

Mẹ Ta Là Một Nông Phụ Không Biết Chữ

Tác giả: Zhihu
Thể loại: Cổ Đại, Đoản Văn
Nguồn: sưu tầm
Trạng thái: full
Văn án:
Mẫu thân ta là một nông nữ không biết chữ, nhưng lại nuôi dưỡng phụ thân ta để ông đỗ tú tài.
Ngày phụ thân ta muốn cưới đích nữ của phủ Tể tướng, mẫu thân ta ngoan ngoãn chấp nhận làm bình thê.
Phụ thân ta cho rằng mẫu thân yêu ông nên dễ dàng khống chế. Đích mẫu nghĩ rằng mẫu thân xuất thân từ làng quê, không phải là đối thủ của bà.
Mẫu thân ta cứ thế dưới ánh mắt khinh thường của họ, giả ngu ăn thịt hổ, nuôi dưỡng ta thành người cao quý không thể tưởng.
Chương 1
Phụ thân ta là một tú tài nghèo nhưng dung mạo lại tuấn tú, nhờ vào tiền công lao động của mẫu thân, ông đã đỗ đạt.
Sau khi đỗ tú tài, ông lập tức đón ta và mẫu thân lên kinh thành.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta
Phụ thân tuy bận rộn công vụ, mẫu thân cũng mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm thắp đèn thêu thùa kiếm tiền.
Chúng ta chen chúc trong một căn nhà nhỏ thuê mướn, dù nghèo khó nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
Khi phụ thân ta làm quan, những bữa tiệc giao tế cũng ngày một nhiều.
Trong một buổi tiệc tại phủ Hầu gia, đích nữ của phủ Tể tướng vừa gặp đã nhất kiến chung tình với phụ thân ta, không cưới ai khác ngoài ông.
Tể tướng chỉ có một cô con gái, yêu thương như ngọc ngà. Nàng rơi vài giọt lệ, nếu muốn trăng trên trời, Tể tướng cũng sẽ tìm cách đem về, huống chi chỉ là một tiểu quan nhỏ bé.
Không ai ngờ rằng phụ thân ta lại từ chối mối hôn sự này.
Phụ thân nói rằng mẫu thân ta là thê tử tào khang của ông. Ông không thể để mẫu thân làm thiếp.
Mẫu thân ta cảm động đến rơi nước mắt. Để báo đáp tình cảm sâu nặng của phụ thân, mẫu thân không ngừng thêu thùa bán khăn kiếm tiền.
Mắt vốn đã không sáng rõ, nay càng thêm mờ. Cổ vốn đã cúi thấp, nay càng còng thêm. Những vết chai trên tay cũng dày lên từng ngày. Mẫu thân chưa đến hai mươi, nhưng trông như một phụ nhân ba mươi tuổi.
Mọi người đều cho rằng Tể tướng sẽ công tư lẫn lộn để trả thù phụ thân ta, nhưng không ngờ lại không phải.
Không những vậy, Tể tướng còn khen ngợi phụ thân ta trước công chúng. Cho rằng phụ thân là một người quân tử hiếm có. Rồi xem phụ thân ta như môn sinh để bồi dưỡng.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, phụ thân ta từ một tiểu quan nhỏ nhất trong Hàn Lâm Viện đã lên chức quan lớn tại Hộ Bộ.
Những đồng liêu từng khinh bỉ xuất thân thấp kém của ông, trong một đêm bỗng chốc thay đổi, đều quay sang nịnh bợ.
Nhìn những người từng cao ngạo không thèm cùng phụ thân ta làm quan chung triều, nay lại đột ngột thay đổi. Phụ thân ta vừa khinh bỉ vừa đắc ý. Đó có lẽ là lần đầu tiên phụ thân nếm trải sự tiện lợi và "tôn nghiêm" mà quyền lực mang lại.
Sau những buổi tiệc rượu, phụ thân ta trở nên phong lưu hơn, cũng thay đổi nhiều hơn. Khi các đồng liêu mời gia đình ta đến dự tiệc, ông bắt đầu từ chối thay cho mẫu thân.
Sau khi lĩnh lương tháng, phụ thân mang về không ít bạc. Ông trở về trong cơn say khướt. Ông nói với mẫu thân rằng không cần phải thêu thùa nữa, từ nay về sau không cần nữa. Ông có thể nuôi sống cả nhà chúng ta.
Tể tướng sắp xếp, dọn nhà cho chúng ta. Phụ thân ta do dự.
Tể tướng nói rằng nhà chúng ta ở quá xa, công việc ở Hộ Bộ lại quá nhiều, đôi khi cần tìm ông vào buổi tối thì phải đi xe. Tể tướng còn nói rằng căn nhà là của một lão bộc để lại, không lớn lắm. Ông sẽ thu tiền thuê nhà của chúng ta, chỉ xem như là cho thuê.
Những lời này khiến phụ thân ta cảm thấy áy náy, đành phải đồng ý.
Phụ thân ta không còn mỗi sáng dậy sớm chuẩn bị cơm cho mẫu thân nữa. Ông nói rằng ông rất bận.
Mỗi ngày phụ thân trở về đều mang theo mùi rượu, nằm xuống giường là ngủ ngay. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, ông nói với mẫu thân:
"Giờ ta đã là quan ngũ phẩm, sắp mở cửa lập phủ. Nàng phải bỏ những thói quen ở quê nhà, trở thành một phu nhân đương gia tốt."
Mẫu thân ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Từng chút một, hàng mi hạ xuống che đi sự thất vọng trong đôi mắt của người.
Mẫu thân dường như đã đoán trước được ngày hôm nay. Cảm xúc không có sự biến động lớn, chỉ nhẹ giọng đáp:
"Ta đã biết."
Phụ thân lại bắt đầu chê bai cách phối y phục của mẫu thân không đẹp, tóc búi cũng xấu xí. Ông nắm lấy tay mẫu thân rồi nhanh chóng buông ra. Ánh mắt chứa đầy dục vọng cũng nhạt dần:
"Sao lại thô ráp thế này?"
Ông không còn thương tiếc những ngón tay nứt nẻ, rách rưới của mẫu thân nữa.
Dường như phụ thân đã quên rồi. Quên mất rằng ông từng đỏ mắt, đầy cảm xúc và áy náy, nắm lấy những ngón tay chai sần của mẫu thân, áp vào bên má trắng như ngọc của mình, đau xót nói rằng ông nợ bà rất nhiều.
Cũng quên mất rằng ông từng nói: "Phu nhân lấy ta, thực là khổ mệnh" trong những giọt lệ tràn đầy cảm xúc.
Đêm hôm đó, phụ thân say rượu, nói rất nhiều. Mỗi lời đều là trách móc mẫu thân.
Phụ thân thực sự đã quên. Quên rằng sự già nua của mẫu thân là vì ông. Quên rằng việc mẫu thân không thích trang điểm cũng là để tiết kiệm tiền nuôi sống cả gia đình.
Phụ thân chìm vào giấc ngủ mê man. Còn mẫu thân ôm ta ngồi ngoài sân ngắm trăng suốt đêm.
Ta cố lau nước mắt cho mẫu thân, nhưng sao cũng không thể lau khô. Mẫu thân cười mỉm với ta, nụ cười có phần khó coi nhưng vô cùng dịu dàng:
"Mẫu thân không còn gì nữa rồi. À, không đúng! Mẫu thân vẫn còn bảo bối của chúng ta mà!"
Mẫu thân hôn lên mặt ta một cái thật mạnh, cố gắng nở nụ cười với ta. Nhưng vị mặn của nước mắt trượt vào miệng ta, đắng lắm. Ta cố gắng hôn lên mặt người, mong rằng có thể mang lại chút an ủi.
Đêm hôm đó, mẫu thân mất đi phu quân, còn ta mất đi phụ thân.
Từ đó trở đi, hai mẹ con ta chỉ còn biết nương tựa vào nhau. Là những người thân duy nhất của nhau trên thế gian này.
Còn về "ông ta" chỉ là một người xa lạ dưới cùng một mái nhà mà thôi.
Sau khi đỗ tú tài, ông lập tức đón ta và mẫu thân lên kinh thành.
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta
Phụ thân tuy bận rộn công vụ, mẫu thân cũng mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm thắp đèn thêu thùa kiếm tiền.
Chúng ta chen chúc trong một căn nhà nhỏ thuê mướn, dù nghèo khó nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
Khi phụ thân ta làm quan, những bữa tiệc giao tế cũng ngày một nhiều.
Trong một buổi tiệc tại phủ Hầu gia, đích nữ của phủ Tể tướng vừa gặp đã nhất kiến chung tình với phụ thân ta, không cưới ai khác ngoài ông.
Tể tướng chỉ có một cô con gái, yêu thương như ngọc ngà. Nàng rơi vài giọt lệ, nếu muốn trăng trên trời, Tể tướng cũng sẽ tìm cách đem về, huống chi chỉ là một tiểu quan nhỏ bé.
Không ai ngờ rằng phụ thân ta lại từ chối mối hôn sự này.
Phụ thân nói rằng mẫu thân ta là thê tử tào khang của ông. Ông không thể để mẫu thân làm thiếp.
Mẫu thân ta cảm động đến rơi nước mắt. Để báo đáp tình cảm sâu nặng của phụ thân, mẫu thân không ngừng thêu thùa bán khăn kiếm tiền.
Mắt vốn đã không sáng rõ, nay càng thêm mờ. Cổ vốn đã cúi thấp, nay càng còng thêm. Những vết chai trên tay cũng dày lên từng ngày. Mẫu thân chưa đến hai mươi, nhưng trông như một phụ nhân ba mươi tuổi.
Mọi người đều cho rằng Tể tướng sẽ công tư lẫn lộn để trả thù phụ thân ta, nhưng không ngờ lại không phải.
Không những vậy, Tể tướng còn khen ngợi phụ thân ta trước công chúng. Cho rằng phụ thân là một người quân tử hiếm có. Rồi xem phụ thân ta như môn sinh để bồi dưỡng.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, phụ thân ta từ một tiểu quan nhỏ nhất trong Hàn Lâm Viện đã lên chức quan lớn tại Hộ Bộ.
Những đồng liêu từng khinh bỉ xuất thân thấp kém của ông, trong một đêm bỗng chốc thay đổi, đều quay sang nịnh bợ.
Nhìn những người từng cao ngạo không thèm cùng phụ thân ta làm quan chung triều, nay lại đột ngột thay đổi. Phụ thân ta vừa khinh bỉ vừa đắc ý. Đó có lẽ là lần đầu tiên phụ thân nếm trải sự tiện lợi và "tôn nghiêm" mà quyền lực mang lại.
Sau những buổi tiệc rượu, phụ thân ta trở nên phong lưu hơn, cũng thay đổi nhiều hơn. Khi các đồng liêu mời gia đình ta đến dự tiệc, ông bắt đầu từ chối thay cho mẫu thân.
Sau khi lĩnh lương tháng, phụ thân mang về không ít bạc. Ông trở về trong cơn say khướt. Ông nói với mẫu thân rằng không cần phải thêu thùa nữa, từ nay về sau không cần nữa. Ông có thể nuôi sống cả nhà chúng ta.
Tể tướng sắp xếp, dọn nhà cho chúng ta. Phụ thân ta do dự.
Tể tướng nói rằng nhà chúng ta ở quá xa, công việc ở Hộ Bộ lại quá nhiều, đôi khi cần tìm ông vào buổi tối thì phải đi xe. Tể tướng còn nói rằng căn nhà là của một lão bộc để lại, không lớn lắm. Ông sẽ thu tiền thuê nhà của chúng ta, chỉ xem như là cho thuê.
Những lời này khiến phụ thân ta cảm thấy áy náy, đành phải đồng ý.
Phụ thân ta không còn mỗi sáng dậy sớm chuẩn bị cơm cho mẫu thân nữa. Ông nói rằng ông rất bận.
Mỗi ngày phụ thân trở về đều mang theo mùi rượu, nằm xuống giường là ngủ ngay. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, ông nói với mẫu thân:
"Giờ ta đã là quan ngũ phẩm, sắp mở cửa lập phủ. Nàng phải bỏ những thói quen ở quê nhà, trở thành một phu nhân đương gia tốt."
Mẫu thân ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Từng chút một, hàng mi hạ xuống che đi sự thất vọng trong đôi mắt của người.
Mẫu thân dường như đã đoán trước được ngày hôm nay. Cảm xúc không có sự biến động lớn, chỉ nhẹ giọng đáp:
"Ta đã biết."
Phụ thân lại bắt đầu chê bai cách phối y phục của mẫu thân không đẹp, tóc búi cũng xấu xí. Ông nắm lấy tay mẫu thân rồi nhanh chóng buông ra. Ánh mắt chứa đầy dục vọng cũng nhạt dần:
"Sao lại thô ráp thế này?"
Ông không còn thương tiếc những ngón tay nứt nẻ, rách rưới của mẫu thân nữa.
Dường như phụ thân đã quên rồi. Quên mất rằng ông từng đỏ mắt, đầy cảm xúc và áy náy, nắm lấy những ngón tay chai sần của mẫu thân, áp vào bên má trắng như ngọc của mình, đau xót nói rằng ông nợ bà rất nhiều.
Cũng quên mất rằng ông từng nói: "Phu nhân lấy ta, thực là khổ mệnh" trong những giọt lệ tràn đầy cảm xúc.
Đêm hôm đó, phụ thân say rượu, nói rất nhiều. Mỗi lời đều là trách móc mẫu thân.
Phụ thân thực sự đã quên. Quên rằng sự già nua của mẫu thân là vì ông. Quên rằng việc mẫu thân không thích trang điểm cũng là để tiết kiệm tiền nuôi sống cả gia đình.
Phụ thân chìm vào giấc ngủ mê man. Còn mẫu thân ôm ta ngồi ngoài sân ngắm trăng suốt đêm.
Ta cố lau nước mắt cho mẫu thân, nhưng sao cũng không thể lau khô. Mẫu thân cười mỉm với ta, nụ cười có phần khó coi nhưng vô cùng dịu dàng:
"Mẫu thân không còn gì nữa rồi. À, không đúng! Mẫu thân vẫn còn bảo bối của chúng ta mà!"
Mẫu thân hôn lên mặt ta một cái thật mạnh, cố gắng nở nụ cười với ta. Nhưng vị mặn của nước mắt trượt vào miệng ta, đắng lắm. Ta cố gắng hôn lên mặt người, mong rằng có thể mang lại chút an ủi.
Đêm hôm đó, mẫu thân mất đi phu quân, còn ta mất đi phụ thân.
Từ đó trở đi, hai mẹ con ta chỉ còn biết nương tựa vào nhau. Là những người thân duy nhất của nhau trên thế gian này.
Còn về "ông ta" chỉ là một người xa lạ dưới cùng một mái nhà mà thôi.
Chương 2
Sáng hôm sau, khi phụ thân tỉnh dậy, thấy đôi mắt sưng đỏ của mẫu thân, trong mắt ông thoáng hiện lên chút áy náy. Ông bước tới xin lỗi mẫu thân. Mẫu thân mỉm cười dịu dàng:
"Không sao đâu, phu quân nói đúng mà."
Phụ thân ngẩn ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm:
"Nàng hiểu chuyện như vậy, thật là tốt."
Sau khi phụ thân đi, mẫu thân đốt hết những sản phẩm thêu thùa chưa kịp bán. Ánh lửa phản chiếu lên đôi mắt trầm tĩnh của mẫu thân, sâu trong bóng tối, hiện lên sự quyết liệt không gì sánh bằng.
Khi nhìn vào khuôn mặt ta, ánh mắt của mẫu thân lại trở nên dịu dàng hơn. Mẫu thân hôn lên trán ta, nhỏ giọng nói:
"Mẫu thân sẽ bảo vệ con thật tốt."
Khi phụ thân trở về thấy mẫu thân đã đốt hết đồ thêu, ông ngạc nhiên hỏi:
"Nàng làm gì thế này?"
Mẫu thân nở nụ cười tươi tắn rồi nắm lấy tay phụ thân, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Phu quân à, tối hôm qua những lời chàng nói ta cũng đã nghĩ rất nhiều.
