Trọng Sinh Mặt Trăng Máu - Quỳnh Tương Ngọc Lộ

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Quỳnh Tương Ngọc Lộ, 6 Tháng hai 2025.

  1. Chương 10: Trở về tìm mẹ​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu tôi có em gái như Thanh Ngọc thì tốt biết mấy. Em ấy đáng yêu, dịu dàng, lại rất biết cách chăm sóc người khác. Chỉ tiếc Thanh Ngọc lại là em gái của tên mặt lạnh kia!"

    Hằng than thở với Hùng bằng giọng chua loè loét, vừa ao ước, vừa ghen tị. Sao Hải lại may mắn có người em gái trí kỷ như vậy, còn cậu thì không? Có em gái chắc hẳn sẽ rất vui.

    Hằng thở dài ngao ngán. Đúng là đời không như mơ. Chỉ trách trong nhà chỉ có mỗi mình cậu.

    Từ nhỏ, cậu đã ao ước có em gái. Nhưng đau khổ nỗi là bạn hàng xóm của cậu suốt ngày khoe khoang về cô em gái của hắn, khiến ao ước đó ngày càng cháy bỏng. Rồi một ngày, bạn hàng xóm kia "mách nước" cho Hằng.

    Quả nhiên, không có cái ngu nào bằng nghe lời xui dại của bạn. Hằng khi đó bỏ bữa, làm loạn, đòi bố phải "kiếm" cho cậu một cô em gái bằng được. Nếu không, cậu sẽ "chân thành gởi đề nghiệm túc" với mẹ, bảo mẹ đi kiếm bố khác.

    Và sau đó..

    À, không có "sau đó" nữa. Cậu bị bố đánh cho mông nở hoa. Từ đó trở đi, Hằng không bao giờ muốn có em gái nữa.

    Nhưng không có em gái thì có người yêu cũng được. Khổ nỗi là đến giờ cậu vẫn độc thân, ba mươi năm chẳng có ma nào thương. Cứ thế này, cậu sẽ độc thân cả đời mất!

    Bất thình lình, một ý tưởng loé lên trong đầu. Đôi mắt Hằng lập tức sáng rực.

    "Này Hùng, cậu nghĩ tôi với Thanh Ngọc thế nào? Liệu có khả năng không?"

    Hùng vốn đang giả câm điếc để tránh bị quấy rầy, nghe đến đó thì sặc nước bọt, nước mắt nước mũi đều chảy ra.

    "Cậu sao vậy? Đang yên đang lành sao lại ho?"

    Hằng vừa vỗ lưng bạn mình vừa hỏi.

    Cuối cùng, khi đã hít thở bình thường, Hùng nghiêm túc đánh giá Hằng từ trên xuống dưới.

    "Thế nào?" Hằng háo hức.

    Hùng lạnh lùng phán một câu xanh rờn:

    "Đi ngủ để mơ đi."

    "Tại sao?"

    Hằng rất muốn biết lý do. Chẳng lẽ anh có điểm nào không tốt sao? Anh chỉ hơi lớn tuổi một chút, nói nhiều một chút, không lãng mạn bằng người khác, nhưng ngoài những điều đó ra thì đâu có gì tệ.

    "Cậu có thể đánh thắng cả một trung đội không?"

    "Đương nhiên là không rồi. Cả trung đội có bao nhiêu người cậu không biết sao? Làm sao tôi có thể đánh lại từng đó người chứ? Chỉ cần họ cùng nhau đè tôi xuống một cái, đảm bảo tôi sẽ bị ép thành con mực khô luôn."

    "Vậy cậu có thể đánh thắng Hải không?"

    Hùng hỏi tiếp.

    "Không. Ai mà chẳng biết thực lực của cậu ta mạnh nhất toàn Sư đoàn. Một mình đánh năm người là chuyện bình thường. Mà cậu hỏi cái này làm gì?"

