

Mẹ ơi mẹ
* * *
Me ơi mẹ hạnh phúc là gì?
Sao con thấy mẹ cứ mãi nghĩ suy
Bao đêm dài mẹ vẫn năm trằn trọc
Biết bao lần tỉnh giấc giữa đêm?
-
Mẹ ơi mẹ suy nghĩ gì thêm
Mà mái tóc ngả hai màu đen trắng
Khuôn mặt gầy điểm đầy rám nắng
Đôi mắt buồn nhìn đến tận xa xăm
-
Mẹ ơi mẹ biết mấy tháng năm
Đôi vai gầy gánh bao mưa gió
Bàn tay to che đàn con nhỏ
Đầy sẹo hằn và vết châm thâm
-
Mẹ ơi mẹ sao mẹ mãi tảo tần
Bao năm trời vẫn mặc bản thân
Chạy nắng, mưa chạy trời chạy đất
Chạy đến khi đôi chân sần những nốt
-
Mẹ ơi mẹ con biết những hôm
Bưa cơm mẹ vội vàng chẳng nuốt
Tóc rối bù chẳng còn kịp buộc
Nặng gánh chiều cho kịp đường xa
-
Mẹ ơi có những buổi chiều tà
Buông đôi gánh mẹ về khi sẩm tối
Tạy mẹ cầm mấy quả hồng quả ổi
Con cầm mừng chả biết mẹ ra sao
-
Mẹ ơi mẹ ngôi nhà mãi mãi cao
Con của mẹ bất tài mẹ ạ
Giữa bầu trời bao la toàn xa lạ
Bóng hình người rộng lớn biết bao
-
Mẹ ơi mẹ bầu trời đầy những sao
Mẹ còn bao la hơn trời sao ấy
Giưa lòng mẹ ấm êm biêt mấy
Ngủ giấc dài chẳng nghĩ đến ngày mai
-
Mẹ ơi con vỗn dĩ bất tài
Hai mươi năm chưa làm vừa lòng mẹ
Trong mắt mẹ con vẫn như đứa trẻ
Chỉ mong chờ được mẹ chở che
-
Mẹ mẹ ơi thế giới thật nhiều nơi
Nhưng vui nhất vẫn là nhà mẹ ạ
Dù xa vời dù nghèo khó
Con vẫn mong chờ về với mẹ thôi
-
Mẹ ơi thời gian cứ thế trôi
Mẹ đừng già theo tháng năm mẹ ạ
Mẹ đừng buồn phiền thêm mẹ nhá
Về thăm nhà con chỉ muốn mẹ vui
-
Ngôi nhà một mình mẹ tới lui
Con biết mẹ bao đêm không tròn giấc
Con biết mẹ buồn trong những lúc
Mưa gió về lòng mẹ chẳng yên
-
Mẹ à mái tóc cứ bạc thêm
Đôi chân mẹ cũng dần thêm mỏi
Đôi tay gầy đau bao ngày chẳng khỏi
Đêm nằm đấm bóp suốt cả đêm
-
Mẹ ơi thành phố mãi cao lên
Nhưng mà không cao bằng lòng mẹ
Tấm lòng mẹ bao la đến thế
Đi cả đời vẫn chẳng hết công ơn
-
Người ta bảo
Tình mẹ như núi thái sơn
Suốt đời cho con không cần trả
Bởi lòng mẹ vỗn bao la cao cả
Cho con một đời mãi an yên!
* * *
Me ơi mẹ hạnh phúc là gì?
Sao con thấy mẹ cứ mãi nghĩ suy
Bao đêm dài mẹ vẫn năm trằn trọc
Biết bao lần tỉnh giấc giữa đêm?
-
Mẹ ơi mẹ suy nghĩ gì thêm
Mà mái tóc ngả hai màu đen trắng
Khuôn mặt gầy điểm đầy rám nắng
Đôi mắt buồn nhìn đến tận xa xăm
-
Mẹ ơi mẹ biết mấy tháng năm
Đôi vai gầy gánh bao mưa gió
Bàn tay to che đàn con nhỏ
Đầy sẹo hằn và vết châm thâm
-
Mẹ ơi mẹ sao mẹ mãi tảo tần
Bao năm trời vẫn mặc bản thân
Chạy nắng, mưa chạy trời chạy đất
Chạy đến khi đôi chân sần những nốt
-
Mẹ ơi mẹ con biết những hôm
Bưa cơm mẹ vội vàng chẳng nuốt
Tóc rối bù chẳng còn kịp buộc
Nặng gánh chiều cho kịp đường xa
-
Mẹ ơi có những buổi chiều tà
Buông đôi gánh mẹ về khi sẩm tối
Tạy mẹ cầm mấy quả hồng quả ổi
Con cầm mừng chả biết mẹ ra sao
-
Mẹ ơi mẹ ngôi nhà mãi mãi cao
Con của mẹ bất tài mẹ ạ
Giữa bầu trời bao la toàn xa lạ
Bóng hình người rộng lớn biết bao
-
Mẹ ơi mẹ bầu trời đầy những sao
Mẹ còn bao la hơn trời sao ấy
Giưa lòng mẹ ấm êm biêt mấy
Ngủ giấc dài chẳng nghĩ đến ngày mai
-
Mẹ ơi con vỗn dĩ bất tài
Hai mươi năm chưa làm vừa lòng mẹ
Trong mắt mẹ con vẫn như đứa trẻ
Chỉ mong chờ được mẹ chở che
-
Mẹ mẹ ơi thế giới thật nhiều nơi
Nhưng vui nhất vẫn là nhà mẹ ạ
Dù xa vời dù nghèo khó
Con vẫn mong chờ về với mẹ thôi
-
Mẹ ơi thời gian cứ thế trôi
Mẹ đừng già theo tháng năm mẹ ạ
Mẹ đừng buồn phiền thêm mẹ nhá
Về thăm nhà con chỉ muốn mẹ vui
-
Ngôi nhà một mình mẹ tới lui
Con biết mẹ bao đêm không tròn giấc
Con biết mẹ buồn trong những lúc
Mưa gió về lòng mẹ chẳng yên
-
Mẹ à mái tóc cứ bạc thêm
Đôi chân mẹ cũng dần thêm mỏi
Đôi tay gầy đau bao ngày chẳng khỏi
Đêm nằm đấm bóp suốt cả đêm
-
Mẹ ơi thành phố mãi cao lên
Nhưng mà không cao bằng lòng mẹ
Tấm lòng mẹ bao la đến thế
Đi cả đời vẫn chẳng hết công ơn
-
Người ta bảo
Tình mẹ như núi thái sơn
Suốt đời cho con không cần trả
Bởi lòng mẹ vỗn bao la cao cả
Cho con một đời mãi an yên!