Ngôn Tình Du Nhi Sắp Mắc Câu - Lạc Bút Thanh Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Rainnie1306, 27 Tháng hai 2020.

  1. Rainnie1306

    Bài viết:
    0
    Du Nhi sắp mắc câu

    Tác giả: Lạc Bút Thanh Hoan

    Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, HE, H, NP, tình cảm, cổ ngôn, cốt truyện thêm thịt, lúc đầu nhẹ nhõm, ngược nhẹ tình yêu an ổn.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Truyện Edit Của Rainnie Yeo

    Văn án:

    Khả Du một sớm xuyên qua, lại luôn bị người ta vây quanh mặc cho đùa giỡn như công cụ tình dục

    Nghĩ muốn thoát khỏi vận mệnh này, lại lâm vào chính giữa tầng tầng lưới tình
     
    TânSinh27 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng hai 2020
  2. Rainnie1306

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Xuyên qua thời không

    Edit: Yeo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại Thích vương triều bốn mươi chín niên xuân

    Kinh đô lớn nhất hoa lệ thuộc đất Vũ Hoa Lâu phía trong có một gian buồng sưởi, hai tiểu nha đầu chừng mười bốn mười lăm tuổi đang tỉ mỉ trang điểm cho một người con gái trẻ có chiếc màn rủ xuống

    Trong gương đồng cô gái trẻ tuổi da trắng như tuyết, hàm dưới nhỏ nhắn, lông mày như họa, mắt hạnh tựa sóng, mũi khéo léo mà thẳng, môi không điểm mà đỏ.

    Người này thực sự rất đẹp. Lạc Khả Du trong lòng âm thầm cảm thán, hóa ra bản thân khi hóa thành cổ trang lại mang bộ dạng này.

    Hồi tưởng ba ngày qua hết thảy giống hệt một giấc mộng.

    Ba ngày trước, Lạc Khả Du 21 tuổi vừa tốt nghiệp học viện vũ đạo nổi danh trong nước đang trên máy bay ra nước ngoài, chuẩn bị đi du lịch vui vẻ.

    Khi đang bay đến hải vực nào đó, máy bay đột nhiên bị một cỗ dòng xoáy mạnh mẽ hút vào, xung quanh thoáng chốc lâm vào một mảnh đen tối.

    Tỉnh lại, chính mình đã ở trong gian phòng này. Ba ngày qua, Khả Du chưa từng bước ra quá cửa phòng một bước, cũng không phải là nàng không nghĩ đến, mà là không thể.

    Cửa phòng có hai tên hộ vệ trông coi, dù có thử qua rất nhiều phương pháp chạy trốn cũng không có hiệu quả gì, Lạc Khả Du không làm hành động vô nghĩa đó.

    Vũ Hoa Lâu có một người tự xưng là Mi Nương tú bà chỉ phái đến hai tiểu nha đầu phụ trách chiếu cố sinh hoạt của nàng. Từ trong miệng hai tiểu nha đầu nàng được biết, nửa tháng trước, Vũ Hoa Lâu dự định đưa hoa khôi Phù Y cho một vị quan lớn triều đình. Ai ngờ Phù Y đột nhiên mang trọng bệnh bất hạnh mà chết, trong nhất thời, Mi Nương vội vàng tìm người thay thế ở khắp nơi.

    Vừa hay, Lạc Khả Du ba ngày trước hôn mê bất tỉnh ở ngoài thành bị gia nô Vũ Hoa Lâu phát hiện rồi mang về.

    Thế là, nàng hiện tại thành Phù Y.

