Bài viết: 96 



Tác giả: Tam Thập Tam Thiên
Tác phẩm dự thi nét bút tuổi xanh tuần thứ mười sáu
Đề bài: Cảnh vật
Thể loại: Thơ tự do
Một Ngày khất Thực
Đôi lời về bài thơ và tác giả:
Đầu tiên mình xin nói thực là mình không giỏi thơ nên có gì không đúng xin cứ bình luận nhận xét.
Bài thơ này mình viết vì xem video của thầy Minh Tuệ nên ngẫu hứng nếu có gì thiếu xót hay không đúng mọi người đóng góp giúp. Đối với mình cảnh là người mà người cũng là cảnh, cảnh tùy tâm sinh cảnh tùy tâm diệt. Nếu có sai đề mình cũng chịu.
Sáng sớm tinh mơ, gà gáy sáng
Ngọn cỏ bên đường, đọng sương sớm
Mặt trời dịu buông từng tia nắng
Ấm áp chiếu lên một bóng hình.
Một bóng hình cất bước trên đường dài
Đầu trần chân đất, tay cầm nồi
Cất bước, cất bước, từng bước một
Ánh mắt mỉm cười đầy sáng tỏ
Chẳng lụy phiền, cũng chẳng âu lo.
Cất bước, cất bước, từng bước một
Bên đường dòng người, chẳng ai hay
Một mình, một thân, ta cất bước
Đi tìm chân lý trong tim ta.
Cất bước, cất bước, từng bước một
Mặt trời lên cao, giữa đỉnh đầu
Nắng nóng phơi cháy, sạm làn da
Mặt đường nóng rát, đầy sỏi đá
Chân trần một bước, dậm bước qua
Khất thực từng nhà, lại từng nhà
Nhà có đồ mặn, không đồ chay
Nhà thì hắt hủi, hăm dọa đánh
Mặt vẫn tươi cười, tâm bỏ qua.
Giờ đã quá ngọ, bụng đói meo
Tấm thân trôi dạt, như lá bèo
Đã trưa nghỉ tạm, nơi thanh vắng
Tham thiền tĩnh tọa, chẳng bận tâm
Bớt chợt đâu đó, vang lên tiếng
Một cậu bé con, chạy tới đón
Một ổ bánh mì, với nước trong
Giọng đầy non nớt, cất tiếng hỏi:
"Thầy ơi, thầy đói chưa?"
Hai tay non nớt, dâng lên bánh
Một chút nước trong, đã thỏa lòng.
Cất bước, cất bước, từng bước một
Hạt nắng bên đường, dần dập tắt
Bóng hình dần dần, ngã về tây
Một người, một thân ta cất bước
Chẳng ngại đường đi, chẳng lụy phiền
Dòng người hối hả, chẳng để tâm
Một bóng hình ai, đầy nhỏ bé
Nhưng thật là một bậc chân tu.
Cất bước, cất bước, từng bước một
Trời chiều hết nắng, đã về tối
Phía trước không nhà, chẳng một ai
Một cái nghĩa trang, ngay trước mặt
Gió lạnh đìu hiu, lạnh lòng người.
Trong tâm đã bỏ, chẳng âu lo
Một bước, một bước, vào nghĩa địa
Tìm chốn bình yên, ta tham thiền
Bóng tối bao chùm, từng tiếng lạ
Ma âm quỷ ảnh, hiện trùng trùng
Một tâm thành kính, chẳng để tâm
Tinh tu từng bước, khó muôn trùng
Nhưng lòng chỉ một niệm mà thôi
Cầu mong siêu thoát, tâm tầm đạo
Chỉ mong có thể, độ chúng sinh.
"Hết"
Tác phẩm dự thi nét bút tuổi xanh tuần thứ mười sáu
Đề bài: Cảnh vật
Thể loại: Thơ tự do
Một Ngày khất Thực

Đôi lời về bài thơ và tác giả:
Đầu tiên mình xin nói thực là mình không giỏi thơ nên có gì không đúng xin cứ bình luận nhận xét.
Bài thơ này mình viết vì xem video của thầy Minh Tuệ nên ngẫu hứng nếu có gì thiếu xót hay không đúng mọi người đóng góp giúp. Đối với mình cảnh là người mà người cũng là cảnh, cảnh tùy tâm sinh cảnh tùy tâm diệt. Nếu có sai đề mình cũng chịu.
Sáng sớm tinh mơ, gà gáy sáng
Ngọn cỏ bên đường, đọng sương sớm
Mặt trời dịu buông từng tia nắng
Ấm áp chiếu lên một bóng hình.
Một bóng hình cất bước trên đường dài
Đầu trần chân đất, tay cầm nồi
Cất bước, cất bước, từng bước một
Ánh mắt mỉm cười đầy sáng tỏ
Chẳng lụy phiền, cũng chẳng âu lo.
Cất bước, cất bước, từng bước một
Bên đường dòng người, chẳng ai hay
Một mình, một thân, ta cất bước
Đi tìm chân lý trong tim ta.
Cất bước, cất bước, từng bước một
Mặt trời lên cao, giữa đỉnh đầu
Nắng nóng phơi cháy, sạm làn da
Mặt đường nóng rát, đầy sỏi đá
Chân trần một bước, dậm bước qua
Khất thực từng nhà, lại từng nhà
Nhà có đồ mặn, không đồ chay
Nhà thì hắt hủi, hăm dọa đánh
Mặt vẫn tươi cười, tâm bỏ qua.
Giờ đã quá ngọ, bụng đói meo
Tấm thân trôi dạt, như lá bèo
Đã trưa nghỉ tạm, nơi thanh vắng
Tham thiền tĩnh tọa, chẳng bận tâm
Bớt chợt đâu đó, vang lên tiếng
Một cậu bé con, chạy tới đón
Một ổ bánh mì, với nước trong
Giọng đầy non nớt, cất tiếng hỏi:
"Thầy ơi, thầy đói chưa?"
Hai tay non nớt, dâng lên bánh
Một chút nước trong, đã thỏa lòng.
Cất bước, cất bước, từng bước một
Hạt nắng bên đường, dần dập tắt
Bóng hình dần dần, ngã về tây
Một người, một thân ta cất bước
Chẳng ngại đường đi, chẳng lụy phiền
Dòng người hối hả, chẳng để tâm
Một bóng hình ai, đầy nhỏ bé
Nhưng thật là một bậc chân tu.
Cất bước, cất bước, từng bước một
Trời chiều hết nắng, đã về tối
Phía trước không nhà, chẳng một ai
Một cái nghĩa trang, ngay trước mặt
Gió lạnh đìu hiu, lạnh lòng người.
Trong tâm đã bỏ, chẳng âu lo
Một bước, một bước, vào nghĩa địa
Tìm chốn bình yên, ta tham thiền
Bóng tối bao chùm, từng tiếng lạ
Ma âm quỷ ảnh, hiện trùng trùng
Một tâm thành kính, chẳng để tâm
Tinh tu từng bước, khó muôn trùng
Nhưng lòng chỉ một niệm mà thôi
Cầu mong siêu thoát, tâm tầm đạo
Chỉ mong có thể, độ chúng sinh.
"Hết"