Giờ đây chúng ta đang sống ở Kinh thành, phu quân đã không còn là kẻ nghèo khó ngày xưa nữa, giờ chàng đã có thể nuôi dưỡng mẹ con ta thật tốt rồi.
Chàng là một người đứng đầu nhà, nếu ta tiếp tục bán những thứ này, chẳng phải sẽ làm mất mặt phu quân, một quan chức của triều đình sao?"
Chỉ vài câu nói mà mẫu thân đã khiến phụ thân cảm thấy vui vẻ khôn xiết.
"Trước đây ta không thích trang điểm hay chăm chút cho bản thân, đó là vì ta nghĩ gia đình không có nhiều tiền. Ta luôn muốn tiết kiệm để chàng có thể dùng khi cần thiết ở quan trường.
Nhưng nghĩ lại, ta thật là ngu ngốc, số tiền đó có thể giúp được gì cơ chứ? Huống hồ, phu quân chàng lại rất có chí tiến thủ, chỉ trong vài tháng đã lên chức quan ngũ phẩm, tương lai rạng rỡ.
Ta cũng nên chăm sóc bản thân để làm vẻ vang cho phu quân."
Vừa dứt lời, đích nữ của phủ Tể tướng, Thẩm Vi Lan, đã tới. Nàng vừa bước vào, liền tiến thẳng tới chỗ phụ thân:
"Nhược Sinh ca ca, phụ thân ta nói rằng hôm nay huynh chuyển nhà.
Huynh là nam nhân, sao có thể hiểu được những chuyện này. Còn tẩu tẩu lại xuất thân từ làng quê, chắc chắn không biết cách quản gia. Vì vậy ta đến giúp huynh đây."
Mẫu thân ta không hề xấu, thậm chí là rất đẹp. Chỉ là những năm qua vì lo lắng cho phụ thân nên mới trở nên già nua phần nào. Nhưng dù cho ở thời kỳ đỉnh cao của mẫu thân, so với Thẩm Vi Lan, vẫn chỉ như so sánh cá với ngọc.
Thẩm Vi Lan quá đẹp, dung mạo kiều diễm, mỗi ánh mắt, nụ cười đều tựa như thần tiên hạ phàm.
Khi phụ thân nhìn Thẩm Vi Lan, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên mềm mỏng, cuối cùng cũng động lòng.
"Đây là tẩu tẩu phải không?"
Thẩm Vi Lan cười bước đến chỗ mẫu thân.
Phụ thân lo lắng nhìn mẫu thân, sợ rằng mẫu thân sẽ gây chuyện, khóc lóc hoặc mắng chửi.
Trong lòng phụ thân, thê tử của mình chỉ là một thôn nữ, nên lo lắng như vậy cũng là điều bình thường. Dù sao ở thôn quê, đâu có chuyện tam thê tứ thiếp, lấy được thê tử đã là tích đức rồi.
Nụ cười của Thẩm Vi Lan không giấu được sự thách thức. Nàng xem thường mẫu thân ta – một thôn nữ.
Dưới ánh mắt của hai người, mẫu thân chỉ khẽ cười.
"Chúng ta mới đến đây, được Tể tướng và tiểu thư để mắt tới thật là phúc ba đời.
Ta thực sự không biết cách quản lý gia đình. Đúng lúc, ta đã nói với phu quân, ta muốn ra ngoài mua vài món y phục và trang sức. Chuyện chuyển nhà đành phiền tiểu thư rồi."
Thẩm Vi Lan ra hiệu cho mụ mụ bên cạnh đưa ra một túi bạc. Nàng cầm lấy túi bạc cười tươi đặt vào tay mẫu thân.
"Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau. Ta đã nghe nói Nhược Sinh ca ca có một thê tử tào khang và một cô con gái, nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt.
Nay đã gặp rồi, các ngươi lại muốn mua sắm y phục. Số tiền này coi như là lễ ra mắt của ta với ngươi và đứa trẻ. Nghĩ rằng ngươi cũng không có nhiều tiền lớn trong tay."
Thẩm Vi Lan thản nhiên đưa ra sự sỉ nhục đối với mẫu thân ta, vui mừng chờ đợi mẫu thân sẽ khóc lóc và lúng túng.
Ai ngờ, mẫu thân lại đón nhận số tiền trong sự xúc động, nắm chặt tay Thẩm Vi Lan, cảm ơn không ngớt.
"Thật sự cảm ơn tiểu thư rất nhiều, lần đầu gặp mặt đã tặng lễ vật hậu hĩnh như vậy.
Sau này nếu tiểu thư không chê, ta sẽ cho con gái ta nhận tiểu thư làm dưỡng mẫu nhé?"
Thẩm Vi Lan nhăn mặt, vội vàng rút tay lại. Nghĩ đến phụ thân ta đang đứng bên cạnh, Thẩm Vi Lan đành phải giữ bộ dạng dịu dàng, nhân hậu.
"Ta nghĩ không cần đâu."
Hôm đó, Thẩm Vi Lan giúp phụ thân ta chuyển nhà. Tuy không cần tự tay làm, nhưng việc chỉ huy qua lại cũng đã khiến nàng mệt nhoài.
Cuối cùng, Thẩm Vi Lan mệt đến nỗi chân phồng rộp, cổ họng khô khốc.
Mẫu thân ta lại bế ta ra ngoài, dùng tiền của Thẩm Vi Lan để mua rất nhiều y phục và trang sức đẹp.
Ta hỏi mẫu thân tiền ở đâu ra. Mẫu thân thành thạo thanh toán và mua thêm một chiếc váy, giọng điệu không giấu nổi sự phấn khích.
"Là tiền bán thân của phụ thân con!"
Mẫu thân bế ta cùng với những thứ vừa mua về đến căn nhà mới. Đi ngang qua thư phòng, nghe thấy tiếng động bên trong, xung quanh không có một ai.
Thẩm Vi Lan cố tình sắp xếp như vậy. Đây là con đường bắt buộc phải qua khi mẫu thân ta trở về phòng.
Mẫu thân không gây chuyện, không la lối, chỉ bịt tai ta lại, dẫn ta quay về phòng mới để sắp xếp. Chúng ta có một giấc ngủ ngon, mẫu thân ngủ rất say.
Ngày hôm sau, phụ thân trở về và mang theo một chiếc áo váy màu hồng thẫm rất đẹp tặng mẫu thân.
"Vài ngày nữa, Chu phu nhân tổ chức một buổi hội đấu mã cầu. Nàng mặc chiếc váy này đi nhé."
Mẫu thân mỉm cười đồng ý. Phụ thân bước tới, nắm chặt tay mẫu thân, trao cho người tất cả các chìa khóa và thẻ bài trong phủ:
"Dao nương, nàng mãi mãi là thê tử tào khang của ta. Ta sẽ không bao giờ phụ bạc nàng."
Nói đến đây, ông thậm chí rơi lệ. Mẫu thân nhìn ông như nhìn một đứa trẻ, mỉm cười an ủi.
"Đừng nói vậy, ta sớm đã biết phu quân là người tài giỏi. Dù có thêm một lần nữa, ta cũng sẽ cứu chàng khi chàng phải bán thân chôn cất phụ thân, và đưa chàng về nhà chăm sóc."
Phụ thân ngẩn ra, như thể cuối cùng cũng nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt càng thêm nặng nề vì áy náy.
Phụ thân vốn định nghỉ lại bên mẫu thân, nhưng bị mẫu thân từ chối vì nói rằng người không được khỏe.
Sau khi phụ thân rời đi, mẫu thân lật xem chiếc váy, phát hiện trong lớp lót có thêu chữ cuối của tên Thẩm Vi Lan. Mẫu thân xoa nhẹ chữ đó, trong mắt không hề có hận thù, thậm chí không có cả oán giận, mà lại mang theo điều gì đó ta không thể hiểu được.
Vào ngày diễn ra hội đấu mã cầu, mẫu thân quả thật đã mặc bộ y phục ấy.
Thậm chí từ sáng sớm, Thẩm Vi Lan còn tốt bụng cử mụ mụ đến để trang điểm và làm tóc cho mẫu thân. Ngay cả trang sức cũng được mang từ phủ Tể tướng đến.
Mẫu thân vẫn giữ vẻ mặt như thể gặp ân nhân, không ngừng cảm tạ. Thẩm Vi Lan dưới sự cảm tạ chân thành của mẫu thân, không thể che giấu nụ cười mỉa mai của mình.
"Thật đấy, ngươi ngốc đến mức ta cảm thấy đáng yêu nữa."
"Vậy sao? Đó là vinh hạnh của ta. Tiểu thư cười lên thật duyên dáng, đẹp tuyệt trần, hơn tất cả những người ta từng gặp."
Mẫu thân chân thành nói, trong mắt thậm chí còn ánh lên nước mắt, nhìn Thẩm Vi Lan như nhìn thần tiên.
Thẩm Vi Lan khinh bỉ nói:
"Người quê các ngươi đều không thông minh sao? Sao ngươi trông ngu ngốc thế?"
Mẫu thân xấu hổ cúi đầu:
"Ta chưa từng đi học, đầu óc có phần chậm chạp."
Thẩm Vi Lan hừ lạnh, càng thêm khinh miệt mẫu thân. Nàng cố ý chờ mẫu thân trang điểm xong rồi cùng nàng lên đường.
"Không sao đâu, phu quân nói đúng mà."
Phụ thân ngẩn ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm:
"Nàng hiểu chuyện như vậy, thật là tốt."
Sau khi phụ thân đi, mẫu thân đốt hết những sản phẩm thêu thùa chưa kịp bán. Ánh lửa phản chiếu lên đôi mắt trầm tĩnh của mẫu thân, sâu trong bóng tối, hiện lên sự quyết liệt không gì sánh bằng.
Khi nhìn vào khuôn mặt ta, ánh mắt của mẫu thân lại trở nên dịu dàng hơn. Mẫu thân hôn lên trán ta, nhỏ giọng nói:
"Mẫu thân sẽ bảo vệ con thật tốt."
Khi phụ thân trở về thấy mẫu thân đã đốt hết đồ thêu, ông ngạc nhiên hỏi:
"Nàng làm gì thế này?"
Mẫu thân nở nụ cười tươi tắn rồi nắm lấy tay phụ thân, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Phu quân à, tối hôm qua những lời chàng nói ta cũng đã nghĩ rất nhiều.
Giờ đây chúng ta đang sống ở Kinh thành, phu quân đã không còn là kẻ nghèo khó ngày xưa nữa, giờ chàng đã có thể nuôi dưỡng mẹ con ta thật tốt rồi.
Chàng là một người đứng đầu nhà, nếu ta tiếp tục bán những thứ này, chẳng phải sẽ làm mất mặt phu quân, một quan chức của triều đình sao?"
Chỉ vài câu nói mà mẫu thân đã khiến phụ thân cảm thấy vui vẻ khôn xiết.
"Trước đây ta không thích trang điểm hay chăm chút cho bản thân, đó là vì ta nghĩ gia đình không có nhiều tiền. Ta luôn muốn tiết kiệm để chàng có thể dùng khi cần thiết ở quan trường.
Nhưng nghĩ lại, ta thật là ngu ngốc, số tiền đó có thể giúp được gì cơ chứ? Huống hồ, phu quân chàng lại rất có chí tiến thủ, chỉ trong vài tháng đã lên chức quan ngũ phẩm, tương lai rạng rỡ.
Ta cũng nên chăm sóc bản thân để làm vẻ vang cho phu quân."
Vừa dứt lời, đích nữ của phủ Tể tướng, Thẩm Vi Lan, đã tới. Nàng vừa bước vào, liền tiến thẳng tới chỗ phụ thân:
"Nhược Sinh ca ca, phụ thân ta nói rằng hôm nay huynh chuyển nhà.
Huynh là nam nhân, sao có thể hiểu được những chuyện này. Còn tẩu tẩu lại xuất thân từ làng quê, chắc chắn không biết cách quản gia. Vì vậy ta đến giúp huynh đây."
Mẫu thân ta không hề xấu, thậm chí là rất đẹp. Chỉ là những năm qua vì lo lắng cho phụ thân nên mới trở nên già nua phần nào. Nhưng dù cho ở thời kỳ đỉnh cao của mẫu thân, so với Thẩm Vi Lan, vẫn chỉ như so sánh cá với ngọc.
Thẩm Vi Lan quá đẹp, dung mạo kiều diễm, mỗi ánh mắt, nụ cười đều tựa như thần tiên hạ phàm.
Khi phụ thân nhìn Thẩm Vi Lan, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên mềm mỏng, cuối cùng cũng động lòng.
"Đây là tẩu tẩu phải không?"
Thẩm Vi Lan cười bước đến chỗ mẫu thân.
Phụ thân lo lắng nhìn mẫu thân, sợ rằng mẫu thân sẽ gây chuyện, khóc lóc hoặc mắng chửi.
Trong lòng phụ thân, thê tử của mình chỉ là một thôn nữ, nên lo lắng như vậy cũng là điều bình thường. Dù sao ở thôn quê, đâu có chuyện tam thê tứ thiếp, lấy được thê tử đã là tích đức rồi.
Nụ cười của Thẩm Vi Lan không giấu được sự thách thức. Nàng xem thường mẫu thân ta – một thôn nữ.
Dưới ánh mắt của hai người, mẫu thân chỉ khẽ cười.
"Chúng ta mới đến đây, được Tể tướng và tiểu thư để mắt tới thật là phúc ba đời.
Ta thực sự không biết cách quản lý gia đình. Đúng lúc, ta đã nói với phu quân, ta muốn ra ngoài mua vài món y phục và trang sức. Chuyện chuyển nhà đành phiền tiểu thư rồi."
Thẩm Vi Lan ra hiệu cho mụ mụ bên cạnh đưa ra một túi bạc. Nàng cầm lấy túi bạc cười tươi đặt vào tay mẫu thân.
"Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau. Ta đã nghe nói Nhược Sinh ca ca có một thê tử tào khang và một cô con gái, nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt.
Nay đã gặp rồi, các ngươi lại muốn mua sắm y phục. Số tiền này coi như là lễ ra mắt của ta với ngươi và đứa trẻ. Nghĩ rằng ngươi cũng không có nhiều tiền lớn trong tay."
Thẩm Vi Lan thản nhiên đưa ra sự sỉ nhục đối với mẫu thân ta, vui mừng chờ đợi mẫu thân sẽ khóc lóc và lúng túng.
Ai ngờ, mẫu thân lại đón nhận số tiền trong sự xúc động, nắm chặt tay Thẩm Vi Lan, cảm ơn không ngớt.
"Thật sự cảm ơn tiểu thư rất nhiều, lần đầu gặp mặt đã tặng lễ vật hậu hĩnh như vậy.
Sau này nếu tiểu thư không chê, ta sẽ cho con gái ta nhận tiểu thư làm dưỡng mẫu nhé?"
Thẩm Vi Lan nhăn mặt, vội vàng rút tay lại. Nghĩ đến phụ thân ta đang đứng bên cạnh, Thẩm Vi Lan đành phải giữ bộ dạng dịu dàng, nhân hậu.
"Ta nghĩ không cần đâu."
Hôm đó, Thẩm Vi Lan giúp phụ thân ta chuyển nhà. Tuy không cần tự tay làm, nhưng việc chỉ huy qua lại cũng đã khiến nàng mệt nhoài.
Cuối cùng, Thẩm Vi Lan mệt đến nỗi chân phồng rộp, cổ họng khô khốc.
Mẫu thân ta lại bế ta ra ngoài, dùng tiền của Thẩm Vi Lan để mua rất nhiều y phục và trang sức đẹp.
Ta hỏi mẫu thân tiền ở đâu ra. Mẫu thân thành thạo thanh toán và mua thêm một chiếc váy, giọng điệu không giấu nổi sự phấn khích.
"Là tiền bán thân của phụ thân con!"
Mẫu thân bế ta cùng với những thứ vừa mua về đến căn nhà mới. Đi ngang qua thư phòng, nghe thấy tiếng động bên trong, xung quanh không có một ai.
Thẩm Vi Lan cố tình sắp xếp như vậy. Đây là con đường bắt buộc phải qua khi mẫu thân ta trở về phòng.
