Ngôn Tình Ninh Ninh Của Tôi - Whisper Of TC

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi whisperofTC, 10 Tháng chín 2021.

  1. whisperofTC

    Bài viết:
    32
    Chương 30:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước tai nạn, Đỗ Hoài An là một người khá phiền phức. Sau vụ tai nạn anh ta chính thức trở thành một kẻ vô cùng phiền phức.

    Bằng cái lý do đau ốm lãng xẹt, thời gian anh ta ở bên cạnh Ninh Bích ngày càng nhiều. Còn cô gái nhỏ, dù có bực bội tới đâu cũng không thể phủ nhận anh ta chính là người đã liều mình cứu mạng cô trong gang tấc, chính vì vậy cô cũng dần chấp nhận việc bên cạnh mình có thêm một "cái đuôi".

    - Ăn nhiều một chút.

    Đỗ Hoài An nhìn thức ăn trước mắt một hồi lâu.

    - Sao vậy, anh không thích món đó sao? Để tôi đổi món khác.

    - Không, thích. - Đỗ Hoài An nhanh chóng đưa thức ăn vào miệng như đứa trẻ sợ bị cướp mất phần thưởng.

    Ninh Bích nhìn Đỗ Hoài An hơi khó hiểu, mới lúc trước anh ta còn luyên thuyên bàn luận chuyện cả thế giới, thế mà lúc này lại bỗng dưng ít nói hẳn, chắc không phải vụ tai nạn để lại di chứng chứ?

    Về người đối diện, cô gái nhỏ đâu biết được rằng chàng trai ấy đang mải chìm đắm trong món quà hạnh phúc nho nhỏ. Từ khi bắt đầu chuyện tình cảm này, anh biết cô không phải là người con gái dễ theo đuổi. Cô luôn biết cách tạo ra vỏ bọc để tách mình ra khỏi thế giới xung quanh. Anh đã nhiều lần muốn bước qua lớp vỏ đó nhưng điều đó thật quá khó khăn. Ấy vậy mà sự cố lần này lại giúp anh tiến gần cô thêm một chút. Anh đưa tay lên sờ miếng gạc quấn quanh đầu, vết thương còn hơi đau nhưng bị thương tới mức này mà vẫn cảm thấy may mắn có lẽ anh yêu người con gái trước mặt tới phát điên mất rồi.

    - Vết thương còn đau sao? Tôi đã nói anh không cần gấp gáp quay trở lại công ty. Chiều nay hãy đến bệnh viện kiểm tra, rồi nghỉ ngơi đến hết tuần đi. - Ninh Bích hơi cau mày quan sát chỗ quấn gạc

    Trắng.

    - Em đang lo cho tôi sao, tôi rất vui. - Đỗ Hoài An nhìn cô cười ngốc nghếch

    - Anh có lẽ bị thương đến hỏng não mất rồi.

    - Tôi không sao? Chỉ là tôi đang nghĩ miếng gạch này có làm giảm đi sự đẹp trai của tôi không thôi.

    Ninh Bích khẽ cười, đúng rồi, Đỗ Hoài An nên như thế này.

    - Bên kiểm toán đã gửi báo cáo sơ bộ cho tôi, trong đó có nhiều điểm bất thường về chi phí vận hành khu mỏ. Họ sẽ cần thêm thời gian để kiểm tra chi tiết hơn.

    - Được, tôi cũng đã điều tra được mỗi tháng sẽ có khoảng hơn một trăm tấn quặng được bí mật vận chuyển ra ngoài. Tay quản lý cũng rất đáng ngờ, hắn ta vốn chỉ là một tay buôn phế liệu nhỏ, sau khi tới làm tại khu mỏ thì giàu lên quá nhanh.

    - Em có nghĩ vụ tai nạn hôm trước là do hắn ta?

    Nhóm thợ xuống hầm cùng chúng ta bỗng dưng biến mất vài tên, người của tôi đang tìm kiếm, rất nhanh sẽ có kết quả. Tôi có linh cảm tay quản lý là một mắt xích rất quan trọng nên đã sắp xếp người theo dõi và bảo vệ hắn ta.

    Đỗ Hoài An bỗng nhìn cô cười một cách vui vẻ.

    - Vợ tương lai của tôi giỏi quá, cuộc sống sau này của tôi, nhờ Đỗ thiếu phu nhân chiếu cố.

    - Nếu anh còn nói mấy lời buồn nôn như vậy, có tin tôi lập tức sai người đưa anh về nước không?

    - Á, đầu tôi cảm thấy có chút đau, sao em có thể nói nặng lời với một người bệnh như vậy?

    Ánh nắng chiều rọi qua khung cửa sổ kính, bên trong phòng ăn hiện đại là một chàng trai và một cô gái. Bọn họ đang dùng bữa trưa. Câu chuyện của họ dường như không phải là chuyện tình cảm lãng mạn, cô gái đôi lúc sẽ hơi cau mày tức giận, nhưng chàng trai với nụ cười bất cần lại luôn biết cách khiến câu chuyện trở nên thú vị hơn. Bằng chứng là họ trò chuyện với nhau rất lâu.

    Hiệu suất làm việc Ngọc Đường phải nói là vô cùng đáng ngạc nhiên, một võ đường chuyên đào tạo vệ sĩ lại có khả năng truy vấn thông tin cực nhanh. Sở dĩ có được điều này là vì mười lăm năm trước, nhìn ra được sự cần thiết của công nghệ thông tin, Ninh Bách đã bỏ một khoản chi phí rất lớn để đào tạo nhân lực và mua sắm thiết bị. Giờ đây Ngọc Đường không chỉ bảo vệ các nhân vật trọng yếu của Ninh Gia mà còn kiêm cả công việc bảo vệ các bí mật kinh doanh được số hóa.

    Việc điều tra tên quản lý mang tới các kết quả không ngờ. Ninh Bích biết hắn ta tham ô công quỹ nhưng cô không ngờ hắn ta lại có nhiều tiền tới như vậy. Xem ra với hơn một trăm tấn quặng tuồn ra ngoài mỗi tháng, ông ta cũng có phần không nhỏ. Điều đáng ngạc nhiên là phần lớn nguồn tiền bán quặng lại được chuyển về trong nước. Điều này khiến Ninh Bích lo ngại trong nội bộ NJ có kẻ tiếp tay. Thù ngoài dễ tránh, giặc trong khó trừ, mấy người có địa vị trong NJ đều là người nhà họ Ninh, cô lo sợ nếu tra ra kẻ chủ mưu người đó sẽ không thể nhẫn tâm trừng phạt.

    - Chị, việc kinh doanh của tập đoàn dạo gần đây có vấn đề gì không?

    - Mọi việc vẫn ổn, ông chủ dự định sẽ điều thêm người từ NJ sang đây hỗ trợ cô.

    - Cha nuôi nói vậy sao?

    - Lý Dũng đã gửi cho tôi danh sách nhân viên, mấy hôm nữa bọn họ sẽ có mặt, công việc của cô chủ và cậu Đỗ sẽ được san sẻ. Cô cũng sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. - Kim Linh có ý tránh trả lời trực tiếp câu hỏi bởi quả thực cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.

    - Phía gia tộc thì sao?

    - Phía gia tộc dạo gần đây khá yên ả. Tuy nhiên ông chú hai dạo gần đây lại rất hay gặp gỡ các cổ đông khác, Lý Dũng đã cho người theo dõi, nếu có vấn đề tôi sẽ thông báo ngay.

    - Chị hãy phái thêm người của Ngọc Đường điều tra các giao dịch tài chính của mấy người bên gia tộc, em có cảm giác không tốt lắm.

    - Đã rõ.

    Ba ngày sau, Ninh Bích nhận được tin một tên thợ tại khu mỏ đã chết, xác hắn ta được tìm thấy trên một đại lộ. Hắn chính là một trong những người mất tích sau vụ tai nạn. Kết quả dự đoán ban đầu là hắn ta uống rượu say và đã tông xe vào sườn núi. Chuyện này diễn ra quá sức trùng hợp rồi. Manh mối khó khăn lắm Ninh Bích mới tìm được đã rơi vào bế tắc, rốt cuộc kẻ đứng mọi chuyện là ai?

    - Kim Linh, phía tay quản lý thế nào?

    - Hắn ta vẫn điều hành khu mỏ như thường lệ, chưa thấy hành động bất thường.

    Nếu tên thợ mỏ kia là do kẻ chủ mưu ra tay, thì đáng lẽ khi thuộc hạ gặp chuyện thanh trừ tay quản lý phải hoảng sợ vì người tiếp theo rất có thể là hắn. Đằng này hẵn ta lại vẫn ung dung tự tại, phải chăng hắn ta.. Nhưng người của Ngọc Đường theo dõi hắn rất sát sao, làm sao hắn có thể truyền tin ra bên ngoài mà cô không hay biết? Ninh Bích đăm chiêu suy nghĩ.

    - Em yêu, tôi đã đến rồi, em có nhớ tôi không nào?

    - Đỗ Hoài An. - Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, Ninh Bích bực bội gọi tên kẻ chủ mưu.

    - Sao nhìn em tức giận vẫn xinh đẹp vậy nhỉ?

    - Vào chuyện chính.

    - Đây là báo cáo kiểm toán, với các số liệu này, em có thể khởi tố tên quản lý tội biển thủ công quỹ và ăn cắp tài sản. - Đỗ Hoài An đưa tới trước mặt cô gái nhỏ một sấp tài liệu lớn.

    - Chuyện này đã có những ai biết?

    - Chuyện này tôi vẫn chưa công bố, bên kiểm toán là người của tôi, đảm bảo rất kín miệng. Em có muốn tôi tìm luật sư bên này để khởi tố, dù sao luật pháp bên này chúng ta cũng không hiểu rõ.

    - Không cần. Đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng. Với đống chứng cứ này, cùng lắm tên quản lý cũng chỉ ngổi tù vài chục năm. Nhưng hiện tại bắt hắn sẽ đánh động đến cả đường dây, muốn tìm ra kẻ chủ mưu sẽ càng khó.

    Bỗng dưng một ý tưởng lóe lên. Nếu kẻ chủ mưu đã sợ bại lộ đến vậy, thế thì tại sao cô không lợi dụng điều này để khiến hắn bị lộ tẩy. Bọn chúng vẫn nghĩ cô là bù nhìn giấy sao, quá coi thường cô rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng năm 2022
  2. whisperofTC

    Bài viết:
    32
    Chương 31:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Gia, phòng làm việc phía nam,

    - Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe trước khi ra viện của cô chủ. Kim Linh gửi tin báo cáo rằng cô chủ nhất quyết chịu không quay về.

    - Ta biết rồi. Ra ngoài đi.

    Người đàn ông cao gầy, nước da hơi nhợt nhạt cẩn thận xem xét các số liệu báo cáo. Sau khi xác định mọi thứ đều ổn thỏa, anh khẽ giãn hai hàng lông mày.

    Còn nhớ nửa tháng trước, khi nghe tin vụ tai nạn xảy ra, anh có cảm tưởng như thế giới quan xung quanh mình sụp đổ, trước mắt anh chỉ còn là một khoảng không màu đen đáng sợ, không có ánh sáng, không có âm thanh, không có bất cứ điều gì. Đó chính là thứ anh thường phải đối mặt trong những cơn ác mộng, chính là sự tối tăm bắt đầu từ vụ tai nạn năm đó, là sự cô đơn trống trải, là cảm giác tội lỗi và chính là thứ anh luôn cố chạy trốn.

    Đi chuyến bay sớm nhất, ngay đêm hôm đó anh đã tới gần bên cô, công việc giải cứu dưới hầm sâu tại một đất nước nghèo gặp tương đối nhiều khó khăn. Cô gái nhỏ chỉ vừa được chuyển tới bệnh viện trước khi anh hạ cánh khoảng một giờ. Kim Linh là người trực tiếp chỉ đạo công việc giải cứu và cũng là người báo cáo tình hình liên tục. Khi còn ở trên máy bay, anh đã nhìn thấy hình ảnh cô gái nhỏ sau khi được giải cứu, cả người lấm lem, đôi mắt biết cười giờ đang nhắm nghiền. Chỉ mới bẵng đi vài tháng, tại sao cô gái nhỏ đã gầy đến như vậy. Sau rất nhiều năm, lần đầu tiên anh cảm thấy nghi ngờ về quyết định của mình. Cô gái nhỏ gặp phải tai nạn này xuất phát không phải từ anh sao? Nếu anh không đẩy cô ra xa, nếu anh có thể ích kỉ giữ cô lại bên cạnh, nếu anh có thể vứt bỏ trách nhiệm và cái vị trí này thì có lẽ đã khác. Rốt cuộc thì Ninh Gia là gì với anh chứ? Cha mẹ và Ninh Liên đã qua đời trong vụ tai nạn đó, giờ người thân của anh chỉ còn lại cô. Anh rốt cuộc đã làm gì thế này?

    Ninh Bách bị những suy nghĩ tiêu cực bủa vây, dáng vẻ trang nhã thường ngày đã bị thay thế bởi mái tóc rối và gương mặt thất thần đầy lo lắng.

    Khi xe ô tô dừng trước cổng bệnh viện, Ninh Bách chạy một mạch tới trước cửa phòng cấp cứu. Vì phải chạy quá nhanh nên tới nơi anh dường như không còn thở nổi, gương mặt chuyển từ trắng sang tím đỏ khiến Kim Linh và Lý Dũng phải vội vàng chạy tới đỡ.

    - Ông chủ, bác sĩ nói tình trạng cùa cô chủ không quá nghiêm trọng, ca phẫu thuật sẽ nhanh chóng kết thúc.

    - Rốt cuộc cô đã làm gì? Nếu đã phát hiện vấn đề không ổn tại sao còn để con bé đối mặt với nguy hiểm?

    Mặc dù vừa phải thở gấp vừa chất vấn, nhưng vẫn có thể nghe ra sự tức giận trong giọng nói của anh. Kim Linh khẽ run, hơn ba mươi năm kể từ khi lần đầu cô được cha dẫn đến trước mặt cậu chủ, tới khi cậu trưởng thành, rồi cả tới khi cậu chủ trở thành chủ nhân gia tộc, cậu chủ cũng chưa một lần nổi giận với cô. Cậu chủ từ khi còn rất trẻ đã nhìn ra sự trung thành của cô, cậu cũng là người luôn tin tưởng cô. Chính vì vậy đối mặt với tình hình hiện tại Kim Linh có phần bối rối.

    - Tôi xin lỗi, là tôi đã quá bất cẩn.

    - Cô luôn phải nhớ người nằm trong kia sẽ trở thành chủ nhân của Ninh Gia, mười lăm năm trước cô đã những đã hứa với tôi?

    - Tôi vẫn luôn ghi nhớ, chuyện lần này tôi chấp nhận chịu phạt kể cả hình phạt cao nhất của Ngọc Đường.

    - Chị.. - Lý Dũng lo lắng lên tiếng ngăn cản.

    Hình phạt nặng nhất của Ngọc Đường chẳng phải bắt nhịn ăn nhịn uống rồi nhốt trong phòng trắng tới khi tim gần như ngừng đập sao? Các vị đường chủ cho rằng việc tra tấn thể xác không phải là điều đáng sợ nhất vì trong quá trình khổ luyện vệ sĩ đã học được cách nâng cao khả năng chịu đựng. Chính vì vậy, họ đã định ra hình phạt tra tần cả về thể xác và tinh thần này. Tuy nhiên từ khi đặt ra luật lệ này, chưa từng có ai thực sự phải trải qua nó. Hình phạt này quá nặng, dù được cứu chữa vẫn có thể gây ra các tổn thương về tâm lý, chính vì thế nó thường được mang ra để răn đe.

    - Việc bên này vẫn cần có người xử lý. Hình phạt hãy tạm thời gác lại. Lý Dũng, phái thêm người đảm bảo an ninh bên này. Ta không tin đây là tai nạn, ta muốn trong thời gian sớm nhất tìm ra kẻ chủ mưu.

    - Ông chủ nếu điều số lượng người quá lớn sang đây thì an ninh ở gia tộc sẽ không thể đảm bảo.

    - Người của Ngọc Đường không phải nên đặt sự an toàn của gia chủ lên đầu sao? Tại sao ta phải quan tâm đến những người khác? - Ninh Bách tức giận.

    - Tôi xin lỗi, tôi sẽ đi thu xếp.

    - Còn cô, sắp xếp mọi chuyện bên này ổn thỏa, khi nào tình trạng con bé ổn định sẽ lập tức đưa con bé về nước.

    - Vâng, ông chủ.

    Đèn phòng cấp cứu tắt, Ninh Bích được đưa ra ngoài vào phòng hồi sức, cô sẽ ở đây theo dõi vài giờ đồng hồ, nếu các chỉ số ổn định cô sẽ được chuyển về phòng bệnh trong đêm nay. Nhìn cô gái nhỏ qua tấm kính phòng hồi sức, Ninh Bách tức giận nắm chặt hai tay. Mấy năm gần đây tình hình kinh doanh của tập đoàn dần đi vào ổn định, anh cũng lui về ở ẩn và chuyển giao công việc cho cô gái nhỏ. Thế mà kẻ bí ẩn kia đám đụng đến cô gái nhỏ, hắn tưởng đã đụng đến được gót chân Asin của anh sao? Thật quá ngu ngốc. Cái gia tộc này được như ngày hôm nay, chính anh phải đánh đổi cả mồ hôi và nước mắt. Đôi bàn tay này từng chỉ sạch sẽ vô cùng, bao nhiêu đề tài nghiên cứu kinh tế học cũng từ đó mà ra. Vậy mà vì gia tộc này, chính anh đã khiến nó nhuốm máu. Người con trai thanh khiết như thạch anh trắng dần trở thành một viên kim cương đen vừa cao quý hơn, cứng cỏi hơn, song hành cùng là tính cách âm trầm và nguy hiểm hơn. Chuyện lần này anh nhất định không bỏ qua cho kẻ chủ mưu.

    Đêm tối, tại phòng bệnh cao cấp, người con trai với nước da trắng nhợt đang cẩn thận dùng khăn ướt lau mặt và tay cho cô gái nằm trên giường. Từ khi nhận nuôi cô, mỗi lần đau ốm, anh đều cẩn thận chăm sóc cô như vậy, thói quen này vốn dĩ là việc đã quá quen thuộc với anh. Anh cẩn thận lau từng ngón tay thon dài, người thừa kế cả đại tộc, cô gái xuất chúng nhất trong thế hệ con cháu trâm anh thế phiệt cùng lứa lại có đôi bàn tay đầy những bết chai, mu bàn tay còn một vết sẹo mờ. Vì cái gia tộc không chút huyết thống này, cô gái nhỏ đã phải nỗ lực đến thế nào, anh đều biết, anh vẫn luôn dõi theo cô.

    Ninh Bách đưa tay khẽ chạm nhẹ vào gò má cô gái nhỏ, thời gian sống ở đây chắc hẳn cô gái nhỏ đã làm việc rất vất vả, cô gầy đi nhiều và nước da có đôi chút sạm lại. Vốn dĩ anh đã cử người thay thế cô phụ trách bộ phận thiết kế NJ, tuy nhiên người đó không được lòng khách hàng thân quen nên cuối cùng cô gái nhỏ vẫn phải đứng ra giải quyết những đơn đặt hàng khó. Công việc phía bên này lại được cô đẩy nhanh tiến độ lên gấp đôi, chính vì vậy khối lượng công việc mới nhiều đến như vậy. Tâm tình của cô anh hiểu, chuyện đúng sai anh cũng biết. Ấy vậy mà chuyện của bọn họ anh lại rối như tờ vò, cách giải quyết anh vẫn luôn suy nghĩ những chưa tìm ra.

    Anh vốn tưởng rằng mình suy nghĩ rất chu toàn, nhưng những chuyện xảy ra gần đây cứ ngày một đi xa khỏi tầm kiểm soát của anh.

    Anh nắm lấy tay cô, khẽ hôn lên một cách trân trọng. "Cha, mẹ, Ninh Liên, con bé là người nhà Ninh Gia, là người thân duy nhất còn lại của con. Xin mọi người hãy phù hộ cho Ninh Bích của con." Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, người đàn ông ba mươi lăm tuổi, gia chủ của một đại gia tộc sau hơn mười lăm năm lần đầu rơi nước mắt trong một đêm tối.
     
  3. whisperofTC

    Bài viết:
    32
    Chương 32:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Em bị điên à?

    Mới sáng sớm, Đỗ Hoài An đẩy mạnh cửa phòng làm việc của Ninh Bích. Tất cả sự tức giận hôm nay là do anh biết được cái kế hoạch bắt kẻ chủ mưu của cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ định dùng chính mình làm mồi nhử.

    Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Ninh Bích cảm thấy vụ tai nạn hôm đó thực chất là nhắm vào cô, số tiền thu được từ việc bán quặng được đưa trở về trong nước. Các đầu mối điều tra được đều hướng về Ninh Gia nhưng lại bị đứt đoạn giữa đường. Nếu chủ mưu là người của gia tộc, thì cô chính là mồi nhử tốt nhất. Mấy người đó vẫn luôn không chấp nhận cô.

    Từ khi được chọn trở thành người thừa kế, Ninh Bích nhận thức được rằng cho dù cô có cố gắng và giỏi giang xuất chúng đến đâu đi nữa, dù cho có được sự che chở của Ninh Bách thì cô cũng không bao giờ vừa mắt người trong gia tộc. Tất cả những sự ghét bỏ đó đều xuất phát từ việc cô không có huyết thống Ninh Gia. Một gia tộc lâu đời và mang tư tưởng cổ hủ như vậy đâu thể chấp nhận một người thừa kế có nguồn gốc như cô. Chính vì thế, đẻ kẻ chủ mưu ra mặt thì mồi nhử nhất định phải là chính cô. Con người khi bị chi phối bởi cảm xúc sẽ dễ dàng mất đi lý trí.

    - Phó giám đốc, anh bước vào mà không gõ cửa sao?

    - Em nghĩ tôi còn quan tâm những thứ đó sau khi biết được kế hoạch của em sao?

    - Tôi thấy kế hoạch đó rất tốt, người hắn muốn là tôi, nếu tôi không ra mặt hắn sẽ không mắc lừa, kế hoạch của tôi đâu có vấn đề gì?

    - Kế hoạch đó thật ngu ngốc, em hiếu thắng tới mức từ đưa mình ra làm mồi nhử ư?

    - Vậy thì đã sao? Hắn ta dám thách thức tôi? Hắn ta nghĩ tôi là ai chứ?

    Đỗ Hoài An thở dài, cô gái này luôn đem lại những bất ngờ, thì ra ẩn bên trong vẻ ngoài điềm tĩnh, cô ấy vẫn là một đứa trẻ hiếu thắng. Anh không muốn chống đối lại sự trẻ con ấy, anh yêu thương cô, anh chỉ muốn bảo vệ cô.

    - Chuyện này em đừng tham gia nữa, hãy tin tưởng giao cho tôi.

    Ninh Bích phớt lờ sự chân thành của chàng trai trước mặt rồi bỏ ra ngoài.

    Tại một quán cà phê nhỏ, Ninh Bích nhâm nhi ly trà nóng. Cô tới đây không phải vì muốn thưởng trà, cô chỉ không muốn gặp Đỗ Hoài An lúc này. Sau tai nạn đó, Ninh Bích cảm nhận được một phần nào đó tình cảm của mình đang thay đổi. Một sự phát triển tự nhiên cô đã không còn bài trừ tình cảm của anh ta như trước. Cũng chính vì vậy mà cô gái nhỏ sợ hãi, cô sợ tình cảm của mình sẽ thay đổi, cô sợ rằng sẽ phải san sẻ trái tim cho người khác. Trong khi mà lý trí và tình cảm bất nhất, cô lại lựa chọn cho mình một cách giải quyết an toàn, chạy trốn.

    Phía xa là Kim Linh đang đứng đợi cùng một nhóm vệ sĩ nhỏ. Kể từ khi cô ra viện, Kim Linh luôn theo sát cô không rời một khắc. Thật may là khoảng thời gian này có thêm Hứa Vi nên công việc của Kim Linh cũng đỡ quá tải. Ngày đầu tiên sau phẫu thuật, Ninh Bích có chút hoảng hốt khi nhìn thấy Kim Linh. Với cương vị là quản gia kiêm vệ sĩ, cộng với nhiều năm luyện tập võ thuật ấy vậy mà Kim Linh không có dáng vẻ thô cứng, bên ngoài Kim Linh vẫn là một người phụ nữ trưởng thành thanh tú và đoan trang. Thế mà ngày hôm đó, Ninh Bích được chứng kiến một Kim Linh nhếch nhác, mái tóc rối, quần áo nhàu nát và hai quầng mắt thâm được đặt trên một khuôn mặt mệt mỏi.

    Vì rào cản thân phận, dù chưa bao giờ nói ra nhưng Ninh Bích biết Kim Linh thương cô như người thân. Tai nạn của cô ắt hẳn đã khiến Kim Linh rất sợ hãi. Mới cách đây vài tháng sau phi vụ bỏ trốn lãng xet, cô đã hứa rằng sẽ không khiến Kim Linh lo lắng. Ấy vậy mà lời hứa đó xem ra chẳng có chút nào đáng tin cậy. Cuộc sống gần đây bỗng gặp phải quá nhiều biến số, Ninh Bích cảm thấy lo lắng bồn chồn. Nhưng kế hoạch này, cô nhất định muốn thực hiện.

    Mỏ khai thác đá quý, văn phòng làm việc của quản lý. Cộc, cộc, cộc.

    Nghe tiếng động tay quản lý nhìn ra phía cửa:

    - Giám đốc Ninh, sao cô đến mà không báo trước? Sức khỏe của cô và Phó giám đốc đốc thế nào rồi? Tôi cũng muốn đến thăm hai người nhưng ngặt nỗi công việc bề bộn quá.

    - Vậy ư? Trung thành như vậy là tốt.

    - Tất nhiên rồi, Giám đốc Ninh. - Hắn ta mang một nụ cười xum xuê.

    - Một nhân viên trung thành như vậy, thì hẳn nên bày tỏ thành ý nhiều hơn một chút.

    Vẻ mặt của tay quản lý thoáng biến sắc, con nhỏ trước mặt đang muốn làm gì đây? Theo những gì hắn điều tra, Ninh Bích chủ yếu chỉ phụ làm các công việc về thiết kế, thời gian gần đây có tham gia vào mảng kinh doanh nhưng cũng chỉ là kinh doanh bề nổi. Chẳng phải thế giới ngầm cái ngành này hơn chục năm qua vẫn nằm trong tay người đó sao?

    - Giám đốc Ninh, tôi không hiểu ý của cô. Cô thấy đấy, ở đây thiếu thốn đủ thứ đâu thể sánh bằng trụ sở chính. Nên là..

    - Vậy sao? Tôi không cần nhiều, lòng thành tầm này là tạm được rồi.

    - Ninh Bích ném tới trước mặt tay quản lý bản sao kê tài khoản.

    - Chuyện này, tôi.. - Tay quản lý mở sấp tài liệu ra đọc, càng đọc hắn càng hoảng hốt.

    - Ông biết đó, vị trí của tôi tại Ninh Gia cũng không được vững chắc cho lắm, tôi rất cần những sự giúp đỡ như thế này. Ông yên tâm, khi tôi trở thành gia chủ, ông chắc chắn sẽ có phần.

    Ánh mắt cô gái nhỏ lóe lên sắc bén. Tay quản lý còn chưa hết sợ hãi thì người của Ngọc Đường đã tiến vào phòng ép hắn ký vào một vài văn kiện. Mặc cho hắn ta chống đối và gào thét, Ninh Bích thản nhiên cần xấp văn kiện lạnh lùng quay ra.

    Phía bên ngoài, Kim Linh đã đứng đợi sẵn. Kim Linh biết để thực hiện kế hoạch, cô chủ nhỏ sẽ phải dồn tên kia tới đường cùng. Chỉ là cô không ngờ cô chủ nhỏ sẽ làm đến mức này, cướp hết tài sản của tay quản lý khiến hắn trở nên điên cuồng, cố tình nhắc tới việc thừa kế khiến kẻ đứng sau phải hành động. Hai kẻ đều có thể gây nguy hiểm cho cô chủ nhỏ, đều khiến Kim Linh lo lắng.

    - Đã xóa dữ liệu camera, tôi đã cử người tới theo dõi hắn ta.

    - Đừng cử người quá tốt.

    - Tôi không hiểu ý cô chủ.

    - Phải cho hắn ta cơ hội chạy trốn chứ.

    - Tôi đã hiểu.

    Nếu hắn không thể chạy trốn thì sao có thể liên hệ với tên kia. Nếu tên kia không nghe được thông tin cô muốn chiếm đoạt Ninh Gia thì sao chịu lộ diện. Ninh Bích nhìn tập tài liệu trên tay. Số tiền này tạm thời cô sẽ nắm giữ, có như vậy kẻ chủ mưu mới thật sự tin rằng cô muốn thâu tóm Ninh Gia.

    - Hãy giao tin em muốn mua một tòa nhà tại khu trung tâm rồi dùng số tiền này thực hiện. Chị nhớ làn phô trương một chút.

    Cô gái nhỏ mệt mỏi tựa vào lưng ghế nhìn dòng xe trên đường. Cô lại nhớ người đó, cô nhớ người đó vô cùng.

    Ngày cô xuất viện, cô đã nghĩ tình cảm này đau khổ quá, cô muốn từ bỏ, lần này cô thật sự muốn dứt.

    Lúc tỉnh dậy trong bệnh viện cô đã rất sợ hãi, cô ước rằng người đó sẽ tới đây, sẽ chăm sóc vỗ về cô như ngày xưa. Nhưng rồi người đó không xuất hiện, một cuộc gọi hay tin nhắn cũng không có. Chỉ có mệnh lệnh bắt cô về nước, mà điều đó cũng là cô được gián tiếp nghe từ người khác.

    Cô không về, cô không phải cấp dưới của người đó. Cô hiếu thắng, cô muốn chứng tỏ bản thân. Ninh Bích nhìn chiếc nhẫn Lotus Ice trên tay rồi cười một cách đau đớn. Từ bỏ sao, cô có thể sao? Người đó vốn đã trở thành tín ngưỡng, con người thì làm sao có thể từ bỏ tín ngưỡng?
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  4. whisperofTC

    Bài viết:
    32
    Chương 33:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cuộc với gặp tên quản lý khoảng một tuần, Kim Linh đã nhanh chóng hoàn tất thủ tục mua lại tòa nhà nơi căn hộ Ninh Bích đang sống. Tòa nhà này cách mỏ khai thác không quá xa lại nằm trên giao điểm của hai giao lộ lớn rất thuận tiện cho việc di chuyển. Vốn dĩ số tiền tham ô của tay quản lý không đủ để mua một tòa nhà lớn đến vậy, tuy nhiên phó quản gia luôn có những cách riêng của mình.

    Ninh Bích đứng trước tòa nhà, cố gắng thu hết năm mươi tầng lầu vào trong tầm mắt. Chỉ dùng số tiền tham ô của một tay quản lý nhỏ mà có thể mua được cả một tòa nhà lớn đến vậy, nếu mang gia sản Ninh Gia đổi ra mấy tòa kiểu như này chắc hẳn đếm không xuể. Xem ra mấy lão già trong gia tộc lại kiên trì bài trừ cô trong nhiều năm như vậy cũng rất là có lý.

    Két, một chiếc xe bốn chỗ lao thẳng về hướng tòa nhà, sau khi đâm hỏng rào chắn, làm thương vài người bảo vệ, chiếc xe điên rồ kia đang tiến thẳng về phía cô gái nhỏ.

    Rầm, một chiếc xe màu đen khác đâm thẳng vào chiếc xe kia làm nó bị đẩy văng một đoạn xa.

    - Cô chủ, cô chủ không sao chứ, em có đến muộn không.

    - Hứa Vi? Sao em lại ở đây?

    - Chị Linh gọi em tới bảo vệ cô chủ.

    - Cô chủ, cô chủ về nước đi, ở đây quá nguy hiểm vừa xong em sợ lắm.

    - Con nhóc này, mới đó đã sợ, vệ sĩ Ngọc Đường mà như vậy sao?

    - Không có, em không sợ tên kia, em sợ em đến muộn, em sợ sẽ không bảo vệ được cô chủ.

    Ninh bích nhìn cô em gái nhỏ, khẽ trấn an:

    - Ta không sao, không phải có em bảo vệ sao.

    - Nhưng..

    - Hứa Vi, tin ta nhé.

    Hứa Vi còn muốn nói thêm nhiều, cô được gọi đến đây không chỉ để bảo vệ cô chủ mà còn để ngăn cản cô chủ dấn thân sâu vào chuyện này. Ấy vậy mà, cô vẫn luôn như vậy, vẫn luôn bị cô chủ nhỏ dẫn dắt.

    Ngay sau đó tên lái xe bị bắt đi tra khảo. Hắn ta là con trai của tên quản lý. Hắn mê cờ bạc và tiêu sài phung phí. Tài sản bị Ninh Bích lấy mất, hắn bị chủ nợ bám riết nhiều ngày, quá túng quẫn nên hắn mới hành động liều lĩnh như vậy.

    Tại căn hộ Ninh Bích đang sống,

    - Cô chủ, tới giờ ăn tối. Hôm nay em đã nấu rất nhiều món cô chủ thích nè.

    - Ừ. - Ninh Bích làm mặt xấu trêu trọc Hứa Vi.

    - Cô chủ, cô chủ mệt rồi đúng không, đểm em bóp vai bóp đầu cho cô chủ nhé.

    Ninh Bích tỏ vẻ hơi giận dỗi.

    - Cô chủ sao thế, cô chủ không còn yêu em nữa à?

    - Con nhóc thối, sang tới đây đã mấy ngày rồi mà không để cho ta biết.

    - Cô chủ đừng giận nha, em chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, chị Linh đang sợ thế nào cô chủ biết mà.

    Hứa Vi lại làm bộ dạng nũng nịu, Ninh Bích thì lại một lần nữa không kìm được mà nở nụ cười. Hai người trò chuyện vui vẻ với nhau rất lâu.

    Hứa Vi tự biết, chuyện cô chủ đã quyết, cô không thể ngăn cản nổi, chỉ là cô đã tới đây rồi, cô sẽ bảo vệ cô chủ thật tốt.

    Tại một nơi khác, Kim Linh cùng một đội vệ sĩ đã tìm ra được địa chỉ người nhận thư điện tử từ tay quản lý. Tên này thực chất chỉ là người đưa tin của kẻ chủ mưu, nhưng người đứng sau có vẻ rất thận trọng, đội của Kim Linh theo tên kia nhiều ngày cũng không thu được kết quả gì. Cô chủ đã làm tới mức này mà bọn chúng không hành động gì thật đáng nghi, Kim Linh cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

    Một tuần sau đó, cuộc sống tại đất nước mới của Ninh Bích diễn ra yên bình đến kì lạ, một phần vì phía kẻ giấu mặt kia vẫn chưa có động tĩnh gì, phần khác thì là vì tên ồn ào Đỗ Hoài An đã phải chuyển sang khu mỏ làm việc. Từ khi cô lật bài với tên quản lý, hắn ta không chỉ bị cô cướp lại tất cả tài sản mà thậm chí cô còn dùng người của Ngọc Đường ép hắn và gia đình phải rời khỏi thành phố này. Chính vì vậy mỏ khai thác không có ai quản lý. Vì vậy Đỗ Hoài An đã chuyển tới khu mỏ làm việc để dọn dẹp đống lộn xộn tên kia mang tới và thiết lập quy trình làm việc mới, người lao động tại đây sẽ được giảm giờ làm, hưởng các chế độ chăm sóc sức khỏe và các phúc lợi khác giống như các nhân viên của NJ.

    Tại khu bếp của khu mỏ, Đỗ Hoài An đang tiến hành kiểm tra lại thực đơn và quy trình nấu ăn. Hôm nay Ninh Bích sẽ tới đây thị sát, anh muốn mọi thứ thật chỉnh chu khi cô tới.

    - Cậu Đỗ chu đáo quá, tôi mà có con gái thì cũng muốn gả cho cậu ấy.

    - Nhà cô làm sao mà tới lượt, cậu Đỗ chỉ thích giám đốc thôi.

    Đỗ Hoài An chính là như vậy, một khi đã xác định được điều yêu thích là sẽ mạnh mẽ theo đuổi, huống hồ Ninh Bích còn là cô gái đầu tiên anh muốn xác định một mối quan hệ lâu dài.

    Mười một giờ trưa, cô gái nhỏ vẫn chưa tới, Đỗ Hoài An có chút sốt ruột đi qua đi lại. Phải tới khi trông thấy xe của cô sắp tới gần khu mỏ, anh ta mới có thoáng chút an tâm. Không hiểu vì sao hôm nay anh cứ có phần bồn chồn không yên.

    Bùm.. bùm..

    Hai tiếng nổ lớn vang lên khi chiếc xe màu đen đi qua cổng.

    Là bom, hai quả bom được gài ở hai trụ, sau khi phát nổ chúng làm cánh cống sụp đổ ngay lập tức và đè bẹp chiếc xe kia.

    - Ninh Bích, Ninh Bích..

    Đỗ Hoài An chạy về phía cổng, vừa chạy vừa điên cuồng gọi tên cô gái nhỏ.

    Lần trước gặp tai nạn trong hầm mỏ, Đỗ Hoài An đã sợ hãi vô cùng, nhưng ít ra lần đó bên cạnh cô có anh, ít ra lần đó anh còn có thể bảo vệ cô.

    - Phó giám đốc, anh bình tĩnh, chúng tôi chưa thể xác định xem khi vực đó còn bom hay không, anh không thể tiến vào.

    - Im miệng, Ninh Bích đang ở trong đó, cứu cô ấy, mau cứu cô ấy.

    Đỗ Hoài An cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự ngăn cản của mấy tay bảo vệ. Anh đã nghĩ, con trai thì không bao giờ được khóc, nhưng giờ đây anh đang rơi lệ vì người con gái anh yêu.

    - Ninh Bích chờ tôi, tôi đến cứu em.

    Đỗ Hoài An điên cuồng dùng tay bới đống đồ nát trong vô vọng.

    Cùng lúc đó một chiếc xe khác dùng tốc độ kinh hoàng, từ trong xe, một cô gái vội vàng lao tới đống đổ nát.

    - Hứa Vi, Hứa Vi, em có nghe thấy chị nói không? Hứa Vi lên tiếng đi.

    Giọng nói quen thuộc khiến Đỗ

    Hoài An ngẩn người một lúc lâu, sau đó anh vội vàng chạy tới ôm lấy người con gái trước mặt:

    - Ninh Bích, là em, em không sao, tốt quá rồi.

    Nhưng có một điều gì đó hơi kì lạ, cô gái trong vòng tay anh đang run rẩy sợ hãi mà cầu xin:

    - Giúp tôi, xin hãy giúp tôi cứu em ấy. Hứa Vi em ấy còn ở trong đó, là lỗi của tôi. Cứu Hứa Vi.

