

Mười Bảy
Thể hiện: Vương Nguyên
Thể hiện: Vương Nguyên
Đây là bài hát do Vương Nguyên tự sáng tác và trình bày. Bài hát thể hiện tâm trạng chơi vơi tuổi mười bảy. Với giọng hát đầy cảm xúc bài hát thu hút không ít lượt nghe. Mong mọi người sẽ thích.
Lời bài hát:
我害怕回头望
身后遗落下山川和海洋
昏黄路灯的光
照在我背影更加的凄凉
一个人在路上
背起行囊走向前方
被遗忘的过往
遗忘的就让它遗忘
蝴蝶飞过了山岗
去寻找那点微弱的光亮
故事不能停在这第七章
写下去才知道梦有多长
我害怕自己受伤
有时找不到方向
旅途匆忙 人生漫长
追寻一个不存在的地方
我害怕世界疯狂
一路上跌跌撞撞
时间湍流
磨灭我的锋芒
我真的不想要这样
我害怕回头望
身后遗落下山川和海洋
昏黄路灯的光
照在我背影更加的凄凉
一个人在路上
背起行囊走向前方
被遗忘的过往
遗忘的就让它遗忘
蝴蝶飞过了山岗
去寻找那点微弱的光亮
故事不能停在这第七章
写下去才知道梦有多长
我害怕自己受伤
有时找不到方向
旅途匆忙 人生漫长
追寻一个不存在的地方
我害怕世界疯狂
一路上跌跌撞撞
时间湍流
磨灭我的锋芒
我真的不想要这样
旅途匆忙 人生漫长
追寻一个不存在的地方
Pinyin:
Wǒ hàipà húitóu wàng
Shēnhòu yí luòxìa shānchuān hé hǎiyáng
Hūnhúang lùdēng de guāng
Zhào zài wǒ bèiyǐng gèngjiā de qīlíang
Yīgè rén zài lùshàng
Bèi qǐ xíngnáng zǒuxìang qíanfāng
Bèi yíwàng de guòwǎng
Yíwàng de jìu ràng tā yíwàng
Húdié fēiguòle shān gǎng
Qù xúnzhǎo nà diǎn wéiruò de guānglìang
Gùshì bùnéng tíng zài zhè dì qī zhāng
Xiě xìaqù cái zhīdào mèng yǒu duō zhǎng
Wǒ hàipà zìjǐ shòushāng
Yǒushí zhǎo bù dào fāngxìang
Lǚtú cōngmáng rénshēng màncháng
Zhuīxún yīgè bù cúnzài dì dìfāng
Wǒ hàipà shìjiè fēngkúang
Yī lùshàng diédiézhùangzhùang
Shíjiān tuānlíu
Mómiè wǒ de fēngmáng
Wǒ zhēn de bùxiǎng yào zhèyàng
Wǒ hàipà húitóu wàng
Shēnhòu yí luòxìa shān chuān hé hǎiyáng
Hūnhúang lùdēng de guāng
Zhào zài wǒ bèiyǐng gèngjiā de qīlíang
Yīgè rén zài lùshàng
Bèi qǐ xíngnáng zǒuxìang qíanfāng
Bèi yíwàng de guòwǎng
Yíwàng de jìu ràng tā yíwàng
Húdié fēiguòle shān gǎng
Qù xúnzhǎo nà diǎn wéiruò de guānglìang
Gùshì bùnéng tíng zài zhè dì qī zhāng
Xiě xìaqù cái zhīdào mèng yǒu duō zhǎng
Wǒ hàipà zìjǐ shòushāng
Yǒushí zhǎo bù dào fāngxìang
Lǚtú cōngmáng rénshēng màncháng
Zhuīxún yīgè bù cúnzài dì dìfāng
Wǒ hàipà shìjiè fēngkúang
Yī lùshàng diédiézhùangzhùang
Shíjiān tuānlíu
Mómiè wǒ de fēngmáng
Wǒ zhēn de bùxiǎng yào zhèyàng
Lǚtú cōngmáng rénshēng màncháng
Zhuīxún yīgè bù cúnzài dì dìfāng
Lời dịch:
Sợ rằng bỗng chốc nhìn thấy
Biển rộng núi lớn từng quen lùi xa mất rồi
Mờ nhạt ánh sáng đèn kia
Rọi soi bóng dáng mình tôi càng thêm tĩnh lặng
Khoác chiếc ba lô nhẹ tênh độc bước hướng tới đích ở nơi xa
Cứ thế cho qua mọi thứ
Chuyện cũ nên quên cứ mặc trôi dạt
Hồ điệp đã vút bay qua nghìn trùng
Tìm kiếm ánh sáng nhạt mỏng manh khó chạm đến
Cuộc sống chẳng như cuốn tranh truyện dừng dang dở
Phải viết tiếp mới biết được đi xa nhường đâu
Thầm âu lo con tim sẽ thương tổn
Liệu có lỡ lạc mất con đường?
Đường sao quá vội, đời người còn rất dài
Chạy đuổi theo nơi có lẽ chẳng có thực ấy
Sợ thế giới bão tố phong ba
Đường phía trước đầy rẫy ghềnh thác
Thời gian nước trôi..
Cố mài mòn thiên phú này
Thật sự chẳng muốn cam chịu vậy đâu
Đường sao quá vội, đời người vẫn xa vời
Chạy đuổi theo nơi có lẽ chẳng có trên đời.
Last edited by a moderator: