

Mỗi buổi sáng bạn thức dậy vì điều gì?
Một câu hỏi không phải là khó trả lời. Ai cũng có việc cần phải làm cả, có thể là đi học, đi làm.. hoặc trống rỗng, không có kế hoạch gì cả. Ai cũng có cách sống khác nhau, nhưng bạn có thấy không, giữa việc "cần phải làm" và việc "muốn làm" có một khoảng cách rất lớn. Những ai có một cuộc đời được sống vì điều mình muốn, được làm công việc mình yêu, hay chí ít chỉ là sáng thức dậy có một mớ bòng bong việc để làm nhưng vẫn đầy ắp hạnh phúc. Đó là ước mơ nhỏ nhoi của bao người. Đời thực dụng, con người bị chi phối bởi đồng tiền, bởi giá trị và những lợi ích phù phiếm. Thế giới không có chỗ cho kẻ "rụt đầu".
Trước cái thực tế tàn nhẫn, phũ phàng đó, thì không phải ai cũng có cái quyền lựa chọn xem mình sẽ làm gì khi thức dậy. Tôi chỉ là một học sinh, tôi may mắn vẫn chưa bị "đo lường" giá trị bởi cán cân cuộc đời, tôi chưa phải gồng trên vai mình những trách nhiệm to lớn, tôi vẫn mờ mịt về tương lai, cứ như nhìn về một khoảng không trắng xóa vậy. Tôi mơ hồ, tôi chưa nếm trải chút đắng cay nào của cuộc đời cả, tôi hoàn toàn chưa có cơ hội để đấu tranh. Vậy nên, tôi tìm kiếm nó.
Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy để tìm kiếm cơ hội, qua đó, tôi tìm kiếm chính mình.
Mỗi ngày, tôi tìm cho mình ước mơ, hay nói cách khác là mục đích tồn tại. Có thể là tôi còn trẻ, tôi vẫn chưa có ước mơ, vậy nên tôi sẽ đi tìm nó. Tôi muốn tìm bằng được cho mình cái mục đích để sống trên đời, để sau này sẽ không bị chìm đằm trong một cuộc đời vô nghĩa và bị cảm giác bất lực bủa vây. Tôi không muốn đời mình cái bãi lầy của sự hối tiếc, càng không muốn trở thành con người trống rỗng khi không có ước mơ. Tôi muốn 20 năm nữa có thể ngẩng đầu tự hào.
Mỗi ngày, tôi muốn tìm cả bản thân mình. Ai cũng có giá trị riêng của chính mình, tôi muốn tự mình có thể khẳng định chính mình. Tôi không muốn xã hội sẽ "định giá" tôi, tôi không muốn trở thành một người không thể nhận ra nổi giá trị của bản thân. Giá trị của tôi, sẽ thể hiện bằng những điều tôi mang đến cuộc đời. Nếu tôi nói rằng: "Tôi muốn tìm thấy một" tôi "tích cực". Được thôi. Nếu có bản lĩnh, nếu có đủ lòng nhân ái, mỗi sáng thức dậy, tôi muốn mọi điều tôi làm sẽ là những điều thật tích cực.
Mỗi ngày, tôi sống để tìm cả những trải nghiệm. Không ai trên đời có thể tìm thấy được những trải nghiệm thực tiễn qua việc lướt facebook hàng giờ, và ngủ vùi trong nệm ấm. Trên con đường tìm kiếm ước mơ, có thể tôi sẽ vấp ngã, có thể mọi người sẽ chê cười, và tôi có thể gục ngã. Nhưng nếu có thể lạc quan, thì đó chỉ là những trải nghiệm. Tôi muốn mình có trong tay những kinh nghiệm quý giá, những bài học thực tiễn, những cách sống được chui rèn qua từng thử thách. Trải nghiệm là bài học đắt giá, tiếc rằng nó không miễn phí.
Cuộc đời luôn luôn thay đổi, chỉ mong rằng, tôi vẫn là tôi, vẫn sẽ vững vàng, và sẽ không bao giờ chìm trong cảm giác trống rỗng khi ai hỏi rằng: "Mỗi sáng bạn thức dậy vì điều gì."