Mẫu thân không gây chuyện, không la lối, chỉ bịt tai ta lại, dẫn ta quay về phòng mới để sắp xếp. Chúng ta có một giấc ngủ ngon, mẫu thân ngủ rất say.
Ngày hôm sau, phụ thân trở về và mang theo một chiếc áo váy màu hồng thẫm rất đẹp tặng mẫu thân.
"Vài ngày nữa, Chu phu nhân tổ chức một buổi hội đấu mã cầu. Nàng mặc chiếc váy này đi nhé."
Mẫu thân mỉm cười đồng ý. Phụ thân bước tới, nắm chặt tay mẫu thân, trao cho người tất cả các chìa khóa và thẻ bài trong phủ:
"Dao nương, nàng mãi mãi là thê tử tào khang của ta. Ta sẽ không bao giờ phụ bạc nàng."
Nói đến đây, ông thậm chí rơi lệ. Mẫu thân nhìn ông như nhìn một đứa trẻ, mỉm cười an ủi.
"Đừng nói vậy, ta sớm đã biết phu quân là người tài giỏi. Dù có thêm một lần nữa, ta cũng sẽ cứu chàng khi chàng phải bán thân chôn cất phụ thân, và đưa chàng về nhà chăm sóc."
Phụ thân ngẩn ra, như thể cuối cùng cũng nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt càng thêm nặng nề vì áy náy.
Phụ thân vốn định nghỉ lại bên mẫu thân, nhưng bị mẫu thân từ chối vì nói rằng người không được khỏe.
Sau khi phụ thân rời đi, mẫu thân lật xem chiếc váy, phát hiện trong lớp lót có thêu chữ cuối của tên Thẩm Vi Lan. Mẫu thân xoa nhẹ chữ đó, trong mắt không hề có hận thù, thậm chí không có cả oán giận, mà lại mang theo điều gì đó ta không thể hiểu được.
Vào ngày diễn ra hội đấu mã cầu, mẫu thân quả thật đã mặc bộ y phục ấy.
Thậm chí từ sáng sớm, Thẩm Vi Lan còn tốt bụng cử mụ mụ đến để trang điểm và làm tóc cho mẫu thân. Ngay cả trang sức cũng được mang từ phủ Tể tướng đến.
Mẫu thân vẫn giữ vẻ mặt như thể gặp ân nhân, không ngừng cảm tạ. Thẩm Vi Lan dưới sự cảm tạ chân thành của mẫu thân, không thể che giấu nụ cười mỉa mai của mình.
"Thật đấy, ngươi ngốc đến mức ta cảm thấy đáng yêu nữa."
"Vậy sao? Đó là vinh hạnh của ta. Tiểu thư cười lên thật duyên dáng, đẹp tuyệt trần, hơn tất cả những người ta từng gặp."
Mẫu thân chân thành nói, trong mắt thậm chí còn ánh lên nước mắt, nhìn Thẩm Vi Lan như nhìn thần tiên.
Thẩm Vi Lan khinh bỉ nói:
"Người quê các ngươi đều không thông minh sao? Sao ngươi trông ngu ngốc thế?"
Mẫu thân xấu hổ cúi đầu:
"Ta chưa từng đi học, đầu óc có phần chậm chạp."
Thẩm Vi Lan hừ lạnh, càng thêm khinh miệt mẫu thân. Nàng cố ý chờ mẫu thân trang điểm xong rồi cùng nàng lên đường.
Chương 3
Khi đến sân đấu mã cầu, những người qua lại đều chỉ trỏ vào mẫu thân, nếu không thì cũng cười lén. Mẫu thân như không nghe thấy gì, gương mặt luôn nở nụ cười.
Chu phu nhân đến nói chuyện với mẫu thân, bà là một người thẳng thắn.
"Y phục và kiểu tóc của phu nhân thật độc đáo, chỉ là không phù hợp với buổi lễ hôm nay. Ta và phu nhân có dáng người tương tự, phu nhân theo ta đi thay y phục nhé."
Mẫu thân cười lắc đầu.
"Cảm ơn thiện ý của phu nhân, nhưng đây là ý tốt của tiểu thư Thẩm. Ta là một nữ tử quê mùa, nhờ phu quân đỗ đạt, lại được Tể tướng nâng đỡ mới có được ngày hôm nay. Ta mới có thể đứng ở đây nói chuyện với phu nhân và các phu nhân khác.
Tiểu thư Thẩm là một người tốt, biết ta lần đầu tham gia loại yến hội này, còn đặc biệt gửi mụ mụ đến trang điểm và dẫn ta đến đây.
Ta không biết đánh mã cầu, chỉ đứng bên ngoài quan sát là được rồi."
Nụ cười của mẫu thân thật thà và chân chất, khiến Chu phu nhân đột nhiên cảm thấy tức giận với Thẩm Vi Lan.
Hầu hết những người có mặt đều là những nữ nhân được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ. Sinh trưởng trong hoàng thành, ai mà không có tổ tiên là quan liêu hoặc tướng lãnh.
Những người vừa mới cười nhạo mẫu thân, giờ đây không ai cười nổi nữa, ánh mắt nhìn mẫu thân đều đầy thương cảm.
Chu phu nhân không thể chịu đựng được. Phụ thân bà và phụ thân của Thẩm Vi Lan vốn là kẻ thù không đội trời chung, bà kéo mẫu thân lại, quở trách Thẩm Vi Lan:
"Ngươi là một nữ tử chưa xuất giá, có lòng thèm muốn phu quân của người khác đã đành, lại còn dám đối xử với chính thất của người ta như thế này. Ai mà không biết y phục này là của ngươi!"
Nói đến đây, Chu phu nhân cắn chặt răng, nhìn mẫu thân với ánh mắt ngây thơ và đầy bối rối, bà nuốt lời lại:
"Thẩm Vi Lan, ngươi quá đáng rồi."
Thẩm Vi Lan muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của mẫu thân, nàng lại im lặng.
Thẩm Vi Lan muốn tiếp tục xem mẫu thân vì mặc bộ y phục này mà mất mặt, và nàng không muốn làm lớn chuyện. Bởi vì nếu sự việc đến tai phụ thân ta, sẽ không có lợi cho nàng.
Thẩm Vi Lan được những người bạn thân vây quanh đi sang khu vực khác để nghe hát. Còn mẫu thân thì được Chu phu nhân dẫn vào trướng của bà để uống trà.
Chu phu nhân xuất thân từ gia đình cao quý. Phụ thân ta chỉ là một quan ngũ phẩm, mẫu thân vốn không đáng được đối đãi như thế này. Nhưng vì có sự liên quan đến Thẩm Vi Lan, mẫu thân cũng được đẩy vào trung tâm của nhóm nữ nhân quý tộc.
Đôi khi việc chọn phe không phải là chủ quan, mà là bị cuốn theo dòng chảy, nhiều khi không thể tự mình quyết định.
Nhưng đối với mẫu thân thì mọi thứ đều đã nằm trong dự liệu. Mẫu thân cúi đầu, tỏ ra sợ sệt và bất an, trông rất vô tội và đáng thương.
"Ta có phải đã gây phiền toái cho phu nhân không?"
Chu phu nhân là người có lòng tốt. Hội từ thiện ngoài thành cũng do bà sáng lập, bà đã cứu giúp kẻ ăn xin thì làm sao lại khinh thường mẫu thân ta được.
"Có gì phiền toái đâu, chỉ sợ tiếp đãi không chu đáo thôi."
Chu phu nhân rót trà cho mẫu thân. Mẫu thân vươn tay ra nhận. Khi nhìn thấy đôi tay già nua, thô ráp, đầy vết thương của mẫu thân, Chu phu nhân không khỏi nhíu mày chặt hơn.
Mẫu thân như chim sẻ bị hoảng sợ, vội vàng giấu tay đi:
"Thật, thật xin lỗi."
Chu phu nhân hít một hơi thật sâu, bảo các nô tì xung quanh lui ra, nắm lấy tay mẫu thân, ánh mắt tràn đầy yêu thương và xót xa.
"Trời đất ơi, sao lại ra nông nỗi này? Ở đây không có ai, ngươi cứ yên tâm nói thật cho ta biết."
Mẫu thân cười bẽn lẽn, ngại ngùng rút tay lại nhưng Chu phu nhân không buông, ngược lại còn để lộ rõ những vết thương mà mẫu thân cố gắng che giấu.
"Chẳng, chẳng có gì đâu. Phụ mẫu của Nhược Sinh đều đã qua đời. Sau khi ta kết hôn với chàng, để chàng có thể tiếp tục học hành. Ta đã làm đủ thứ việc, từ bán đậu hoa, thêu thùa, giặt giũ.. Những việc này tuy nhỏ nhặt nhưng kiếm được nhiều tiền."
Chu phu nhân nghe đến đây, đôi mắt đỏ hoe vì xót xa.
"Vậy còn những vết thương này là do đâu? Ngươi không được lừa ta đâu!"
Mẫu thân không để tâm lắm.
"Nhược Sinh là thư sinh, sao có thể làm việc nặng nhọc được! Đây là vết thương khi ta lên núi đốn củi."
Chu phu nhân bừng bừng nổi giận.
"Ngươi đối với hắn tốt như vậy, mà hắn! Hắn đọc sách thánh hiền bao năm nay, đều đọc hết vào bụng chó rồi! Hắn dám đối xử với ngươi như vậy!
Để ta cho quan Ngự sử tấu hắn! Ta muốn xem xem hắn có giữ nổi cái mũ ô sa trên đầu không!"
Mẫu thân lắc đầu, e dè dùng tay kia ôm lấy tay Chu phu nhân, nắm chặt.
"Không! Phu nhân! Người đã hiểu lầm Nhược Sinh rồi.
Chàng đối xử với ta rất tốt, chàng hứa rằng sau khi đỗ đạt, sẽ báo đáp ta thật tốt.
Ta là một thôn nữ quê mùa, nay theo phu quân thành đạt mà trở thành một phu nhân quan lại. Ta không có gì không hài lòng cả."
Trong mắt Chu phu nhân, sự thương hại gần như muốn tràn ra, bà xót xa cho mẫu thân.
Người chưa hay biết rằng hiện nay trong kinh thành, người ta đang đặt cược xem khi nào phụ thân sẽ bỏ rơi mẫu thân – thê tử tào khang – để cưới Thẩm Vi Lan, đích nữ của phủ Tể tướng, về nhà.
Chu phu nhân hít một hơi sâu, dùng khăn lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
"Ngươi thật ngây thơ, đến lúc bị hắn bán đi ngươi còn giúp hắn đếm tiền nữa."
Mẫu thân lắc đầu.
"Không đâu! Nhược Sinh đối xử với ta rất tốt, tình cảm của chúng ta rất sâu đậm, ta còn là ân nhân cứu mạng của chàng nữa!
Chúng ta kết duyên vì năm xưa chàng phải bán mình chôn cha. Ta đã dùng hết tiền tích cóp để lo hậu sự cho cha chàng.."
Mẫu thân nói với vẻ ngượng ngùng, gương mặt tràn đầy dáng vẻ của một cô gái nhỏ.
Trong mắt Chu phu nhân, cảnh tượng đó càng thêm đau lòng, bà xót xa cho sự ngây thơ của mẫu thân.
Sau khi yến hội kết thúc, trước khi chúng ta về nhà, Chu phu nhân đã gửi đến vài hộp thuốc mỡ cho mẫu thân.
"Đây là thuốc ta đặc biệt chuẩn bị. Mỗi ngày bôi ba lần, sau bốn tháng vết sẹo trên tay ngươi sẽ mờ đi."
Mẫu thân cảm thấy được ưu ái, đôi mắt lập tức đỏ hoe, gần như nghẹn ngào nhìn Chu phu nhân.
"Ta có thể thường xuyên đến thăm người được không?"
Nàng cúi đầu, tỏ vẻ rụt rè, khiêm nhường.
"Ta xuất thân thấp hèn, không được coi trọng. Ta biết họ đều cười nhạo ta, chỉ có người không chê ta là một thôn nữ thô kệch, còn đối xử tốt với ta."
Chu phu nhân vỗ nhẹ vai mẫu thân, lau nước mắt cho bà.
"Ngươi cứ đến bất cứ lúc nào, trong phủ của ta luôn có chỗ cho ngươi."
Chúng ta vừa rời đi không bao lâu, chuyện của mẫu thân và phụ thân đã lan truyền khắp giới quý phụ trong kinh thành.
Ai ai cũng biết phụ thân ta là do mẫu thân mua về. Mẫu thân ta có ân tái sinh với phụ thân, và còn có công dưỡng dục phụ thân suốt những năm qua.
Chu phu nhân là một người có tiếng trong kinh thành, người ta thường tìm đến bà để làm mối hay phân xử những chuyện gia đình không công bằng.
Tốc độ lan truyền của những lời này không thể không có sự thúc đẩy từ bà. Bà thương cảm cho mẫu thân, muốn dùng lời đồn để kiềm chế phụ thân và phủ Tể tướng, nhằm mở đường sống cho mẫu thân.
Điều này cũng chính là điều mẫu thân muốn.
Chu phu nhân đến nói chuyện với mẫu thân, bà là một người thẳng thắn.
"Y phục và kiểu tóc của phu nhân thật độc đáo, chỉ là không phù hợp với buổi lễ hôm nay. Ta và phu nhân có dáng người tương tự, phu nhân theo ta đi thay y phục nhé."
Mẫu thân cười lắc đầu.
"Cảm ơn thiện ý của phu nhân, nhưng đây là ý tốt của tiểu thư Thẩm. Ta là một nữ tử quê mùa, nhờ phu quân đỗ đạt, lại được Tể tướng nâng đỡ mới có được ngày hôm nay. Ta mới có thể đứng ở đây nói chuyện với phu nhân và các phu nhân khác.
Tiểu thư Thẩm là một người tốt, biết ta lần đầu tham gia loại yến hội này, còn đặc biệt gửi mụ mụ đến trang điểm và dẫn ta đến đây.
Ta không biết đánh mã cầu, chỉ đứng bên ngoài quan sát là được rồi."
Nụ cười của mẫu thân thật thà và chân chất, khiến Chu phu nhân đột nhiên cảm thấy tức giận với Thẩm Vi Lan.
Hầu hết những người có mặt đều là những nữ nhân được nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ. Sinh trưởng trong hoàng thành, ai mà không có tổ tiên là quan liêu hoặc tướng lãnh.
Những người vừa mới cười nhạo mẫu thân, giờ đây không ai cười nổi nữa, ánh mắt nhìn mẫu thân đều đầy thương cảm.
Chu phu nhân không thể chịu đựng được. Phụ thân bà và phụ thân của Thẩm Vi Lan vốn là kẻ thù không đội trời chung, bà kéo mẫu thân lại, quở trách Thẩm Vi Lan:
"Ngươi là một nữ tử chưa xuất giá, có lòng thèm muốn phu quân của người khác đã đành, lại còn dám đối xử với chính thất của người ta như thế này. Ai mà không biết y phục này là của ngươi!"
Nói đến đây, Chu phu nhân cắn chặt răng, nhìn mẫu thân với ánh mắt ngây thơ và đầy bối rối, bà nuốt lời lại:
"Thẩm Vi Lan, ngươi quá đáng rồi."
Thẩm Vi Lan muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của mẫu thân, nàng lại im lặng.
Thẩm Vi Lan muốn tiếp tục xem mẫu thân vì mặc bộ y phục này mà mất mặt, và nàng không muốn làm lớn chuyện. Bởi vì nếu sự việc đến tai phụ thân ta, sẽ không có lợi cho nàng.
Thẩm Vi Lan được những người bạn thân vây quanh đi sang khu vực khác để nghe hát. Còn mẫu thân thì được Chu phu nhân dẫn vào trướng của bà để uống trà.
Chu phu nhân xuất thân từ gia đình cao quý. Phụ thân ta chỉ là một quan ngũ phẩm, mẫu thân vốn không đáng được đối đãi như thế này. Nhưng vì có sự liên quan đến Thẩm Vi Lan, mẫu thân cũng được đẩy vào trung tâm của nhóm nữ nhân quý tộc.
Đôi khi việc chọn phe không phải là chủ quan, mà là bị cuốn theo dòng chảy, nhiều khi không thể tự mình quyết định.
