Lạc Anh Túc đứng một lúc cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài cho đến khi người làm đến dọn dẹp. Từ cửa sổ của căn phòng nhìn ra bên ngoài thì nơi này giống một trang viên hơn chỉ là một cái biệt thự.
Người đến dọn dẹp là hai cô gái mặc trang phục giúp việc, nhìn đại khái khoảng từ hai mươi năm đến ba mươi tuổi. Thật sự chẳng có gì bất thường, họ chỉ lặng lẽ dọn dẹp mà chẳng nói lời nào.
"Cô đi lấy cho tôi một ga giường mới đi."
Anh Túc chỉ vào một người làm có dáng vẻ chững chạc hơn. Người làm đó dường như có chút do dự nhưng cũng đặt chiếc khăn lau bàn xuống mà rời đi.
"Ô~cũng có dáng vẻ của nguyên chủ đấy chứ.
Nhóc cố ý tách bọn họ ra à?"
"Hẳn là trước đây cũng có người làm như vậy rồi đúng không?"
Anh Túc ngồi trên chiếc ghế bành mắt không rời khỏi người làm còn ở lại.
"Đúng á~, sao hả? Muốn tạo sự khác biệt ư?"
"Không, Chỉ cần theo bước chân của các tiền bối mà sống sót thôi. Tôi nói đúng không Miêu Tử?"
"Phụt ha ha, chuyện đúng sai thì nhóc phải tự mình kiểm chứng chứ. Thăm dò tôi cũng vô ích thôi~. Mấy cái tiểu xảo của cô không có tác dụng với tôi đâu."
Anh Túc không đáp lại mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào người làm kia.
"Nhìn chằm chằm người khác như vậy là bất lịch sự lắm đó, thưa cô"
Người làm đó dừng hành động trong tay quay đầu nhìn Anh Túc chẳng thèm che giấu sát ý nồng đậm của mình nữa. Anh Túc dáng vẻ khinh thường, chán ghét ra mặt mà quát lớn
"Thì sao chứ? Cô cũng chỉ là một người làm có địa vị gì mà dám trách tôi? Thứ hạ đẳng như cô cũng chỉ xứng với công việc đó thôi!"
"Cô.. Cô.."
Người làm đó tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt thành quyền nhẫn nhịn. Trông thấy dáng vẻ tức giận mà chẳng làm gì được của người làm, Anh Túc mỉm cười một cách hả hê.
"Cô gì mà cô, tôi nói không đúng sao? Muốn đánh tôi à?"
Anh Túc càng kích thích người làm đó hơn, chỉ vào đầu mình buông lời mỉa mai.
"Ở đây này, đến đi"
Người làm vẫn chỉ đứng yên đó nhẫn nhịn. Mắt thấy người làm không có phản ứng, Anh Túc đứng dậy cầm cốc nước đổ thẳng từ đầu người làm, đưa ánh mắt của kẻ bề trên nhìn cô ả đầy nhục mạ.
"Ồ, tôi quên. Cái thứ chỉ ở dưới đáy xã hội như cô làm sao mà dám đánh tôi chứ. Ha ha"
Người làm đó đột nhiên đánh thẳng vào đầu Anh Túc khiến Anh Túc sững người mà không kịp tránh né, thét lên một tiếng thảm thiết lớn.
"Mình sai rồi, đây chẳng phải cái kiểu kịch bản yêu điên cuồng, cưỡng chế giam cầm gì cả. Rõ ràng là động yêu quái, một đám yêu quái."
Anh Tử híp mắt vì đau đớn nhưng liền nhếch môi lên.
"Vốn chỉ định thử một chút thôi, thật bất ngờ.."
Anh Tử nghĩ đến đây liền bị một đòn nữa của ả đánh vào người, trực tiếp mất ý thức.
Hình ảnh cuối cùng Anh Túc nhìn thấy là người làm đó, cô ả trông chẳng giống người. Toàn bộ phần không bị quần áo che đầy rẫy lông lá màu đen quái dị. Đặc biệt phần đầu lại là đầu của một con lợn lòi. Tổng thể có thể nói là như một con yêu quái lợn lòi cực kì dị hợm.
"Ôi~, người khác nhìn vào còn tưởng nhóc thiếu đòn đi khiêu khích con lợn lòi đó đấy!"
Miêu Tử nói một cách tiếc nuối, vẫn chẳng mảy may để ý đến việc Anh Túc đang nguy hiểm đến tính mạng.
"Sinh mệnh ký chủ đang giảm nhanh chóng, đang tiến hành tìm kiếm ký chủ mới.. tít.. tít"
Tiếng máy móc lại ong ong vang lên một cách tàn nhẫn.