Một câu hỏi không phải là khó trả lời. Ai cũng có việc cần phải làm cả, có thể là đi học, đi làm.. hoặc trống rỗng, không có kế hoạch gì cả. Ai cũng có cách sống khác nhau, nhưng bạn có thấy không, giữa việc "cần phải làm" và việc "muốn làm" có một khoảng cách rất lớn. Những ai có một cuộc đời được sống vì điều mình muốn, được làm công việc mình yêu, hay chí ít chỉ là sáng thức dậy có một mớ bòng bong việc để làm nhưng vẫn đầy ắp hạnh phúc. Đó là ước mơ nhỏ nhoi của bao người. Đời thực dụng, con người bị chi phối bởi đồng tiền, bởi giá trị và những lợi ích phù phiếm. Thế giới không có chỗ cho kẻ "rụt đầu".
Trước cái thực tế tàn nhẫn, phũ phàng đó, thì không phải ai cũng có cái quyền lựa chọn xem mình sẽ làm gì khi thức dậy. Tôi chỉ là một học sinh, tôi may mắn vẫn chưa bị "đo lường" giá trị bởi cán cân cuộc đời, tôi chưa phải gồng trên vai mình những trách nhiệm to lớn, tôi vẫn mờ mịt về tương lai, cứ như nhìn về một khoảng không trắng xóa vậy. Tôi mơ hồ, tôi chưa nếm trải chút đắng cay nào của cuộc đời cả, tôi hoàn toàn chưa có cơ hội để đấu tranh. Vậy nên, tôi tìm kiếm nó.
Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy để tìm kiếm cơ hội, qua đó, tôi tìm kiếm chính mình.
Mỗi ngày, tôi tìm cho mình ước mơ, hay nói cách khác là mục đích tồn tại. Có thể là tôi còn trẻ, tôi vẫn chưa có ước mơ, vậy nên tôi sẽ đi tìm nó. Tôi muốn tìm bằng được cho mình cái mục đích để sống trên đời, để sau này sẽ không bị chìm đằm trong một cuộc đời vô nghĩa và bị cảm giác bất lực bủa vây. Tôi không muốn đời mình cái bãi lầy của sự hối tiếc, càng không muốn trở thành con người trống rỗng khi không có ước mơ. Tôi muốn 20 năm nữa có thể ngẩng đầu tự hào.
Mỗi ngày, tôi muốn tìm cả bản thân mình. Ai cũng có giá trị riêng của chính mình, tôi muốn tự mình có thể khẳng định chính mình. Tôi không muốn xã hội sẽ "định giá" tôi, tôi không muốn trở thành một người không thể nhận ra nổi giá trị của bản thân. Giá trị của tôi, sẽ thể hiện bằng những điều tôi mang đến cuộc đời. Nếu tôi nói rằng: "Tôi muốn tìm thấy một" tôi "tích cực". Được thôi. Nếu có bản lĩnh, nếu có đủ lòng nhân ái, mỗi sáng thức dậy, tôi muốn mọi điều tôi làm sẽ là những điều thật tích cực.
Mỗi ngày, tôi sống để tìm cả những trải nghiệm. Không ai trên đời có thể tìm thấy được những trải nghiệm thực tiễn qua việc lướt facebook hàng giờ, và ngủ vùi trong nệm ấm. Trên con đường tìm kiếm ước mơ, có thể tôi sẽ vấp ngã, có thể mọi người sẽ chê cười, và tôi có thể gục ngã. Nhưng nếu có thể lạc quan, thì đó chỉ là những trải nghiệm. Tôi muốn mình có trong tay những kinh nghiệm quý giá, những bài học thực tiễn, những cách sống được chui rèn qua từng thử thách. Trải nghiệm là bài học đắt giá, tiếc rằng nó không miễn phí.
Cuộc đời luôn luôn thay đổi, chỉ mong rằng, tôi vẫn là tôi, vẫn sẽ vững vàng, và sẽ không bao giờ chìm trong cảm giác trống rỗng khi ai hỏi rằng: "Mỗi sáng bạn thức dậy vì điều gì."