Bài viết: 22 



Máu và hoa
Tác giả: Võ Duy Ngà
Thể thơ: Thơ năm chữ
***
Chúng tôi vào rừng sớm
Nắng chưa chạm tới vai
Mồ hôi hòa bùn đỏ
Thuốc súng ngấm vào gai.
*
Trên lưng không chỉ súng
Còn bóng dáng mẹ già
Tiếng con thơ reo gọi
Lời hẹn ngày về xa.
*
Bàn tay chai sẻ nửa
Miếng bánh cuối cho nhau
Tấm lưng che mưa đạn
Giữ bạn khỏi ngã nhàu.
*
Giữa tiếng bom rền nổ
Một nụ cười lóe lên
Trên môi nhuộm màu máu
Rồi khép mắt bình yên.
*
Máu thấm vào lòng đất
Hoa rừng trắng nở ra
Đẹp đến đau lòng quá
Như người đã đi qua.
* * *
Tác giả: Võ Duy Ngà
Thể thơ: Thơ năm chữ
***
Chúng tôi vào rừng sớm
Nắng chưa chạm tới vai
Mồ hôi hòa bùn đỏ
Thuốc súng ngấm vào gai.
*
Trên lưng không chỉ súng
Còn bóng dáng mẹ già
Tiếng con thơ reo gọi
Lời hẹn ngày về xa.
*
Bàn tay chai sẻ nửa
Miếng bánh cuối cho nhau
Tấm lưng che mưa đạn
Giữ bạn khỏi ngã nhàu.
*
Giữa tiếng bom rền nổ
Một nụ cười lóe lên
Trên môi nhuộm màu máu
Rồi khép mắt bình yên.
*
Máu thấm vào lòng đất
Hoa rừng trắng nở ra
Đẹp đến đau lòng quá
Như người đã đi qua.
* * *
Máu nhuộm đỏ từng trang sử và giữa tro tàn vẫn mọc lên hoa - những cánh mong manh và kiêu hãnh, chắt chiu từ hi sinh và nước mắt. Hoa nở trên vết thương của đất, như lời nhắc rằng cái đẹp đôi khi phải trả giá bằng máu người. Khi đã quên lịch sử thì phải dùng máu để học lại, từng đồng bào Việt Nam luôn phải khắc sâu chân lý này trong tim để mãi không quên.