Chương 1. Gặp gỡ
[BOOK]- Mời tất cả lên đồn.
Ủa ủa ủa, gì vậy trời?
* * *
Mười phút trước thảm họa:
Trên đường vắng, một cô gái đang trên đường trở về nhà, cô cảm nhận được có người đang đi theo mình. Khác với những cô gái khác, cô ấy thủ thế chuẩn bi ra đòn. Rồi có một bàn tay từ đằng sau đặt nhẹ lên vai cô:
- Em gái ơi, cho anh hỏi..
Người kia chưa kịp dứt lời thì
- Bốp.
- Hự.
Một giọng nam khác vang lên hoảng hốt:
- Thiếu gia.
Và cũng theo phản xạ tự nhiên, cô gái đó lại vung một cú sang ngang:
- A, gì vậy chứ? Này, em gái lên cơn điên gì vậy?
Cô gái đó đứng hình chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, nhìn tình cảnh này có gì đó không đúng lắm?
Nội tâm cô gào thét: Sao hai tên biến thái này đẹp lại dữ vậy trời! Giờ biến thái cũng có gu như này à, phong cách trưởng thành nhìn cũng đẹp, kiểu ấm áp cũng đẹp nữa. Biết vậy nhẹ tay chút.
Chàng trai đột nhiên nhăn mặt:
- Hửm, có mùi cồn.. Khoan, hình như em gì đó hiểu nhầm rồi.
Mặt cô gái vẫn đơ ra, vẫn chưa loát được tình hình vì đầu óc đang lơ lửng: Hả hở, đừng nói là.. không lẽ mình, mình vừa.. hành hung người vô tội sao?
Sáu ánh mắt nhìn nhau rồi từ xa có một giọng nói xóa tan bầu không khí:
- Chỗ kia có chuyện gì vậy?
Cái gì thế này, anh cảnh sát? Lúc này cô gái có chút chưa theo kịp tình huống, mắt tròn xoe, bước lên xe ngồi nhưng đầu óc vẫn lơ lửng ngoài vũ trụ chưa quay lại.
Thôi xong, đi đời rồi bu nó ạ. Cô gái nội tâm gào thét.
Quay lạc với thực tại, ba người đang ở trong đồn cảnh sát lấy lời khai. Sau khi trao đổi kĩ thì thật sự tất cả chỉ là hiểu lầm. Anh cảnh sát liền nói:
- Lạc Lạc à, lần này nhận nhầm rồi, họ chỉ muốn hỏi chuyện em thôi.
Cô gái nhỏ hoang mang vì mình vừa hành hung người vô cớ, cô nói với ánh mắt cún con vô tội:
- Chuyện, chuyện này..
Anh cảnh sát cười gõ đầu cô:
- Không phải lo, vì bên kia họ cũng không muốn truy cứu trách nhiệm gì với cả em là công dân gương mẫu nên lần này cứ thế cho qua, nhưng nhớ lần sau phải cẩn trọng hơn nghe chưa?
- Dạ vâng.
Cô gái gật đầu lia lịa. Anh cảnh sát lại nói:
- Mà hình như họ muốn là tìm gặp em đấy? Cũng không biết có việc gì, có muốn gặp họ nói chuyện không? Tiện cũng xin lỗi luôn đi.
Cô gái thở dài cơ mặt trùng xuống:
- Vâng, em biết rồi mà, anh đừng cười nữa coi.
Gặp nhau cô gái thành khẩn xin lỗi, họ ngồi xuống nói chuyện, mới hiểu rõ vấn đề. Chàng trai có chút trững trạc hơn nói:
- Anh muốn tìm quản lý của võ quán của em để bàn chuyện làm ăn, em có thể giúp bọn anh không?
Cô gái ngơ ngác, nhìn hai chàng trai kia rồi lại nhìn anh cảnh sát: Hở, hả, tìm quản lý? Ủa tìm quản lý không phải là tìm mình à? Họ tìm mình làm gì, không lẽ mình vướng vào phi vụ phi pháp gì mà không hay?
Bốn người nhìn nhau rồi anh cảnh sát bật cười:
- Gì thế này, haha, đúng là trái đất tròn mà.
Hai chàng trai kia ngơ ngác, không hiểu chuyện gì rồi anh cảnh sát lại nói:
- Chắc hai cậu không biết rồi, em gái này tuy nhìn nhỏ vậy thôi chứ là chính là quản lý võ quán đó đấy.
Hai người thanh niên ngơ ngác tập hai, cô gái nghiêm túc nói:
- Không chắc đúng không anh nhưng người mà các anh nói muốn tìm thực sự chính là tôi.
Đơ tập ba, bầu không khí im bặt một lúc rồi chàng trai trẻ hơn nhìn một lượt hỏi với ánh mắt hoài nghi:
- Em, à cô thật sự là người tôi cần tìm đó sao?
Dường như không thể chấp nhận vào những gì nghe được lại nói:
- Không thể nào, quản lý ác ma của võ quán cực hạn làm sao mà là bé loli này được?
Anh cảnh sát nhìn cô gái rồi cười phá lên, cô gái nhỏ nắm chặt tay cố nén cơn giận:
- Nhỏ thì làm sao, liên quan đến cái bóng đèn nhà anh à? Tôi đây bé giờ chưa ngán ai nha, kể cả mấy tên to con đẹp trai như anh?
Thấy có gì đó hơi sai, cô gái đột nhiên dừng lại tự nói với lòng mình: Ủa, mình vừa nói cái khỉ khô gì vậy nè, chắc chắn là do say nên mình mới bị vẻ đẹp trai đó dụ dỗ. Chắc chắn là vậy.
Sau một hồi lạc trôi đến miền đất hứa, bầu không khí lạ rơi vào trầm lặng. Họ ngồi lại bàn bạc, lấy lý do là trời đã quá muộn nên họ đã quyết định về nghỉ và nếu cần thì sẽ hẹn gặp nhau khi khác. Thực ra tất cả cũng đều là ý của anh cảnh sát cả chứ không chắc ngồi đến lúc mặt trời lên cũng chưa xong nữa.
Trước khi quay người rời đi, chàng trai nhìn trững trạc hơn chạy đến và nói:
- Hôm nay thật sự xin lỗi vì sự nhầm lẫn và thiếu tôn trọng của chúng tôi, sau này có dịp chúng tôi sẽ mang quà đến hậu tạ.
Cô gái ngước lên, trau mày đáp:
- Không cần phải vậy đâu, cũng do tôi sai trước mà, xin lỗi các anh lần nữa. Nhưng lần sau mong anh đừng hành động như một tên biến thái nữa nhé, vào người khác chắc rớt tim ra ngoài rồi đó. Chào.
Chàng trai trẻ hơn vẫy tay rồi nói:
- Về cẩn thận nhé, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi, chúc ngủ ngon.
Cô gái vội quay lưng chạy đi ngay, mặt lúc này đỏ ửng cả lên, tim đập liên hồi. Hai chàng trai kia cũng bước lên xe.
Trước khi họ rời đi cô gái chạy lại nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, giơ nắm đấm lên cùng với nụ cười mang dáng vẻ uy hiếp:
- Lần sau mà còn thấy anh khịa vẻ ngoài của tôi, anh chắc chắn xong đời đấy. Nhớ nhé. Thân ái, cảm ơn vì đã lắng nghe.
Nói xong cô gái quay đi với vẻ mặt mãn nguyện, còn hai người kia thì đơ ra, lúc sau họ mới bật cười:
- Cái gì vừa xảy ra vậy nhỉ, có chút thú vị đấy. Tìm hiểu thông tin người này cho tôi.
- Rõ, thiếu gia.
Sau chuyện đó, cô gái về nhà ngẫm lại:
- Anh ta nói anh ta tên Cố Trường An sao? Tên khá hay đấy, người bên cạnh kia chắc là kiểu dạng như thư ký nhỉ? Mà sao lúc đó mình lạ đỏ mặt chứ, mình điên rồi.
* * *
Còn phía hai chàng trai kia:
- Cốc cốc.
- Thiếu gia là tôi, Cao Lãnh đây. Thưa thiếu gia, đã điều tra xong rồi. Cô gái kia đích thị là quản lý võ quán. Tên Tống Lạc vừa tốt nghiệp cấp ba thì không theo học tiếp nữa mà phụ ông nội quán xuyến võ quán, là người thừa kế võ quán đời tiếp theo.
Cố Trường An suy tư một lúc rồi nói:
- Không nghĩ tới cô nhóc loli đó lại chính là quản lý ác ma mà người đời đồn thổi, nhìn cũng không đáng sợ đến vậy.
Cao Lãnh nghiêm mặt, không quên than vãn:
- Sự việc xảy ra như vậy cũng một phần lỗi của chúng ta. Vậy nên mong lần sau thiếu gia đừng có vội vàng như vậy nữa. Bụng tôi vẫn còn thấy đau này.
Trường An nhếch mép vẻ mặt nguy hiểm:
- Anh thôi than vãn đi, tăng lương được chưa? Làm như mỗi mình ngươi đau vậy, ta mới chính là người hứng chọn cú đấm đây này. Nhận được món quà này chắc lần sau gặp lại phải chuẩn bị quà đáp lễ rồi.
Cao Lãnh bỗng rùng mình, nhưng vẫn không quên nịnh nọt vài câu:
- Cảm ơn ân đức của thiếu gia, tôi sẽ tiếp tục phụng sự thiếu gia hết mình.
Thấy Cao Lãnh lại dở bài nịnh hót ra, Cố Trường An ngán ngẩm đuổi hắn đi:
- Được rồi, dừng lại, ra ngoài đi ta muốn nghỉ ngơi.
Cao Lãnh khẽ cúi người cung kính:
- Rõ, thiếu gia.
Cố Trường An ngồi một mình suy ngẫm, nghĩ đến Tống Lạc anh bật cười:
- Haha, tự nhiên lại nhớ đến con mèo nhỏ xù lông đó, mặc dù có chút dữ nhưng cũng đáng yêu đấy chứ nhỉ?
Lúc này đây Tống Lạc và Cố Trường An vẫn chưa biết được sau sự cố đó cuộc đời cả hai sẽ bước sang trang mới.[/BOOK]