Ngôn Tình Nhất Niệm Chân Ái - Hạ Mẫn

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Hạ Mẫn, 18 Tháng bảy 2018.

  1. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 30: Xe bốc cháy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một khu rừng phía xa ngoài ngoại ô, khói đang nghi ngút bốc lên. Làn khói đen lan tỏa cả một vùng, vừa nhìn liền thấy được đám cháy ấy thực dữ dội. Thế nhưng rừng rậm xanh rì như vậy sao lại có khói bốc lên bất thường như thế? Hay là xuất phát từ nhân tố khác, không phải cây cối mà là..

    Một người đàn ông đứng cách đó không xa, mắt lạnh nhìn chiếc xe đang cháy lụi dần, môi mỏng khẽ nhếch lên cười âm lãnh. Bàn tay để bên hông khẽ nắm thành đấm, các khớp xương hiện lên trông rất đáng sợ. Hắn vận bộ đồ đen công sở, cất bước rời đi để lại một mảnh hoang tàn phía sau.

    Muốn giết hắn sao? Còn non lắm..

    * * *

    Ngọc Nhiên nhìn sắc trời tối sầm bên ngoài mà tâm tư phức tạp. Rốt cuộc cô đang làm cái gì đây? Chuyện đấu đá trên thương trường của người ta thì liên quan gì đến cô cớ chứ? Tuy tâm cô ngay thẳng, không thể nhìn người làm chuyện xấu nhưng cũng không thể bất chấp nguy hiểm mà xen vào chứ? Vừa rồi nếu cô đuổi kịp Dương Gia Kiệt thì sao đây? Nói ra mọi chuyện chưa chắc người ta đã tin, tính ra cô và anh ta còn chưa thân thiết tới mức có thể nói gì cũng tin được. Không biết bây giờ anh ta sao rồi, nhưng lòng cô cũng không còn bồn chồn hồi hộp như trước nữa. Giờ đây cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, suy nghĩ mọi chuyện cũng thấu đáo hơn.

    Thứ nhất, Nhạc Hiểu Phi nói khử Dương Gia Kiệt nhưng nhất thiết sẽ là giết người diệt khẩu sao? Còn rất nhiều phương pháp khác để khiến một người biến mất trên thế giới này mà không khiến người ta chết chóc. Ngày trước cô có đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Trong đó có một cảnh các phần tử ngầm xử lý nhau nhưng không hề vương chút máu tanh. Đó là khiến kẻ thù thân bại danh liệt, sống không bằng chết. Vậy.. Thứ hai, giữa những người đõ có mối quan hệ như nào cô cũng không hề biết rõ. Họ có thâm cừu đại hận gì mà có thể khiến một cô gái nhìn tưởng như đơn giản như Nhạc Hiểu Phi cũng có thể ra tay hại người? Thứ ba.. Chuyện thiên hạ cô xen vào làm gì? Vốn lớn lên trong sự bao bọc và yêu thương của anh trai, Ngọc Nhiên đã sớm hiểu chuyện, thấu tình đạt lý. Trong thâm tâm cô, anh trai là tất cả nên sự an toàn của bản thân cũng chính là sự yên lòng của anh ấy, vậy nên chuyện này cô càng không thể làm bừa. Không phải tự nhiên Ngọc Nhiên có suy nghĩ ích kỷ như vậy mà là bởi tác động từ người khác.

    Một tiếng trước.

    Khi Ngọc Nhiên vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của anh trai từ bên Mỹ gọi về. Những tưởng anh sẽ kể cho cô nghe tình hình bên đó hay những chuyện nhỏ hàng ngày mà hai anh em thường tâm sự. Nhưng không, cô vừa nhấc máy đã nhận ra tâm trạng nặng nề của anh. Lần đầu tiên anh gắt lên với cô:

    "Ngọc Nhiên, anh không cần biết tên Dương Gia Kiệt đó là ai, nhưng tuyệt đối em không được xen vào chuyện liên quan đến anh ta nữa."

    "Anh.. Sao anh biết.." Ngọc Nhiên thắc mắc ngập ngừng hỏi.

    "Em không cần biết vì sao anh biết chuyện này. Nhưng em nhớ cho kĩ, những điều nguy hiểm như vậy tuyệt đối không được dính vào. Nếu em không nghe lời, anh sẽ không nhìn mặt em nữa."

    "Anh.. Từ từ đã, nghe em nói được không? Em chỉ muốn báo cho anh ta rằng anh ta đang gặp nguy hiểm, em.." Ngọc Nhiên gấp gáp phân trần với anh trai, mặc dù rất thắc mắc vì sao anh hai biết chuyện nhưng cô cũng không tiện hỏi nhiều. Chuyện cô cần làm là khiến anh ấy yên tâm rằng cô vẫn ổn.

    "Đừng nói nữa. Chuyện báo cho anh ta anh sẽ giúp em lo liệu, đây là lần cuối anh dung túng cho em, tuyệt đối không có lần sau. Em gái ngoan, nghe lời anh hai có được không? Em mà có chuyện gì.. Anh hai sao có thể sống nổi?" Giọng Đan Vĩnh Duy khàn hẳn đi, dường như anh đang muốn khóc. Một đấng nam nhi mà dễ dàng rơi lệ như vậy một là do anh ta yếu đuối, hoặc đối phương chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng anh ta.

    Ngọc Nhiên đã không kìm được nữa mà khóc nấc lên. Cô chưa từng thấy anh hai yếu đuối như vậy bao giờ. Có phải do cô mà ra hay không? Là cô đã làm sai, khiến anh ấy phải nhọc lòng bao năm qua còn chưa đủ hay sao? Không, cô không thể làm như vậy nữa.

    "Anh, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, em sẽ an an ổn ổn sống thật tốt. Anh đừng vì em mà khổ tâm có được không?"

    "Ngọc Nhiên ngoan, nghe em nói như vậy anh yên tâm rồi. Em nhất định phải nhớ mạng của em chính là mạng của anh hai, của mẹ. Em sống tốt thì mọi người mới sống tốt."

    "Anh, em sẽ.."

    Em sẽ không khiến anh phải phiền lòng một ngày nào nữa.

    Em sẽ sống tốt!

    Ngọc Nhiên khẽ nhíu mày nhìn đen xe qua lại nối đuôi nhau ngoài kia. Rốt cuộc ai đã giấu mình báo tin cho anh hai? Hoặc giả anh ấy cho người theo dõi cô thì cũng không thể biết chuyện gì được. Chuyện này cô mới chỉ nói cho..

    "Không.. Nhất định không phải cô ấy đâu."
     
    Trắc Y, Cá Đẹp TraiAdmin thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2018
  2. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 31: Xúc động muốn nhảy lầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quảng trường Thời Đại!

    Dưới ánh nhìn bao quát khi đứng từ phía trên cao, thành phố trở nên thật nhỏ bé. Toàn cảnh thành phố hiện ra trước mắt khiến lòng người khẽ động. Bao năm rồi..

    - Thiên Vũ..

    Tiếng gọi dịu dàng cất lên từ phía sau khiến Lâm Thiên Vũ dừng lại suy nghĩ hiện tại. Anh khẽ quay đầu lại, trước mắt chính là người con gái anh từng yêu thương hết lòng. Ánh mắt khẽ dao động, phức tạp nhìn cô. Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng lại trưởng thành và thành thục hơn rất nhiều. Ngày xưa, Nhạc Hiểu Phi chính là một cô gái nhỏ nhắn, đơn thuần. Mỗi khi bên nhau cô luôn đem đến cho anh cảm giác ấm áp và muốn che chở cô cả đời. Những tưởng sẽ bên nhau trọn đời nhưng không ngờ cũng có lúc họ phải tách xa.

    - Hiểu Phi, lâu rồi không gặp. _ Lâm Thiên Vũ từ tốn chào hỏi. Ngoài dự đoán trông anh bình tĩnh đến lạ lùng. Xa nhau mấy năm như vậy, chẳng lẽ tình cảm ban đầu đã nhạt phai?

    - Hiểu Phi.. _ Nhạc Hiểu Phi lẩm bẩm vài lần cái cụm từ ấy, lòng cô chua chát làm sao. Khi xưa anh ấy đều gọi mình là Phi Phi, từng tiếng gọi ấy từng khiến cô vừa ấm áp, ngọt ngào cũng vừa khiến cô thấy ngại ngùng. Nhiều khi còn bắt anh gọi tên cô hai chữ "Hiểu Phi". Nhưng anh trả lời: "Anh yêu em nên mới gọi vậy." Ha.. Vậy lần tái ngộ hôm nay mang ý nghĩa gì đây? Trông cô có quá nực cười không? Anh ấy là đang muốn nói đã hết yêu? Hít sâu một hơi cố ổn định lại tâm trạng đau khổ, cô mềm mại đáp:

    - Thiên Vũ, trước đây anh không gọi em như vậy.

    - Em nói là trước đây, bây giờ đã khác rồi không phải sao? _ Lâm Thiên Vũ đút tay vào túi quần, mắt nhìn thẳng gương mặt xinh đẹp của cô. Thật là, anh đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh họ gặp lại nhau sẽ sướt mướt, đau khổ ra sao. Anh sẽ không kiềm chế được lòng mình mà dang tay ôm lấy cô thật chặt, không cho cô rời khỏi anh nữa. Vậy mà, thật lạ.. Anh vẫn có thể bình thản đối diện với cô thật tự nhiên, giọng không run, hơi thở cũng không gấp.

    - Không! Chuyện chúng ta sẽ còn là chuyện hôm nay, chuyện ngày mai, thật lâu thật lâu hơn nữa. Thiên Vũ, em về bên anh rồi, mình bắt đầu lại được không anh? _ Nhạc Hiểu Phi lệ hoen mi run run tiến lại gần Lâm Thiên Vũ rồi không do dự ôm anh thật chặt. Giọng cô khàn đi gần như đang khẳng định mà cũng như đang khẩn cầu anh. Nói cô hèn hạ cũng được, nói cô không có tiền đồ cũng được, không sao cả, chỉ cần thuyết phục được Lâm Thiên Vũ về bên mình một lần nữa thì làm gì cô cũng chấp nhận.

    Lâm Thiên Vũ không trả lời cũng không đưa tay đáp lại cái ôm của cô. Anh chỉ lặng thinh, trong mắt như đang ẩn chứa điều gì đó. Mâu thuẫn chăng? Phải, lòng anh như đang phải trải qua cuộc vật lộn không phân thắng bại giữa hai hướng đi. Một âm thanh nói với anh rằng chấp nhận đi, đây chẳng phải là điều bao năm nay mày mong muốn hay sao Lâm Thiên Vũ? Nhưng chính linh hồn anh lại nhảy ra ngăn cản ý nghĩ ấy, thay vào đó là một câu hỏi khiến anh cứng họng không thể trả lời. "Mình còn yêu cô ấy?" Anh không trả lời được! Dòng suy nghĩ cứ quẩn quanh bên các khiến anh vô tình bơ lãng Nhạc Hiểu Phi. Chính sự im lặng của anh đã trở thành con dao sắc bén đâm một nhát thật sâu vào tim cô. Nhạc Hiểu Phi òa khóc nức nở. Anh ấy không trả lời mình, anh ấy không ôm lấy mình như ngày ấy nữa. Anh ấy hết yêu mình rồi.. Không, cô không tin, Lâm Thiên Vũ anh chắc chắn vẫn còn quan tâm đến cô mà. Để chắc chắn suy nghĩ của mình là thật, Nhạc Hiểu Phi đã nghĩ ra một chuyện điên rồ. Cô buông ra, thê lương nhìn anh:

    - Thiên Vũ, em xin lỗi vì năm đó đã không nói lời nào mà rời xa anh. Anh hết yêu em là do em đáng đời, tự làm tự chịu. Không có anh, cuộc sống của em chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Vậy em còn sống để làm gì, chi bằng chết quách đi cho rồi.

    Nhạc Hiểu Phi chạy tới bên lan can vụng về leo lên, tay cô run rẩy nắm chặt song sắt. Bên dưới thật mờ ảo, rơi xuống không tan xương mới lạ. Khi vừa chuẩn bị tâm lí để nhảy xuống bỗng một lực đạo thật mạnh xông tới ôm cô ngã lăn xuống nền bê tông. Một tia vui vẻ dần len lỏi trong tim cô gái.

    Lâm Thiên Vũ thật sự bị cô dọa sợ. Vừa rồi nếu như anh chậm chân một chút nữa, có phải Nhạc Hiểu Phi sẽ thật sự nhảy xuống dưới hay không? Anh không dám nghĩ tới.. Anh không biết bây giờ lòng mình muốn gì, nhưng anh rất rõ ràng, anh không muốn Nhạc Hiểu Phi gặp chuyện. Cơn tức giận đột ngột ập tới, buông người đang ngây dại kia ra anh quát:

    - Nhạc Hiểu Phi em điên rồi sao? Em có biết mình đang làm cái gì không hả?

    - Đúng! Em điên rồi, mất anh thì em còn lại gì nữa chứ? Anh có biết mấy năm nay không ngày nào em không nghĩ đến giây phút được trùng phùng với anh? Vậy mà.. Vậy mà rốt cuộc cũng gặp được anh rồi, nhưng vậy thì sao? Không phải anh cũng không còn cần em nữa ư? Hức.. Hức..

    Nhạc Hiểu Phi hơi thở yếu ớt không ngừng oán thán cùng Lâm Thiên Vũ. Từ uất ức giọng cô dần trở nên nghẹn ngào, khóc thút thít trong lòng anh. Vừa rồi cô vừa do xúc động làm càn, vừa một lòng muốn thách thức một lần nữa, cô tin Lâm Thiên Vũ sẽ không làm ngơ. Thấy chưa, anh vẫn còn quan tâm cô mà.

    Lâm Thiên Vũ đau lòng nhìn Nhạc Hiểu Phi, cô gái hoạt bát ngày xưa sao lại trở nên thiếu sức sống thế này? Anh không nghĩ những năm này cô lại phải trải qua cuộc sống chật vật tới vậy. Anh đau xót ôm cô thật chặt, an ủi, chỉ sợ nói sai cái gì khiến cô xúc động làm liều:

    - Ngốc ạ, ai nói anh không cần em chứ, sau này chỉ cần em gọi anh nhất định bằng mọi giá tới bên em.

    - Thật?

    Anh gật đầu.

    - Vậy anh gọi em như ngày xưa đi, cách gọi hiện tại em không quen.. _ Cô gái làm nũng.

    - Được rồi, em vẫn trẻ con như vậy à.. _ Lâm Thiên Vũ trêu chọc ngắt nhẹ mũi cô.

    - Kệ em, mau gọi a..

    - Phi Phi

    - Lần nữa được không?

    - Phi Phi..

    Cứ vậy, trên sân thượng gió lớn có một đôi nam nữ giữ nguyên tư thế ấy cùng ngắm sao trời. Thỉnh thoảng cô gái lại bắt chàng trai gọi nhũ danh của mình, như hoài niệm một thứ gì đó xa vời đã lâu.
     
    Trắc Y, Cá Đẹp TraiAdmin thích bài này.
  3. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 32: Theo dõi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành phố Lăng Đồn

    Đan Ngọc Nhiên bước ra khỏi tòa nhà lớn của tập đoàn Dương thị cũng vừa tầm trưa. Cái nắng gay gắt chiếu hắt qua cửa sổ, ngồi trong xe cô nhìn lại nơi này một lần nữa. Phải rời đi thật sao? Cô một chút cũng không nỡ! Vừa rồi cô mới nộp đơn từ chức, giây phút ấy cũng chính là lúc cô và Dương thị không có nửa xu quan hệ. Có vẻ như để đưa ra quyết định này với Ngọc Nhiên quả thật không dễ dàng.

    Khởi động xe lăn bánh chuyển hướng. Khi vừa qua tòa nhà thị chính thì cô chợt nhìn thấy Hạ Lan Mộc Mộc đang đi ra. Ngọc Nhiên tức khắc mất đi vẻ không vui hồi nãy, cô dừng xe bên đường đi tới phía Hạ Lan Mộc Mộc tính chào hỏi. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô ấy Ngọc Nhiên liền thấy vui vẻ. Cứ như tri kỉ ngàn năm. Hình như Hạ Lan Mộc Mộc đang nói chuyện điện thoại với ai đó, cô ngồi xuống bệ bồn hoa bên cạnh dừng chân. Ngọc Nhiên thấy vậy cũng không tiện quấy rầy, muốn đợi một chút rồi lại đó cũng không muộn. Nghe lén người ta nói chuyện điện thoại thật không phải đứa bé ngoan. Thế nhưng mặc dù đứng cách Hạ Lan Mộc Mộc mấy bước chân thôi mà Ngọc Nhiên lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng cô vọng lại. Nội dung cuộc đối thoại khiến cô không thể không chú ý.

    - Đan tiên sinh, anh đừng khách sáo, lần trước tôi báo tin cho anh cũng không có ý gì khác. Dù sao Ngọc Nhiên cũng là bạn của tôi, tôi không thể nhìn cô ấy lao vào nguy hiểm được.

    * * *

    - Được, lần sau có cơ hội sẽ cùng anh dùng cơm.. Được, tạm biệt!

    * * *

    Ngọc Nhiên đờ người ra, cô vừa nghe thấy gì vậy? Hạ Lan Mộc Mộc cô ấy.. Vậy mà cô ấy chính là người sau lưng cô báo tin cho anh hai sao? Cô trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới cô bạn mình vẫn luôn tin tưởng và tín nhiệm này lại là người bán đứng mình. Mặc dù chuyện cũng không có gì là lớn nhưng sao Hạ Lan Mộc Mộc không trực tiếp khuyên nhủ với cô mà muốn kinh động đến anh hai ở nước ngoài? Sao ngoài mặt cô ấy vẫn một mực ủng hộ cô nhưng mặt khác lại tìm chướng ngại ngăn cản cô?

