anh không thể thay đổi cục diện hiện tại. Anh viết thư này cho Tư Tư không phải vì muốn Tư Tư tha thứ cho anh, anh không có quyền đó mà anh muốn báo với Tư Tư rằng Hoa Hoa đã trở về. Nhưng mà, Hoa Hoa chẳng còn là Hoa Hoa của chúng ta nữa rồi. Tư Tư hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định có muốn gặp lại Hoa Hoa hay không. Vài dòng ngắn ngủi mong Tư Tư bình an, vui vẻ.
Người anh bất tài của Tư Tư
Si"
Đọc lá thư Trịnh Si gửi cho mình mà Thiên Tư không kiềm được nước mắt. Nàng chưa từng oán trách hay đổ lỗi cho ai, kể cả số phận, là nàng tự quyết định cuộc đời nàng. Nàng khóc là vì Hoa Hoa của nàng cuối cùng đã trở về. Năm năm mòn mỏi, nhớ thương, lo lắng và sợ hãi cuối cùng nàng cũng đã chờ được này người trở về. Nàng chỉ muốn gặp được Hoa Hoa một lần trước khi về nơi xa xôi bất tận kia.
Không biết là thiên thời, địa lợi hay quý nhân phù trợ, mà trông đêm Thiên Tư muốn bỏ trốn, Hoàng thành lại bốc cháy. Một quận chúa bé nhỏ trói gà không chặt lại có thể dễ dàng tìm đến trấn Trung Sơn, vào được võ đường như chốn không người. Theo một thói quen cũ kỹ, Hoa Hoa sẽ ở nơi nhiều nắng nhất, hoa nở lung linh nhất. Thiên Tư cứ thế mà đi đến gian nhà bên hồ, cứ thế mà gặp được Hoa Hoa của nàng, cứ thế mà như con mèo nhỏ rúc vào lòng Hoa Hoa ngủ say. Đã từ rất lâu, rất lâu, rất rất rất lâu rồi, Thiên Tư mới cảm nhận được sự bình yên này. Lúc Hoa Hoa rời đi, nàng biết chứ nhưng không sao, Hoa Hoa sẽ trở về vào sớm mai, trước khi nàng thức dậy, bao giờ cũng thế. Nàng đâu còn lạ gì với những cuộc săn đêm của Hoa Hoa.
Bên này, Kiếm Trung đã tỉnh lại sau cơn ngủ say. Chàng vẫn chưa kịp nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với mình thì đã nghe tiếng động trên máy nhà. Như một phản xạ tự nhiên chàng thay nhanh quần áo, cầm Hắc Kiếm đuổi theo. Chàng vừa thay đồ cũng vừa nhận ra đồ trên người chàng của hiện tại khác với bộ đồ trước lúc chàng thiếp đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Kiếm Trung đâu có nhiều thời gian để suy nghĩ, kẻ địch trước mắt đuổi theo mới quan trọng. Chàng đuổi theo đến gian nhà bên hồ thì Hoa Vương cũng nghe động mà phi lên máy nhà. Hai người nhìn nhau không nói gì cùng đuổi theo kẻ đột nhập. Hai người đuổi theo một đoạn xa thì nhận ra mình đang ở một khu đất trống, gần nghĩa địa nên khá là âm u, hoang vắng. Hoa Vương nhoẻn miệng cười vờ nói:
"Chúng ta bị săn rồi?"
Kiếm Trung liếc nhìn Hoa Vương, tay đặt trên thanh Hắc Kiếm, cảnh giác tứ bề, chỉ chờ kẻ địch xuất hiện.