    Câu nói của cô vị ngắt quãng bởi những tiếng khóc nấc, cô gái nhỏ bây giờ cũng giống như Đỗ Hoài An vừa rồi, cố gắng lục tìm điên cuồng trong đống đổ nát.

    - Cô chủ, đừng tự làm mình bị thương. - Kim Linh chạy tới ôm chặt cô chủ nhỏ. - Đội cứu hộ tới rồi, hãy hãy để họ giải cứu.

    Mặc cho Kim Linh có lên tiếng ngăn cản, cô gái nhỏ dường như không nghe thấy vẫn điên cuồng tìm kiếm trong đống đổ nát. Thấy vậy, Đỗ Hoài An tiến đến ôm chặt lấy cô đưa cô ra khỏi khu vực đó.

    - Ninh Bích nghe này, Hứa Vi nhất định sẽ không sao, em phải bình tĩnh.

    Nửa tiếng trước, Ninh Bích nhận được gọi từ phía phòng thiết kế trụ sở chính, các bản thiết kế lần này khi làm ra sản phẩm mẫu không đạt đủ tiêu chuẩn, chính vì vậy cô cần họp gấp với bộ phận thiết kế và xưởng sản xuất để hiệu chính mẫu cho kịp thời gian ra mắt bộ sưu tập mới.

    Hôm nay theo lịch trình cô sẽ tới khu mỏ để bàn với Đỗ Hoài An về tiến độ xây dựng trụ sở và bàn về việc đầu tư xây dựng khu chế xuất mới. Vì cuộc họp đột xuất nên Hứa Vi đã được lãnh nhiệm vụ đến khu mỏ để đưa tài liệu cho Đỗ Hoài An trước, và vụ tai nạn này là điều không ai có thể ngờ đến.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  5. whisperofTC

    Bài viết:
    32
    Chương 34:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bệnh viện thành phố, phòng bệnh quen thuộc, mới tháng trước, cô gái nhỏ còn nằm đây điều trị, giờ cô đã trở lại. Nhung lần này người bị thương không phải là cô, mà là Hứa Vi. Hứa Vi may mắn thoát chết nhưng lại không may mắn như Ninh Bích, các vết thương của Hứa Vi khá nghiêm trọng, mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng các bác sĩ cũng không thể nắm chắc khi nào cô bé sẽ tỉnh lại.

    - Cô chủ đã hai ngày rồi, hãy về nghỉ đi.

    - Chị, em muốn hắn ta phải trả giá, em muốn giết hết bọn chúng. - Ninh Bích nắm chặt tay gằn giọng nói ra từng chữ.

    - Cô chủ bình tĩnh, tôi nhất định sẽ tìm ra bọn chúng và bắt bọn chúng trả giá. Hôm nay cô chủ đã mệt rồi, hãy trở về đi.

    - Hứa Vi, Hứa Vi nằm đây tất cả là do em. Rốt cuộc thì em nghĩ mình là ai chứ? - Nước mắt bắt lăn trên gò má cô gái nhỏ, cô hiếu thắng, cô tự cao, cô bỏ qua lời can ngăn của tất cả mọi người. Giờ đây trong tim cô gái nhỏ ngập tràn sự hối hận.

    Cô gái nhỏ mím chặt môi cố gắng không bật khóc thành tiếng. Thì ra cô không xuất sắc đến như vậy, thì ra cô vẫn chỉ là một con bé vô dụng. Bác sĩ nói nói rằng thương tích của Hứa Vi quá nghiêm trọng ngay cả khi có được điều kiện phục hồi tốt nhất vẫn sẽ để lại di chứng đặc biệt là tay. Xương cánh tay của Hứa Vi bị dập nát, cuộc phẫu thuật hơn hai mươi tiếng nối lại các dây thần kinh dù được coi là thành công nhưng cô bé sẽ không còn có thể làm các công việc có độ phức tạp cao. Hứa Vi rất thích nấu ăn, giờ con bé sẽ không còn nấu được nữa. Trong tất cả vệ sĩ cùng lứa, con bé cũng là đứa có kỹ thuật bắn súng tốt nhất. Khi còn nhỏ, mỗi lần có kết quả huấn luyện con bé sẽ rất vui vẻ mang tới cho Ninh Bích xem. Bây giờ tất cả mọi niềm kiêu hãnh đó đều sẽ trở thành nỗi đau.

    Cạch, cửa phòng khám mở ra, người bước vào là Lý Dũng.

    - Cô chủ, tôi có chuyện muốn nói.

    Sự xuất hiện của Lý Dũng khiến Ninh Bích và Kim Linh đều rất bất ngờ.

    Hành lang bệnh viện

    - Cô chủ, ông chủ yêu cầu cô ngay lập tức trở về.

    - Ta không muốn.

    - Cô chủ, tôi xin lỗi.

    Ngay sau đó hai vệ sĩ bước cưỡng ép đưa Ninh Bích đi.

    - Lý Dũng, em đang làm gì vậy? Đó là cô chủ.

    - Đây là lệnh của ông chủ, băt buộc phải đưa cô chủ trở về, kể cả có phải cưỡng chế.

    - Nhưng việc này..

    - Chị, em sẽ không làm cô chủ bị thương. Chị sắp sếp cho Hứa Vi rồi cũng trở về đi.

    Trên xe, Ninh Bích đã từ bỏ sự chống đối và trở về dáng vẻ điềm tĩnh:

    - Là lệnh của cha nuôi. Nếu là điều người muốn thì ta sẽ không phản kháng. Cho ta ba ngày, ta cần sắp xếp công việc, hơn nữa Hứa Vi chưa qua tỉnh, ta..

    - Cô chủ, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, cô chủ đừng làm khó tôi.

    Ninh Bích lấy điện thoại ra bấm một dãy số, dãy số này đã từng vốn dĩ vô cùng quen thuộc nhưng giờ lại khiến cô khó chịu mỗi lần nhớ về. Giây phút chờ đầu dây bên kia trả lời cũng rất nặng nề. Tín hiệu đã được kết nối nhưng lại không có ai lên tiếng, Ninh Bích mím môi rồi quyết định nói trước:

    - Ba ngày, cho con ba ngày, con nhất định sẽ trở về.

    Một khoảng lặng, sau đó là một tiếng thở dài, Ninh Bích nín thở chờ người kia lên tiếng.

    - Trở về ngay hôm nay.

    - Con..

    Không đợi cô gái nhỏ nói tiếp, đầu dây bên kia đã tắt máy.

    Cô gái nhỏ nắm chặt điện thoại, cố gắng kìm nén hai hàng nước mắt đang trực trào ra.

    - Dừng xe, đây là mệnh lệnh.

    Cô chủ chưa bao giờ có thái độ quyết liệt đến như vậy. Lý Dũng ra hiệu cho tài xế dừng xe rồi cùng các vệ sĩ ra ngoài.

    Giờ đây chỉ còn một mình trong xe, Ninh Bích không thể giữ vỏ bọc cứng rắn nữa, cô khóc thật lớn, kèm theo đó là những tiếng nức nở thương tâm.

    Điền trang Ninh Gia, Ninh Bích đứng trước ngôi nhà quen thuộc mà có đôi chút lạ lẫm. Kể từ khi được nhận nuôi, cô chưa bao giờ rời xa nơi này lâu đến vậy.

    - Cô chủ, ông chủ đợi cô ở thư phòng.

    - Ừ.

    Ninh Bích mệt mỏi tiến về căn phòng kia. Càng đến gần tim cô lại càng đập nhanh. Cô mong nhớ người đó rất nhiều, nhưng cô lại sợ phải đối mặt với người đó. Cô sợ phải đối mặt với sự lạnh nhạt, cô sợ khi tâm trạng cô bất ổn cô sẽ nói những lời làm xấu đi quan hệ vốn dĩ đã bất ổn giữa họ.

    - Cha nuôi con đã về.

    - Ninh Bích đã về rồi sao? Mau lại đây ăn thử món bánh này đi, ta mới làm đó.

    Rainy? Tại sai cô ta lại có mặt ở đây? Cha nuôi rất ít khi cho phép người ngoài vào Ninh Gia, huống chi đây còn là thư phòng.

    - Đã chịu về rồi sao?

    Giọng nói hơi khàn khàn, có vẻ như sức khỏe người đó không mấy ổn. Anh gầy và thiếu sức sống hơn trong trí nhớ của cô.

    - Hứa Vi chưa tỉnh, công việc bên đó còn rất nhiều, ngày mai con sẽ quay lại.

    - Không cần, Kim Linh sẽ đưa Hứa Vi trở về. Bên này có việc quan trọng hơn cần con giải quyết.

    - Con cần làm gì?

    Ninh Bách nhìn cô gái nhỏ một hồi lâu, bầu không khí dần trở nên căng thẳng hơn. Thấy vậy, Rainy lên tiếng trước:

    - Hai cha con lâu ngày mới gặp mặt sao lại thế này. Sắp tới là sinh nhật của con, ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật thịnh soạn.

    - Sinh nhật của con? Điều đó quan trọng sao? - Ninh Bích nhìn Ninh Bách chất vấn, sau đó quay sang người bên cạnh. - Còn Rainy, cô nghĩ mình là ai?

    Nhận được câu trả lời của Ninh Bích, Rainy có phần hơi khó xử nhưng với một người ở trong giới giải trí lâu năm, cô ta nhanh chóng lấy lại nụ cười quen thuộc.

    - Anh chưa nói với con bé sao? Ninh Bích là thế này, trong bữa tiệc sinh nhật của con, Ninh Gia sẽ công bố tin đính hôn.

    - Đính hôn ư? Của ai?

    - Của con với cậu chủ Đỗ chứ sao và còn của chúng ta nữa.

    Ninh Bích nắm chặt tay, để mặc cho móng tay đâm vào da thịt. Cảm giác đau đớn này làm cô nhận ra mình vẫn đang tỉnh táo. Chuyện của cô với Đỗ Hoài An rốt cuộc là được thông qua khi nào? Mà hiện giờ việc đó cũng chẳng còn quan trọng, Rainy và người đó, rốt cuộc là sao, chuyện gì đã xảy ra khi cô không ở đây? Chỉ nửa năm, cô mới rời đi có tần đó thời gian vậy mà sao cuộc đời cô lại bị người khác sắp đặt nhiều như thế?

    - Hai người, rốt cuộc là từ bao giờ? - Ninh Bích nhìn thẳng vào Ninh Bách cố gắng nặn ra từng chữ, cố gắng không để tâm trạng của mình không làm dao động lời nói.

    Từ khi bắt đầu biết Rainy, cô đã biết cô ta có tình cảm với Ninh Bách. Cô ta vẫn thường lén lút nhìn theo Ninh Bách, cô ta còn rất chịu khó lấy lòng cô, cô ta làm mọi điều để gần người đó hơn. Nhưng Ninh Bách bao năm vẫn như vậy, luôn tạo một vỏ bọc hoàn hảo để người khác không thể tiến vào. Ngoài Rainy, số tiểu thư hào môn thích Ninh Bách có thể nói là đếm nhiều không xuể. Vậy mà sinh vật mang giới tính nữ duy nhất bên cạnh người đó mười lăm năm nay chỉ có Ninh Bích. Cô những tưởng vị trí bên cạnh anh luôn luôn là của mình. Cô những tưởng rằng vị trí đó của cô không ai có thể thay thế.

    - Con biết đó, ta vẫn luôn yêu thầm và chờ đợi Ninh Bách. - Vừa kể vừa hổi tưởng lại, hai má Rainy thoáng ửng hồng. - Trời quả là không phụ lòng người, cuối cùng anh ấy đã chấp nhận tình cảm của ta. Con yên tâm, ta sẽ yêu thương con như con đẻ. Kể cả khi con kết hôn, ta vẫn sẽ giữ lại đồ dùng và phòng ngủ của con tại Ninh Gia, khi nào nhớ nhà thì hãy trở về nhé. Sau này con kết hôn rồi, có chuyện gì khó khăn nhớ nói với ta, phía sau con không chỉ có Ninh Gia mà còn có gia tộc của ta nữa. Chúng ta sẽ luôn đứng về phía con.

    Ồ, vậy là cô sắp có một gia đình hoàn chỉnh. Ninh Bích cắn chặt răng cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cái cuộc sống này đối xử với cô thật quá tốt rồi, cô luôn mong muốn có một gia đình như bao người, giờ thì cô sắp có rồi. Chỉ là sao cô cảm thấy không vui một chút nào, chỉ là sao trái tim của cô lại đau đơn đến như thế chứ? Cô gái nhỏ có hàng trăm câu hỏi, cô hướng mắt sang nhìn người đó mong tìm được lời giải đáp. Ấy vậy mà thay vì thẳng thắn trả lời cô, người đó lại tìm cách bỏ qua ánh mắt của cô.

    - Tôi mệt rồi, tôi muốn đỉ ngủ.

    Không cần đợi cho phép, cô gái nhỏ quay lưng rời khỏi căn phòng đó một cách nhanh nhất có thể. Cô muốn vứt bỏ lại sau lưng tất cả những điều dối trá kia.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  6. whisperofTC

    Bài viết:
    32
    Chương 35:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kim Linh mang theo đồ ăn tiến vào. Từ ngày trở về, cô chủ đã tự nhốt mình trong phòng gần như không ăn uống gì cả khiến mọi người trong điền trang rất lo lắng.

    - Cô chủ, tới giờ dùng bữa rồi.

    - Đặt ở đó đi. - Ninh Bích đang ngồi hướng mặt về phía cửa sổ, nơi phía xa có một dòng sông nhỏ chảy qua, giọng nói yếu ớt và mệt mỏi.

    - Cô chủ, đồ ăn nguội sẽ không ngon.

    Ninh Bích cau mày, cô mệt mỏi không muốn nói chuyện vậy hôm nay người vào đưa đồ ăn nói nhiều hơn mọi ngày. Cô gái nhỏ quay lại nhìn, nhận ra người đến là Kim Linh cô vội vã bước xuống chiếc ghế lười đặt cạnh cửa sổ. Nhưng có lẽ bởi vì để cơ thể đói quá lâu, chân vừa chạm đất Ninh Bích đã không giữ được thăng bằng mà ngã xuống.

    - Cô chủ, cô chủ không sao chứ? - Kim Linh vội vã chạy tới đỡ cô chủ.

    - Chị Linh, sao chị lại về đây? Hứa Vi thế nào rồi, em ấy đã tỉnh chưa. Chị hãy nghĩ cách đưa em trở lại bên đó, em muốn chăm sóc Hứa Vi, là em có lỗi với em ấy.

    - Cô chủ, bình tĩnh lại. Tình trạng Hứa Vi đã ổn định, chị đã đưa em ấy trở về. Hứa Vi đang được điều trị tại bệnh viện của Ninh Gia với những điều kiện tốt nhất, em ấy sẽ sớm tỉnh lại.

    - Em phải đến đó, em phải nhìn thấy em ấy.

    - Cô chủ, giờ còn không thể đứng dậy thì sao đi thăm em ấy được. Cô chủ dùng bữa xong, tôi sẽ giúp cô chủ sửa soạn một chút, như vậy nếu Hứa Vi tỉnh dậy, em ấy nhìn thấy cô chủ xinh đẹp và khỏe mạnh cũng sẽ rất vui mừng.

    - Được.

    Ninh Bích nghe lời ăn từng thìa to, cô cố gắng ăn thật nhanh nhưng cũng không biết mình đang ăn món gì, có mùi vị ra sao. Kim Linh nhìn cô chủ nhỏ với tâm trạng đầy lo lắng, vốn dĩ tình trạng cô chủ đã rất bất ổn sau tai nạn của Hứa Vi cộng thêm chuyện hứa hôn này. Ngay sau khi trở về nước, Kim Linh đã được ông chủ ra lệnh theo sát cô chủ, hai người này, rõ ràng là quan tâm đối phương nhiều như vậy nhưng lại cứ làm khổ nhau, thân phận kẻ dưới, Kim Linh chỉ có thể âm thầm ở bên bảo vệ "cô em gái nhỏ".

    Một tiếng sau, tại phòng bệnh của Hứa Vi, một người nào đó đang cẩn thận lau mặt cho người bệnh. Người đó có vóc dáng nhỉnh hơn Hứa Vi đôi chút, tuy nhiên mái tóc ngắn và trang phục bụi bặm khiến chỉ nhìn phía sau thì sẽ khó lòng đoán được tuổi và giới tính.

    - Chị, đã lâu không gặp.

    - Nana? - Ninh Bích có phần bất ngờ. Một năm gần đây, từ những bản thiết kế và sản phẩm mẫu Hứa Vi đưa đến, Ninh Bích biết rằng cô bé này đã tiến bộ rất, điều cô không thể ngờ là ngoại hình cô bé lại thay đổi nhiều như vậy.

    - Hứa Vi sao rồi?

    - Bác sĩ vừa tới kiểm tra các chỉ số đều khả quan, nhất định Vivi sẽ tỉnh lại sớm thôi.

    Ninh Bích biết hai đứa nhỏ này thân nhau. Nhưng không ngờ lại thân tới vây, không biết lớn nhỏ còn gọi tên không cần kính ngữ.

    Ninh Bích nhìn về phía giường bệnh, ngoại thương của Hứa Vi đã đỡ hơn nhiều, các vết bầm đã nhạt dần, các chỉ số khác đã trở về khả quan, giờ vấn đề đáng quan tâm là cô bé chưa có dấu hiệu tỉnh lại khiến đội ngũ bác sĩ phải mở cuộc hội chẩn vài lần.

    Kim Linh đưa Nana ra ngoài, để lại cô chủ trong phòng bệnh. Ninh Bích nhẹ nhàng ngồi xuống, cẩn thận nắm tay người bệnh.

    - Hứa Vi, ta đói rồi, em tỉnh dậy đi, ta dẫn em đi ăn món ngon.

    Đáp lại cô gái nhỏ là căn phòng bệnh yên ả, đôi lúc sẽ có vài tiếng píp của máy móc.

    Ninh Bích cau mày nhéo má của Hứa Vi vẫn không động tĩnh gì. Cô gái nhỏ cắn chặt răng cố gắng kìm nén cảm xúc. Trong chuyện này cô vốn dĩ là người sai, cô không có quyền được rơi nước mắt.

    Còn nhớ sau vụ tai nạn năm đó, cô gái nhỏ phải ở bệnh viện chữa trị chấn thương, phục hồi chức năng và điều trị tâm lý gần một năm. Khi đó dù đã nhận được các điều kiện tốt nhất, phần ngoại thương đã khỏi còn tâm lý thì không tốt hơn là mấy, cô sợ giao tiếp, sợ người lạ, ngoài Ninh Bách thì ngay cả bác sĩ chủ trị cũng không thể thân thiết với cô.

    Trong một buổi chiều mùa hè, Ninh Bách đưa cô tới một cô nhi viện để phát quà, bác sĩ nói ràng việc giao tiếp với những đứa trẻ đồng trang lứa có thể sẽ khiến tình trạng của cô được cải thiện phần nào. Những tưởng điều này sẽ giúp cô tiến triển tốt hơn ấy vậy mà đám trẻ đó vừa đông vừa hiếu động khiến cô càng sợ hãi, cứ nép chặt vào người anh. Cuối cùng anh đành từ bỏ, anh bế cô ra ngoài.

    Tại sân bóng có mười mấy đứa trẻ tranh nhau một trái bóng thoạt nhìn rất vui mắt, ấy mà điều đó không đủ sức thu hút cô gái nhỏ bằng một cô bé kia. Cô bé ấy vốn dĩ thấp bé hơn đám trẻ một cái đầu, mỗi lần tranh bóng đều bị hất ra ngoài, có những lúc ngã rất đau. Ấy vậy là lần nào cô bé đó cũng ngay lập tức đứng dậy quay lại tranh bóng. Tới tận khi một cậu bé cao lớn lên tiếng quát nạt và yêu cầu những đứa trẻ khác không cho cô bé chơi cùng. Cô bé liền đó ngồi phịch xuống đất, hai má phụng phịu nhất quyết không chịu đi. Cuối cùng đám trẻ đó không đuổi được cô đi nên rủ nhau đi chơi trò khác.

    Trên sân giờ chỉ còn lại cô bé và quả bóng cũ mèm, cô bé ôm quả bóng rất lâu không chịu đứng dậy. Ninh Bích nằm gọn trong lòng Ninh Bách cũng dần tò mò quay đầu quan sát cô bé. Thấy cô gái nhỏ có phản ứng, Ninh Bách bế cô tiến tới giữa sân bóng, sau đó thả cô đứng cạnh cô bé kia. Ninh Bích sau khi ngập ngừng rất lâu đã rụt rè đưa tay ra xoa đầu cô bé. Hình như cô bé đó đang buồn, có phải khi buồn thì sẽ khóc? Những lúc như vậy người đó sẽ xoa đầu cô rồi ôm cô, sau đó hình như lúc nào cô cũng cảm thấy tốt hơn.

    Cô bé thấy động quay lại, chiếc má bầu bĩnh trên biểu cảm phụng phịu càng làm cô bé trở nên đáng yêu vô cùng.

    - Xinh đẹp. - Bằng chất giọng ngây ngô, điều đầu tiên cô bé nói với Ninh Bích chính là hai chữ đó. Sau đó cô bé đưa trái bóng về phía Ninh Bích và nhoẻn miệng cười.

    Ninh Bích có chút bối rồi quay lại nhìn Ninh Bách, anh tiến lại gần cô bé kia.

    - Bé con, dạy bạn ấy chơi bóng cùng được không?

    Cô bé nhìn người đàn ông lạ nghĩ, chắc đây là bố của bạn xinh đẹp kia vì chú này cũng rất xinh đẹp, thậm chí chú đó còn là người cao nhất, xinh đẹp nhất mà bé từng được thấy. Sau đó hai đứa trẻ đã chơi với nhau rất lâu.

    Đó là sự khởi đầu của Ninh Bích và Hứa Vi. Hứa Vi tính cách khi lớn cũng không khác khi nhỏ là mấy, vẫn là cô bé bướng bỉnh và cứng đầu. Ngay cả chủ nhân Ngọc Đường, Lý Dũng cũng đôi lúc không thể kiểm soát cô bé này. Ấy vậy mà cô bé lại rất nghe lời Ninh Bích, cô bé làm tất cả mọi điều để làm Ninh Bích vui và sợ làm tất cả mọi điều khiến Ninh Bích buồn. Trong tất cả các bài huấn luyện Hứa Vi đều xuất sắc dành những vị trí dẫn đầu, đặc biệt là khả năng bắn súng, không ai có thể vượt qua cô bé. Mỗi khi có kết quả kiểm tra, Hứa Vi sẽ rất vui vẻ chạy tới khoe Ninh Bích, cô bé thích được cô chủ khen, thích được cô chủ nhéo má. Ninh Bích đã quen với hình ảnh Hứa Vi tràn đầy sức sống luôn chạy tới bày đủ trò để cô vui vẻ. Hứa Vi yên lặng như hiện tại thật đáng sợ.

    Kim Linh ở bên ngoài hành lang nhìn vào bên trong lo lắng, cuộc đời vẫn hay trớ trêu như vậy, những chuyện không tốt lành vẫn hay cùng rủ nhau tới. Chỉ mong cô chủ có thể kiên trì vượt qua khoảng thời gian này.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...