    Ngọc Nhiên khiêu mi nhìn lại cô gái đang đưa lưng về phía mình, thất vọng tràn ngập trong mắt. Tại sao? Chỉ đơn thuần là vì lo cho an nguy của cô? Có lẽ không đơn giản như thế! Chờ Ngọc Nhiên định thần lại thì Hạ Lan Mộc Mộc đã đi được một quãng xa. Nhanh chân đuổi theo Hạ Lan Mộc Mộc, cô muốn hỏi cô ấy cho ra nhẽ. Thế nhưng bước chân Hạ Lan Mộc Mộc ngày càng nhanh như đang vội vàng đi đâu đó khiến ý niệm muốn gọi tên của Ngọc Nhiên dừng lại. Cô có cảm giác Hạ Lan Mộc Mộc đang chuẩn bị làm gì đó, điều ấy khiến chân cô nhất mực muốn đi theo. Ngọc Nhiên cảm thấy chuyện này thật không đơn giản, nãy giờ cô đã theo chân Hạ Lan Mộc Mộc vào hai con ngõ mà vẫn chưa thấy địa điểm cô ấy muốn tới. Cô vẫn kiên quyết đi theo, cô muốn biết đằng sau bộ mặt hiền lành vô hại ấy đang ẩn giấu điều gì.

    Cuối cùng thì Hạ Lan Mộc Mộc cũng dừng lại trước một căn nhà Trung Hoa kiểu cũ. Cô gõ cửa có tuần tự, không lâu sau cánh cửa liền mở ra, người mở cửa là một lão bà bà. Ngọc Nhiên đứng núp sau vách tường rêu phong nhìn họ, trông thái độ của Hạ Lan Mộc Mộc có vẻ rất thân thiết với bà ấy. Chỉ có thể theo đến đây, cô nhìn cánh cửa khép lại mà lòng đầy nghi hoặc. Rốt cuộc cô ấy đang giấu giếm điều gì?

    Giờ bình tĩnh lại Ngọc Nhiên mới thấy Hạ Lan Mộc Mộc có lẽ căn bản chỉ là vì không muốn cô dính dáng gì đến chuyện nguy hiểm kia. Mà điều cô mơ hồ nghĩ tới lại khiến cô kinh sợ. Cô cảm thấy Hạ Lan Mộc Mộc không muốn cô gặp nguy hiểm nhưng chính cô ấy lại đang lao vào nguy hiểm. Xâu chuỗi lại mọi chuyện, Ngọc Nhiên giờ mới nhớ thái độ của Hạ Lan Mộc Mộc khi biết Dương Gia Kiệt sắp gặp nạn rất bình tĩnh. Đúng, còn là vô cùng bình tĩnh. Một cô gái bình thường nghe chuyện như vậy có thể giữ bình tĩnh nổi không? Ngay cả Đan Ngọc Nhiên cô cũng phải mất một lúc lâu mới bình ổn tâm trạng được. Tiếp nữa là khi cô ấy chủ động đề nghị giúp cô báo tin cho Dương Gia Kiệt. Nhưng kết quả lại chưa làm được gì, trong khi hướng cô ấy vừa trở về trùng hợp Dương Gia Kiệt đã ở đó hồi lâu. Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc!

    - Bà bà, xin lỗi vì lâu vậy con mới đến thăm bà, dạo này công việc của con bận quá. _ Hạ Lan Mộc Mộc ái ngại nói với lão bà bà họ Vương.

    - Mộc Mộc con công việc bận rộn bà bà hiểu mà. Con xem gần đây sao gầy như vậy rồi. _ Bà Vương đau lòng vỗ vỗ nhẹ tay trắng nõn có chút gầy yếu của Hạ Lan Mộc Mộc. Bà đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ nay thấy cô vì bôn ba bên ngoài mà bản thân không được chăm sóc chu đáo như vậy liền thấy đau lòng. Con bé này xưa nay vẫn luôn kiên cường như vậy, lúc nào cũng để bản thân chịu uất ức.

    Hai người từ từ đi vào căn nhà gỗ lâu năm, Hạ Lan Mộc Mộc bất đắc dĩ nghe bà Vương cằn nhằn chuyện cô không biết chăm sóc bản thân. Lòng trào dâng một cỗ ấm áp gọi là gia đình, cũng chỉ có nơi này mới cho cô cảm giác ấy.
     
    Cá Đẹp TraiAdmin thích bài này.
  4. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 33: Hạ Lan Nhĩ Tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bà bà, mấy ngày nay chị ấy có ngoan không ạ? _ Hạ Lan Mộc Mộc khoác tay bà Vương nhẹ nhàng hỏi. Câu hỏi của cô thật nhẹ, như biểu thị không cần trả lời cũng biết đáp án.

    Bà Vương thở dài, trong mắt dâng lên xúc cảm. Nghĩ tới Nhĩ Tâm lòng bà lại tê tái, cô gái hiền dịu ấy..

    - Nhĩ Tâm vẫn luôn thế, dạo trước cậu Tề có tới kể chuyện, đọc sách cho con bé nghe, con biết không nhìn thần thái trông có vẻ con bé hiểu có người đang nói chuyện với nó. Hôm trước..

    Hạ Lan Mộc Mộc trầm mặc nghe bà Vương thao thao bất tuyệt về chị gái mình. Tâm cô vừa đau vừa mừng. Chị ấy vẫn vậy, không có chút động tĩnh gì khiến cô nhiều lần tuyệt vọng. Thế nhưng cũng may đời này còn có người yêu thương, quan tâm chị ấy như bà bà, như bác sĩ Tề.

    Hạ Lan Mộc Mộc tiến vào căn phòng duy nhất trên lầu hai, nơi không gian tĩnh mịch, trầm lặng đến đáng sợ. Bước đến ngồi bên giường, cô nắm tay người nằm trên đó mỉm cười nói:

    - Chị, em gái tới thăm chị đây.

    Thế nhưng đáp lại cô chỉ là một mảnh yên tĩnh, âm u. Cô gái nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn, trên người mặc chiếc váy lụa dài đến chân. Ánh nắng chiếu vào ánh lên làn da trắng như tuyết của cô. Đó là một thiên sứ, cô đã ngủ suốt hai năm trời, ích kỷ để mọi người đau khổ, một mình cô yên bình chìm vào giấc mộng sâu. Hạ Lan Mộc Mộc nhìn chị gái, vẫn không có tiến triển gì sao? Năm đó khi nhận được kết quả từ bác sĩ, nói Hạ Lan Nhĩ Tâm sẽ trở thành người thực vật cô đã không thể chống trụ được. Sao ông trời lại nhẫn tâm đến vậy? Chị ấy vẫn luôn hiền lành sống an an ổn ổn, không xâm phạm đến ai sao lại có cái kết đắng như thế.

    - Chị, em đang tiến hành một kế hoạch lớn, chị yên tâm, hắn nhất định sẽ phải trả giá cho những gì hắn đã làm với chị.

    Lời Hạ Lan Mộc Mộc quyết liệt bao nhiêu thì chí trong cô càng mạnh bạo bấy nhiêu. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt phấn nộn của chị gái, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương. Chỉ cần cô còn sống ngày nào thì những kẻ khốn nạn đó sẽ không có một ngày yên ổn.

    Hạ Lan Mộc Mộc ra khỏi nhà bà Vương đã là lúc xế chiều. Một cơn gió bất chợt xẹt qua khiến cô rùng mình một cái. Đưa tay kéo chặt áo khoác ngoài, bước chân nhanh hơn.

    - Hạ Lan..

    Một giọng nói thình lình vang lên sau lưng khiến Hạ Lan Mộc Mộc dừng lại. Cô chần chừ một chút rồi quay người lại, quả nhiên là cô ấy. Thảo nào cô cứ cảm giác giọng nói này sao quen quá, không ngờ lại đúng là Ngọc Nhiên. Cô ấy sao lại xuất hiện ở đây? Hay là..

    - Ngọc Nhiên? Cô ở đây làm gì?

    Ngọc Nhiên dựa lưng vào tường bình tĩnh nhìn Hạ Lan Mộc Mộc. Vẫn giọng nói miền dễ nghe ấy, vẫn con người luôn cao ngạo khó gần ấy. Hôm nay cô lại thấy cô ấy thật xa cách, tựa như người cô đang đối diện lúc này không phải là Hạ Lan Mộc Mộc mà cô quen biết. Giọng cô run run vang lên:

    - Hạ Lan.. Tôi.. Tôi chờ cô thật lâu..

    - Theo tôi nào, mình tìm chỗ nào đó rồi nói chuyện.. _ Hạ Lan Mộc Mộc phi thường bình tĩnh mặc dù đã chín phần đoán ra lí do Ngọc Nhiên có mặt ở đây. Cô thở dài nắm lấy tay Ngọc Nhiên toan dẫn cô đi.

    Ngọc Nhiên thẫn thờ yếu đuối để mặc Hạ Lan Mộc Mộc kéo mình đi. Cô không biết sao hồi nãy mình lại kiên quyết đứng chờ Hạ Lan Mộc Mộc ở đây nữa. Thế nhưng lòng cô lại không muốn bỏ mặc cô ấy, trực giác mách bảo cho cô, cô ấy đang có chuyện. Cộng thêm tờ giấy cô nhặt được của Hạ Lan Mộc Mộc đánh rơi ở bồn hoa tại tòa nhà thị chính thì lại càng quyết tâm hơn nữa. Cô muốn chờ Hạ Lan Mộc Mộc, cô muốn nghe cô ấy nói mọi chuyện cho cô nghe chứ không phải là sự hiểu lầm nhau không rõ.