Nhưng đối với mẫu thân thì mọi thứ đều đã nằm trong dự liệu. Mẫu thân cúi đầu, tỏ ra sợ sệt và bất an, trông rất vô tội và đáng thương.
"Ta có phải đã gây phiền toái cho phu nhân không?"
Chu phu nhân là người có lòng tốt. Hội từ thiện ngoài thành cũng do bà sáng lập, bà đã cứu giúp kẻ ăn xin thì làm sao lại khinh thường mẫu thân ta được.
"Có gì phiền toái đâu, chỉ sợ tiếp đãi không chu đáo thôi."
Chu phu nhân rót trà cho mẫu thân. Mẫu thân vươn tay ra nhận. Khi nhìn thấy đôi tay già nua, thô ráp, đầy vết thương của mẫu thân, Chu phu nhân không khỏi nhíu mày chặt hơn.
Mẫu thân như chim sẻ bị hoảng sợ, vội vàng giấu tay đi:
"Thật, thật xin lỗi."
Chu phu nhân hít một hơi thật sâu, bảo các nô tì xung quanh lui ra, nắm lấy tay mẫu thân, ánh mắt tràn đầy yêu thương và xót xa.
"Trời đất ơi, sao lại ra nông nỗi này? Ở đây không có ai, ngươi cứ yên tâm nói thật cho ta biết."
Mẫu thân cười bẽn lẽn, ngại ngùng rút tay lại nhưng Chu phu nhân không buông, ngược lại còn để lộ rõ những vết thương mà mẫu thân cố gắng che giấu.
"Chẳng, chẳng có gì đâu. Phụ mẫu của Nhược Sinh đều đã qua đời. Sau khi ta kết hôn với chàng, để chàng có thể tiếp tục học hành. Ta đã làm đủ thứ việc, từ bán đậu hoa, thêu thùa, giặt giũ.. Những việc này tuy nhỏ nhặt nhưng kiếm được nhiều tiền."
Chu phu nhân nghe đến đây, đôi mắt đỏ hoe vì xót xa.
"Vậy còn những vết thương này là do đâu? Ngươi không được lừa ta đâu!"
Mẫu thân không để tâm lắm.
"Nhược Sinh là thư sinh, sao có thể làm việc nặng nhọc được! Đây là vết thương khi ta lên núi đốn củi."
Chu phu nhân bừng bừng nổi giận.
"Ngươi đối với hắn tốt như vậy, mà hắn! Hắn đọc sách thánh hiền bao năm nay, đều đọc hết vào bụng chó rồi! Hắn dám đối xử với ngươi như vậy!
Để ta cho quan Ngự sử tấu hắn! Ta muốn xem xem hắn có giữ nổi cái mũ ô sa trên đầu không!"
Mẫu thân lắc đầu, e dè dùng tay kia ôm lấy tay Chu phu nhân, nắm chặt.
"Không! Phu nhân! Người đã hiểu lầm Nhược Sinh rồi.
Chàng đối xử với ta rất tốt, chàng hứa rằng sau khi đỗ đạt, sẽ báo đáp ta thật tốt.
Ta là một thôn nữ quê mùa, nay theo phu quân thành đạt mà trở thành một phu nhân quan lại. Ta không có gì không hài lòng cả."
Trong mắt Chu phu nhân, sự thương hại gần như muốn tràn ra, bà xót xa cho mẫu thân.
Người chưa hay biết rằng hiện nay trong kinh thành, người ta đang đặt cược xem khi nào phụ thân sẽ bỏ rơi mẫu thân – thê tử tào khang – để cưới Thẩm Vi Lan, đích nữ của phủ Tể tướng, về nhà.
Chu phu nhân hít một hơi sâu, dùng khăn lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
"Ngươi thật ngây thơ, đến lúc bị hắn bán đi ngươi còn giúp hắn đếm tiền nữa."
Mẫu thân lắc đầu.
"Không đâu! Nhược Sinh đối xử với ta rất tốt, tình cảm của chúng ta rất sâu đậm, ta còn là ân nhân cứu mạng của chàng nữa!
Chúng ta kết duyên vì năm xưa chàng phải bán mình chôn cha. Ta đã dùng hết tiền tích cóp để lo hậu sự cho cha chàng.."
Mẫu thân nói với vẻ ngượng ngùng, gương mặt tràn đầy dáng vẻ của một cô gái nhỏ.
Trong mắt Chu phu nhân, cảnh tượng đó càng thêm đau lòng, bà xót xa cho sự ngây thơ của mẫu thân.
Sau khi yến hội kết thúc, trước khi chúng ta về nhà, Chu phu nhân đã gửi đến vài hộp thuốc mỡ cho mẫu thân.
"Đây là thuốc ta đặc biệt chuẩn bị. Mỗi ngày bôi ba lần, sau bốn tháng vết sẹo trên tay ngươi sẽ mờ đi."
Mẫu thân cảm thấy được ưu ái, đôi mắt lập tức đỏ hoe, gần như nghẹn ngào nhìn Chu phu nhân.
"Ta có thể thường xuyên đến thăm người được không?"
Nàng cúi đầu, tỏ vẻ rụt rè, khiêm nhường.
"Ta xuất thân thấp hèn, không được coi trọng. Ta biết họ đều cười nhạo ta, chỉ có người không chê ta là một thôn nữ thô kệch, còn đối xử tốt với ta."
Chu phu nhân vỗ nhẹ vai mẫu thân, lau nước mắt cho bà.
"Ngươi cứ đến bất cứ lúc nào, trong phủ của ta luôn có chỗ cho ngươi."
Chúng ta vừa rời đi không bao lâu, chuyện của mẫu thân và phụ thân đã lan truyền khắp giới quý phụ trong kinh thành.
Ai ai cũng biết phụ thân ta là do mẫu thân mua về. Mẫu thân ta có ân tái sinh với phụ thân, và còn có công dưỡng dục phụ thân suốt những năm qua.
Chu phu nhân là một người có tiếng trong kinh thành, người ta thường tìm đến bà để làm mối hay phân xử những chuyện gia đình không công bằng.
Tốc độ lan truyền của những lời này không thể không có sự thúc đẩy từ bà. Bà thương cảm cho mẫu thân, muốn dùng lời đồn để kiềm chế phụ thân và phủ Tể tướng, nhằm mở đường sống cho mẫu thân.
Điều này cũng chính là điều mẫu thân muốn.
Chương 4
Phụ thân bị các quan Ngự sử tố cáo là bạc đãi thê tử. Tể tướng chỉ nói vài lời đã giúp phụ thân gỡ bỏ tội trạng. Nhưng mục đích của mẫu thân đã đạt được, tên của mẫu thân đã xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, chuyện này cũng đã lọt vào tai ngài.
Phụ thân dù chỉ để bịt miệng đồng liêu cũng không dám bỏ mẫu thân.
Phụ thân đã đứng về phía Tể tướng. Từ đó con đường quan lộ trở nên thênh thang, nhưng trên con đường quan lộ do Tể tướng mở rộng ấy, lại sẽ có biết bao nhiêu người bị ảnh hưởng. Vị trí mà phụ thân ngồi hiện nay, chẳng phải là chiếm lấy chỗ của người khác sao.
Chỉ một lời của Tể tướng đã khiến phụ thân vững vàng tại vị. Phụ thân quá nổi bật, đã khiến nhiều người không hài lòng.
Khi trở về phủ, phụ thân liền đi thẳng vào phòng mẫu thân, ném mạnh cái rổ đựng đồ thêu của người xuống đất.
"Ai cho phép ngươi ra ngoài nói năng bừa bãi? Ngươi có phải muốn nhìn ta bị cách chức ngươi mới vừa lòng không?"
Mẫu thân ngơ ngác, không biết phải làm sao.
"Phu quân, ta, ta đã làm sai điều gì sao?"
Trước đôi mắt đẫm lệ của mẫu thân, cơn giận trong lòng phụ thân càng bùng lên mạnh mẽ.
Có thể bạn sẽ thích
Diệu Diệu xuyên sách rồi, xuyên thành pháo hôi người người đều ghét, đã thế còn phải công lược em trai tâm lý vặn vẹo của nữ chính, thật thảm!
Mở mắt lần nữa, hắn trở về thời điểm trước một ngày mà vợ và con hắn tự sát. Hắn chỉ có 1 cơ hội này mà thôi!
"Ngươi đừng có giả vờ với ta, ngươi đã nói gì bên ngoài!"
Nói đến đây, phụ thân cứng họng, những lời đồn bên ngoài đều là sự thật. Phụ thân hoàn toàn không có lý do gì để trách mắng mẫu thân. Cuối cùng, ông chỉ nói cứng nhắc.
"Chuyện của chúng ta là chuyện riêng, ai cho phép ngươi ra ngoài nói? Bây giờ bên ngoài đầy lời đàm tiếu. Ngay cả Hoàng thượng cũng khiển trách ta bạc đãi ngươi. Ngươi hài lòng rồi chứ?"
Mẫu thân lắc đầu, vẻ mặt đầy ủy khuất.
"Không đâu phu quân. Chu phu nhân hỏi ta về chuyện của chúng ta, ta liền nói rằng chúng ta tình cảm rất tốt, những năm qua chàng đối xử với ta rất tốt.
Sau khi đỗ đạt liền đưa ta lên kinh thành, báo đáp tình nghĩa năm xưa ta lo hậu sự cho phụ thân chàng. Chu phu nhân còn nói chúng ta là một đôi vợ chồng ân ái hiếm có trong thiên hạ."
Phụ thân câm lặng.
Trước sự ngây thơ thuần khiết của mẫu thân, những gì ông đã làm trở nên đáng trách đến cực độ. Những lời trách móc bên ngoài chẳng qua cũng là do ông tự chuốc lấy.
Nếu không phải do ông hành động không đứng đắn, thì những lời đồn mẫu thân nói ra chỉ khiến ông được khen ngợi là người trọng tình trọng nghĩa chứ không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa, bạc đãi thê tử.
Sau khi phụ thân rời đi, mẫu thân lập tức thay đổi, không còn vẻ ủy khuất ngơ ngác trước mặt phụ thân. Mẫu thân bình tĩnh nhặt lại đồ thêu trên đất, phủi sạch bụi, rồi tiếp tục thêu thùa. Người đang thêu món quà cảm ơn cho Chu phu nhân.
Mẫu thân mang túi thơm đã thêu xong đến chùa để khai quang.
Mẫu thân rất giỏi kỹ thuật thêu Tứ Xuyên, đặc biệt là thêu hai mặt, trông sống động như thật.
Chu phu nhân tự mình tiếp đón mẫu thân. Mẫu thân mặc trang phục giản dị, cẩn thận đưa túi thơm cho Chu phu nhân.
"Ta không có nhiều tiền, không thể mua loại vải tốt nhất. Đây là vải tốt nhất mà ta có thể mua bằng tiền tiết kiệm của mình. Nghe nói phu nhân thích hoa lan, ta đã thêu lên đây và còn đến chùa để khai quang, cầu bình an cho phu nhân."
Chu phu nhân vui mừng khôn xiết.
"Ngươi có kỹ thuật thêu tốt như vậy sao! Thậm chí còn tốt hơn một số thợ thêu trong cung."
Mẫu thân khiếp sợ, vội vàng lắc đầu.
"Không, không dám."
Truyện Hot
Thi Niệm là 1 quả phụ không được phép bày tỏ sắc thái riêng, cho đến khi gặp được Quan Minh - cậu chủ bên thành Tây.
Kỷ Uyển Thanh gặp 1 "chú chó" không biết là thực sự ngây thơ hay lòng dạ thâm sâu khó lường mà khiến cô trầm luân vào dục vọng.
Năm 20 tuổi, Trần Mộc Miên gặp một con quỷ cực kì háo sắc, đêm đêm ép cô nằm chung giường.
Sầm Ni tưởng như duyên phận với Moger chỉ chóng vánh bằng một nụ hôn giữa đêm nước Pháp, đâu ngờ đó là mối lương duyên không thể chia lìa.
Người do dự một lúc, rồi lắp bắp mở lời.
"Nghe nói phu nhân đã mở một nhà từ thiện, trong đó có nhiều nữ nhân bất hạnh chạy nạn đến.
Ta.. ta muốn góp chút sức mọn, dạy họ thêu thùa, để sau này họ có thể tự lập, kiếm sống bằng chính tay mình."
Mẫu thân khó nhọc nói xong, nước mắt Chu phu nhân đã rưng rưng. Những năm qua, bà đã thành lập nhà từ thiện nhưng luôn phải đơn độc chiến đấu, chưa bao giờ có nữ nhân quý tộc nào chủ động tham gia cùng bà. Mẫu thân là người đầu tiên chủ động đến giúp.
"Tốt quá! Ta cũng đã từng tìm thầy thêu thùa cho họ, nhưng những người có tay nghề tốt đều là thợ thêu riêng trong phủ các quý nhân ở kinh thành. Ai chịu hạ mình đến nhà từ thiện chứ, hơn nữa họ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền."
Mẫu thân vội vàng nói.
"Ta không cần tiền, ta không cần tiền."
Chu phu nhân như gặp được tri kỷ, nắm tay mẫu thân nói rất nhiều, kể cho bà nghe về lý tưởng và niềm tin của mình.
Mẫu thân là một người nghe rất tốt, giữa chừng đáp lời vài câu cũng khiến Chu phu nhân không ngừng khen ngợi. Chu phu nhân nhìn mẫu thân với ánh mắt ngày càng rạng rỡ.
Sau khi mẫu thân trở về nhà, nhà cửa bừa bộn, phụ thân say khướt, nằm lăn lóc giữa đống rượu.
Khi nhìn thấy mẫu thân, ông rơi nước mắt hối hận.
"Thẩm, Thẩm Vi Lan đã có thai, đứa bé là của ta. Ta có lỗi với nàng, Dao nương!"
Ông khóc nức nở, mẫu thân ngã quỵ xuống đất nhưng ánh mắt lại vô cùng bình thản. Phụ thân nhào tới nắm lấy tay mẫu thân:
"Dao nương, nàng ấy là đích nữ của phủ Tể tướng, không thể làm thiếp.
Nàng, nàng có thể nhường bước, làm thiếp của ta, để nàng ấy làm chính thất được không?"
Mẫu thân nhìn phụ thân với ánh mắt như đã chết lặng. Sau một lúc lâu, đôi môi khô khốc của mẫu thân khẽ nhếch lên.
"Được, ta sẽ làm thiếp."
Phụ thân thấy đạt được mục đích, liền thở phào nhẹ nhõm. Ông nắm chặt tay mẫu thân, chân thành nói:
"Dao nương, nàng tin ta. Sẽ có một ngày ta bù đắp cho nàng. Quyền thế của họ Thẩm quá lớn, ta không dám đánh cược, nếu không ngay lập tức nàng và con sẽ chết.
Ta và nàng là vợ chồng nhiều năm, không ai có thể so bì được, trong lòng ta chỉ có nàng."
Mẫu thân dẫn ta về phòng, lúc này trong mắt người lạnh lùng vô cùng. Mẫu thân hỏi ta:
"Con có nhớ đường đến nhà Chu phu nhân không?"
Ta gật đầu.
"Là ở con phố sau tiệm bán kẹo hồ lô."
Mẫu thân thì thầm bên tai ta, dạy ta những lời cần nói. Sau khi học xong, mẫu thân mạnh tay véo vào hông ta, ta liền òa khóc chạy ra ngoài. Mẫu thân dặn dò ta.
"Mau đi tìm bà ấy!"
Tên tiểu đồng ở cửa Chu phủ nhận ra ta. Thấy ta khóc lóc thảm thiết, liền hốt hoảng dẫn ta vào trong.
Khi ta gặp Chu phu nhân, liền lao đến chân bà, khóc đến đứt từng khúc ruột.
"Chu phu nhân, người là người tốt, xin người cứu lấy mẫu thân con! Phụ thân muốn cưới người khác làm chính thất, bắt mẫu thân con làm thiếp. Mẫu thân con tìm đến cái chết rồi.."
Chu phu nhân lập tức dẫn người tới nhà ta. Khi bà đến nơi, máu đã chảy lênh láng khắp sàn. Mẫu thân đã cắt cổ tay.
