Ngôn Tình Mặt Nạ Tình Yêu - Shuuyafc

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi shuuyafc, 4 Tháng năm 2018.

  1. shuuyafc

    Bài viết:
    167
    Chương 20: Gây hấn.

    Bấm vào để xem truyện
    Thi xong có một tuần để sửa bài thi. Tuần ấy, Trác Nhã không đến trường. Mọi người trong lớp lấy làm lạ, nhưng nghe giáo viên gọi báo là anh Trác Nhã xin nghỉ với lý do riêng, tạm thời chưa thể nói rõ.

    Một tuần không gặp Trác Nhã, Như Uyên và Hồng Ngọc có chút nhớ cô. Cả hai ngồi trong lớp than thở. Có bạn học nghe thấy, đặt ra nghi vấn:

    - Tớ thấy năm nay Trác Nhã nghỉ hơi nhiều vì bị bệnh. Xem chừng cậu ấy không khỏe như chúng ta nghĩ, có khi nào lần này nghỉ cũng vì bị bệnh không?

    - Bị bệnh? - Như Uyên và Hồng Ngọc nhìn nhau. Nghe cũng có lý lắm nhưng nghỉ hẳn một tuần, nếu bệnh cũng là bệnh nặng.

    - Nếu các cậu lo lắng, tan học chúng ta ghé qua nhà cậu ấy xem thử. - Lớp trưởng nâng kính đề nghị.

    - Được đó, cậu ấy có cho chúng ta địa chỉ nhà mà. - Hồng Ngọc giơ tay hưởng ứng.

    Có vài bạn nữa cũng nhanh chóng đồng ý với ý kiến này.

    Thật ra, một tuần này Trác Nhã nghĩ để bay sang Pháp làm bài kiểm tra năng lực sẵn tiện thăm ba mẹ Long Tường bên ấy. Kết quả kiểm tra của cô rất tốt, nhờ Long Tường, cô còn có cơ hội tiếp xúc với giáo sư mà Long Tường thuyết phục để đề cử cô. Đối với môi trường sống tương lai, Trác Nhã cảm thấy khá hài lòng. Có lẽ, đây là một nơi khởi đầu tốt.

    Trên hành lang trong bệnh viện thành phố, Trác Quân vừa đi vừa nghe điện thoại. Trác Nhã vừa về đã gọi điện cho anh, tâm trạng vui vẻ hơn không ít. Trác Quân cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá, chỉ mới mấy ngày đã thay đổi tâm trạng của em gái anh, sau này chuyển sang đó, cuộc sống chắc chắn còn tốt hơn. Anh đã nói mà, tránh xa tên nhóc nhà giàu kia thì chuyện gì cũng tốt. Dặn dò em gái vài câu, Trác Quân cúp máy, tâm trạng buồn bực vì phải trực cũng biến mất.

    Đột nhiên, có một y tá dáng vẻ hốt hoảng chạy tới tìm anh, gấp gáp nói:

    - Bác sĩ Quân, mau mau cứu người!

    - Cứu người?

    - Máu... máu chảy nhiều lắm! - Nữ y tá hoảng sợ, nói năng lộn xộn.

    - Bình tĩnh, đưa tôi đến đó! - Trác Quân nói.

    Thật không biết xảy ra chuyện gì, anh chỉ vừa ra ngoài nói chuyện điện thoại thôi mà. Cứ tưởng sẽ trải qua ca trực một cách bình yên chứ. Còn mười phút nữa là hết ca trực rồi... thật tình.

    Chạy đến phòng khám của mình, Trác Quân thấy bên trong là hai người đàn ông mặc âu phục. Người mặc âu phục màu nâu đứng cạnh giường bệnh, luống cuống nhìn vết máu chảy trên tay người đàn ông mặc âu phục đen.

    - Sếp, là tôi không bảo vệ anh chu đáo! Thật xin lỗi.

    - Không phải lỗi của cậu! - Người đàn ông mặc âu phục đen khoát tay. Rõ ràng trên tay máu chảy đầm đìa thế kia mà mặt anh ta không biến sắc, tư thế hiên ngang, đĩnh đạc, mang phong phạm của một cấp trên uy quyền.

    Trác Quân tiến vào, đánh giá bệnh nhân của mình. Dung mạo anh tuấn, trang phục đắc tiền, vừa nhìn là biết người có thế có quyền. Có điều, cái gương mặt này anh đã thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?

    - Xin chào, tôi là bác sĩ! - Trác Quân qua loa giới thiệu.

    Trác Quân nhanh nhẹn xử lý máu trên cánh tay, nhìn rõ miệng vết thương. Vết thương thật sự không quá nặng, y tá kia là thực tập sinh, có lẽ bị gương mặt lạnh của bệnh nhân này dọa nên mới hốt hoảng như thế.

    Người đàn ông thấy có người xử lý vết thương, không còn lo lắng nữa, bắt đầu bàn chuyện khác với trợ lý của mình.

    - Cậu liên lạc với bên đồn cảnh sát, xem họ điều tra đến đâu rồi!

    - Vâng! - Cậu trợ lý nghe lệnh, bước ra ngoài, vừa đi vừa lầm bầm. - Thật không biết ai không có mắt lại dám đả thương chủ tịch của Lôi thị...

    Trác Quân đang chú tâm xử lý vết thương, nghe thế, một tia sáng xẹt qua đầu. Chủ tịch của Lôi thị, nói ra không phải là anh của thằng nhóc đáng ghét kia sao?

    Lôi Nhật Dương cảm thấy bác sĩ chữa trị cho mình có điểm lạ. Đang khâu vết thương đột nhiên dừng lại. Sau đó, bàn tay kia đột nhiên kéo chặt chỉ, khiến anh đau nhức đến mức vẻ điềm tĩnh bị phá vỡ.

    Trác Quân ngẩng đầu lên, nở nụ cười vô tội xin lỗi:

    - Xin lỗi, tôi lỡ tay...

    Nói là lỡ tay mà phạm hết lần này đến lần khác, lúc băng vết thương lại cũng cố tình khiến anh đau đến trắng bệch mặt. Là một tay tinh anh, có kinh nghiệm quan sát sắc mặt người khác, Lôi Nhật Dương chẳng lẽ không nhận ra người này cố ý. Khuôn mặt tươi cười vô tội nhưng đôi mắt lại lóe sát ý. Cắn răng chịu đựng qua ca chữa trị đau đớn nhất trong đời, Nhật Dương âm thầm ghi nhớ biểu hiện khác thường của vị bác sĩ này.

    - Vết thương của anh đã xử lý xong, nhớ đừng để chạm nước. Xin phép, tôi ra ngoài một chút!

    Trác Quân phủi phủi quần áo ra ngoài. Đóng cửa lại, đôi mắt anh lóe lên tia vui sướng vì trả thù xong.

    - Cũng không thể trách mình ra tay ác, cái gọi là em làm anh trả... đều do anh ta là anh trai của tên khốn kia thôi!

    Nhật Dương đứng sau cửa, vừa vặn nghe rõ, thậm chí còn nghe thấy tiếng huýt sáo của vị bác sĩ kia. Người kia tâm trạng rất tốt. Nghe ra, thằng em của anh lại gây chuyện gì nữa rồi. Nhìn nhìn cánh tay bị thương, Nhật Dương thầm nghĩ phải về giáo huấn nó một trận.

    Trác Quân không hay mình đã một mũi tên trúng hai đích.

    Lúc anh tan ca cũng đã tám giờ. Dù cái bụng đói meo cũng không làm giảm tâm trạng vui vẻ của Trác Quân. Đẩy cửa nhà ra, Trác Quân vui vẻ thông báo:

    - Trác Nhã, anh trai đã báo thù cho em rồi!

    - Anh hai, anh về rồi! - Trác Nhã mỉm cười nói. - Hôm nay, bạn em đến chơi.

    Trác Quân chú ý tới tình cảnh trong nhà. Trong phòng khách có tới năm sáu cô cậu học sinh vây quanh Long Tường, hào hứng xem cậu diễn trò. Thấy anh, mấy cô cậu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chào:

    - Chúng em chào anh!

    Trác Quân phất nhẹ tay, khôi phục tư thái của một người anh uy nghiêm, nói:

    - Chào các em! Chơi tự nhiên.

    Sau đó bước qua phòng khác, về phòng thay đồ. Trác Nhã đặt khay bánh xuống bàn, lập tức bị các bạn nữ lôi kéo hỏi:

    - Trác Nhã, đó là anh trai cậu sao? Đẹp trai quá!

    - Tớ nghe người ta còn là bác sĩ!

    - Này quá ưu tú rồi!

    - Trác Nhã, anh cậu còn độc thân không?

    Bao nhiêu câu hỏi liên tiếp ập đến, Trác Nhã cũng bất đắc dĩ đáp mấy lời. Long Tường ngồi cùng hai bạn nam trong nhóm, bĩu môi nói:

    - Con gái đúng là dễ đổi thay!

    Sau khi bàn tính với nhau, những người muốn tới thăm Trác Nhã về nhà tắm rửa, hẹn nhau sáu giờ đến nhà Trác Nhã. Đến nơi, họ chờ hơn mười lăm phút Trác Nhã mới về vì cô mới vừa xuống máy bay.

    Các bạn đến thăm, Trác Nhã rất kinh hỉ. Mời bọn họ vào nhà, Trác Nhã phải đi tắm rửa thay đồ, để cho Long Tường tiếp bọn họ. Sau đó, vì cả nhóm đến mang theo chút đồ ăn, Trác Nhã làm thêm mấy món, mọi người cùng ăn tối với nhau. Mọi người hỏi thăm cô rất nhiều, lo lắng cô bệnh nặng. Trác Nhã nghe thấy mà ấm hết cả lòng, nghĩ đến sắp phải xa họ, lập tức luyến tiếc không thôi.

    Nhìn lên đồng hồ đã tám giờ mấy, bọn họ lục tục ra về. Trước khi đi, Hồng Ngọc nắm tay Trác Nhã hỏi:

    - Cậu thật sự phải qua Pháp sao? Không thể ở lại với bọn mình thêm một năm sao?

    - Này, Hồng Ngọc! - Như Uyên vỗ tay cô. - Du học là chuyện tốt. Trác Nhã, bọn tớ ủng hộ cậu.

    - Cảm ơn các cậu!

    - Tuần sau còn mấy ngày học nữa, cậu nhớ phải đến lớp đấy! - Lớp trưởng nói.

    - Tớ biết mà. Tớ sẽ không bỏ lỡ mấy ngày còn lại đâu! - Trác Nhã cười nói.

    Tiễn bọn họ ra về, Trác Nhã đứng ngây người trước cửa. Long Tường đứng đằng sau lưng Trác Nhã, khẽ hỏi:

    - Cậu hối hận sao?

    Trác Nhã hiểu cậu đang hỏi hối hận về chuyện gì, cô lắc đầu đáp:

    - Không đâu. Chỉ là... tớ chưa từng nghĩ đến, việc tớ rời đi sẽ khiến nhiều người luyến tiếc như vậy.

    Trước đây, chưa có bao giờ Trác Nhã nghĩ đến, một ngày nào đó mình chuyển đi, sẽ có bạn bè níu kéo, sẽ có người nhớ thương. Cảnh tượng đó, Trác Nhã thật không tưởng tượng ra nổi, nhưng hôm nay, cô đã thấy tận mắt. Không phải ai cũng xấu, không phải bạn học nào cũng ích kỉ như cô nghĩ.

    - Nhã, tớ mình vì cậu chuyển đến nơi này, mừng vì cậu có được những người bạn tốt như thế.

    - Ừm. - Trác Nhã khẽ đáp.

    Ông trời rất công bằng. Tước đi của bạn một thứ sẽ tặng cho bạn một thứ khác để bù đắp. Có lẽ, ông ấy tước đi mối tình đầu đời sâu sắc của cô nhưng lại cho cô biết được tình bạn đẹp đẽ đến mức nào.

    Trác Quân tắm rửa xong, thấy mọi người đều đã về hết, liền hỏi:

    - Về hết rồi sao? Sao không giữ lại chơi thêm chút nữa!

    - Cũng khá muộn rồi mà! Anh đói chưa, em hâm lại đồ ăn cho.

    - Anh đói sắp chết rồi đó!

    Long Tường khẽ siết chặt tay nhìn anh em bọn họ vui vẻ cười đùa. Rõ ràng mang danh bạn thân của Trác Nhã bao nhiêu năm, cậu lại không làm được việc tên bạn trai cũ đáng ghét của Trác Nhã làm. Có thể, cậu ta đã làm tổn thương Trác Nhã nhưng ngược lại nhờ cậu ta, Trác Nhã mới thay đổi. Sau này, gặp cậu ta, cậu nên cho sắc mặt tốt một chút.

    Thứ hai đầu tuần, Trác Nhã quay lại trường. Mấy ngày học còn lại cũng chỉ học cho đủ buổi, sẵn tiện tổng kết lại điểm thi. Tin tức cô chuẩn bị du học cũng được giáo viên công bố cho lớp trong buổi sinh hoạt cuối cùng của năm. Ngày hôm đó, Trác Nhã ngâm chìm trong lời chia tay cảm động của các bạn.

    Lúc đến hội học sinh, cô cũng báo cho mọi người biết. Hội trưởng tiếc nuối nói:

    - Ai, anh còn tính đề bạt em làm hội trưởng tiếp theo, giờ anh biết tìm ai đây?

    - Có người giỏi hơn em mà!

    - Em cũng tham gia kì thi tốt nghiệp với bọn chị đúng không? Cần ôn tập gì, cứ hỏi chị. - Hội phó thân thiện, quan tâm nói.

    - Vâng.

    Nhóm Nhật Đông vừa chơi xong một trận bóng rổ, đeo túi đồ trên vai tính đi đâu đó ăn. Một người bạn trong nhóm vừa đi vừa dẫn bóng. Đến khi bàn đến chỗ ăn, cậu ta lơ đễnh để quả bóng rơi khỏi tay, lăn đi chỗ khác.

    - Bóng lăn mất rồi kìa! - Một người nhắc nhở.

    - A. - Cậu ta lúc này mới chú ý đến.

    Quả bóng lăn đến chân của Trác Nhã đang đi cùng người của hội học sinh ra về. Cô nhặt quả bóng lên, nhìn một vòng.

    - Trác Nhã! Bóng của tớ! - Cậu bạn giơ tay lên hô.

    Trác Nhã nháy mắt nhìn thấy sắc mặt không tốt của Nhật Đông đằng sau, vội vàng chuyển tầm mắt, bước tới đưa bóng cho cậu bạn kia:

    - Của cậu!

    - Cảm ơn. - Cậu bạn ngượng ngùng nói.

    - Cậu đó, vừa nghe đến ăn là nhao lên! Cũng may còn có mĩ nhân nhặt bóng cho! - Một người trêu chọc.

    - Có giỏi thì cậu cũng làm rơi bóng đi!

    Sau chuyện của Nhật Đông, nhóm bạn vẫn lúng túng khi nói chuyện với cô nhưng sau khi nghe được lời Trác Nhã nhờ Chu Lâm nói, bọn họ cũng thoải mái hơn, vì ngại Nhật Đông nên không tìm cô nói chuyện riêng.

    - Các em cũng đang tính tìm quán nào ăn sao? Chúng ta đi cùng đi. - Hội trường thân thiện mời.

    - Cái này... - Cả bọn chần chừ.

    - Ăn cái gì chứ! Chúng ta về! - Nhật Đông bỗng nhiên khó chịu nói.

    - Nhật Đông! - Chu Lâm kêu cậu.

