- Xu
- 44,529
Chương 20: Quỷ dữ
Chưa từng trông thấy
Chưa từng trông thấy
Cả một đêm dài Hoa Vương gần như không chợp mắt. Xưa nay đều thế, những lúc cơ thể nàng bị thương hay suy yếu nàng đều không ngủ. Bởi với một kẻ như nàng, đây là cơ hội hiếm hoi cho kẻ thù ra tay, chỉ cần một chút lơ là thì mạng của nàng, thậm chí cả một cơ đồ cũng có thể sụp đổ. Dẫu cho bây giờ sẽ chẳng có gì sụp đổ bởi sự ra đi của nàng thì nàng vẫn không bỏ được thói quen đã theo nàng từ khi còn là một đứa trẻ. Chiến trường máu lửa, thâm cung sâu thẳm, lòng người gian trá.. tất cả luôn nhắc nhớ nàng không được phép yếu mềm.
Hoa Vương bắn những sợi tơ óng ánh vào trong chiếc lọ chứa đọc có dán ngày tháng sử dụng bên ngoài. Ngày tháng ghi rõ là phải hơn mười ngày nữa nàng mới được dùng đến nhưng đây chẳng phải là lọ đầu tiên. Nàng biết hậu quả của việc này, nàng cũng nhớ rất kỹ lời dặn của Hạt Linh nhưng hàng không thể làm khác. Nếu trách thì trách cái kẻ kia không chịu nghe lời nàng, chàng chẳng ngoan ngoãn gì cả. Vừa nghĩ đến Kiếm Trung nàng lại tức giận, hừ một tiếng.
Hoa Vương cũng chẳng tức giận lâu bởi nàng đang bận cảm nhận sự căng đầy độc chất theo từng sợi kim tơ no tròn chạy khắp cơ thể, chạy đến cả từng ngọn tóc, từng mạch máu. Thiên Niên độc đã phát hiện ra kẻ lạ mặt đang được Kim tầm độc bao che, chúng lập tức phản kháng dữ dội. Một cơn đau như sét đánh xẹt qua rồi nhanh chóng biến mất làm nàng chau mày. Cơn đau này chưa dứt hẳn một cơn đau khác đã ập đến dữ dội và điên cuồng hơn. Rồi từng cơn, từng cơn đau liên tiếp nhau kéo đến, khủng khiếp và dai dẳng. Nó như muốn giết chết nàng, quật ngã nàng nhưng nàng vẫn không kêu lên một tiếng. Cơn đau này có là gì chứ, có đáng gì so với những gì nàng đã trải qua. Nàng cắn chặt răng, tay phải nàng siết chặt thành ghế, tay trái tì mạnh xuống bàn chống chọi lại tất cả.
Trời không còn sớm, Ly Ly mang nước rửa mặt và khăn khô đến hầu hạ Hoa Vương thức dậy buổi sáng. Nàng rón rén mở cửa vào phòng sợ làm Hoa Vương thức giấc, nhưng Hoa Vương nào có ở trên giường. Ly Ly có chút bối rối khi không thấy Hoa Vương đâu, đang tính đi tìm thì cả cơ thể nàng chợt rùng mình, sống lưng lạnh ngắt. Sau lưng nàng phát ra tiếng thở hổn hển, tiếng rên xiết, tiếng những chiếc răng nghiến vào nhau ken két. Nàng cảm nhận được nguy hiểm phía sau nàng. Giờ đây nàng giống như một con mồi đang trong tầm ngắm của một con thú hoang hung tợn, sợ hãi đến mức đôi chân đã nhũn ra, không còn khả năng bỏ chạy.
Ly Ly run rẩy chậm chạp xoay người lại, dẫu sợ hãi nàng vẫn muốn nhìn thấy kẻ nguy hiểm phía sau nàng là ai. Lúc nàng nhìn thấy kẻ trước mặt thì tâm trí nàng gần như tê liệt. Nàng buông rơi mọi thứ trên tay, để chúng rơi xuống nền nhà vang lên những tiếng trầm lạnh. Nàng chẳng còn đứng vững, ngã uỵch xuống đất, đưa bàn tay run lẩy bẩy lên miệng cố ngăn tiếng hét. Mãi một lúc sau nàng mới nhận ra kẻ trước mặt, khe khẽ kêu lên:
"Hoa.. Hoa.. Hoa.. Vương.."