Đêm thanh vắng, mấy con ếch, con nhái kêu ồm ộp, tiếng chó sủa xa xa, tiếng quạ kêu chốc chốc vang lên khiến cho khung cảnh càng thêm ghê gợn. Kiếm Trung đang tập trung cao độ, còn Hoa Vương thì mân mê lọn tóc nhỏ chờ đợi cuộc săn, đôi mắt nàng đỏ ngầu trong đêm tối khiến cho người ta lầm tưởng nàng là dã thú chứ chẳng phải người. Một cơn gió lạnh thoảng qua mang theo mùi hôi thối khiến Kiếm Trung khó chịu. Chàng đưa cánh tay lên che mũi, bàn tay vẫn nắm chặt chui kiếm. Hoa Vương nhìn thấy liền hỏi chàng:
"Ngươi đánh được không?"
"Ta đánh được nhưng cái mùi này kinh quá."
Hoa Vương nghe Kiếm Trung nói thành thật như vậy liền bật cười. Lấy trong người ra một cái khăn tay. Trên khăn tay có mùi của bạch liên hương. Kiếm Trung cầm lấy khăn tay đưa lên mũi ngửi cơn khó chịu liền dịu xuống. Chàng lấy khăn giấu vào trong tay áo, để lúc cần có thể dễ dàng sủ dụng.
"Rốt cuộc đó là mùi gì?"
"Mùi của huyết nhân. Ta cũng ghét mùi đó nhưng không làm quá như ngươi."
Kiếm Trung nghe thế thì ngượng đỏ mặt, chàng thật sự làm quá hay sao?
Kiếm Trung chưa cảm nhận được hết sự ngượng ngùng thì một làn khí lạnh kèm theo những đoạn tơ từ trong bóng đêm đánh tới. Như một ánh chớp chàng rút Hắt kiếm cắt đứt tơ. Chàng là kẻ luyện độc, Hoa Vương thì không cần nói, chất độc từ những sợi tơ này sẽ chẳng ảnh hưởng đến ai ngoài kẻ thù, chàng cứ thế mà tha hồ cắt. Vả lại tơ của bọn huyết nhân so với kim tơ của Hoa Vương thật sự có một khoảng cách quá xa, chàng không cần dùng sức cũng có thể cắt đứt. Chỉ là mùi của huyết nhân khiến chàng thật sự khó chịu. Chàng đưa cánh tay có giữ khăn tay của Hoa Vương lên ngửi cố xua đi mùi tanh tưởi hôi thối kia.
Dường như huyết nhân biết không thể đánh lén được Kiếm Trung nên đồng loạt cùng nhau bước ra từ bóng tối, vây hãm lấy chàng, đồng loạt phát ra hoặc tâm hương mê hoặc chàng. Kẻ luyện tầm xưa nay đều là nữ, chưa từng có nam nhân nên bốn cô gái luyện huyết nhân kia nào biết Kiếm Trung cũng là kẻ luyện tầm nhưng lại là nghịch hệ với họ. Bốn cô gái thân hình mảnh khảnh, dùng khăn lụa che mặt đang cố mê hoặc Kiếm Trung. Nhìn Kiếm Trung khổ sở chống đỡ với hoặc tâm hương bọn họ cứ ngỡ ngàng chỉ một chút nữa thôi, khi chàng không còn kiềm nén hơi thở được nữa sẽ dễ dàng buông xuôi, sẽ bị điều khiển, sẽ bị các nàng hút cạn máu.
Hoa Vương đứng bên ngoài nhìn thấy Kiếm Trung chịu đựng cái mùi tanh hôi đó cũng có chút mũi lòng nhưng phải để chàng rèn luyện sức chịu đựng, không thể cứ để chàng mất kiểm soát bản thân mãi được. Kiếm Trung trong vòng vây đang cố gồng mình chịu đựng, bọn họ có tới bốn người, còn chàng chỉ có một chiếc khăn tay, thật là không thể chống đỡ nổi. Không phải chàng không muốn cầu cứu Hoa Vương mà là không thể lên tiếng bởi chàng đang cố gắng kiềm nén hơi thở không thể hở môi. Hoa Vương sau một hồi lâu nhìn Kiếm Trung bị hành hạ, cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ tất cả.
