Bài viết: 85 

Chương 40: Sinh Vấn uống say
* * *
Xung vong vẫn có người rầu
Vấn nâng vài chén tiêu sầu bơ vơ.
Quay về quá khứ vài giờ
Chương Lâm, Sinh Vấn đón chờ tin vui
Tin Xung bị giết dập vùi
Bởi nàng nữ tướng tên Bùi Lục Xuân
Nghe như sét đánh rần rần
Cái tên Vấn nhớ nghìn tuần không quên.
Chương Lâm không biết tâu lên:
"Chủ công chú ý cái tên tướng này
Họ Bùi danh nổi gần đây
Chính, khôn, võ, mị đủ đầy bản thân
Cứu vua xứng đáng trung thần
Có tài có đức được dân tôn sùng
Về sau ắt phải đấu cùng
Đừng khinh phận nữ biết dùng chỉ kim."
Trông xa, Sinh Vấn lặng im
Bề ngoài yên tĩnh, bên trong nổ bùng
Bao lâu mới được trùng phùng
Nhưng trong hoàn cảnh tiêu tùng một bên
Vấn cầm chén rượu nâng lên
Một, hai, ba hớp, hồn trên mây ngàn.
Vấn đời, sao sống khó nhàn
Đi vài ba bước phải than một lần
Tìm đâu ra chốn yên thân
Sáng chăm vườn ruộng chiều cần đi câu
Gió mưa thổi mát dãi dầu
Cạnh bên tri kỉ đêm thâu ấm tình.
Cơn say dồn dập thần kinh
Lăn đùng ra ngủ, bất bình.. nằm mơ.
Hồ yên mây trắng nên thơ
Cớ sao trời quát bất ngờ đại phong
Vai mang gánh nặng chủ công
Tiền tài danh vọng vốn không lợi gì
Thay vì làm lễ vu quy
Rước nàng cùng sống đến khi bạc đầu
Thì giờ gói gọn trong câu:
Một còn một mất, sớm lâu, mai này.
Ước gì mãi ở cơn say
Mơ tròn một giấc nơi đây có nàng.
* * *
Xung vong vẫn có người rầu
Vấn nâng vài chén tiêu sầu bơ vơ.
Quay về quá khứ vài giờ
Chương Lâm, Sinh Vấn đón chờ tin vui
Tin Xung bị giết dập vùi
Bởi nàng nữ tướng tên Bùi Lục Xuân
Nghe như sét đánh rần rần
Cái tên Vấn nhớ nghìn tuần không quên.
Chương Lâm không biết tâu lên:
"Chủ công chú ý cái tên tướng này
Họ Bùi danh nổi gần đây
Chính, khôn, võ, mị đủ đầy bản thân
Cứu vua xứng đáng trung thần
Có tài có đức được dân tôn sùng
Về sau ắt phải đấu cùng
Đừng khinh phận nữ biết dùng chỉ kim."
Trông xa, Sinh Vấn lặng im
Bề ngoài yên tĩnh, bên trong nổ bùng
Bao lâu mới được trùng phùng
Nhưng trong hoàn cảnh tiêu tùng một bên
Vấn cầm chén rượu nâng lên
Một, hai, ba hớp, hồn trên mây ngàn.
Vấn đời, sao sống khó nhàn
Đi vài ba bước phải than một lần
Tìm đâu ra chốn yên thân
Sáng chăm vườn ruộng chiều cần đi câu
Gió mưa thổi mát dãi dầu
Cạnh bên tri kỉ đêm thâu ấm tình.
Cơn say dồn dập thần kinh
Lăn đùng ra ngủ, bất bình.. nằm mơ.
Hồ yên mây trắng nên thơ
Cớ sao trời quát bất ngờ đại phong
Vai mang gánh nặng chủ công
Tiền tài danh vọng vốn không lợi gì
Thay vì làm lễ vu quy
Rước nàng cùng sống đến khi bạc đầu
Thì giờ gói gọn trong câu:
Một còn một mất, sớm lâu, mai này.
Ước gì mãi ở cơn say
Mơ tròn một giấc nơi đây có nàng.