Khi phụ thân chạy đến, Chu phu nhân đã cho thầy thuốc băng bó cho mẫu thân.
Chu phu nhân để lại hai tỳ nữ biết võ để chăm sóc mẫu thân. Bà chỉ vào phụ thân, căm hận nhổ một bãi nước bọt.
"Đồ vong ân bội nghĩa, muốn đạp lên máu của thê tử tào khang mà thăng tiến sao? Phì, mơ đi!"
Phụ thân mặt mày tái mét, lao đến bên giường bệnh của mẫu thân, khóc không thành tiếng.
"Không làm thiếp nữa. Chúng ta không làm thiếp nữa, ta không làm quan nữa. Dao nương, ta và nàng về quê, nàng đừng dọa ta.."
Chuyện này cuối cùng đã bị làm to, phụ thân của Chu phu nhân vốn đã là kẻ thù chính trị của phụ thân Thẩm Vi Lan, lần này càng không thể bỏ qua.
Cuối cùng, mẫu thân nhượng bộ, trở thành bình thê, nhường vị trí chính thất cho Thẩm Vi Lan. Cũng vì vậy, danh tiếng của hai người họ trong kinh thành hoàn toàn trái ngược.
Thẩm Vi Lan bị Tể tướng trách phạt, phải bồi thường rất nhiều tiền bạc cho mẫu thân. Trước mặt nàng ta, mẫu thân vẫn tỏ ra khiêm nhường, đầy cảm kích mà cảm ơn nàng ta.
Phụ thân dù chỉ để bịt miệng đồng liêu cũng không dám bỏ mẫu thân.
Phụ thân đã đứng về phía Tể tướng. Từ đó con đường quan lộ trở nên thênh thang, nhưng trên con đường quan lộ do Tể tướng mở rộng ấy, lại sẽ có biết bao nhiêu người bị ảnh hưởng. Vị trí mà phụ thân ngồi hiện nay, chẳng phải là chiếm lấy chỗ của người khác sao.
Chỉ một lời của Tể tướng đã khiến phụ thân vững vàng tại vị. Phụ thân quá nổi bật, đã khiến nhiều người không hài lòng.
Khi trở về phủ, phụ thân liền đi thẳng vào phòng mẫu thân, ném mạnh cái rổ đựng đồ thêu của người xuống đất.
"Ai cho phép ngươi ra ngoài nói năng bừa bãi? Ngươi có phải muốn nhìn ta bị cách chức ngươi mới vừa lòng không?"
Mẫu thân ngơ ngác, không biết phải làm sao.
"Phu quân, ta, ta đã làm sai điều gì sao?"
Trước đôi mắt đẫm lệ của mẫu thân, cơn giận trong lòng phụ thân càng bùng lên mạnh mẽ.
Có thể bạn sẽ thích
Diệu Diệu xuyên sách rồi, xuyên thành pháo hôi người người đều ghét, đã thế còn phải công lược em trai tâm lý vặn vẹo của nữ chính, thật thảm!
Mở mắt lần nữa, hắn trở về thời điểm trước một ngày mà vợ và con hắn tự sát. Hắn chỉ có 1 cơ hội này mà thôi!
"Ngươi đừng có giả vờ với ta, ngươi đã nói gì bên ngoài!"
Nói đến đây, phụ thân cứng họng, những lời đồn bên ngoài đều là sự thật. Phụ thân hoàn toàn không có lý do gì để trách mắng mẫu thân. Cuối cùng, ông chỉ nói cứng nhắc.
"Chuyện của chúng ta là chuyện riêng, ai cho phép ngươi ra ngoài nói? Bây giờ bên ngoài đầy lời đàm tiếu. Ngay cả Hoàng thượng cũng khiển trách ta bạc đãi ngươi. Ngươi hài lòng rồi chứ?"
Mẫu thân lắc đầu, vẻ mặt đầy ủy khuất.
"Không đâu phu quân. Chu phu nhân hỏi ta về chuyện của chúng ta, ta liền nói rằng chúng ta tình cảm rất tốt, những năm qua chàng đối xử với ta rất tốt.
Sau khi đỗ đạt liền đưa ta lên kinh thành, báo đáp tình nghĩa năm xưa ta lo hậu sự cho phụ thân chàng. Chu phu nhân còn nói chúng ta là một đôi vợ chồng ân ái hiếm có trong thiên hạ."
Phụ thân câm lặng.
Trước sự ngây thơ thuần khiết của mẫu thân, những gì ông đã làm trở nên đáng trách đến cực độ. Những lời trách móc bên ngoài chẳng qua cũng là do ông tự chuốc lấy.
Nếu không phải do ông hành động không đứng đắn, thì những lời đồn mẫu thân nói ra chỉ khiến ông được khen ngợi là người trọng tình trọng nghĩa chứ không phải là kẻ bạc tình bạc nghĩa, bạc đãi thê tử.
Sau khi phụ thân rời đi, mẫu thân lập tức thay đổi, không còn vẻ ủy khuất ngơ ngác trước mặt phụ thân. Mẫu thân bình tĩnh nhặt lại đồ thêu trên đất, phủi sạch bụi, rồi tiếp tục thêu thùa. Người đang thêu món quà cảm ơn cho Chu phu nhân.
Mẫu thân mang túi thơm đã thêu xong đến chùa để khai quang.
Mẫu thân rất giỏi kỹ thuật thêu Tứ Xuyên, đặc biệt là thêu hai mặt, trông sống động như thật.
Chu phu nhân tự mình tiếp đón mẫu thân. Mẫu thân mặc trang phục giản dị, cẩn thận đưa túi thơm cho Chu phu nhân.
"Ta không có nhiều tiền, không thể mua loại vải tốt nhất. Đây là vải tốt nhất mà ta có thể mua bằng tiền tiết kiệm của mình. Nghe nói phu nhân thích hoa lan, ta đã thêu lên đây và còn đến chùa để khai quang, cầu bình an cho phu nhân."
Chu phu nhân vui mừng khôn xiết.
"Ngươi có kỹ thuật thêu tốt như vậy sao! Thậm chí còn tốt hơn một số thợ thêu trong cung."
Mẫu thân khiếp sợ, vội vàng lắc đầu.
"Không, không dám."
Truyện Hot
Thi Niệm là 1 quả phụ không được phép bày tỏ sắc thái riêng, cho đến khi gặp được Quan Minh - cậu chủ bên thành Tây.
Kỷ Uyển Thanh gặp 1 "chú chó" không biết là thực sự ngây thơ hay lòng dạ thâm sâu khó lường mà khiến cô trầm luân vào dục vọng.
Năm 20 tuổi, Trần Mộc Miên gặp một con quỷ cực kì háo sắc, đêm đêm ép cô nằm chung giường.
Sầm Ni tưởng như duyên phận với Moger chỉ chóng vánh bằng một nụ hôn giữa đêm nước Pháp, đâu ngờ đó là mối lương duyên không thể chia lìa.
Người do dự một lúc, rồi lắp bắp mở lời.
"Nghe nói phu nhân đã mở một nhà từ thiện, trong đó có nhiều nữ nhân bất hạnh chạy nạn đến.
Ta.. ta muốn góp chút sức mọn, dạy họ thêu thùa, để sau này họ có thể tự lập, kiếm sống bằng chính tay mình."
Mẫu thân khó nhọc nói xong, nước mắt Chu phu nhân đã rưng rưng. Những năm qua, bà đã thành lập nhà từ thiện nhưng luôn phải đơn độc chiến đấu, chưa bao giờ có nữ nhân quý tộc nào chủ động tham gia cùng bà. Mẫu thân là người đầu tiên chủ động đến giúp.
"Tốt quá! Ta cũng đã từng tìm thầy thêu thùa cho họ, nhưng những người có tay nghề tốt đều là thợ thêu riêng trong phủ các quý nhân ở kinh thành. Ai chịu hạ mình đến nhà từ thiện chứ, hơn nữa họ cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền."
Mẫu thân vội vàng nói.
"Ta không cần tiền, ta không cần tiền."
Chu phu nhân như gặp được tri kỷ, nắm tay mẫu thân nói rất nhiều, kể cho bà nghe về lý tưởng và niềm tin của mình.
Mẫu thân là một người nghe rất tốt, giữa chừng đáp lời vài câu cũng khiến Chu phu nhân không ngừng khen ngợi. Chu phu nhân nhìn mẫu thân với ánh mắt ngày càng rạng rỡ.
Sau khi mẫu thân trở về nhà, nhà cửa bừa bộn, phụ thân say khướt, nằm lăn lóc giữa đống rượu.
Khi nhìn thấy mẫu thân, ông rơi nước mắt hối hận.
"Thẩm, Thẩm Vi Lan đã có thai, đứa bé là của ta. Ta có lỗi với nàng, Dao nương!"
Ông khóc nức nở, mẫu thân ngã quỵ xuống đất nhưng ánh mắt lại vô cùng bình thản. Phụ thân nhào tới nắm lấy tay mẫu thân:
"Dao nương, nàng ấy là đích nữ của phủ Tể tướng, không thể làm thiếp.
Nàng, nàng có thể nhường bước, làm thiếp của ta, để nàng ấy làm chính thất được không?"
Mẫu thân nhìn phụ thân với ánh mắt như đã chết lặng. Sau một lúc lâu, đôi môi khô khốc của mẫu thân khẽ nhếch lên.
"Được, ta sẽ làm thiếp."
Phụ thân thấy đạt được mục đích, liền thở phào nhẹ nhõm. Ông nắm chặt tay mẫu thân, chân thành nói:
"Dao nương, nàng tin ta. Sẽ có một ngày ta bù đắp cho nàng. Quyền thế của họ Thẩm quá lớn, ta không dám đánh cược, nếu không ngay lập tức nàng và con sẽ chết.
Ta và nàng là vợ chồng nhiều năm, không ai có thể so bì được, trong lòng ta chỉ có nàng."
Mẫu thân dẫn ta về phòng, lúc này trong mắt người lạnh lùng vô cùng. Mẫu thân hỏi ta:
"Con có nhớ đường đến nhà Chu phu nhân không?"
Ta gật đầu.
"Là ở con phố sau tiệm bán kẹo hồ lô."
Mẫu thân thì thầm bên tai ta, dạy ta những lời cần nói. Sau khi học xong, mẫu thân mạnh tay véo vào hông ta, ta liền òa khóc chạy ra ngoài. Mẫu thân dặn dò ta.
"Mau đi tìm bà ấy!"
Tên tiểu đồng ở cửa Chu phủ nhận ra ta. Thấy ta khóc lóc thảm thiết, liền hốt hoảng dẫn ta vào trong.
Khi ta gặp Chu phu nhân, liền lao đến chân bà, khóc đến đứt từng khúc ruột.
"Chu phu nhân, người là người tốt, xin người cứu lấy mẫu thân con! Phụ thân muốn cưới người khác làm chính thất, bắt mẫu thân con làm thiếp. Mẫu thân con tìm đến cái chết rồi.."
Chu phu nhân lập tức dẫn người tới nhà ta. Khi bà đến nơi, máu đã chảy lênh láng khắp sàn. Mẫu thân đã cắt cổ tay.
Khi phụ thân chạy đến, Chu phu nhân đã cho thầy thuốc băng bó cho mẫu thân.
Chu phu nhân để lại hai tỳ nữ biết võ để chăm sóc mẫu thân. Bà chỉ vào phụ thân, căm hận nhổ một bãi nước bọt.
"Đồ vong ân bội nghĩa, muốn đạp lên máu của thê tử tào khang mà thăng tiến sao? Phì, mơ đi!"
Phụ thân mặt mày tái mét, lao đến bên giường bệnh của mẫu thân, khóc không thành tiếng.
"Không làm thiếp nữa. Chúng ta không làm thiếp nữa, ta không làm quan nữa. Dao nương, ta và nàng về quê, nàng đừng dọa ta.."
Chuyện này cuối cùng đã bị làm to, phụ thân của Chu phu nhân vốn đã là kẻ thù chính trị của phụ thân Thẩm Vi Lan, lần này càng không thể bỏ qua.
Cuối cùng, mẫu thân nhượng bộ, trở thành bình thê, nhường vị trí chính thất cho Thẩm Vi Lan. Cũng vì vậy, danh tiếng của hai người họ trong kinh thành hoàn toàn trái ngược.
Thẩm Vi Lan bị Tể tướng trách phạt, phải bồi thường rất nhiều tiền bạc cho mẫu thân. Trước mặt nàng ta, mẫu thân vẫn tỏ ra khiêm nhường, đầy cảm kích mà cảm ơn nàng ta.
Chương 5
Sau khi Thẩm Vi Lan gả vào, phụ thân hoàn toàn bị trói chặt vào cùng một con thuyền với Tể tướng.
Tể tướng dẫn dắt phụ thân vào trung tâm quyền lực của quan trường. Phụ thân bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, ông hầu như không ở nhà, nhưng ngày nào cũng gửi thư cho mẫu thân.
Đang là thời điểm thăng quan tiến chức, ông cần rất nhiều thành tích chính trị để tự nâng cao vị thế của mình.
Vì hạ mình đoạt chồng, danh tiếng của Thẩm Vi Lan bị ảnh hưởng rất nhiều. Những người bạn cũ của nàng, giờ đây đều cảm thấy nhục nhã khi giao du với nàng.
Trong những tháng ngày buồn chán nơi khuê phòng, khi mang thai suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, người ở bên cạnh Thẩm Vi Lan nhiều nhất lại chính là mẫu thân.
Thẩm Vi Lan đề phòng mẫu thân có mưu đồ gì đó, không tin tưởng người. Sau đó, mẫu thân mỗi ngày đều đến chăm sóc nàng ta, nấu canh cho nàng ta, trò chuyện với nàng ta. Đối đãi với nàng ta như bảo bối quý giá.
Nhưng Thẩm Vi Lan không cảm kích, nhiều lần dùng lời lẽ cay nghiệt để sỉ nhục mẫu thân. Ta hỏi mẫu thân:
"Vì sao mẫu thân lại làm như vậy? Mẫu thân không ghét Thẩm Vi Lan sao?"
Mẫu thân lắc đầu thở dài:
"Nếu không phải nàng ta mù quáng nhìn trúng phụ thân con thì mẹ con chúng ta làm sao có thể sống trong căn nhà lớn như thế này, có được cuộc sống như hiện nay.
Nàng ta tính khí kiêu ngạo, không chịu được khó khăn. Phụ thân con thường xuyên không có nhà, nàng ta tâm trạng không yên, tính tình nóng nảy, nếu ảnh hưởng đến đứa bé thì sao?
Nếu đứa trẻ này là con trai, chức quan của phụ thân con sẽ càng vững chắc. Con giờ cũng đã lớn, nên học cách tự lo cho cuộc sống của mình."
Ngày Thẩm Vi Lan sinh con, phụ thân được phái đi cứu trợ thiên tai, không kịp trở về.
Nàng ta vì thai lớn khó sinh, suýt nữa mất mạng. Mẫu thân đã chạy đôn đáo khắp nơi, còn tự mình ở lại bên cạnh chăm sóc nàng ta. May mắn thay, cả mẹ và con đều bình an.
Tể tướng biết tin rất vui mừng, gửi rất nhiều quà tặng. Phụ thân cũng vui mừng không kém.
Thẩm Vi Lan mải mê với phụ thân, việc chăm sóc đứa bé liền giao hết cho mẫu thân.
Khi phụ thân đến, mẫu thân đang bế đứa bé đọc "Tống từ" để ru ngủ. Phụ thân bật cười:
"Nó làm sao mà hiểu được?"
Trước đây, khi phụ thân và mẫu thân còn ân ái, phụ thân thường dạy mẫu thân đọc chữ, đọc từ để tăng thêm tình cảm.
Mẫu thân cười nói:
"Đọc chơi thôi mà."
Sau một thời gian dưỡng bệnh, mẫu thân không còn làm việc thêu thùa kiếm sống nữa. Cuộc sống nhẹ nhàng hơn, mẫu thân có thêm thời gian chăm sóc bản thân, trông trẻ ra nhiều.
Trong phủ của phụ thân không có thông phòng, chỉ có mẫu thân và Thẩm Vi Lan.