"Đừng cố nữa, hoặc tâm hương của các ngươi đối với độc tầm chỉ sự hôi thối mà thôi".
Lời này của Hoa Vương đã khiến sự nghi ngờ của bốn cô gái kia là đúng. Sau khi phát hoặc tâm hương được một lúc thì họ nhận ra có gì đó không đúng ở Kiếm Trung, chàng không hề bị mê hoặc mà còn tỏ ra đau đớn, khó chịu, họ chỉ nghỉ là do chàng đang cố nín thở mà thôi. Giờ thì họ đã biết hoặc tâm hương không có tác dụng với chàng. Nhưng họ cũng đồng thời nhận ra, hoặc tâm hương dù không mê hoặc được Kiếm Trung cũng khiến chàng không thể tấn công họ. Chàng sớm muộn gì cũng không thể chống đỡ nổi mà để bọn họ hút cạn từng dòng máu.
Đột nhiên từ trong bóng tối một cô gái khác phi thẳng đến chỗ Hoa Vương, đánh vào vai Hoa Vương một chưởng thật mạnh kèm theo độc chất của huyết tầm. Hoa Vương bị đánh bất ngờ loạng choạng ngã khuỵu xuống đất, kèm theo một tiếng hét đau đớn. Kiếm Trung hốt hoảng muốn rút kiếm tương trợ nhưng lại bị mùi của hoặc tâm hương làm cho đầu choáng mắt hoa không thể cử động. Bọn Huyết nhân nhìn thấy Hoa Vương cùng Kiếm Trung thất thế liền thừa thắng xông lên, đồng loạt tấn công cả hai, giải quyết một cách nhanh gọn.
Thật khó khăn để viết cho Tư Tư những dòng này nhưng anh không đủ bản lĩnh để đứng trước mặt Tư Tư nói những lời thiếu trách nhiệm này. Là anh nhu nhược nên mới để Tư Tư bé nhỏ phải uất ức mà gã cho kẻ thù, là anh không đủ bản lĩnh, không xứng làm một bậc đế vương. Tư Tư của anh vốn đã chịu nhiều tủi phận vậy mà giờ đây còn phải bỏ mặc trái tim vì lê dân bách tính mà hi sinh hạnh phúc trăm năm. Anh biết có nói ngàn vạn lời cũng bằng không bởi anh không thể thay đổi cục diện hiện tại. Anh viết thư này cho Tư Tư không phải vì muốn Tư Tư tha thứ cho anh, anh không có quyền đó mà anh muốn báo với Tư Tư rằng Hoa Hoa đã trở về. Nhưng mà, Hoa Hoa chẳng còn là Hoa Hoa của chúng ta nữa rồi. Tư Tư hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định có muốn gặp lại Hoa Hoa hay không. Vài dòng ngắn ngủi mong Tư Tư bình an, vui vẻ.
Người anh bất tài của Tư Tư
Si"
Đọc lá thư Trịnh Si gửi cho mình mà Thiên Tư không kiềm được nước mắt. Nàng chưa từng oán trách hay đổ lỗi cho ai, kể cả số phận, là nàng tự quyết định cuộc đời nàng. Nàng khóc là vì Hoa Hoa của nàng cuối cùng đã trở về. Năm năm mòn mỏi, nhớ thương, lo lắng và sợ hãi cuối cùng nàng cũng đã chờ được này người trở về. Nàng chỉ muốn gặp được Hoa Hoa một lần trước khi về nơi xa xôi bất tận kia.
Không biết là thiên thời, địa lợi hay quý nhân phù trợ, mà trông đêm Thiên Tư muốn bỏ trốn, Hoàng thành lại bốc cháy. Một quận chúa bé nhỏ trói gà không chặt lại có thể dễ dàng tìm đến trấn Trung Sơn, vào được võ đường như chốn không người. Theo một thói quen cũ kỹ, Hoa Hoa sẽ ở nơi nhiều nắng nhất, hoa nở lung linh nhất. Thiên Tư cứ thế mà đi đến gian nhà bên hồ, cứ thế mà gặp được Hoa Hoa của nàng, cứ thế mà như con mèo nhỏ rúc vào lòng Hoa Hoa ngủ say. Đã từ rất lâu, rất lâu, rất rất rất lâu rồi, Thiên Tư mới cảm nhận được sự bình yên này. Lúc Hoa Hoa rời đi, nàng biết chứ nhưng không sao, Hoa Hoa sẽ trở về vào sớm mai, trước khi nàng thức dậy, bao giờ cũng thế. Nàng đâu còn lạ gì với những cuộc săn đêm của Hoa Hoa.
Bên này, Kiếm Trung đã tỉnh lại sau cơn ngủ say. Chàng vẫn chưa kịp nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với mình thì đã nghe tiếng động trên máy nhà. Như một phản xạ tự nhiên chàng thay nhanh quần áo, cầm Hắc Kiếm đuổi theo. Chàng vừa thay đồ cũng vừa nhận ra đồ trên người chàng của hiện tại khác với bộ đồ trước lúc chàng thiếp đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Kiếm Trung đâu có nhiều thời gian để suy nghĩ, kẻ địch trước mắt đuổi theo mới quan trọng. Chàng đuổi theo đến gian nhà bên hồ thì Hoa Vương cũng nghe động mà phi lên máy nhà. Hai người nhìn nhau không nói gì cùng đuổi theo kẻ đột nhập. Hai người đuổi theo một đoạn xa thì nhận ra mình đang ở một khu đất trống, gần nghĩa địa nên khá là âm u, hoang vắng. Hoa Vương nhoẻn miệng cười vờ nói:
"Chúng ta bị săn rồi?"
Kiếm Trung liếc nhìn Hoa Vương, tay đặt trên thanh Hắc Kiếm, cảnh giác tứ bề, chỉ chờ kẻ địch xuất hiện.
Đêm thanh vắng, mấy con ếch, con nhái kêu ồm ộp, tiếng chó sủa xa xa, tiếng quạ kêu chốc chốc vang lên khiến cho khung cảnh càng thêm ghê gợn. Kiếm Trung đang tập trung cao độ, còn Hoa Vương thì mân mê lọn tóc nhỏ chờ đợi cuộc săn, đôi mắt nàng đỏ ngầu trong đêm tối khiến cho người ta lầm tưởng nàng là dã thú chứ chẳng phải người. Một cơn gió lạnh thoảng qua mang theo mùi hôi thối khiến Kiếm Trung khó chịu. Chàng đưa cánh tay lên che mũi, bàn tay vẫn nắm chặt chui kiếm. Hoa Vương nhìn thấy liền hỏi chàng:
"Ngươi đánh được không?"
"Ta đánh được nhưng cái mùi này kinh quá."
Hoa Vương nghe Kiếm Trung nói thành thật như vậy liền bật cười. Lấy trong người ra một cái khăn tay. Trên khăn tay có mùi của bạch liên hương. Kiếm Trung cầm lấy khăn tay đưa lên mũi ngửi cơn khó chịu liền dịu xuống. Chàng lấy khăn giấu vào trong tay áo, để lúc cần có thể dễ dàng sủ dụng.
"Rốt cuộc đó là mùi gì?"
"Mùi của huyết nhân. Ta cũng ghét mùi đó nhưng không làm quá như ngươi."
Kiếm Trung nghe thế thì ngượng đỏ mặt, chàng thật sự làm quá hay sao?