    "Tất nhiên là để cậu tỉnh mộng rồi. Nếu cậu đủ can đảm thì cứ đi theo đuổi em ấy, chỉ sợ.."

    Hùng bỏ dở câu nói, nhìn Hằng chằm chằm một lúc lâu, tay làm động tác cắt ngang cổ.

    Hành động đó khiến Hằng không khỏi rùng mình. Cậu cảm thấy Hùng có gì đó rất kỳ lạ, ánh mắt anh ta nhìn cậu đầy trìu mến đến mức nổi cả da gà.

    Nhận ra mình vừa nói một câu hết sức ngu ngốc, Hằng cố gượng cười, mặt hơi co rúm lại:

    "Ha ha, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi. Thanh Ngọc mà đứng cạnh tôi thì chẳng khác gì bông hoa nhài cắm bãi phân trâu cả. Ha ha."

    Hùng không nói gì, chỉ liếc Hằng một cái rồi tiếp tục bước đi.

    Chờ đến khi Hùng đi xa, Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, miệng lẩm bẩm: "May mà mình nhanh trí ứng biến, nếu không thì tiêu đời rồi."

    Suýt chút nữa cậu quên mất Hùng là một trong những fan cuồng của Thanh Ngọc. Ai mà chẳng biết Thanh Ngọc là "cô em gái quốc dân" trong lòng mọi người ở Sư đoàn. Mấy tân binh mới vào thậm chí còn coi em ấy như nữ thần nữa kìa.

    Lá gan của cậu cũng to lắm! Nếu để đám "sứ giả hộ hoa" kia biết, chẳng khác nào tự ngược đãi bản thân. Tất cả bọn họ đều xem Thanh Ngọc là em gái ruột. Ai trong đơn vị dám có ý đồ với em ấy đều bị dạy dỗ ra trò. Thậm chí hội anh trai còn có cả khẩu hiệu: "Kiên quyết bảo vệ đóa hoa của đơn vị khỏi tay lâm tặc."

    Đám "anh trai hờ" đã bá đạo như vậy, thì anh trai ruột tất nhiên chỉ có hơn chứ không kém. Có lần, Thanh Ngọc đến đơn vị thăm Hải. Lúc đó, cậu ta đang huấn luyện binh sĩ. Vừa thấy Thanh Ngọc, đám tân binh mắt sáng rực, huýt sáo, gọi như vượn hú. Hằng vẫn còn nhớ vẻ mặt của Hải khi đó -mặt đen hơn cả đáy nồi!

    Kết quả là sau khi Thanh Ngọc về, Hải liền mở một khóa huấn luyện địa ngục. Đám tân binh khổ sở đến mức kêu trời kêu đất, chân tay rã rời, không còn sức mà đi lại. Những lần sau, khi Thanh Ngọc đến, mọi người chỉ dám lén nhìn một chút, chẳng ai dám ho he câu nào.

    Chưa hết, lúc Thanh Ngọc mới nhập học, vô số nam sinh theo đuổi em ấy. Nhưng mấy người đó đều chỉ kiên trì được vài ngày là rút lui. Nếu không phải bị Hải dọa cho sợ chạy mất dép, thì cũng bị Trần Anh Vũ chỉnh đến mức thê thảm. Có hai "hung thần" như vậy trấn giữ, Hằng âm thầm thắp một nén nhang cho bất kỳ ai dám có ý định theo đuổi em ấy.

    Hằng cảm thấy hôm nay mình đã ăn phải gan hùm mật gấu mới dám có suy nghĩ ngông cuồng như vậy. Chỉ mong Hùng nể tình đồng chí bao năm mà không tố cáo cậu.

    Nghĩ vậy, Hằng vội vàng chạy theo Hùng, khoác vai anh một cách đầy giả tạo, nở một nụ cười gượng gạo đến mức không thể giả hơn được nữa:

    "Hùng ơi!"

    Nghe Hằng gọi, Hùng nổi hết cả da gà, hất tay cậu ra đầy ghét bỏ. Trong lòng thầm mắng: "Tên này thật phiền! Không hiểu sao mình lại chịu đựng được hắn lâu như vậy?"

    "Này, cậu có thấy không khí trong đơn vị có gì đó rất khác thường không?"

    Nhìn từng đoàn xe ra vào tấp nập, Hằng tò mò hỏi. Vẻ mặt trêu chọc vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc của một quân nhân thực thụ.

    Không chỉ Hằng, Hùng cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng và khẩn trương. Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì?

    "Để ý nhiều làm gì, cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được."

    Hằng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu. Cường độ huấn luyện mấy ngày nay lại tăng lên, cậu phải chuẩn bị thật tốt. Nếu không, đám tân binh chắc chắn sẽ không theo kịp tiến độ.

    Đã gần hai giờ chiều, Thanh Ngọc vẫn chưa ăn trưa. Giờ phút này, lòng cô nóng như lửa đốt, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.

    Theo tính toán của Thanh Ngọc, muộn nhất là mười một giờ mẹ cô sẽ đến, nhưng bây giờ đã hai giờ, cô vẫn chưa gặp được mẹ. Thanh Ngọc đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng mẹ cô đều không nghe máy. Ngay cả người đi đón mẹ cũng không liên lạc được.

    Cô lo lắng đến mức bồn chồn không yên, sợ mẹ gặp chuyện chẳng lành. Đang không biết phải làm sao thì Hải trở về. Như bắt được cọng rơm cứu mạng, Thanh Ngọc lập tức chạy đến túm chặt tay anh trai, gấp gáp hỏi:

    "Anh! Em gọi điện cho mẹ mà không được, anh có tin tức gì chưa?"

    Hải lắc đầu. Anh cũng vì không nhận được tin của mẹ nên mới vội trở về nhà. Anh sợ em gái sẽ hành động liều lĩnh.

    "Một tiếng trước, toàn bộ hệ thống điện thoại trên cả nước đều bị mất sóng, không thể liên lạc được. Anh định về thành phố D tìm mẹ. Em ở nhà đợi anh."

    Nghe Hải nói vậy, Thanh Ngọc lập tức phản đối, ra sức ngăn cản anh. Làm vậy quá nguy hiểm!

    "Không được. Tay anh đang bị thương, lái xe không tiện. Hơn nữa, ở đây còn nhiều việc anh cần xử lý. Để em về đón mẹ cho."

    "Nhưng mà.."

    "Anh yên tâm, từ thành phố H đến thành phố D chỉ mất hai tiếng lái xe. Em đón mẹ xong sẽ lập tức quay về. Anh cũng biết năng lực của em mà."

    Thanh Ngọc gấp gáp nói, sợ anh trai sẽ không đồng ý. Cô nhớ lại giấc mơ về ngày tận thế. Khi đó, anh trai bị thương nặng trên đường về đón mẹ. Cô nhất định phải ngăn chặn chuyện đó xảy ra.

    Nhìn vào ánh mắt kiên định của em gái, cuối cùng Hải cũng gật đầu. Anh tin với thực lực của Thanh Ngọc, người bình thường không thể làm tổn thương cô được. Hơn nữa, cho dù trời có sập xuống, vẫn còn có anh chống đỡ, phải không?
     
    Hạt đậu xanhchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2025
  2. Chương 11: Tai nạn liên hoàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói là làm, Thanh Ngọc lập tức chuẩn bị vài bộ quần áo thể thao, hai chiếc áo phao phòng khi thời tiết trở lạnh. Cô còn sắp xếp đầy một ba lô đồ ăn, nước uống cùng một số vật dụng cá nhân. Tuy còn bốn ngày nữa mới đến mạt thế, thời gian di chuyển cũng không quá dài, nhưng Thanh Ngọc vẫn muốn chuẩn bị nhiều hơn một chút để đề phòng bất trắc.

    Nhớ cẩn thận đấy, khi nào điện thoại có sóng phải lập tức gọi cho anh, biết chưa?

    Thanh Ngọc đáp: "Vâng ạ."

    Dù Thanh Ngọc đã đảm bảo với anh sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm, bản thân của em ấy cũng học võ từ nhỏ nhưng Hải vẫn rất lo lắng cho em gái của mình.

    "Thanh Ngọc, em cầm lấy đi."

    Hải suy nghĩ một lúc, rồi từ trong ngăn bàn làm việc lấy ra một khẩu súng đưa cho em gái. Dù biết làm vậy là không đúng, cũng hiểu rõ Thanh Ngọc có khả năng tự bảo vệ bản thân, nhưng anh vẫn không yên tâm. Có khẩu súng này, ít nhất cô có thể đối phó trong trường hợp gặp nguy hiểm.

    Đây là khẩu súng K-14 do Việt Nam sản xuất, bên trong có 13 viên đạn. Thanh Ngọc không lạ gì khẩu súng này vì cô đã từng thử qua. Cô biết bắn súng, thậm chí còn bắn rất tốt.

    Nhìn chằm chằm vào khẩu súng rồi lại ngước lên nhìn anh trai, Thanh Ngọc im lặng một lúc rồi nhận lấy. Cô hiểu rõ những gì anh muốn nói.

    "Em đi đây. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, dưỡng thương thật tốt. Em nhất định sẽ đón mẹ trở về."

    Giọng nói kiên định của Thanh Ngọc vang lên. Sau đó, cô đứng thẳng tắp, giơ tay chào theo tư thế quân đội với Hải. Cô nhất định sẽ tìm được mẹ, nhất định sẽ bảo vệ gia đình mình.

    "Được!"

    Hải đứng lặng, nhìn theo chiếc xe của em gái khuất dần, hòa vào dòng người đông đúc. Mạt thế ngày càng đến gần, anh phải đẩy nhanh tiến độ công việc.

    Chiếc xe lao vút trên đường, rất nhanh Thanh Ngọc đã vào đường cao tốc. Cô không khỏi cảm thán quyết định mua chiếc Jeep Wrangler quả thực quá đúng đắn. Ngoại trừ việc hơi tốn xăng, thì chiếc xe này vô cùng hữu dụng.

    Ban đầu, cô chỉ thấy nó trông thật ngầu nên mới mua, không ngờ lại vô tình chọn được một "bảo bối". Chiếc Jeep này chắc chắn hơn nhiều so với các loại xe thông thường, lại được lắp kính chống đạn, có thể dùng để tông hoặc cán nát zombie. Gầm xe cao, có thể di chuyển dễ dàng trên nhiều địa hình.

    Sau hơn một giờ lái xe, Thanh Ngọc cuối cùng cũng đến thành phố D. Tuy nhiên, nơi mẹ cô ở lại là một huyện nhỏ, cách trung tâm gần mười cây số. Cô phải đi thêm khoảng nửa tiếng nữa mới đến nơi.

    Phía trước là một trạm xăng, nhìn đồng hồ nhiên liệu gần cạn, Thanh Ngọc quyết định dừng xe để đổ đầy xăng.

    Trong cốp xe của Thanh Ngọc có hai thùng xăng dự trữ, nhưng cô vẫn muốn tích trữ thêm một ít để phòng trường hợp khẩn cấp. Dù sao xăng cũng là thứ quý giá. Chỉ tiếc là cô không thể mua với số lượng lớn, chuyện này đành phải trông chờ vào anh trai vậy.

    "Này, anh biết tin gì chưa? Ở cao tốc Long Thành vừa xảy ra tai nạn liên hoàn, tắc đường cả chục cây số. Tôi bị kẹt trong đó hơn tám tiếng mới thoát ra được."

    Một tài xế phía trước hạ cửa kính xe, trò chuyện với nhân viên trạm xăng trong lúc đợi đổ đầy bình.

    Người nhân viên nghe vậy gật đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Tôi cũng vừa xem tin tức sáng nay. Lúc xảy ra tai nạn, nhiều xe không kịp phanh đã đâm sầm vào nhau, thật thảm khốc. Nghe nói có nhiều người chết lắm."

    "Tôi ở tít phía sau nên không biết rõ chính xác, nhưng lúc đi qua thấy mấy chiếc xe đã nát bươm, máu chảy đầy đường, tiếng xe cứu thương inh ỏi. Trên lề đường, tôi thậm chí còn thấy cả một hàng chục người nằm bất động, mấy người đắp chung một cái chiếu. Nhìn thương tâm lắm."

    Bác tài xế thở dài. Làm nghề này bao năm, bác đã chứng kiến không ít vụ tai nạn giao thông, nhưng chưa lần nào thảm khốc như lần này. Nghĩ đến mà vẫn thấy rùng mình. Nhưng biết sao được, tất cả cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Có lẽ vài năm nữa, khi cuộc sống khá giả hơn, bác sẽ bỏ nghề.

    Bình xăng đã đầy, bác tài xế thanh toán rồi rời đi.

    Thanh Ngọc tiến lên đổ đầy bình xe mình. Cô đã nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện giữa bác tài và nhân viên trạm xăng. Một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. Nếu mẹ cô cũng đi qua cao tốc Long Thành thì sao? Có thể nào mẹ đã gặp tai nạn hoặc đang bị kẹt trên đường?

    Nhưng ngay sau đó, cô lập tức phủ định suy nghĩ này. Thời gian hoàn toàn không trùng khớp. Khi cô gọi điện cho mẹ lúc tám giờ sáng, mẹ vẫn còn ở nhà. Trong khi đó, vụ tai nạn xảy ra từ hai tiếng trước, nên khả năng này không thể xảy ra.

    Rời khỏi trạm xăng, Thanh Ngọc tiếp tục lên đường. Mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả không gian, khiến cảnh vật xung quanh như khoác lên mình một lớp áo rực rỡ.


    Khung cảnh bên đường yên bình đến lạ. Bầu trời xanh trong, những áng mây trắng lững lờ trôi, những cánh diều vi vu trong gió. Xa xa, tiếng chim hót ríu rít hòa cùng hương lúa chín thoang thoảng trong không khí. Tất cả vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp, tràn đầy sức sống. Thanh Ngọc không khỏi cảm thán. Nhưng mạt thế sắp đến rồi. Liệu sau này cô còn có cơ hội ngắm nhìn cảnh sắc này thêm một lần nào nữa không?

    Khi trời đã chập choạng tối, Thanh Ngọc cuối cùng cũng về đến nhà.

    Vẫn là khung cảnh quen thuộc - căn nhà màu xanh cùng giàn hồng leo nở rộ, rực rỡ cả một góc tường.

    Nhìn thấy nó, Thanh Ngọc lại nhớ về những gì xảy ra trong giấc mơ. Khi mạt thế ập đến, cô và anh trai chỉ kịp gọi cho mẹ một cuộc điện thoại, dặn mẹ ở trong nhà chờ hai anh em về. Nhưng sau đó, họ mất liên lạc. Suốt ba tháng ròng rã chiến đấu với vô số zombie, đến khi trở về, ngôi nhà chỉ còn lại một đống hoang tàn. Giàn hồng đã khô héo từ lâu, còn mẹ thì bặt vô âm tín. Ba năm sau, họ vẫn không tìm được tin tức của mẹ. Cho đến tận lúc cô chết đi, cô vẫn chưa thể gặp lại mẹ lần nào.

    Nghĩ đến đây, Thanh Ngọc không thể kìm nén nữa, nước mắt tuôn trào.

    Có lẽ khi ở bên anh trai, cô luôn cố gắng mạnh mẽ để không làm anh lo lắng. Nhưng khi trở về nhà, đối diện với ký ức đau buồn, cô không thể kiên cường thêm nữa.

    Khóc một lúc, Thanh Ngọc cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cúi xuống, cô lật tảng đá cạnh gốc hồng leo. Quả nhiên, bên dưới là một chùm chìa khóa. Thanh Ngọc lấy chìa khóa mở cổng bước vào nhà.

    Sau khi ba mất, mẹ đưa hai anh em cô về quê sinh sống. Những ngày đầu, gia đình cô chìm trong đau thương, mọi thứ trở nên vô cùng khó khăn. Nhưng vì tương lai của con cái, mẹ cô gánh vác mọi thứ, vừa làm cha vừa làm mẹ.

    Vài năm sau, khi anh trai cô thi đỗ vào trường Quân đội, tình hình gia đình dần ổn định. Mẹ dùng số tiền tiết kiệm mua một trang trại nhỏ để trồng rau sạch và chăn nuôi. Khi cô học cấp 3, mẹ cô đã có đủ vốn mở một siêu thị nhỏ, trở thành đầu mối cung cấp thực phẩm sạch cho các nhà hàng và siêu thị lớn, kinh tế gia đình ngày càng khá giả.

    Trong nhà vắng lặng, hành lý của mẹ cũng không còn. Có lẽ sau khi nhận được điện thoại của cô, mẹ đã lập tức lên đường. Nhưng tại sao đến giờ mẹ vẫn chưa đến nơi?


    "Ai ở trong nhà đấy?"

    Tiếng nói bất chợt vang lên từ cửa chính. Thanh Ngọc giật mình quay lại, ngay lập tức nhận ra gương mặt quen thuộc. Cô vội trả lời:

    "Bác Tâm, là cháu, Thanh Ngọc đây ạ."

    Bác Tâm là hàng xóm lâu năm của gia đình cô, lúc nào cũng thân thiện và nhiệt tình. Bác và mẹ cô bằng tuổi, quan hệ vô cùng thân thiết.

    "Thanh Ngọc đấy à? Lâu lắm rồi bác mới gặp cháu! Không phải cháu nhờ người đón mẹ lên chỗ anh em cháu ở mấy hôm sao? Sáng nay mẹ cháu vừa đi rồi, sao bây giờ cháu lại về? Mẹ cháu đâu?"


    Thấy thái độ niềm nở của bác, Thanh Ngọc cũng không giấu diếm: "Cháu đợi mẹ cả buổi sáng mà không thấy, gọi điện cũng không liên lạc được, nên cháu về nhà xem sao ạ."

    "Sao lại thế được nhỉ? À, phải rồi! Vừa nãy điện thoại có sóng lại rồi, cháu thử gọi cho mẹ xem."

    Lời bác vừa dứt, chuông điện thoại bất chợt reo lên. Đúng là trùng hợp!

    Nhìn thấy số anh trai gọi đến, Thanh Ngọc vội vàng bắt máy.

    "Thanh Ngọc, mẹ đã đến nơi an toàn rồi. Trên đường đi xe của mẹ gặp chút sự cố, nhưng giờ không sao nữa. Ngày mai em lập tức quay lại đi, bên ngoài rất nguy hiểm!"

    Thanh Ngọc vội trả lời anh trai: "Vâng, em biết rồi ạ."

    Bác Tâm nghe xong cuộc nói chuyện cũng thở phào nhẹ nhõm, bác rất lo lắng cho người bạn hàng xóm lâu năm của mình. Thấy trời đã muộn, bác cũng chuẩn bị về nấu bữa tối.

    "À đúng rồi, mẹ cháu trước khi đi có gửi Trân Châu bên nhà bác. Nếu cháu không vội thì qua đón nó về đi, cả ngày nay nó chưa chịu ăn gì cả." Bác Tâm gọi với lại

    "Dạ, giờ cháu sẽ sang đón nó ngay ạ."
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...