    Hôm nay, chính là ngày mà Phù Y phải bị tiến dâng đi nhật tử

    Chờ đợi ba ngày, chỉ hôm nay nàng mới có cơ hội để chạy trốn, nhất định không thể bỏ qua. Khả Du trong lòng thầm nghĩ. Vốn không có nghĩ xuyên qua thời không chuyện ác tục kiểu này cũng có thể phát sinh trên chính bản thân, lẽ nào nàng muốn lẻ loi sống ở đây sao? Nghĩ đến cha mẹ cùng em trai, Khả Du trong lòng một hồi khổ sở, không biết chính mình mất tích cha mẹ có bị đả kích rất lớn hay không? May mắn có em trai ở nhà, nghĩ đến chỗ này, Khả Du lại được an ủi một chút.

    "Cô nương lớn lên thật đẹp! Chính là nử tử đẹp nhất mà ta từng gặp!" Một trong hai tiểu nha đầu phụ trách chăm sóc Khả Du đang nhìn nàng si mê.

    "Đâu chỉ có đẹp! Cô nương tư thái cũng vô cùng tốt!" Một tiểu nha đầu khác ngay sau đó nói

    (tư thái: Dáng vẻ và thái độ)

    "Chính là bộ ngực này thịt hơi thiếu, cô nương về sau cần phải ăn nhiều một chút a!" Tiểu nha đầu cười trêu ghẹo Khả Du.

    Khả Du cười nhạt một tiếng, hai tiểu nha đầu hồn nhiên hoạt bát, mấy ngày nay đều một mực tận tậm chiếu cố nàng, từ trong miệng bọn họ Khả Du hiểu được rất nhiều sự tình về cái triều đại này.

    Không phải nàng nhớ đến bất kì lịch sử triều đại nào, đương kim của nước họ là Thích, là mảnh đại lục lớn nhất vương triều. Dưới sự thống trị anh minh của Thích Hoàng, hiện nay quốc thái dân an.

    Khả Du không biết chính mình sắp bị ai hiến dâng cho ai, hai tiểu nha đầu cũng không nói rõ ràng, chỉ biết là phía trên phân phó, nghĩ đến trong TV diễn những vị quan lớn của triều đình, cơ bản đều là đầu bóng bụng phì lão nam nhân, Khả Du cảm thấy từng trận buồn nôn.

    Nhất định phải trốn thoát!

    * * *

    Cốc Cốc Cốc

    Ngoài cửa vang lên tiếng đập.

    "Phù Y cô nương chuẩn bị xong chưa? Xe ngựa đã tới." Một tên sai vặt bên ngoài nhắc nhở.

    "Tới đây, tới đây!" Tiểu nha đầu gấp gáp hoảng hốt lên tiếng.

    "Được rồi, không cần làm phiền, cứ như vậy đi." Khả Du ngăn cản hai tiểu nha đầu đang muốn đem mái tóc đen nhánh dài đến eo của nàng co lại tới tay.

    Nàng nghĩ, vì thuận tiện chạy trốn, trên đầu vẫn là càng đơn giản càng tốt.

    Không lay chuyển được Khả Du, hai tiểu nha đầu lui mà cầu dùng một cái băng gấm tinh xảo đeo vào tóc nàng ở giữa lưng, lại vây quanh nàng thay một bộ quần áo màu sắc rực rỡ thượng hạng, đeo lên một khối bạc màu có mặt trang trí bằng sợi bông nhẹ tựa khói.

    Sau khi đã thu thập thỏa đáng, Khả Du bị đưa đến cửa ra vào của Vũ Hoa Lâu.
     
  3. Rainnie1306

    Bài viết:
    0
    Du nhi sắp mắc câu!

    Chương 2: Chạy trốn thất bại

    Edit: Yeo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một cỗ xe ngựa toàn thân đen thui đã dừng ở cửa ngoài, đứng bên cạnh là một thân hắc y, hình dáng cao gầy, dung nhan xanh xao anh tuấn, là một nam tử trẻ tuổi.

    Khả Du tâm tư chuyển một cái, chỉ có một người phụ trách hộ tống thôi sao? Vậy hẳn là thêm dễ dàng, trời giúp ta rồi.

    "Mộ Ca công tử, người đã đưa đến." Mi Nương cung kính hướng về nam tử áo đen cúi đầu nói. Nam tử chưa mở miệng, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Khả Du, móc ra một bình sứ trắng nho nhỏ đưa tới trước mặt nàng.

    "Ăn nó đi." Nam tử áo đen dùng ngữ điệu không có chút âm thanh trầm bổng nào nói với nàng.

    Khả Du sững sờ, kìm không được bật thốt lên hỏi: "Này.. Là cái gì?"

    Một bên Mi Nương lập tức tiếp nhận bình sứ trong tay nam tử, từ bên trong lấy ra một viên dược hoàn màu nâu.

    "Phù Y, mau ăn nó đi, đây là đồ vật cực tốt đấy." Mi Nương hướng Khả Du nói, sau đó dùng một loại lực đạo không cho cự tuyệt đem dược hoàn nhét vào tay nàng.

    Khả Du nhanh chóng suy nghĩ, đồ vật này nhìn qua cũng không phải là tốt đẹp gì, là sợ ta chạy mất? Xung quanh nhiều người nhìn chằm chằm, nhất là nam nhân trước mặt này, sát khí nghiêm nghị, xem ra.. Ta sợ là muốn ăn cũng phải ăn, không muốn ăn cũng phải ăn.

    Tính toán một chút, cùng lắm thì ngậm trong miệng trước, thừa dịp thời điểm không có người liền nhổ ra là được. Nghĩ đến đó, Khả Du chậm rãi đưa tay tháo gỡ màn che mặt sợi bông, một gương mặt thanh tú nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp hiện ra, chậm rãi cầm trong tay dược hoàn đưa vào miệng.

    Mộ Ca thần sắc có chút hoảng, nhưng rất nhanh lại khôi phục thành bộ dáng lạnh lùng tiêu điều xơ xác. Giống như nhìn thấu được động tác nhỏ kia của Khả Du, Mộ Ca nhanh chóng điểm một huyệt đạo lên Khả Du, đưa tay khẽ nâng cằm nàng.

    "Ừng ực.." vốn muốn ngậm dược hoàn trong miệng, ai ngờ nam tử này có một loạt động tác, không khống chế được nuốt vào trong bụng.

    Khả Du lập tức trừng đôi mắt hạnh về phía nam tử.

    Nam tử dường như chưa thấy biểu tình nóng giận của nàng, lạnh nhạt nói: "Lên xe đi"

    Ngồi trong xe ngựa, Khả Du bất an, cũng không biết nuốt xuống là thuốc gì, chính mình chạy thoát như vậy nhỡ về sau lại bị phát tác, phải thế nào cho tốt đây?

    Mà thôi mà thôi, so với việc bị đưa cho lão nam nhân bẩn thỉu nào đó chà đạp, chờ mọi việc an ổn xuống, liền đi tìm đại phu hỏi thử xem sao. Sau khi hạ quyết tâm, nàng cảm thấy buông lỏng không ít.

    "Dừng xe, dừng xe!" Khả Du lớn tiếng hướng ngoài xe ngựa gọi.

    Chờ trong chốc lát, xe ngựa vẫn chưa giảm tốc độ.

    "Dừng xe, dừng xe, ta muốn đi tiểu!"

    Khả Du vén rèm lên hướng về phía nam tử áo đen đánh xe lớn tiếng gọi.

    Nam tử chỉ nhàn nhạt nhìn nàng bằng một mắt cũng không mở miệng nói chuyện.

    Khuôn mặt đang giấu sau mạng che không nhịn được có chút hồng, xe ngựa vốn không lớn, lúc này nàng đang cách nam tử rất gần, từ góc độ này, có thể thấy nam tử đánh xe xanh tuấn bên mặt rất đẹp.

