Chương X - Âm mưu
Thái Tỵ đạt được mục đích, hắn bắt đầu hàng động kế hoạch của mình, hắn đi tới cung điện của từng vị thượng thần, rồi nói chuyện với họ, đầu tiên là Bạch Vân thượng thần:
- Thượng thần có phiền không nếu lão đây nói với ngài vài câu?
- Không dám, mời ngài.
- Được. Thượng thần không phải không nhìn thấy mấy tháng nay, Thiên đế có vẻ rất mệt mỏi, suy nhược, một chút tiên khí cũng không còn nguyên vẹn nữa, nay sắp đến sinh thần của người, chúng ta, có thể sắp xếp với các vị thượng thần khác nữa, đi một chuyến tới Cửu Vương điện, tôi tặng quà sinh thần cho người ấy, như vậy, đỡ khiến cho người phải mất công di chuyển tới Cửu Tiêu Vân điện nữa, như vậy rất dễ tổn thương tới cơ thể, ngài thấy sao?
- Cũng có lý, đúng là Thiên đế dạo gần đây không còn uy phong tiên khí đầy mình như trước nữa, hẳn đã phải trải qua rất nhiều tổn thương mới trở thành như vậy. Được, ta đồng ý.
- Thái Tỵ, còn có một lời nữa muốn nói.
- Cùng là thượng thần trong điện, hà cớ phải khách khí tới vậy, ngài cứ nói.
- Được. Nếu đã gọi là quà sinh thần, thì phải bất ngờ đúng không? Nghe nói còn hai ngày nữa là tới sinh thần rồi, mà tối hôm ấy chắc chắn là Thiên đế không bận.
- Tại sao phải đi vào buổi tối?
- Vì buổi tối chính là thời gian rảnh nhất, vả lại, buổi sáng, Thiên đế còn phải luyện khí để điều dưỡng vết thương, nếu chúng ta làm phiền, quả không phải là ý hay.
- Cũng có lý, được, cứ quyết định vậy đi. Mà quà tặng là gì vậy?
- Thiên đế, đâu có thiếu vàng bạc châu báu gì, không bằng, chúng ta hãy tặng mười đóa sen vàng đi, vì Thiên đế vốn rất thích hoa, ba đóa sen vàng trong Cửu Vương điện là của sư phụ người, vậy chúng ta đi tới Mẫu Sơn Vực, hái thêm mười đóa, có phải, sẽ là món quà rất quý sao?
- Ý hay lắm, cứ quyết định vậy đi.
Thái Tỵ vui mừng rời khỏi. Ai biết được đằng sao những lời nói ngon ngọt kia là âm mưu hiểm ác thế nào. Hắn tiếp tục đi đến những cung khác, rồi truyền đạt y như hắn nói với Bạch Vân thượng thần. Họ cũng gật đầu đồng ý.
Hôm sau, các vị thượng thần cùng tới Mẫu Sơn Vực hái hoa, mười đóa sen vàng đầy tiên khí, nở rộ tuyệt đẹp, chắc chắn Cửu Vương sẽ rất thích.
[ Cửu Vương điện]
- Cửu Vương, nghe nói mai là sinh thần của chàng, chàng muốn Yên Nhi tặng chàng gì nào?
- Chỉ cần nàng yêu ta nhiều một chút, đấy đã là món quà quý giá nhất rồi.
- Chàng đó, đúng là chỉ được cái miệng mà thôi.
- Không phải ta chỉ được miệng, mà những lời ấy, đều xuất phát từ trái tim, nàng nhìn vào mắt ta, sẽ hiểu ngay thôi.
- Sao hôm nay Cửu Vương của ta có vẻ nghiêm túc quá, ta không quen.
- Chỉ là không hiểu sao, hôm nay ta cứ có cảm giác lạ, như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.
- Làm gì có chuyện gì xảy ra được, nếu có, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.
- Được.
Cửu Vương ôm lấy Yên Nhi, hôm nay cái ôm của Cửu Vương chặt hơn mọi ngày, chàng có cảm giác vừa gần gũi nhưng lại sắp mất đi, chàng sợ hãi, nhưng vẫn giấu kín trong lòng.
Hôm sau, đến sinh thần của Cửu Vương, chàng không ở lại điện để luyện khí nữa, vì sức khỏe cũng đã khôi phục không ít, chàng tập trung mọi người ở Cửu Tiêu Vân điện:
- Hôm nay, như mọi người đã biết, chính là ngày sinh thần của ta, nên ta cũng không thể ở điện mãi được.
- Người sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, nay lại dốc sức đến Cửu Tiêu Vân điện, đúng là có tâm quá ạ!
Thái Tỵ vừa ngắt câu, Cửu Vương liền tiếp lời:
- Dốc sức, ý của ngươi như kiểu ta sắp lìa xa cõi đời này vậy? Hôm nay là sinh thần của ta, ta đến đây có gì là không ổn, hà cớ phải dùng từ không phải phép như thế. Còn nói đến có tâm, không hẳn là như vậy, vào ngày sinh thần, chẳng lẽ ta lại chọn cách ở lì ở điện sao? Thái Tỵ, sao hôm nay ngươi lại hành sự thiếu tinh tế như vậy?
- Chỉ là thần lo cho sức khỏe của người nên mới nhất thời hồ đồ, mong người bỏ qua.
Hôm nay là sinh thần của người, chúc bệ hạ mau chóng bình phục sức khỏe để tiếp tục điều hành Thiên giới ngày một vững mạnh hơn.
Nói xong, toàn bộ nhưng thượng thần có mặt đều dõng dạc hô lớn:
- Bệ hạ anh minh, anh minh, anh minh.
Nói xong, Cửu Vương nói:
- Người đâu, dâng trà bánh lên cho các thượng thần.
Nói xong, một đám cung nữ đi vào, tay bê bánh hoa quế, bánh đậu xanh, điểm tâm và trà, đều là những lại quý hiếm:
- Bánh hoa quế, đặc biệt ta sai Lưu Hạ đi mua nhưng nguyên liệu quý chỉ bán ở một nơi, chính là Ngự Xuân thành, bánh đậu xanh, điểm tâm, là ta nhờ cung nữ riêng của mình làm. Phải mất năm canh giờ khéo léo chế biến mới có được thành quả như vậy, vẻ trà, đây là lá trà Tam Chúc, trên cây chỉ có một trăm lá, cây mọc ở giữa đồi tuyết Hàn Băng, Lưu Hạ đã phải đi mất hai ngày để lấy được. Tuy chỉ có mười lá, nhưng chỉ cần ngâm một lá, có thể đủ cho một ngàn người uống, xin mời các thượng thần thường thức.
Thái Tỵ nghe xong, liền đáp:
- Quả thật rất quý giá, nhưng, bệ hạ có cung nữ riêng từ bao giờ vậy?
- Đây là chuyện riêng của ta, ngươi hãy mau thưởng thức trà và bánh đi.
Thái Tỵ đạt được mục đích, hắn bắt đầu hàng động kế hoạch của mình, hắn đi tới cung điện của từng vị thượng thần, rồi nói chuyện với họ, đầu tiên là Bạch Vân thượng thần:
- Thượng thần có phiền không nếu lão đây nói với ngài vài câu?
- Không dám, mời ngài.
- Được. Thượng thần không phải không nhìn thấy mấy tháng nay, Thiên đế có vẻ rất mệt mỏi, suy nhược, một chút tiên khí cũng không còn nguyên vẹn nữa, nay sắp đến sinh thần của người, chúng ta, có thể sắp xếp với các vị thượng thần khác nữa, đi một chuyến tới Cửu Vương điện, tôi tặng quà sinh thần cho người ấy, như vậy, đỡ khiến cho người phải mất công di chuyển tới Cửu Tiêu Vân điện nữa, như vậy rất dễ tổn thương tới cơ thể, ngài thấy sao?
- Cũng có lý, đúng là Thiên đế dạo gần đây không còn uy phong tiên khí đầy mình như trước nữa, hẳn đã phải trải qua rất nhiều tổn thương mới trở thành như vậy. Được, ta đồng ý.
- Thái Tỵ, còn có một lời nữa muốn nói.
- Cùng là thượng thần trong điện, hà cớ phải khách khí tới vậy, ngài cứ nói.
- Được. Nếu đã gọi là quà sinh thần, thì phải bất ngờ đúng không? Nghe nói còn hai ngày nữa là tới sinh thần rồi, mà tối hôm ấy chắc chắn là Thiên đế không bận.
- Tại sao phải đi vào buổi tối?
- Vì buổi tối chính là thời gian rảnh nhất, vả lại, buổi sáng, Thiên đế còn phải luyện khí để điều dưỡng vết thương, nếu chúng ta làm phiền, quả không phải là ý hay.
- Cũng có lý, được, cứ quyết định vậy đi. Mà quà tặng là gì vậy?
- Thiên đế, đâu có thiếu vàng bạc châu báu gì, không bằng, chúng ta hãy tặng mười đóa sen vàng đi, vì Thiên đế vốn rất thích hoa, ba đóa sen vàng trong Cửu Vương điện là của sư phụ người, vậy chúng ta đi tới Mẫu Sơn Vực, hái thêm mười đóa, có phải, sẽ là món quà rất quý sao?
- Ý hay lắm, cứ quyết định vậy đi.
Thái Tỵ vui mừng rời khỏi. Ai biết được đằng sao những lời nói ngon ngọt kia là âm mưu hiểm ác thế nào. Hắn tiếp tục đi đến những cung khác, rồi truyền đạt y như hắn nói với Bạch Vân thượng thần. Họ cũng gật đầu đồng ý.
Hôm sau, các vị thượng thần cùng tới Mẫu Sơn Vực hái hoa, mười đóa sen vàng đầy tiên khí, nở rộ tuyệt đẹp, chắc chắn Cửu Vương sẽ rất thích.
[ Cửu Vương điện]
- Cửu Vương, nghe nói mai là sinh thần của chàng, chàng muốn Yên Nhi tặng chàng gì nào?
- Chỉ cần nàng yêu ta nhiều một chút, đấy đã là món quà quý giá nhất rồi.
- Chàng đó, đúng là chỉ được cái miệng mà thôi.
- Không phải ta chỉ được miệng, mà những lời ấy, đều xuất phát từ trái tim, nàng nhìn vào mắt ta, sẽ hiểu ngay thôi.
- Sao hôm nay Cửu Vương của ta có vẻ nghiêm túc quá, ta không quen.
- Chỉ là không hiểu sao, hôm nay ta cứ có cảm giác lạ, như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.
- Làm gì có chuyện gì xảy ra được, nếu có, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.
- Được.
Cửu Vương ôm lấy Yên Nhi, hôm nay cái ôm của Cửu Vương chặt hơn mọi ngày, chàng có cảm giác vừa gần gũi nhưng lại sắp mất đi, chàng sợ hãi, nhưng vẫn giấu kín trong lòng.
Hôm sau, đến sinh thần của Cửu Vương, chàng không ở lại điện để luyện khí nữa, vì sức khỏe cũng đã khôi phục không ít, chàng tập trung mọi người ở Cửu Tiêu Vân điện:
- Hôm nay, như mọi người đã biết, chính là ngày sinh thần của ta, nên ta cũng không thể ở điện mãi được.
- Người sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, nay lại dốc sức đến Cửu Tiêu Vân điện, đúng là có tâm quá ạ!
Thái Tỵ vừa ngắt câu, Cửu Vương liền tiếp lời:
- Dốc sức, ý của ngươi như kiểu ta sắp lìa xa cõi đời này vậy? Hôm nay là sinh thần của ta, ta đến đây có gì là không ổn, hà cớ phải dùng từ không phải phép như thế. Còn nói đến có tâm, không hẳn là như vậy, vào ngày sinh thần, chẳng lẽ ta lại chọn cách ở lì ở điện sao? Thái Tỵ, sao hôm nay ngươi lại hành sự thiếu tinh tế như vậy?
- Chỉ là thần lo cho sức khỏe của người nên mới nhất thời hồ đồ, mong người bỏ qua.
Hôm nay là sinh thần của người, chúc bệ hạ mau chóng bình phục sức khỏe để tiếp tục điều hành Thiên giới ngày một vững mạnh hơn.
Nói xong, toàn bộ nhưng thượng thần có mặt đều dõng dạc hô lớn:
- Bệ hạ anh minh, anh minh, anh minh.
Nói xong, Cửu Vương nói:
- Người đâu, dâng trà bánh lên cho các thượng thần.
Nói xong, một đám cung nữ đi vào, tay bê bánh hoa quế, bánh đậu xanh, điểm tâm và trà, đều là những lại quý hiếm:
- Bánh hoa quế, đặc biệt ta sai Lưu Hạ đi mua nhưng nguyên liệu quý chỉ bán ở một nơi, chính là Ngự Xuân thành, bánh đậu xanh, điểm tâm, là ta nhờ cung nữ riêng của mình làm. Phải mất năm canh giờ khéo léo chế biến mới có được thành quả như vậy, vẻ trà, đây là lá trà Tam Chúc, trên cây chỉ có một trăm lá, cây mọc ở giữa đồi tuyết Hàn Băng, Lưu Hạ đã phải đi mất hai ngày để lấy được. Tuy chỉ có mười lá, nhưng chỉ cần ngâm một lá, có thể đủ cho một ngàn người uống, xin mời các thượng thần thường thức.
Thái Tỵ nghe xong, liền đáp:
- Quả thật rất quý giá, nhưng, bệ hạ có cung nữ riêng từ bao giờ vậy?
- Đây là chuyện riêng của ta, ngươi hãy mau thưởng thức trà và bánh đi.