Bài viết: 772 



lyrics:
终究还是没有飞过旷野
那些 承载约定的蝴蝶
我们的爱情
一路被时间书写
一路 瓦解
后来的你我就散落世界
各自 随着霓虹灯明灭
恍然回想起
那一场声嘶力竭
竟像 幻觉
我爱过的人 你在哪座城
是过得安稳 还是浮浮沉沉
而时光残忍 面目全非曾经的我们
丢失了单纯 还笑彼此天真
我爱过的人 看过的黄昏
在后来构成 一整座的青春
断线的风筝 可能只是更喜欢云层
自由是一种本能 若不爱 也别去恨
原来成长就是学会告别
后来 你我终于才妥协
曾经的热烈
就只能借着泪腺
轻描 淡写
我爱过的人 你在哪座城
是过得安稳 还是浮浮沉沉
而时光残忍 面目全非曾经的我们
丢失了单纯 还笑彼此天真
我爱过的人 看过的黄昏
在后来构成 一整座的青春
断线的风筝 可能只是更喜欢云层
自由是一种本能 若不爱 也别去恨
Phiên Âm:
Zhōngjìu háishì méiyǒu fēiguò kùangyě
Nàxiē chéngzài yuēdìng de húdié
Wǒmen de àiqíng
Yīlù bèi shíjiān shūxiě
Yīlù wǎjiě
Hòulái de nǐ wǒ jìu sànluò shìjiè
Gèzì súizhe níhóngdēng míngmiè
Huǎngrán húixiǎng qǐ
Nà yī chǎng shēngsīlìjié
Jìng xìang hùanjué
Wǒ àiguò de rén nǐ zài nǎ zuò chéng
Shìguò dé ānwěn háishì fú fú chénchén
Ér shíguāng cánrěn mìanmùquánfēi céngjīng de wǒmen
Diūshīle dānchún hái xìao bǐcǐ tiānzhēn
Wǒ àiguò de rén kànguò de húanghūn
Zài hòulái gòuchéng yī zhěng zuò de qīngchūn
Dùan xìan de fēngzhēng kěnéng zhǐshì gèng xǐhuān yúncéng
Zìyóu shì yī zhǒng běnnéng ruò bù ài yě bié qù hèn
Yúanlái chéngzhǎng jìu shì xuéhùi gàobié
Hòulái nǐ wǒ zhōngyú cái tuǒxié
Céngjīng de rèliè
Jìu zhǐ néng jièzhe lèixìan
Qīngmíaodànxiě
Wǒ àiguò de rén nǐ zài nǎ zuò chéng
Shìguò dé ānwěn háishì fú fú chénchén
Ér shíguāng cánrěn mìanmùquánfēi céngjīng de wǒmen
Diūshīle dānchún hái xìao bǐcǐ tiānzhēn
Wǒ àiguò de rén kànguò de húanghūn
Zài hòulái gòuchéng yī zhěng zuò de qīngchūn
Dùan xìan de fēngzhēng kěnéng zhǐshì gèng xǐhuān yúncéng
Zìyóu shì yī zhǒng běnnéng ruò bù ài yě bié qù hè
Vietsub:
Cuối cùng vẫn không thể bay qua cánh đồng mênh mông ấy
Những cánh bướm mang theo lời hẹn ước
Hành trình tình yêu của hai ta
Tất cả đều được thời gian ghi lại
Vỡ tan chẳng còn gì sót lại
Sau này anh và em mỗi người một phương trời
Riêng mình em men theo ánh đèn neon dần lụi tắt
Bỗng nhiên nhớ lại
Lần biệt ly gào khóc đến khản cả họng ấy
Mọi thứ mơ hồ cứ như là ảo giác
Người mà em từng yêu, hiện giờ anh đang ở thành phố nào?
Anh có một cuộc đời bình yên
Hay đang trải qua cuộc sống đầy thăng trầm?
Thời gian tàn nhẫn biến chúng ta trở thành một con người khác
Đánh mất đi sự đơn thuần thủa nào
Và cả nụ cười khờ khạo khi bên nhau
Người mà em từng yêu
Ánh hoàng hôn đã từng ngắm qua
Sau này đều trở thành một phần thanh xuân không thể quên của em
Cánh diều đứt dây có lẽ bởi vì đã trót yêu sự tự do của bầu trời
Tự do là một loại bản năng
Nếu như không yêu thì xin người cũng đừng hận
Hóa ra trưởng thành chính là phải học cách nói lời từ biệt
Sau này, chúng ta cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp
Tình cảm nồng ấm đã trao
Chỉ có thể mượn những giọt nước mắt để lãng quên
Người mà em từng yêu, hiện giờ anh đang ở thành phố nào?
Anh có hạnh phúc không?
Hay đang trải qua cuộc sống đầy thăng trầm?
Thời gian tàn nhẫn biến chúng ta trở thành một con người khác
Khiến nụ cười ngây ngô, trong sáng thuở nào dần phai mờ
Người mà em từng yêu
Ánh hoàng hôn trong ký ức
Là tất cả những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của em
Có lẽ cánh diều đứt dây đã trót yêu sự tự do nơi bầu trời
Tự do là một loại bản năng
Nếu như không yêu thì xin người cũng đừng hận.