100
0
- Kiếm tiền
- ThanhHằng170204 đã kiếm được 1000 đ
Lạc bút thành sương
Trình bày: Chỉ Tiêm Tiếu
Trình bày: Chỉ Tiêm Tiếu
Bài hát "Lạc bút thành sương" của Chỉ Tiêm Tiếu là một khúc cổ phong trữ tình thấm đẫm nỗi ly biệt, kể về tâm sự của một người ở lại, gửi nỗi nhớ thương vào từng con chữ nhưng càng viết càng đau, càng viết càng lạnh lẽo. Tựa đề bài hát đã gói trọn tinh thần tác phẩm: Khi tình cảm vừa chạm đến ngòi bút thì đã hóa thành sương giá, chưa kịp nói hết yêu thương thì chữ nghĩa đã đông cứng vì cách trở và vô duyên.
Xuyên suốt bài hát là hình ảnh hành trình xa xôi và cô độc. "Đường xa vó ngựa gấp", "quan sơn khó vượt" không chỉ là quãng đường địa lý mà còn là khoảng cách định mệnh giữa hai con người yêu nhau nhưng không thể ở bên. Người ra đi không hẹn ngày về, người ở lại chỉ có thể gửi hồn mộng vượt vạn dặm, dùng từng giấc mơ để níu giữ bóng hình quen thuộc. Thế nhưng, ngay cả trong mơ cũng là một cuộc đuổi theo mỏi mệt, không có điểm đến rõ ràng.
Nỗi đau trong "Lạc bút thành sương" không ồn ào mà lặng lẽ, bền bỉ. Đó là sự im lặng của "tiếc chữ như vàng", là những lời muốn nói nhưng không thể thốt ra, chỉ đành giấu trong thơ. Người viết thư cầm bút bằng đôi tay run rẩy, viết rồi dừng, dừng rồi lại viết, bởi mỗi câu chữ đều gợi lại kỷ niệm xưa, khiến lòng càng thêm lạnh. Những lời nói vụn vặt rơi xuống như cánh hoa tàn, cuối cùng phủ kín mặt đất bằng sương tuyết. Đây là hình ảnh ẩn dụ cho thời gian trôi qua, cho tuổi xuân và nhiệt thành dần bị bào mòn bởi chờ đợi.
Bài hát còn nhấn mạnh nỗi đau của tình yêu không thể gọi tên. Uyên ương chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, tình ý chỉ có thể "giấu nhẹ trong thơ". Ánh trăng sáng nơi chân trời trở thành biểu tượng cho người mình yêu, vừa thể hiện sự đẹp đẽ, xa xôi vừa cho thấy ý nghĩa vĩnh viễn không chạm tới. Cảnh "lầu Tây độc bước" và khúc "Tây Sương" vang lên như một lời tự sự, vừa là hồi ức ngọt ngào, vừa là nỗi cô quạnh kéo dài.
Đến cuối bài, khi những dòng tương tư làm nhăn cả trang giấy cũ, người viết đành dừng bút. Không phải vì hết yêu, mà vì yêu đến cạn lời. "Lạc bút thành sương" khép lại bằng cảm giác bất lực trước duyên phận: Hai người mỗi ngả, xa nhau như sao Tham và sao Thương, mãi không thể tương phùng. Đó chính là vẻ đẹp buồn và sâu lắng khiến bài hát để lại dư âm rất dài trong lòng người nghe.
Trên đây là bản Vietsub trên Youtube, còn dưới là video tiếng Trung.
Lời bài hát
路远马蹄疾惊鸿掠过了只影
夜雨已渐冷你惜字渐如金
归期未有期梦魂翻过数万里
我颤抖着手又几次执笔
转合再承起难为叙旧的语气
细碎言语落花到霜雪满地
思君令人老去最痛不忍提及
关山难渡我却关关都独行
我只愿能与你成双
可情字落笔就成霜
只问蒹葭是否已苍苍
难启齿鸳鸯
心事浅藏于诗行
皎如天边明月光
西楼独上为你唱几遍西厢
我只愿能与你成双
可情字落笔就成霜
几行相思滴落在纸上
褶皱了过往
怎奈离人各一方
遥遥相隔三与商
我至此停笔如才尽的江郎
Pinyin
Lù yuǎn mǎ tí jí jīng hóng lüè guò liǎo zhǐ yǐng
Yè yǔ yǐ jìan lěng nǐ xī zì jìan rú jīn
Guī qī wèi yǒu qī mèng hún piān guò shǔ wàn lǐ
Wǒ zhàn dǒu zhù shǒu yòu jǐ cì zhí bǐ
Zhùan hé zài chéng qǐ nán wéi xù jìu dí yǔ qì
Xì sùi yán yǔ luò huā dào shuāng xuě mǎn dì
Sī jūn lìng rén lǎo qù zùi tòng bù rěn dī jí
Guān shān nán dù wǒ què guān guān dū dú xíng
Wǒ zhǐ yùan néng yǔ nǐ chèng shuāng
Kě qíng zì luò bǐ jìu chèng shuāng
Zhǐ wèn jiān jiā shì pǐ yǐ cāng cāng
Nán qǐ chǐ yuān yāng
Xīn shì qiǎn cáng yú shī xíng
Jiǎo rú tiān biān míng yuè guāng
Xī lóu dú shàng wéi nǐ chàng jǐ bìan xī xiāng
Wǒ zhǐ yùan néng yǔ nǐ chèng shuāng
Kě qíng zì luò bǐ jìu chèng shuāng
Jǐ xíng xiāng sī dī luò zài zhǐ shàng
Zhé zhòu liǎo guò wǎng
Zěn nài lí rén gè yī fāng
Yáo yáo xiāng gé sān yǔ shāng
Wǒ zhì cǐ tíng bǐ rú cái jìn dí jiāng láng
Lời Việt
Đường xa vó ngựa gấp, bóng hồng lướt thoáng qua,
Mưa đêm dần lạnh buốt, lời nàng quý tựa ngà.
Ngày về chưa hẹn trước, mộng vượt vạn sơn hà,
Tay run run cầm bút, bao lần lại buông ra.
Chuyển vần rồi nối ý, khó nói chuyện xưa qua,
Lời vụn như hoa rụng, phủ kín đất sương sa.
Nhớ nàng khiến người héo hon, nỗi đau không nỡ nhắc,
Quan ải muôn trùng khó vượt, ta vẫn lẻ loi qua.
Ta chỉ mong cùng nàng sánh đôi,
Mà chữ tình vừa viết đã đông sôi,
Chỉ hỏi lau sậy kia còn xanh ngời.
Uyên ương khó nói,
Tâm sự giấu nhẹ trong thơ rơi.
Sáng như trăng tỏ cuối trời,
Lầu Tây đơn bóng, vì nàng hát khúc Tây Sương mấy hồi.
Ta chỉ mong cùng nàng sánh đôi,
Mà chữ tình vừa viết đã đông sôi,
Mấy hàng tương tư rơi ướt trang đời.
Nhăn nhàu quá khứ,
Đành chịu cảnh mỗi người một nơi.
Xa xôi cách trở sao, thương đôi ngả,
Ta dừng bút nơi đây, tựa Giang Lang cạn tài.