Thẩm Vi Lan vừa mới sinh con, không thể đồng phòng. Trừ hai ngày đầu phụ thân ở bên cạnh Thẩm Vi Lan. Sau đó ông đều nghỉ tại viện của mẫu thân.
Mẫu thân có thai, Thẩm Vi Lan tức giận đến mức muốn động thủ với mẫu thân, nhưng bị mụ mụ bên cạnh ngăn lại.
Vài tháng sau, mẫu thân sinh hạ một bé trai, Thẩm Vi Lan gần như phát điên.
Mẫu thân đã uống thuốc, khiến chảy máu không ngừng, từ đó không thể đồng phòng nữa. Lúc đó Thẩm Vi Lan mới chịu dừng lại.
Khi ấy, phụ thân đã là quan tứ phẩm, nhưng ông vẫn không ngừng nỗ lực để thăng tiến.
Lúc đó ta còn nhỏ, không biết mẫu thân đã làm gì để ta có cuộc sống đầy đủ, thậm chí được vào nữ học để học hành. Ta chỉ biết rằng, ta chưa bao giờ thiếu thốn về ăn mặc hay nơi ở.
Đến khi ta nhận ra, ta đã trở thành một nữ nhân tài danh được nhiều người ca ngợi.
Khi phụ thân vào trung khu, Tể tướng đã đến tuổi về hưu. Phụ thân của Chu phu nhân sắp kế nhiệm vị trí của ông. Tể tướng sắp mất quyền lực.
Cũng từ đó, những buổi tiệc của phụ thân lại nhiều lên, trên người phụ thân liên tục có mùi son phấn của phụ nữ. Thẩm Vi Lan bắt đầu thường xuyên cãi vã với ông.
Nhưng phụ thân giờ đã không còn là tiểu quan mới vào kinh thành như trước nữa. Giờ đây, phụ thân đã là Tham tri chính sự, làm sao ông có thể cúi đầu trước Thẩm Vi Lan được.
Họ cãi nhau hết lần này đến lần khác. Ban đầu, Thẩm Vi Lan còn bỏ về nhà mẹ đẻ, phụ thân còn đi đón nàng. Nhưng nhiều lần như vậy, phụ thân không đi nữa. Ngược lại Tể tướng phải khuyên Thẩm Vi Lan trở về.
Chỉ mất tám năm, từ đôi phu thê ân ái họ đã trở thành một cặp đôi oan gia.
Và trong suốt tám năm đó, Thẩm Vi Lan không chăm sóc con cái, mà đều là do mẫu thân ta chăm sóc.
Năm Cảnh Hòa thứ sáu, Tể tướng về hưu, không còn có thể hỗ trợ cho con đường quan lộ của phụ thân. Cha của Chu phu nhân thay thế vị trí Tể tướng.
Ngay sau đó, một vụ cáo mật bất ngờ đã khiến phụ thân của Thẩm Vi Lan bị tống giam. Người đứng sau dàn xếp chính là phụ thân ta.
Phụ thân nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với gia đình Thẩm, tìm một phe mới, phụ thân của Thẩm Vi Lan chính là vật tế đầu tiên cho sự chuyển phe của phụ thân.
Bị tống vào ngục, rồi bị xử trảm. Một đời kiêu hùng. Cuối cùng chỉ vì một mảnh giấy lệnh xử tử mà bị chém đầu tại chợ Cải Thị Khẩu.
Mọi người đều biết rõ đây là do phụ thân ta gây ra, nhưng không ai dám nói thêm lời nào.
Phụ thân thăng quan tiến chức. Ai sau lưng cũng bảo ông tàn nhẫn, nhưng trước mặt lại khom lưng cúi đầu mà tâng bốc.
Lần này, trong yến tiệc, phụ thân lần đầu tiên nhận ca cơ do người khác tặng và còn mang về nhà. Thẩm Vi Lan như phát điên, chất vấn phụ thân ngay trước cửa nhưng bị phụ thân đá một cú vào ngực, khiến nàng nôn ra máu.
"Ta đã nhịn ngươi quá lâu rồi!"
Thẩm Vi Lan lớn tiếng nguyền rủa phụ thân là kẻ lòng lang dạ sói, là loài cầm thú. Phụ thân giận dữ viết ngay một tờ hưu thư, nhưng cuối cùng cũng không hưu được. Mẫu thân ngăn cản phụ thân.
"Phụ thân nàng ấy là ân sư của chàng, cũng là nhạc phụ của chàng, đã giúp đỡ chàng trong nhiều năm. Ông ấy đã chết, nếu lúc này chàng hưu ái nữ của ông ấy, sẽ bị người đời coi thường."
Mẫu thân vốn luôn dịu dàng nhẫn nhịn, luôn chiều theo ý phụ thân. Bao năm qua, đây là lần đầu tiên mẫu thân trái ý ông. Mẫu thân ôm lấy Thẩm Vi Lan vào lòng, như gà mẹ bảo vệ con.
"Nàng ấy cũng là thê tử của chàng, chàng từng yêu thương nàng ấy."
Phụ thân không biết nghĩ đến điều gì, phất tay áo bỏ đi.
Thẩm Vi Lan lao tới, nắm chặt lấy gấu quần của phụ thân.
"Bạch Nhược Sinh, chàng có bao giờ yêu ta không?"
Phụ thân lạnh lùng đá tay Thẩm Vi Lan ra:
"Không có."
Thẩm Vi Lan khóc đến tan nát cõi lòng trong vòng tay của mẫu thân. Mẫu thân chỉ nói.
"Đứng dậy đi, phụ thân ngươi đã chết, nhưng con trai ngươi vẫn còn sống."
Thẩm Vi Lan không kìm được nước mắt mà rơi xuống.
"Tại sao phải cứu ta, chẳng phải ngươi nên hận ta sao?"
Mẫu thân thở dài bất lực, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
"Ta chưa bao giờ hận ngươi, thật đấy, ta còn phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, cả đời này ta cũng không thể tỉnh ngộ."
Mẫu thân chỉ vào mắt mình.
"Chúng sẽ bị mù vì thêu thùa quá nhiều. Chính sự xuất hiện của ngươi đã giúp ta tỉnh ngộ.
Hơn nữa, không có ngươi, Bạch Nhược Sinh không thể có được vị trí như ngày hôm nay. Và ta cũng không thể sống tốt như thế này. Tất cả đều nhờ ngươi. Ta không thể hận ngươi.
Trước đây, để nuôi sống cả gia đình, ta phải dậy sớm làm việc quần quật, những ngày đó rất khó khăn.
Nếu bây giờ bảo ta quay lại sống như thế, ta không thể sống nổi. Cuộc sống hiện tại đối với ta là điều ta không dám mơ tới trước đây, có người hầu kẻ hạ, cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay. Ta không có gì để không hài lòng.
Những gì ta có ngày hôm nay đều là nhờ vào sự hy sinh của ngươi. Ta không thể làm được nhiều điều cho ngươi nhưng chỉ cần ta còn sống, ta sẽ để ngươi an hưởng tuổi già trong phủ.
Ta sẽ chăm sóc con ngươi chu đáo. Ta sẽ nhận nó làm dưỡng tử của ta. Ta sẽ đối xử tốt với nó."
Mẫu thân nói rất thản nhiên, Thẩm Vi Lan che mặt, nước mắt rơi xuống từng giọt to từ kẽ tay.
"Ta có lỗi với phụ thân, là lỗi của ta! Tất cả đều là lỗi của ta! Là ta hại ông ấy!"
Nàng ta sụp đổ mà khóc lớn.
"Phụ thân, ta không nên gả, ta không nên gả!"
Nhưng phụ thân nàng đã bị chém đầu, xác cũng bị chó hoang ở bãi tha ma gặm nhấm, làm sao có thể nghe thấy lời hối hận của nàng.
Sau ngày đó, Thẩm Vi Lan dọn vào sống ở viện nhỏ để dưỡng thương. Mẫu thân đã cử người chăm sóc nàng ta cẩn thận.
Mẫu thân quản lý nội trạch, sắp xếp ổn thỏa cho ca cơ, và nhận nàng ta làm thiếp cho phụ thân.
Mẫu thân thường xuyên qua lại với Chu phu nhân, họ là những tri kỷ nhiều năm.
Mẫu thân ban đầu không có gì để dựa vào, tình cảnh đáng thương là con bài duy nhất giúp người lật ngược tình thế.
Mẫu thân đã lợi dụng sự nhân hậu của Chu phu nhân. Đó là thứ duy nhất người có thể bám víu trong lúc nguy nan.
Mẫu thân thường nói rằng mẫu thân không phải là người tốt, mẫu thân cũng có mặt tối và độc ác của mình. Nhưng ta biết, người làm tất cả chỉ vì ta.
Chu phu nhân nói với mẫu thân rằng.
Sau khi phụ thân của Thẩm Vi Lan qua đời, phụ thân ta không còn ai kiềm chế, đã mua một căn nhà bên ngoài và nuôi mấy ả thiếp do người khác tặng.
"Khi phụ thân của Thẩm Vi Lan còn sống, ông ấy đã kiềm chế phu quân ngươi rất nhiều. Giờ ông ấy qua đời, phu quân ngươi không còn ai khiến hắn sợ hãi nữa, đã có phần điên loạn rồi."
Mẫu thân gật đầu, cảm ơn rồi quay người đi chợ, mua rất nhiều sách y học mang về nhà.
Dù phụ thân có nuôi những ả thiếp bên ngoài, nhưng phần lớn thời gian ông vẫn ở nhà, sủng ái tiểu thiếp mới được nâng lên.
Ông trở nên thích nói chuyện với mẫu thân, nhưng mẫu thân chỉ thờ ơ. Ta hỏi mẫu thân tại sao không để ý đến phụ thân, mẫu thân cười nhẹ, nói.
"Nghe nói thiếp của một đồng liêu của phụ thân con đã chạy trốn trong đêm, mang theo hết tiền bạc khi biết tin phu quân bị tịch thu gia sản.
Trên đường đi đày, chỉ có thê tử tào khang cùng chung hoạn nạn từ thôn làng đi ra.
Phụ thân con đang cảm thấy thương xót bản thân, đừng để ý đến ông ấy."
Tể tướng dẫn dắt phụ thân vào trung tâm quyền lực của quan trường. Phụ thân bắt đầu tranh quyền đoạt lợi, ông hầu như không ở nhà, nhưng ngày nào cũng gửi thư cho mẫu thân.
Đang là thời điểm thăng quan tiến chức, ông cần rất nhiều thành tích chính trị để tự nâng cao vị thế của mình.
Vì hạ mình đoạt chồng, danh tiếng của Thẩm Vi Lan bị ảnh hưởng rất nhiều. Những người bạn cũ của nàng, giờ đây đều cảm thấy nhục nhã khi giao du với nàng.
Trong những tháng ngày buồn chán nơi khuê phòng, khi mang thai suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, người ở bên cạnh Thẩm Vi Lan nhiều nhất lại chính là mẫu thân.
Thẩm Vi Lan đề phòng mẫu thân có mưu đồ gì đó, không tin tưởng người. Sau đó, mẫu thân mỗi ngày đều đến chăm sóc nàng ta, nấu canh cho nàng ta, trò chuyện với nàng ta. Đối đãi với nàng ta như bảo bối quý giá.
Nhưng Thẩm Vi Lan không cảm kích, nhiều lần dùng lời lẽ cay nghiệt để sỉ nhục mẫu thân. Ta hỏi mẫu thân:
"Vì sao mẫu thân lại làm như vậy? Mẫu thân không ghét Thẩm Vi Lan sao?"
Mẫu thân lắc đầu thở dài:
"Nếu không phải nàng ta mù quáng nhìn trúng phụ thân con thì mẹ con chúng ta làm sao có thể sống trong căn nhà lớn như thế này, có được cuộc sống như hiện nay.
Nàng ta tính khí kiêu ngạo, không chịu được khó khăn. Phụ thân con thường xuyên không có nhà, nàng ta tâm trạng không yên, tính tình nóng nảy, nếu ảnh hưởng đến đứa bé thì sao?
Nếu đứa trẻ này là con trai, chức quan của phụ thân con sẽ càng vững chắc. Con giờ cũng đã lớn, nên học cách tự lo cho cuộc sống của mình."
Ngày Thẩm Vi Lan sinh con, phụ thân được phái đi cứu trợ thiên tai, không kịp trở về.
Nàng ta vì thai lớn khó sinh, suýt nữa mất mạng. Mẫu thân đã chạy đôn đáo khắp nơi, còn tự mình ở lại bên cạnh chăm sóc nàng ta. May mắn thay, cả mẹ và con đều bình an.
Tể tướng biết tin rất vui mừng, gửi rất nhiều quà tặng. Phụ thân cũng vui mừng không kém.
Thẩm Vi Lan mải mê với phụ thân, việc chăm sóc đứa bé liền giao hết cho mẫu thân.
Khi phụ thân đến, mẫu thân đang bế đứa bé đọc "Tống từ" để ru ngủ. Phụ thân bật cười:
"Nó làm sao mà hiểu được?"
Trước đây, khi phụ thân và mẫu thân còn ân ái, phụ thân thường dạy mẫu thân đọc chữ, đọc từ để tăng thêm tình cảm.
Mẫu thân cười nói:
"Đọc chơi thôi mà."
Sau một thời gian dưỡng bệnh, mẫu thân không còn làm việc thêu thùa kiếm sống nữa. Cuộc sống nhẹ nhàng hơn, mẫu thân có thêm thời gian chăm sóc bản thân, trông trẻ ra nhiều.
Trong phủ của phụ thân không có thông phòng, chỉ có mẫu thân và Thẩm Vi Lan.
Thẩm Vi Lan vừa mới sinh con, không thể đồng phòng. Trừ hai ngày đầu phụ thân ở bên cạnh Thẩm Vi Lan. Sau đó ông đều nghỉ tại viện của mẫu thân.
Mẫu thân có thai, Thẩm Vi Lan tức giận đến mức muốn động thủ với mẫu thân, nhưng bị mụ mụ bên cạnh ngăn lại.
Vài tháng sau, mẫu thân sinh hạ một bé trai, Thẩm Vi Lan gần như phát điên.
Mẫu thân đã uống thuốc, khiến chảy máu không ngừng, từ đó không thể đồng phòng nữa. Lúc đó Thẩm Vi Lan mới chịu dừng lại.
Khi ấy, phụ thân đã là quan tứ phẩm, nhưng ông vẫn không ngừng nỗ lực để thăng tiến.
Lúc đó ta còn nhỏ, không biết mẫu thân đã làm gì để ta có cuộc sống đầy đủ, thậm chí được vào nữ học để học hành. Ta chỉ biết rằng, ta chưa bao giờ thiếu thốn về ăn mặc hay nơi ở.
Đến khi ta nhận ra, ta đã trở thành một nữ nhân tài danh được nhiều người ca ngợi.
Khi phụ thân vào trung khu, Tể tướng đã đến tuổi về hưu. Phụ thân của Chu phu nhân sắp kế nhiệm vị trí của ông. Tể tướng sắp mất quyền lực.
Cũng từ đó, những buổi tiệc của phụ thân lại nhiều lên, trên người phụ thân liên tục có mùi son phấn của phụ nữ. Thẩm Vi Lan bắt đầu thường xuyên cãi vã với ông.
Nhưng phụ thân giờ đã không còn là tiểu quan mới vào kinh thành như trước nữa. Giờ đây, phụ thân đã là Tham tri chính sự, làm sao ông có thể cúi đầu trước Thẩm Vi Lan được.
Họ cãi nhau hết lần này đến lần khác. Ban đầu, Thẩm Vi Lan còn bỏ về nhà mẹ đẻ, phụ thân còn đi đón nàng. Nhưng nhiều lần như vậy, phụ thân không đi nữa. Ngược lại Tể tướng phải khuyên Thẩm Vi Lan trở về.
Chỉ mất tám năm, từ đôi phu thê ân ái họ đã trở thành một cặp đôi oan gia.
Và trong suốt tám năm đó, Thẩm Vi Lan không chăm sóc con cái, mà đều là do mẫu thân ta chăm sóc.
Năm Cảnh Hòa thứ sáu, Tể tướng về hưu, không còn có thể hỗ trợ cho con đường quan lộ của phụ thân. Cha của Chu phu nhân thay thế vị trí Tể tướng.
Ngay sau đó, một vụ cáo mật bất ngờ đã khiến phụ thân của Thẩm Vi Lan bị tống giam. Người đứng sau dàn xếp chính là phụ thân ta.
Phụ thân nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với gia đình Thẩm, tìm một phe mới, phụ thân của Thẩm Vi Lan chính là vật tế đầu tiên cho sự chuyển phe của phụ thân.
Bị tống vào ngục, rồi bị xử trảm. Một đời kiêu hùng. Cuối cùng chỉ vì một mảnh giấy lệnh xử tử mà bị chém đầu tại chợ Cải Thị Khẩu.
Mọi người đều biết rõ đây là do phụ thân ta gây ra, nhưng không ai dám nói thêm lời nào.
Phụ thân thăng quan tiến chức. Ai sau lưng cũng bảo ông tàn nhẫn, nhưng trước mặt lại khom lưng cúi đầu mà tâng bốc.
Lần này, trong yến tiệc, phụ thân lần đầu tiên nhận ca cơ do người khác tặng và còn mang về nhà. Thẩm Vi Lan như phát điên, chất vấn phụ thân ngay trước cửa nhưng bị phụ thân đá một cú vào ngực, khiến nàng nôn ra máu.
"Ta đã nhịn ngươi quá lâu rồi!"
Thẩm Vi Lan lớn tiếng nguyền rủa phụ thân là kẻ lòng lang dạ sói, là loài cầm thú. Phụ thân giận dữ viết ngay một tờ hưu thư, nhưng cuối cùng cũng không hưu được. Mẫu thân ngăn cản phụ thân.
"Phụ thân nàng ấy là ân sư của chàng, cũng là nhạc phụ của chàng, đã giúp đỡ chàng trong nhiều năm. Ông ấy đã chết, nếu lúc này chàng hưu ái nữ của ông ấy, sẽ bị người đời coi thường."
Mẫu thân vốn luôn dịu dàng nhẫn nhịn, luôn chiều theo ý phụ thân. Bao năm qua, đây là lần đầu tiên mẫu thân trái ý ông. Mẫu thân ôm lấy Thẩm Vi Lan vào lòng, như gà mẹ bảo vệ con.
"Nàng ấy cũng là thê tử của chàng, chàng từng yêu thương nàng ấy."
Phụ thân không biết nghĩ đến điều gì, phất tay áo bỏ đi.
Thẩm Vi Lan lao tới, nắm chặt lấy gấu quần của phụ thân.
"Bạch Nhược Sinh, chàng có bao giờ yêu ta không?"
Phụ thân lạnh lùng đá tay Thẩm Vi Lan ra:
"Không có."
Thẩm Vi Lan khóc đến tan nát cõi lòng trong vòng tay của mẫu thân. Mẫu thân chỉ nói.
"Đứng dậy đi, phụ thân ngươi đã chết, nhưng con trai ngươi vẫn còn sống."
Thẩm Vi Lan không kìm được nước mắt mà rơi xuống.
"Tại sao phải cứu ta, chẳng phải ngươi nên hận ta sao?"
Mẫu thân thở dài bất lực, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
"Ta chưa bao giờ hận ngươi, thật đấy, ta còn phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, cả đời này ta cũng không thể tỉnh ngộ."
Mẫu thân chỉ vào mắt mình.
"Chúng sẽ bị mù vì thêu thùa quá nhiều. Chính sự xuất hiện của ngươi đã giúp ta tỉnh ngộ.
Hơn nữa, không có ngươi, Bạch Nhược Sinh không thể có được vị trí như ngày hôm nay. Và ta cũng không thể sống tốt như thế này. Tất cả đều nhờ ngươi. Ta không thể hận ngươi.
Trước đây, để nuôi sống cả gia đình, ta phải dậy sớm làm việc quần quật, những ngày đó rất khó khăn.
Nếu bây giờ bảo ta quay lại sống như thế, ta không thể sống nổi. Cuộc sống hiện tại đối với ta là điều ta không dám mơ tới trước đây, có người hầu kẻ hạ, cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay. Ta không có gì để không hài lòng.
Những gì ta có ngày hôm nay đều là nhờ vào sự hy sinh của ngươi. Ta không thể làm được nhiều điều cho ngươi nhưng chỉ cần ta còn sống, ta sẽ để ngươi an hưởng tuổi già trong phủ.
Ta sẽ chăm sóc con ngươi chu đáo. Ta sẽ nhận nó làm dưỡng tử của ta. Ta sẽ đối xử tốt với nó."
Mẫu thân nói rất thản nhiên, Thẩm Vi Lan che mặt, nước mắt rơi xuống từng giọt to từ kẽ tay.
"Ta có lỗi với phụ thân, là lỗi của ta! Tất cả đều là lỗi của ta! Là ta hại ông ấy!"
Nàng ta sụp đổ mà khóc lớn.
"Phụ thân, ta không nên gả, ta không nên gả!"
Nhưng phụ thân nàng đã bị chém đầu, xác cũng bị chó hoang ở bãi tha ma gặm nhấm, làm sao có thể nghe thấy lời hối hận của nàng.
Sau ngày đó, Thẩm Vi Lan dọn vào sống ở viện nhỏ để dưỡng thương. Mẫu thân đã cử người chăm sóc nàng ta cẩn thận.
Mẫu thân quản lý nội trạch, sắp xếp ổn thỏa cho ca cơ, và nhận nàng ta làm thiếp cho phụ thân.
Mẫu thân thường xuyên qua lại với Chu phu nhân, họ là những tri kỷ nhiều năm.
Mẫu thân ban đầu không có gì để dựa vào, tình cảnh đáng thương là con bài duy nhất giúp người lật ngược tình thế.
Mẫu thân đã lợi dụng sự nhân hậu của Chu phu nhân. Đó là thứ duy nhất người có thể bám víu trong lúc nguy nan.
Mẫu thân thường nói rằng mẫu thân không phải là người tốt, mẫu thân cũng có mặt tối và độc ác của mình. Nhưng ta biết, người làm tất cả chỉ vì ta.
Chu phu nhân nói với mẫu thân rằng.
Sau khi phụ thân của Thẩm Vi Lan qua đời, phụ thân ta không còn ai kiềm chế, đã mua một căn nhà bên ngoài và nuôi mấy ả thiếp do người khác tặng.
"Khi phụ thân của Thẩm Vi Lan còn sống, ông ấy đã kiềm chế phu quân ngươi rất nhiều. Giờ ông ấy qua đời, phu quân ngươi không còn ai khiến hắn sợ hãi nữa, đã có phần điên loạn rồi."
Mẫu thân gật đầu, cảm ơn rồi quay người đi chợ, mua rất nhiều sách y học mang về nhà.
Dù phụ thân có nuôi những ả thiếp bên ngoài, nhưng phần lớn thời gian ông vẫn ở nhà, sủng ái tiểu thiếp mới được nâng lên.
Ông trở nên thích nói chuyện với mẫu thân, nhưng mẫu thân chỉ thờ ơ. Ta hỏi mẫu thân tại sao không để ý đến phụ thân, mẫu thân cười nhẹ, nói.
"Nghe nói thiếp của một đồng liêu của phụ thân con đã chạy trốn trong đêm, mang theo hết tiền bạc khi biết tin phu quân bị tịch thu gia sản.
Trên đường đi đày, chỉ có thê tử tào khang cùng chung hoạn nạn từ thôn làng đi ra.
Phụ thân con đang cảm thấy thương xót bản thân, đừng để ý đến ông ấy."
Chương 6
Vào đêm sinh thần của mẫu thân, phụ thân mời đầu bếp từ quê nhà đến, chuẩn bị một bàn toàn món ăn quê hương.
Phụ thân lấy ra một hàng búp bê gỗ nhỏ đã khắc sẵn, xếp thành hàng ngay ngắn. Uống rượu xong, ông trở nên như một đứa trẻ.
"Đây là lần đầu tiên ta tổ chức sinh thần cho nàng từ khi chúng ta đến kinh thành."
Gò má ông ửng đỏ, tay chỉ vào những bức tượng gỗ trước mặt.
"Mỗi năm vào ngày sinh thần của nàng, ta đều khắc một bức. Nhưng vì Thẩm Vi Lan, ta không dám tặng nàng. Dao nương, ta có lỗi với nàng, nàng đã chịu thiệt thòi bao nhiêu năm."
Lại một chén rượu nữa, trong mắt phụ thân rưng rưng lệ.
"Dao nương! Chốn quan trường đầy rẫy biến động, ta không có lựa chọn, nàng cũng không có lựa chọn. Ta biết, ta có lỗi với nàng. Ta cũng hiểu rõ, ta thích quyền lực, mỹ nhân, và rượu ngon.
Ta không phải là kẻ sĩ đầy khí khái, ta chỉ là một kẻ tầm thường thích an hưởng."
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên phụ thân thành thật nói với mẫu thân, nhưng ông chỉ nhìn thấu được một nửa.
"Con trai chính thức của ta, chỉ có con của chúng ta. Sau này, gia sản này cũng sẽ thuộc về nó.
Dao nương, những gì ta có thể cho nàng, chỉ là tiền bạc và địa vị mà thôi."
Giữa họ đã không còn tình yêu.
Thiếp của ông cầm đèn lồng đến thăm ông, ánh mắt chứa đầy tình ý. Phụ thân cười lớn, ôm eo thiếp, rồi nói với mẫu thân.
"Dao nương, nàng là thê tử của ta. Các nàng ấy đến chỉ vì lợi ích. Còn nàng, là người duy nhất đã cùng ta trải qua khó khăn."
Phụ thân hôn lên mặt thiếp, khuôn mặt nàng ta lập tức đỏ bừng. Phụ thân chỉ vào nàng ta, hân hoan kể lại với mẫu thân.
"Nàng có nhớ không, trên ngọn đồi sau nhà nàng, chúng ta cùng chăn bò. Khi bò gặm cỏ trên bờ ruộng, chúng ta trốn sau gốc cây, và ta đã hôn nàng như thế này, mặt nàng đỏ hơn mặt nàng ta nhiều."
Mẫu thân cười, lắc đầu.
"Phu quân, ta không nhớ nữa."
Chiếc mặt nạ hiền thục và nhẫn nhịn đã đeo quá lâu, mẫu thân không thể tháo xuống được nữa.
"Nhưng ta nhớ. Trước đây ta không nhớ rõ, không biết có phải do tuổi già, ngược lại lại nhớ về quá khứ."
Phụ thân được thiếp dìu, vừa đi vừa hát khẽ, từ từ đi qua hành lang.
Mẫu thân nhìn những bức tượng gỗ và bàn ăn chưa động đến, không nói một lời.
Đợi lâu sau, khi trăng đã lên cao, mẫu thân cho người dọn dẹp bàn ăn, còn những bức tượng gỗ thì được cất đi.
Mẫu thân nhìn chằm chằm vào chén rượu mà phụ thân đã dùng, một lúc sau bỗng bật cười, trong rượu có thuốc tránh thai. Mẫu thân muốn đảm bảo vị trí của ta và đệ đệ. Mẫu thân biết dù thế nào đêm nay phụ thân cũng sẽ đến đây.
Mẫu thân nắm giữ quyền quản gia, đích thân đưa những ả thiếp ngoài kia về phủ, nâng họ làm thiếp cho phụ thân.
Mẫu thân khéo léo xử lý mọi việc, quản lý gia đình một cách đâu vào đấy. Mẫu thân trở thành một hiền thê được mọi người tán dương.
Năm Cảnh Hòa thứ mười bốn, Hoàng đế băng hà, Tân đế lên ngôi.
Phụ thân thất bại trong cuộc đấu đá giữa các phe phái, nhanh chóng bị phản đòn.
Tân đế muốn lập uy, phụ thân trở thành con gà bị chọn để làm gương.
Nguyên nhân thất bại nằm ở ca cơ mà phụ thân yêu chiều nhất, chính là gian tế do kẻ thù chính trị gửi đến. Phụ thân bị cấm túc trong phủ.
Phụ thân cầm dao nhà bếp, giết hết những ca cơ đã được nâng làm thiếp, chỉ để lại duy nhất người ông yêu nhất.
Khi mẫu thân đến nơi, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi khiến người buồn nôn. Phụ thân nắm lấy mặt nàng ta, nói với mẫu thân.
"Ta không giết nàng ta, nàng biết vì sao không? Vì nàng ta rất giống với nàng khi còn trẻ."
Trong mắt phụ thân lộ ra vẻ hoài niệm.
"Ta đã làm một con chó trong quan trường nhiều năm, khom lưng cúi đầu, làm kẻ thấp hèn.
Ta luôn cẩn trọng, dù ở nhà hay ở triều đình, ta không dám có chút lơ là nào. Ta chỉ là món đồ chơi của cha con nhà họ Thẩm.
Gần đây ta thường mơ, mơ về quá khứ. Nàng ngồi bên ngoài cửa sổ xay đậu phụ, ta ngồi trong nhà ôn bài. Hoa quế lả tả rơi xuống, rơi lên đậu phụ vừa ra lò. Nàng tiếc lắm, cứ nói là bị hỏng.
Dao nương! Nàng nhìn ta đi, ta có phải đã già rồi. Có phải đã không còn như xưa nữa?"
Mẫu thân quay đầu đi, không nói một lời.
"Dao nương, ta sắp chết rồi. Nhưng nếu ta chết, nàng phải làm sao đây?"
Phụ thân không hề biết rằng mẫu thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này từ lâu. Mẫu thân đã mua đất và nhà ở một nơi xa xôi, và còn gửi rất nhiều tiền trong ngân hàng dưới tên người khác.
Phụ thân cũng không biết rằng xưởng thêu do mẫu thân và Chu phu nhân mở hiện đã trở thành nơi được các nữ nhân trong kinh thành ưa chuộng nhất, mỗi tháng lợi nhuận lên đến hàng vạn.
Mẫu thân từ lâu đã chuẩn bị đường lui, thậm chí đã chuẩn bị cả hưu thư. Hơn nữa, có Chu phu nhân ở bên, cho dù phụ thân có chết, cũng không liên lụy đến người.
Mẫu thân đang suy nghĩ, suy nghĩ xem có nên lấy hưu thư ra ngay lúc này hay không. Nhưng với bộ dạng đầy máu của phụ thân lúc này, thực sự không thích hợp để bàn chuyện hưu thư.
Phụ thân thả nữ nhân trong tay ra, sai người chuẩn bị nước tắm, bảo mẫu thân đợi ông trong thư phòng.
Mẫu thân ngồi trên ghế Thái sư trong thư phòng, đùa nghịch với con vẹt trên đó. Khi phụ thân đến, ông lấy ra vài tờ khế ước đặt trước mặt mẫu thân.
"Nếu ta chết, nàng hãy tìm những người ghi trên đây, mỗi người sẽ đưa cho nàng một khoản tiền lớn."
Phụ thân lại lấy ra vài chiếc chìa khóa đưa cho mẫu thân.
"Đây là ngôi nhà ta chuẩn bị cho nàng và các con. Nếu ta gặp chuyện, ngôi nhà này cũng sẽ bị tịch thu."
Mẫu thân không nói một lời, cả đôi phu thê đều không có lòng tin với nhau.
Phụ thân xoay giá sách, kệ sách phía sau mở ra. Một bức tường vàng thỏi lóe sáng đến mức suýt làm chói mắt mẫu thân.
"Đây là những gì ta đã chuẩn bị sẵn cho các người. Một khi đã bước vào con đường làm quan, ta không thể nào đứng ngoài cuộc. Ta đã hưởng thụ đủ những năm qua, thế là đủ rồi.
Những thứ này là dành cho nàng và các con.
Dao nương! Nếu ta chết, nàng cũng phải sống tiếp, tuyệt đối không được tìm đến cái chết. Còn nàng ta, cứ đưa về lại thanh lâu."
Ngay cả lúc này, phụ thân vẫn tin rằng mẫu thân còn yêu ông và sẽ vì cái chết của phụ thân mà đau khổ đến mức tự vẫn theo.
Thật nực cười.
Sáng sớm hôm sau, phụ thân mang theo một cuốn sổ cái vào cung. Trước khi đi, mẫu thân hỏi ông.