    Hai người ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê ngoài ngõ hẹp. Không gian xung quanh tĩnh lặng, khách trong quán chỉ lác đác vài ba người. Hạ Lan Mộc Mộc thản nhiên gọi hai tách trà Long Đỉnh rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

    - Ngọc Nhiên, cô có đi điều gì muốn hỏi sao?

    Ngọc Nhiên ngập ngừng cầm tách trà, hơi ấm lan tỏa xoa dịu bàn tay hơi lạnh của cô. Không đợi Ngọc Nhiên trả lời, Hạ Lan Mộc Mộc đã nói trước:

    - Có phải cô muốn biết rốt cuộc đâu mới là con người thật của tôi?

    - Tôi.. Hạ Lan, tôi tin cô là có nỗi khổ riêng, cô không muốn nói cũng không sao, tôi tin cô mà, tôi.. _ Ngọc Nhiên gấp gáp giải thích, cô nói một hồi lại phát hiện càng nói càng rối.

    - Không, tôi chính là như vậy. Tôi vẫn luôn đeo cái mặt nạ giả tạo đó, thực chất tôi là người xấu. Tôi vẫn luôn lừa dối cô, chuyện bỉ ổi gì tôi cũng đã làm, tôi..

    - Không, Hạ Lan cô đừng nói bản thân mình như vậy mà. Tôi không phải trẻ con, tôi nhìn ra được cô có chuyện gì đó. Dù cô có làm chuyện xấu gì rồi tôi cũng sẽ đứng về phía cô.

    Hạ Lan Mộc Mộc kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt mình. Vốn tưởng cô ấy sẽ khinh bỉ, dè bỉu mình nhưng cô không ngờ cô ấy lại nói như vậy. Đứng về phía cô? Lần đầu tiên, ngoại trừ những người thân yêu nhất của cô ủng hộ chuyện cô làm còn có người khác. Hai người không tính là bạn thân lâu năm, thế nhưng cô ấy lại lựa chọn tin cô! Hạ Lan Mộc Mộc xúc động muốn khóc, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm. Cô nghẹn ngào không dám tin hỏi lại:

    - Ngọc Nhiên, cô sẽ tin tôi thật chứ?

    - Tôi sẽ! _ Ngọc Nhiên kiên định buông lời chắc chắn. Cô nhìn thẳng vào mắt Hạ Lan Mộc Mộc, đến giờ phút này không còn tạp chất gì trong suy nghĩ của cô, chỉ còn lại ý nghĩ, Hạ Lan là chị em tốt của cô.
     
    Trắc Y, Cá Đẹp TraiAdmin thích bài này.
  5. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 34: Quá khứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Lan Mộc Mộc cùng Hạ Lan Nhĩ Tâm mồ côi cha mẹ từ sớm, hai chị em cô lớn lên dưới sự chăm sóc của bà Vương. Cuộc sống tuy nghèo khó nhưng lại rất vui vẻ đầm ấm. Hai năm trước khi Hạ Lan Mộc Mộc vừa tốt nghiệp đại học, chị gái cũng bí mật nói cho cô biết mình có bạn trai. Cô thật sự rất vui, chị ấy hi sinh mọi điều, làm đủ mọi công việc để nuôi em gái ăn học, cuối cùng cũng có một lần biết nghĩ cho mình rồi. Ngày đó Hạ Lan Nhĩ Tâm cho cô xem ảnh chị ấy và bạn trai chụp cùng nhau. Người đàn ông đó rất tuấn tú, Hạ Lan Nhĩ Tâm thường gọi anh ta là Đình Lãng, nghe chị ấy nói anh ta là một công tử hào hoa phong nhã, có rất nhiều cô gái để ý. Thế nhưng Đình Lãng lại một mực theo đuổi chị gái cô. Ban đầu Hạ Lan Mộc Mộc cũng không tin tưởng nhiều đối với những thiên chi kiêu tử như Đình Lãng nên rất đề phòng anh ta. Mặc dù chưa có dịp gặp nhau nhưng cô vẫn luôn nhắc nhở chị gái nên đề phòng hắn. Nhưng Hạ Lan Nhĩ Tâm lúc nào cũng cười hiền dịu, nói cô nghĩ quá nhiều. Lâu dần Hạ Lan Mộc Mộc cũng chẳng cố chấp nói lại làm gì, có lẽ cô cũng nghĩ nhiều thật, người mà chị gái nhìn trúng có lẽ cũng không đến nỗi tệ.

    Cuộc sống của chị em họ vẫn cứ êm đềm như trước, cho tới một ngày mưa to gió lớn khi Hạ Lan Mộc Mộc đang cùng bà Vương làm vằn thắn để chuẩn bị cho tết dương lịch ngày mai thì chị gái cô trong bộ dạng ướt như chuột lột trở về. Nhớ lại cảnh ngày ấy, Hạ Lan Mộc Mộc là lần đầu tiên thấy chị mình nhếch nhác đến vậy. Cả thân người lôi thôi lếch thếch trông rất thảm hại. Hạ Lan Nhĩ Tâm mắt không tiêu cự đi vào nhà mặc cho ai hỏi gì cũng không nói. Cô chỉ lẳng lặng để Hạ Lan Mộc ôm lấy, nước mắt không ngừng rơi. Sau một hồi gặng hỏi mãi, Hạ Lan Mộc Mộc mới biết được, thì ra Đình Lãng có người khác. Cô đau lòng chăm sóc Hạ Lan Nhĩ Tâm phát sốt cả đêm, lòng vừa đau vừa hận tên đàn ông khốn nạn đó sao có thể đối xử tàn nhẫn như thế với chị mình. Cô thật muốn chạy đi tìm rồi cho anh ta một trận nhưng thật sự là không biết chút thông tin gì về anh ta cả. Những ngày sau đó Hạ Lan Nhĩ Tâm rất yên tĩnh, cô vốn là người hướng nội, có chuyện gì buồn cũng giấu trong lòng, lúc nào cũng cười nhẹ nói mình không sao. Hạ Lan Mộc Mộc nhìn nụ cười ấy còn khó coi hơn khóc tâm liền đau. Thà chị ấy cứ gào khóc một lần cho thỏa rồi quên mọi chuyện đi. Cứ kìm nén như vậy, trăm bệnh thì tâm bệnh khổ nhất.

    Một thời gian sau đó Hạ Lan Mộc Mộc thấy chị gái có vẻ như nhận ra chị mình đã hết hi vọng với tên đàn ông đó. Cô cũng thấy yên tâm phần nào, nhưng không ngờ một ngày nọ cô nhận được tin nhắn của chị gái gửi đến. Nói đã làm lành với người yêu và sẽ cùng anh ta đi biển chơi một hai ngày. Hạ Lan Mộc Mộc cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, không ngờ chị cô lại si tình đến vậy. Gã đàn ông đó có gì hay ho để chị ấy hết lần này đến lần khác níu kéo vậy chứ? Cô tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn không ngừng âm thầm chúc phúc cho chị gái mình, mong chị ấy sẽ không phải đau lòng một lần nữa. Thế nhưng phận đời trớ trêu, chưa tới một ngày sau khi Hạ Lan Nhĩ Tâm rời đi thì Hạ Lan Mộc Mộc đã nhận được một cuộc điện thoại từ phía cảnh sát. Họ nói chị cô gặp tai nạn đang nguy kịch trong bệnh viện, cần người nhà đến ký giấy cam kết để phẫu thuật. Giây phút cầm tờ giấy cam kết, tay Hạ Lan Mộc Mộc run rẩy không ngừng. Tờ giấy ấy cho cô thật nặng nề, nó như thứ vũ khí sắc bén muốn lấy mạng chị gái cô vậy. Cô không ngừng khóc, tiếng khóc bi ai mà lòng người hờ hững. Cô mong đó chỉ là một cơn ác mộng, sau hôm nay rồi mọi chuyện sẽ ổn. Chị gái cô hôm trước còn cười cười nói nói hôm sau sao có thể như một cái xác nằm bất động như vậy. Ký giấy phòng trường hợp xảy ra sự cố sự cố gì chứ? Chị cô sẽ không sao, chị ấy sẽ sống bình an trở về. Nhưng dường như ông trời muốn đầy đọa chị em cô tới cùng cực. Hạ Lan Nhĩ Tâm tuy được bác sĩ cướp về từ tay diêm vương nhưng lại phải rơi vào tình trạng hôn mê sâu không biết khi nào tỉnh lại, sống đời sống của người thực vật. Còn tên đàn ông kia từ đầu đến cuối không hề thấy mặt mũi đâu, cũng không biết anh ta hiện đang ở nơi nào.

    Vụ án của Hạ Lan Nhĩ Tâm lại bị kết án thật đơn giản, chỉ đơn giản là do cô đi đêm không may bị té từ trên cao xuống. Đang yên đang lành một cô gái bình thường như vậy thì đi tới chỗ nguy hiểm như vậy làm gì? Có quỷ mới tin! Trực giác mách bảo cho Hạ Lan Mộc Mộc biết, Đình Lãng chắc chắn có liên quan đến vụ án của chị cô.

    Khoảng thời gian đó Hạ Lan Mộc Mộc vẫn luôn dùng mọi cách để điều tra nguyên nhân vụ án của chị gái. Và cũng không ngừng tìm kiếm tin tức của Đình Lãng. Không lâu sau đó cô cũng có một chút tin tức, chuyện này thật sự có liên quan đến tên đàn ông khốn nạn đó. Một lần vô tình cô nhìn thấy anh ta trên trang đầu tạp chí kinh tế và cũng biết được thân phận của anh ta. Nuôi ý chí đòi lại sự công bằng cho chị gái, Hạ Lan Mộc Mộc quyết định sẽ âm thầm đến gần kẻ thù và dần dần sẽ khiến anh ta phải trả giá thật lớn.
     
    Trắc Y, Cá Đẹp TraiAdmin thích bài này.
  6. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 35: Tiểu Nhã kiêu ngạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngọc Nhiên khiếp sợ nhìn Hạ Lan Mộc Mộc, không ngờ chuyện cô nghe được lại đau lòng đến vậy. Quả nhiên con người không thể nhìn qua bề ngoài mà có thể đánh giá. Nghe Hạ Lan Mộc Mộc kể, anh ta cũng có vẻ đường hoàng đó thôi nhưng thực chất thì sao? Rốt cuộc cũng chỉ là giả tạo. Nhưng quá khứ của cô ấy có can hệ gì với những chuyện xảy ra gần đây? Ngọc Nhiên vẫn chưa nghĩ ra vì sao Hạ Lan Mộc Mộc lại phải làm như thế. Cô nhẹ cầm tay Hạ Lan Mộc Mộc, khẽ đáp:

    - Hạ Lan, không nghĩ chuyện nhà cô lại đau lòng như vậy. Xin lỗi vì đã khiến cô phải nhớ lại chuyện buồn, tôi..

    - Tôi không sao, dù sao tôi vẫn chưa một ngày nào quên đi chuyện đó. _ Hạ Lan Mộc Mộc khẽ lắc đầu, cô thản nhiên trả lời.

    - Vậy.. Người tên Đình Lãng đó.. Cô đã tìm được anh ta rồi sao?

    - Tìm được rồi! Không những vậy tôi còn ở rất gần anh ta nữa. _ Nghe đến cái tên 'Đình Lãng', Hạ Lan Mộc Mộc khó tránh khỏi kích động, cô nghiến răng nghiến lợi trả lời, trong mắt thập phần đều là cừu hận.

    - Hạ Lan, tôi biết chuyện anh ta làm rất táng tận lương tâm nhưng cô nhất định không được làm bừa nha. Đừng vì một tên cặn bã như vậy mà hủy hoại cuộc đời mình, không đáng.. _ Ngọc Nhiên thấy thái độ Hạ Lan Mộc Mộc cương quyết như vậy liền sợ nàng làm liều. Cô nhanh chóng khuyên nhủ. Nếu như Hạ Lan Mộc Mộc vì trả thù cho chị gái mà hủy hoại cuộc đời thì cô nhất quyết không thể ngồi yên. Trông cách nàng nói như muốn cùng Đình Lãng đồng quy vu tận.

    - Ngọc Nhiên, cám ơn cô đã lo lắng cho tôi, cô yên tâm, tôi không định làm như những gì cô đang nghĩ đâu. Tôi chỉ muốn đưa hung thủ ra ánh sáng, lấy lại công bằng cho chị tôi thôi. _ Thấy Ngọc Nhiên đứng ngồi không yên Hạ Lan Mộc Mộc liền buồn cười. Cô ấy không phải xem quá nhiều phim hành động rồi đó chứ? Mặc dù cô rất muốn cho tên khốn nạn đó phải nếm thử nỗi đau mà chị cô đã phải trải qua. Nhưng rốt cuộc thì xã hội vẫn còn pháp luật, cô không thể làm bừa.

    - Nghe cô nói vậy tôi yên tâm rồi. Tôi có thể giúp được gì không? _ Ngọc Nhiên cảm giác như vừa trút được gánh nặng, cô thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ xa vấn đề quá rồi. Lần trước Hạ Lan Mộc Mộc cùng cô đến bệnh viện thăm mẹ cô, chắc cũng ít nhiều đoán được gia cảnh của cô. Vì vậy Ngọc Nhiên không ngại muốn cùng nàng chia sẻ gánh nặng này, cùng nàng bắt "trộm".

    - Ngọc Nhiên, tôi chỉ mong cô đừng xen vào chuyện của Dương Gia Kiệt nữa. Chuyện của anh ta không đơn giản đâu, rất nguy hiểm! _ Hạ Lan Mộc Mộc nghiêm túc trả lời. Cô còn chưa dám tiết lộ gì nhiều trước khi mọi chuyện được phơi bày ra anh sáng. Chính cô đã giả giọng người đàn ông xa lạ báo tin cho Nhạc Hiểu Phi. Cô muốn Dương Gia Kiệt bị dạy dỗ một phen chứ không hề có ý nghĩ muốn mượn đao giết người. Mặc dù trong trí cô ngàn vạn lần muốn anh ta chết. Bởi anh ta..

    - Đây là lý do cô giấu tôi báo tin cho anh tôi?

    - Cô.. Đã biết? _ Hạ Lan Mộc Mộc cau mày ngập ngừng hỏi. Cô tưởng Ngọc Nhiên vẫn luôn không biết gì trong chuyện này, không nghĩ tới cô ấy còn biết ro, biết từ lâu rồi. Cô thật sự không muốn làm lớn chuyện đến tận tai Đan Thịnh Duy. Nhưng sự thật anh ta lại là người duy nhất cô nghĩ tới, người duy nhất có thể ngăn cản Ngọc Nhiên đi vào nguy hiểm.

    - Hạ Lan, tôi xin lỗi, hồi trưa lúc cô nói chuyện điện thoại với anh tôi.. Tôi.. _ Ngọc Nhiên lúc này đây thật ngượng ngùng, cô như đứa bé làm sai đang xin lỗi người lớn. Sự thật cô đã lén nghe Hạ Lan Mộc Mộc nói chuyện điện thoại, mặc dù nội dung liên quan đến cô nhưng cũng là cô sai a.

    - Nha đầu ngốc! _ Trông bộ dáng Ngọc Nhiên như vậy thật đáng yêu, Hạ Lan Mộc Mộc không kìm được buông lời nuông chiều, đưa tay xoa đầu nàng.

    - Hạ Lan.. Vì sao cô lại nhất quyết ngăn cản tôi xen vào chuyện của Dương Gia Kiệt?

    - Vì anh ta không phải người tốt, người bên cạnh anh ta cũng quá phức tạp lại lắm kẻ thù. Chỉ cần cô chạy ra làm kì đà cản đường những kẻ muốn trả thù Dương Gia Kiệt thì không thể nghi ngờ cô cũng sẽ gặp nguy hiểm thôi.

    - Đúng là phức tạp..

    Chiều hôm đó Ngọc Nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm, không còn muộn phiền gì vướng bận lòng cô nữa. Nghĩ đến chị gái của Hạ Lan Mộc Mộc, lúc ra về cô còn hẹn nàng hôm nào rảnh dẫn mình đến thăm chị ấy. Nhưng có vẻ gần đây không rảnh rồi vì cô vừa được giao nhiệm vụ quan trọng - trông trẻ! Đan Thịnh Duy ra nước ngoài làm việc tất nhiên không thể đem con gái theo. Mẹ anh thì thân thể không tốt nên đành gửi con cho Ngọc Nhiên. Nhưng từ một khía cạnh nào đó có thể nhận ra, Đan Thịnh Duy là muốn "kiếm việc" cho Ngọc Nhiên, để em gái anh không vì rảnh quá rồi đi lo chuyện bao đồng.

    Thế là "hai mỹ nữ" một lớn một nhỏ vì mở tiệc ăn mừng lâu ngày mới hội ngộ nên quyết định ra nhà hàng ăn tối. Dừng chân trước cửa hàng KFC, tiểu Nhã liền "dở chứng" chân không đi được nữa. Ngọc Nhiên biết thừa chiêu này của con bé, hừ con bé kiêu ngạo, muốn ăn không thể mở lời xin cô cô sao? Còn dở quẻ! Không biết là di truyền từ ai cái tính này nữa. Nhưng biết làm sao đây, cô cũng muốn ăn gà rán nha! Thế là hai người không chút nghĩ ngợi liền chọn cửa hàng KFC làm chốn dừng chân.
     
    Trắc Y, Cá Đẹp TraiAdmin thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2018
  7. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 36: Tiểu Nhã háo sắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngọc Nhiên chọn một chiếc bàn ở vị trí thoáng đãng rồi ẵm tiểu Nhã lên ghế. Trong tiệm lúc này khách khá đông, cũng may hai người đến sớm không thì hết chỗ. Đưa menu cho tiểu Nhã gọi món, bé con cứ thấy hình ảnh nào bắt mắt liền không nghĩ ngợi thẳng tay gọi, mặc kệ Ngọc Nhiên có đồng ý hay không. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, cô nhìn cháu, cháu nhìn cô như đang đánh trận qua nhãn lực. Phải biết thứ duy nhất Tiểu Nhã di truyền từ Ngọc Nhiên chính là thói ham ăn. Hai người nhìn nhau như vậy cũng là bình thường, không ai chịu nhường ai. Thế nhưng trẻ con lắm trò ranh ma, con mắt tiểu Nhã đảo tròn, long lanh nhìn cô cô. Nhìn ánh mắt đáng yêu xen lẫn tội nghiệp ấy của con bé khiến Ngọc Nhiên không nỡ đành dịu dàng lên tiếng:

    - Tiểu Nhã, con ăn nhiều vào, ăn cả phần của cô cô nữa này.

    Cô bé nào đó được khích lệ như mở cờ trong bụng liền sung sướng không thôi. Lúc đầu còn e lệ ra dáng thương cô cô dè dặt lắc đầu, nhưng càng ăn càng lộ rõ bản tính tiểu mao của bé. Ngọc Nhiên yêu thương nhìn tiểu Nhã, đứa trẻ đáng yêu như vậy sao mẹ nó nỡ lòng nào.. Thực chất cô cũng không biết rõ chuyện của anh hai lắm. Chỉ nhớ ngày đó anh ấy ẵm một đứa bé về và nói đó là con mình. Cả nhà cô ai cũng phải bàng hoàng chào đón thành viên mới trong tâm trạng kinh hỉ. Hỏi mẹ đứa trẻ đâu, anh ấy chỉ nói hai người chia tay, cô ấy giao con cho anh nuôi dưỡng. Từ ấy, mọi người trên dưới Đan gia đều hết lòng thay nhau chăm sóc tiểu Nhã, coi con bé như tiểu tổ tông mà cưng chiều. Tiểu Nhã lớn lên hoạt bát đáng yêu, chỉ mỗi tội thường xuyên gặp ác mộng la khóc đòi mẹ. Chuyện này không ai giải quyết nổi, chỉ có thể dỗ dành con bé từng chút. Đan Vĩnh Duy thấy vậy thì một mảnh tâm trạng, tự nhốt mình trong thư phòng. Từ đó, cả Đan gia đều cấm kị không ai được nhắc đến mẹ của tiểu Nhã.

    - Cô cô, sao những bạn kia đều có ba với mẹ đi chung vậy ạ? _ Tiểu Nhã vừa ăn đùi gà vừa chớp đôi mắt to hỏi Ngọc Nhiên.

    Ngọc Nhiên nhìn những bàn bên cạnh, đúng thật hầu hết đó đều là gia đình có cả ba lẫn mẹ. Trông họ thật hạnh phúc, còn có cả thời gian đưa vợ con đi chơi nữa. Thật hâm mộ! Nghĩ đến câu hỏi của tiểu Nhã, cô liền không biết nên trả lời như nào. Không lẽ nói vì đó là một gia đình sao? Như vậy con bé sẽ càng hỏi nhiều hơn..

    - Tiểu Nhã, con không vui khi đi chung với cô cô sao? _ Ngọc Nhiên bày một bộ buồn rầu hỏi tiểu Nhã.

    - Không có nha, tiểu Nhã rất thích được ở bên cô cô, được cô cô dẫn đi ăn, đi chơi rất tuyệt nha! _ Tiểu Nhã quệt miệng trả lời, âm thanh trong trẻo vang lên thật ngọt ngào.

    - Vậy a.. Vậy con ăn nhiều vào, lần sau cô cô dẫn con đi nhiều nơi khác nữa. _ Ngọc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trẻ con vẫn là trẻ con, cô vẫn trị được.

    Quả nhiên Tiểu Nhã suy nghĩ đơn giản liền quên đi thắc mắc của bản thân, vui vẻ tiếp tục giày xéo bạn đùi gà của mình. Cô cô là tốt nhất!

    - Mẹ ơi sao mình không ăn ngay mà phải mang về nhà ạ?

    - Ở đây hết chỗ trống rồi, mẹ con ta phải mua về nhà ăn thôi. Tiểu Khải ngoan ráng chờ nha con.

    - Nhưng con muốn ngồi ở đây ăn cơ, về nhà buồn lắm.

    Cách đó không xa một cặp mẹ con đang nói chuyện gì đó, tiếng nói quen thuộc vô tình rơi vào tai Ngọc Nhiên. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, quả nhiên là cô ấy thật, trùng hợp quá.

    - Trưởng phòng Phương, thật trùng hợp khi gặp chị ở đây a..

    Phương Y Du kinh ngạc nhìn Ngọc Nhiên, đúng là không ngờ a.. Đan Ngọc Nhiên vừa nộp đơn từ chức không lâu nhưng mấy ngày không gặp cô cũng có chút nhớ cô gái nhỏ này. Không hiểu vì sao nàng lại xin thôi việc trong khi mọi thứ đều đang tốt đẹp. Thế nhưng nhìn thái độ cứng rắn của nàng cô cũng không nói nhiều mà phê chuẩn đơn. Ai cũng có bí mật của mình, cô biết chứ. Vậy mà trăm lần không nghĩ đến họ thật có duyên:

    - Ngọc Nhiên, cô cũng tới ăn tối đó à..

    - Phải a, tôi dẫn cháu gái tới.. Tiểu Nhã, chào a di đi con.

    Tiểu Nhã đang ăn thì bị nhắc đến tên nên dừng động tác gặm thịt, ngẩng đầu lên nhìn a di đang đứng bên cạnh cô cô mình. Là dì xinh đẹp lần đó nha, tiểu Nhã liền lễ phép chào hỏi:

    - A di, người khỏe.

    - Tiểu Nhã thật ngoan. _ Phương Y Du không nhịn được đưa tay xoa đầu Tiểu Nhã. Không hiểu sao chỉ mới gặp nhau hai lần mà cô lại cực kỳ yêu thích tiểu Nhã. Trong lòng có cỗ xúc động muốn lại gần con bé hơn chút nữa.

    - Trưởng phòng Phương, hình như ở đây hết bàn rồi, nếu không ngại thì hai mẹ con chị ngồi chung với chúng tôi đi? _ Ngọc Nhiên lúc này mới nhớ nội dung mình vừa nghe được từ hai mẹ con nên vui vẻ đưa ra đề nghị. Người quen cả mà, đây là điều nên làm a..

    - Chuyện này.. Có làm phiền hai người quá không?

    - Không phiền không phiền a.. A di, người ngồi bên cạnh con này. _ Không đợi Ngọc Nhiên trả lời, tiểu Nhã đã hớn hở đưa đôi tay mũm mĩm đầy dầu mỡ lôi kéo tay Phương Y Du, muốn cô ngồi bên cạnh mình mới chịu. Kì lạ thay, không những Phương Y Du không giận vì áo bị bẩn mà còn rất vui vẻ đồng ý. Cô để tiểu Khải ngồi xuống rồi gọi thêm chút món cho hai đứa trẻ cùng ăn. Tiểu Nhã đặc biệt phấn khởi, dì xinh đẹp ngồi bên cạnh mình a.. Thật thích quá. Con bé phá lệ hồ hởi chia đồ ăn cho tiểu Khải, ngọt ngào nói:

    - Tiểu Khải, cậu ăn nhiều nha, đồ ăn ngon lắm!

    Ngọc Nhiên khinh bỉ nhìn cháu gái. Con bé này biết chia sẻ đồ ăn từ bao giờ thế? Cô cô nó ngồi chình ình đây nãy giờ có thấy hỏi han tiếng nào đâu? Đồ háo sắc!

    Tổn thương nặng nha!
     
    Trắc Y, Cá Đẹp TraiAdmin thích bài này.
  8. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 37: Mỹ nhân trong điện thoại là Nhạc Hiểu Phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngày xưa, có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa, nhưng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thiên hạ để kén vợ. Công chúa thì chẳng thiếu gì, nhưng nàng nào cũng có vài nhược điểm hoặc tật xấu. Thế là một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về nhà.

    Đến tối, nổi lên một cơn giông tố kinh khủng. Mưa ào ào như xối. Có tiếng gõ cửa lâu đài. Lão vương thân chinh ra mở cửa.

    Bên ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm cho nàng tiều tụy quá thể. Đầu tóc, quần áo nàng võng những nước và còn nhỏ giọt từ mũi xuống giầy nàng. Nàng tự giới thiệu nàng là công chúa toàn thiện toàn mỹ mà hoàng tử đang chờ đợi. Hoàng hậu nghĩ thầm:" Được, cứ để xem xem! ". Rồi hoàng hậu vào buồng ngủ thắp đèn lên và nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường. Sau đó ngài đặt hai mươi cái đệm chồng lên trên cái đệm đã đặt trước. Đấy chính là cái giường dành cho công chúa.

    Sáng ra người ta hỏi thăm đêm qua nàng ngủ có yên giấc không. Nàng đáp:

    - Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì răn rắn, thâm tím cả mình mẩy.

    Hoàng hậu bèn phán:

    - Công chúa ra công chúa thật! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu.

    Hoàng tử cưới nàng làm vợ và hai người sống bên nhau thật hạnh phúc."

    - Tiểu Nhã, sao còn chưa ngủ thế? Cô cô kể truyện không hay sao? _ Ngọc Nhiên buồn rầu nhìn cô bé đang mở to đôi mắt đen láy nằm trong lòng mình. Đây là câu chuyện thứ 3 cô đọc rồi, vậy mà con bé vẫn không chịu đi ngủ. Cũng đã hơn 9 giờ tối rồi, trẻ con không nên thức khuya nha!

    - Cô cô, tiểu Nhã chưa buồn ngủ ạ.

    - Tiểu Nhã phiền lòng chuyện gì à?

    - Con thích dì xinh đẹp lắm, nhưng lại phải chia tay mất rồi a.. _ Tiểu Nhã bẹp miệng trả lời.

    - Tiểu Nhã ngoan ngủ đi, hôm khác cô cô dẫn con đi gặp dì xinh đẹp và tiểu Khải có được không?

    - Thật a?

    Nhận cái gật đầu của Ngọc Nhiên, Tiểu Nhã liền không lâu sau ngủ ngon lành. Mặt người nào đó đen lại, đây mà là chưa buồn ngủ sao? Hừ, con bé tinh ranh. Tiểu Nhã thực chất là buồn ngủ chết đi được, nhưng vì muốn Ngọc Nhiên hứa sẽ dẫn đi gặp dì xinh đẹp nên phải cô chống mắt nhìn lên trần nhà. Con bé xấu tính giờ như thiên thần nằm gọn trong lòng Ngọc Nhiên mà an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ. Đưa tay vén vài cọng tóc trên trán tiểu Nhã, Ngọc Nhiên yêu thương mỉm cười. Tiểu Nhã của cô cô ngủ ngon nha! Con ngoan của mẹ!

    * * *

    Đang bận rộn phơi đồ bên ngoài ban công thì điện thoại Ngọc Nhiên vang lên. Cô tùy tiện lau khô tay rồi tiếp:

    - Alo!

    "Đan Ngọc Nhiên, cô làm ăn như vậy mà được sao? Nói nghỉ là nghỉ, vậy dự án của chúng ta thì tính sao? Cô tính đem con bỏ chợ đấy à?" Người bên kia vừa thấy Ngọc Nhiên bắt máy liền nói một thôi một hồi.

    - Tiến sĩ Lâm đấy à.. Anh sao có thể nói khó nghe vậy chứ? Tôi chỉ là người trung gian kí hợp đồng với anh thôi, mọi chuyện còn lại với tôi nửa xu quan hệ cũng không có! Anh đừng không có chuyện gì làm rồi chạy đến trút giận lên tôi nhé! _ Ngọc Nhiên bực mình trả lại cả vốn lẫn lời cho Lâm Thiên Vũ. Mới sáng ra anh ta bị gì mà gọi điện thoại mắng cô như mắng con vậy chứ?

    Lâm Thiên Vũ lúc này mới phát hiện mình đúng là đã hơi quá đáng. Lần đầu tiên anh mất kiểm soát nà nổi giận chỉ vì việc nhỏ như vậy. Không hiểu nổi mình nữa. Thế nhưng việc Đan Ngọc Nhiên nghỉ việc ở Dương thị khiến anh có cảm giác thật lạc lõng. Cô ấy đi rồi, không thèm quan tâm đến cảm xúc của mình sao?

    "Cô Đan, vừa rồi tôi hơi mất kiềm chế, xin lỗi cô nhé! Nhưng sao cô nghỉ việc cũng không báo một tiếng chứ? Công việc tôi đang làm với cô giờ phải làm với người khác thì thật không biết nói sao."

    - Tiến sĩ Lâm, anh thông cảm nha, tôi vì một số lý do nên không thể làm việc ở Dương thị nữa. Công việc tôi cũng đã bàn giao lại cho đồng nghiệp rồi, anh yên tâm, cô ấy là một người có tài, nhất định sẽ không khiến anh thất vọng a. _ Giọng Ngọc Nhiên dịu xuống, nghĩ đến việc mình đem con bỏ chợ như vậy cũng thật đáng trách. Lâm Thiên Vũ này là mình dùng đến cả khổ nhục kế mời về. Giờ bỏ lại mình anh ở đó thật..

    "Tôi.."

    "Thiên Vũ.."

    Ngọc Nhiên nghe thấy âm thanh mềm mại, dịu dàng vang lên ở đầu dây bên kia. Cô trợn mắt nhướng mày, tên mọt sách này vậy mà cũng không phải dạng vừa nha. Mỹ nhân lúc nào cũng kề kề, hừm..

    "Xin lỗi tôi có chút việc, mình nói chuyện sau nhé!"

    Ngọc Nhiên nhìn màn hình điện thoại tối đen mà thẫn thờ. Anh ta như vậy mà cũng chột dạ à? Đúng là không làm được chuyện gì sáng sủa. Cơ mà sao giọng nói của vị mỹ nhân kia cô nghe quen quá. Đó.. Đó không phải giọng của Nhạc Hiểu Phi sao? Aha.. Sao cô lại quên mất việc hai người này có quan hệ chứ? Đúng là cá mè một lứa, chẳng ai tốt đẹp!
     
  9. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 38

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Thiên Vũ tự nhiên lại thấy chột dạ lạ kì. Đan Ngọc Nhiên có phải vừa rồi cũng nghe thấy tiếng của Nhạc Hiểu Phi hay không? Liệu cô ấy có hiểu lầm gì về anh? Không hiểu sao Lâm Thiên Vũ lại sợ bị Đan Ngọc Nhiên hiểu lầm gì đó về quan hệ giữa anh và Nhạc Hiểu Phi. Nhưng nghĩ lại thì thật là chuyện không thể. Hai người họ là gì của nhau đâu?

    - Thiên Vũ.. Anh đang nghĩ gì vậy? _ Nhạc Hiểu Phi huơ huơ tay trước mắt Lâm Thiên Vũ, từ lúc đột ngột cúp điện thoại anh ấy vẫn luôn thất thần. Cô thật tò mò đối phương là ai mà có thể khiến Lâm Thiên Vũ mất hồn đến vậy.

    - À không có gì, Phi Phi, sao em lại vào được đây? _ Lâm Thiên Vũ bình ổn lại tâm trạng hờ hững hỏi.

    - À cái đó.. Em xin lỗi, vì em thấy cửa không khóa nên.. _ Nhạc Hiểu Phi ái ngại cúi đầu nhận lỗi, Lâm Thiên Vũ chỉ thấy đỉnh đầu cô, bộ dáng này lại khiến anh nhớ về cô gái nhỏ năm xưa.

    - Ngốc ạ, có gì đâu mà em xin lỗi? Em đến sớm vậy, đã ăn sáng hay chưa?

    - Em.. Em chỉ muốn đến gặp anh thật nhanh nên.. _ Nhạc Hiểu Phi đứng đó hai tay đan vào nhau. Đêm qua cô nằm mơ thấy ác mộng, Lâm Thiên Vũ anh không cần cô nữa, một mình cô bơ vơ giữa dòng người ngược xuôi không biết nên đi đâu về đâu. Cảm giác sợ hãi ấy khiến Nhạc Hiểu Phi không thể đi vào giấc ngủ lần nữa. Cô đã thức trắng đêm mong trời sáng thật nhanh để được đến gặp Lâm Thiên Vũ. Khi vừa tới nhà anh, thấy cửa mở cô liền không chút nghĩ ngợi đi vào. Đi qua sân vườn nhỏ liền thấy Lâm Thiên Vũ đang ngồi bên bàn trà nghe điện thoại. Trông vẻ mặt anh có vẻ không được tốt lắm, nhưng nhìn kĩ lại thấy anh nói năng rất cẩn thận như sợ đối phương phật lòng. Nhạc Hiểu Phi không hiểu tại sao khi nghe thấy cô gọi Lâm Thiên Vũ lại cúp điện thoại nhanh như thế, nhìn như anh đang chột dạ. Trực giác cho cô biết, đối phương là nữ giới.

    - Em đấy, đi, anh làm bữa sáng cho em. _ Lâm Thiên Vũ dí nhẹ vào trán cô rồi dắt tay cô vào nhà.

    Nhạc Hiểu Phi ngay lập tức rũ bỏ muộn phiền trong lòng, lúc này trong cô chỉ có ngọt ngào và sự nuông chiều của Lâm Thiên Vũ. Thế nhưng trong lúc vô tình hữu ý liếc qua chiếc điện thoại đặt trên bàn trà ngoài vườn. Có lẽ Lâm Thiên Vũ để quên.

    - Thiên Vũ, anh làm đi nhé, em ra vườn ngắm cảnh chút nha.

    - Ừ, một lát xong anh đưa ra cho em.

    Nhạc Hiểu Phi khi vừa quay lưng đi mặt liền biến sắc. Cô bước nhanh ra ngoài vườn, hướng chiếc bàn mà Lâm Thiên Vũ vừa ngồi đi tới. Chiếc điện thoại vẫn nằm bất động trên bàn, hai mắt Nhạc Hiểu Phi dán chặt lên nó. Ngó nghiêng trước sau, chắc chắn là không có người cô mới ngồi xuống. Tay do dự đưa lên cầm điện thoại, tâm trạng ngay lập tức trở nên nặng nề. Màn hình điện thoại của Lâm Thiên Vũ không có khóa, Nhạc Hiểu Phi tìm nhật ký cuộc gọi gần đây. Cái tên "Đan Ngọc Nhiên" ngay lập tức đập vào mắt cô. Trong mắt cô lúc này đều là nghi vấn khó hiểu. Cô biết Lâm Thiên Vũ là do được Đan Ngọc Nhiên mời về Dương thị làm việc. Hai người họ cũng từng cộng tác với nhau, nhưng theo cô được biết Đan Ngọc Nhiên đã nghỉ việc, hai người này còn liên lạc làm gì? Suy nghĩ không mấy tích cực hiện ra trong đầu Nhạc Hiểu Phi. Nghĩ tới sự lạnh nhạt của Lâm Thiên Vũ với mình, nghĩ tới sự do dự mỗi khi cô muốn tiếp xúc thân mật của anh.. Lại nghĩ đến biểu hiện như bị bắt quả tang của Lâm Thiên Vũ hồi nãy. Nhạc Hiểu Phi khẳng định, chắc chắn là do Đan Ngọc Nhiên tác động đến Lâm Thiên Vũ. Hai tay Nhạc Hiểu Phi nắm chặt lại, hai mắt ánh lên vài phần ngoan độc. Cô đã từng đánh mất Lâm Thiên Vũ, lần này sẽ không cho phép một ai cản trở bước chân cô!

    Gắng bình ổn lại tâm trạng, Nhạc Hiểu Phi để điện thoại xuống bàn như lúc ban đầu. Trên môi nở một nụ cười thật tươi, cô bắt đầu đi tham quan xung quanh. Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    - Phi Phi, ăn sáng thôi! _ Lâm Thiên Vũ đặt đồ ăn xuống bàn rồi gọi với Nhạc Hiểu Phi đang cách đó không xa.

    Nhạc Hiểu Phi tươi cười dịu dàng bước đến, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một bó hoa dại. Cô vui vẻ dơ lên khoe:

    - Thiên Vũ, hoa này đẹp không?

    - Em vẫn yêu thích hoa như vậy, ngày xưa em rất thích đi chơi ở vườn bách thảo, lúc nào cũng bắt anh chụp hình này nọ. Nhìn xem, lớn rồi vẫn như trẻ con. _ Lâm Thiên Vũ mỉm cười trêu Nhạc Hiểu Phi, trong mắt anh cô vẫn luôn là cô gái nhỏ ngày ấy. Nhìn đóa hoa trên tay cô, không biết là đã tàn sát biết bao khóm hoa anh cất công trồng rồi đây.

    Nhạc Hiểu Phi không nói gì chỉ cười. Hai người cùng ngồi lại ôn chuyện ngày xưa. Thấy Lâm Thiên Vũ kể lại chuyện cũ, cô càng thêm khẳng định anh nhất định còn tình cảm với mình. Nếu như không có sự xuất hiện của Đan Ngọc Nhiên, anh ấy sẽ thờ ơ với cô sao? Nhất định không! Vì vậy, nếu như Đan Ngọc Nhiên thực sự biến mất, mọi chuyện sẽ trở về ban đầu, Lâm Thiên Vũ sẽ mãi mãi là của Nhạc Hiểu Phi cô.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng mười một 2018
  10. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 39

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Phi Phi em thẫn thờ ra đó làm gì?

    Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng gọi Nhạc Hiểu Phi đứng thẫn thờ ra đó, Hiểu Phi giật mình vội mỉm cười nhìn Thiên Vũ vờ làm nũng đáp.

    - Vũ đầu em hơi choáng, anh cho em nghỉ trước nhé!

    Thiên Vũ tỏ ra lo lắng, ân cần dìu tay cô, dịu dàng nói.

    - Vậy em mau về đi, để anh bảo thư kí mua thuốc cho em!

    Nhạc Hiểu Phi chỉ đắm chìm trong niềm vui, cô không nhận ra từ đầu đến giờ Lâm Thiên Vũ chỉ đối đáp với cô cho có lệ. Bước ra khỏi phòng Thiên Vũ, trong đầu chỉ toàn cảm giác vui sướng. Nhạc Hiểu Phi lái xe về nhà, trên đường chợt cô nhìn thấy Đan Ngọc Nhiên đang ôm trong tay xấp tài liệu bước đi. Nhìn cô, Nhạc Hiểu Phi không hiểu sao lại vô cùng ghen ghét, nếu không có cô ta thì có lẽ lòng Thiên Vũ đã không bị dao động, cô có thể tiến đến trái tim anh gần hơn. Nhạc Hiểu Phi nở nụ cười nham hiểm, cô cầm điện thoại và điện cho một người bạn. Cúp máy cô nhìn bóng dáng của Ngọc Nhiên xa xa, nhếch môi khinh bỉ.

    - Rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cô thân tàn không ngóc đầu lên được nữa.

    Ngọc Nhiên vẫn vô tư đi mà không hề hay biết điều gì, cô đang đi chợt điện thoại vang lên. Cô nhìn thấy tên Lâm Thiên Vũ, do dự một lúc cô bèn nhấn nghe. Trong lúc nghe điện thoại cô không nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang chạy đến như bay, chợt cánh cửa mở ra, một cánh tay thô bạo kéo cô vào xe. Chiếc điện thoại rơi xuống, đầu dây bên kia Thiên Vũ lo lắng hét lên.

    - Đan Ngọc Nhiên cô sao rồi? Đan Ngọc Nhiên..

    Khi bị kéo lên xe mọi thứ xung quanh cô đều quay cuồng, đầu Ngọc Nhiên đau nhói. Chưa kịp nhìn tình huống trước mắt thì một miếng vải đen đã bịt lấy mắt cô. Mùi hương xa lạ tiến vào mũi cô, Ngọc Nhiên thiếp đi trong vô thức.

    Không biết cô đã ngủ bao lâu, đến khi có thứ gì lạnh lẽo dội vào mặt cô. Mí mắt nặng trĩu khiến Ngọc Nhiên khó nhọc nhấc mí mắt lên, cái lạnh thấu xương xâm nhập vào từng tấc da càng khiến cô đau đớn.

    - Dậy đi!

    Ngọc Nhiên chậm chạp nâng mí mắt lên, hiện lên trước mắt là tên côn đồ toàn thân đầy hình xăm. Hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt hung tàn, khinh bỉ xen lẫn tia hèn mọn. Hắn nhổ nước bọt xuống thô lỗ nắm cằm Mộc Nhiên, cô căm phẫn nhìn hắn.

    - Hừ! Mày liếc ai thế con kia? Có tin ông đem bán mày hay không?

    Vừa nói hắn vừa thô lỗ cởi miếng băng keo trên miệng Ngọc Nhiên ra, hắn liếc cô rồi cười ha hả không khác gì kẻ điên.

    - Nhìn mảnh khảnh thế mà cũng gan dạ gớm, hừ chung quy vẫn là đàn bà. Tao sẽ cho mày cảm nhận được nỗi sợ hãi.

    Nói rồi hắn thô lỗ xách cô cho vào căn phòng đen như mực, cửa vừa mở ra một mùi hôi thối xộc vào mũi. Hắn không thèm liếc mắt tới cứ tiện tay quăng cô xuống đất, rồi khóa cửa. Tiếng chuông điện thoại hắn chợt vang lên, không biết hắn nói chuyện với ai mà vô cùng vui vẻ. Chợt hắn nói.

    - Con nhỏ cô bảo tôi bắt về phải làm sao? Tôi cho nó vào căn phòng hôi thối ấy rồi.

    Cô nghe giọng cười thanh thúy, vui sướng từ đầu dây bên kia, giọng cười đó.. Ngọc Nhiên vô cùng quen thuộc, trong lúc nhất thời không nghĩ ra là ai. Cô ta nói gì đó mà tên côn đồ vô cùng hớn hở.

    - Được vậy cô cần phải đưa thêm tiền cho tôi, muốn tôi làm việc đó đâu phải là dễ.

    - Được vậy cho cô ta chịu khổ ngày mai tôi sẽ gửi hình cho cô..

    Hắn cúp điện thoại rồi bước đi, Ngọc Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cô có thể đoán được hắn sẽ làm gì mình vào ngày mai..

    Lúc này trên một chiếc xe Lamborghini, chàng trai với ngũ quan tinh xảo đang lái như bay về phía trước. Trong vô thức Lâm Thiên Vũ đã thể hiện sự quan tâm của mình đối với Đan Ngọc Nhiên mà anh không hề hay biết, anh chợt lo sợ nếu mất đi cô. Anh âm thầm cầu nguyện.

    "Đan Ngọc Nhiên cô đừng có xảy ra chuyện gì đó! Nếu cô có chuyện tôi nhất định sẽ không tha cho chiếc điện thoại của cô đâu!"

    Nếu chiếc điện thoại của cô không bị rơi trên đường, thì bây giờ anh đã có thể định vị được nói của cô đang ở chứ không phải tìm cực khổ như thế. Két.. tiếng thắng xe vang lên, Lâm Thiên Vũ đi đến nhìn chiếc điện thoại màn hình đã bị vỡ kia. Sau đó anh nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt nhìn về phía tiệm bán ti vi gần đó. Lúc anh và cô đang nghe điện thoại, tiếng chào hàng của cửa hàng điện tử đó vang lên. Nếu thế thì Ngọc Nhiên đã đi thẳng và đứng ở ngã ba này, điện thoại cô lại rơi hơi nghiêng về con đường hướng lên ngọn núi phía trên. Chắc chắn rằng cô đang ở trên đó, anh bước nhanh lên xe rồi cho xe chạy như bay đến con đường gồ ghề hướng đến ngọn núi.

    Đứng dưới chân núi, nhìn con đường đã bị chặn Thiên Vũ lặng lữ nhìn trời âm thầm thở dài: "Cứu một người lại khó như thế ư? Sau này tốt hơn hết không nên cứu ai!"
     
    Trắc Y, Cá Đẹp TraiAdmin thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...