Kiếm Trung chưa cảm nhận được hết sự ngượng ngùng thì một làn khí lạnh kèm theo những đoạn tơ từ trong bóng đêm đánh tới. Như một ánh chớp chàng rút Hắt kiếm cắt đứt tơ. Chàng là kẻ luyện độc, Hoa Vương thì không cần nói, chất độc từ những sợi tơ này sẽ chẳng ảnh hưởng đến ai ngoài kẻ thù, chàng cứ thế mà tha hồ cắt. Vả lại tơ của bọn huyết nhân so với kim tơ của Hoa Vương thật sự có một khoảng cách quá xa, chàng không cần dùng sức cũng có thể cắt đứt. Chỉ là mùi của huyết nhân khiến chàng thật sự khó chịu. Chàng đưa cánh tay có giữ khăn tay của Hoa Vương lên ngửi cố xua đi mùi tanh tưởi hôi thối kia.
Dường như huyết nhân biết không thể đánh lén được Kiếm Trung nên đồng loạt cùng nhau bước ra từ bóng tối, vây hãm lấy chàng, đồng loạt phát ra hoặc tâm hương mê hoặc chàng. Kẻ luyện tầm xưa nay đều là nữ, chưa từng có nam nhân nên bốn cô gái luyện huyết nhân kia nào biết Kiếm Trung cũng là kẻ luyện tầm nhưng lại là nghịch hệ với họ. Bốn cô gái thân hình mảnh khảnh, dùng khăn lụa che mặt đang cố mê hoặc Kiếm Trung. Nhìn Kiếm Trung khổ sở chống đỡ với hoặc tâm hương bọn họ cứ ngỡ ngàng chỉ một chút nữa thôi, khi chàng không còn kiềm nén hơi thở được nữa sẽ dễ dàng buông xuôi, sẽ bị điều khiển, sẽ bị các nàng hút cạn máu.
Hoa Vương đứng bên ngoài nhìn thấy Kiếm Trung chịu đựng cái mùi tanh hôi đó cũng có chút mũi lòng nhưng phải để chàng rèn luyện sức chịu đựng, không thể cứ để chàng mất kiểm soát bản thân mãi được. Kiếm Trung trong vòng vây đang cố gồng mình chịu đựng, bọn họ có tới bốn người, còn chàng chỉ có một chiếc khăn tay, thật là không thể chống đỡ nổi. Không phải chàng không muốn cầu cứu Hoa Vương mà là không thể lên tiếng bởi chàng đang cố gắng kiềm nén hơi thở không thể hở môi. Hoa Vương sau một hồi lâu nhìn Kiếm Trung bị hành hạ, cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ tất cả.
"Đừng cố nữa, hoặc tâm hương của các ngươi đối với độc tầm chỉ sự hôi thối mà thôi".
Lời này của Hoa Vương đã khiến sự nghi ngờ của bốn cô gái kia là đúng. Sau khi phát hoặc tâm hương được một lúc thì họ nhận ra có gì đó không đúng ở Kiếm Trung, chàng không hề bị mê hoặc mà còn tỏ ra đau đớn, khó chịu, họ chỉ nghỉ là do chàng đang cố nín thở mà thôi. Giờ thì họ đã biết hoặc tâm hương không có tác dụng với chàng. Nhưng họ cũng đồng thời nhận ra, hoặc tâm hương dù không mê hoặc được Kiếm Trung cũng khiến chàng không thể tấn công họ. Chàng sớm muộn gì cũng không thể chống đỡ nổi mà để bọn họ hút cạn từng dòng máu.
Đột nhiên từ trong bóng tối một cô gái khác phi thẳng đến chỗ Hoa Vương, đánh vào vai Hoa Vương một chưởng thật mạnh kèm theo độc chất của huyết tầm. Hoa Vương bị đánh bất ngờ loạng choạng ngã khuỵu xuống đất, kèm theo một tiếng hét đau đớn. Kiếm Trung hốt hoảng muốn rút kiếm tương trợ nhưng lại bị mùi của hoặc tâm hương làm cho đầu choáng mắt hoa không thể cử động. Bọn Huyết nhân nhìn thấy Hoa Vương cùng Kiếm Trung thất thế liền thừa thắng xông lên, đồng loạt tấn công cả hai, giải quyết một cách nhanh gọn.