《Chương 10: Chia xa》
Tần Minh bị nhốt trong phòng không được ra ngoài trừ lúc đến giờ thì có người đem đồ ăn đến và lúc đại phu đến khám ra ngoài ra chẳng khi nào gặp người khác, nhưng Tần Minh vẫn luôn theo dõi An Bình mọi cử chỉ hành động hay mọi nguy hiểm mà cô gặp phải chàng vẫn luôn biết hết nhưng không thể làm gì được nhưng may sao cái thai của chàng và cô vẫn luôn bảo vệ An Bình như vậy chàng cũng bớt lo lắng hơn.
Còn nếu hỏi tại sao không dùng phép mà ra ngoài thì biết trước được rằng con trai sẽ cố lẻn ra ngoài thái sư cho Cẩm Y Vệ canh dữ bên ngoài cửa còn dùng phép chắn mọi lối đi của chàng khiến chàng không đi đâu được mà ngoan ngoãn dưỡng thương trong phủ, cũng do Tần Minh suốt ngày ngao du khi về còn bị thương nặng nên việc của chàng đều do thái sư lo liệu.
Lần này yêu quái hoành hành khắp nơi phá hoại mùa màng chiếu chỉ của hoàng thượng lệnh Tần Minh dẫn quân đi dẹp loạn nhưng do lo cho con vết thương cần được chữa trị nên phải đích thân thái sư và phu nhân đi tiêu diệt, còn để lại mình Tần Minh ở trong phủ có cũng như không vì lúc nào cũng phải ở trong phòng chật hẹp này.
Chàng đi đi lại lại cũng đã được 2 canh giờ mà vẫn chưa thấy cha mình về khiến chàng càng sốt ruột hơn bỗng bên ngoài có tiếng reo lớn của người hầu trong phủ.
"Thái sư trở về rồi, đã thắng lợi trở về rồi."
Tần Minh nghe được thế thì vui mừng nóng lòng mà đập mạnh cửa.
"Mau mở cửa cho ta, phụ thân cho con ra ngoài."
Nghe tiếng con trai đập cửa làm ồn thái sư chỉ còn biết thở dài mà tiến lại gần phòng Tần Minh.
"Còn làm ồn như vậy đến bao giờ? Còn không muốn cho ta nghỉ ngơi sao?"
Nghe tiếng cha chàng vui mừng mà ngưng đập cửa.
"Phụ thân người về rồi, người cho con ra ngoài đi, có chuyện gấp con cần nói với người."
Thái sư hoài nghi nhưng cũng mở cửa bước vào.
"Lại chuyện gì nữa đây? Lại muốn đi đâu? Cho dù con có nói gì ta cũng không đồng ý đâu con nên ở lại làm tốt công việc của một Đô Chỉ Huy Sứ đi."
"Không phải đâu phụ thân là chuyện khác chuyện này quan trọng hơn nhiều."
Nói rồi Tần Minh đỡ thái sư ngồi xuống ghế, thái sư nhìn chàng mặt nghiêm nghị như có việc gì rất quan trọng thì không khỏi thắc mắc.
"Có chuyện gì? Nào nói đi ta nghe."
"Dạ thưa phụ thân chuyện là.."
* * *
"Hôm nay đi chơi vui thật phải không An Bình."
"Vui thì vui thật nhưng có hơi.."
An Bình chưa kịp nói song Linh Lan đã ngắt lời cô biết rằng An Bình sẽ nói gì, cho dù An Bình có nói gì thì cô cũng mặc kệ cô muốn dành trọn một hôm thật vui vẻ cùng An Bình.
"Hơi gì chứ đi chơi song rồi thì đi ăn, tớ sẽ không tha cho cậu đâu, mau lên đi thôi."
Rồi Linh Lan lôi An Bình đi thật nhanh kệ cho An Bình nói gì. Cuộc vui đã đến lúc tàn bây giờ trời cũng đã muộn, hàng ngàn vì sao trên trời đua nhau soi sáng lấp lánh cả bầu trời đêm bên dưới ánh đèn đường là hai bóng của cô gái, nhìn bóng của họ cũng có thể nhận ra bên trong mỗi người là những nỗi niềm chất chứa, trông tẻ nhạt đến đau lòng sự im lặng không kéo dài được lâu An Bình cũng lên tiếng.
"Trời đêm nay thật đẹp phải không? Đã lâu rồi tớ không ngắm sao hôm nay đi cùng cậu mới thấy bầu trời đẹp thế này."
Đúng bầu trời đẹp thật nhưng lại không phù hợp với tâm trạng lúc này của cô. Nghe An Bình nói Linh Lan mới ngước lên trời rồi trả lời.
"Đúng vậy rất đẹp."
Sau câu nói đó họ lại lặng im và bước đi tiếp lúc này quá nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào với nhau nên cả hai quyết định lặng im sự im lặng kéo theo cả nỗi thê lương khó tả.
"An Bình này để mai tớ tiễn cậu về nhé!"
Linh Lan muốn níu dữ chút thời gian ít ỏi còn lại để bên cạnh An Bình trước khi xa. Nhưng vì không muốn phiền thêm nữa An Bình nhất quyết từ chối.
"Không được mai cậu còn phải đi học tiễn tớ không được đâu, hôm nay hai chúng ta đã nghỉ học rồi đừng nghỉ nữa."
Linh Lan nghe vậy mà cáu lên.
"Không được gì chứ, tớ muốn tiễn cậu mà cũng không cho sao, cậu.."
"Tuyệt đối không được, Linh Lan nghe tớ đi không phải vì không muốn cậu tiễn mà vì.. nếu cậu tiễn thì tớ sẽ không về nổi mất, vậy cho nên là Linh Lan à cậu đừng đi có được không?"
An Bình đau lòng không dám nhìn Linh Lan cô hiểu rằng Linh Lan muốn tốt cho cô muốn tiễn cô về vì có lẽ sẽ không gặp nhau một thời gian dài cho dù có liên lạc nhưng vẫn sẽ rất nhớ. Linh Lan buồn bã nhìn An Bình.
"Tớ hiểu rồi, mai sẽ không tiễn cậu nữa, về rồi nhớ gọi điện cho tớ nghe chưa, không thì tớ sẽ không thèm chơi với cậu luôn."
An Bình mỉm cười mà gật đầu với Linh Lan. Cứ như vậy mà đã đến nhà An Bình lúc nào không hay cô mở cửa bước vào nhà.
"Linh Lan đến nhà tớ rồi tớ vào đây, à cậu nhớ cảm ơn mẹ cậu hộ tớ với nhé, ở lại bảo trọng về tới nhà sẽ gọi điện cho cậu."
Linh Lan ngậm ngùi nhìn An Bình muồn nói nhiều thứ nhưng lại thôi.
"Ừm, dữ gìn sức khỏe về phải gọi cho tớ biết chưa, nhớ đó.. tớ về nhé."
"Ừm tạm biệt hẹn gặp lại."
Lời chào như mọi lần nhưng hôm nay sao quá khác biệt. Nhìn bóng dáng Linh Lan khuất dần theo bóng cây mà lòng An Bình buồn bã. Bầu trời đêm nay thật đẹp nhưng không hợp để xa nhau chút nào cả.
Cánh cửa khép lại là lúc họ thật sự xa nhau.
Còn nếu hỏi tại sao không dùng phép mà ra ngoài thì biết trước được rằng con trai sẽ cố lẻn ra ngoài thái sư cho Cẩm Y Vệ canh dữ bên ngoài cửa còn dùng phép chắn mọi lối đi của chàng khiến chàng không đi đâu được mà ngoan ngoãn dưỡng thương trong phủ, cũng do Tần Minh suốt ngày ngao du khi về còn bị thương nặng nên việc của chàng đều do thái sư lo liệu.
Lần này yêu quái hoành hành khắp nơi phá hoại mùa màng chiếu chỉ của hoàng thượng lệnh Tần Minh dẫn quân đi dẹp loạn nhưng do lo cho con vết thương cần được chữa trị nên phải đích thân thái sư và phu nhân đi tiêu diệt, còn để lại mình Tần Minh ở trong phủ có cũng như không vì lúc nào cũng phải ở trong phòng chật hẹp này.
Chàng đi đi lại lại cũng đã được 2 canh giờ mà vẫn chưa thấy cha mình về khiến chàng càng sốt ruột hơn bỗng bên ngoài có tiếng reo lớn của người hầu trong phủ.
"Thái sư trở về rồi, đã thắng lợi trở về rồi."
Tần Minh nghe được thế thì vui mừng nóng lòng mà đập mạnh cửa.
"Mau mở cửa cho ta, phụ thân cho con ra ngoài."
Nghe tiếng con trai đập cửa làm ồn thái sư chỉ còn biết thở dài mà tiến lại gần phòng Tần Minh.
"Còn làm ồn như vậy đến bao giờ? Còn không muốn cho ta nghỉ ngơi sao?"
Nghe tiếng cha chàng vui mừng mà ngưng đập cửa.
"Phụ thân người về rồi, người cho con ra ngoài đi, có chuyện gấp con cần nói với người."
Thái sư hoài nghi nhưng cũng mở cửa bước vào.
"Lại chuyện gì nữa đây? Lại muốn đi đâu? Cho dù con có nói gì ta cũng không đồng ý đâu con nên ở lại làm tốt công việc của một Đô Chỉ Huy Sứ đi."
"Không phải đâu phụ thân là chuyện khác chuyện này quan trọng hơn nhiều."
Nói rồi Tần Minh đỡ thái sư ngồi xuống ghế, thái sư nhìn chàng mặt nghiêm nghị như có việc gì rất quan trọng thì không khỏi thắc mắc.
"Có chuyện gì? Nào nói đi ta nghe."
"Dạ thưa phụ thân chuyện là.."
* * *
"Hôm nay đi chơi vui thật phải không An Bình."
"Vui thì vui thật nhưng có hơi.."
An Bình chưa kịp nói song Linh Lan đã ngắt lời cô biết rằng An Bình sẽ nói gì, cho dù An Bình có nói gì thì cô cũng mặc kệ cô muốn dành trọn một hôm thật vui vẻ cùng An Bình.
"Hơi gì chứ đi chơi song rồi thì đi ăn, tớ sẽ không tha cho cậu đâu, mau lên đi thôi."
Rồi Linh Lan lôi An Bình đi thật nhanh kệ cho An Bình nói gì. Cuộc vui đã đến lúc tàn bây giờ trời cũng đã muộn, hàng ngàn vì sao trên trời đua nhau soi sáng lấp lánh cả bầu trời đêm bên dưới ánh đèn đường là hai bóng của cô gái, nhìn bóng của họ cũng có thể nhận ra bên trong mỗi người là những nỗi niềm chất chứa, trông tẻ nhạt đến đau lòng sự im lặng không kéo dài được lâu An Bình cũng lên tiếng.
"Trời đêm nay thật đẹp phải không? Đã lâu rồi tớ không ngắm sao hôm nay đi cùng cậu mới thấy bầu trời đẹp thế này."
Đúng bầu trời đẹp thật nhưng lại không phù hợp với tâm trạng lúc này của cô. Nghe An Bình nói Linh Lan mới ngước lên trời rồi trả lời.
"Đúng vậy rất đẹp."
Sau câu nói đó họ lại lặng im và bước đi tiếp lúc này quá nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào với nhau nên cả hai quyết định lặng im sự im lặng kéo theo cả nỗi thê lương khó tả.
"An Bình này để mai tớ tiễn cậu về nhé!"
Linh Lan muốn níu dữ chút thời gian ít ỏi còn lại để bên cạnh An Bình trước khi xa. Nhưng vì không muốn phiền thêm nữa An Bình nhất quyết từ chối.
"Không được mai cậu còn phải đi học tiễn tớ không được đâu, hôm nay hai chúng ta đã nghỉ học rồi đừng nghỉ nữa."
Linh Lan nghe vậy mà cáu lên.
"Không được gì chứ, tớ muốn tiễn cậu mà cũng không cho sao, cậu.."
"Tuyệt đối không được, Linh Lan nghe tớ đi không phải vì không muốn cậu tiễn mà vì.. nếu cậu tiễn thì tớ sẽ không về nổi mất, vậy cho nên là Linh Lan à cậu đừng đi có được không?"
An Bình đau lòng không dám nhìn Linh Lan cô hiểu rằng Linh Lan muốn tốt cho cô muốn tiễn cô về vì có lẽ sẽ không gặp nhau một thời gian dài cho dù có liên lạc nhưng vẫn sẽ rất nhớ. Linh Lan buồn bã nhìn An Bình.
"Tớ hiểu rồi, mai sẽ không tiễn cậu nữa, về rồi nhớ gọi điện cho tớ nghe chưa, không thì tớ sẽ không thèm chơi với cậu luôn."
An Bình mỉm cười mà gật đầu với Linh Lan. Cứ như vậy mà đã đến nhà An Bình lúc nào không hay cô mở cửa bước vào nhà.
"Linh Lan đến nhà tớ rồi tớ vào đây, à cậu nhớ cảm ơn mẹ cậu hộ tớ với nhé, ở lại bảo trọng về tới nhà sẽ gọi điện cho cậu."
Linh Lan ngậm ngùi nhìn An Bình muồn nói nhiều thứ nhưng lại thôi.
"Ừm, dữ gìn sức khỏe về phải gọi cho tớ biết chưa, nhớ đó.. tớ về nhé."
"Ừm tạm biệt hẹn gặp lại."
Lời chào như mọi lần nhưng hôm nay sao quá khác biệt. Nhìn bóng dáng Linh Lan khuất dần theo bóng cây mà lòng An Bình buồn bã. Bầu trời đêm nay thật đẹp nhưng không hợp để xa nhau chút nào cả.
Cánh cửa khép lại là lúc họ thật sự xa nhau.
Last edited by a moderator: