Bạn được Anhquaann mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
271582 4
Kiếm tiền
Hoàng Tiến đã kiếm được 2715820 đ
Bộ truyện: Lục cung tranh đấu

Thể loại: Cổ trang -Cung đấu - Drama

Link thảo luận: Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hoàng Tiến

Tác giả: Hoàng Tiến

vrMEOv0.jpg


Văn án: Bộ truyện cho chúng ta thấy được vòng xoáy khốc liệt của những cuộc tranh đấu quyền lực giữa các phi tần trong chốn lục cung đầy âm mưu danh lợi. Hơn cả là có thể từ một nữ nhân hiền lành, đức hạnh cao khiết nhưng vì bảo vệ cho an nguy của gia tộc, bảo vệ chính con cái của họ và sau cùng là bảo vệ bản thân họ mà bỗng chốc trở thành một người mạnh mẽ, thậm chí còn là một người độc ác và ích kỷ đến đáng sợ. Quả thật không ai có thể thoát khỏi được vòng xoáy quyền lực này. Một vòng xoáy tàn độc với một sức mạnh vô hình làm thay đổi cả cốt cách của một con người.

Sự việc tranh đấu chốn hậu cung xảy ra, khiến một phi tần không tranh với đời sống, ước nguyện sống một cuộc sống an phận thủ thường dần dần trở thành một người "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết" sẵn sàng giẫm đạp lên tất cả mọi mạng sống đến đi đến ngôi làm chủ lục cung. Thế nhưng xét cho đến cuối cùng, một bậc mẫu nghi thiên hạ dù có được cả thiên hạ rộng lớn song trời đã định sẵn cho nàng cô độc, phải trả một cái giá rất đắt. Cô ấy được duy nhất thứ quyền lực phù du mà mất đi tất cả kể cả hạnh phúc riêng mình..​
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 1 - Quyền Lực Trữ Tú

ONHPnQK.jpg


Tại Trữ Tú cung

Thi Quý phi, chủ nhân của Trữ Tú cung, đang ngồi uy nghiêm giữa chánh điện của cung. Sự uy nghiêm ấy lan tỏa khắp cả gian phòng khiến người ta phải lạnh cả sống lưng. Cảnh cửa dần dần được hé mở, những tia sáng len lỏi xuyên qua khe chiếu vào trong căn phòng đầy sự lạnh lẽo ấy. Quế Hoa - cung nữ thân cận nhất của Thi Quý phi bước vào, trên tay nàng là mâm trà Bách Liên. Quế Hoa tươi cười hành lễ:

- Nô tì tham kiến chủ tử, cung chúc chủ tử phụng thể cát tường. Nô tì xin dâng nương nương dùng tách trà Bách Liên để thanh lọc cơ thể trong ngày hè nóng bức này ạ!

Thi Quý phi ra cử chỉ bình thân. Quế Hoa đứng dậy khom lưng dâng chén trà khói nghi ngút với ngào ngạt hương sen cho chủ tử. Thi Quý phi vừa nâng tách trà ngang mũi hít một hơi thật sâu bỗng trợn mắt uy quyền:

- Chung Túy cung dạo này có chuyện gì không?

Quế Hoa vừa tươi cười vừa đáp lại với giọng nói đầy sự nịnh hót:

- Vâng thưa chủ tử, Chúng Túy cung vẫn lạnh lẽo, buồn tẻ. Hoàng Hậu thì phụng thể bất an nên mấy ngày nay không thể tiếp chủ tử các cung đến thỉnh an được nữa.

Vừa nghe Quế Hoa nói dứt lời Thi Quý phi liền nhếch mép cười, uống nhẹ tách trà ngợi khen:

- Trà ngon...

Tì nữ kia chắc thấy lấy được lòng tin chủ tử nên vui lắm. Nhưng...

- Xoảng...

Bỗng nhiên Thi Quý phi đùng đùng nổi giận vứt ngay tách trà xuống đất. Quế Hoa giật mình, hoảng hốt, tái xanh cả mặt, dáng đứng thu lại, gục đầu xuống lo sợ. Thi Quý phi đứng dậy rời khỏi ghế vừa nói vừa tiến lại gần Quế Hoa:

- Thật là nực cười, Hoàng Hậu thân thể bất an thế mà cả tháng nay đêm nào Hoàng Thượng cũng khởi giá đến Trường Xuân cung hay sao?

Quế Hoa sợ sệt, cúi đầu xuống lo lắng, tay run cầm cập, miệng nói lắp bắp:

- Dạ... dạ...

Vừa nghe tiếng Quế Hoa, Thi Quý Phi liền trợn mắt đầy sát khí, nghiến răng nói thật lớn đầy uy nghiêm:

- Vậy hả?

Không để Quế Hoa kịp trả lời chủ tử Trữ tú cung đã quay người lại tán thật mạnh vào mặt của cung nữ quế hoa Quế Hoa. Bàn tay của nương nương với những chiếc hộ giáp sắc nhọn ấy đã khiến cho mặt Quế Hoa xước những lằn dài chảy cả máu đỏ. Nô tì Quế Hoa ngã quỵ xuống đất bám víu lấy Thi Quý phi than khóc:

- Xin chủ tử tha mạng cho tiện thân. Xin chủ tử... xin...

Chưa kịp nói dứt lời, Thi Quý phi liền túm lấy tóc của Quế Hoa hung tàn nói lớn:

- Kẻ ngu xuẩn nhà ngươi, ai cho phép ngươi nói, hả? Đồ súc sinh nhà ngươi trong đầu đừng mang một suy nghĩ ngốc nghếch rằng ngươi là nô tì thân cận của bổn cung rồi ỷ lại. Ngươi hãy nhớ ngươi là phận tôi tớ trong Tử Cấm Thành này, người làm chủ mạng sống của ngươi là ta chứ không phải là bản thân nhà ngươi. Muốn ngươi chết là ngươi phải chết.

Thi Quý phi nghiến răng, trợn mắt nói tiếp:

- Cẩu nô tài nghe rõ chưa?

Thi Quý phi dùng tay đập mạnh đầu Quế Hoa xuống thảm hoa. Quế Hoa bám lấy vạt áo, níu kéo Thi Quý phi khóc lóc van xin đầy tội nghiệp. Thi Quý phi liền chỉ thẳng vào khuôn mặt đầy sợ hãi của Quế Hoa nói:

- Chưa kể cẩu nô tài nhà ngươi còn rêu rao chuyện của Trữ Tú cung cho Hòa Phi nghe à. Ngươi có biết chuyện ấy sẽ ảnh hưởng đến đại cuộc thế nào không.

Quý phi thở dài:

- Mà cũng đúng, cẩu nô tài ngu xuẩn nhà người làm sao mà hiểu được đúng không. Hả?

Quế Hoa giật mình van xin gập đầu xuống sàn đến độ trán đổ cả máu tươi:

- Xin nương nương tha mạng...

Hóa ra Quế Hoa cứ tưởng là Đại Cung nữ của Trữ Tú cung mà tác oai tác quái khắp mọi nơi. Không chỉ vậy ả ta còn đem cả chuyện của Trữ Tú cung nói cho Hòa Phi nương nương biết.

- Á... á... - Tiếng la thất thanh của Quế Hoa vang khắp cung điện.

Khi tay của cẩu cung nữ nắm víu vạt áo van xin thì Thi Quý phi đã dùng guốc của mình nghiền thật mạnh xuống bàn tay của nô tỳ Quế Hoa. Bản tay nhỏ nhắn giờ đây nhuộm màu máu đỏ tươi, da xước tróc cả lên. Quế Hoa chỉ biết la thất thanh trong tuyệt vọng.

Thi Quý phi đá mạnh Quế Hoa nói lớn:

- Tiểu Lộc Tử mau kêu người lôi ả nha đầu thối tha này ra cắt lưỡi cho bổn cung.

Rồi liếc ả ta và cười nhếch mép nói:

- Ngươi hãy nhớ một điều: Họa sinh ra từ miệng... Chính cái miệng thối này đã hại ngươi vậy nên sau khi cắt phăng cái lưỡi nhà người thì ắt sẽ xong chuyện.

Quế Hoa nghe thấy, bàng hoàng, hốt hoảng không tin là sự thật, ả la khóc càng lớn:

- Xin nương nương tha mạng.

Thế là những nô tài Trữ Tú cung bước vào lôi cung nữ mang tội ra hành hình mặc cho lời than khóc đầy thảm thương của Quế Hoa. Có lẽ Thi Quý phi thật độc ác, vô tâm như chính lời đồn. Nương nương có thể giết ai cản trở con đường quyền uy của cô. Thật đáng sợ làm sao.

Cánh cửa bỗng một lần nữa được mở ra, bóng dáng ai đó bước vào từ tốn nói:

- Thần thiếp xin nương nương bớt giận.
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 2 - Hòa Phi Giá Đáo

DujBkQ7.jpg


- Thần thiếp xin được thỉnh an Thi Quý phi nương nương, cung chúc nương nương phụng thể cát tường!

Hóa ra đó chính là Hòa Phi, một phi tử luôn đi cùng với Thi Quý Phi và nàng ấy cũng chính là người tự mình hiến kế cho Quý phi nương nương tiến hành những âm mưu quyền lực. Thực ra trên danh nghĩa là giúp đỡ kế sách cho Thi Quý phi nương nương nhưng thật chất sau "tấm bùa hộ mạng to lớn" ấy, Hòa Phi đây cũng đã được những ích lợi ít nhiều. Chủ tử của Vĩnh Hòa cung đã từ một Hòa Tần nhỏ nhoi trong chốn hậu cung phải dựa vào thái độ vui buồn của các phi tử khác để mà sống thật nhanh chóng đã trở thành một Hòa Phi quyền quý nằm trong hàng "Tứ Phi" được Hoàng Thượng hết mực sủng ái. Thế những cũng kể từ ngày được thăng tước phẩm từ Tần lên Phi mà nàng ấy cũng nhanh chóng trở thành một trong những chiếc gai sắc nhọn làm chướng mắt Thi Quý Phi nương nương cao cao tại thượng. Vì thế, Thi Quý phi chờ dịp thật thích hợp để nhổ bỏ đi cái gai cản đường này. Quả thật đây là một người phụ nữ nổi tiếng với trăm mưu ngàn kế đầy thâm độc trong chốn hậu cung lắm thị phi này. Có lẽ vì thế khi thấy Hòa Phi hành lễ với mình, Thi Quý Phi vẫn ngồi uy nghiêm trên ghế, cho Hòa Phi miễn lễ một cách vô cùng thờ ơ chăng. Song Hòa Phi vẫn vui vẻ đứng dậy liền nói tiếp:

- Khởi bẩm nương nương, thần thiếp xin nương nương hãy tha tội cho ả nô tì Quế Hoa này.

- Láo xược! -Thi Quý Phi nổi giận đùng đùng như một trận cuồng phong, tay đập mạnh xuống bàn. Hòa Phi giật mình, hốt hoảng trước cơn thịnh nộ của Quý Phi, nàng ta cùng nô tì của mình liền vội quỳ ngay xuống đất, nói trong sự sợ hãi:

- Xin nương nương bớt giận, xin nương nương tha tội cho thần thiếp đã quá nhiều lời.

Thi Quý Phi vừa bước xuống vừa tiến lại gần Hòa Phi nghiến răng nói:

- Hòa Phi, ngươi từ quạ đen xui xẻo bỗng chốc hóa thành phượng hoàng bay lên cành cao thế nên bây giờ ngươi lại được cái quyền cấm cản bổn cung xử phạt một ả cung nữ nhỏ nhoi trong Trứ tú cung này hay sao.

Thi Quý phi nhếch mép cười nói tiếp:

- Một Thi Quý phi cao cao tại thượng như bổn cung lại không có cái quyền xử phạt một ả nô tỳ đấy ư? Quả là thật nực cười. Ai đã cho người lá gan to như vậy để đứng đây nói chuyện như vậy với bổn cung.

- Thần thiếp không có ý như vậy, xin nương nương bớt giận.

Thi Quý phi quay sang đưa tay nâng mạnh cằm Hòa Phi nhìn với ánh mắt sát khí bất người nói:

- Ngươi hãy nhớ rằng ta cho ngươi những gì thì ta cũng có thể lấy lại tất cả và cũng kể cả thứ gọi là mạng sống quạ đen đội lớp phượng hoàng của ngươi. Hòa Phi ngươi nghe rõ chưa?

Nương nương hất mạnh khiến Hòa Phi ngã xuống sàn.

- Chủ tử có sao không ạ? -Đinh Lan – cung nữ của Hòa Phi vừa quỳ vừa đỡ chủ tử ân cần nói.

Hòa Phi gật nhẹ đầu, quỳ lại ân cần nói tiếp:

- Xin nương nương bớt giận, tất cả việc làm của thần thiếp đều vì đại cuộc về sau, vì ngôi Hoàng Hậu lấp lánh kiêu sa dành cho nương nương. Thần thiếp thiết nghĩ rằng trong chốn hậu cung này chỉ có người "quốc sắc thiên hương" như nương nương đây mới có thể trở thành một bậc vạn phụng chi vương, mẫu nghi thiên hạ mà thôi.

- Thế à! Tất cả đều là vì Thi Quý phi
ta ư ? -Lời nói của Thi Quý phi thốt ra kèm theo sự khinh bỉ và cũng lắm hoài nghi.

Hòa Phi nói tiếp lời:

- Khởi bẩm nương nương, hiện nay Hiếu Từ Hoàng Thái Hậu đang lâm bệnh nặng trong suốt hàng tháng qua, khắp nơi trong Thọ Khang cung ai ai cũng ăn chay niệm phật nhằm để cầu an cho Hoàng Thái Hậu. Từ các phi tử đến cả đám nô tài trong cung đều lo lắng.

Thi Quý Phi đanh đá nói:

- Chuyện ấy thì có liên quan gì đến việc ta xử lý một ả nô tỳ.

Hòa Phi giải thích tiếp:

- Thưa nương nương, chắc người đã quên từ xưa đến nay, trong điều lệ hậu cung của Đại Thanh ta là kiêng kị hành vi gây đổ máu trong thời gian nhạy cảm này.

Thật vậy, đến cả Hoàng Thượng muốn chém đầu những tên nịnh thần tham ô kia còn phải ra chiếu trì hoãn. Tất cả việc làm đều vì an phúc cho Hoàng Thái Hậu. Thế nên nếu Thi Quý Phi giờ đây cho người cắt lưỡi ả nô tài Quế Hoa này thì khác nào tự khiến mình mang trọng tội khi quân phạm thường, nguyền rủa Hiếu Từ Hoàng Thái Hậu, không làm tròn hiếu đạo với Hoàng Thượng với Hoàng Thái Hậu. Hòa Phi bèn nói tiếp:

- Xin nương nương hãy xem xét thật kĩ, đừng để mình phải mang trọng tội mà hãy luôn lấy đại cuộc làm trọng đừng để một ả nô tì thối tha này mà ảnh hưởng đến cơ đồ công sức đã xây dựng bấy lâu. Thần thiếp cho rằng với một người học vấn uyên bác, tài sắc hơn người như Thi Quý phi nương nương đây chắc hẳn sẽ biết nên làm những gì và không nên làm những gì để tránh gây những hậu họa đáng tiếc về sau. Xin nương nương suy xét.

