Bài viết: 260 



Nam Sơn Chi Thượng
Trình bày: Bình Sinh Bất Vãn
Tác từ: Doãn Tử Minh
Tác khúc: Doãn Tử Minh
Biên khúc: Nông Dương
Trình bày: Bình Sinh Bất Vãn
Tác từ: Doãn Tử Minh
Tác khúc: Doãn Tử Minh
Biên khúc: Nông Dương
Trong thế giới nhạc cổ phong đang ngày một lan rộng, "Nam Sơn Chi Thượng" của Bình Sinh Bất Vãn là một bài hát khiến mình phải dừng lại thật lâu để lắng nghe không chỉ bằng tai, mà bằng cả tâm hồn. Ca khúc là một khúc ngâm thầm thì giữa ngàn gió Nam Sơn, giữa những vọng tưởng nhân sinh và nỗi cô độc khôn nguôi.
Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên, bạn sẽ cảm nhận được một làn gió lành lạnh len lỏi, gió từ núi Nam, gió từ những hoài niệm xa xưa. Giọng hát trầm lắng của Doãn Tử Minh, người đảm nhận cả vai trò sáng tác lời và nhạc, như thì thầm giữa hư không: "Ta vốn nên đạp phá muôn tà ác, nào ngờ trần thế trói lòng ta." Một câu hát nghe qua tưởng chỉ là lời than, nhưng càng nghe càng thấy như tiếng lòng của biết bao người. Những kẻ từng ôm hoài bão lớn, rồi bị cuộc đời níu chân trong bụi trần.
Bài hát không chỉ là một bản tình ca, mà còn là một lát cắt của thân phận. Trong đó có giấc mộng lớn, có sắc đẹp nhân gian không thể chạm tới, có ánh trăng mãi không thuộc về mình, và trên hết là nỗi cô quạnh khi chẳng thể gặp được một người tri kỷ nơi Nam Sơn bát ngát.
Câu hát "Núi Nam sầu thẳm, chẳng gặp người thương" là điểm chạm dịu dàng nhưng đau đáu. Không bi lụy, không gào thét, bài hát chỉ như một nén nhang trầm, cháy chậm, thơm dịu và phảng phất nỗi buồn sâu lắng.
Về phối khí, bản nhạc sử dụng tiếng tiêu, tiếng trống và những âm thanh dân nhạc Đông Á rất mộc gợi hình ảnh một người độc hành trên con đường núi, gió thổi ràn rạt, lá vàng xào xạc. Từng câu từng chữ đều như hòa vào cảnh sắc, như thể chính Nam Sơn cũng đang thở than cùng kẻ lữ hành.
Nếu bạn yêu thích nhạc cổ phong, thích những ca khúc mang hơi hướng trữ tình, triết lý, lặng thầm, thì "Nam Sơn Chi Thượng" chắc chắn sẽ là bài hát mà bạn muốn nghe đi nghe lại. Mỗi lần nghe là một lần ngẫm, một lần lặng người vì thấy chính mình trong đó – kẻ đã từng yêu, từng mơ, và từng lạc lõng giữa đời.
Cuối cùng, có lẽ không cần cố gắng giải nghĩa từng câu hát. Chỉ cần lắng nghe bằng trái tim, bạn sẽ hiểu: Có những nỗi đau không thể gọi tên, nhưng âm nhạc sẽ luôn là chiếc cầu đưa ta đến gần hơn với chính mình.
Lời bài hát
我本应踏破这世间万恶
奈何凡尘锁我心魄
我本应观尽那人间美色
奈何那明月不可得
飒飒风也无常
窥尽佳人两相望
鼓楼之上曾有谁思量
悠悠南山之上 却寻不得一良人
无望无量皆草芥
我本应踏破这世间万恶
奈何凡尘锁我心魄
我本应观尽那人间美色
奈何那明月不可得
飒飒风也无常
窥尽佳人两相望
鼓楼之上曾有谁思量
悠悠南山之上 却寻不得一良人
无望无量皆草芥
飒飒风也无常
窥尽佳人两相望
鼓楼之上曾有谁思量
悠悠南山之上 却寻不得一良人
无望无量皆草芥
Pinyin
Wǒ běn yīng tà pò zhè shì jiān wàn è
Nài hé fán chén suǒ wǒ xīn pò
Wǒ běn yīng guān jìn nà rén jiān měi sè
Nài hé nà míng yuè bù kě dé
Sà sà fēng yě wú cháng
Kuī jìn jiā rén liǎng xiāng wàng
Gǔ lóu zhī shàng zēng yǒu shúi sī líang
Yōu yōu nán shān zhī shàng què xún bù dé yī líang rén
Wú wàng wú líang jiē cǎo jiè
Wǒ běn yīng tà pò zhè shì jiān wàn è
Nài hé fán chén suǒ wǒ xīn pò
Wǒ běn yīng guān jìn nà rén jiān měi sè
Nài hé nà míng yuè bù kě dé
Sà sà fēng yě wú cháng
Kuī jìn jiā rén liǎng xiāng wàng
Gǔ lóu zhī shàng zēng yǒu shúi sī líang
Yōu yōu nán shān zhī shàng què xún bù dé yī líang rén
Wú wàng wú líang jiē cǎo jiè
Sà sà fēng yě wú cháng
Kuī jìn jiā rén liǎng xiāng wàng
Gǔ lóu zhī shàng zēng yǒu shúi sī líang
Yōu yōu nán shān zhī shàng què xún bù dé yī líang rén
Wú wàng wú líang jiē cǎo jiè
Lời Việt
Ta vốn nên đạp phá muôn tà ác
Nào ngờ trần thế trói lòng ta
Ta vốn nên thưởng hết nhân gian sắc
Chỉ tiếc trăng kia chẳng thể nắm qua
Gió lồng lộng, đời không thường
Ngóng người xưa, mắt hai phương
Trên lầu trống, ai từng vương vấn
Núi Nam sầu thẳm, chẳng gặp người thương
Vạn vọng vạn mong cũng hóa cỏ thường
Ta vốn nên đạp phá muôn tà ác
Nào ngờ trần thế trói lòng ta
Ta vốn nên thưởng hết nhân gian sắc
Chỉ tiếc trăng kia chẳng thể nắm qua
Gió lồng lộng, đời không thường
Ngóng người xưa, mắt hai phương
Trên lầu trống, ai từng vương vấn
Núi Nam sầu thẳm, chẳng gặp người thương
Vạn vọng vạn mong cũng hóa cỏ thường
Gió lồng lộng, đời không thường
Ngóng người xưa, mắt hai phương
Trên lầu trống, ai từng vương vấn
Núi Nam sầu thẳm, chẳng gặp người thương
Vạn vọng vạn mong cũng hóa cỏ thường