    Sắc mặt vui vẻ của hội trường trở nên cứng ngắc.

    - Cậu sao vậy? Tự dưng gắt lên thế! - Chu Lâm huých tay Nhật Đông nói.

    - Tớ không muốn ăn cùng họ! - Nhật Đông hất hàm nói. Ánh mắt chán ghét lướt qua Trác Nhã.

    Trác Nhã nhạy cảm bắt được ánh mắt đó. Vì sự có mặt của cô sao... Trác Nhã thấy bầu không khí trở nên nặng nề, chủ động tươi cười phá tan:

    - Chắc Nhật Đông đang không vui. Thôi, chúng ta đừng quấy rầy bọn họ nữa.

    - Nhật Đông không đi chúng tớ đi với mọi người! - Chu Lâm chủ động nói.

    - A, đúng đó. Bọn tớ tính đến quán lẩu cay lần trước chúng ta ăn! Đừng để ý Nhật Đông, cậu ta đang nóng trong người đó thôi! - Những người khác phụ họa.

    - Các cậu! - Nhật Đông tức giận gắt lên.

    Cậu chưa kịp phát hỏa mắng đám bạn phản bội thì hội phó lên tiếng:

    - Không được đâu! Trác Nhã không ăn cay được!

    - Sao? Nhưng lần trước cậu ấy còn theo Nhật Đông đi ăn cùng bọn em mà...

    - Thật sao Trác Nhã? Không phải em không ăn cay được sao? - Hội phó ngạc nhiên hỏi.

    - Em... - Trác Nhã nhìn Nhật Đông, cô không thể đứng trước mặt cậu thừa nhận.

    Nhật Đông đột nhiên tiến sát lại Trác Nhã, trừng mắt hỏi:

    - Cô không ăn cay được!

    Trác Nhã sợ hãi lùi lại. Ánh mắt của Nhật Đông giống như đang rất giận dữ.

    - Trả lời tôi!

    Trác Nhã mím môi gật đầu. Đã chia tay rồi, cô không còn lý do gì để giấu cậu nữa.

    Nhật Đông nghe xong, bật cười lớn.

    - Nhật Đông...

    - Ha ha ha, các cậu nghe rồi chứ! Cô ta không ăn cay được.

    - Nhật Đông! - Chu Lâm cầm cánh tay cậu. Nụ cười của Nhật Đông thật khó nghe, giống như đang giễu cợt người khác.

    - Chu Lâm, cậu nói cô ta thanh thuần? Hết sở thích âm nhạc lại đến sở thích ăn uống... Trên đời này làm gì có ai lại có sở thích giống như 100% như thế. Rõ ràng cô ta đã cho người điều tra tôi, còn trước mắt tôi đóng vai người tâm hợp ý đầu... Tính kế rõ ràng đến vậy mà tôi không nhận ra! Có thể giả vờ thích những thứ mình ghét, đóng đạt đến mức tôi không nhận ra đó là miễn cưỡng luôn. Vậy cậu nói xem, tôi có thể tin cô ta không đẩy An Vy không? Các cậu còn đi biện hộ cho cô ta. Áy náy? Phải ở bên một người giả dối suốt một năm như thế, tôi mới là người chịu thiệt thòi.

    Nói xong, cậu nhìn Trác Nhã với ánh mắt khinh thường và căm giận.

    - Nhật Đông, cậu nói sai rồi! - Hội trường lên tiếng.

    - Tôi nói sai gì chứ? Có thể các anh cũng bị vẻ mặt ngây thơ của cô ta lừa, không biết đằng sau vẻ mặt này che giấu biểu cảm gì đâu.

    Hội trưởng còn tính nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt tự cho mình phát hiện ra mọi thứ của Nhật Đông cộng thêm biểu cảm nạn nhân bị lừa dối, anh lắc đầu nói:

    - Có nói với cậu cũng vô ích. Trác Nhã, chúng ta đi thôi. Em đúng là mắt mù mới nhìn trúng kẻ ngu ngốc như cậu ta.

    Những lời nói của Nhật Đông ban nãy chẳng khác nào sỉ nhục tình cảm của cô. Che giấu khuôn mặt bị tổn thương, Trác Nhã theo chân hội học sinh rời đi.

    Bọn họ đi khuất, Chu Lâm buông tay Nhật Đông nói:

    - Nhật Đông, cậu không hiểu hay cố tình hiểu lầm tình cảm của Trác Nhã?

    - Hiểu lầm cái gì chứ! - Nhật Đông quay ngoắt đầu nói.

    - Cậu sẽ hối hận, tớ nói thật đấy! - Chu Lâm nói.

    - Nhật Đông, hôm nay, cậu thật sự quá đáng! - Những người bạn khác đi lướt qua cậu, thất vọng nói.

    Nhật Đông đứng giữa sân trường một mình, tức giận siết lấy dây đeo túi.
     
  2. shuuyafc

    Bài viết:
    167
    Chương 21: Mù quáng.

    Bấm vào để xem truyện
    Về nhà, Trác Nhã còn nhớ như in ánh mắt và lời nói của Nhật Đông lúc ra về. Lúc mới vừa chia tay, hai người còn tốt, chưa đến nỗi nhìn nhau thấy khó chịu như bây giờ. Thế mà giờ, Nhật Đông lại nhìn cô như một kẻ dối trá, phản bội, lời nói chà đạp tình cảm của cô. Yêu một người là sai sao? Vì yêu mà cố gắng thích những thứ mà người ấy thích là sai ư? Trác Nhã thật sự rất thất vọng. Trước kia, Nhật Đông trong mắt cô tốt đẹp cỡ nào thì sự tốt đẹp đó đang dần dần vỡ vụn. Đó là người mà cô thích sao?

    Bản thân Nhật Đông cũng không biết mình bị gì nữa. Kể từ khi chạm mặt với Long Tường, biết được mối quan hệ giữa cậu và Trác Nhã, Nhật Đông rất khó chịu. Đã thế, bạn bè thân thiết ai cũng đứng về phía Trác Nhã, trách ngược lại cậu. Không chỉ vậy, không biết anh trai cậu từ đâu biết được mối quan hệ trước kia của hai người, trở về giáo huấn cậu một trận, một hai ép buộc cậu ra nước ngoài, không cho cậu ở trong nước vui chơi gây họa. Bị áp lực từ những người thân quanh mình, Nhật Đông đã mang sẵn buồn bực, lúc trước vì trách lầm Trác Nhã mà áy náy, nay thấy vì cô mà bị các bạn xa lánh, anh trai trách mắng, Long Tường khiêu khích, trong lòng bỗng bùng lên ngọn lửa giận dữ với Trác Nhã.

    Về chuyện của An Vy, bạn thân ai cũng không tin Trác Nhã đẩy An Vy xuống bể bơi, nghe bọn họ nói nhiều như thế, Nhật Đông cũng sinh ra nghi hoặc thế nhưng nghi ngờ mới vừa nổi lên lại biết được, trước kia, trước mặt mình cô cũng giả vờ, vì tiếp cận cậu mà điều tra sở thích của cậu, ra vẻ thích những thứ mình ghét. Nhật Đông cảm thấy mình bị cô đùa giỡn, ngỡ mình biết rõ về cô, hóa ra lại chỉ biết những thứ giả dối được cô dựng lên. Bây giờ, nghe đến ai nói Trác Nhã thật sự thích mình, Nhật Đông chỉ muốn bật cười lớn. Trác Nhã thích cậu? Có phải sự thật hay không còn chưa biết rõ.