Hòa Phi cùng Đình Lan đều gập đầu xuống đất mong Thi Quý phi suy nghĩ một cách thật kỹ càng.
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 3- Lời cảnh cáo uy quyền

QPqiiKm.jpg


Lục cung tranh đấu

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Tác giả: Hoàng Tiến

Sau một hồi suy nghĩ Thi Quý phi uy nghiêm nói:

- Hòa Phi, ngươi mau đứng dậy đi! Còn về phần ả nô tỳ thối tha nhà ngươi, nhờ có ơn đức của Hòa Phi đây nên coi như mạng sống của cẩu nô tài nhà ngươi được cứu. Nhưng ngươi hãy luôn nhớ rằng nếu còn có dù chỉ một lần nào như vậy nữa thì đừng trách tại sao bỗn cung lại độc ác.

Dù nói như vậy nhưng Thi Quý Phi vẫn nghỉ trong đầu con người Hòa Phi đang có âm mưu tạo phản với người, người tự nghĩ phải dằn mặt ả trong tương lai gần tránh hậu họa. Thi Quý Phi liếc nhìn Hòa Phi bằng đôi mắt sắc bén đầy đáng sợ

Quế Hoa nghe vậy mừng rỡ vội gập đầu khấn tạ:

- Đa tạ nương nương đã khai ân. Tiện thần sẽ không tái phạm. Suốt đời thần nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cho Thi Quý phi nương nương. Đa ta nương nương đã có tấm lòng Bồ Tát khai ân cho tiện thần.

Quế Hoa cũng vội quay sang Hòa Phi tạ ơn:

- Đạ tạ nương nương đã cứu mạng cho tiện thận. Đa tạ nương nương.

Hòa Phi đứng dậy nghiêm trang chân bước từng bước đi xuống, nói lớn:

- Thôi đủ rồi, Tiểu Lộc Tử ngươi mau đưa ả ta xuống đi, băng vết thương cho ả lại. Đừng để người ngoài bàn tán . - Thi Quý Phi ra lệnh

Thái giám Tiểu Lộc Tử của Thi Quý Phi đang đứng ở một góc tại căn phòng đáp lời chủ tử.

- Vâng thưa chủ tử.

Vừa nói xong, Tiểu Lộc Tử bước tới dìu Quế Hoa ra ngoài. Chưa dừng ở đó Thi Quý Phi cầm chiếc quạt trên tay vừa quạt nhè nhẹ vừa nói:

- Bổn cung chưa từng đối xử tệ với ngươi đúng không Hòa Phi?

Hòa Phi tươi cười thân thiện trả lời:

- Vâng thưa nương nương, nhờ tấm lòng độ lượng của Quý Phi nương nương đây mà thần thiếp đã được chỗ đứng cao quý như ngày hôm nay. Thần thiếp mãi nhớ đại ơn đại đức của nương nương.

Thi Quý Phi cười nhếch mép:

- Thế à, ngươi biết như vậy là tốt. Ngươi nên nhớ rằng đừng để sự ngu ngốc nhất thời mà phản bội lại bổn cung, nếu ngươi mà làm chuyện lỗ mãn như vậy thì ngươi biết kết cục sẽ xảy ra thê thảm như thế nào rồi đó.

Hòa Phi hành lễ ranh mãnh nói:

- Đa tạ sự chỉ dạy của nương nương. Thần thiếp nguyện ghi khắc trong lòng mãi mãi không quên.

Thi Quý phi gật gù phì cười rồi nói tiếp:

- Thôi, bỗn cung mệt rồi ngươi mau lui ra để bổn cung được nghỉ ngơi.

Nghe vậy Hòa Phi nhẹ nhàng nhìn Thi Quý Phi trên cao hành lễ cáo lui:

- Vâng thưa nương nương, thần thiếp xin được phép cáo từ.

Hòa Phi cùng Đinh Lan từ từ rồi khỏi Trữ Tú cung.

Trên đường trở về Vĩnh Hòa cung, nô tỳ Đinh Lan tò mò hỏi Hòa Phi:

- Thưa chủ tử, nô tỳ muốn hỏi đều này mong chủ tử đừng trách nô tỳ nhiều lời.

Hòa Phi dáng đi thẳng thớt, quý phải mắt nhìn thẳng. Khi nghe câu nói của Đinh Lan cười nói:

- Thì ngươi cứ nói đi, bỗn cung sẽ không truy tội ngươi đâu.

Đinh Lan vui vẻ nhẹ nhàng nói:

- Vâng thưa chủ tử, tại sao với thân phận cao quý như người lại phải đi xin tội cho một nô tỳ như Quế Hoa. Nô tỳ thấy như vậy không đáng vả lại chủ tử lại còn bị Thi Quý phi buôn ra những lời nói đe dọa rợn người đó nữa.

Hòa Phi phì cười, nói:

- Khi bổn cung có được tay mắt trong cung Trữ Tú thì sẽ có lợi hơn cho bổn cung thôi. Tất cả đều là cho đại cục sau này.

Nụ cười của Hòa Phi thật khó hiểu. Đinh Lan liền trả lời:

- Nô tài quả là đầu óc ngu mụi nên có lẽ không hiểu được đại cuộc là gì?

Từ miệng của Hòa Phi thốt ra câu nói đầy ẩn ý:

- Từ từ rồi ngươi sẽ hiểu ra thôi.

Trên đường hồi cung Hòa Phi bắt gặp một người.

- Thần thiếp tham kiến Hòa Phi nương nương.

Hòa Phi liền nói:

- Bình thân, người có phải là Toàn Tần, phi tử mới được tuyển vào cung trong đợt tuyển tú vừa rồi đúng không?

Toàn Tần trang trọng đáp:

- Vâng, thưa nương nương chính là thần thiếp . - Toàn Tần từ tốn trả lời.

Hòa Phi nhìn Toàn Tần từ trên xuống dưới rồi nói tiếp:

- Không biết ngươi đang cầm gì trên tay vậy?

Toàn Tần vui vẻ trả lời:

- Thưa Hòa Phi nương nương đây là những vị thảo mộc mà theo những gì thần thiếp được biết sẽ có ích cho bệnh tình của Hoàng Thái Hậu. Nên hôm nay thần thiếp bèn tới Thọ Khang cung để dâng lên cho Thái Hậu, mong Thái Hậu sớm ngày khỏi bệnh.

- Đáng khen cho Toàn Tần mới vào cung đã biết hiếu thảo đối với Hoàng Thái Hậu.


- Tạ ơn nương nương đã quá khen. Thần thiếp cho rằng điều đó là đúng hiếu đạo mình cần phải làm.

Hòa Phi vừa cười vừa nói:

- Vậy ta không làm phiền Toàn Tần đây đến thăm Thái Hậu. Ngươi hãy mau đi đến Thọ Khang cung đi kẻo trễ.

- Thần thiếp mạng phép xin đi trước, xin cáo từ nương nương tại đây.

Hòa Phi gật đầu cho phép. Toàn Tần được vừa đi một lúc Đinh Lan liền nói vói giọng mỉa mai rằng:

- Mới vào cung mà Toàn Tần đã biết lấy lòng của Thái Hậu rồi.

Hòa Phi vừa cười vừa nói:

- Ngươi không nên được nói như vậy, đừng nhìn vậy mà vội đánh giá.

Thế nhưng Hòa Phi vốn đa nghi nên nghĩ rằng Toàn Tần mới vào cung mà đã được phong làm Tần thì nàng ta thật sự cũng không tầm thường đâu. Hòa Phi vừa nói vậy mà đã ra lệnh cho nô tỳ của mình:

- Mau đi điều tra thân thế của Toàn Tần ngay cho bổn cung.

Cung nữ Quế Hoa trong trạng thái sẵn sàng chờ lệnh từ chủ từ, sốt sắn đáp:

- Vâng thưa chủ tử, nô tỳ sẽ nhanh chóng thực hiện những gì mà chủ tử căn dặn .
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 4. Hậu - Tần, thuận hòa.

vd7x9SL.jpg


Lục cung tranh đấu

(Drama - Cung đấu - Cổ trang)

Tác giả: Hoàng Tiến.

- Thọ Khang cung (寿康宫) -

Toàn Tần chẳng mấy chốc đã đi đến Thọ Khang cung, nơi sống của Hiếu Từ Hoàng Thái Hậu - Thân mẫu của Hoàng Thượng. Vừa bước vào cổng cung, nàng đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của nén hương trầm và cùng đó là tiếng gọ mõ tụng kinh từ các lão sĩ được chính Hoàng Thượng cho lệnh tiến cung để làm lễ cầu an cho Thái Hậu từ Quan Âm Cát Tự. Đây là nơi mà Hoàng Thượng đã xây riêng để cầu an cho Hoàng Thái Hậu. Khắp nơi trong Thọ Khang cung tấp nập người ra kẻ vào để chăm sóc cho người. Cảnh quang của Thọ Khang cung được xếp vào những tuyệt cảnh bậc nhất của Tử Cấm Thành. Trong cung của Thái Hậu dường như có tất cả. Trước khi bước đến nơi chánh điện cung và nơi nghỉ ngơi của Thái Hậu là một khoảng sân rộng được bố trí bởi những chậu cây và hoa quý được chính Hoàng Thượng ngự ban. Nhìn trên cao ta dễ dàng thấy được những chậu cây quý giá ấy được bố trí sắp xếp theo hình chữ "Thọ". Phía sau nơi nghỉ ngơi của Thái Hậu cũng chính là một mãnh vườn rộng. Các chậu cây kiểng, hoa được bố trí dọc lối đi dẫn đến cây Tùng Bách do chính Tiên Đế vun trồng. Do đó cây Tùng Bách được xem là một báo vật của cung mà chỉ Hoàng Thượng, Thái Hậu, Hoàng Hậu mới được sờ vào. Phía sau là một gian nhà rộng trang nghiêm với mái nhà lợp ngói vàng lưu luy. Đây là nơi mà Thái Hậu sẽ tổ chức những buổi thưởng trà với các phi tần. Ngoài ra còn có ao sen, hòn non bộ được cho mời các nghệ nhân lão luyện khắp cả nước thiết kế đầy tinh xảo. Qua tất cả đã cho thấy tấm lòng đầy hiếu thảo của Hoàng Thượng dành cho Hoàng Ngạc nương của mình. Đại cung nữ của Hoàng Thái Hậu ra đón tiếp Toàn Tần:

- Nô tỳ cung thỉnh Toàn Tần nương nương thánh an.

Toàn Tần hiền hậu gật đầu trả lời:

- Lưu cô cô, ta đến thăm và dâng một số thảo dược cho Hoàng Thái Hậu.

- Vâng, xin mời nương nương.

Toàn Tần dần dần tiến vào nơi nghĩ ngơi của Hoàng Thái Hậu. Mở cánh cửa phòng, Lưu cô cô nhẹ nhàng vén tấm màn che, Toàn Tần bắt gặp một phi tử nào đó. Hóa ra đó chính là Hiếu Vương Hoàng Hậu. Dần tiến đến, Toàn Tần trịnh trọng:

- Thần thiếp cung thỉnh Hoàng Hậu nương nương thánh an.

Nụ cười hiền hậu nở trên môi, đáp lời:

- Toàn Tần đến thăm Thái Hậu à? Muội ngồi đi Thái Hậu vừa mới uống thuốc chắc đã ngủ thiếp đi rồi. Nên có lẽ không thể cho muội thỉnh an được.

- Vâng thưa Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp đến đây chỉ muốn dâng cho Thái Hậu những loại thảo mộc từ thiên nhiên mong bệnh tình của Thái Hậu sớm được phục hồi .

Hoàng Hậu gật đầu hài lòng. Toàn Tần quay sang Như Ý gật đầu nhẹ. Cái gật đầu ấy như ra lệnh cho Như Ý dâng mâm thảo mộc đang cầm trên tay cho Lưu cô cô. Hoàng Hậu tươi cười nhẹ nhàng nói:

- Toàn Tần, ngươi mau ngồi đi chứ. Vân Linh ngươi mau đi pha trà cho Toàn Tần nương nương đây.

Vân Linh, một trong hai đại cung nữ của Hiếu Vương Hoàng Hậu, trả lời:

- Vâng thưa chủ tử.

Toàn Tần an tọa xuống ghế, đôi mắt hướng về Hoàng Hậu cười nhẹ và thắc mắc:

- Chẳng hay Hoàng Hậu nương nương đang viết gì vậy ạ?

Hoàng Hậu đứng dậy tay nhẹ nhàng cằm lấy vòng chuỗi hạt. Hiền Lam dìu tay Hoàng Hậu đến ghế. Nương nương vừa nói vừa ngồi xuống:

- Bổn cung chẳng biết là gì cho Thái Hậu, ta chỉ biết chép kinh để cầu an cho Thái Hậu. Mong rằng sẽ giúp phần nào cho sức khỏe người ngày một tốt hơn.

- Thần thiếp nghĩ rằng, với sự hiếu thảo của Hoàng Hậu đây hơn nữa Thái Hậu có cát nhân thiên tướng chắc hẳn sẽ sớm ngày khỏi bệnh.

Hoàng Hậu gật đầu, mỉm cười nhìn xuống chuỗi hạt trên tay, đáp:

- Ta cũng mong như vậy.

Vân Linh cũng đã mang trà ra đến, nhẹ nhàng kính cẩn đặt từng tách trà lên bàn và nói:

- Nô tỳ xin mời Hoàng Hậu nương nương, Toàn Tần nương nương thưởng trà.

Nhìn vào gương mặt Hiếu Vương Hoàng Hậu, Toàn Tần dễ dàng bắt gặp đôi mắt thâm quần, đôi môi nhệch nhạt, gương mặt hốc hác đầy sự mệt mỏi. Toàn Tần lo lắng, nàng quan tâm hỏi:

- Thưa nương nương tại sao trông khí sắc của người lại không được tốt như vậy chẳng hay phụng thể có điều bất an?

Hiền Lam nhanh nhảu trả lời:

- Đương nhiên rồi, khi Thái Hậu lâm bệnh nặng cả tháng nay, không thấy một phi tần nào đến chăm sóc, chỉ có riêng Hoàng Hậu nương nương ngày đêm tận tụy chăm sóc. Thế mà..

Hoàng Hậu nương nương giơ tay ra lệnh cho Hiền Lam im lặng, miệng tự tốn nói:

- Thôi được rồi, đã làm thì không được kể công mà đó là bổn phận hiếu đạo mà một chánh cung Hoàng Hậu như bổn cung phải làm. Và có lẽ ngươi cứ tưởng là cung nữ của ta rồi làm càng ư? Ngươi đang ở cung Thọ Khang chứ không phải Chung Túy cung đâu mà không biết giữ mồm giữ miệng mà lại ăn nói hàm hồ. Nếu Hoàng Thượng hay Thái Hậu nghe được thì ta khó mà cứu được ngươi. Hiền Lam, ngươi nghe rõ chưa?

Hiền Lam cúi mặt nói nhỏ:

- Dạ, nô tỳ đã nhiều lời, xin nương nương thứ tội.

Hoàng Hậu nhẹ nhàng từ tốn gật đầu. Nhưng có lẽ, Hiền Lam uất ức lắm bởi lẽ chủ tử mình đã quá hiền hậu cứ mãi nhận phần thiệt hơn về mình.
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 5: Tránh mặt Quân Vương.

k3Szmft.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

Cổ trang - Cung đấu - Drama

Hiếu Vương Hoàng hậu hiền từ tươi cười đáp:

- Toàn Tần ngươi đừng quan tâm những lời nói hàm hồ của nha đầu này.

Toàn Tần nhìn đại cung nữ Hiền Lam rồi nhìn xuống Hoàng Hậu nói:

- Riêng thân thiếp thì lại nghĩ Hiền Lam cô nương đây nói đúng. Thái Hậu lâm bệnh nặng, không thể ngày một ngày hai thì sẽ khỏi bệnh. Thế nên các tỷ muội trong cung cần phải chia nỗi nhọc này cùng Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu tay cầm chuỗi hạt ngọc, miệng mỉm cười gật đầu hài lòng:

- Bổn cung hiểu tấm lòng của Toàn Tần muội muội đây! Nhưng bổn cung đây là chánh cung Hoàng Hậu, chánh phi của Hoàng Thượng thế nên việc chăm sóc Thái Hậu là bổn phận của bổn cung thôi. Toàn Tần muội đừng quá suy tư.

Toàn Tần giờ đây đã nhìn Hoàng Hậu bằng một ánh nhìn hoàn toàn khác, một ấn tượng đầy sự tốt đẹp. Trong đôi mắt nàng, Hoàng Hậu là một người phụ nữ với nhan sắc bế nguyệt tu hoa cùng nụ cười đầy phúc hậu, cốt cách thanh cao, đức cao trọng vọng, không ganh đua đố kỵ với các ái phi khác. Tất cả khiến Toàn Tần đầy ngưỡng mộ và kính trọng nhiều hơn Hiếu Vương Hoàng hậu.

Toàn Tần dù tự nhủ không dám khuyên Hoàng Hậu quá nhiều nhưng vẫn lo lắng cho nương nương nói rằng:

- Vâng thưa nương nương, nếu người tâm ý đã quyết như vậy thì thần thiếp không thể khuyên ngăn. Nhưng để chăm sóc tốt cho Thái hậu trước hết Hoàng hậu nương nương đây cần bảo trọng phụng thể đừng để quá lao lực mà sinh bất an.

Hoàng Hậu chớp mắt gật đầu và mỉm cười. Hai vị nương nương nói chuyện với nhau thật vui vẻ trong sự hòa hợp của hai người không toan tính, không hơn thua với đời. Có lẽ hai người điều là những người chỉ sống trong hai chữ "An Phận" nên khá hiểu nhau. Một Hoàng Hậu nương đức hạnh cao khiết không màn danh lợi cùng một Toàn Tần vừa nhập cung chưa hiểu lắm về hai từ "Quyền lực". Hai người tình cảm ngỡ chị em. Thế nhưng không ai biết trước được điều gì! Song chỉ nhiêu ấy thôi thì chưa biết được điều gì, nếu vội vàng đánh giá đại cuộc thì con người chỉ nhận lại những chữ "không thể ngờ". Trong hậu cung đầy sóng gió, cũng lắm những mưu kế độc đoán thì liệu tồn tại thứ tình cảm thâm tình như giữa Hiếu Vương Hoàng hậu và Toàn Tần.

- Hoàng Thượng giá đáo!

Hoàng Thượng với khí chất thiên tử ngời ngời bước vào. Hoàng Hậu cùng Toàn Tần liền hành lễ:

- Thần thiếp cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an.

Hoàng Thượng mỉm cười hài lòng tiến đến nắm lấy hai đôi tay nỏn nà và dìu hai ái phi của mình đứng dậy:

- Hai ái phi của Trẫm không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.

Thế rồi Hoàng Thượng tiến lại bàn mà khi nãy Hoàng Hậu ngồi chép kinh cầu an cho Thái Hậu. Hoàng Thượng cầm tờ giấy đang viết dỡ trên bàn, đọc liếc qua, người đã biết là nét chữ của Hoàng Hậu. Với giọng nói ngợi khen Hoàng Thượng liền nói:

- Bút pháp của nàng vẫn tuyệt đẹp như ngày nào đấy Hoàng Hậu.

Đặt tờ giấy xuống bàn Hoàng Thượng vừa tiến tới chiếc ghế trên chánh điện vừa nói:

- Nàng thật hiếu thảo với Thái Hậu. Không chỉ ngày ngày chăm lo cho người mà còn tỉ mỉ chép kinh để cầu an cho người. Nàng quả là không bao giờ làm cho Trẫm thất vọng.

Hướng mắt về Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nở nụ cười dịu dàng đáp lại:

- Đa ta Hoàng Thượng khen thưởng, thần thiếp chỉ nghỉ rằng đây là bổn phận mà Hoàng Hậu như thiếp đây phải làm. Không chỉ có thần thiếp mà còn có Toàn Tần muội muội đây cũng hay lui tới Thọ Khang cung để thăm hỏi và dâng những thảo mộc tốt cho Thái Hậu nữa.

Vừa nói xong Hoàng Hậu liền quay sang Toàn Tần cười phúc hậu trong sự bất ngờ của Toàn Tần. Trong khi đó ánh mắt của Hoàng Thượng từ Hoàng Hậu đã hướng về nàng ta:

- Toàn Tần, nàng mới vào cung mà đã biết trên dưới như vậy quả là không hổ danh là ái nữ của Gia Linh, một đại quan nổi tiếng trọng đạo nghĩa mà.

Toàn Tần lúng túng chẳng biết nói gì ngoài việc đa tạ Hoàng Thượng nhưng nàng ta không quên ngợi khen Hoàng Hậu hạ công lao mình:

- Một ít việc cỏn con như vậy thần thiếp nào dám so với công sức của Hoàng hậu nương nương đây.

Hai nàng ái phi của Hoàng Thượng nhìn nhau cười. Còn về phần Hoàng Thượng, người nhìn xuống hai ái phi của mình gật đầu hài lòng vì bởi các ái phi của mình rất chi là yêu thương nhau. Giữa bầu không khí ấy, đột nhiên Toàn Tần bước ra giữa chánh điện hành lễ:

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp phụng thể bất an xin Hoàng Thượng cho phép thần thiếp hồi cung nghỉ ngơi.

Mới khi nãy còn vui vẻ nói chuyện với Hoàng Hậu mà giờ đây phụng thể đã bất an. Hoàng Thượng biết rõ rằng Toàn Tần muốn tránh mặt mình nhưng người phải làm sao đây. Nụ cười hài lòng trên môi chợt tắt, người khoác tay thờ ơ nói:

- Nàng mau lui về Thừa Càng cung của nàng đi!

Toàn Tần mỉm cười vì đã như ý muốn. Còn Hoàng Hậu bất ngờ trước lời nói cọc cằn của Hoàng Thượng dành cho ái phi của người. Hoàng Hậu nhìn lên thì thấy Hoàng Thượng giờ đây với gương mặt giận dữ, khó chịu. Khi Toàn Tần vừa đi khỏi, Hoàng Thượng đã đập mạnh xuống bàn khiến cả Hoàng Hậu cũng giật mình. Hoàng Thượng tay chỉ thẳng ra cửa cung tức giận nói lớn:

- Nàng ta thật là quá quắc!

Không biết chuyện gì xảy ra nhưng Hoàng Hậu cũng ngầm đoán ra được rằng người làm cho Hoàng Thượng nổi giận đó chính là Toàn Tần. Hoàng Hậu liền nhìn Hoàng Thượng mỉm cười xoa dịu:

- Thần thiếp xin Hoàng Thượng bớt giận bảo trọng long thể. Có thể Toàn Tần muội muội mới vào cung nên chưa quen với những việc trong cung. Thần thiếp đây làm chủ lục cung mà không quản giáo kỹ cho Toàn Tần. Thần thiếp có tội xin Hoàng Thượng giáng tội.

Nói xong Hoàng Hậu liền quỳ ngay xuống đất thỉnh tội. Nàng thừa biết rằng Hoàng Thượng vô cùng yêu thương nàng nên sẽ không truy tội. Quả đúng như vậy Hoàng Thượng cho phép Hoàng Hậu đứng dậy và nói tiếp:

- Trong chuyện này, nàng không có lỗi gì cả. Tất cả chỉ là vì nàng ta. Nàng ta biết Trẫm hết mực sủng ái nên mới vậy thôi. Toàn Tần cứ tìm mọi cách tránh mặt Trẫm.

Vừa nói Toàn Tần, Hoàng Thượng đã tức vì chưa có vì phi tần nào dám phủ Hoàng Thượng nhiều lần như vậy đâu. Hoàng Hậu vẫn bình thản:

- Hoàng Thượng bớt giận và đừng quá lo, dần dần Toàn Tần sẽ quen với cuộc sống trong Tử Cấm Thành này và sớm muộn gì nàng ta cũng hồi tâm chuyển ý trở về với Hoàng Thượng mà thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 6: Tình nặng duyên xưa

8kONZEA.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Như Ý, cung nữ thân cận của Toàn Tần lúc trước khi nhập cung cô cũng là cung nữ theo hầu Toàn Tần ở Trần Gia Phủ thế nên vị cô nương này rất chi là hiểu tâm ý của chủ tử mình, cô liền hỏi chủ tử rằng:

- Tại sao chủ tử lại luôn tránh né Hoàng Thượng vậy nhở sau này người không còn được sủng hạnh nữa thì..

Toàn Tần liền cười thanh cao, vừa đi vừa từ tốn nói:

- Ngươi cũng biết ta vào cung này đâu để tranh giành ân sủng của Hoàng Thượng để trở thành một ái phi cao cao tại thượng. Mà ta vào đây là vì..

Bỗng nhiên Toàn Tần đứng lại, đôi mắt tròn long lanh nhìn không chớp mắt về phía trước. Trước Toàn Tần có một hàng dài các Đệ nhất thị vệ đang tiến về Dưỡng Tâm điện. Toàn Tần nương nương đã gặp ai mà lại đứng ngơ người ra như vậy. Như Ý thắc mắc hỏi:

- Tại sao chủ từ lại đột ngột đứng lại như vậy, người mau mau trở về Thừa Càng cung kẻo nắng gắt ảnh hưởng đến phụng thể.

Không quan tâm câu hỏi của Như Ý, Toàn Tần nương nương vẫn đơ người ra và hỏi:

- Sao các thị vệ hôm nay lại đến Dưỡng Tâm Điện chi vậy, người có biết không?

Như Ý không chút ngần ngại trả lời:

- Theo như nô tỳ biết thì đó là những đại thị vệ tài giỏi tinh thông võ nghệ nhất của Tử Cấm Thành này. Vừa rồi họ đã lập được công lớn tại biên cương khi dẹp được đại loạn. Có thể hôm nay Hoàng Thượng cho triệu họ đến chắc là để khen thưởng.

Toàn Tần gật đầu và tiếp tục đi trong tâm thế đầy suy tư.

Như Ý hình như đã hiểu được chuyện gì đó. Cô nhanh nhảu hỏi ngay chủ tử mình:

- Có phải nương nương gặp phải Lương Thị vệ không?

Toàn Tần giật mình bất ngờ trước câu hỏi của Như Ý nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản:

- Ngươi đừng ăn nói hàm hồ, nếu có người ngoài nghe được thì sẽ phạm tội bất kính. Thôi mau về cung kẻo nắng gắt.

- Vâng thưa chủ tử.


Chẳng mấy chốc, Toàn Tần nương nương đã về đến Thừa Càng cung. Bước vào chánh điện, Như Ý dìu Toàn Tần ngồi xuống ghế. Có lẽ đi mãi ngoài trời nắng nên nàng ta đã bị say nắng. Ngồi xuống ghế đầu cô đau vô cùng, cảnh vật xung quanh tối sẫm lại. Thấy nét mặt khó chịu của nương nương như vậy, Như Ý lo lắng hỏi:

- Nương nương người có sao không ạ? Để nô tỳ truyền thái ý cho người.

Toàn Tần nhíu mày vì đau, giơ tay ra hiệu dừng lại và nói:

- Không cần truyền thái y cho ta đâu? Ta chỉ là hơi đau đầu thôi nghỉ ngơi chắc hẳn sẽ mau khỏi. Ngươi đừng làm lớn chuyện lên như vậy.

Như Ý sốt ruột nói:

- Nhưng mà..

- Thôi được rồi, ta nói là không cần mà. Ngươi chỉ cần mang đến cho bổn cung tách trà sen mà ta đã ướp hôm qua được rồi. À với lại ngươi mau thay hương cho đỉnh trầm thành thảo mộc đi. Bổn cung thấy phòng ngột ngạt quá đi thôi.

- Vâng thưa chủ tử.

Thế rồi Như Ý tuân theo lệnh chủ tử từ từ lui ra khỏi chánh điện. Cách cửa phòng dần dần khép lại, trong căn phòng ngột ngạt ấy chỉ còn lại Toàn Tần cô đơn với bốn bức tường cung Thừa Càng. Đầu nàng đang nhức vô cùng. Tay Toàn Tần chống lên bàn đỡ trán thật quý phái. Nàng nhắm thiếp mắt lại để đầu óc thả nhẹ theo gió, cơn đau dần dần nhẹ vơi đi phần nào. Thế nhưng trong đầu óc cô xuất hiện hình ảnh của một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Đó chính là.. Lương Thị vệ. Vậy người đó chính là ai?

Lương đại vệ chính là học trò thân thiết nhất của cha Toàn Tần, Gia Linh Đại nhân. Lương đại ca tên thật là Lương Chính Quốc. Lúc nhỏ người là một đứa trẻ hiếu học nhưng nhà nghèo, là một đứa con hiếu thảo nên chàng phải đi làm thuê trong vùng để kiếm sống. Cha Toàn Tần sớm thấy khí chất từ Chính Quốc nên đã giúp đỡ chàng học văn luyện võ ngày ngày. Vì thế Toàn Tần và Lương thị vệ đã thân thiết và trở thành mai trúc mã của nhau từ khi ấy. Không phụ lòng của Gia Linh đại nhân, từ một thiếu niên nghèo Lương Chính Quốc đã trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn đỗ đầu những kỳ thi của Triều đình. Với văn võ hơn người cùng sự tiến cử của Gia Linh mà Chính Quốc nhanh chóng trở thành Tứ đẳng thị vệ (một chức quan võ trong hàng tòng ngũ phẩm). Bên cạnh đó mối tình giữa Toàn Tần và Lương thị vệ cũng tiến triễn tốt đẹp khiến hai người ngỡ sẽ không bây giờ xa nhau, họ mãi mãi là của nhau với những lời ước nguyện dưới ánh trăng tình bên hồ Tâm Nguyệt ở tại quê nhà. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, người con gái ấy đã trở thành một Toàn Tần cao cao tại thượng ở Tử Cấm Thành còn chàng trai lại một võ tướng tài ở tận biên cương xa xôi.

Khi thấy hình ảnh của Lương thị vệ, Toàn Tần liền mở mắt dậy cả người cô đều toát mồ hôi. Nương nương vội đi đến bàn trang điểm, mở chiếc rương trang sức trên bàn và người lấy ra một cây trâm màu xanh ngọc lấp lánh hình những cánh bướm. Nàng lấy tay sờ nhẹ vào cây trâm rồi nắm lấy thật chặt vào lòng. Với nụ cười cay đắng Toàn Tần tự hỏi:

- Lương Chính Quốc, chàng đã về rồi sao?

Vừa dứt lời, giọt nước mắt của Toàn Tần rơi xuống lăn dài trên má, nàng đầy nghẹn ngào.
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 7 - Tỷ tỷ, muội muội.

JgwrnOs.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Drama - Cung đấu)

Căn phòng giờ đây yên tĩnh đến lạ thường, dường như tất cả đều nhường chỗ cho tiếng khóc nghe đau như thắt lòng lại của Toàn Tần nương nương. Người bất lực úp mặt xuống bàn vừa thì thào vừa khóc nấc:

- Lương ca ca, muội xin lỗi huynh..

Bỗng nhiên cánh cửa căn phòng mở ra. Như Ý nô tỳ bước đến bàn trang điểm nói:

- Khởi bẩm nương nương, Tú Phi nương nương đến thăm người.

Toàn Tần nghe vậy liền ngẩng đầu dậy vội lau ngay những giọt nước mắt đáp:

- Tú Phi tỷ tỷ à?

- Vâng thưa chủ tử, Tú Phi nương nương đang chờ người ngoài chánh điện của cung.

Toàn Tần soi gương dịu dàng chỉnh lại mái tóc, cây trâm cày được người cần thẩn cất vào lại chiếc rương, người bĩnh tĩnh lại nói:

- Được rồi để ta xem lại diện mạo một chút. Ngươi mau dâng trà lên cho Tú Phi đi ta sẽ ra ngay.

Như Ý đáp lại lời chủ tử:

- Vâng..

- Một lát sau -

Như Ý cô nương dâng trà lên cho Tú Phi. Hương thơm của trà được ướp trong búp sen buổi sớm mới nấu cùng nước sương mai còn nằm trên lá thoang thoảng, dễ chịu, thanh tao. Vừa hít một hơi, Tú Phi liền nhận ra và cười hiền hậu nói ngay:

- Toàn Tần, muội ấy vẫn là một người kỳ công, chu đáo như ngày nào mà.

Cùng lúc ấy, Toàn Tần cũng bước ra, nàng hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân nhằm che giấu đi những giọt nước mắt, nương nương từ tốn hành lễ:

- Thần thiếp xin thỉnh an Tú phi nương nương kim an. Thần thiếp tiếp đón chậm trễ xin nương nương tha tội.

Tú Phi nương nương gặp được Toàn Tần muội muội, người liền đặt tách trà Bách Liên xuống bàn và cười tươi tắn nói:

- Toàn Tần muội không cần phải đa lễ.

Thế rồi Tú Phi đứng dậy nắm chặt tay thân tình với Toàn Tần và dìu muội ta lên ghế rồi nói tiếp:

- Ta và muội tình thân như tỷ muội thế nên khi không có ai muội cứ tự nhiên đừng làm chi những lễ nghi phiền toái.

Toàn Tần cố gượng cười để Tú Phi không phát hiện ra tâm trạng của mình, người trả lời:

- Tú Phi nương nương nói vậy nhưng thần thiếp đây cũng phải biết tôn ti trên dưới chứ!

Tú Phi là một trong những phi tử được hoàng thượng hết mực sủng hạnh. Trước khi tiến cung Tú Phi và Toàn Tần đã quen biết nhau và hơn nữa là xem nhau như tình nghĩa tỷ muội. Thật vậy hai nương nương thân nhau từ rất lâu vì a mã của hai nàng đều là những đại thần trong triều nổi tiếng thân thiết nhau bởi tính cương định, chính trực, trung quân ái quốc. Hai nàng ai ai cũng tài sắc hơn người. Về sắc hai nàng đều có một vẻ đẹp tinh khôi riêng. Vẻ cao sang, quyến rủ của Tú Phi sánh đôi cùng vẻ đẹp đức hạnh, thanh tú nhưng cũng có những đừng nét quyền lực của Toàn Tần. Về tài, nếu Toàn Tần nổi tiếng học thức uyên bát tương thông y học thì Tú Phi lại giỏi dang với nghề nữ công gia chánh. Đặc biệt hơn cả, hai nương nương đều là những tiểu thư học rộng hiểu cao, thơ văn lưu loát. Thế nhưng Tú Phi đã được tiến cung trước Toàn Tần hơn một năm. Dù hai nương nương giờ đây là những ái phi của Hoàng Thượng sống trong một Tử Cấm Thành đầy những âm mưu tàn ác tranh giành quyền lực thế nhưng họ đều chân thành yêu thương nhau thật lòng. Thật đáng quý vô cùng.. Tú Phi tươi cười nhìn vào gương mặt của Toàn Tần, nàng ta phát hiện khóe mắt cùng Toàn Tần vẫn còn ửng đỏ, Tú Phi ngạc nhiên hỏi:

- Hình như muội mới khóc thì phải?

Nghe vậy Toàn Tần liền dùng chiếc khăn kẹp trên tay lau vội và bối rối thanh minh:

- À.. không ạ, thần thiếp không sao cả? Chắc là vì do hương từ đỉnh trầm mà Phủ Nội Vụ chuẩn bị thần thiếp vẫn chưa quen nên có hơi cay khóe mắt.

Tú Phi cũng biết rõ rằng điều mà Toàn Tần nói ra không đúng sự thật. Nhưng nàng không muốn ép buộc tỷ muội tốt của mình vào tình thế khó. Nàng nhanh trí đánh sang chuyện khác:

- Toàn Tần muội đã quen những điều trong cung chưa? Có chuyện gì muội cứ hỏi?

- Vâng thưa nương nương. Nhưng muội vẫn không hiểu tại sao khi muội mới vào cung tỷ lại nhắc khéo muội phải xem chừng Thi Quý Phi cơ chứ?

Tú Phi đang nâng tác trà lên hít một hơi nhẹ và nhấp môi thì nàng nghe thấy câu hỏi của Toàn Tần như vậy. Tú Phi từ tốn đặt ngay tách trà xuống bàn, mắt liếc sang Gia Kiều, đại cung nữ của Tú Phi, và Như Ý ra hiệu cho đám nô tỳ lui ra ngoài. Có lẽ Tú Phi từ khi tiến cung thì đã trở thành một con người kỹ lưỡng và đa nghi. Nàng cũng như bao người khác trong Tử Cấm Thành đều biết rõ rằng "Họa từ miệng mà ra". Thế nhưng, Toàn Tần đã quá ngây thơ, cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao Tú Phi lại làm như vậy. Cánh cửa dần đóng lại, trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại Tú Phi và Toàn Tần. Giờ đây, Tú Phi mới tươi cười đáp:

- Ta nhắc muội như vậy đều là tốt cho muội cả thôi. Thi Quý Phi chính là phi tử mà Tiên đế lựa chọn tiến cung thay vì Hoàng Hậu là người được chính Hoàng Thượng yêu thương và lựa chọn. Có lẽ muội cũng biết rằng dòng tộc Hồ gia của Thi Quý phi là một dòng tộc nổi tiếng với những ái khanh của Tiên đế và Hòa Thượng trọng dụng. Đây là một hậu phương thế lực đầy vững chắc. Thế nên Thi Quý phi chính là một người đầy quyền lực nổi tiếng trong hậu cung. Bên cạnh đó nhờ tài năng vũ nghệ cũng sắc đẹp khí chất hiếm có mà nhanh chóng chiếm được trái tim của Hoàng Thượng. Với nhan sắc và quyền lực vốn có thì Thi Quý Phi dễ dàng dành lấy tước phẩm Quý Phi là chuyện bình thường.

Đúng thật qua lời kể của Hòa Phi ta biết được rằng chính Tiên đế cũng đã ban cho Hồ Gia bốn chữ vàng "Trung Quân Ái Quốc". Thân phụ của Thi Quý Phi chính là Tổng đốc mang hàm Binh bộ Thượng thư Hồ Nhất (quan văn hàm tòng nhất phẩm).
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 8

Mp2NkBw.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Trong sự bàng hoàng của Toàn Tần cùng với gương mặt đầy sự bất ngờ trước gia thế quyền quý của Thi Quý Phi. Tú Phi nhìn gương mặt của Toàn Tần thì phì cười nói tiếp:

- Chắc hẳn vì thế nên Thi Quý phi đây rất kiêu ngạo, hống hách sinh kiêu và cũng lấy thâm độc, mưu sâu kế thẳm, ai mà cả gan dám cản lấy Thi Quý Phi bước trên con đường đến ngôi Hoàng Hậu thì đừng trách tại sao nhận lại kết cục bi thảm.

Đôi mắt Toàn Tần hoang mang một chút run sợ. Nương nương thử hỏi tại sao một nữ nhân lại tàn ác đến như vậy. Thật ra qua lời kể của Tú Phi nương nương thì chưa thật sự bộc lộ đủ và chân thật về sự tàn ác khủng khiếp của Thi Quý Phi tại chốn hậu cung này. Thi Quý Phi một cái tên gây nên nỗi kinh oan tại chốn hậu cung mặc dù người chủ lục cung là Hiếu Vương Hoàng Hậu. Một nữ nhi xinh đẹp ấy lại dễ dàng ra tay giết chết bất cứ một ai nếu nàng ta muốn. Toàn Tần thắc mắc hỏi:

- Hoàng Hậu nương nương đức cao trọng vọng, phúc hậu như vậy tại sao đấu thắng được Thi Quý phi để ngồi lên ngôi vị làm chủ lục cung được vậy tỷ?

Tú Phi nở nụ cười khó hiểu, ve vẩy quạt nhè nhẹ và ung dung giải đáp:

- Chắc muội cũng biết Hoàng Hậu là một người đức hạnh cao khiết. Từ khi tiến cung đến nay, tỷ cũng đã quá hiểu về Hoàng Hậu, người nổi tiếng trong Tử Cấm Thành này là vô cùng hiền từ đức độ, phúc hậu đoan trang, chắc chắn sẽ không tài nào đấu lại Thi Quý Phi đanh đá thế kia. Nhưng muội nghĩ cho cùng thì một người được Tiên Đế ban hôn là Thi Quý Phi và một người yêu thật lòng mà chọn thiếp như Hoàng Hậu thì Hoàng Thượng sẽ sủng ái ai. Chắc hẳn muội cũng đã rõ câu trả lời rồi. Trong chốn hậu cung này biết bao phi tần mỹ nữ tài sắc hơn người nhưng đến tận hôm nay Hoàng Hậu vẫn luôn chiếm ngôi ở độc nhất trong trái tim Hoàng Thượng.

Nhấp nhẹ vị đăng đắng nhưng hậu ngọt của Bách Liên trà, Tú Phi nói tiếp:

- Hơn nữa không thua kém gì Hồ Gia, Vương Gia của Hiếu Vương Hoàng Hậu luôn nổi tiểng với những bậc đại quan hiền tại. A mã Hoàng Hậu là Thái Sư Vương Diệu (chính nhất phẩm, đây là chức quan văn đứng đầu trong triều), ca ca của Hoàng Hậu lại là Hộ quân Doanh hộ quân thống lĩnh Vương Tuấn (quan võ hàng chính nhị phẩm). Vì vậy Hoàng Hậu có thể đạp Thi Quý phi và tất cả các phi tử khác xuống địa ngục một cách bình thường mà thôi.

Toàn Tần ngây người ra nghĩ về Hoàng Hậu nương nương đáng kính. Thật ngưỡng mộ thay gia thế dòng tộc Vương Gia, a mã là đại quan chính nhất phẩm đứng đầu trong các quan văn. Là cánh tay phải đắc lực của Hoàng Thượng. Con trai trưởng là tướng quân chánh nhị phẩm trung tâm đầu não cai quản cả Phương Nam. Con gái út là Hiếu Vương Hoàng Hậu cao cao tại thượng, một bậc mẫu nghi thiên hạ xứng danh. Trong đầu cô giờ đây cũng đã hình dung được đôi nét về hai từ "Quyền lực" rồi chăng?

- Cảnh Nhân cung -

Hòa Phi đang ngồi trên ghế cao giữa cung Vĩnh Hòa. Nàng ta ngồi thong thả thêu từng đường kim mũi chỉ, tỉ mỉ cho bức họa Phượng Hoàng Mẫu Đơn. Đây có lẽ là giây phúc thảnh thơi của nàng ta. Hòa Phi là một phi tử thân cận của Thi Quý Phi hay nói đúng hơn là con dao giết người của Quý Phi nương nương. Thân phụ là đại quan Huỳnh Lực trong triều thuộc hàng tứ phẩm nhưng từ khi ái nữ của mình được sủng hạnh cùng sự trợ giúp của a mã Thi Quý Phi mà Huỳnh Lực nhanh chóng lên chức trở thành Bố Chánh Sứ hàng tòng nhị phẩm. Có lẽ vì thế con thì thành trợ thủ dưới quyền của Thi Quý Phi, cha trở thành thuộc hạ đặc lực của đại quan Hồ Nhất. Nhìn bề ngoài của Hòa Phi hiền hậu, đoan trang nhưng thật sự vô cùng khó đoán. Có lẽ một sức mạnh vô hình nào đó của hậu cung này đã làm thay đổi dễ dàng cốt cách của một nữ nhân. Cung nữ Đinh Lan với gương mặt vui mừng bước vào:

- Khởi bẩm nương nương nô tỳ đã làm xong những gì nương nương giao phó.

Hòa Phi mắt không rời bước tranh nhưng tay thì dừng thêu. Nàng ta vừa ngấm nghía bức tranh vừa nói:

- Tốt.

Đinh Lan hớn hở tiến nhanh đến gần Hòa Phi nói nhỏ bên tay nương nương. Vừa nghe xong Hòa Phi nở một nụ cười nhếch mép đầy bí hiểm. Chắc hẳn nàng ta đã nghĩ ra mưu kế gì khác. Lấy bức tranh Phượng Hoàng trên tay, Hòa Phi sợ nhẹ vào Phượng Hoàng vừa cười bĩnh thản nói:

- Để bổn cung xem Phượng Hoàng ở Trữ Tú quyền quý như thế nào?

Hòa Phi trợn mắt nghiến răng nói tiếp:

- Hay chỉ là một loài cầm thú mang cốt cách của loài ngan, vịt tầm thường bẩn thỉu thua cả một Quạ Đen thấp hèn mới vào tổ.

Vừa nói xong Hòa Phi cười lớn thẳng tay lấy kéo cắt đôi Phượng Hoàng mà mình đã thuê được. Hòa Phi uy nghiêm:

- Khởi giá Trữ Tú cung..

Cuộc chiến tranh giành quyền lực để trở thành một Vạn Phụng Chi Vương - Mẫu Nghi Thiên Hạ của các phi tử chính thức bắt đầu!
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 9: Đạo Nghĩa Quân Vương

g3q94bR.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Trong đêm tối mù mịt, trời đất nổi lên những trận đại phong bất thường, mây đen kéo đến ùn ùn che mất cả ánh trăng tình, chốc chốc xé nát cả bầu trời là sự xuất hiện của những cơn sấm chớp lóe sáng cả một vùng cùng tiếng trống gầm vang vọng của trời cao. Tất cả đã tạo nên một khung cảnh khiến người ta phải run sợ đến nổi cả gai óc. Liệu đây có phải là điềm báo cho một cơn thịnh nộ dài dẳng về sau này. Trong màn đêm tối đen như mực ấy, xuất hiện hình bóng ai đang đi đâu đó. Ngỡ nàng ta là Hòa Phi đến cung Trữ Tú chăng? Nhưng không đó chính là Toàn Tần đang đi đến Trường Xuân cung để thỉnh an Hiếu Vương Hoàng Hậu.

- Chung Túy cung -

Toàn Tần đang ngồi trong đại sãnh chờ Hoàng Hậu nương nương. Giờ đây trời cũng chịu trút xuống thế gian cơn mưa nặng hạt kèm theo là những đợt sấm chớp liên hồi, cuồng phong trỗi dậy. Cơn mưa đầu mùa thật khó chịu quá đỗi. Cánh cửa phía sau ghế Hoàng Hậu dần dần được kéo sang hay bên. Hoàng Hậu bước ra với trang phục giản dị nhưng quý phái cùng nở một nụ cười phúc hậu trên môi thế nhưng vẫn toát lên vẻ quyền lực thanh cao vốn có ở chánh cung Hoàng Hậu của đại Thanh triều. Theo sau nương nương là hai đại cung nữ luôn theo cùng người. Bên tả là đại cung nữ Hiền Lam, cô nương ấy là một người nhanh nhảu, hoạt bát nhưng cũng lắm đanh đá cô luôn lo sợ rằng nếu Hoàng Hậu quá hiền từ dễ dàng thì chủ tử của mình sẽ sớm ngày bị cướp ngôi vị làm chủ lục cung. Bên hữu chính là Vân Linh, vị cung nương này có tính cách hoàn toàn trái ngược với Hiền Lam. Cô là một nữ nhân trầm tính, ít nói, hiền hậu tựa chủ tử của mình. Có thể cô như vậy nên không ai hiểu rõ cô như hiểu về Hiền Lam.

Vừa thấy Hoàng Hậu nương nương bước ra Toàn Tần vội hành lễ:

- Thần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương thánh an.

Đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu, Hoàng Hậu vừa ngồi xuống ghế vừa nói:

- Toàn Tần muội muội không cần đa lễ. Mau đứng dậy đi. Chẳng hay trong đêm tối mưa to gió lớn thế này muội có chuyện gì mà đến tận Chung Túy cung.

Toàn Tần vừa đứng dậy vừa đáp lời nương nương:

- Khởi bẩm nương nương, thần thiếp đến đây chỉ là dâng lên nương nương một ít y phẩm được làm từ những loại hoa do chính tay thần thiếp vun trồng trong cung và điều chế. Nương nương cứ yên tâm.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tỏ ý hài lòng nàng ta nói tiếp:

- Những vị thảo dược này không chỉ giúp thanh lọc cơ thể, bồi bổ sinh khí, giữ lại nhan sắc mà thần thiếp còn lựa chọn cho người những vị giúp có đặc tính an thần, giúp cải thiện giấc ngủ tốt. Thần thiếp biết rõ ràng người đã hao tâm tổn lực nhiều rồi chắc hẳn sẽ ảnh hưởnh đến nhan sắc và sức khỏe của người, xin nương nương nhận cho.

Hoàng Hậu vui vẻ nhận và nói:

- Muội muội thật có lòng, muội mau ngồi đi.

Vừa nói dứt lời Hoàng Hậu gật đầu cho phép Hiền Lam nhận quà từ Toàn Tần muội muội. Hoàng Hậu vui vẻ nói tiếp:

- Cơn mưa đầu mùa này thật khó chịu mà. Thất thường và dữ dội đúng không Toàn Tần?

Toàn Tần chỉ biết mỉm cười gật nhẹ đầu đồng ý:

- Dạ.

Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói tiếp:

- Nó cũng giống như cuộc sống tại Tử Cấm Thành này vậy phải biết thích ứng mà để sinh tồn. Hoàng Thượng đã ân sủng cho ai rồi thì đó chính là phước phần của họ. Thế nên họ phải niềm nở mà chờ đón ân sủng. Đó mới gọi là nhập gia tùy tục.

Toàn Tần tinh ý liền hiểu ra tâm ý của Hoàng Hậu. Nàng ta chẳng biết nói gì hơn:

- Thân thiếp đa ta lời khuyên dạy của Hoàng Hậu nương nương.

Hoàng Hậu gật đầu nói tiếp:

- Ân sủng của Hoàng Thượng cũng phải có ngày báo đáp, đó mới thật sự là tròn đạo nghĩa với đấng quân vương.

Toàn Tần nghe vậy bất ngờ tròn mắt nhìn. Hoàng Hậu thấy vậy liền cười nói:

- Muội đừng quá lo lắng. Bổn cung chăm sóc Thái Hậu cả ngày nay cũng đã thấm mệt. Bổn cung cần được nghỉ ngơi đây.

Toàn Tần với một gương mặt khác thường nghe vậy liền hành lễ cáo từ:

- Thần thiếp xin phép được cáo từ.

Hoàng Hậu vẫn ngồi trên cao bình tâm nói:

- Toàn Tần đợi ta chốc lát, Vân Linh mau đi lấy ô và áo khoác cho Toàn Tần nương nương.

- Vâng, thưa chủ tử.

Khi Vân Linh đã đưa ô và áo khoác cho Toàn Tần thì nàng ta với gương mặt không cảm xúc trở về cung của mình. Trong cơn mưa nặng hạt chốc chốc có những cơn gió khá lớn thổi ngang qua. Toàn Tần giờ đây bỗng chợt im lặng mặt lạnh tanh. Trong khi đó, Như Ý tức tối:

- Tại sao Hoàng Hậu nương nương lại làm như vậy chứ? Chủ tử đã không ngại giông bão đến thỉnh an thế mà Hoàng Hậu lại nói mệt nhọc không tiếp chủ tử.

Đột nhiên Toàn Tần dừng lại, cười bí ẩn và nói:

- Hoàng Hậu nương nương với học thức uyên bát nổi tiếng trọng lễ nghĩa thì không lý nào muốn đuổi ta về một cách lỗ mãn vậy đâu. Thật chất, Hoàng Hậu muốn ta về để kịp đón tiếp một người đấy mà.

Như Ý mắt to tròn khó hiểu trước lời nói đầy ẩn ý. Vẫn với nụ cười đầy sự khó hiểu ấy, Toàn Tần vừa cởi áo khoác tránh mưa bên ngoài đưa cho Như Ý và nói:

- Làm sao mà nóng thế cơ chứ? Đúng là Tử Cấm Thành chuyện gì cũng xảy ra khiến người ta phải kinh ngạc mà.

tsm3Qhp.jpg

- Các bạn hãy đón chờ tập 10 nhé! Liệu vị khách mà Hoàng Hậu muốn Toàn Tần về gặp là ai?
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 10

c4cqaJl.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Như Ý một tay cầm lấy ô che Toàn Tần, một tay cầm áo lo lắng cho chủ tử, ân cần nói:

- Nương nương trời đang mưa to gió lớn, xin nương nương hãy mau mặc vào để giữ ấm cho cơ thể kẻo ảnh hưởng đến phụng thể.

Toàn Tần mỉm cười vừa đi vừa nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết bổn cung là người tương thông dược lý hay sao? Ta biết nên làm hay không nên làm những gì để tốt cho phụng thể của mình. Nếu mà ngươi lạnh thì cứ mặc đi.

Như Ý nghe nói vậy liền nói:

- Nô tỳ không dám. Nhưng nương nương.

- Thôi, nếu ngươi còn nói nữa ta sẽ truy tội của ngươi.

Như Ý cô nương dù lo lắng cho chủ tử của mình thế nào nhưng cô cũng không dám cãi lại lệnh của Toàn Tần nương nương. Thay vì can ngăn chủ tử cô chỉ biết cố gắng dùng ô che chắn cho chủ tử khỏi cơn mưa giông. Toàn Tần khó chịu, bực tức nói:

- Đủ rồi, ngươi làm trò vậy đã đủ chưa?

Như Ý giật mình, nhỏ giọng:

- Vâng thưa chủ tử.

Thế nhưng, thỉnh thoảng vẫn có những cơn gió kèm với những giọt nước giá lạnh tạt vào người Toàn Tần, do không có áo khoác bên ngoài khiến cô lạnh run cả người song nàng ta vẫn cố thể hiện một cách thật bình tĩnh nhất mặc cho chiếc áo đã bị ướt đẫm bởi mưa gió.

- Trữ Tú cung (儲秀宮) -

Trong khi ấy tại Trữ Tú cung, Hòa Phi đang kề vào tai Thi Quý Phi thì thào nói nhỏ. Hóa ra "bồ câu" đã đến được Trữ Tú cung để đưa những tin làm dậy sóng hậu cung này. Thi Quý Phi vừa nghe xong liền trợn mắt, nhếch mép cười nói:

- Hóa ra là ả ta, ái nữ của Gia Linh à. Ha. Ha. Ha. Bổn cung vẫn nhớ đến sự việc ấy mà. Ả ta quả là không tầm thường mới đó mà đã được tiến cung sắc phong làm một Toàn Tần rồi. Mà còn là chủ tử của cung Thừa Càn nữa chứ! (cung Thừa Càng xưa nay là cung dành cho những ái phi mà Hoàng Thượng ân sủng nhất [ theo lịch sử Trung Hoa] ).

Hòa Phi nhìn Thi Quý Phi cười nham hiểm:

- Thần thiếp cũng nghĩ như nương nương, sao mình không tiễn ả một bước như những phi tử khác, thưa nương nương.

Thi Quý Phi vẫn với nụ cười kiêu ngạo ấy nói tiếp:

- Ngươi đừng hấp tấp kẻo làm hỏng chuyện lớn. Đừng để bứt dây động rừng. Ngươi hãy nhớ trước khi tấn công hổ ta thường thu mình lại đến thời cơ chính mùi thì.

Thi Quý Phi cười lớn vang vọng cả cung cùng với tiếng sấm chớp ngoài cung. Có thể nói tiếng sấm ấy cũng đã vẽ lên sự quyền lực và độc ác của Thi Quý Phi. Hòa Phi thấy vậy cũng giật mình, e dè nhưng nàng ta vẫn mỉm cười một cách nham hiểm. Có lẽ nàng đã hoàn thành thành công bước đầu chiêu trò mượn dao giết người của mình. Nhưng cũng thật bất ngờ khi Thi Quý Phi lại hơi đắn đo trước việc trừ khử Toàn Tần. Thế nhưng nàng ta vẫn nói năng nịnh hót:

- Quý Phi nương nương quả thật là sáng suốt. Người rất có tố chất của bậc mẫu nghi thiên hạ. Thần thiếp đây cần học hỏi người dài dài mà.

Thi Quý Phi nằm nghiêng người chống tay suy nghĩ với nụ cười đầy mưu mô.

Chuyện gì đã xảy ra mà khiến Thi Quý Phi khi nghe đến gia thế Toàn Tần thì muốn lập kế hại nàng ta. Thật ra, mùa hè năm trước, trong đợt Hoàng Thượng du hành thị sát con dân đại Thanh thì.

- Tại đại sảnh của Trần Gia Phủ -

- Thần xin khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. - Gia Linh đại nhân trịnh trọng hành lễ với Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng đi thẳng đến ghế vừa đi vừa nói:

- Gia Linh, khanh hãy bình thân đi.

- Tạ Hoàng Thượng.

Nói rồi Gia Linh đại nhân mới đứng dậy tiến về ghế ngồi tiếp chuyện với Hoàng Thượng.

Gia Linh với gương mặt phúc hậu ấy chính là Tả hữu Tham nghị Ngoại vụ Bộ Gia Linh (chức quan văn triều đình hàng chính tứ phẩm). Nổi tiếng là người trung trực, kiên định, trung quân ái quốc, người từng thề với lòng mình tuyệt đối không phạm pháp kỷ, phản bội chính lòng mình. Vì thế ông không được lòng những bè phái trong triều do Hồ Nhất làm đầu tàu. Ông chỉ thân với Hứa Tân (a mã của Hòa Phi). Họ là chỗ thâm tình với nhau, cùng nhau bàn chuyện chính sự giúp lợi nước báo ân vua. Riêng Thái Sư Vương Diệu vì sức khỏe không tốt nên ông không tham gia vào vòng xoay thương trường, ông chỉ hiến kế giúp vua nhưng chuyện được xem là đại sự đương triều.

Gia Linh ân cần nói với Hoàng Thượng:

- Thần thật vinh dự khi được tiếp đón Hoàng Thượng di hành đến Phủ Trần Gia này.

Hoàng Thượng trầm giọng nói:

- Trẫm đang đi di hành để xem con dân của Trẫm có thực sự ấm no hay không? Để đại Thanh triều luôn vững chắc với thời gian, tất cả đều do nhân dân quyết định. Khi di hành Trẫm mới biết được đại Thanh ta cần thay đổi nhiều điều. Trẫm biết khanh luôn được nhân dân xem là Quan Phụ Mẫu của họ nên Trẫm muốn đến hỏi ý khanh vài điều để ổn thỏa đôi đừng cho hợp tình vẹn lý.
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 11

V5PNbPb.jpg


Tác giả: Hoàng Tiến

Lục Cung Tranh Đấu

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Trần Đại nhân kính cẩn, ôn tồn nói:

- Hoàng Thượng quả là một bậc hiền tài, một bậc quân vương tốt đối với con dân đại Thanh ta.

Hoàng Thượng đáp lời Gia Linh khanh:

- Để Trẫm trở thành một bậc quân vương tốt hay không tất cả cũng trông chờ vào sự giúp nước báo hoàng ân của các ái khanh.

Bỗng Trần lão gia mặt nghiêm trọng xin thưa với Hoàng Thượng:

- Khởi bẩm Hoàng Thượng trước hết thần cần tâu lên người chuyện này.

- Cốc.. cốc.. cốc.

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, Gia Linh lão gia liền ngừng tâu báo. Cánh cửa phòng được mở ra, một cô nương trên tay là mâm trà cùng đĩa bánh ngọt bước vào. Nàng ta dịu dàng, duyên dáng quỳ xuống hành lễ:

- Tiểu nữ xin thỉnh an Hoàng Thượng thánh an.

Hoàng Thượng nhìn cô nương ấy một cách say đắm với đôi mắt đôi mắt mến. Bởi lẽ cô nương ấy mang một vẻ thanh tú và khả ái, một nét đẹp tuyệt trần. Nét đoan trang, lễ nghĩa nhưng cũng không kém phần lanh lợi, thông minh của nàng được Hoàng Thượng thấu rõ. Hoàng Thượng từ khi thấy nàng bỗng chỉnh thẳng thớt lại dáng ngồi, hé nở nụ cười truyền cho nàng bình thân. Gia Linh nhìn thấy đôi mắt tò mò của Hoàng Thương, tươi cười chẳng ngợi nghĩ gì, liền giới thiệu:

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu nữ đây là trưởng nữ của thần tên là Giai Kỳ.

Thật vậy không hổ danh là một Gia Linh Đại nhân tôn sùng đạo lý "trung quân ái quốc" đến cả tên cho ái nữ của mình, ông cũng đặt là Giai Kỳ. Sâu xa trong tên ấy là mong ước của Gia Linh về cuộc sống của ái nữ mình sau này sẽ thanh bạch, trong sạch như một viên ngọc quý, tuyệt đẹp và tỏa sáng ngời giữa cuộc đời lắm thị phi này.

Vừa giới thiệu xong, Gia Linh gật đầu nói với ái nữ của mình:

- Con có thể ra ngoài, để a mã cùng Hoàng Thượng bàn chuyện chính sự. Giai Kỳ con hãy nhớ kêu người đóng kín các cửa lại và không cho ai quây quẩn quanh đại sảnh.

Giai Kỳ tiểu thư lễ phép vâng lời:

- Vâng thưa a mã, tiểu nữ sẽ làm theo những dặn dò của người. Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu nữ xin cáo lui.

Trước câu lời dặn dò với con gái của Gia Linh đại nhân, Hoàng Thượng ngầm hiểu rằng Trần Đại nhân đang muốn nói một chuyện đại sự, người liền ra lệnh với Tiểu Phúc Tử, thái giám của Hoàng Thượng, đại tổng quản của Tử Cấm Thành:

- Tiểu Phúc Tử, ngươi cũng ra ngoài đi

Tiểu Phúc ngạc nhiên trước lời của Hoàng Thượng, khom lưng nói với Hoàng Thượng:

- Thần, không được đâu Hoàng Thượng, tất cả là vì an nguy của người.

Hoàng Thượng nghiêm giọng nói lớn:

- Trẫm bảo là ngươi ra ngoài, không được nói nhiều.

Nhìn cử chỉ và nghe lời nói của Hoàng Thượng, Phúc công công hiểu rằng nên lui ra trước cơn thịnh nộ khó đoán trước của Hoàng Thượng. Tiểu Phúc Tử mặt mày nhăn nhó lo lắng nhưng phải cúi người lui ra ngoài. Thế rồi Trần Tiểu thư cũng dần rời khỏi. Trước nhan sắc tựa mỹ nhân của Giai Kỳ, Hoàng Thượng mắt không rời cho đến khi Trần Tiểu thư rời khỏi, cánh cửa phòng được đóng kín lại. Căn phòng tối sầm lại, căn phòng im bặt lại chỉ còn tiếng chim hót râm rang ngoài sân vườn. Hoàng Thượng dần nâng tách trà lên chậm rãi thưởng trà. Người ngạc nhiên trước vị lạ nhưng thanh tuyệt ngon cùa tách trà. Người cười gật gù khen:

- Trà ngon như những loại trà thượng phẩm thế nhưng vị thanh rất lạ.

Trần Lão gia nhấp nhẹ tác trà rồi vui vẻ xin thưa:

- Thưa Hoàng Thượng, đây không phải là loại trà hảo hạng mà chỉ là loài trà được do chính nương tử và ái nữ thần sao từ những cánh hoa giản dị nhưng lành tính.

Một nụ cười hài lòng của Hoàng Thượng dành riêng cho cô nương tài sắc song hành Giai Kỳ. Bỗng nhiên, Gia Linh đại nhân trịnh trọng, đứng dậy khom lưng chấp tay tâu với Hoàng Thượng:

- Khởi bẩm Hoàng Thượng trước khi thần hiến kế sách giúp người cải thiện cuộc sống cho nhân dân sau chuyên di tuần này. Thần mong người hãy nghe lão thần tâu về sự việc "cứu dân" ở Nam Châu.

Nam Châu là một vùng quê nghèo ở phương Nam, thiên tai lũ lụt triền miên dẫn đến vụ mùa thất bát đời sống của nhân dân ngày một trở nên lầm khan khổ cực. Mặc dù triều định đã xuất ngân khố xây dựng hệ thống đê điều song vẫn không gì tiến triển. Vùng đất nghèo đói ấy khác hoàn toàn khác so với vùng Kinh Thành nói riêng và cả phương Bắc nói chung thì đều giàu sang sa hoa với một cuộc sống ấm no, sung túc hơn hẳn. Thế nhưng một thế lực hung tàn nào đã che đi mất những hiểm họa ấy trước mắt thiên tử đại Thanh.

Trước lời thỉnh cầu của Gia Linh đại nhân, Hoàng Thượng khá ngạc nhiên. Bởi lẽ sự việc giải quyết thiên tai ở Nam Châu cũng như ở phương Nam đều do sự quản lý của Bố Chính Sứ Huỳnh Lực - a mã của Hòa Phi nương nương. (Bố Chính Sứ là chức quan phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ trương của triều đình). Chứ không nằm trong phần trách nhiệm của Gia Linh đại nhân. Nhưng với gương mặt nghiêm trọng của Trần Lão gia và sự tin tưởng về ái khanh của mình, Hoàng Thượng cho phép ông được trình tấu.
 
Last edited by a moderator:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 12

J0eRMci.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Khi nhận được sự chấp thuận của Hoàng Thượng, Gia Linh đại nhân không ngần ngại trình tấu về sự việc lầm than tại Nam Châu. Nhưng ở một một góc nhìn khác, Hoàng Thượng và Trần lão gia vì quá mải mê với câu chuyện Nam Châu nên chắc hẳn không biết rằng có một người đang nghe lén toàn bộ câu chuyện ấy. Người ấy chính là ai? Người ấy liều mình nghe liệu mục đích gì?

Đó chính là Giai Kỳ, ái nữ của Trần Gia Linh, cô nương ấy đang đứng lẳng lặng áp tai vào cửa để lắng nghe câu chuyện a mã mình tâu với Hoàng Thượng.

- Một lúc trước -

Gia Kỳ tiểu thư vừa bước ra khỏi cửa cùng Tiểu Phúc Tử, cánh cửa đại sảnh dần được đóng lại. Tiểu Phúc Tử làm theo nghĩa vụ của mình đứng dưới bậc thềm chờ lệnh hầu hạ thiên tử. Sau khi khép cánh cửa căn phòng lại, Giai Kỳ bỗng gật đầu ra hiệu cho cung nữ bên cạnh. Cung nữ bên cạnh chợt hé nở một nụ cười tươi như ngầm thông báo đã hiểu ý chỉ của tiểu thư. Vị cung nữ ấy nhanh chóng lùi đi còn về phần Giai Kỳ nàng ta nhanh nhẹn vui tươi đi đến ngay Phúc công công làm thân:

- Phúc tổng quan, trời hôm nay nắng gắt thật đúng không.

Tiểu Phúc Tử vốn vui vẻ dễ gần tười cươi đáp:

- Vâng, Trần tiểu thư nắng hạ lúc nào cũng gai gắt khó chịu thật.

Giai Kỳ vui mừng khi "cá đã cắn mồi" liền ngỏ ý:

- Chẳng hay trời gắt gao như vậy thật thích hợp, để tiểu nữ xin mời Phúc tổng quản đây một ly trà thanh lọc và đầy sự ngọt thanh nhưng không gắt, thưởng thức xong ngài sẽ cảm thấy thanh mát tận cõi lòng.

Phải chăng Giai Kỳ đã biết ít nhiều về Tiểu Phúc Tử vốn là một người mập mạp đôi phần ham ăn song cũng nổi tiếng là người hảo ngọt. Trước lời mời hấp dẫn từ Gia Kỳ cô nương thì Phúc công công ta khó thể chối từ. Không ngần ngại gì, Tiểu Phúc Tử cười tít mắt đồng ý với lời mời của Giai Kỳ:

- Vâng, ta xin cảm ơn Trần tiểu thư đây.

Vừa lúc đó Như Ý nô tỳ cũng đã nhanh chóng bưng tới tách trà mà Trần cô nương xem là thanh nhiệt. Giai Kỳ liền đáp:

- Phúc Tổng quản đừng quá khách sáo, mời người.

Nói rồi Trần cô nương nhìn sang nô tỳ, Như Ý gật đầu dạ vâng với tiểu thư họ Trần rồi dâng trà cho Tiểu Phúc Tử. Cầm chén trà âm ấm trên tay, một mùi hương thoang thoảng cuốn hút Phúc công công, ông ta hít một hơi thật sâu nhắm mắt mãn nguyện rồi một hơi chén sạch tách trà. Giai Kỳ nhìn thấy cảnh ấy thì nàng bỗng nhiên cười tươi như hoa, một nụ cười như kiểu Giai Kỳ ta đã lừa được một ai đó. Tiểu Phúc Tử uống xong liền tấm tắt khen:

- Trà thật ngon thật phù hợp với người hảo ngọt như ta mà.

Trần Tiểu thư vẫn giữ nguyên một nụ cười tiếp lời:

- Nếu ngài muốn dùng thì cứ sai bảo tên nô tỳ Như Ý này đến thực quán lấy cho ngài.

Thế nhưng sau ấy chẳng lâu, đang cười hài lòng với tách trà thanh nhiệt thì mặt Phúc công công chợt biến sắc, mặt mày nhăn nhó khó chịu, tay ôm bụng của mình.

Giai Kỳ cười bí hiểm nghĩ thầm: "Tới rồi à.."

Thế rồi nàng ta hỏi thăm:

- Ngài bị sao vậy, Phúc Tổng quản?

Cơn đau bụng kéo đến thật nhanh khiến Tiểu Phúc Tử mặt mày nhăn nhó hơn, nói ngập ngừng không thành lời:

- T.. a ta đau bụng.. quá đi!

Giai Kỳ lo lắng sốt sắng hỏi han:

- Ngày có sao không hay ngày mau đi..

Nàng ta che miệng cười rồi cố bình tĩnh nói tiếp:

- Đi đi kẻo gây hậu họa.

Mặt Phúc Công công nhắn nhó khoa chịu trả lời:

- Xin lỗi tiểu thư, nhưng ta.. chưa có lệnh chưa được rời..

Biết tâm ý của Phúc công công muốn nhưng không thể, Giai Kỳ cô nương nhanh trí thuyết phục:

- Chẳng sao đâu, đằng nào Hoàng Thượng cũng cho ông miễn hầu hạ trong lúc người nói chuyện cơ mà. Vả lại trong phủ Trần gia này biết bao nhiêu kẻ hầu người hạ, Hoàng Thượng cần gì sẽ có người đáp ứng ngay. Tốt nhất là ngài mau đi giải quyết nhanh trước lúc Hoàng Thượng bàn xong chuyện với a mã của tiểu nữ thế là được rồi.

Với lời thuyết phúc vẹn tình hợp lý của Gia Kỳ của cô nương cộng vớicơn đau bụng ngày càng quằn quại thì Phúc công công nhanh chóng nhận lời khom người nói với Giai Linh:

- Vậy ta đây xin đi một lát, mong tiểu thư đừng nói chuyện nói với ai.

Giai Linh gật đầu đồng ý cho phép nô tỳ trong phủ chỉ đừng. Nhìn thấy biểu cảm và tướng đi ấy của Phúc Tổng quản thật khó để nhìn cười. Giai Kỳ cũng không ngoại lệ, nàng ta cười không ngớt vừa bước lên bậc thềm vừa nói:

- Không ngờ thuốc lại có công hiệu nhanh như vậy? Ta xin lỗi ông Phúc Tổng Quản, nhưng loại thuốc thảo dược đây cũng giúp ông "thanh lọc" lại cơ thể đấy chứ.

Nô tỳ Như Ý theo sau nghe nói sau liền bật cười. Hóa ra, tách chè kia không phải dùng để thanh mát cơ thể như giới thiệu mà là đó là một loại thuốc giúp đi ngoài dễ dàng mà nàng đã pha chế cho tủ thuốc phủ. Nàng ta thật tinh ý khi biết công công là người hảo ngọt nên đã thêm vị cam thảo. Thế rồi tiểu thư quay sang nói với Như Ý nô tỳ:

- Người hãy làm theo những gì ta dặn đi.

- Vâng, thưa tiểu thư. - Như Ý vâng lời nhanh nhẹn lùi đi để chuẩn bị cho một kế sách mà Trần tiểu thư đã vạch sẵn.

Còn về Giai Kỳ, nàng ta nhẹ nhàng đi về cách cửa phụ của đại sãnh, một nơi khuất khó phát hiện để lẳng lặng lắng nghe câu chuyện Nam Châu mà a mã đang kể dang dỡ.
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 13

Es2xh2a.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Thật ra, Giai Kỳ đây biết rõ điều mà a mã đang tâu trình với Hoàng Thượng là gì. Tại thư phòng hôm trước, trong đêm tối tĩnh mịch, nàng đã thấy a mã mình luôn âu lo, suy tư về những việc triều chính. Hỏi ra Giai Kỳ tiểu thư mới hiểu và biết nỗi lòng của một lão quan triều đình cương trực hết lòng vì dân vì nước. Vì thế vụ việc Nam Châu đã trở thành một nỗi lo mà khi nào ngài chưa giải quyết xong thì ngài vẫn thật sự chưa hết lo nhọc chưa hết hổ thẹn với bá tánh. Trùng dịp biết tin Hoàng Thượng di tuần bá tánh chắc hẳn sẽ khởi giá đến Trần Gia Phủ nên nàng ta đã lên một kế hoạch đầy hoàn hảo để một phần giúp đỡ a mã song với tấm lòng nhân hậu, hiểu chuyện nàng không thể chấp nhận đứng nhìn bá tánh Nam Châu phải đau thương một giây phút nào nữa.

- Láo xước, lũ nịnh thần đã qua mặt Trẫm không biết bao lần đây? Khi thượng triều lúc nào cũng tốt hoàn tốt. Giờ đây dẫn đến hậu họa tàn cảnh nhà tan, đời sống lầm than của con dân đại Thanh này.

Hoàng Thượng tức giận, đập mạnh xuống bàn quát lớn sau khi nghe Gia Linh đại nhân tâu trình. Gương mặt người vô cùng cáu gắt, khó chịu về đám nịnh thần gian dỗi. Nghe tiếng tay đập mạnh xuống bàn cùng tiếng hét đầy sự giận dữ của Hoàng Thượng khiến Gia Kỳ đang ở một góc khuất phải giật cả mình. Từ khom người áp tai vào cửa nàng vội đứng thẳng dậy đoan trang. Miệng bỗng hé nụ cười thì thầm:

- Quả nhiên a mã vẫn chưa nói người nghi ai là thủ phạm. Thực hiện thôi.

Vừa nói xong, Gia Kỳ tiểu thư liền quay người từ tốn đi về phía Hoa viên phủ Trần gia. May mắn thay cho Trần tiểu thư khi nàng vừa đi khỏi một lúc thì Tiểu Phúc Tử mới giải quyết xong "nỗi nhọc" quay lại đại sảnh.

Trong phòng kín, thấy Hoàng Thượng nổi trận lôi đình Trần Lão gia vội đứng dậy, khom người chấp tay hành lễ:

- Xin Hoàng Thượng giữ trọng phụng thể.

Thế nhưng Gia Linh đại nhân cũng ngập ngừng khó nói:

- Nhưng.. không gì thưa Hoàng Thượng.

Bởi lẽ ngài đã nghi ngờ phe của Hồ Nhất đại nhân cũng đã góp phần trong truyện Nam Châu nhưng ngài chưa đủ bằng cớ để kết luận điều này. Làm sao một quan chánh tứ phẩm lại có thể đánh giá một đại quan tòng nhất phẩm vô bằng vô cớ, kẻo mang trọng tội, khi quân, chuốt họa vào thân. Có lẽ ông biết rõ cuộc chiến thương trường tàn khốc thế nào. Thế nhưng Gia Linh đại nhân vẫn quỳ xuống đất trịnh trọng tâu:

- Lão thần khẩn xin Hoàng Thượng, người hãy nhanh chóng giải quyết thỏa đáng vấn đề tại Nam Châm tránh cảnh lòng dân sinh nỗi lầm thành, cằm thù triều đình vô cớ ắt sớm gây hậu họa. Như Tiên đế cũng từng nói rằng tất cả mọi việc hãy lấy nhân dân làm gốc. Xin Hoàng Thượng hãy suy xét.

Vừa nói dứt lời, Trần đại thần liền gập đầu xuống thảm chờ ân chuẩn từ thiên tử. Thấy vậy Hoàng Thượng liền nói:

- Gia Linh khanh gia, ông hãy mau đứng dậy đi. Chuyện tại Nam Châu lâu nay Trẫm sẽ giải quyết mốt cách thỏa đáng nhất. Ái khanh đừng lo lắng. Ông mau đứng dậy đi.

Gia Linh đại nhân theo lời Hoàng Thượng bình thân đứng dậy. Còn về phần Hoàng Thượng, người mặt mày vẫn chưa hết bực dộc, khuôn mặt ấy cũng trĩu nặng âu lo tìm hướng giải quyết. Liệu người có biết đám đại thần ấy không chỉ là đám nịnh thần mà trong sâu thẳm con người ấy là một đám bạo thần tham lam không? Người đứng dậy hiên ngang đầy tâm trạng suy tư bước rời khỏi đại sảnh không một lời giã từ. Trần lão gia thấy vậy khom người trịnh trọng:

- Lão thần cung tiễn Hoàng Thượng.

Vừa bước ra khỏi căn phòng đầy sự căng thẳng và ngột ngạt, Hoàng Thượng đã hít một hơi thật sâu vươn vai nhưng đầy sự bứt rứt. Bước xuống từng bậc thang, hai tay để sau lưng người ngạc nhiên tò mò nhìn không rời về Tiểu Phúc Tử. Hóa ra do cuộc bàn luận quá lâu khiến Phúc công công đứng một cách chán ngán. Và thế là dù luôn đứng trong dáng chờ phục vụ Hoàng Thượng nhưng ông ta đã gụt đầu xuống đánh một giấc thật sâu thả hồn theo gió. Hoàng Thượng đang trong cơn tức giận thấy cảnh ấy cũng không ưa gì. Người thẳng chân đá Phúc công công từ đằng sau khiến ông ta ngã nhào về phía trước. Với thân hình mập tròn ấy, Tiểu Phúc Tử lăn nhào trên sân. Cú đá trời giáng ấy khiến ông ta liền tỉnh giấc, Phúc công công nhanh chóng đứng dậy khom người chạy tới Hoàng Thượng thỉnh tội. Khuôn mặt nhăn nhó đầy đáng thương, lo sợ Hoàng Thượng sẽ xử tội mình. Thế rồi quỳ xuống miệng lắp bắp nói:

- Thần chỉ mới ngủ thiếp đi một chút thôi ạ. Xin Hoàng Thượng bớt giận, xin Hoàng Thượng tha tội.

Cú đạp ấy một phần nào giúp cho Hoàng Thượng giải tỏa cơn giận. Thế nên Hoàng Thượng cảm thấy nhẹ người hẳn nên không rảnh đâu trách tội cỏn con này. Nhưng để thể hiện uy lực của một bậc quân vương, Hoàng Thượng chỉ thẳng vào mặt Phúc Tổng quản nói lớn đầy uy uyền như một lời cảnh cáo:

- Lúc nào nô tài nhà ngươi cũng chỉ lo ăn với ngu chẳng khác nào những lũ nịnh thần ngoài kia. Khi hồi cung ta sẽ xử lý nhà ngươi sau.

Hoàng Thượng vừa đi vừa nói:

- Khởi giá.

Phúc công công mừng rỡ đứng dậy khom người kính cẩn đi theo sau nhẹ giọng, nói:

- Tạ chủ long ân, nô tài sẽ không tái phạm đâu ạ.

Vừa đi ra khỏi phủ Trần gia, Hoàng Thượng bỗng nhiên nghe tiếng đàn tranh thanh thót như "nước chảy mây trôi" từ đâu vang lên. Tiếng đàn thật tự nhiên mà vô cùng thanh nhã. Tuy trầm lắng nhưng uyển chuyển đầy quyến rũ khiến Hoàng Thượng chìm đắm trong giai điệu của tiếng đàn lúc nào không hay.
 
Chỉnh sửa cuối:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 14

mDNNNS2.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Trước tiếng đàn tranh mê hoặc ấy, Hoàng Thượng phải dừng bước lại, miệng nở nụ cười thật tươi thưởng thức khúc nhạc tuyệt vời.

- Rầm.

Hoàng Thượng dừng lại quá gấp nên Tiểu Phúc Tử đằng sau không phản ứng kịp, ông đã vô tình va vào Hoàng Thượng. Người tức giận:

- Ngươi..

Tiểu Phúc Tử sợ hãi quỳ ngay xuống đất run rẩy van xin:

- Nô tài có tội, xin Hoàng Thượng tha mạng.

Trước tiếng đàn cuốn hút, tâm trạng Hoàng Thượng cũng được thư thái hơn nên cũng không chấp nhất làm chi. Thay vì tiến thẳng để rời khỏi phủ, Hoàng Thượng rẽ về nơi vang vọng tiếng đàn tranh ấy trong sự ngỡ ngàng của Tiểu Phúc Tử. Phúc tổng quan vội đứng dậy, lỏn tỏn theo sau Hoàng Thượng, tò mò hỏi:

- Người đi đâu vậy ạ?

Hoàng Thượng thẳng giọng vừa đi vừa nói:

- Tên mập nhà ngươi hết ngủ rồi lắm chuyện à?

Tiểu Phúc Tử nghe vậy, không dám nói gì co người lại lủi củi theo sao. Tiếng nhạc vi vu một khúc trầm lắng như có một sức mạnh tàn hình lôi cuốn Hoàng Thượng dần dần bước đến Hoa viên của phủ Trần gia. Bổng nhiên, tiếng đàn tranh lại tắt, gây một sự hụt hẫng cho Hoàng Thượng, người đang cười thật tươi bỗng chợt tắt dẫu vậy người vẫn tiếp bước để tìm người chơi khúc nhạc xao xuyến khi ấy. Bước đến khu vườn với ngào ngạt hương hoa. Nào là ấn tượng với mùi hương thơm quyến rũ, toát nên vẻ dịu dàng khiến cho cả Hoàng Thượng ngang qua đầm cũng phải cất lời khen ngợi. Màu của hoa sen hơi phớt hồng, thơm thoang thoảng, lá sen màu xanh, tròn to xòe trên mặt nước. Chẳng kém với sen dười đầm là vẻ đẹp giản dị, dịu dàng và mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu của những đóa cúc vàng được trồng trong những chiếc chậu nhỏ đặt xin xắn trong hoa viên. Rải bước trên một lối độc nhất của hoa viên, Hoàng Thượng được che rợp bởi vòm lá xanh của những cây tùng chốc chốc là những cơn gió nhè nhẹ đầu hè làm thả trôi mọi phiền muộn. Dẫu ngày hè ôi ả tới đâu nhưng với vườn hoa ngát hương lắm sắc, tiếng chim thánh thót bên tai, không khí trong lành tươi mát lạ thường dễ dàng khiến lòng mọi người trở nên thư thái và không ngoại trừ Hoàng Thượng. Đang bước đi những bước đầy thoải mái, Hoàng Thượng bỗng nhiên chợt dừng bước. Thì ra người đã gặp được Giai Kỳ tiểu thư đang cặm cuội chăm sóc những cây hoa được trồng trong những ô chậu trong khuôn viên Hoa Viên của phủ. Hoàng Thượng đứng ở một góc khuất lặng ngắm nhìn Trần Tiểu thư và người cũng dễ dàng bắt gặp gần bên nàng là cây đàn tranh được đặt thật ngay ngắn. Dễ dàng nhận thấy rằng chủ nhân của khúc nhạc làm say đắm lòng người khi ấy là Giai Kỳ cô nương đây. Hoàng Thượng hé nở nụ cười vừa ý, có lẽ cảm tình giữa người và Giai Kỳ ngày càng sâu đậm hơn.

- Quả không hổ danh là ái nữ của Gia Linh đại nhân. Một tiểu thư thanh khiết, dịu dàng và tài giỏi mà.

Hoàng Thượng vừa mỉm cười vừa khen ngợi, người từ tốn bước xuống bậc thềm tiến bước tới Giai Kỳ với đôi mắt say đắm, xoa xuyến đầy tình cảm đối với tiểu thư họ Trần. Giai Kỳ đang cặm cùi chăm chút cho những cành hoa non nớt, nghe thấy giọng nói trầm đầy khí phách của bậc thiên tử, tiểu thư phủ Trần gia vội bước tới trước Hoàng Thượng quỳ xuống đất trang trọng hành lễ và trên môi khi ấy nở một nụ cười thật khó hiểu:

- Tiểu nữ xin thỉnh an Hoàng Thượng thánh an.

Hoàng Thượng chẳng ngần ngại bước tới nắm lấy đôi tay dìu cô nương bình thân. Khi tay chạm tay, Giai Kỳ tiểu thư nhạy cảm liền rút tay lại nhanh chóng đứng dậy e dè ngại ngùng bởi lẽ trong tim Giai Kỳ luôn luôn tồn tại hình ảnh của thanh mai trúc mã Chính Quốc ca ca. Hoàng Thượng chẳng để tâm gì với hành động ngại ngùng của tiểu thư khi nãy, người ngõ ý:

- Khi nãy tiếng đàn tranh của nàng đã làm xao xuyến cả tâm can của Trẫm. Chẳng hay Trần Tiểu thư đây có thể chơi lại khúc nhạc đầy mê hoặc ấy để Trẫm có thể thưởng thức một lần nữa không?

Giai Kỳ tiểu thư mỉm cười xinh xắn gật đầu nhận lời:

- Tiểu nữ đây được đệm đàn cho Hoàng Thượng thưởng thức chính là phước phần của tiểu nữ. Hà cớ gì không thể.

Vừa nói xong Trần Tiểu thư đoan trang bước tới nơi để đàn tranh. Với nét dịu dàng, nàng ngồi xuống, bàn tay nỏn nà nâng lên, thả lỏng hạ đôi tay tì nhẹ vào đàn. Bốn ngón tay trắng thanh gảy đàn mềm mại, từng ngón tay được nàng thả lỏng một cách nhẹ nhàng nâng lên rồi hạ xuống gảy vào dây theo chiều cong tự nhiên của bàn tay. Âm thanh từ những ngón tay thanh tú ấy tỳ vào đàn thật trong trẻo nhưng cũng không kém phần cuốn hút. Thứ âm thanh ấy khiến Hoàng Thượng càng nghe càng ngỡ ngàng đầy say mê, dù cũng là những tiếng của cây đàn tranh quý tộc khác của các nhạc sư trong cung nhưng khúc nhạc của Giai Kỳ sao âm sắc lại có nét riêng biệt và khó lẫn đến thế.
 
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Ngoại Truyện

t3F7igP.jpg


Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Cung đấu - Drama),

Những Câu Hỏi Cần Giải Đáp Đến Tập 15 - Lục Cung Tranh Đấu

❓ Vì sao bộ truyện cung đấu đầy sự Dram của tác giả Hoàng Tiến lại mang tên "Lục Cung Tranh Đấu"

➡️ Theo tác giả, khi bộ truyện vừa được lên ý tưởng nội dung cốt truyện thì cái tên Lục Cung Tranh Đấu đã xuất hiện ngay trong đầu tác giả. Cụm từ "Lục Cung" có nghĩa là nói về sáu cung của sáu ái phi luôn được Hoàng Thượng ân sủng nhất:

- Chung Túy cung: Đây là cung của Hiếu Vương Hoàng Hậu.

- Trữ Tú cung: Đây là cung của Thi Quý Phi.

- Thừa Càng cung: Đây là cung của Toàn Tần.

- Vĩnh Hòa cung: Đây là cung của Thục Phi.

- Cảnh nhân cung: Đây chính là cung của Hòa Phi.

- Hàm Phúc cung: Đây chính là cung của Tú Phi.

Vì thế, Lục Cung Tranh Đấu ý chỉ rằng chủ tử của các cung trên sẽ tranh sủng, đối đầu đầy khốc liệt. Kẻ còn người mất. Phi tử nào sẽ bước lên mạng sống của các phi tần mỹ nữ để trở thành một bậc mẫu nghi thiên hạ.

❓ Vì sao Toàn Tần lại ở Thừa Càn cung?

➡️ Theo lịch sử Trung Hoa, Thừa Càn cung nổi tiếng là cung điện xa hoa tráng lệ, khí độ phi phàm, thường được dùng làm nơi cư ngụ của các hậu phi rất được sủng ái hoặc địa vị. Đây được chọn là nơi ở của Toàn Tần là điều tất nhiên. Bởi lẽ Toàn Tần là một trong những trường hợp đặc biệt được Hoàng Thượng phong làm Tần. Nàng đã sớm gây ấn tượng mạnh khiến Hoàng Thượng phải say đắm người về cả tài lẫn sắc hơn người của mình (khi nàng ta chưa tham gia kỳ tuyển tú).

❓ Vì sao Hiếu Vương Hoàng Hậu lại ở cung Chung Túy trong khi đó Thi Quý Phi lại ở tại cung Trữ Tú?

➡️ Theo lịch sử Trung Hoa, từ thời Gia Khánh Đế (Hoàng Đế thứ 7 của thời Mãn Thanh 1796-1820), Trữ Tú cung được xem là cung điện nổi tiếng mang hiệu Hoàng Hậu Cung. Mang tên ấy bởi vì hầu hết các Hoàng Hậu đều cư ngụ tại đây. Vì thế theo bối cảnh của truyện, Hiếu Vương Hoàng Hậu sẽ phải ở tại Trữ Tú cung. Thế nhưng, Thi Quý Phi nổi tiếng độc ác, hống hách, ngang tàn. Luôn ủ mưu lật đổ Hiếu Vương Hoàng Hậu. Còn về phần Hiếu Vương Hoàng Hậu là một người với tấm lòng cao thượng thanh thiết, không muốn gây sóng gió chốn hậu cung nên nhường Trữ Tú cung cho Thi Quý Phi và người đến Chung Túy cung. Và cũng từ thế Hoàng Thượng liên tục tu sửa cung trở nên trang hoàng, ban thưởng những phẩm vật cao quý. Khiến chủ tử Trữ Tú cung phải càng hờn ghen vô cùng.

Danh sách nhân vật hậu cung.

1: Hoàng Hậu

▪Hiếu Vương Hoàng Hậu.

- Phụ Thân: Vương Diệu (Chức phẩm: Thái Sư (ít tham gia việc chính sự bởi sức khỏe) - Quan Văn hàng chính nhất phẩm

- Nô tỳ thân cận: Hiền Lam, Vân Linh.

2: Hoàng Quý Phi

(chưa phong tước phẩm)

3: Quý Phi

▪ Thi Quý Phi

- Phụ Thân: Hồ Nhất

(Chức phẩm: Tổng đốc mang hàm Binh bộ Thượng thư - Quan văn hàng tòng nhất phẩm)

- Nô tỳ thân cận: Quế Hoa, Tiểu Lộc Tử

4: Phi (Tứ Phi)

▪ Hòa Phi

Phụ Thân: Huỳnh Lực

(chức phẩm: Bộ Chánh Sứ - Quan văn hàng Tòng nhị phẩm)

- Nô tỳ thân cận: Đinh Lam.

▪ Thục Phi

Phụ Thân: Hữu Quang

(chức phẩm: Phó tướng - Quan võ hàng tòng nhị phẩm)

Nô tỳ thân cận: Nhã Nguyệt.

▪ Tú Phi

Phụ thân: Hứa Tân

(Chức phẩm: Án sát sứ - Quan văn hàng chính tam phẩm)

Nô tỳ thân cận: Gia Kiều

▪ Thanh Phi (đã băng thiên)

4: Tần

▪ Toàn Tần

Phụ Thân: Gia Linh

(chức phẩm Tả Hữu tham nghị Ngoại vụ bộ - Quan văn hàng chính tứ phẩm)

Nô tỳ thân cận: Như Ý.
 
Last edited by a moderator:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 15

Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Cung đấu - Drama),

Gương mặt Hoàng Thượng giờ đây trông thật mãn nguyện, người nhắm mắt dần dần chìm đắm theo khúc nhạc từ Giai Kỳ tiểu thư từ khi nào. Còn về phía của Tiểu Phúc Tử, đứng sau Hoàng Thượng mặt mày ông giờ đây đổ mồ hôi mẹ nối mồ hôi con, nhăn nhó đầy sự khó chịu. Khom lưng đưa tay ôm bụng có lẽ cơn đau mà chén nước của Giai Kỳ khi nảy vẫn còn công hiệu đáng gờm. Cơn đau càng kéo đến dữ dội hơn nếu Tiểu Phúc Tử không mau đi ngay thì chắc hẳn sẽ ô uế cả Hoa Viên này.. Không tài nào kìm được nữa, Tiểu Phúc Tử mạo dạng quỳ xuống gấp gáp nói lớn:

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, bụng nô tài cảm thấy không tốt xin Hoàng Thượng mau cho thần lui để giải quyết.

Hoàng Thượng đang chìm đắm trong khúc nhạc mê hoặc thì cũng chợt tỉnh khỏi giấc mộng, Giai Kỳ tiểu thư giật mình ngưng rải đàn. Với cặp mắt tức giận như nổi lửa của Hoàng Thượng, Tiểu Phúc Tử lo sợ cúi mặt xuống đất. Tiểu nô tài này chắc hẳn lá gan to bằng trời nên dám chen ngang thú vui của Hoàng Thượng. Tiếng nói đánh thép, Hoàng Thượng giận dữ nói:

- Cẩu nô tài nhà ngươi sao dám.

Hoàng Thượng đang muốn ban phát cho hắn một trận cuồng phong dữ dội thì một tiếng nói ngọt ngào của Giai Kỳ cô nương vang lên:

- Xin Hoàng Thượng bớt giận, người hãy xem trọng long thể. Theo tiểu nữ nghĩ thì Phúc Tổng quản đây chắc hẳn đã có vấn đề rất quan trọng thế nên mới bạo gan như vậy. Hoàng Thượng hãy nghe thử ông ấy xem sao.

Được lời khuyên ngọt ngào từ Giai Kỳ cùng tâm ý của Hoàng Thượng không muốn mất điểm trong mắt mỹ nhân, cơn giận của Hoàng Thượng bỗng nhiên được đẩy lùi hẳn. Người đã thật sự bình tĩnh ngồi xuống ghế được đặt gần đó, cao thượng nói:

- Thật may cho nô tài nhà ngươi, mau nói đi.

Tiểu Phúc Tử thật bất ngờ, chỉ với một câu nói mà Giai Kỳ tiểu nữ này đã xoa dịu được cơn giận của Hoàng Thượng, xem ra lời nói của cô nương này còn giá trị hơn cả các chủ tử trong cung. Phúc công công giờ đây cơn đau càng kéo đến một cách dữ dội hơn, không còn tâm trí đâu để bất ngờ. Tiểu Phúc Tử gấp rút tâu trình:

- Thật cần đi giải quyết nổi nhọc trong bụng của thần ạ.

Hoàng Thượng đơ người ra, còn Trần tiểu thư thì lấy vạc áo che miệng cười. Hoàng Thượng ngao ngán tay vẩy đuổi đi như đuổi tà:

- Mau.. mau người mau đi ngay cho Trẫm.

Được sự cho phép của Hoàng Thượng nhanh chóng tạ long ân, một phát chạy lệch bệch đến nơi giải quyết. Dáng chạy của ông trong thật tức cười. Hoàng Thượng giờ đây cũng đã hết hứng thưởng đàn, người đứng dậy đi đến chỗ khóm hoa mà khi này Trần Tiểu thư đã dọc hết tâm sức vun trồng. Thật ngạc nhiên, dù khóm hoa ấy đã được dài công chăm sóc thế nhưng vẫn không được tốt là mấy cây chỉ có vài lá mà lại mang một màu vàng úa, cây thì thân trơ trụi. Hoàng Thượng thắc mắc hỏi Giai Kỳ. - Chẳng hay, khóm hoa Trần cô nương đây là giống hoa gì mà khó trồng đến thế?

Giai Kỳ đứng dậy rời bước khỏi cây đàn tranh, tiến tới Hoàng Thượng trang trọng đáp:

- Khởi bẩm hoàng thượng đây là giống hoa Mẫu Đơn được tiểu nữ và nô tỳ mua tại kinh thành.

Hoàng Thượng ngạc nhiên hỏi ngược lại:

- Hoa Mẫu đơn ư? Một loài cây cao quý tao nhã biết bao được xem là nàng hậu của những loài hoa sao nó lại trơ trụi thế kia xem ra chẳng tốt cho mấy?

Thủy Tiên mỉm cười trả lời:

- Qua lời kẻ bán thì Mẫu Đơn đây thật đẹp, cao quý biết nhường nào thế nhưng khi chăm trồng rồi chứng thực cây hoa thì quả thật chỉ là những lời mật ngọt để lừa mình và dối người mà thôi.

Qua câu nói tưởng chừng bộc bạch tấm lòng của người yêu hoa nhưng sâu thẳm thì đó là một câu nói mang một hàm ý khá thâm thúy. Nàng ta đã mượn sự việc về người bán giống hoa đã tâng bốc hàng phẩm của mình để mỉa mai những tên nịnh thật dùng chiếc lưỡi không xương để đổi trắng thay đen về công việc của mình cụ thể là vụ tại Nam Châu. Câu nói ấy phải khiến cho một đấng quân vương phải trầm ngâm đôi chút về những tên nịnh thần. Nhìn thấy dáng vẻ suy tư ấy, Giai Kỳ tiếp tục bộc bạch:

- Gia gia mại toan tửu, bất phạm thị cao thủ.

(Nhà nhà bán rượu chua, không bị phát hiện mới là người giỏi. Thế nhưng ở đây Giai Kỳ muốn ngụ ý rằng chê trách thủ đoạn gian trá, lừa đảo một cách khôn khéo). Các bậc tiền nhân xưa đã có câu như vậy. Thật đáng khen cho tên bán hoa đã múa rìu qua mắt thợ, qua mặt cả người tương thông về hoa như tiểu nữ để đổi lấy lời lộc phù du. (Cũng như những tên quan lại qua mặt Hoàng Thượng để tham ô)

Có thể nói Giai Kỳ tiểu thư nhìn thấu rằng đám quan lại kia không chỉ là một đám nịnh thần mà là một đám hung thần gian xảo tham lam. Khi tới câu này của Trần Tiểu thư Hoàng Thượng như có một cái nhìn khác về góc khuất tại Nam Châu. Mà người đã vô tình quên đi chỉ nghĩ đó là nịnh thần. Hoàng Thường giờ đây dường như đứng hình trước những câu nói đầy ý vị của Trần tiểu thư. Còn Trần tiểu thư thì đang ngồi xuống chăm chút cho từng cành cây yếu ớt.
 
Last edited by a moderator:
405 ❤︎ Bài viết: 20 Tìm chủ đề
Tập 16

Lục Cung Tranh Đấu

Tác giả: Hoàng Tiến

(Cổ trang - Cung đấu - Drama)

Ở một khung cảnh khác, Tiểu Phúc Tử sau khi giải quyết xong mọi việc, nhanh chóng hớt hãi chạy về Hoa Viên phủ để kịp hầu hạ Hoàng Thượng. Do quá hấp tấp, nên Tiểu Phúc Tử có lẽ đã phớt lờ, đi qua Trần Phu nhân đang đi hướng ngược lại lúc nào chẳng hay. Nhưng riêng Trần Phu nhân thì khác, vừa thấy Phúc công công chợt dừng bước lại nhìn theo, vui vẻ hỏi:

- Phúc Tổng quản, ông đi đâu mà vội vã đến thế?

Nghe một giọng nói khá quen thuộc đang chào hỏi mình, Phúc công công chợt dừng bước, đi lùi bước lại. Một bước tiếp hai bước lùi xuống, ông nhận ra đó chính là Trần Phu nhân, ông vui vẻ tươi cười nói:

- Xin chào Phu nhân, tôi đây mới có việc nên phải đi chốc lát, giờ phải đi ngay đến hầu hạ Hoàng Thượng, xin mạng phép cáo từ phu nhân tại đây.

Trần Phu nhân cưới ấm áp nói:

- Phúc Tổng quản đi thong thả.

Quay người về phía trước, vừa nhấc chân ông ta chợt nhận ra điều gì đó, liền cười tít mắt quay lại nhìn Trần Phu nhân nói:

- Ta quên chúc mừng Phúc Trần gia của phu nhân đây.

Ngạc nương của Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi lại một cách tò mò:

- Chúc mừng? Chẳng hay Phúc Tổng Quản đây có ẩn ý sâu xa gì?

Tiểu Phúc Tử phì cười, với giọng nói đầy sự ngưỡng mộ, chúc mừng:

- Giai Kỳ tiểu thư quả là một mỹ nhân những cũng không kém phần thông minh, lanh lợi. Thế nên cũng dễ dàng lọt vào mắt xanh của HoàngThượng. Chẳng hay, nếu Trần Phu Nhân cho phép Trần Tiểu thư tham gia tuyển tú vào năm sau, Phúc Tổng quản ta cam đoan phu nhân đây sẽ dễ dàng trở thành Quốc Trượng Phu Nhân thanh cao quyền lực, chưa kể Phủ Trần gia này sẽ lên như diều gặp gió.

Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi ấy, gương mặt bà cũng chắng mấy bộc lộ sự bất ngờ hay mừng rỡ. Phu nhân nhẹ nhàng chậm rãi nói:

- Đa tạ Phúc Tổng Quản đã quan tâm nhưng chẳng hay nếu Hoàng Thượng cần giúp việc nhưng không thấy ông thì phải làm sao?

Tiểu Phúc Tử bình thản như người ngoài cuộc trả lời không chút ngần ngại:

- Thì Hoàng Thượng sẽ nổi trận lội định thôi..

Thấy là lạ, Tiểu Phúc Tử chợt ngắt lời, suy nghĩ trong tích tắc chợt giật bắn mình, hốt hoảng vì mình đã đi qua lâu. Nếu không mau quay lại Hoa Viên ngay sẽ gặp chuyện khó lường. Ông vội vã, nói lời từ giã với Trần Phu nhân trong hối hả, tức tốc chạy nhanh trong sự mệt nhọc bởi cân năng mình về Hoa Viên. Còn Phu nhân, bằng cười nhẹ nhìn theo Phúc Tổng quản lắc nhẹ đầu, người quay lưng, thanh tao thong thả tiếp bước. Bà đi một cách bình thản như vậy bởi lẽ bà đã quá hiểu rõ về con gái Giai Kỳ của mình. Ngạc nương biết rằng trưởng nữ Trần gia quả là một gái gái có vẻ đẹp thanh tú, quý phái vẹn toàn trí tuệ. Thế nhưng nàng ta lại là một cô nương không màng danh lợi, luôn mang một lối nghĩ thanh thiết như a mã mình. Giai Kỳ luôn mong rằng sẽ có một cuộc sống tự do tự tại không ưu không phiền. Không kể rằng không ai hiểu con mình bằng ngạc nương, Trần Phu nhân đã biết từ lâu rằng nàng đã đặt con tim đầy chung thủy của mình cho Chính Quốc thị vệ. Tấm lòng cao thượng ấy khiến bà luôn muốn nhìn con mình phải hạnh phúc như những gì nàng ta muốn.

- Hoa Viên Phủ Trần gia -

Tiếng gió nhè nhẹ của buổi trưa hè thổi qua mặt hồ êm ắng, làn nước trong xanh giờ đây thật long lanh bởi sự phản chiếu những tia nắng không mấy gai gắt ngày đầu hè. Gió thổi góp phần tạo nền những làn sóng êm đềm lăn tăn. Nàng gió tiếp tục nhẹ nhàng hòa vào những vòm cây khóm trúc tạo nên âm thanh rì rào, êm tai. Sau câu nói đầy ẩn ý của Trần Tiểu thư khiến cho cuộc trò chuyện giữa Hoàng Thượng và Giai Kỳ giờ đây đã tạo nên một khoảng trầm lặng lạ thường chỉ còn nghe tiếng gió bên tai. Bổng nhiên Giai Kỳ đưa đôi bàn tay mềm mại của mình xuống nhỏ nhẹ một cây hoa héo tàn khỏi mặt đất. Cầm cây Mẫu đơn "cao quý" trên tay, đặt ngang mặt, nở một nụ cười nhìn không rời mắt vào cây hoa non, từ tốn nói:

- Mẫu Đơn dù chết khóm này thì cũng có thể trồng lại được. Chẳc hẳn nó sẽ rất vui để nhường cây khác khoe sắc hộ. Thế nhưng, bá tánh Nam Châu chết oan đi chỉ mang những nỗi hận..

Vừa nghe nói tới đây, cụm từ Nam Châu đã vang vọng bên tai khiến Hoàng Thượng nhất cả đầu óc, người vội bật đứng dậy, mắt hóa tròn ngạc nhiên như những đóm lửa, tâm trạng người giờ đây rối như tơ nhện lòng bực tức khó nói thành lời cùng sự bất ngờ ngạc nhiên về sự hiểu biết về việc triều chính của Trần tiểu thư. Hai khung cảnh dùng gần nhưng ngỡ xa, cách biệt hoàn toàn, Hoàng Thượng hóa tượng sững sờ, Giai Kỳ thì vẫn mân mê nhìn cành hoa.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back