    "Ngươi nếu không dừng xe, ta.. ta liền giải ở trên xe ngựa!". Khả Du tiếp tục không cam lòng gọi. Mộ Ca nghe vậy không nhịn được giật giật khóe mắt, đem xe ngựa dừng ở một ngõ hẻm hẻo lánh.

    "Không nên nghĩ chạy trốn" Nam tử nhàn nhạt mở miệng.

    Khả Du linh hoạt nhảy xuống xe ngựa, quay đầu nhìn thoáng qua hắn, phát hiện hắn không nhìn về phía nàng, trong lòng liền vui vẻ. Nhưng trên mặt lại làm bộ trừng mắt liếc hắn một cái, nâng váy hướng trong ngõ hẻm bước nhanh tới.

    Mộ Ca quay đầu, mặt không biểu tình nhìn về phương hướng nữ tử đang chạy đi.

    Khả Du thẳng đến chạy không thở nổi mới chậm rãi dừng lại, ngõ hẻm rất sâu, lại rắc rối phức tạp, chạy xa như thế chắc hẳn hắn không đuổi kịp đi? Đang đắc ý xoay người hướng hẻm ngoài đi đến, bước chân liền ngừng lại.

    Người nàng trông thấy đang dựa vào tường ngõ hẻm ngoài kia chính là nam tử áo đen xanh tuấn.

    Mộ Ca đi tới, mặt không cảm xúc bế lên nữ tử còn đang tình trạng ngốc nghếch, trong ngực xúc cảm mềm mại mềm mại.

    Dưới chân khẽ nhúc nhích, thi triển khinh công, mấy cái lên xuống liền trở lại bên cạnh xe ngựa.

    Mùi hương mát lạnh của nam tử đột nhiên truyền vào mũi, đã lớn như vậy nàng còn chưa từng bị nam tử ôm qua thân mật thế này, Khả Du trong nhất thời cứng đờ, sắc mặt đỏ hồng, thẳng đến khi nam tử nhảy lên, nàng mới cuống quít ôm chặt cổ nam tử.

    Mộ Ca đem Khả Du trở lại trong xe ngựa, bình tĩnh nhìn nàng.

    "Ta nói qua, không nên nghĩ chạy trốn"

    "Ai.. Ai chạy trốn, ta chính là nhất thời bị lạc đường." Khả Du mạnh miệng giải thích

    "Nửa tháng sau ta sẽ đưa giải dược, không nên nghĩ trốn, bên ngoài không có người có thể giải độc cho ngươi" Mộ Ca mặt không biểu tình nhìn nàng.

    Nam tử này thoạt nhìn võ công giỏi bộ dáng cao lớn, chính mình căn bản không có cơ hội chạy trốn, hiện tại lại bị hạ độc không biết là độc gì, làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Khả Du có chút nóng nảy.

    "Các ngươi cho ta ăn cái gì? Ngươi hãy nghe ta nói, ta căn bản không phải là Phù Y gì đó, ta chỉ là vật thay thế mà Mi Nương nhất thời tìm được, cầu ngươi thả ta đi!"

    Mộ Ca trầm mặc chốc lát.

    ".. Xin lỗi, độc của ngươi nếu không dùng giải dược đúng thời hạn, tình trạng sẽ vô cùng thảm. An thủ bổn phận, tự nhiên sẽ sống."

    Khả Du triệt để thất vọng, nói cách khác cho dù ngày sau mình có chạy đi, không có giải dược như hắn nói thì sẽ chết? Thật đúng là thảm a. Bất quá nghĩ lại, nhanh chóng thấy rõ được tình thế trước mắt, lưu lại được núi xanh, không sợ không có củi đốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Vẫn là nên bảo vệ tính mạng trước, sau đó.. hành sự tùy theo hoàn cảnh!

    "Nửa tháng sau ngươi sẽ tới sao? Ta nên ở chỗ nào chờ ngươi?"

    Mộ Ca nhàn nhạt liếc nàng một mắt.

    "Ta tự có thể tìm được ngươi."
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...