Đam Mỹ Này, Rõ Ràng Ban Đầu Nam Chính Không Theo Đuổi Tôi - Victoria KK

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi victoriakk, 17 Tháng ba 2021.

  1. victoriakk Xin chào, mình là VictoriaKK

    Bài viết:
    92
    Chương 30: Bị cưỡng hôn, mắc bệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Thế Nhân nhìn những mảng kính rơi từ trên cao xuống, dần biến mất trong sương mù và làn mưa bụi lâm thâm. Kính mờ có thể đập, thời tiết cũng không hề tốt hơn, tâm trạng mập mờ cũng vẫn còn đó.

    Lâm Thế Nhân rút một điếu thuốc châm lên. Sau một hồi ồn ào, hắn lại không biết làm gì tiếp theo, chỉ ngồi đó, cũng không nghĩ gì, trầm mặc trước thành phố u ám bên dưới.

    Không biết trôi qua bao lâu, Lâm Thế Nhân nghe có tiếng mở cửa. Hắn cũng không quay đầu, chỉ tiếng bước chân cũng thừa biết người đến là ai. Hơn nữa vừa cãi nhau một trận, giờ cũng chả còn gì để nói.

    Không ngờ giây kế tiếp, trời đất quay cuồng.

    Giang Từ một tay lôi Lâm Thế Nhân về sau, tay phải đặt trước cổ, vật hắn xuống mặt sàn.

    "Lại lên cơn gì vậy hả?"

    Lâm Thế Nhân đè tay Giang Từ, giãy giụa muốn tránh thoát, lại bị y ngồi đè lên nửa thân người.

    "Lâm Thế Nhân!" Giang Từ gằn giọng như đang cố kìm nén cơn giận - thứ hoàn toàn nên thuộc về Lâm Thế Nhân - một kẻ đã tình nguyện tự vả. "Đ*t con mẹ nó anh muốn chết? Tôi con mẹ nó đéo cho anh chết!"

    Hơi thở y dồn dập, trán nổi gân, lực tay đặt ở cổ khiến Lâm Thế Nhân hít thở khó khăn.

    What the fck? Lại thích kiếm chuyện mới cãi nhau? Nhưng đã kiếm chuyện thì có phải cũng nên logic một tí không? Việc hắn trốn đi là chứng tỏ hắn muốn chết? Thậm chí nếu có vì muốn chết đi nữa, chả phải Giang Từ mới là thủ phạm sao?

    Song với dạng phẫn nộ như bây giờ thì nguyên do đấy không hợp lí lắm. Lâm Thế Nhân để tránh bị gãy cổ chỉ biết dùng một câu phủ định nhanh.

    "Này, tao đéo phải.."

    "Tại sao anh lại không nguyện ý đến thế?" Giang Từ cắt lời hắn, lớn tiếng. "Tại sao không thể ở bên cạnh tôi? Dù có chết cũng không muốn ở bên cạnh tôi? Anh ghét tôi đến thế sao? Tại sao lại ghét tôi đến thế?"

    Lâm Thế Nhân nghẹn họng, hơi ngây ngốc nhìn vào đôi mắt đỏ au của Giang Từ.

    Giang Từ cũng nhìn hắn chòng chọc:

    "Tôi chưa từng trải qua cảm giác này, cảm giác khi tất cả mọi người quay lưng cũng chưa từng không thể chịu nổi như thế. Tôi đéo biết tại sao mình thích anh, nhưng thích anh thì làm sao, biết lí do hay không thì có thể thay đổi được sao? Tôi biết thay đổi làm sao? Tay tôi đã nhuốm máu, tôi không thể quay đầu, cũng sẽ không quay đầu. Bốn phía của tôi đều là biển cả, anh có hiểu không?"

    Y nói: "Tôi chưa từng mong đợi lòng thương hại từ người khác, nhưng chỉ cần anh đối xử tốt với tôi một chút, dù cho đó chỉ là lịch sự, tôi cũng đã rất vui. Tôi luôn biết hạnh phúc là xa xỉ, nhưng vẫn mong anh có thể ít nhiều bố thí cho tôi, tại sao cũng không được? Tôi nhốt anh, là tôi sai, nhưng tôi còn biết làm thế nào? Nếu anh lại tiếp tục biến mất như thế, tôi biết làm thế nào? Thích anh nhiều như thế, tôi biết làm thế nào?"

    Lâm Thế Nhân ớ người một lúc lâu, không hề có chuẩn bị trước một màn tỏ tình vô cùng vi diệu này.

    Tạm thời bỏ qua cơn xao động chạy dọc sống lưng, Lâm Thế Nhân sau một hồi cẩn thận suy ngẫm thì thấy điều cần thiết đầu tiên là giải thích cho chất xúc tác làm phát sinh tình huống này. Hắn nghĩ mình đã biết nguồn cơn câu chuyện "muốn chết" mà Giang Từ nhắc đến rồi.

    "Tôi không phải là muốn chết." Lâm Thế Nhân muốn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để an ủi tâm hồn thủy tinh của bạn nam chính, nhưng do bị chặn họng nên lời thốt ra không được thuyết phục như hắn tưởng tượng.

    Có lẽ vì thế Giang Từ không thả lỏng nắm tay, Lâm Thế Nhân chỉ đành tiếp tục khó khăn lên tiếng.

    "Thật luôn. Tôi đập cửa sổ để ngắm cảnh được rõ hơn thôi."

    Giang Từ híp mắt nghi ngờ, bàn tay tuy đã buông lỏng đôi chút song điều đó không hề chứng tỏ lời nói dối có tác dụng.

    Lâm Thế Nhân thở dài.

    "Được rồi.. Tôi vẫn đang bực chuyện hôm qua, nên đập đồ, nhưng đập đồ không đủ, nên đập luôn cửa." Tình huống trước mắt, câu trần thuật của Lâm Thế Nhân nghe thế nào cũng có phần ngang ngược. Hắn khẽ ho khan một tiếng. "Lại nói, tôi là ngồi đấy, cũng không có nhảy xuống. Nếu đã muốn nhảy, tôi còn phải đợi cậu về xem sao?"

    Giang Từ vẫn không có động tĩnh gì.

    Lâm Thế Nhân: "..."

    "Chuyện hôm qua, tôi thừa nhận mình không đúng vì nói cậu như vậy, nhưng cũng tại c.." Lâm Thế Nhân ngừng lại vài giây, cảm thấy việc nhắc lại cuộc trò chuyện mất não kia cũng không có ý nghĩa lắm, quyết định đi vào trọng tâm luôn. "Việc tôi trốn đi, cũng không phải vì ghét cậu, hay sợ cậu."

    Lâm Thế Nhân đã xuống nước hết sức có thể rồi đấy.

    "Tại sao?" Giang Từ cuối cùng cũng phản ứng lại, dù chỉ là hai từ - và hơi khó để trả lời.

    "Để kiểm tra xem có phải tôi cũng thích cậu thật không."? – Đờ mờ nếu Lâm Thế Nhân nói ra câu này thì thà hắn ôm bom tự sát luôn đi. Mới mấy ngày trước ai từng phát ngôn: "Đừng thích tôi." ý nhỉ?

    "Lâm Thế Nhân, dù tôi nói rằng tôi vui khi anh đối xử lịch sự với tôi, nhưng tôi không hề muốn nghe lời nói dối."

    Đ* má, Lâm Thế Nhân có nói sai không? Tên cờ hó này tưởng mình có khả năng đi guốc trong bụng người khác hả?

    "Tôi con mẹ nó đéo ghét cậu, hiểu không? Tôi thậm chí còn đang nghĩ mình có.."

    Lâm Thế Nhân kịp dừng lại.

    Vội quá, không ổn.

    "Có?" Giang Từ truy hỏi.

    Lâm Thế Nhân: "Có.. Ừ.."

    "Có.. gì?" Giang Từ tiếp tục.

    Lâm Thế Nhân đổ mồ hôi hột.

    Hắn ho khan, đáp: "Tóm lại là cậu cứ luôn khẳng định tôi ghét cậu, thì cậu nên biết là cậu đã sai rồi. Tôi không ghét cậu, một chút cũng.."

    Lâm Thế Nhân chưa kết thúc câu, gương mặt Giang Từ đã phóng to đến cực đại trước mặt hắn. Một giây sau, môi Lâm Thế Nhân liền đụng vào thứ gì đó mềm mại ẩm ướt.

    Hôn rồi.

    Vờ lờ, hôn rồi!

    Lâm Thế Nhân bị Giang Từ cưỡng hôn rồi!

    Ban đầu Giang Từ chỉ là đụng rất nhẹ, thấy hắn không có phản ứng gì liền được nước lấn tới, ép miệng tới mạnh hơn, thậm chí bắt đầu cắn môi Lâm Thế Nhân.

    Đến khi Lâm Thế Nhân ngọ nguậy đầu, Giang Từ đã cắn mút liếm được một lúc, tuy nhiên y cũng không hề có dấu hiệu dừng lại, tay đặt ở cổ Lâm Thế Nhân khống chế hắn không thể quay đầu. Lâm Thế Nhân có chút ngạt thở, vừa hơi hé miệng thì lưỡi Giang Từ đã lập tức chen vào, thế như công thành đoạt đất mà đảo loạn, quấn lấy lưỡi hắn.

    Lâm Thế Nhân từ tối quan đến giờ đã không ăn gì, sau một hồi ngạt thở liền thấy choáng váng, hai tay đẩy cổ và ngực Giang Từ đều mất lực. Tuy nhiên và vì thế điều đó không lý giải được hành động thò tay vào trong áo Giang Từ của hắn.

    Ướt..

    Không đến nỗi bắn rồi chứ?

    Lâm Thế Nhân có lẽ bị đói đến đầu cũng hư luôn, mò lại xem thử. Ngay lúc này, Giang Từ "hự" một tiếng.

    Nghe không giống cảm giác khi bị kích thích lắm nhỉ.

    Giang Từ ngẩng đầu, tay đặt trên cổ Lâm Thế Nhân chống xuống đất, tay còn lại ôm một bên sườn. Lâm Thế Nhân lúc này cũng mới phát hiện chỗ hắn sờ chưa đủ thấp để đụng vào quần Giang Từ. Hắn vội rút tay khỏi áo y, giơ lên nhìn.

    Máu đỏ.

    "Cậu bị thương?" Lâm Thế Nhân giật mình.

    Giang Từ thở hắt ra một hơi, đầu mày hơi nhăn, ngồi thẳng dậy.

    "Một viên đạn thôi, đã khâu rồi."

    "Đù." Lâm Thế Nhân không khỏi chửi thề, cũng chống tay ngồi dậy. Giang Từ vẫn còn đang ngồi ngang người hắn, Lâm Thế Nhân đưa tay hơi đẩy, y mới từ từ dịch sang một bên.

    Giang Từ mặc áo phông cùng quần bó ống màu đen, vì vậy thoạt nhìn không thấy máu, giờ để ý mới nhận ra bên bụng trái áo đã ướt một mảng. Lâm Thế Nhân đưa tay vén, thấy băng gạc quanh bụng y toàn một màu đỏ tươi.

    Thế mà vẫn còn vật người khác được.

    "Gọi bác sĩ của cậu đến đi." Lâm Thế Nhân nhổm người, dìu Giang Từ đứng lên. Giang Từ ngồi xuống giường, quan sát sơ qua vết thương.

    "Ở đây có băng gạc, anh lấy hộ tôi là được."

    "Chảy máu như vậy chắc vết thương bị hở rồi."

    "Trong hộp thuốc có cả kim chỉ. Tôi tự khâu."

    "Bây giờ ai là người muốn chết đây?" Lâm Thế Nhân đứng yên tại chỗ, tự nhiên thấy bực bội.

    Giang Từ khi này mới quay trở lại với gương mặt hắn, trong mắt như lóe lên gì đó.

    Một giây. Hai giây. Ba giây.

    Khóe miệng y chợt nhếch lên.

    Lâm Thế Nhân: "..."

    Nà ní?

    Mất máu quá nhiều, mê sảng rồi?

    "Giờ tôi sẽ gọi bác sĩ." Nụ cười Giang Từ kết thúc chóng vánh như cách nó bắt đầu, chỉ còn đôi mắt hơi cong cong như dấu hiệu chứng minh nụ cười từng vừa xuất hiện. "Trước hết có thể lấy hộ tôi băng gạc để cầm máu không?"

    Lâm Thế Nhân: "..."

    Khoảnh khắc Lâm Thế Nhân bước nhanh ra phòng khách lấy hòm y tế, hắn không khỏi liên tưởng tới bộ phim truyền hình mình từng xem: Nam chính đi giải cứu nữ chính, sau khi thành công nam chính bảo nữ chính chạy trước để tiện hành động mà không bị uy hiếp, nữ chính thì cực phẩm luôn, khóc lóc một thôi một hồi: "Không em không đi, em không nghe em không thấy, anh không được chết, có chết thì chúng ta cùng chết..". Tình huống vừa rồi, Lâm Thế Nhân có phải cũng bị mắc bệnh đấy không?

    Tóc Lucas hơi ngắn, đen và khá mềm. Lông mi y cũng rất dài, sống mũi cao thẳng, da mang màu trắng của con lai nhưng đã sạm đi tương đối bởi nắng.

    Vũ Huy sau một thôi một hồi nằm trên người Lucas, đánh giá. Quả là nhan sắc không đùa được. Ba năm thao thức đổi lại vài khắc này, quá xứng đáng.

    Nói lại về nguyên nhân Vũ Huy nằm đè lên người Lucas, thì hắn tự nhủ rằng Lucas cao to khỏe khoắn như vậy, khả năng cao thuốc sẽ hết tác dụng sớm nên Vũ Huy cần tiên phát chế nhân, đè trước để giữ y. Hắn cũng là suy nghĩ cho anh em đồng đội cả, nào có tư tình riêng gì?

    Cứ như thế sau khoảng ba mươi phút, Vũ Huy hình như đã đếm hết số lông mi và lông mày của Lucas, trong đầu lại nảy sinh một vài suy nghĩ trong sáng khác. Ô, có phải Lucas đang hơi khó thở không? Có phải người y đang hơi mất cảm giác không? Có cần hắn phải hô hấp nhân tạo không?

    Tưởng tượng một đống không tốn mấy thời gian, song Vũ Huy cảm giác mình có lẽ chần chừ đã đủ lâu, liền hành động luôn. Thế là môi Vũ Huy lướt nhẹ qua môi Lucas, nhanh chóng như chú chuồn chuồn đạp nước bay lên, thăm dò.

    Người bên dưới bỗng mở to mắt.

    Vũ Huy suýt chút thì hụt hơi chết.

    "A.."

    Hôn trộm rồi bị phát hiện, xấu hổ không biết chui xuống đâu luôn.

    ".. Vũ Huy?" Đôi mắt Lucas chứa nghi hoặc lẫn mơ hồ, giọng hơi khàn. Vũ Huy nuốt khan một cái, chắc rằng thuốc vẫn chưa hoàn toàn mất tác dụng nên hẳn nụ hôn vừa rồi Lucas chưa kịp cảm nhận thấy.

    Song bên cạnh một đống mâu thuẫn giằng co về việc Lucas có biết Vũ Huy hôn y hay không, thì Vũ Huy càng cảm thấy hân hoan tột độ. Lucas gọi tên hắn! Ba năm tuy không quá dài, nhưng càng không phải ngắn. Có những người vì bản thân nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại, nói chính xác hơn là không gây quá nhiều ấn tượng trong kí ức, thì luôn bị chúng ta vô tình hoặc cố ý xóa bỏ. Ấy thế mà Lucas, y vẫn nhớ.

    Song dù trong lòng đang dậy sóng, Vũ Huy ngoài mặt vẫn là từ tốn mà đáp: "Ừ.."

    Vũ Huy không hề nhận ra một loạt biểu cảm ngại ngùng, dằn vặt, phân vân của mình đều đã lọt vào mắt Lucas, tuy nhiên Lucas có thu được thì cũng kiểu chấm hỏi, chỉ chăm chăm động người muốn đứng dậy. Vũ Huy lập tức đổi tư thế nằm sấp thành ngồi ngang người y, dễ dùng lực hơn.

    "Giờ anh chưa được đi đâu."

    Lucas: "..."

    Vũ Huy: "Anh không được đi tìm Lâm Thế Nhân."

    Lucas: "..."

    Lucas giơ tay nhìn đồng hồ.

    "Cũng gần bốn mươi phút rồi. Lâm Thế Nhân chắc đủ thông minh để trốn vào một chỗ rồi chứ?"

    Vũ Huy: "..."

    "Chưa đủ xa." Hắn đáp. "Tôi cũng không cho anh đi báo Giang Từ."

    Lucas vẫn còn thuốc nên cảm giác vô cùng mệt mỏi, càng là đau đầu với người đối diện, không muốn nói thêm gì, một lòng dùng sức hòng đẩy tên kia ra. Vũ Huy thấy thế thì vội vàng chống tay xuống, ghì lại hai bắp tay săn chắc của Lucas.

    "Chuyện của hai người họ không đến lượt chúng ta quản đâu." Lần này thì Vũ Huy thật sự nghiêm túc nói, cho dù hắn biết điều đó cũng chả có ý nghĩa mấy, việc Lucas làm cũng chả phải vì y tin điều gì là đúng. "Hơn nữa, Giang Từ nhốt Lâm Thế Nhân vậy là phạm pháp."

    "Ồ, thế chuyện anh đang làm tính là hợp pháp?"

    Vũ Huy: "..."

    Lucas cũng chưa tiếp tục dùng lực, Vũ Huy lại lâm vào bối rối không biết phải nói gì.

    "Tôi thích anh." Vũ Huy bật thốt, nhìn vào mắt Lucas. "Từ ba năm trước, đã thích anh rồi."

    Lucas lập tức dừng hình.

    "Tôi vẫn luôn cố tìm cho mình một người phù hợp hơn, nhưng tôi.."

    "Tôi không thích anh." Lucas cắt lời Vũ Huy.

    Vũ Huy liếm môi: "Bây giờ thì đương nhiên.."

    "Tôi sẽ không thích anh." Lucas chặn đầu lần hai.

    Vũ Huy đần người.

    "Tại sao?"

    Lucas không đáp. Có lẽ thời gian đã đủ để y lấy lại sức, cộng thêm Vũ Huy vì bị từ chối mà mất đề phòng, Lucas rất nhanh chóng và dễ dàng lật ngược tình thế, đảo Vũ Huy xuống dưới.

    "Anh vẫn là đi tìm người phù hợp với mình đi."

    Nói rồi, Lucas đứng dậy, không hề nhìn Vũ Huy thêm lần nào, trực tiếp đi ra cửa.
     
  2. victoriakk Xin chào, mình là VictoriaKK

    Bài viết:
    92
    Chương 31: Tỏ tình (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Thế Nhân nằm nhoài ra bàn làm việc đã từng là của mình, tay nghịch vòng bi lắc newton, thả viên bi đầu tiên rồi quan sát chúng chuyển động.

    Những chuyện xảy ra trong gần một tuần qua có chút chóng vánh: Từ việc Lâm Thế Nhân cùng Giang Từ xác lập mối quan hệ, đến vài thứ không dành cho trẻ dưới mười tám tuổi diễn ra hằng ngày giữa họ. Tất nhiên chi tiết thì chậm; diễn giải ra có hơi mơ hồ, nhưng cả quá trình lại rất chân thực.

    Sau ngày đầu tiên bị Giang Từ cưỡng hôn, Lâm Thế Nhân đã dành cả đêm để tự vấn chính mình. Hắn có bài xích nụ hôn của Giang Từ không? Hắn thậm chí có phải cũng hưởng thụ nụ hôn đấy không? Hắn hình như rất sốt ruột khi Giang Từ hiểu lầm mình, thậm chí hình như cũng rất đau lòng khi chứng kiến biểu cảm như con chó con bị dính nước của y có phải không? Nửa đêm nửa hôm hắn đột nhiên lại đang nghĩ về Giang Từ à? What the fck sao tự nhiên muốn nhìn thấy mặt y như vậy? Sao trái tim lại đập nhanh như vậy? Sao lại muốn động vào đống cơ bắp săn chắc bên trong chiếc áo phông đen ấy như vậy?

    May rằng suy nghĩ không cũng tốn calo. Khi tưởng chừng Lâm Thế Nhân sẽ thức trắng đêm, thì việc giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gọi quen thuộc vào sáng hôm sau đã cho hắn biết mình cũng chợp mắt được chút đỉnh. Giang Từ như thường lệ cùng đồ ăn đến, và hai người cùng nhau dùng bữa.

    Mà hình như cũng chưa được mấy lần, lấy đâu ra thường lệ? Ấy thế Lâm Thế Nhân lại có cảm giác quen thuộc tựa như việc này đã diễn ra trong suốt ba năm, cứ mỗi lần hắn ăn đồ của Mohamed nấu, đều có Giang Từ ở trước mặt. Rất yên tĩnh, rất an tâm, cũng rất vui vẻ.

    Hừm..

    Lâm Thế Nhân đã rơi vào lưới tình thật rồi.

    Ăn uống xong xuôi là một khoảng im lặng, nói đúng ra thì hai người không thật sự có đề tài chung nào. Lâm Thế Nhân không thể nhớ nổi trước đây mình và y làm cách nào có thể trò chuyện tự nhiên như hai người bạn như vậy.

    "Cái kia.. Vũ Huy.." Lâm Thế Nhân suy nghĩ, đổi phương thức. "Hôm qua cậu ta với Lucas gặp nhau, thế nào rồi?"

    Giang Từ nhìn Lâm Thế Nhân, lưng hơi ngả ra sau.

    "Thế nào?" Giang Từ nghi hoặc nhíu mày. "Tôi không thấy Lucas kể gì cả."

    "Ồ.." Lâm Thế Nhân đúng là muốn phá không khí ngượng ngập đến hồ đồ rồi. Ai bảo hắn hôm qua độc nghĩ đống chuyện gì mà quên luôn việc điện cho Vũ Huy cơ chứ.

    "Dù sao hai người vẫn ổn, ý anh muốn hỏi đúng không?" Giang Từ đột nhiên tung ra một câu trấn an không khỏi khiến Lâm Thế Nhân hơi giật mình, song suy nghĩ kĩ hơn lại có chút ngượng ngập. "Sáng nay tôi có thấy cậu ta đến tìm Lucas."

    Gì cơ?

    Lâm Thế Nhân trố mắt.

    "Vũ Huy đến tìm Lucas làm gì?"

    "Tôi không rõ. Lucas có công chuyện phải đi, hai người nói qua lại một lúc là hết rồi."

    Hmmm..

    Theo hiểu biết của Lâm Thế Nhân về Vũ Huy, gã nếu có thể mặt dày vừa bám dính Lucas, lại vừa để bản thân thoát khỏi cảm giác tội lỗi vì bỏ bê công ty, chắc chỉ có thể lấy lí do gì đấy như muốn gạ Lucas mua xe, hoặc mất mặt hơn, chạy theo muốn làm tài xế cho y?

    Từ từ.. Tình tiết này hình như hơi quen quen..

    À..

    À không. Khác chứ. Lâm Thế Nhân là đang nhớ về lần đi chơi đầu.. lần gặp chính thức thứ hai của mình và Giang Từ. Lúc ấy là Lâm Thế Nhân chủ động đề nghị mượn xe, còn Giang Từ là đang muốn thăm dò hắn nên mới có chuyện tài xế rồi nhờ Lâm Thế Nhân tìm hộ xe kia. Ngẫm ra thì cũng không có mưu xấu kế hổ sâu xa gì.

    "Lâm Thế Nhân." Giang Từ gọi. Lâm Thế Nhân ngẩng đầu. "Anh không cần phải ở đây nữa. Tôi không có quyền nhốt anh. Tôi chỉ là.."

    Lâm Thế Nhân không hề cắt lời, Giang Từ cũng không nói tiếp. Tuy nhiên Lâm Thế Nhân có lẽ cũng không cần nghe hết.

    "Giang Từ." Đây chắc hẳn là lần đầu tiên Lâm Thế Nhân nhìn Giang Từ với ánh mắt kiên định như vậy. "Tôi nghĩ rằng.. Tôi cũng thích cậu."

    Giang Từ không nói gì.

    Hai người ngồi trên hai bên sofa tạo thành góc vuông, mặt đối mặt. Không khí xung quanh pha trộn chút se lạnh của đầu thu, lòng bàn tay Lâm Thế Nhân lại hơi ướt mồ hôi.

    "Không. Không phải tôi nghĩ." Lâm Thế Nhân tiếp. "Tôi thích cậu. Không phải kiểu vì được thích mà cảm kích thích lại, càng không phải vì áy náy nên cố tình bù đắp. Dù tôi biết điều này có chút bồng bột, nhưng nếu không thật sự chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ nói ra sớm như vậy."

    Hắn nói: "Tôi thừa nhận bản thân từng vì thân phận của cậu mà nảy sinh dị nghị, nhưng tôi không phải Phật, tôi không có quyền phán xét cậu, cũng sẽ không phán xét cậu. Tôi không thuộc vào dạng người tốt gì. Tôi thích cậu, tôi không cần cậu phải thay đổi, nên cậu không cần dằn vặt chính mình. Chuyện trước đây với Trần Đức hay Chu Thanh Lam tuy không thể giải thích tường tận, tôi chỉ mong cậu có thể tin tưởng tôi, như việc tôi từng cứu cậu không vì lí do gì cả vậy."

    Niềm tin vốn luôn là một thứ xa xỉ, thế mà những kẻ yêu nhau vẫn nguyện trao nó đi không điều kiện.

    Lâm Thế Nhân vừa dứt câu, Giang Từ đã đứng bật dậy, tiến gần về phía hắn.

    Giang Từ chống đầu gối trái lên đệm ghế, cúi người. Lâm Thế Nhân ngửa đầu nhìn gương mặt y dần dần thu hẹp khoảng cách với mặt mình, sau đó thì hai môi chạm nhau.

    Lần này nụ hôn của Giang Từ không còn kiểu dạo đầu nhẹ nhàng để thăm dò, trực tiếp ép tới môi Lâm Thế Nhân, môi dưới mạnh bạo cạy mở miệng hắn. Tiếp đến, răng y rất nhanh nhẹn mà cắn, một tay bóp hai bên má để hắn mở miệng, đầu lưỡi theo đó luồn vào. Lâm Thế Nhân cũng vươn tay nắm lấy gáy y, vô cùng chủ động phản công lại.

    Giang Từ đẩy hắn ngã ra ghế, cả người chen lên, đầu gối phải ép tới hạ bộ hắn, hai chân kẹp một bên bắp đùi Lâm Thế Nhân. Lâm Thế Nhân đưa tay làm lại hành động từng thất bại của mình, lần này biết điều để tránh chỗ Giang Từ bị thương. Tay Giang Từ so với hôm qua thì càng linh hoạt hơn nhiều, luồn vào áo Lâm Thế Nhân mà xoa nắn eo lưng, lại từ từ sờ về Lâm Thế Nhân Bé.
     
  3. victoriakk Xin chào, mình là VictoriaKK

    Bài viết:
    92
    Chương 32: Tỏ tình (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Từ chống đầu gối trái lên đệm ghế, cúi người. Lâm Thế Nhân ngửa đầu nhìn gương mặt y dần dần thu hẹp khoảng cách với mặt mình, sau đó thì hai môi chạm nhau.

    Lần này nụ hôn của Giang Từ không còn kiểu dạo đầu nhẹ nhàng để thăm dò, trực tiếp ép tới môi Lâm Thế Nhân, môi dưới mạnh bạo cạy mở miệng hắn. Tiếp đến, răng y rất nhanh nhẹn mà cắn, một tay bóp hai bên má để hắn mở miệng, đầu lưỡi theo đó luồn vào. Lâm Thế Nhân cũng vươn tay nắm lấy gáy y, vô cùng chủ động phản công lại.

    Giang Từ đẩy hắn ngã ra ghế, cả người chen lên, đầu gối phải ép tới hạ bộ hắn, hai chân kẹp một bên bắp đùi Lâm Thế Nhân. Lâm Thế Nhân đưa tay làm lại hành động từng thất bại của mình, lần này biết điều để tránh chỗ Giang Từ bị thương. Tay Giang Từ so với hôm qua thì càng linh hoạt hơn nhiều, luồn vào áo Lâm Thế Nhân mà xoa nắn eo lưng, lại từ từ sờ về Lâm Thế Nhân Bé.

    "Ê."

    Lâm Thế Nhân giật mình, bật ngồi ngay ngắn. Vũ Huy đã vào phòng làm việc từ khi nào, ánh mắt nhìn hắn còn vô cùng kì quái.

    "Ớ.." Lâm Thế Nhân đưa tay kiểm tra đũng quần, chưa cứng lắm, vẫn gọi là tạm ổn, mới yên tâm chai mặt tỏ vẻ như anh mày không phải vừa tự thủ dâm tinh thần đâu mà đáp lại. "Sao rồi?"

    "Hừm.." Vũ Huy híp mắt. Bàn làm việc làm theo hình vòng cung, không nhìn được dưới gầm, Vũ Huy không tiện hỏi, cũng không nghĩ Lâm Thế Nhân sẽ làm chuyện đó ở đây, ngấm ngầm bỏ qua. "Đến giờ đi gặp bị cáo của anh rồi đấy. Tài xế đang chờ dưới kia rồi."

    "Ừ.." Lâm Thế Nhân ho khan, duỗi chân tay chỉnh lại bộ tây trang, đứng dậy.

    "Này." Trước khi người áo đen bỏ đi, Maceau gọi với. Người áo đen quay lại. "Tên luật sư.. À không, tên Chase kia, các người định xử lý thế nào?"

    "Sao, ông không tin tưởng chúng tôi à?" Người áo đen mỉm cười hỏi lại.

    "Không, không phải." Maceau tức thì bật cười. "Người quen của tôi đã giới thiệu, tôi đương nhiên không có gì phải nghi ngờ. Có điều.."

    Người áo đen không tiếp nhận dấu ba chấm ý nghĩa kia, im lặng chờ đối phương kết thúc.

    Maceau có hơi khó xử.

    "Tôi cũng không phải muốn giết ai.. Chỉ là muốn đe dọa công ty đấy chút. Dù sao thì vụ án của tôi hiện giờ rất khó để có người nhận mà lại có trình độ như vậy.."

    Người áo đen nhếch mày.

    "Vậy ông nghĩ để tên đấy sống sót là ý hay? Hắn là ông chủ của cái công ty luật đó, nếu hắn đã một mình tới đây, ông nghĩ hắn không có đủ bản lĩnh vì chuyện này mà tống ông vào tù?"

    "Chuyện khó như thế nên tôi mới nhờ đến các người mà." Maceau rất khéo léo mà đáp lời. "Nghe Ngô Tỉnh bảo ông chủ của cậu có thế lực ngang ngửa bên họ Giang, đúng không?"

    Người áo đen tỏ vẻ ngẫm nghĩ trong giây lát, kín đáo nở một nụ cười.

    "Ông cứ yên tâm. Nếu hắn mà lành lặn trở ra, thì ông sẽ vào tù, được chưa?"

    Maceau nghe câu này xong thì sắc mặt hơi biến, vừa mừng vừa lo. Mấy tên xã hội đen đến nói đùa cũng thiếu muối như vậy.

    "Cảm ơn." Gã bình ổn lại tâm tình đáp.

    Trước mắt Lâm Thế Nhân là một màu tối đen. Đúng hơn, hắn đang bị bịt mắt.

    Phản ứng đầu tiên của Lâm Thế Nhân là nhúc nhích người. Cổ tay hắn đã bị trói chặt về đằng sau, cổ chân cũng vậy.

    Thái dương có chút nhói. Lâm Thế Nhân mơ mơ hồ hồ nhớ lại chuyện đã xảy ra.

    Chu Thanh Lam sau một thời gian cố gắng, tìm đến cả lỗ hổng pháp luật lẫn lôi kéo quan hệ thì chịu thua thừa nhận vụ án không thể thắng. Đến thương lượng với tên Maceau thì hắn lại một mực không chịu, có lùi một bước nói rằng danh dự công ty có thể mất, nhưng mình tuyệt đối không thể ngồi tù, nhiều nhất là "hưởng án treo". Chu Thanh Lam lại là một con người nói là làm, sẽ không đồng ý suông rồi khi lên tòa chơi cho hắn một vố, quyết định đơn phương hủy hợp đồng. Maceau quả nhiên có bọn xã hội đen nâng đỡ, sau hôm đó thường xuyên có người đến nhà Chu Thanh Lam làm phiền.

    Lâm Thế Nhân tuy đã xác lập mối quan hệ với Giang Từ, song Giang Từ hôm trước cũng vừa có việc ra ngoại tỉnh, lại thêm chuyện công ty hắn hắn tạm thời chưa muốn nhờ vả đến y, nói chính xác hơn là cũng không biết mở miệng thế nào, Lâm Thế Nhân cứ tìm cách tự mình giải quyết trước. Hắn cũng là một phú nhị đại, thế lực không phải không có, hơn nữa đây cũng là sân chơi quen thuộc của hắn, Lâm Thế Nhân chẳng ngại gì đi đến hang cọp con thích gầm to một bận.

    Có điều người tính không bằng Cọp con Thích gầm to tính, Lâm Thế Nhân không ngờ tên chó Maceau lại tìm được đồng minh mạnh đến vậy ở nước mình. Người của gã vượt qua đám bảo vệ của Lâm Thế Nhân, cho hắn một mũi tiêm.

    Thuốc hiệu quả vô cùng nhanh. Ba giây sau, chân tay Lâm Thế Nhân đã trở nên bủn rủn, ý thức mơ màng mà ngất đi.

    "Đù má thâm thật." Lâm Thế Nhân thầm nghĩ, tiếp tục ngọ nguậy, kết luận mình đang nằm trên một chiếc sofa - có phần khác biệt song cảm giác không thể cử động thế này vẫn là từ đợt còn trong thân thể của Chu Thanh Lam giờ mới trải nghiệm lại.

    Thêm vào, sau một hồi ổn định tâm lí, Lâm Thế Nhân phát hiện có điều kì quái.

    Nếu đây là một vụ bắt cóc trả thù, thì tình tiết bị trói nằm trên đệm êm không hợp lí.

    Hơn nữa, mùi hương trong không khí cũng quen thuộc đến vậy.

    Cạch.

    Tiếng đế ly được đặt xuống mặt bàn.

    Giây sau, tiếng giày lộp cộp dần trở nên gần sát Lâm Thế Nhân.
     
  4. victoriakk Xin chào, mình là VictoriaKK

    Bài viết:
    92
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...