    Cho dù không thích cách cư xử của Nhật Đông, thân là bạn, nhóm Chu Lâm cũng không đành giận cậu quá lâu. Qua hai, ba ngày bọn họ lại chơi cùng nhau như thường, ai nấy đều tránh nhắc đến chuyện trước kia. Để ăn mừng được nghỉ hè, cả nhóm rủ nhau đến quán lẩu mà Nhật Đông thích ăn mừng, trước khi đi, cả nhóm đã quyết định chỉ có bọn họ, không có ai khác. Ai ngờ tới, Nhật Đông lại rủ An Vy đến cùng, khiến bầu không khí thoải mái ban đầu trở nên gượng gạo. Trong nhóm, ai cũng nhìn rõ An Vy không thích Nhật Đông nhưng vẫn đeo bám cậu, hảo cảm của họ dành cho An Vy không có, trước đây cũng không ít lần nói cho Nhật Đông biết nhưng cậu không nghe, còn vì thế tức giận với họ, toàn tâm toàn ý bảo vệ An Vy. Vì xuất hiện một An Vy như thế nên họ càng yêu quý Trác Nhã, một cô gái thật lòng yêu Nhật Đông lại bị cậu mắt mù mà tổn thương.

    Bước vào trong quán, An Vy lập tức nhận ra sự xuất hiện của mình không được mọi người chào đón. Cô nhỏ giọng nói với Nhật Đông:

    - Có vẻ mọi người không thích tớ.

    - Không đâu. Bọn họ lúc nào cũng thế, cậu đừng bận tâm. - Nhật Đông cười nói với cô.

    Miễn cưỡng chào hỏi An Vy, nhóm Chu Lâm không còn sôi nổi như ban đầu, chăm chú ăn. Nhật Đông thấy bọn họ như thế cảm thấy áy náy với An Vy, càng thêm săn sóc cô. Với bầu không khí đó, An Vy ăn vài miếng rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Cô đi rồi, Nhật Đông cất tiếng trách nhóm bạn:

    - Các cậu làm cái gì vậy?

    - Bọn tớ làm cái gì? Bọn tớ không thích cô ta còn phải tươi cười săn sóc như cậu sao? - Chu Lâm mỉa mai.

    - An Vy có gì không tốt! Trước đây các cậu chào đón Trác Nhã thế nào giờ chào đón An Vy như thế!

    - Trác Nhã và cô ta là hai loại người khác nhau. Nhật Đông, cậu không thấy bản chất thật của An Vy sao? Cô ta không thích cậu, còn không chịu nói rõ! Rốt cuộc là ai đùa bỡn cậu, cậu không thấy sao? - Một người bạn khác không nhịn được nói tiếp.

    Nhật Đông nhíu mày, đập bàn nói:

    - Các cậu đừng nói xấu An Vy nữa! Tớ quen cô ấy từ nhỏ, An Vy thế nào chẳng lẽ tớ không biết. Còn Trác Nhã, chia tay tớ mấy ngày đã có người mới, nghe đâu là từ nước ngoài về. Có khi trước đó hẹn hò với tớ cũng chỉ là giải sầu thôi. - Nhật Đông nhếch miệng cười mỉa.

    - Nhật Đông bọn tớ thích không phải kẻ cố chấp không chịu hiểu như cậu. - Chu Lâm nói xong cũng đứng lên.

    - Cậu đi đâu?

    - Nhà vệ sinh! - Chu Lâm lạnh lùng trả lời.

    - Muốn làm bạn tốt thật khó! - Những người khác cảm thán.

    An Vy ra khỏi nhà vệ sinh thì bị Chu Lâm chặn lại, cô cảnh giác nhìn cậu:

    - Cậu muốn gì?

    - Đến chừng nào thì cô chịu dừng? - Chu Lâm nhướng mày hỏi.

    - Dừng... dừng cái gì chứ!

    - An Vy, cô không thích Nhật Đông. Đã không thích thì làm ơn nói rõ cho cậu ấy biết! Đừng lợi dụng cậu ấy! Trước đây cô đâu phải kẻ ti tiện như vậy?

    An Vy mím môi, đôi mắt đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn Chu Lâm:

    - Cậu nói tôi ti tiện? Chu Lâm, cậu thì biết gì chứ? Nếu không có Nhật Đông làm chỗ dựa thì tôi chẳng có gì cả! Đến cả cơ hội sống cũng không có... cậu biết không!

    Chu Lâm ngạc nhiên mở to mắt:

    - Cô... vẫn chưa điều trị?

    - Điều trị? Cậu sẽ bỏ ra một số tiền lớn để cứu một thứ đồ vô dụng sao?

    Bầu không khí giữa hai người lâm vào trầm mặc. Mãi một lúc, Chu Lâm mới cất tiếng:

    - Nói rõ cho Nhật Đông hiểu, cậu ấy sẽ giúp cô. Đừng để cậu ấy hiểu lầm tình cảm của mình nữa! Chẳng lẽ cô không thấy, vì bảo vệ hình tượng đẹp đẽ của cô, cậu ấy đẩy mọi cái xấu lên người khác sao? Nhật Đông không thích cô, thứ tình cảm cậu ấy dành cho cô, không phải tình cảm nam nữ. Là một người bạn, tôi chỉ muốn thấy Nhật Đông hạnh phúc.

    Nói xong, cậu quay đầu toan bỏ đi. An Vy níu áo cậu lại, nhỏ giọng hỏi:

    - Không phải cậu thích Trác Nhã sao?

    - Tôi thích cô ấy nhưng... người cô ấy thích không phải là tôi. Giữa chúng tôi, cùng lắm cũng chỉ có thể làm bạn.

    Chu Lâm giật áo khỏi tay An Vy, tiếp tục đi tiếp.

    - Đã vậy... sao cậu còn bảo vệ cô ấy?

    Nhật Đông lái xe đưa An Vy về, trên xe, cô hỏi cậu:

    - Nhật Đông... về Trác Nhã ấy...

    - Đừng nhắc đến tên cô ta trước mặt tớ. Rốt cuộc cô ta thần thông quảng đại đến mức nào mà cô thể khiến bọn họ đều nói tốt như vậy chứ!

    - Trác Nhã... thật sự là một cô gái tốt mà... - An Vy nhỏ giọng nói.

    - Đến cả cậu cũng nói như thế? An Vy, cô ta suýt hại chết cậu đó! - Nhật Đông nheo mắt nhìn cô.

    An Vy im lặng, không nói gì về chuyện đó. Cô chuyển đề tài:

    - Nhật Đông, lúc hẹn hò với Trác Nhã, cậu có chút nào... thích cậu ấy không?

    - Thích... thích Trác Nhã? - Nhật Đông giật nảy.

    - Phải. Có không?

    - Không có!

    Câu trả lời dứt khoát lại mang ngữ điệu nặng nề. Chính Nhật Đông cũng không hay, khi trả lời câu hỏi này, cậu đã vô thức cường điệu đáp án, ánh mắt trốn tránh nhìn đi chỗ khác và trái tim đập nhanh lên.

    - Vậy sao... tớ hiểu rồi! - An Vy cười nhẹ nói.

    Cô mím môi, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt lại. Nhật Đông, cho tớ thêm một chút thời gian nữa thôi.

    Cùng lúc đó, Trác Nhã ăn bữa tiệc chia tay với cả lớp. Mấy ngày sau đó, cô bắt tay vào việc ôn tập cho kì thi tốt nghiệp cùng các anh chị mười năm. Kì thi năm nay diễn ra sớm hơn mọi năm, thời gian ôn tập khá gấp rút.
     
  3. shuuyafc

    Bài viết:
    167
    Chương 22: Chăm sóc.

    Bấm vào để xem truyện
    Kì thi tốt nghiệp kết thúc vào đầu tháng sáu. Phải đến cuối tháng mới biết được kết quả nhưng Trác Nhã phải chuyển đến Pháp sớm để chuẩn bị cho cuộc sống mới. Trong khoảng thời gian đó, Trác Quân cũng tranh thủ hoàn tất thủ tục chuyển công tác.

    Trác Nhã đang mua vài thứ cần thiết cho chuyến đi trong siêu thị. Đang lúc tính tiền, cô chạm mặt Nhật Đông mặc đồ kín mít mua thực phẩm ăn liền. Hai người chạm mặt nhau, Nhật Đông thấy cô liền dời mắt đi cô khác. Trác Nhã biết, cậu không muốn gặp cô. Rõ ràng bản thân cũng tức giận Nhật Đông nhưng lại không nhịn được quan tâm cậu. Vào hè rồi mà cậu còn mặc như thế, không sợ nóng sao?

    Nhân viên tính tiền xong, gọi cô mấy lần. Trác Nhã xin lỗi, đưa tiền cho người nhân viên, bước ra khỏi dãy người đang chờ, ra trước cổng siêu thị lại chần chừ chưa rời đi. Đợi một lúc, thấy Nhật Đông từ trong siêu thị đi ra, hai tay trống trơn. Không phải ban nãy thấy cậu mua hẳn một túi đồ sao?

    Dùng giọng điệu khó chịu, giọng nói khàn khàn, Nhật Đông ra lệnh:

    - Tránh ra!

    - Anh bị sao à? - Trác Nhã hỏi.

    - Cô quan tâm làm gì? - Nhật Đông khịt khịt mũi hỏi. - Đừng quên chúng ta chia tay rồi, cô không có quyền quản chuyện của tôi. À, cả khi hẹn hò cũng không có quyền.

    Nói xong, cậu hiên ngang rời đi.

    Một đống lời hỏi thăm của Trác Nhã vì những cậu nói đó mà nghẹn lại. Cô tự mắng bản thân ngu ngốc. Người ta đã khinh ghét mình đến thế, cũng đã quyết tâm quên đi, còn quan tâm lo lắng cái gì chứ. Ngu ngốc. Trác Nhã đứng đó, hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc trong lòng. Lúc nhấc chân định rời đi thì bị gọi lại.

    - Bạn ơi!

    Nhân viên trong siêu thị chạy ra, gọi cô.

    - Có chuyện gì sao? - Trác Nhã hỏi.

    - Bạn vừa cùng cậu kia nói chuyện, hẳn là quen nhau. Cậu ta mua đồ, tính tiền xong lại quên xách về, phiền bạn đưa cho cậu ta hộ với!

    Trác Nhã cầm túi đồ Nhật Đông mua. Mua đồ lại để quên, từ khi nào Nhật Đông lại đãng trí như thế. Giờ nếu mang đến nhà cậu, Nhật Đông có mở cửa cho cô không chứ?

    Nghĩ vậy nhưng Trác Nhã vẫn xách đồ đến nhà Nhật Đông. Đứng trước cửa nhà, nhấn chuông mấy lần cũng không thấy ai ra mở cửa.

    - Chẳng lẽ chưa về?

    Trác Nhã quyết định nhấn thêm một lần nữa, nếu không có ai thì cô sẽ để đồ trước cửa. Nhấn chuông cửa lần nữa, lần này, cánh cửa cũng chịu mở ra và kèm theo giọng trách móc:

    - Làm gì mà nhấn hoài vậy! Ồn chết đi được!

    Nhật Đông mặc quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù ra mở cửa. Trác Nhã còn thấy mặt cậu đỏ bừng lên, hai mắt nhiễm nước. Nhật Đông thấy người đến là cô, liền gắt lên:

    - Cô đến đây làm gì?

    - Đến đưa đồ anh bỏ quên ở siêu thị! - Trác Nhã giơ túi đồ lên nói.

    Nhật Đông giật lấy túi đồ, nói với giọng khàn khàn khó nghe:

    - Không có việc gì thì về đi! - Nói xong, cậu ho một trận.

    Bỗng trên trán, cảm nhận được sự mát mẻ. Nhật Đông mở to mắt nhìn Trác Nhã từ lúc nào đã áp sát mình, bàn tay áp lên trán mình. Mấy giây sau, Nhật Đông lấy lại tinh thần, lùi người lại:

    - Cô làm gì vậy?

    - Anh bị sốt! Đã đi khám chưa?

    - Tôi không đi bệnh viện! - Nhật Đông muốn nhảy dựng lên.

    - Vẫn còn sợ bệnh viện sao? - Trác Nhã nhỏ giọng lầm bầm. - Lớn to xác còn sợ tiêm.

    Nhật Đông nghe cô nói gì đó không rõ, cậu nhíu nhíu mày, hai mắt mờ đi, đầu óc cũng choáng váng. Trác Nhã kịp thời đỡ cậu trước khi ngã, cô lo lắng hỏi:

    - Anh đã uống thuốc chưa?

    Nhật Đông gạt tay cô, nói:

    - Không cần cô giả bộ quan tâm.

    - Ai giả bộ quan tâm anh!

    - Lúc trước ở cùng tôi diễn trò chưa đủ sao?

    Một câu nói đó nhắc Trác Nhã nhớ đến những lời Nhật Đông nói. Nhật Đông thấy cô cúi đầu im lặng như đang cam chịu, trong lòng liền mất mát và tức giận.

    - Ai cũng được, bất kỳ ai cũng có thể... nhưng riêng anh không được...

    Nhật Đông thấy cô từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng đong đầy dịu dàng mà cậu biết đã biến mất thay vào đó là lửa giận và sự đau thương.

    - Những người khác có thể nghi ngờ tình cảm của tôi, còn anh thì không được. Anh không có quyền sỉ nhục nó! Anh nói tôi lừa dối anh? Nhật Đông, vì thích anh nên tôi mới cố gắng dung hòa sở thích của anh. Vì thích anh nên tôi mới muốn làm anh vui. Anh có biết tôi phải thức trắng bao nhiêu đêm để nghiên cứu về thể loại nhạc anh thích, đem từng tên bài hát, lời nhạc, ca sĩ anh thích ghi nhớ! Vì thích anh, cho dù ăn cay sẽ bị đau đến cào xé dạ dày, tôi vẫn phải chịu đựng... Vì thích anh, chỉ cần là những tin nhắn ngắn ngủi của anh cũng đủ làm tôi vui cả ngày, chỉ cần ở bên anh cũng khiến tôi hạnh phúc... dù biết anh không thích mình, vẫn tự nhủ sẽ có một ngày, anh thích tôi... anh không biết gì hết! Anh cảm thấy hành động của tôi ghê tởm nhưng đối với tôi, đó là những việc mà tôi dành cả tình cảm của mình để làm.

    Nhật Đông chưa bao giờ thấy Trác Nhã kích động như vậy. Bàn tay siết lấy áo cậu, đôi mắt đỏ bừng, lúc thì tức giận lúc thì nghẹn ngào nói. Trác Nhã buông lỏng áo Nhật Đông, nhỏ giọng nói:

    - Cũng giống như anh vì An Vy thay đổi khẩu vị của mình thôi. Dù sao, chúng ta đã chia tay rồi, anh còn quan tâm tôi có thích anh thật lòng hay không làm gì?

    - Tôi... - Nhật Đông không biết nên nói gì. Cậu không biết cảm xúc của mình là gì nữa. Tại sao cậu lại bận tâm chuyện đó?

    Thân là nhị thiếu gia của tập đoàn Lôi thị, có rất nhiều cô gái tiếp cận cậu vì thân phận này, vì để lấy được yêu thích của cậu, họ cũng làm nhiều việc giống như Trác Nhã. Giả vờ cùng sở thích với cậu, giả vờ quan tâm cậu. Những cô gái đó, Nhật Đông chưa từng để ý nhưng mà... nghĩ đến Trác Nhã cũng giống những cô gái đó, cậu lại không thể chấp nhận được. Tại sao chứ? Lúc hẹn hò với nhau, cậu cũng đâu bận tâm đến thế! Sao bây giờ lại... Nhật Đông không hiểu chính mình nữa.

    - Anh uống thuốc chưa? - Trác Nhã hít sâu một hơi hỏi lại.

    - Chưa...

    - Chúng ta vào nhà! - Trác Nhã dìu Nhật Đông vào trong.

    Nhật Đông đứng sững người, không nhích bước theo cô. Trác Nhã thấy thế, quay đầu lại nói:

    - Yên tâm! Tôi không còn thích anh nữa, cũng không quan tâm anh vì mục đích gì, tôi chỉ không thể để một người chết vì bệnh sốt thôi!

    Không thích... Không hiểu sao khi nghe đến đó, Nhật Đông lại thấy trái tim siết lại. Trong lúc cậu thất thần, Trác Nhã đã lôi cậu vào trong, ấn cậu ngồi xuống ghế trong phòng khách.

    Sau đó, cô ra ngoài xách hai túi đồ vào, sẵn tiện đóng cửa lại. Nhìn Nhật Đông ngồi trên ghế không một chút sức sống, Trác Nhã lục hộp thuốc trong nhà cậu, lấy ra thuốc hạ sốt và nhiệt kế. Dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên cô chăm sóc Nhật Đông bị bệnh.

    Để cậu ngậm nhiệt kế. Trác Nhã nhìn bộ dạng Nhật Đông lúc này, trách mấy câu:

    - Đã lớn rồi thì đừng như con nít. Anh lại chơi bóng rổ xong về tắm nước lạnh đúng không? Đã dặn anh bao nhiêu lần rồi mà lại quên.

    - Nhất thời quên mất... - Nhật Đông mơ mơ màng màng trả lời.

    Trả lời xong, trong đầu cậu chợt lóe lên vài hình ảnh rời rạc. Cố mở to mắt nhìn người con gái đang lo lắng trước mặt, Nhật Đông nhớ tới lúc hai người vừa quen nhau, cậu cũng bị sốt một lần, khi đó, may mà Trác Nhã ghé qua, khác với lần này, lần đó cô trong luống cuống hơn. Sau đó, Trác Nhã thường xuyên nhắc cậu không nên tắm nước lạnh sau khi tắm. Bị nhắc nhiều lần, Nhật Đông cũng thuận theo. Sau khi chia tay, không còn được cô nhắc nữa, nên cậu cũng quên mất.

    Trác Nhã mở túi đồ Nhật Đông mua, toàn đồ ăn liền. Sau lại mở tủ lạnh ra xem, bên trong trống rỗng. Khỏi nói cô cũng đoán ra, cậu chưa ăn gì. Trác Nhã mở túi đồ của mình, bất đắc dĩ lấy thịt vừa mua ra dùng, nấu một nồi cháo cho cậu.

    Để nồi cháo nấu trên bếp, Trác Nhã ra xem nhiệt kế của Nhật Đông. Thấy nó khoảng ba mươi bảy độ rưỡi, không cao quá, cô mới yên tâm. Dịu giọng nói với Nhật Đông:

    - Anh ngồi đợi một lát, cháo nấu xong, ăn một miếng rồi uống thuốc.

    Nói xong, cô lại bận rộn vào bếp. Một lát sau, bưng ra tô cháo tỏa mùi thơm phức. Nhật Đông đang mơ màng ngủ cũng thức tỉnh. Cậu hít hít mũi, lâu rồi không ngửi được mùi thức ăn thơm như vậy.

    - Anh ăn đi! - Trác Nhã đặt tô cháo trên bàn nói. - Nhớ thổi rồi hẳn ăn, coi chừng phỏng lưỡi.

    Nhật Đông nhìn tô cháo bốc khói nghi ngút, lại nhìn người con gái ngồi ở ghế bên cạnh, cẩn thận xem mấy túi thuốc. Không phải đã nói chia tay, không phải đã nói không còn thích nữa, sao lại chăm sóc cậu chu đáo như vậy. Ăn muỗng cháo nóng hổi, theo ngụm cháo, một dòng nước ấm áp chảy dọc cơ thể cậu.

    Người ta nói khi bệnh là lúc con người yếu ớt nhất. Từ nhỏ đến giờ, trong nhà có một người anh ưu tú, ánh mắt của cha mẹ đều dành cho Nhật Dương, chưa từng thật sự quan tâm cậu. Những lúc bệnh cũng chưa từng được chăm sóc chu đáo như vậy, chưa từng thấy được khuôn mặt lo lắng vì cậu của người thân. Cảm giác xao động vừa xa lạ vừa quen thuộc dâng lên. Nhật Đông nhận ra cảm giác này, giống hệt cảm giác được Trác Nhã chăm sóc lúc trước. Rất ấm áp, rất dễ chịu và rất muốn được kéo dài mãi.

    Đợi Nhật Đông ăn cháo xong, lấy thuốc cho cậu uống, Trác Nhã dìu Nhật Đông vào phòng, để cậu nằm trên giường. Kéo chăn đắp ngay ngắn cho cậu, Trác Nhã dặn dò:

    - Ngủ dậy xong nhớ ăn cháo rồi uống thuốc thêm lần nữa. Nhớ đừng tắm nước lạnh nữa đó!

    - Bây giờ... cô... em về sao? - Nhật Đông ngập ngừng hỏi.

    - Ừ. Nhật Đông, tạm biệt. - Trác Nhã đứng thẳng người nói. Đây là lần cuối hai người gặp nhau, cô phải tạm biệt đàng hoàng.

    - À, ừ. - Nhật Đông đáp lại. Lời tạm biệt của cô... giống như nói rằng hai người sẽ không gặp lại vậy.

    Giương mắt nhìn cánh cửa phòng khép lại, Nhật Đông lắc đầu cười khẽ một cái. Sao có thể không gặp lại chứ, hai người học trường, không tránh khỏi sẽ có những lúc tình cờ chạm mặt nhau. Với lại, cậu cần gì phải luyến tiếc khi cô rời đi. Trác Nhã không có trách nhiệm chăm sóc cậu, người ta đã làm đến vậy, cậu còn đòi hỏi gì nữa. Người cậu thích là An Vy, nếu đã không thích Trác Nhã, cậu không nên có những hành động khiến cô hiểu lầm.

    Theo dòng suy nghĩ, Nhật Đông ngủ thiếp đi.

    Nhật Đông đâu biết rằng, hai ngày sau, Trác Nhã sẽ phải rời khỏi đây.
     
  4. shuuyafc

    Bài viết:
    167
    Chương 23: Rời đi - Kết thúc tình yêu này.

    Bấm vào để xem truyện
    Ngày Trác Nhã lên máy bay đến Pháp trùng hợp cũng là ngày sinh nhật của Nhật Đông. Trong lúc cô đang thu xếp đồ đạc thì cậu đang chuẩn bị tiệc sinh nhật.

    Giờ bay của Trác Nhã là vào lúc ba giờ chiều. Trước khi đến giờ bay, cô vẫn còn nhiều thời gian. Xếp quần áo gọn gàng vào va li xong, Trác Nhã bắt đầu lấy một va li khác đựng đồ dùng cá nhân của mình. Lúc thu dọn, cô nhìn tấm lịch để bàn, trên đó có một vòng tròn đỏ chói mắt, ghi chú rõ ràng: sinh nhật Nhật Đông.

    - Hôm nay... sinh nhật anh ấy sao? Trùng hợp thật...

    Nhắc đến sinh nhật Nhật Đông, cô nhớ đến hộp quà mình dụng tâm chuẩn bị từ tháng hồi tháng ba. Trác Nhã mở ngăn tủ còn khóa, bên trong có một hộp quà bao gói xanh đen. Trác Nhã mở hộp quà ra xem. Một chiếc khăn choàng sọc trắng đen được cô đan tỉ mỉ từng mũi. Trác Nhã sờ lớp len mịn, băn khoăn:

    - Có nên tặng cho anh ấy không? Thôi, dù sao cũng là làm cho anh ấy, món quà cuối cùng vậy.

    Trác Nhã thu xếp hết đồ đạc. Long Tường vào phòng, giúp cô đem val li ra. Nhìn hai va li nho nhỏ, cậu hỏi:

    - Đồ của cậu ít vậy sao?