"Có bị tịch thu tài sản không?"
Phụ thân lắc đầu.
"Không đâu, có ta lo rồi."
Mẫu thân dường như đã đoán trước điều gì, nước mắt rơi xuống.
"Phu quân, hãy bảo trọng.
Phụ thân cũng đỏ mắt, sau khi quay lưng đi, mẫu thân lau khô nước mắt, lập tức chạy về nhà thu xếp tiền bạc. Chưa kịp thu xếp xong, trong cung đã truyền ra khẩu dụ.
Phụ thân đã tự vẫn.
Hoàng thượng ra lệnh an táng long trọng, không hề đề cập đến tội lỗi của phụ thân khi còn sống.
Chính cuốn sổ cái mà phụ thân giao nộp đã cứu cả gia đình chúng ta. Phụ thân chết một mình, để cả gia đình được sống.
Khi mẫu thân biết tin, người không có nhiều cảm xúc, như thể đã dự liệu trước.
Trong tang lễ của phụ thân, mẫu thân quỳ trên đệm, ném hết những tượng gỗ mà phụ thân tặng vào ngày sinh thần vô chậu đồng đốt vàng mã.
Ta không biết mẫu thân đang nghĩ gì, người rất ít khi chia sẻ với ta những suy nghĩ của mình, nhưng ta biết người yêu ta.
Sau khi tang lễ của phụ thân kết thúc, mẫu thân cho giải tán những người không quan trọng trong phủ.
Phụ thân đã chết, cơn thịnh nộ của Hoàng thượng đã nguôi ngoai, lại nhờ có công khai báo, Hoàng thượng giữ lại phủ đệ và chức quan của ông.
Mẫu thân trở nên ngày càng thoải mái, vô ưu vô lo. Mẫu thân thường xuyên không có ở nhà, cùng Chu phu nhân chơi bài cửu, hoặc cùng nhau đi du ngoạn hồ nước. Mẫu thân rất thích thưởng thức mưa, đặc biệt là tiếng mưa rơi trên lá sen tàn.
Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân không còn bị ràng buộc, sống một cuộc sống tự do hơn.
Vào tiết Thanh minh, khi thắp hương cho phụ thân, mẫu thân lén uống rượu, say rượu rồi đá đổ bài vị của ông. Sau đó, mẫu thân cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng.
Dưới sự giám sát nghiêm khắc của mẫu thân, hai em trai đều đỗ tú tài.
Chuyện hôn sự của ta, mẫu thân đã định xong trước khi phụ thân qua đời nhưng mẫu thân vẫn trì hoãn, không để ta kết hôn. Mãi đến khi hai em trai đã đỗ đạt, mẫu thân mới bắt đầu thương lượng chuyện hôn sự của ta với phủ Hầu gia.
Mẫu thân âu yếm vuốt ve khuôn mặt ta, tay mẫu thân đã mịn màng hơn trước rất nhiều. Người nói với ta.
" Trong lòng hắn có con, chắc chắn sẽ không khó khăn gì đâu. Nếu hắn thay lòng, mẫu thân sẽ đưa con về. "
Ta ôm chầm lấy mẫu thân và hỏi người.
" Mẫu thân, người còn hận phụ thân không? "
Mẫu thân lắc đầu.
" Mẫu thân không nhớ nữa. "
Những chuyện cũ đã trôi theo gió. Người cũ việc xưa đã phai nhạt theo thời gian. Mẫu thân tinh nghịch nháy mắt với ta.
" Hắn có lẽ là một thợ mộc, cái nôi của con khi nhỏ là do hắn tự tay làm. "
Ta hỏi:
" Lúc đó chắc là mẫu thân và phụ thân rất yêu nhau phải không? "
Mẫu thân nhếch môi.
" Ài, lúc đó chưa trải đời, không nhắc nữa, đi chơi bài cửu thôi!
Lại là một ngày vui vẻ!"
END
Phụ thân lấy ra một hàng búp bê gỗ nhỏ đã khắc sẵn, xếp thành hàng ngay ngắn. Uống rượu xong, ông trở nên như một đứa trẻ.
"Đây là lần đầu tiên ta tổ chức sinh thần cho nàng từ khi chúng ta đến kinh thành."
Gò má ông ửng đỏ, tay chỉ vào những bức tượng gỗ trước mặt.
"Mỗi năm vào ngày sinh thần của nàng, ta đều khắc một bức. Nhưng vì Thẩm Vi Lan, ta không dám tặng nàng. Dao nương, ta có lỗi với nàng, nàng đã chịu thiệt thòi bao nhiêu năm."
Lại một chén rượu nữa, trong mắt phụ thân rưng rưng lệ.
"Dao nương! Chốn quan trường đầy rẫy biến động, ta không có lựa chọn, nàng cũng không có lựa chọn. Ta biết, ta có lỗi với nàng. Ta cũng hiểu rõ, ta thích quyền lực, mỹ nhân, và rượu ngon.
Ta không phải là kẻ sĩ đầy khí khái, ta chỉ là một kẻ tầm thường thích an hưởng."
Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên phụ thân thành thật nói với mẫu thân, nhưng ông chỉ nhìn thấu được một nửa.
"Con trai chính thức của ta, chỉ có con của chúng ta. Sau này, gia sản này cũng sẽ thuộc về nó.
Dao nương, những gì ta có thể cho nàng, chỉ là tiền bạc và địa vị mà thôi."
Giữa họ đã không còn tình yêu.
Thiếp của ông cầm đèn lồng đến thăm ông, ánh mắt chứa đầy tình ý. Phụ thân cười lớn, ôm eo thiếp, rồi nói với mẫu thân.
"Dao nương, nàng là thê tử của ta. Các nàng ấy đến chỉ vì lợi ích. Còn nàng, là người duy nhất đã cùng ta trải qua khó khăn."
Phụ thân hôn lên mặt thiếp, khuôn mặt nàng ta lập tức đỏ bừng. Phụ thân chỉ vào nàng ta, hân hoan kể lại với mẫu thân.
"Nàng có nhớ không, trên ngọn đồi sau nhà nàng, chúng ta cùng chăn bò. Khi bò gặm cỏ trên bờ ruộng, chúng ta trốn sau gốc cây, và ta đã hôn nàng như thế này, mặt nàng đỏ hơn mặt nàng ta nhiều."
Mẫu thân cười, lắc đầu.
"Phu quân, ta không nhớ nữa."
Chiếc mặt nạ hiền thục và nhẫn nhịn đã đeo quá lâu, mẫu thân không thể tháo xuống được nữa.
"Nhưng ta nhớ. Trước đây ta không nhớ rõ, không biết có phải do tuổi già, ngược lại lại nhớ về quá khứ."
Phụ thân được thiếp dìu, vừa đi vừa hát khẽ, từ từ đi qua hành lang.
Mẫu thân nhìn những bức tượng gỗ và bàn ăn chưa động đến, không nói một lời.
Đợi lâu sau, khi trăng đã lên cao, mẫu thân cho người dọn dẹp bàn ăn, còn những bức tượng gỗ thì được cất đi.
Mẫu thân nhìn chằm chằm vào chén rượu mà phụ thân đã dùng, một lúc sau bỗng bật cười, trong rượu có thuốc tránh thai. Mẫu thân muốn đảm bảo vị trí của ta và đệ đệ. Mẫu thân biết dù thế nào đêm nay phụ thân cũng sẽ đến đây.
Mẫu thân nắm giữ quyền quản gia, đích thân đưa những ả thiếp ngoài kia về phủ, nâng họ làm thiếp cho phụ thân.
Mẫu thân khéo léo xử lý mọi việc, quản lý gia đình một cách đâu vào đấy. Mẫu thân trở thành một hiền thê được mọi người tán dương.
Năm Cảnh Hòa thứ mười bốn, Hoàng đế băng hà, Tân đế lên ngôi.
Phụ thân thất bại trong cuộc đấu đá giữa các phe phái, nhanh chóng bị phản đòn.
Tân đế muốn lập uy, phụ thân trở thành con gà bị chọn để làm gương.
Nguyên nhân thất bại nằm ở ca cơ mà phụ thân yêu chiều nhất, chính là gian tế do kẻ thù chính trị gửi đến. Phụ thân bị cấm túc trong phủ.
Phụ thân cầm dao nhà bếp, giết hết những ca cơ đã được nâng làm thiếp, chỉ để lại duy nhất người ông yêu nhất.
Khi mẫu thân đến nơi, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi khiến người buồn nôn. Phụ thân nắm lấy mặt nàng ta, nói với mẫu thân.
"Ta không giết nàng ta, nàng biết vì sao không? Vì nàng ta rất giống với nàng khi còn trẻ."
Trong mắt phụ thân lộ ra vẻ hoài niệm.
"Ta đã làm một con chó trong quan trường nhiều năm, khom lưng cúi đầu, làm kẻ thấp hèn.
Ta luôn cẩn trọng, dù ở nhà hay ở triều đình, ta không dám có chút lơ là nào. Ta chỉ là món đồ chơi của cha con nhà họ Thẩm.
Gần đây ta thường mơ, mơ về quá khứ. Nàng ngồi bên ngoài cửa sổ xay đậu phụ, ta ngồi trong nhà ôn bài. Hoa quế lả tả rơi xuống, rơi lên đậu phụ vừa ra lò. Nàng tiếc lắm, cứ nói là bị hỏng.
Dao nương! Nàng nhìn ta đi, ta có phải đã già rồi. Có phải đã không còn như xưa nữa?"
Mẫu thân quay đầu đi, không nói một lời.
"Dao nương, ta sắp chết rồi. Nhưng nếu ta chết, nàng phải làm sao đây?"
Phụ thân không hề biết rằng mẫu thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này từ lâu. Mẫu thân đã mua đất và nhà ở một nơi xa xôi, và còn gửi rất nhiều tiền trong ngân hàng dưới tên người khác.
Phụ thân cũng không biết rằng xưởng thêu do mẫu thân và Chu phu nhân mở hiện đã trở thành nơi được các nữ nhân trong kinh thành ưa chuộng nhất, mỗi tháng lợi nhuận lên đến hàng vạn.
Mẫu thân từ lâu đã chuẩn bị đường lui, thậm chí đã chuẩn bị cả hưu thư. Hơn nữa, có Chu phu nhân ở bên, cho dù phụ thân có chết, cũng không liên lụy đến người.
Mẫu thân đang suy nghĩ, suy nghĩ xem có nên lấy hưu thư ra ngay lúc này hay không. Nhưng với bộ dạng đầy máu của phụ thân lúc này, thực sự không thích hợp để bàn chuyện hưu thư.
Phụ thân thả nữ nhân trong tay ra, sai người chuẩn bị nước tắm, bảo mẫu thân đợi ông trong thư phòng.
Mẫu thân ngồi trên ghế Thái sư trong thư phòng, đùa nghịch với con vẹt trên đó. Khi phụ thân đến, ông lấy ra vài tờ khế ước đặt trước mặt mẫu thân.
"Nếu ta chết, nàng hãy tìm những người ghi trên đây, mỗi người sẽ đưa cho nàng một khoản tiền lớn."
Phụ thân lại lấy ra vài chiếc chìa khóa đưa cho mẫu thân.
"Đây là ngôi nhà ta chuẩn bị cho nàng và các con. Nếu ta gặp chuyện, ngôi nhà này cũng sẽ bị tịch thu."
Mẫu thân không nói một lời, cả đôi phu thê đều không có lòng tin với nhau.
Phụ thân xoay giá sách, kệ sách phía sau mở ra. Một bức tường vàng thỏi lóe sáng đến mức suýt làm chói mắt mẫu thân.
"Đây là những gì ta đã chuẩn bị sẵn cho các người. Một khi đã bước vào con đường làm quan, ta không thể nào đứng ngoài cuộc. Ta đã hưởng thụ đủ những năm qua, thế là đủ rồi.
Những thứ này là dành cho nàng và các con.
Dao nương! Nếu ta chết, nàng cũng phải sống tiếp, tuyệt đối không được tìm đến cái chết. Còn nàng ta, cứ đưa về lại thanh lâu."
Ngay cả lúc này, phụ thân vẫn tin rằng mẫu thân còn yêu ông và sẽ vì cái chết của phụ thân mà đau khổ đến mức tự vẫn theo.
Thật nực cười.
Sáng sớm hôm sau, phụ thân mang theo một cuốn sổ cái vào cung. Trước khi đi, mẫu thân hỏi ông.
"Có bị tịch thu tài sản không?"
Phụ thân lắc đầu.
"Không đâu, có ta lo rồi."
Mẫu thân dường như đã đoán trước điều gì, nước mắt rơi xuống.
"Phu quân, hãy bảo trọng.
Phụ thân cũng đỏ mắt, sau khi quay lưng đi, mẫu thân lau khô nước mắt, lập tức chạy về nhà thu xếp tiền bạc. Chưa kịp thu xếp xong, trong cung đã truyền ra khẩu dụ.
Phụ thân đã tự vẫn.
Hoàng thượng ra lệnh an táng long trọng, không hề đề cập đến tội lỗi của phụ thân khi còn sống.
Chính cuốn sổ cái mà phụ thân giao nộp đã cứu cả gia đình chúng ta. Phụ thân chết một mình, để cả gia đình được sống.
Khi mẫu thân biết tin, người không có nhiều cảm xúc, như thể đã dự liệu trước.
Trong tang lễ của phụ thân, mẫu thân quỳ trên đệm, ném hết những tượng gỗ mà phụ thân tặng vào ngày sinh thần vô chậu đồng đốt vàng mã.
Ta không biết mẫu thân đang nghĩ gì, người rất ít khi chia sẻ với ta những suy nghĩ của mình, nhưng ta biết người yêu ta.
Sau khi tang lễ của phụ thân kết thúc, mẫu thân cho giải tán những người không quan trọng trong phủ.
Phụ thân đã chết, cơn thịnh nộ của Hoàng thượng đã nguôi ngoai, lại nhờ có công khai báo, Hoàng thượng giữ lại phủ đệ và chức quan của ông.
Mẫu thân trở nên ngày càng thoải mái, vô ưu vô lo. Mẫu thân thường xuyên không có ở nhà, cùng Chu phu nhân chơi bài cửu, hoặc cùng nhau đi du ngoạn hồ nước. Mẫu thân rất thích thưởng thức mưa, đặc biệt là tiếng mưa rơi trên lá sen tàn.
Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân không còn bị ràng buộc, sống một cuộc sống tự do hơn.
Vào tiết Thanh minh, khi thắp hương cho phụ thân, mẫu thân lén uống rượu, say rượu rồi đá đổ bài vị của ông. Sau đó, mẫu thân cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng.
Dưới sự giám sát nghiêm khắc của mẫu thân, hai em trai đều đỗ tú tài.
Chuyện hôn sự của ta, mẫu thân đã định xong trước khi phụ thân qua đời nhưng mẫu thân vẫn trì hoãn, không để ta kết hôn. Mãi đến khi hai em trai đã đỗ đạt, mẫu thân mới bắt đầu thương lượng chuyện hôn sự của ta với phủ Hầu gia.
Mẫu thân âu yếm vuốt ve khuôn mặt ta, tay mẫu thân đã mịn màng hơn trước rất nhiều. Người nói với ta.
" Trong lòng hắn có con, chắc chắn sẽ không khó khăn gì đâu. Nếu hắn thay lòng, mẫu thân sẽ đưa con về. "
Ta ôm chầm lấy mẫu thân và hỏi người.
" Mẫu thân, người còn hận phụ thân không? "
Mẫu thân lắc đầu.
" Mẫu thân không nhớ nữa. "
Những chuyện cũ đã trôi theo gió. Người cũ việc xưa đã phai nhạt theo thời gian. Mẫu thân tinh nghịch nháy mắt với ta.
" Hắn có lẽ là một thợ mộc, cái nôi của con khi nhỏ là do hắn tự tay làm. "
Ta hỏi:
" Lúc đó chắc là mẫu thân và phụ thân rất yêu nhau phải không? "
Mẫu thân nhếch môi.
" Ài, lúc đó chưa trải đời, không nhắc nữa, đi chơi bài cửu thôi!
Lại là một ngày vui vẻ!"
END
Last edited by a moderator: