Hiện Đại Lựa Chọn Của Thanh Xuân - Lyn Lyy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lyn Lyy, 15 Tháng mười 2021.

  1. Lyn Lyy

    Bài viết:
    0
    [CHƯƠNG 10]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng chủ nhật, Hoài Thương tỉnh giấc khá sớm, cô vẫn quen với giờ giấc cùng Hải Đăng đi tập thể dục. Nhưng 1 tuần trở về đây, Hải Đăng bận, không thể cùng cô tập luyện được. Mở cửa, đi bộ dạo đường phố 1 vòng, Hoài Thương vô tình gặp mấy bác trong khu phố

    - Đăng dạo này nó bận hả Thương, không thấy qua đây tập?

    Hoài Thương nghe vậy trong lòng cũng thoáng chùng xuống, xong cô lễ phép đáp

    - Cậu ấy chắc sẽ không qua tập nữa đâu ạ. Gần đây, cậu ấy đang làm luận án tốt nghiệp.

    - Không có thằng nhóc ấy cũng thấy buồn. Im ắng quá lại không vui.

    Hoài Thương nhìn xung quanh, có chút lưu luyến khoảng thời gian cùng Hải Đăng tập thể dục trước đây. Đúng là Hải Đăng ồn ào thật, đi đến đâu cũng sẽ có người nhận ra cậu, cậu rất biết cách khiến người khác bị cuốn vào câu chuyện của mình.

    Trở về nhà nấu bữa sáng, Hoài Thương nghe tiếng điện thoại kêu, vừa cầm điện thoại lên nghe, tiếng Hà Linh đã ập đến

    - Thương à, cậu mau thay đồ đi, mình qua đón cậu.

    - Đi đâu thế? Nay mình định lên thư viện tìm tài liệu.

    - Cả tuần học đều rất vất vả rồi, cậu nghỉ ngơi chút đi!

    - Nhưng mình..

    - Thương.. Thương ơi.. đi với mình đi mà! Qua điện thoại Hoài Thương vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ỉ ôi của Hà Linh.

    Hoài Thương còn chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã tiếp tục nói

    - Ở nhà 1 mình rất buồn, ra ngoài chơi với mình 1 lát thôi, không phải cậu nói mình là đứa bạn thân nhất của cậu sao?

    * * *

    Chỉ nửa tiếng sau Hoài Thương và Hà Linh đã có mặt trên phố. Hoài Thương phải công nhận Hà Linh có điểm rất giống Hải Đăng, nhỏ hoạt náo và thu hút, đi tới đâu cũng khiến người khác phải chú ý. Đi hết phố này đến phố khác, đi hết nửa buổi sáng, lúc này cả Hoài Thương và Hà Linh đều đã cảm thấy đói bụng.

    - Thương.. mau lại đây ăn thử món này đi, rất ngon đó! Hà Linh sinh ra đã là 1 tiểu thư nhưng cô không ngại những món ăn vỉa hè dân dã, ngược lại còn tỏ ra vô cùng thích thú, dường như món ăn nào cũng đều thử qua.

    Hoài Thương mỉm cười đi đến, Hà Linh xiên đồ ăn đút cho Hoài Thương nếm thử

    - Ngon phải không? Hà Linh nhìn Hoài Thương chớp mắt háo hức đầy trông đợi.

    Hoài Thương xụ mặt lắc lắc đầu, có lẽ khẩu vị này không hợp với cô. Hà Linh thấy vậy thì tiu nghỉu, ánh mắt lấp lánh bán nãy thoáng thất vọng.

    - Thật sự là không ngon sao?

    - Hahaha.. Mình đùa thôi, rất ngon! Hoài Thương bật cười thành tiếng vì lừa được Hà Linh, Hà Linh ban đầu ngỡ ngàng nhưng ngay sau đó liền trừng mắt lườm yêu Hoài Thương một cái. Quả thật cô rất bất ngờ vì trước nay cô và Hoài Thương có khẩu vị ăn rất khác nhau, cực hiếm khi cùng thích một món.

    - Dám lừa mình! Vẻ mặt Hà Linh lúc này vô cùng phong phú khiến Hoài Thương không thể ngừng cười.

    - Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta có chung sở thích! Hoài Thương cười nói

    Hà Linh nét mặt đang tươi tỉnh bỗng trở nên nghiêm túc một cách khó hiểu, cô nhìn Hoài Thương, giọng nói man mác buồn

    - Là lần thứ hai!

    Hoài Thương cau mày, cảm thấy đột nhiên Hà Linh có gì đó rất lạ. Cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của Hoài Thương, Hà Linh khẽ mỉm cười, giọng vô cùng chân thành

    - Thương, mình có chuyện muốn nói với cậu! Bọn mình hãy thẳng thắn nói hết suy nghĩ của mình 1 lần nhé!

    * * * Tại một bờ cỏ ven hồ ---

    - Cậu thắc mắc vì sao mình nói là lần thứ hai đúng không? Thực ra mình đã biết, Thương.. chúng ta giống nhau lần đầu tiên, đó là cùng dành tình cảm cho một người!

    Hà Linh cười cay đắng, lần đầu tiên cả hai người có chung sở thích nhưng sự thật trớ trêu, cô và Hoài Thương lại cùng thích một người.

    - Linh! Hoài Thương ngạc nhiên, có lẽ Hà Linh đã biết được, thời gian trôi qua, cô cũng không muốn trốn tránh nữa, chuyện gì đến rồi sẽ đến, bản thân cần học cách chấp nhận. Hoài Thương rất nhanh lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, từ tốn nói

    - Xin lỗi! Ngoài hai từ xin lỗi ra, Hoài Thương chưa biết phải nói gì.

    Hà Linh quay sang đối diện thẳng với Hoài Thương, trong mắt phảng phất sự tổn thương cùng giận dữ, cô không nghĩ Hoài Thương sẽ phản ứng theo cách này

    - Cậu xin lỗi mình vì điều gì? Tại sao phải xin lỗi? Bởi vì cậu đã không thành thật hay là vì cậu thích Bảo?

    - Linh, mình không cố ý làm tổn thương hay giấu cậu bất cứ điều gì. Cả cậu và Bảo đều là những người bạn mình vô cùng trân quý, mình không hề muốn ai trong chúng ta bị tổn thương, thật đấy! Đáp lại sự chất vấn của Hà Linh vẫn là thái độ nhẫn nhịn và ôn tồn. Bởi vì trước kia Hoài Thương luôn cho rằng Thiên Bảo và Hà Linh thích nhau cho nên cô mới lựa chọn chôn vùi thứ tình yêu chớm nở của mình.

    Hà Linh không muốn Hoài Thương cứ cố kìm nén chịu đựng như vậy, bạn thân cô không muốn ai tổn thương nên tự mình định đoạt, tự mình chịu đựng sao? Thà Hoài Thương tức giận, quát mắng cô thì hà Linh đã cảm thấy dễ chịu hơn.

    - Trần Hoài Thương! Cậu ngốc lắm, cậu biết không hả? Cậu cho rằng cậu làm như vậy sẽ tốt cho tất cả chúng ta sao? Gọi cả tên lẫn họ của Hoài Thương chứng tỏ Hà Linh đã thực sự tức giận.

    Hoài Thương cố giữ để Hà Linh bình tĩnh lại

    - Linh, nghe mình nói đã..


    - Không đâu Thương, cả cậu, mình và Thiên Bảo, chúng ta.. đều tổn thương, còn mình, mình dần trở thành 1 đứa xấu xa và ích kỷ.. Hà Linh lớn tiếng nói. Hoài Thương cứ cố cam chịu như vậy thì chỉ khiến cô càng căm hận bản thân mình hơn mà thôi.

    - Mình.. Hoài Thương rất muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích thế nào? Nhìn vào đôi mắt to tròn đượm buồn da diết của Hà Linh mà lương tâm cô cảm thấy day dứt, cô làm sai rồi sao?

    Hà Linh thất vọng nhìn Hoài Thương nói tiếp:

    - Nói ra khó khăn đến thế ư? Mình là bạn thân của cậu cơ mà, cậu đẩy Bảo cho mình cậu nghĩ mình thoải mái sao, còn Bảo, cậu ấy sẽ vui sao?

    Hà Linh cảm thấy tim mình nhói lại, người cô yêu không yêu cô nhưng ngay cả người bạn thân nhất của cô cũng không thành thật với cô, họ có nghĩ cho cảm nhận của cô không?

    Hoài Thươngnhớ lại vẫn cảm thấy xót xa, đúng vậy thời điểm đó nói ra là một chuyện vô cùng khó khăn, cô lại không có cái dũng khí ấy thì thử hỏi cô làm sao có thể nói đây?

    Nếu cô biết hôm đó những lời nói của Thiên Bảo là dành cho cô thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác.


    (Hoài Thương nhớ lại)

    "- Mình không nói đùa, chỉ cần người đó là cậu!.. Thương, 3 năm qua, mình đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian ở bên cậu, bây giờ mình không muốn tiếp tục như vậy nữa! Mình cũng đã đọc được những dòng chữ trong cuốn sách cậu tặng mình. Xin lỗi vì mình đã không phát hiện ra sớm hơn!

    Hoài Thương đứng gần như bất động nhìn Thiên Bảo.

    Những dòng chữ đó chứa đựng tâm tư của Hoài Thương, 3 năm trước tặng cuốn sách đó cho Thiên Bảo, cô đã luôn muốn anh có thể đọc được, thời điểm đó cô quyết định bày tỏ tình cảm để không phải hối hận nhưng có lẽ Thiên Bảo, anh đã vô tình lướt qua nó.

    Cao Thiên Bảo đã đọc được nhưng là khoảng thời gian sau vụ cháy ở nước ngoài. Đúng vậy! Ba năm trước cô yêu đơn phương anh, cô luôn chắc chắn về điều đó, thậm chí dùng đủ mọi cách vẫn không quên được anh còn bây giờ thì sao?

    Mất một lúc lâu Hoài Thương mới nói tiếp

    - Thiên Bảo.. mình không trách cậu, là mình đã không đủ can đảm để trực tiếp nói cho cậu biết. Vì vậy.. cậu không cần phải cảm thấy có lỗi với mình!


    Cao Thiên Bảo biết Hoài Thương vẫn còn hiểu nhầm chuyện của anh với Hà Linh, Hà Linh đã kể cho anh, hóa ra mọi chuyện không phải như anh nghĩ, cũng không giống như cô tưởng, cú điện thoại đó, đáng ra anh nên là người chủ động gọi mới phải nhưng anh đã sợ, sợ cô sẽ không đến. Cho nên mới nhờ nhân viên Light Star gọi, không ngờ, lại gọi nhầm người.

    Thiên Bảo tiến lên phía trước một bước, nói ra tình cảm của chính mình

    - Thương, những lời nói của mình ở Light Star 3 năm trước là nói với cậu, không phải Hà Linh, cho đến bây giờ trái tim mình vẫn luôn hướng về cậu! Cho mình 1 cơ hội.. chúng ta cùng bắt đầu lại được không?

    Bắt đầu lại? 3 năm trước, vốn dĩ cô và anh đã có thể ở bên nhau nhưng chỉ vì một cú điện thoại gọi nhầm từ nhân viên Star đã khiến tất cả mọi chuyện như xoay chuyển. Thiên Bảo đi nước ngoài để lại trong cô nhiều đau thương cùng tiếc nuối.

    - Hóa ra.. 3 năm trước chúng ta đã bỏ lỡ nhau! Hoài Thương cười buồn, bây giờ cô và Thiên Bảo mới nhận ra sự thật này có phải đã quá muộn rồi không?

    Cao Thiên Bảo hơi nghiêng đầu, mái tóc nâu nhè nhẹ bay, che khuất nửa phần trán, đôi mắt anh nhìn Hoài Thương ôn nhu mà chân thành.

    - 3 năm sau.. sẽ không như vậy nữa, Thương, kể từ bây giờ mình sẽ không buông tay cậu.. dù bất cứ lý do gì! Thiên Bảo khẳng định chắc chắn, sai lầm của anh 3 năm trước chính là không dũng cảm theo đuổi cô, khoảng cách giữa hai người chỉ là 1 bước chân nhưng đến cuối cùng anh vẫn để lạc mất."
     
  2. Lyn Lyy

    Bài viết:
    0
    [CHƯƠNG 11]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về với hiện tại, Hoài Thương nhìn những gợn sóng lăn tăn mặt nước mà cảm thấy bản thân như bị lạc mất phương hướng

    - Linh à, nghe mình nói được không? Thực ra.. 3 năm trước.. mình đã muốn nói. Cậu nhớ cái đêm hôm trước khi cậu và Bảo chuẩn bị đi du học không?

    Hà Linh lặng lẽ gật đầu.

    Hoài Thương chầm chậm kể lại, mọi hiểu nhầm, cơ sự có lẽ đều bắt nguồn từ cuộc điện thoại gọi sai người của nhân viên Star đó.

    - Khi đó mình biết cậu thích Bảo hơn nữa khi nghe những lời đó từ Bảo ở Light Star, mọi dũng khí chuẩn bị trước đó của mình đều biến mất sạch, mình không thể coi như không nghe thấy, chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ. Mình cũng không thể nói với cậu vì mình sợ, sợ cậu suy nghĩ, sợ cậu do dự. Sợ rằng thứ tình cảm đơn phương của mình sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, hãy hiểu cho mình!

    Hà Linh không biết phải hình dung tâm tình lúc này thế nào, cô chỉ biết trái tim cô vẫn rất đau. Thời gian 1 năm cứ nghĩ rằng rồi cô sẽ quên được nhưng không phải, cả tâm hồn và thể xác ít nhiều cũng đều bị tổn thương, trở thành 1 vết sẹo trong lòng không thể xóa bỏ. Vậy thì trong suốt những năm qua, Hoài Thương, người bạn của cô đã phải chịu tổn thương đến thế nào?

    - Xin lỗi.. Thương.. mình đã không nghĩ đến cảm nhận của cậu. Mình chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, mình thật ích kỷ, mình không xứng làm bạn của cậu.. càng không xứng với tình bạn của chúng ta! Hà Linh tự giễu, tại sao lại cho rằng chỉ mình cô mới đau, mới thất vọng.


    Hoài Thương mỉm cười khẽ, cô hiểu Hà Linh hơn ai hết, có ai ích kỷ mà tự nhận mình ích kỷ không, Hà Linh không phải như vậy.

    - Cậu rất xứng đáng, với mình.. cậu mãi luôn là người bạn tốt nhất, thân nhất. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi!

    Không để Hoài Thương nói hết câu, Hà Linh đã bất ngờ chen ngang, cô không tốt như Hoài Thương nghĩ vì thế những lời nói của Hoài Thương như mũi kim đâm vào da thịt khiến cô khó chịu.

    - Đó là do cậu chưa hiểu hết con người mình thôi, giờ đây cậu sẽ cảm thấy hối hận khi nghe những điều mình sắp nói. Thương, có lẽ cậu không biết mình xấu xa thế nào đâu! Mình biết, thực ra ngay từ lúc đặt chân tới San Francisco, mình đã biết.. Thiên Bảo thích cậu!

    - Hà Linh à! Hoài Thương không thể phủ nhận bản thân cảm thấy bất ngờ

    - Bảo bị sốt, cậu ấy sốt đến hôn mê nhưng trong cơn mê ấy, Bảo vẫn không ngừng gọi tên cậu, mỗi lần cậu ấy tỉnh đều liếc nhìn chiếc điện thoại mong chờ.. tất cả đều không qua khỏi mắt mình.. Nhưng như vậy thì sao chứ, mình đã giả vờ như không nghe thấy, cũng giả vờ như chưa nhìn thấy, cố chấp để ở bên cậu ấy.. mong đợi rằng 1 ngày nào đó, cậu ấy sẽ thích mình! Hà Linh nói 1 hơi dài

    Hoài Thương định mở miệng nói gì đó nhưng một lần nữa lại bị Hà Linh cướp lời

    - Chưa hết đâu.. mình còn làm một việc xấu xa hơn thế nữa kia! Vào ngày sinh nhật Bảo, mình biết cậu ấy nhớ cậu.. rất nhớ cậu.. cậu ấy muốn về nước cùng cậu trải qua sinh nhật nhưng tai nạn ập đến, nhà bọn mình ở bị cháy, mình vốn dĩ chỉ bị xây sát nhẹ nhưng mình đã giả bị thương nặng, làm cái cớ giữ cậu ấy ở lại!.. Cậu xem có phải mình rất xấu xa hay không?

    Hoài Thương giật lùi về sau mấy bước, mọi chuyện đường đột đến mức cô không thể cùng lúc tiếp nhận. Cổ họng như bị mắc nghẹn, Hoài Thương chỉ biết đứng đó, lặng lẽ nhìn Hà Linh. Có lẽ cô cần thời gian suy nghĩ sau tất cả mọi chuyện.

    * * *

    - Hà Linh.. sao giờ này cậu còn ở đây? Hải Đăng ra ngoài đi về thì ngạc nhiên khi nhìn thấy Hà Linh đứng ngây ngốc 1 góc trước cửa nhà mình.


    - Đăng.. mình phải làm sao đây? Ngoài Hải Đăng, Hà Linh không tìm nổi ai khác có thể tâm sự. Cô biết muộn thế này còn tìm Hải Đăng quả thật không đúng nhưng dường như cô không còn gắng gượng được nữa. Cả người bất ngờ đổ dồn về phía anh.

    Hoàng Hải Đăng đưa tay ra đỡ lấy Hà Linh, nét mặt có chút khó hiểu, tuy nhiên cũng rất nhanh chóng vỗ về

    - Được rồi, cậu với mình vào nhà trước đã.

    Trong 1 góc khuất, bóng dáng người Hoài Thương lặng lẽ rời. Hoài Thương đến tìm Hoàng Hải Đăng như 1 phản xạ tự nhiên, cô chỉ biết rằng khi đó người đầu tiên cô nghĩ đến là anh nên đã vội vã đi tìm mà chẳng quan tâm bất cứ điều gì. Có điều chứng kiến cảnh vừa rồi thì Hoài Thương mới nhận ra: Hà Linh luôn có một vị trí quan trọng trong lòng Hải Đăng.


    Hải Đăng đỡ Hà Linh vào trong nhà, dìu cô ngồi xuống ghế

    - Nói cụ thể cho mình biết.. chuyện gì đã xảy ra? Hải Đăng thấy hốc mắt Hà Linh đỏ hoe, có lẽ cô vừa mới khóc, chuyện gì lại khiến 1 Hà Linh luôn vui vẻ trở nên yếu đuối thế này?

    - Đăng à.. có lẽ sau mọi chuyện xảy ra hôm nay, Thương - cậu ấy sẽ không tha thứ cho mình!

    Sau đó Hà Linh mang toàn bộ nội dung câu chuyện kể cho Hải Đăng nghe. Hải Đăng nghe xong bỗng trầm ngâm một cách kỳ lạ, mãi một lúc sau, Hà Linh mới nghe thấy 1 giọng nói trầm nhẹ vang lên

    - Được rồi Linh, giờ cậu hãy nghỉ ngơi trước, tin mình, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết!

    - Cậu sẽ không bỏ rơi mình chứ? Hà Linh bất giác níu lấy vạt áo Hải Đăng


    - Ừ.. giờ cậu hãy ngủ một giấc đi! Hải Đăng vỗ nhẹ vai Hà Linh an ủi, cảm giác mất đi bạn thân cũng giống như mất đi người yêu, đau lòng, buồn bã là điều không thể tránh khỏi.

    Hà Linh vừa chìm vào giấc ngủ, Hải Đăng đã với chiếc áo khoác, cầm lấy chùm chìa khóa lao thẳng ra ngoài.

    Hoàng Hải Đăng chạy đi tìm kiếm Hoài Thương khắp nơi nhưng đều không thấy, cuối cùng chỉ còn cách đứng trước cửa nhà đợi cô, đợi rất lâu. Cơn mưa bất chợt đổ xuống, Hải Đăng phải chạy lại mái hiên gần đó để trú tạm. Trời càng lúc càng mưa to, đêm đã về khuya, lòng Hải Đăng lại càng sốt ruột.


    Từ phía xa, dáng người nhỏ nhắn bước từng bước nặng nhọc, Hoài Thương cứ vậy, dầm mình trong mưa. Hải Đăng vừa nhìn thấy liền lao ra, bất chấp bị mưa quất xối xả lên người

    - Thương, cậu bị ngốc hả? Có thấy trời đang mưa lớn không?


    - Đăng, sao cậu lại ở đây? Hoài Thương có chút ngạc nhiên, chẳng phải lúc này anh nên ở cạnh Hà Linh hay sao?

    - Trời đang mưa rất to, theo mình vào nhà trước đã. Hải Đăng đưa tay ra định kéo Hoài Thương chạy vào trong tránh mưa nhưng Hoài Thương lại bất giác giấu tay mình ra sau muốn trốn tránh.


    - Cậu sao thế? Hải Đăng không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng cùng khó hiểu.

    - Cậu cứ để mặc mình!

    Nói xong, Hoài Thương để mặc Hải Đăng đứng đó, cứ vậy mà bước về phía trước, quần áo sớm đã bị ướt.

    Hoàng Hải Đăng thấy vậy thì vội giữ cánh tay cô lại:

    - Cậu sẽ bị cảm lạnh mất!


    - Không cần lo cho mình!

    - Mình sao có thể không lo cho cậu đây? Nghe mình, chúng ta vào nhà thôi.

    - Hải Đăng, cậu bỏ tay mình ra!

    * * * Hoàng Hải Đăng không đáp nhưng vẫn giữ chặt tay Hoài Thương

    - Mình nói cậu bỏ tay mình ra, không cần lo cho mình rồi mà. Hoàng Hải Đăng, cậu không nghe rõ sao! Hoài Thương gần như ra giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay của Hải Đăng, quát lớn.

    Sau đó, Hoài Thương đứng đó nhìn Hải Đăng bất lực. Bởi vì trước giờ cậu cứ quan tâm lo lắng cho cô như vậy cho nên cô mới ỷ lại, coi việc cậu quan tâm cô là hiển nhiên, là điều cậu sẽ làm. Vậy nên khi nhìn thấy cậu ân cần, lo lắng cho Hà Linh, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu và bức bối, giống như cảm giác của một đứa trẻ bị cướp mất một món đ
    ồ chơi mà mình thích nhất. Hải Đăng không biết vì sao Hoài Thương lại đột nhiên vô cớ nổi nóng, cậu đặt hai tay mình lên vai Hoài Thương, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình

    - Thương, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Trước nay, cậu chưa từng thế này! Hải Đăng bỗng nhiên trầm giọng xuống.

    * * * Lần này đến lượt Hoài Thương im lặng.

    - Là vì chuyện giữa cậu và Linh sao? Mình đã nghe Linh kể mọi chuyện.

    - Đáng ra Linh không nên nói cho mình biết những chuyện đó, như vậy bọn mình đã có thể vui vẻ..


    - Mình biết Linh - cậu ấy làm vậy là không đúng nhưng.. có lẽ bởi vì cậu ấy quý trọng cậu cho nên mới muốn có được sự tha thứ từ cậu. Hiện tại Linh cũng rất buồn vì chuyện này, cậu với Linh hãy bình tĩnh lại, cho nhau thời gian.

    - Những chuyện này đường đột như vậy, cậu nói mình làm sao
    chấp nhận chứ. - Linh cậu ấy chỉ muốn thành thật với cậu. Tình bạn được xây dựng và vun đắp từ những điều giả dối, liệu cậu có muốn không?

    Ra là vậy, anh đến đây tìm cô là bởi vì Hà Linh. Anh lo Hà Linh buồn và đau lòng vậy còn cô thì sao?

    Hoài Thương đè nén tiếng nấc nơi cổ họng, ấm ức nói tiếp

    - Đúng, là mình nhỏ nhen, ích kỷ, một chuyện nhỏ như vậy cũng để trong lòng.

    Hoài Thương không muốn phải nghe thêm bất cứ điều gì lúc này, mọi thứ với cô quá đủ rối rắm rồi.

    - Mình không có ý đó!


    Mắt Hoài Thương đỏ hoe, nước mắt cô hòa cùng nước mưa mặn chát

    - Hoàng Hải Đăng, mình vốn tưởng cậu hiểu mình nhưng hóa ra không phải vậy. Cậu chỉ đứng trên lập trường Hà Linh để nghĩ, cậu có từng nghĩ qua cảm nhận của mình chưa?

    Hoài Thương quay người bước đi, không muốn đôi co với Hải Đăng thêm nữa. Có lẽ việc cô đau lòng, việc cô tổn thương đối với Hải Đăng mà nói cũng không quan trọng bằng việc lấy lại công lý cho Hà Linh. Cô vốn không hề trách Hà Linh, chỉ là cần thời gian để suy nghĩ, cũng cần thời gian để thích nghi nhưng Hoàng Hải Đăng thì sao chứ? Anh đến tìm cô liền mang chuyện giữa cô và Hà Linh ra nói, anh có nghĩ cho cảm nhận của cô không vậy?

    - Thương, không lẽ quá khứ và Bảo đối với cậu quan trọng đến vậy sao? Hải Đăng tức giận, dù anh biết mình chẳng có tư cách gì để nổi giận với cô cả. Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh không muốn cô hay Hà Linh vì những điều đó mà tổn thương lẫn nhau. Quan trọng hơn là anh lo cho cô nên mới lao đi tìm cô.


    - Mình trân trọng quá khứ, Bảo đối với mình cũng rất quan trọng.. như vậy là sai sao?

    - Hình như mình vừa mới hỏi 1 câu thừa thãi thì phải.. mình hiểu rồi, trước nay vẫn luôn là thế, mình nên nhận ra điều này từ sớm mới đúng! Hải Đăng cười tự giễu, Thiên Bảo ở trong tim Hoài Thương luôn có một vị trí nhất định, anh dù có cố gắng thế nào cũng không thể sánh được.

    Chậm rãi quay người đi, không lẽ đến lúc anh nên bỏ cuộc rồi?


    Hoài Thương cũng lặng lẽ nhìn theo bóng Hải Đăng khuất dần, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác hối hận.. cô làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai?

    * * *

    Một tuần nay, Hải Đăng và Hà Linh như bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của Hoài Thương, thay vào đó, ngày nào Thiên Bảo cũng đưa đón cô đi học, cùng cô ăn trưa, ăn tối, giúp cô giải quyết vướng mắc trong học tập nhưng dường như ở 1 góc nào đó sâu trong tim cô vẫn cảm thấy thiếu vắng. Trong khoảng thời gian này, cô đã hiểu ra một số chuyện. Đối với chuyện của Hà Linh, chỉ là quá bất ngờ, cô tin Hà Linh, cũng tin vào tình bạn giữa hai người và trên hết, cô chắc chắn bản thân không muốn mất đi tình bạn quý giá này.

    1 tháng sau

    Trước cửa hàng băng đĩa, Hà Linh tình cờ chạm mặt Hoài Thương thì khẽ khựng người lại, nhất thời không biết nên đối mặt thế nào?

    - Cậu cũng đến mua đồ sao? Hà Linh cố gắng nở 1 nụ cười tự nhiên nhất có thể để chào hỏi

    - Ừ.. hình như cậu cũng vậy?

    - Mình đến đây mua một số phụ kiện.

    Hoài Thương tiến đến gần hơn chỗ Hà Linh, chủ động nói

    - Mình đến hỏi xem đĩa nhạc mới của Bigbang đã phát hành chưa?

    Hà Linh thoáng ngạc nhiên, nhìn Hoài Thương chăm chú, môi mấp máy nhỏ

    - Nhưng nhóm nhạc cậu thích là DBSK mà!

    - Đúng vậy.. là một người bạn của mình rất thích Bigbang, cô ấy nói, ngày phát hành, nhất định phải dò mua bằng được. Nên mình muốn mua tặng cô ấy.


    - Hoài Thương à! Hà Linh xúc động không nói nên lời, cuối cùng Hoài Thương đã mở lòng ra với cô.

    Môi Hoài Thương vẽ 1 nụ cười, giơ bản album của Bigbang cô vừa mua được ra phía trước

    - Mình đã giữ đúng lời hứa nhé!

    - Thương.. cảm ơn cậu!

    Hai cô gái nhìn nhau bật cười, sau đó cùng nhau thưởng thức lại ca khúc W - DBSK, bài hát là điểm khởi đầu cho tình bạn của các cô hơn 5 năm trước.

    * * *

    Tại nhà Hải Đăng


    - Hải Đăng, cậu nói cái gì? Ngày kia cậu sẽ bay, muốn rời khỏi đây sao? Hà Linh đang nằm trên ghế xem phim liền ngồi bật dậy như cái lò xo

    - Ừ, về Mỹ, đến lúc mình nên trở về đúng vị trí của mình thôi! Hải Đăng nghĩ bay về Mỹ là lựa chọn tốt nhất lúc này, ba mẹ anh cũng gọi điện nhắc suốt, đến lúc anh nên trở về làm 1 người con có hiếu rồi. Nói vậy
    nhưng trong lòng Hoàng Hải Đăng lại khẽ dài.

    - Sao đột nhiên cậu lại quyết định như vậy? Cậu vốn thích bay nhảy, không thích bị ràng buộc cơ mà! Hà Linh nhổm người quay về phía Hải Đăng

    Hoàng Hải Đăng gập máy tính đang chơi dở ván game lại, cười nhẹ

    - Bây giờ mình tu chí xây dựng, tiếp quản sự nghiệp không tốt sao?


    - Tất nhiên là tốt, tốt quá ấy chứ, nhưng không phải quá đường đột à? Chắc chắn có lí do khiến cậu làm vậy đúng không?

    - Mình cũng suy nghĩ vấn đề này rất lâu rồi!

    - Cậu nghĩ qua được mắt mình chắc! Mình cho cậu thêm 1 cơ hội nữa! Hà Linh đưa miếng hoa quả cho vào miệng, thực lòng cô không muốn phải rời xa bất cứ ai trong 3 người Hải Đăng, Thiên Bảo và Hoài Thương cả.

    - Không phải mình nói rồi sao, bố mẹ mình giục suốt, trước sau gì cũng phải về, mà hiện tại mình cũng hoàn thành xong chương trình học rồi. Còn nữa, tạm thời cậu đừng nói chuyện mình trở về Mỹ cho Thương và Bảo biết. Đến lúc thích hợp, mình sẽ tự nói với hai người họ.


    - Hoàng Hải Đăng mà mình biết từ bao giờ lại trở nên hèn nhát như vậy, cậu sẽ đi mà không nói gì với Thương và Bảo đâu, mình nói đúng chứ? Hà Linh phủi mông đứng dậy

    Hoàng Hải Đăng im lặng, không thừa nhận cũng không phản đối gì.

    - Mình thật không hiểu, cậu thích Thương, tại sao lại không nói cho cậu ấy biết? Có lẽ khi trở thành người ngoài cuộc, bản thân tự nhiên sẽ nhận ra rất nhiều điều. Hà Linh cũng vậy.


    Trước sự tra hỏi của Hà Linh, Hải Đăng vẫn trung thành với thái độ im lặng.

    - Cậu cam tâm từ bỏ sao? Hơn nữa, cậu làm như vậy là không công bằng với Thương. Thương - cậu ấy có quyền được biết! Hải Đăng, nghe mình, đến tìm Hoài Thương và nói cho cậu ấy nghe tất cả!

    Hải Đăng cười chua chát


    - Nói ra rồi liệu có tốt hơn bây giờ không? Cậu cũng biết Bảo quan trọng với Thương thế nào mà! Mình không muốn Thương khó xử, càng không muốn nhận bất kỳ sự thương hại nào, lòng tự trọng của mình không cho phép!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...