    - Ừ. Sao vậy?

    - Không.

    Long Tường chợt thấy xấu hổ. Người ta là con gái mà đồ dùng chỉ gói gọn lại trong hai va li, còn cậu, thân là một thằng còn trai, có tạm thời rời khỏi nhà mà mang theo ba bốn va li lớn. Có phải mình có hơi khoa trương rồi không?

    Trác Nhã không biết suy nghĩ trong đầu Long Tường, nếu không cô đã trêu cậu một trận. Cô ghé vào phòng Trác Quân, thấy anh ngây ngẩn nhìn tấm hình chụp gia đình. Cô bước vào, gọi khẽ:

    - Anh hai...

    - A, Trác Nhã. Em nhìn xem, nếu có ba mẹ ở đây... chúng ta không thể đi Pháp rồi.

    Trác Nhã nhìn khung ảnh, đúng thật, nếu ba mẹ còn sống sẽ không cho cô đi Pháp đâu. Ba mẹ Trác khác hẳn ba mẹ bình thường. Ba mẹ khác đều mong con mình du học nước ngoài, làm việc nước ngoài để có tương lai hơn còn ba mẹ Trác lại muốn đặt con cạnh mình để tiện bề chăm sóc. Lúc Trác Quân thi đại học, cũng nhận được lời mời du học, ba mẹ nói trong nước cũng có nhiều trường danh tiếng, cần gì phải ra nước ngoài xa xôi, ở nơi đất khách, không có người chăm sóc, ba mẹ không an tâm. Cũng vì thế, Trác Quân học trong nước. Khi anh lựa chọn công tác ở thành phố khác, ba mẹ cũng lo lắng không thôi. Một tuần đến thăm anh bốn năm lần. Vì vậy, Trác Nhã luôn có cảm giác gia đình mình luôn bên cạnh nhau.

    - Cuối cùng anh cũng được ra nước ngoài rồi! Bây giờ không còn ai cản anh nữa! - Trác Quân cầm khung hình, hô lên.

    Anh vui vẻ như thế nhưng trong lòng hai anh em đều hiểu rõ, họ mong muốn có ai đó lải nhải, thuyết phục không cho họ đi. Thế nhưng, giờ không có ai như thế nữa.

    Trác Quân đặt khung hình vào ba lô, nói:

    - Ai, dù sao đây là cơ hội tốt. Chúng ta phải rời đi trong vui vẻ, cũng đâu phải không trở về đâu!

    - Vâng. - Trác Nhã gật đầu.

    Đợi Trác Quân thu dọn xong, khóa cửa nhà lại, Trác Nhã cầm hộp quà trên tay, đứng cạnh xe, chờ đợi. Long Tường đem hết đồ cất vào cốp xe, thấy cô đứng đó, chưa lên xe, hỏi:

    - Cậu không lên xe à?

    - Chờ tớ một chút!

    Một lát sau, từ đằng xa, Chu Lâm lái xe tới. Chạy lại gần thấy cô đeo ba lô, đứng đợi mình trước xe, Long Tường trong xe hối thúc mấy tiếng, Chu Lâm dừng xe, tháo mũ bảo hiểm, bước tới hỏi:

    - Cậu chuẩn bị đi đâu à?

    - Ừm. Tôi chuẩn bị đi du học. - Trác Nhã đáp.

    Chu Lâm mở to mắt, khó tin hỏi lại:

    - Du học? Cậu thật sự đi du học?

    - Phải.

    - Cậu đi bao lâu?

    - Không biết nữa. Có thể sẽ không về.

    - Vì Nhật Đông sao? - Chu Lâm nhíu mày hỏi.

    - Không. Vì chính tôi! - Trác Nhã đáp lại. Cô đưa hộp quà cho cậu, nói tiếp. - Trong nhóm bạn của Nhật Đông, tôi chỉ thân thuộc cậu. Quà sinh nhật cho Nhật Đông, nhờ cậu tặng cho cậu ấy!

    - Món quà này...

    - Tôi chuẩn bị trước khi chia tay cậu ấy. Dù sao cũng đã chuẩn bị rồi...

    Chu Lâm cầm lấy món quà, gật đầu nói:

    - Tôi sẽ đưa cho cậu ấy.

    - Cảm ơn cậu.

    - Nhã, lên xe thôi! - Long Tường hối thúc.

    - Nhờ cậu!

    Trác Nhã mở cửa xe bước lên. Tài xế khởi động xe, chiếc xe lăn bánh. rời đi. Chu Lâm nhìn chiếc xe mất hút trên đường, lại nhìn món quà trên tay, cậu vội vàng lên xe, chạy đi.

    Cùng lúc đó, trong căn phòng vip của một nhà hàng sang trong, bữa tiệc sinh nhật của Nhật Đông bắt đầu. Bữa tiệc này do Nhật Dương thay cậu chuẩn bị, tuy nhiên, anh không tham gia mà để lại không gian cho người trẻ tuổi. Trong bữa tiệc, ngoài bạn của Nhật Dôngo còn có bạn gái của họ và bên cạnh cậu chính là An Vy. Mọi người ngồi quanh bàn, có người xem đồng hồ, nói:

    - Sao Chu Lâm chưa đến nhỉ? Bình thường cậu ấy rất đúng giờ.

    - Thôi, chúng ta đợi thêm một lát! - Nhật Đông nói. Bỗng nhiên cậu cũng thấy bồn chồn.

    Bỗng một người nói:

    - Nhật Đông, cậu không mời Trác Nhã sao?

    - Này, cậu nói gì vậy! - Một người huých vai người vừa nói.

    - Chia tay rồi vẫn là bạn mà. Với lại, không phải hôm Nhật Đông bệnh cũng nhờ cô ấy chăm sóc sao?

    Tối hôm Nhật Đông bệnh, lũ bạn gọi điện rủ cậu đi chơi. Nhật Đông nói mình bị bệnh, họ lo lắng cậu ở một mình không tự lo liệu được, muốn đến. Nhật Đông nói một hồi, lỡ miệng nói ra Trác Nhã đến chăm sóc cậu một lát, cũng thay cậu chuẩn bị đồ ăn và thuốc, không cần bọn họ đến làm gì.

    Nhật Đông nghe cậu bạn nói thế liền cầm điện thoại, do dự một lát rồi nói:

    - Để tớ gọi cô ấy thử xem.

    - Có gọi, cô ấy cũng không đến được. - Chu Lâm đẩy cửa bước vào nói. Cậu tới chỗ Nhật Đông, đưa hộp quà cho cậu. - Quà sinh nhật của cậu mà Trác Nhã đã chuẩn bị trước khi hai người chia tay. Cô ấy nhờ tớ đưa cho cậu.

    Nghe thế, Nhật Đông nhíu nhíu mày, hơi khó chịu, hỏi:

    - Sao cô ấy không tới mà đưa cho cậu?

    - Cô ấy đi du học, không biết khi nào về, bây giờ có lẽ đã ở trên máy bay.

    - Đi... đi du học? - Nhật Đông đứng bật dậy, mờ to mắt kinh ngạc. Sao cậu không nghe nói gì hết.

    - Vậy tin đồn đó là thật sao? Tin đồn cô ấy tham gia kì thi tốt nghiệp để lấy bằng du học nước ngoài. - Một người trong phòng nói.

    - Cô ấy đi du học ở đâu? - Nhật Đông hỏi Chu Lâm.

    - Tớ không biết. Với cả, cô ấy còn nói, có thể sẽ không quay về. - Ba từ "không quay về" Chu Lâm cố tình nhấn mạnh.

    Không quay về? Nhật Đông chấn động. Cậu còn nghĩ hai người sẽ gặp lại... Nhật Đông nhớ đến lời tạm biệt cô nói trước khi ra về. Vậy ra, lời tạm biệt ấy là...

    - Dù sao hai người cũng đã chia tay, không còn quan hệ gì nữa, cậu quan tâm chi nhiều vậy. - Chu Lâm cười nói.

    - Đúng vậy... nhưng mà...

    Mặc dù cậu nhiều lần nói không muốn gặp lại Trác Nhã nhưng cậu chưa từng nghĩ đến có một ngày, cô thật sự rời đi, hai người thật sự không gặp lại nữa. Nhật Đông không lí giải được bản thân mình nữa.

    - Nhật Đông... - An Vy ngồi cạnh, ngước mắt gọi cậu.

    Nhật Đông nhìn An Vy, người cậu thích ngồi ở đây, sao cậu lại rất muốn rời đi, chạy tới sân bay gặp Trác Nhã... nhưng gặp rồi thì sao? Không cho cô đi? Cậu lấy tư cách gì chứ! Nhưng... hai người sẽ không còn gặp lại nhau, thật sự cắt đứt mọi liên hệ, cậu lại không cam tâm. Bỗng nhiên bao kỉ niệm bên cạnh cô lại ùa về, thôi thúc Nhật Đông níu giữ cô lại.

    Nhật Đông đứng ngây như tượng đá, đồng tử dao động phản ánh cảm xúc hỗn độn của cậu lúc này.

    - Nhật Đông, tớ đã nói rồi. Cậu sẽ hối hận.

    Chu Lâm nói xong rồi ngồi xuống chỗ của mình. Nhật Đông có nhận ra tình cảm của mình thì sao chứ? Đã muộn rồi.

    Bàn tay cầm hộp quà của Trác Nhã siết chặt lại, Nhật Đông đè nén cảm xúc của mình, ngồi xuống, gượng gạo nói:

    - Chúng ta bắt đầu...

    An Vy đột nhiên đặt tay lên cánh tay cậu, nói:

    - Nhật Đông, cậu ra sân bay đi.

    - Tại sao tớ phải đi chứ? - Nhật Đông gượng giọng nói.

    An Vy tiếp lời:

    - Bởi vì... cậu thích cậu ấy.

    - Không... không có. Người tớ thích là cậu. - Nhật Đông nói lớn.

    An Vy nhìn thẳng vào mắt cậu:

    - Thật không? Cậu thích tớ hay chỉ vì mẹ tớ mất vì cứu cậu? Nhật Đông, cậu chỉ ngộ nhận thôi. Cậu không phát hiện sao? Khi tớ đi cùng người con trai khác cậu không tức giận nhưng Trác Nhã thì lại khác, cậu khó chịu ra mặt...

    - Tớ không có! - Nhật Đông tiếp tục chống chế.

    - Nhật Đông, tớ không thích cậu. Trước giờ, tớ chỉ lợi dụng cậu thôi. - An Vy nói.

    Nhật Đông mở to mắt nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, ngoài ra, không có cảm xúc nào khác.

    - Nhật Đông, ánh mắt cậu nhìn tớ giống hệt như cậu từng nhìn những cô gái từng tiếp cận cậu trước đây. Ngoài ngạc nhiên thì không có gì khác. Nếu người cậu thật sự yêu thích, lừa dối cậu, Nhật Đông, cậu sẽ rất tức giận, sẽ rất buồn bực và còn cảm thấy bị phản bội, giống thái độ của cậu với Trác Nhã ấy.

    - An Vy...

    An Vy giơ tay lên, nói tiếp:

    - Tớ chỉ có đủ can đảm để nói lần này thôi. Cậu không thừa nhận tình cảm của mình dành cho Trác Nhã vì sợ có lỗi với tớ đúng không. Thích một người đã hãm hại tớ, cậu thấy rất có lỗi. Nhưng mà sự thật là... Trác Nhã không đẩy tớ. Lần đó là do tớ tự ngã xuống. Còn nữa, lúc đi chơi, cũng chính tớ đã nói cô ấy mua nước dứa. Người bị hãm hại là Trác Nhã, không phải là tớ. Người xấu xa là tớ! - An Vy nhấn mạnh rồi cô ngẩng đầu lên. - Cậu biết không, trước khi cậu đến, tớ đến nói nhiều lời xấu với cô ấy. Ấy thế mà, cô ấy chỉ hy vọng cậu hạnh phúc. Cô ấy nói vì người cậu thích là tớ nên mong tớ cũng thích lại cậu. Cô ấy suy nghĩ cho cậu rất nhiều, không giống như tớ, rất ích kỉ...

    Nhật Đông bàng hoàng, cậu không nghĩ ra mọi chuyện lại như vậy. Cậu vẫn luôn trách lầm Trác Nhã. Cậu đã không tin cô! Cậu đã tổn thương Trác Nhã rất nhiều. Cậu nói Trác Nhã lừa dối mình nhưng ngược lại, chính cậu mới là người lừa dối cô ấy.

    Nghĩ đến những lời mình nói, lại nhớ đến vẻ mặt của Trác Nhã khi đó, Nhật Đông thấy trái tim mình nhói lên từng đợt đau đớn.

    - Tớ... đã...

    - Nhật Đông, người cậu thích là Trác Nhã. Đuổi theo cô ấy đi!

    - Tớ phải...

    Nhật Đông loạng choạng chạy ra ngoài. Người cậu thích là Trác Nhã sao? Thế sao trước đây cậu không phát hiện ra? Sao cậu lại không nghĩ đến cô nhiều như bây giờ. À, phải rồi, trước đây không cần cậu chủ động liên lạc, cô đã gọi tới. Những buổi hẹn của hai người cũng do cô chu động. Những lời quan tâm, sự chăm sóc đó, cả những niềm vui mà cô đem đến luôn bị cậu xem nhẹ vì luôn nghĩ mối quan hệ của hai người chỉ là một vụ cá cược. Thế nhưng, cậu luôn hưởng thụ nó. Nếu không, các buổi tụ tập bạn bè, sao lại luôn muốn cô đến cùng. Nghe mọi người ca ngợi bọn họ xứng đôi thế nào, sao lại thấy hãnh diện. Thấy cô thân thiết với Long Tường lại khó chịu. Thấy người khác biết rõ về cô lại thấy tức giận... và lưu luyến cảm giác ấm áp mà cô mang đến... tất cả là vì... cậu thích Trác Nhã.

    Tại sân bay.

    Trác Nhã cùng các bạn nói vài lời, nhận một đống quà tạm biệt cùng những giọt nước mắt khi chia xa của họ. Hai bên trò chuyện một lúc đến khi thông báo chuyến bay sắp cất cánh, mới rời đi.

    Lúc nhóm bạn vừa ra khỏi sân bay, một chiếc audi lao tới, dừng ngay trước mặt họ. Nhật Đông từ trên xe bước xuống, nhận ra đây là bạn cùng lớp của Trác Nhã, gấp gáp hỏi:

    - Trác Nhã đâu?

    - Liên quan gì đến cậu! - Hồng Ngọc gắt lên

    - Trác Nhã đâu? - Nhật Đông nheo mắt, khiến gương mặt trở nên âm trầm, dọa sợ mấy cô gái.

    - Cậu... cậu ấy lên máy bay rồi. - Hồng Ngọc lắp bắp nói. Tên này sao trở nên đáng sợ vậy.

    - Đi... đi rồi sao? - Nhật Đông lùi lại, dựa vào xe. Cậu... đến muộn rồi. Nhật Đông ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay trên bầu trời. - Mình, đến muộn rồi. Đúng như Chu Lâm nói, mình hối hận nhưng không kịp rồi.

    Trên máy bay, Trác Nhã nhìn xuống quan cảnh thành phố nhỏ dần. Cô... đã có thể vứt đi chiếc mặt nạ hoàn toàn. Không cần phải gắng gượng, không cần phải đeo lên chiếc mặt nạ nào nữa. Từ bây giờ, cô sẽ chính thức, sống cuộc sống của chính mình. Bắt đầu cuộc sống mới với con người mới.

    Toàn văn hoàn.


     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...