Nhưng Ly Ly vừa nhận ra đó là một quyết định sai lầm của nàng, vội bịt chặt miệng nhưng giọng nói của nàng đã lọt đến tay kẻ trước mặt. Hoa Vương giờ đây chẳng khác gì quỷ dữ, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí, làn da trắng bạch nổi rõ những đường chỉ máu chạy ngổn ngang dày đặc, hai bàn tay đang càu cấu xung quanh như muốn lao tới xé toạc mọi thứ. Ly Ly sợ hãi lùi lại từng chút, từng chút một, cả thở nàng cũng gần như không dám. Đôi mắt Hoa Vương vẫn không rời khỏi người Ly Ly, từ bên trong miệng, xuyên qua những chiếc răng sáng hoắc là âm thanh rầm gừ của sự khát máu vang lên.
"Ly Ly!"
Kiếm Trung vừa gọi Ly Ly vừa đạp cửa xông vào. Chàng định đến thăm Hoa Vương thì thấy Ly Ly đến trước chàng mấy bước, sau đó lại nghe âm thanh đổ vỡ, chắc rằng đã xảy ra chuyện. Ly Ly nghe thấy tiếng Kiếm Trung mừng không kể xiết nhưng sự mừng vui của nàng đột ngột bị một nỗi sợ khủng khiếp lấn át đi. Ly Ly không muốn Kiếm Trung thấy cảnh này, càng không muốn chàng gặp nguy hiểm.
Kiếm Trung chạy vào liền nhìn thấy Ly Ly đang run rẩy trên nền đất, đôi mắt ngấn đầy nước, bàn tay vẫn đang run run cố bịt chặt miệng của mình, muốn kêu Kiếm Trung cứu nhưng lại không dám. Kiếm Trung nhìn thấy biểu hiện của Ly Ly mà nuốt khan một cái, rồi từ từ xoay đầu nhìn sang phía đối diện. Trong một góc phòng, Hoa Vương với gương mặt tái nhợt, chằng chịt chỉ máu, đôi mắt vô hồn đau đớn, hàm răng cắn chặt, hai bàn tay như muốn bấu víu vào thứ gì đó xung quanh, cố gắng chịu đựng cơn đau đang giằng xé từ bên trong cơ thể nàng. Hoa Vương giờ đây đã vượt xa sức tưởng tượng của chàng. Chàng chưa từng nghĩ những gì Hoa Vương trải qua có thể khủng khiếp như thế, thậm chí là khủng khiếp hơn thế. Trái tim chàng như bị ai đó bóp chặt đến mức sắp vỡ vụn.
Hoa Vương nhìn thấy Kiếm Trung đang chầm rãi tiến về phía nàng, đôi mắt hung hãn của nàng giãn ra và dịu dần. Nàng cũng bắt đầu thả lỏng hai bàn tay, buông lơi cả cơ thể, để nó tự do rơi xuống. Kiếm Trung nhìn thấy Hoa Vương dần ngã, nhanh như cắt đã chạy đến đỡ lấy Hoa Vương trong vòng tay. Chàng nhẹ nhàng nhấc bổng Hoa Vương lên, đi đến bên giường cẩn thận đặt nàng nằm xuống, kéo tấm chăn bên cạnh đắp lên người nàng. Nhìn Hoa Vương lúc này mong manh như một cánh hoa cuối mùa, sẵn sàng tan biến bất cứ lúc nào.
Đến lúc này Ly Ly mới lấy lại được bình tĩnh. Nàng vội vàng lau nước mắt rồi dọn dẹp mọi thứ. Nàng nhìn Hoa Vương đang mê mang trên giường rồi nhìn nét u sầu trên gương mặt Kiếm Trung mà trong lòng cũng nặng trĩu. Mọi thứ dường như đang tạo ra một áp lực vô hình đè lên đôi vai của Kiếm Trung. Ly Ly muốn gánh tiếp nhưng lại không biết phải làm sao. Nàng tự hỏi nàng có nên đi tìm người đó.
* * *
Một bữa cơm chiều thật nặng nề và ngột ngạt. Chẳng có một ai muốn động đến đôi đũa đang nằm lạnh lẽo trên bàn, cũng chẳng ai ngó ngàng đến những món ăn mà Trúc Nương đã cố công làm. Chẳng ai nói với ai câu nào bởi tất cả đều không biết lời mình sắp nói ra là nên hay không nên, nói ra liệu có làm mọi chuyện tệ hại hơn.
Ly Ly ngập ngừng bước vào, nét mặt có chút sợ sệt. Hai bàn tay nàng siết chặt vạt áo, giọng run run:
"Bẩm ông! Hoa Vương đã tỉnh. Người sai con qua bảo cậu Trung đi mua bánh ngọt cho người. Người rất muốn ăn."
Trúc Nương nghe mấy lời Ly Ly nói mà trong lòng rất giận. Kiếm Trung trúng độc nặng như thế mà Hoa Vương lại còn đày đọa chàng. Bà chưa kịp nói lời nào thì Kiếm Trung đã đứng lên rời khỏi bàn. Chàng nhẹ giọng nói với ông Sinh cùng mọi người:
"Con ra ngoài một chút, sẽ về ngay. Mọi người không cần lo lắng."
Chàng quay sang nói với Ly Ly:
"Chị nói với Hoa Vương đợi ta một chút."
Chàng nói mà chẳng chờ ai đáp lời đã lấy kiếm rời đi. Không hẳn là chàng vội mua bánh cho Hoa Vương mà lúc này chàng cần đi ra ngoài, rời khỏi nhà, thoát khỏi bầu không khí ảm đảm này. Chàng cũng cần một mình để suy nghĩ, để sắp xếp những rối ren trong đầu, sắp xếp cả những ngày tháng ngắn ngủi sau này. Khi cái chết gần kề chàng bỗng sợ hãi, sợ liên lụy người thân, sợ cuộc sống của ai đó vì cái chết của chàng mà xáo trộn. Chàng chợt nhớ về mẹ, người mà chàng chưa từng gặp, người mà hiếm khi cha nhắc về, người mà chàng còn chẳng biết còn sống hay đã chết. Chàng không biết liệu mẹ chàng là người như thế nào. Chắc phải xinh đẹp, dịu dàng và tốt bụng. Chàng không biết nếu mẹ còn sống, chàng có may mắn được gặp mẹ trước khi chết hay không? Chàng đột nhiên muốn gặp mẹ, rất muốn, rất muốn gặp mẹ, một lần trong đời.
Hoa Vương bắn những sợi tơ óng ánh vào trong chiếc lọ chứa đọc có dán ngày tháng sử dụng bên ngoài. Ngày tháng ghi rõ là phải hơn mười ngày nữa nàng mới được dùng đến nhưng đây chẳng phải là lọ đầu tiên. Nàng biết hậu quả của việc này, nàng cũng nhớ rất kỹ lời dặn của Hạt Linh nhưng hàng không thể làm khác. Nếu trách thì trách cái kẻ kia không chịu nghe lời nàng, chàng chẳng ngoan ngoãn gì cả. Vừa nghĩ đến Kiếm Trung nàng lại tức giận, hừ một tiếng.
Hoa Vương cũng chẳng tức giận lâu bởi nàng đang bận cảm nhận sự căng đầy độc chất theo từng sợi kim tơ no tròn chạy khắp cơ thể, chạy đến cả từng ngọn tóc, từng mạch máu. Thiên Niên độc đã phát hiện ra kẻ lạ mặt đang được Kim tầm độc bao che, chúng lập tức phản kháng dữ dội. Một cơn đau như sét đánh xẹt qua rồi nhanh chóng biến mất làm nàng chau mày. Cơn đau này chưa dứt hẳn một cơn đau khác đã ập đến dữ dội và điên cuồng hơn. Rồi từng cơn, từng cơn đau liên tiếp nhau kéo đến, khủng khiếp và dai dẳng. Nó như muốn giết chết nàng, quật ngã nàng nhưng nàng vẫn không kêu lên một tiếng. Cơn đau này có là gì chứ, có đáng gì so với những gì nàng đã trải qua. Nàng cắn chặt răng, tay phải nàng siết chặt thành ghế, tay trái tì mạnh xuống bàn chống chọi lại tất cả.
Trời không còn sớm, Ly Ly mang nước rửa mặt và khăn khô đến hầu hạ Hoa Vương thức dậy buổi sáng. Nàng rón rén mở cửa vào phòng sợ làm Hoa Vương thức giấc, nhưng Hoa Vương nào có ở trên giường. Ly Ly có chút bối rối khi không thấy Hoa Vương đâu, đang tính đi tìm thì cả cơ thể nàng chợt rùng mình, sống lưng lạnh ngắt. Sau lưng nàng phát ra tiếng thở hổn hển, tiếng rên xiết, tiếng những chiếc răng nghiến vào nhau ken két. Nàng cảm nhận được nguy hiểm phía sau nàng. Giờ đây nàng giống như một con mồi đang trong tầm ngắm của một con thú hoang hung tợn, sợ hãi đến mức đôi chân đã nhũn ra, không còn khả năng bỏ chạy.
Ly Ly run rẩy chậm chạp xoay người lại, dẫu sợ hãi nàng vẫn muốn nhìn thấy kẻ nguy hiểm phía sau nàng là ai. Lúc nàng nhìn thấy kẻ trước mặt thì tâm trí nàng gần như tê liệt. Nàng buông rơi mọi thứ trên tay, để chúng rơi xuống nền nhà vang lên những tiếng trầm lạnh. Nàng chẳng còn đứng vững, ngã uỵch xuống đất, đưa bàn tay run lẩy bẩy lên miệng cố ngăn tiếng hét. Mãi một lúc sau nàng mới nhận ra kẻ trước mặt, khe khẽ kêu lên:
"Hoa.. Hoa.. Hoa.. Vương.."
Nhưng Ly Ly vừa nhận ra đó là một quyết định sai lầm của nàng, vội bịt chặt miệng nhưng giọng nói của nàng đã lọt đến tay kẻ trước mặt. Hoa Vương giờ đây chẳng khác gì quỷ dữ, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí, làn da trắng bạch nổi rõ những đường chỉ máu chạy ngổn ngang dày đặc, hai bàn tay đang càu cấu xung quanh như muốn lao tới xé toạc mọi thứ. Ly Ly sợ hãi lùi lại từng chút, từng chút một, cả thở nàng cũng gần như không dám. Đôi mắt Hoa Vương vẫn không rời khỏi người Ly Ly, từ bên trong miệng, xuyên qua những chiếc răng sáng hoắc là âm thanh rầm gừ của sự khát máu vang lên.
"Ly Ly!"
Kiếm Trung vừa gọi Ly Ly vừa đạp cửa xông vào. Chàng định đến thăm Hoa Vương thì thấy Ly Ly đến trước chàng mấy bước, sau đó lại nghe âm thanh đổ vỡ, chắc rằng đã xảy ra chuyện. Ly Ly nghe thấy tiếng Kiếm Trung mừng không kể xiết nhưng sự mừng vui của nàng đột ngột bị một nỗi sợ khủng khiếp lấn át đi. Ly Ly không muốn Kiếm Trung thấy cảnh này, càng không muốn chàng gặp nguy hiểm.
Kiếm Trung chạy vào liền nhìn thấy Ly Ly đang run rẩy trên nền đất, đôi mắt ngấn đầy nước, bàn tay vẫn đang run run cố bịt chặt miệng của mình, muốn kêu Kiếm Trung cứu nhưng lại không dám. Kiếm Trung nhìn thấy biểu hiện của Ly Ly mà nuốt khan một cái, rồi từ từ xoay đầu nhìn sang phía đối diện. Trong một góc phòng, Hoa Vương với gương mặt tái nhợt, chằng chịt chỉ máu, đôi mắt vô hồn đau đớn, hàm răng cắn chặt, hai bàn tay như muốn bấu víu vào thứ gì đó xung quanh, cố gắng chịu đựng cơn đau đang giằng xé từ bên trong cơ thể nàng. Hoa Vương giờ đây đã vượt xa sức tưởng tượng của chàng. Chàng chưa từng nghĩ những gì Hoa Vương trải qua có thể khủng khiếp như thế, thậm chí là khủng khiếp hơn thế. Trái tim chàng như bị ai đó bóp chặt đến mức sắp vỡ vụn.
Hoa Vương nhìn thấy Kiếm Trung đang chầm rãi tiến về phía nàng, đôi mắt hung hãn của nàng giãn ra và dịu dần. Nàng cũng bắt đầu thả lỏng hai bàn tay, buông lơi cả cơ thể, để nó tự do rơi xuống. Kiếm Trung nhìn thấy Hoa Vương dần ngã, nhanh như cắt đã chạy đến đỡ lấy Hoa Vương trong vòng tay. Chàng nhẹ nhàng nhấc bổng Hoa Vương lên, đi đến bên giường cẩn thận đặt nàng nằm xuống, kéo tấm chăn bên cạnh đắp lên người nàng. Nhìn Hoa Vương lúc này mong manh như một cánh hoa cuối mùa, sẵn sàng tan biến bất cứ lúc nào.
Đến lúc này Ly Ly mới lấy lại được bình tĩnh. Nàng vội vàng lau nước mắt rồi dọn dẹp mọi thứ. Nàng nhìn Hoa Vương đang mê mang trên giường rồi nhìn nét u sầu trên gương mặt Kiếm Trung mà trong lòng cũng nặng trĩu. Mọi thứ dường như đang tạo ra một áp lực vô hình đè lên đôi vai của Kiếm Trung. Ly Ly muốn gánh tiếp nhưng lại không biết phải làm sao. Nàng tự hỏi nàng có nên đi tìm người đó.
* * *
Một bữa cơm chiều thật nặng nề và ngột ngạt. Chẳng có một ai muốn động đến đôi đũa đang nằm lạnh lẽo trên bàn, cũng chẳng ai ngó ngàng đến những món ăn mà Trúc Nương đã cố công làm. Chẳng ai nói với ai câu nào bởi tất cả đều không biết lời mình sắp nói ra là nên hay không nên, nói ra liệu có làm mọi chuyện tệ hại hơn.
Ly Ly ngập ngừng bước vào, nét mặt có chút sợ sệt. Hai bàn tay nàng siết chặt vạt áo, giọng run run:
"Bẩm ông! Hoa Vương đã tỉnh. Người sai con qua bảo cậu Trung đi mua bánh ngọt cho người. Người rất muốn ăn."
Trúc Nương nghe mấy lời Ly Ly nói mà trong lòng rất giận. Kiếm Trung trúng độc nặng như thế mà Hoa Vương lại còn đày đọa chàng. Bà chưa kịp nói lời nào thì Kiếm Trung đã đứng lên rời khỏi bàn. Chàng nhẹ giọng nói với ông Sinh cùng mọi người:
"Con ra ngoài một chút, sẽ về ngay. Mọi người không cần lo lắng."
Chàng quay sang nói với Ly Ly:
"Chị nói với Hoa Vương đợi ta một chút."
Chàng nói mà chẳng chờ ai đáp lời đã lấy kiếm rời đi. Không hẳn là chàng vội mua bánh cho Hoa Vương mà lúc này chàng cần đi ra ngoài, rời khỏi nhà, thoát khỏi bầu không khí ảm đảm này. Chàng cũng cần một mình để suy nghĩ, để sắp xếp những rối ren trong đầu, sắp xếp cả những ngày tháng ngắn ngủi sau này. Khi cái chết gần kề chàng bỗng sợ hãi, sợ liên lụy người thân, sợ cuộc sống của ai đó vì cái chết của chàng mà xáo trộn. Chàng chợt nhớ về mẹ, người mà chàng chưa từng gặp, người mà hiếm khi cha nhắc về, người mà chàng còn chẳng biết còn sống hay đã chết. Chàng không biết liệu mẹ chàng là người như thế nào. Chắc phải xinh đẹp, dịu dàng và tốt bụng. Chàng không biết nếu mẹ còn sống, chàng có may mắn được gặp mẹ trước khi chết hay không? Chàng đột nhiên muốn gặp mẹ, rất muốn, rất muốn gặp mẹ, một lần trong đời.
Chỉnh sửa cuối: