0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
74 0
Kiếm tiền
trinhbach đã kiếm được 740 đ
Chương 1 - nhật thực ảo tượng

Đêm ấy, kinh thành phủ sương. Trong Thiên Cơ Điện của Tướng phủ, ánh đèn dầu cháy trắng, phủ một lớp ánh sáng lạnh lẽo lên những phiến đá xanh.

Ở giữa điện, tấm Thiên Cơ Kính – vật trấn quốc, ghi nhận thiên tượng và vận số triều đình – bỗng tối sầm, như bị bóng đen nuốt trọn. Trên mặt kính hiện ba chữ máu đỏ:

"Thiên Cơ đoạn."

Hoắc Tướng công, Thừa tướng kiêm Tổng quản Quốc Sách, đứng trầm mặc bên cạnh, gương mặt uy nghi nay phủ bóng lo âu. Thiên Cơ Kính hỏng nghĩa là vận mệnh triều đình lung lay. Đó là điềm chẳng lành.

Hồ Dận, Ngự sử Trung thừa, bước lên với vẻ bình thản thái quá:

"Bẩm Tướng công, Thiên Cơ Kính bị xâm nhập bởi một loại 'tạp khí' lạ. Thần đã sai người tra soát. Tổn hại hiện tại.. Không dưới tám phần."

Hoắc Tướng công nhíu mày:

"Ngươi kết luận quá nhanh."

Hồ Dận cúi đầu:

"Thần chỉ lo ngại rằng chuyện này vượt ngoài khả năng của bất kỳ Thiên tượng quan nào trong triều. Chẳng bằng.. Mời người ngoài."

"Tướng phủ không thiếu nhân tài."

Hoắc Tướng công khoát tay. "Gọi Lưu Kim."

Lời vừa dứt, Lưu Kim – quan Hiến sĩ trẻ tuổi của Thiên Cơ Viện – bước vào. Dáng người cao gầy, ánh mắt trầm mà sáng, tựa như đã nhìn xuyên mọi bí mật trong trời đất.

"Thần đến muộn, xin Tướng công thứ tội."

Hoắc Tướng công chỉ vào Thiên Cơ Kính:

"Xem."

Lưu Kim cúi người, tay lướt nhẹ qua mặt kính lạnh toát. Chỉ cần một hơi thở, ánh mắt ông sắc như lưỡi kiếm:

"Không phải thiên tượng.

Không phải dị khí.

Không phải ngẫu biến."

Ông nói chậm, rõ từng chữ:

"Đây là.. Nhân họa. Một màn kịch được dàn dựng."

Hồ Dận bước lên phản bác:

"Lưu đại nhân! Dựa vào đâu mà nói hồ đồ thế? Tổn hại rõ ràng là do thiên khí bất thuận!"

Lưu Kim mở lòng bàn tay: Một dòng ký hiệu nhỏ, cực mảnh, như nét dao khắc vào đá.

"Dấu vết này đã bị xóa gần hết, nhưng vẫn còn sót lại.. Một lỗi thảo tự. Trong triều, chỉ hai người khi ghi chép thiên tượng dùng kiểu thảo này: Thần.. Và một vị từng ở Thiên Cơ Viện, nay bị cách chức vì gian trá."

Ông nhìn nhẹ sang Hồ Dận, không hề buộc tội, nhưng ý nghĩa đủ khiến người khác lạnh gáy.

Hoắc Tướng công im lặng.

Hồ Dận hơi khựng, rồi nhanh chóng bình tĩnh:

"Tướng công, đó chỉ là suy đoán! Một nét chữ không thể dùng để buộc tội ai!"

Lưu Kim không đôi co.

"Thần đã viết một đoạn 'phục nguyên chú', có thể đẩy lùi loại tạp khí này. Sáu nén nhang sẽ phục hồi."

Ông bắt đầu thi triển phép.

Ngọn lửa trên lư hương chợt bùng sáng. Sương đêm ngoài điện xoáy thành luồng.

Đúng sáu nén nhang, Thiên Cơ Kính sáng trở lại, các đường vân thiên tượng ổn định như chưa từng xảy ra biến cố.

Hoắc Tướng công gật đầu.

Hồ Dận đứng phía sau, siết chặt tay áo. Thất bại này chỉ là khởi đầu.

Trong mắt hắn lóe lên một tia âm độc.

Sau khi thất thế trước Thiên Cơ Kính, Hồ Dận đổi hướng.

Hắn biết nhược điểm lớn nhất của Hoắc Tướng công: Tự trọng và sĩ khí.

"Tấn công vào pháp thuật không được."

Hồ Dận nói với đám tâm phúc.

"Giờ ta tấn công vào lòng người. Mục tiêu: Khiến Tướng công nghi kỵ Lưu Kim."

Hắn chọn một nơi: Yến Dư Lâu – quán trà sang trọng nơi quan lại, văn nhân, danh sĩ tụ họp.

Chiều hôm ấy, Bảo phu nhân – vợ của Hoắc Tướng công – kéo ông rời khỏi công vụ:

"Tướng công, đã ba ngày không bước chân khỏi phủ. Hôm nay theo thiếp ra ngoài một chút."

Bảo phu nhân là người sắc sảo, giỏi nhìn người và xử lý chuyện ngầm trong giới quý tộc mà không để ai bám víu được.

Họ đến Yến Dư Lâu.

Khói trà hồng lan nhẹ, tiếng đàn tỳ bà từ tầng trên rơi xuống từng giọt.

Bảo phu nhân nhanh chóng giải quyết chuyện một đám quý tử lừa dân địa phương-gọn ghẽ như Hoàng hậu dẹp loạn hậu cung.

Không xa, hai văn nhân giả dạng – người của Hồ Dận – cố ý nói lớn:

"Nghe nói vụ Thiên Cơ Kính suýt khiến triều đình rối loạn. Hoắc Tướng công.. Tay chân run rẩy phải không?"

Người kia cười khẩy:

"May có Lưu Kim cứu. Không thì quốc sự chẳng biết đi về đâu.

Ai mới là người nắm vận mệnh triều đình đây?

Thừa tướng ư? Hay là Lưu mưu sĩ?"

Họ cố ý hạ giọng, nhưng vừa đủ để Hoắc Tướng công nghe.

Bảo phu nhân siết nhẹ tay chồng:

"Chỉ là lời ong tiếng ve."

"Lời ong tiếng ve.. Nhưng lại chui thẳng vào tai ta."

Hoắc Tướng công bực bội đứng dậy.

"Lưu Kim.. Có lẽ đang nghĩ mình là người chống đỡ cả triều đình."

Ông bỏ đi, sắc mặt tái lạnh.

Trong góc tối tầng hai, Hồ Dận khẽ nhấp chén trà, khóe miệng cong lên.

Hạt nghi kỵ đã gieo.

Đêm ấy, Hồ Dận quyết định ra đòn chí mạng.

Hắn dẫn thuộc hạ vào Thiên Cơ Các – nơi cất giữ Ngọc Tỷ Thiên Cơ, vật duy nhất có thể điều khiển thiên tượng và bảo chứng vận mệnh triều đình.

"Không cần lấy thật."

Hắn nói.

"Chỉ cần tạo hỗn loạn.. Và để lại bằng chứng."

Tiếng chuông báo thiên biến vang khắp kinh thành – giống như Cảnh Dương Chung được đánh giữa canh ba.

Hoắc Tướng công và Bảo phu nhân chạy đến Thiên Cơ Các.

Cửa mở toang.

Gió lùa vào lạnh buốt.

Trên bàn đá, có nét mực đỏ như máu:

"Ta đã lấy thứ các ngươi cho là vô giá."

Hoắc Tướng công lao đến khám xét.

Hộp cất Ngọc Tỷ.. Trống rỗng.

"Ngọc Tỷ Thiên Cơ.. Mất rồi!"

Giọng ông lạc đi.

Đúng lúc ấy, Hồ Dận chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt giả tạo:

"Tướng công! Chuyện đại sự!

Đêm nay chỉ có một người có thể mở cửa Thiên Cơ Các mà không để lại dấu vết.."

Hắn dừng lại, rồi nhấn mạnh:

"Lưu Kim."

Cả gian điện chợt lạnh.

"Chỉ mình hắn có chìa khóa thiên cơ.

Chỉ hắn hiểu kết cấu phong ấn.

Chỉ hắn từng chạm vào Ngọc Tỷ gần đây nhất."

Lời nói như mũi đao.

Hoắc Tướng công, vốn đã bị dao động từ Yến Dư Lâu, đứng chết lặng.

Gánh nặng triều đình, sự mất mát Thần vật.. Tất cả đẩy lý trí ông đến bờ vực.

Cuối cùng, ông phán một câu nặng nề như đá tảng:

"Lập tức đình chỉ chức vụ của Lưu Kim.

Giao toàn bộ vụ án cho Hồ Dận tra xét.

Trong ba ngày.. Phải tìm lại Ngọc Tỷ!"

Tin truyền đến Thiên Cơ Viện.

Lưu Kim đứng trong mưa, áo bào đen thẫm lại.

Ông không giận, không sợ.

Chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh như lưỡi gươm:

"Rốt cuộc.. Hắn cũng ra tay."

"Trò chơi thật sự.. Từ đây mới bắt đầu."

Mưa lất phất rơi, nhuộm cả kinh thành trong một tấm màn sương lạnh lẽo. Lưu Kim đứng dưới hiên Thiên Cơ Viện, ánh mắt như lưỡi kiếm, xuyên qua màn mưa mờ ảo. Trong lòng hắn, nỗi biết rằng Hồ Dận đã ra tay len lén, gieo nghi kỵ vào tâm trí Hoắc Tướng công, khiến trò chơi vừa mới bắt đầu nay đã căng thẳng hơn bội phần.

Ở phủ Hoắc Tướng công, Bảo phu nhân đứng cạnh chồng, ánh mắt sắc lạnh nhưng trầm tĩnh. Bà quan sát từng cử chỉ, từng ánh mắt của Hoắc Tướng công, từng lời thốt ra từ miệng các triều thần. Gió từ cửa sổ thổi qua, xua nhè nhẹ mái tóc đen óng, tạo nên bóng dáng lặng lẽ mà quyền lực.

"Tướng công," bà nói khẽ, giọng vừa êm vừa sắc như dao bén, "lời đồn ấy.. Tuy nguy hiểm, nhưng chưa phải kết luận. Chúng ta chỉ quan sát. Lưu Kim đã theo ngài bao nhiêu năm, nếu muốn phản hắn cần đợi đến bây giờ sao?"

Hoắc Tướng công thở dài, đôi mắt hướng ra màn mưa mù. Lòng ông dao động, phần sĩ khí muốn bảo vệ Lưu Kim, phần khác lại bị nghi kỵ Hồ Dận gieo vào. Bảo phu nhân nắm tay chồng, kiên định như trụ cột đá giữa bão giông.

Trong Thiên Cơ Viện, Lưu Kim cùng Thái Uyển rà soát từng dấu vết Hồ Dận để lại. Ánh nến lập lòe, hắt lên những bản đồ sao và vết mực đỏ. Một vài dấu vết bị che khuất, một vài chi tiết chưa rõ, buộc Lưu Kim phải cân nhắc, suy đoán, và đoán hướng đi tiếp theo của đối thủ.

"Ta không biết hắn còn giấu gì," Lưu Kim nhíu mày, giọng trầm. "Nhưng mỗi sơ hở là một cơ hội."

Thái Uyển gật đầu, đôi mắt lạnh lùng như băng, "Chỉ cần một bước sai, cả kế hoạch sẽ sụp đổ. Đại nhân, Hồ Dận mưu mô thật sự."
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back