Bạn được Phương mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

manh hoi uc

https://truyennganmoi.com/
Xu
15
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
47 0
Kiếm tiền
manh hoi uc đã kiếm được 470 đ
Có một điều kỳ lạ, là những cuộc chia ly khi rơi vào mùa thu thường để lại dư âm sâu hơn. Có thể là do sắc lá vàng khiến ta yếu lòng, có thể là do gió heo may khiến tim dễ run rẩy, hoặc cũng có thể vì mùa thu vốn sinh ra để đánh thức những khoảng trống trong tâm hồn. Mùa Thu Lạc Giữa Phố Đông là một truyện ngắn như thế, không ồn ào, không dữ dội, nhưng lại khiến người đọc lạc bước vào mê cung của ký ức, nơi một câu chuyện tình vừa tan biến vừa mãi còn, như tiếng lá rơi giữa phố đông.

Truyện ngắn bắt đầu bằng một khung cảnh rất quen thuộc: Một góc nhỏ ở Lý Quốc Sư, nơi nhân vật nữ ngồi một mình cùng tách cà phê nguội, ngắm những dòng người hối hả lướt qua. Mùa thu Hà Nội hiện lên không phải bằng những tấm bưu thiếp lung linh mà bằng những chi tiết rất thực: Lá phong rụng bên hiên quán, mùi mưa đêm còn vương trên mái tôn, hơi lạnh se sắt len lỏi trong từng hơi thở. Và chính trong cái nền ấy, một cuộc tình đã rạn vỡ, một lời chia tay đã buông ra, để lại khoảng trống mênh mông ngay giữa lòng phố đông.

Điều đặc biệt là truyện không chọn cách kể bi lụy. Nỗi buồn không được phóng đại, mà nhỏ nhoi như một hạt bụi trong ánh nắng chiều, một vết nứt trên tách cà phê cũ. Nhưng chính sự nhỏ bé ấy lại thấm sâu, bởi nó giống với nỗi buồn của tất cả chúng ta. Chúng ta đều đã từng có một chiều ngồi bên quán nhỏ, mong một người bước vào, và khi tiếng chuông cửa reo, trái tim chợt thắt lại, chỉ để rồi thất vọng khi thấy đó là một người xa lạ.

Có đoạn nhân vật thầm nhủ: "Giữa phố đông mênh mông, tôi lạc mất bản thân." Câu văn ngắn gọn nhưng mở ra cả một thế giới hoang hoải. Hà Nội mùa thu với dòng người tấp nập lại trở thành phông nền hoàn hảo cho sự cô đơn, bởi càng đông đúc, ta càng thấy rõ sự lạc lõng của chính mình.

Tầng nghĩa của những biểu tượng​


Trong suốt câu chuyện, những chi tiết tưởng chừng giản đơn lại mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Tách cà phê nguội trên bàn không chỉ là dấu vết của thời gian đang trôi, mà còn là chứng nhân cho một tình yêu đã kịp mất đi hơi ấm. Chiếc lá phong héo úa đặt bên cạnh lại giống như một mảnh tim rơi rụng, nằm im giữa bộn bề nhưng vẫn không ai buồn nhặt lại.

Chiếc ghế đá bên Bờ Hồ, cầu Long Biên in bóng hoàng hôn, sông Hồng đỏ quạch mỗi buổi chiều.. Tất cả không chỉ là cảnh, mà còn là ký ức. Chúng giống như những tấm gương, để bất cứ ai đã từng đi qua một mối tình dở dang đều thấy mình trong đó. Người ta bảo ký ức luôn có chỗ trú ngụ, và trong truyện này, ký ức trú trong từng góc phố, từng con đường, từng cơn gió mùa se lạnh.

Những biểu tượng ấy khiến câu chuyện vượt ra khỏi biên giới của một mối tình cá nhân. Nó trở thành câu chuyện của mọi mùa thu, của mọi kẻ đã từng yêu, từng mất, từng đi lạc giữa phố đông chỉ để nhận ra rằng mình đang đi lạc khỏi chính mình.

Tình yêu và sự lạc mất​


Điểm nhấn của truyện là một cuộc gặp gỡ bất chợt: Nhân vật chính gặp lại em gái của người cũ. Chỉ một câu nói hờ hững "Anh ấy nhớ chị" đủ để nỗi buồn tràn về, như sóng dội. Nó giống như khi ta vô tình chạm vào một vết sẹo, tưởng đã lành từ lâu, nhưng hóa ra vẫn nhói đau.

Sự lạc mất trong truyện không chỉ là lạc mất người thương, mà còn là lạc mất chính mình. Khi một mối tình tan vỡ, chúng ta không chỉ mất đi người kia, mà còn mất đi phiên bản bản thân đã từng sống trong tình yêu ấy. Và vì thế, nỗi buồn không đơn thuần là tiếc nuối một người, mà còn là tiếc nuối chính con người mình đã từng.

Cách kể chuyện chậm rãi, như bước chân lang thang trên phố, cho phép người đọc cảm nhận được sự lạc mất ấy một cách rõ ràng. Nó không đến như một cơn bão, mà như mưa bụi mùa thu, âm thầm, bền bỉ, thấm vào da thịt.

Mùa thu – mùa của ký ức và trưởng thành​


Truyện ngắn này còn gợi ra một tầng nghĩa khác: Mùa thu không chỉ là mùa của chia ly, mà còn là mùa của trưởng thành. Khi nhân vật nhận ra rằng không phải ký ức nào cũng cần chôn giấu, mà đôi khi, giữ lại chúng chính là cách để ta đi tiếp, đó là lúc cô bước sang một ngưỡng cửa mới.

Có một chi tiết nhỏ mà đắt giá: Khi tiếng chuông cửa reo, nhân vật chạy ra, tim rộn ràng mong người xưa trở lại, nhưng hóa ra chỉ là hàng xóm đến mượn muối. Khoảnh khắc hụt hẫng ấy chính là minh chứng cho sự trưởng thành – ta học cách mỉm cười với thất vọng, học cách chấp nhận rằng những điều ta mong không nhất thiết sẽ đến, và cuộc sống thì vẫn cứ tiếp tục chảy trôi.

Đây cũng chính là thông điệp quan trọng mà truyện để lại: Tình yêu có thể tan vỡ, ký ức có thể đau đớn, nhưng chúng đều có lý do để tồn tại. Chúng dạy ta biết buồn, biết nhớ, biết tiếc nuối, để rồi từ đó biết sống trọn vẹn hơn với hiện tại.

Một bản tản mạn chữa lành​


Xuyên suốt câu chuyện là một giọng văn tản mạn, không cầu kỳ, không kịch tính, nhưng lại mang đến cảm giác chữa lành. Đọc xong, ta không thấy ngột ngạt, mà thấy nhẹ nhõm, như vừa trút được một hơi thở dài. Bởi lẽ, ta nhận ra rằng mình không cô độc trong nỗi buồn; ai cũng từng có một mùa thu như thế, ai cũng từng có một tách cà phê nguội, một chiếc lá phong héo, một ghế đá bỏ không.

Câu chuyện nhắc nhở ta rằng đôi khi, điều quan trọng không phải là quên đi, mà là học cách đặt ký ức vào đúng chỗ của nó. Để khi nhớ về, ta không còn đau đớn, mà chỉ thấy một thoáng bâng khuâng. Để khi gặp lại mùa thu, ta không còn sợ hãi, mà biết mỉm cười và tiếp tục bước đi.

"Mùa Thu Lạc Giữa Phố Đông" không chỉ là một truyện ngắn về tình yêu tan vỡ. Nó là một lát cắt của tuổi trẻ, một tấm gương phản chiếu những lạc mất, những tiếc nuối, và cả những bước trưởng thành. Nó nhắc ta rằng ký ức, dù đau đến đâu, cũng đáng được giữ lại, vì chính chúng làm nên hình hài tâm hồn ta.

Khép lại truyện, người đọc vẫn còn mang theo một câu hỏi: Giữa phố đông hôm nay, ta đang lạc khỏi ai – hay lạc khỏi chính mình?
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back