Ngôn Tình Là Anh - Bạch Lạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BạchLạc, 27 Tháng một 2024.

  1. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 20: Ai là người ích kỷ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thích Vi vô hồn nhìn lên khuôn mặt của Doãn Trạch, đêm qua cô không ngủ, anh cũng vậy rồi, nhìn những tia máu đỏ cùng những chiếc râu lún phún nơi cằm anh cô biết anh cũng suy nghĩ lắm. Thích Vi vốn là người quật cường, cô quả thực có cái tôi của mình quá lớn, vậy nên những lời nói kia của ông nội anh đánh thẳng vào lòng tự trọng của cô. Vậy nên hiện tại, nỗi khó chịu trong lòng cô mới là điều chẳng thể vơi bớt đi được.

    - Tiểu Vi, chúng ta đừng quan tâm những chuyện đó, cùng nhau xây dựng thế giới của chúng ta được không? Nhìn em như này, anh quả thực không thể đành lòng được.

    - Chúng ta dừng lại được rồi, thật ra ban đầu em và anh đều hiểu rõ mục đích của nhau, vậy cần gì phải quá cố gắng trải qua những điều bất khả kháng đó được.

    - Tin tưởng anh, chỉ cần em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ khiến em đường đường chính chính bước chân vào cửa nhà họ Doãn làm Doãn phu nhân của anh. Có được không?

    - Em không làm được. Em tự ái, thực sự tự ái rất nhiều.

    - Đừng nghĩ đến điều đó nữa, em chỉ cần nghĩ đến chuyện của chúng ta. Tiểu Vy, chỉ cần nghĩ đến tình yêu của chúng ta được không?

    - Vậy anh có yêu em không?

    - Có.

    - Vậy anh có sẵn sàng bỏ lại tất cả vì em không? Em biết suy nghĩ của em là ích kỉ, nhưng quả thực, chuyện tình cảm giữa hai người nếu không được gia đình hai bên đồng ý, vậy sẽ rất không khả quan. Anh biết không, các bậc trưởng bối đều là những người rất có cái nhìn rất sâu rộng, họ đã không ủng hộ chắc chắn có vấn đề, chỉ là họ không muốn nói ra mà thôi.

    - Tiểu Vy.

    - A Trạch, em nói sai rồi, chúng ta đừng gặp nhau nữa được không? Xin anh đấy, đi khỏi đây đi.

    Doãn Trạch nhìn lên khuôn mặt của Thích Vy, chỉ từ khi anh xuất hiện nơi đây khuôn mặt của cô ấy đã đấm nước mắt, còn lời nói của cô lúc nãy là sao chứ, anh khẳng định chỉ cần cô muốn anh nhất định sẽ làm theo. Anh có thể từ bỏ sự nghiệp hiện tại, Doãn Lương đã đủ cứng cáp rồi, anh còn điều gì còn vương vấn nơi đó nữa đâu.

    Nhưng có lẽ chuyện sảy ra hôm qua và hôm nay khiến cô quá uất ức rồi, anh có lẽ lên cho cô chút thời gian. Anh cũng cần thời gian, chỉ cần anh sắp xếp lại sau đó cùng cô dời khỏi nơi này, sống cuộc đời bình dị nhất, chỉ cần có cô bên cạnh vậy là được.

    Doãn Trách nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Thích Vy, gạt đi những lọn tóc rối hôn nhẹ lên trán cô sau đó đứng dậy dời đi, chỉ kịp chào Dì Tống một và nhờ vả dì chăm sóc cho Thích Vy đợi đến khi anh quay lại.

    Vậy nhưng khi anh dời đi, tâm trạng Thích Vy quả thực đã không còn như cũ nữa. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, tiến về chiếc bàn trang điểm trong phòng mình, sau đó lau đi những dòng nước mắt. Thích Vy đã nghĩ kỹ lại rồi, cô không thể ích kỉ đến mức độ ép buộc anh từ bỏ những thứ tốt đẹp đang là của mình, những thứ đó vốn là anh đáng được nhận, bởi những lần thứ khuya dậy sớm vì dự án, những phương án điều hành không phải chỉ là người răm rắp nghe theo.

    Cô cố ngăn những dòng nước mắt đang trực trào nơi khóe mắt. Cô biết những lời nói của mình trở thành đả kích anh rồi. Doãn Trạch không chuyện gì là không dám làm hết, vậy nên lúc này cô chỉ biết ước gì thời gian quay trở lại để đừng nói ra những câu nói đó.

    Ngày hôm nay Thích Vy cũng không ăn uống gì, cũng không bước chân ra khỏi căn phòng nhỏ của mình một chút nào hết. Cô vận dụng tất cả những suy nghĩ trong lòng mình chuẩn bị thu dọn toàn bộ quần áo và đồ của mình, quyết tâm len lói dời khỏi nơi này.

    Trong đêm tối, bóng dáng nhỏ bé của cô lưỡng lự trước cửa nhà, nhìn lại một lượt căn phòng thân quen, có lẽ sau hôm nay dì Tống sẽ thất vọng về cô lắm. Cô lựa chọn cách trốn tránh, một mình dời đi không dám nói trước với ai một lời, sắp tới đây Thích Minh có lẽ sẽ phải hoàn thành nốt khóa du học của mình, cửa hàng sẽ còn lại một mình dì, sẽ rất vất vả, nhưng nếu còn ở lại, cô quả thực không thể dối lòng dối người để đối mặt cùng anh.

    Thích Vy dời đi trong đêm hoàn toàn không hề là chủ động trước, bởi đến chính bản thân cô cũng không biết có sẽ dời đi khỏi nơi này trong tình huống như vậy. Cứ ngỡ sẽ có một cuộc sống an lành như số phận chính là điêu trớ trêu nhất.

    Chỉ là chính cô cũng không biết, Doãn Trạch cũng vì lời nói của cô mà từ bỏ tất cả.

    Từ sau khi từ nhà Thích Vy trở về, anh liền đến gặp ông nội để nói với ông anh muốn nhường quyền điều khiển công ty cho Doãn Lương, anh muốn dời đi mà để lại tất cả, không hưởng quyền thừa kế muốn tự tay lập lên sự nghiệp cho chính mình.

    Điều đó anh hoàn toàn làm được, mở đầu một công ty dễ dàng hơn vực một công ty trên bờ vực phá sản phát triển lại. Điều khó khăn nhất anh đã làm được rồi, vậy đương nhiên anh cũng không sợ khó khăn hơn nữa.

    Một người cháu trai quá đỗi ưu tú lại có thể từ bỏ cả gia đình mình theo một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ đó với ông thật sự không xứng đáng với cháu trai của mình.

    Quá bực mình với cháu trai, ông liền cùng trợ lý của mình lên kế hoạch giả bệnh đến bệnh viện nằm điều trị, cho đến khi Doãn Trạch biết được chuyện Thích Vy dời đi cũng đã là chuyện của bốn ngày sau đó, điều này đương nhiên làm anh bỏ lỡ mất cơ hội tìm cô nhanh nhất.

    Hai người cứ thế lạc mất nhau.

    Doãn Trạch từ khi biết ông nội vì muốn ngăn cản mình liền một mạch dời đi không hề do dự, anh chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của ông liền ở bên cạnh chăm sóc ba ngày liền, nhưng mãi cho đến ngày thứ ba anh mới biết rằng mình bị ông ngoại lừa dối.

    Người không vui nhất lúc này chính là ông cụ Doãn, không hiểu vì lý do gì chỉ là giả bệnh, nhưng đến khi ông trở về nhà liền được cháu trai thứ hai thông báo mời ông về nhận lại chức chủ tịch hội đồng quản trị, cậu ấy sẽ chính thức nhận chức CEO để điều hành, nhưng vì tuổi trẻ trước đây còn bồng bột, nếu cậu ấy kiêm nhiệm thì hội đồng cổ đông sẽ không để yên, không tránh khỏi những kẻ dòm ngó ngoài lề.

    Ông cũng biết trước đây Doãn Lương là có tình cảm với Thích Vy đó, thậm chí cũng có thời gian vì cô gái đó làm việc rất chăm chỉ. Chỉ là lần này cậu ấy lại đồng ý vì anh trai mình, để cho anh trai đi tìm người phụ nữ đó liền chấp nhận đứng mũi chịu xào. Còn thanh cao triết lý nói với ông rằng, cậu ấy quyết định làm bờ vai vững chắc cho anh trai dựa vào. Vậy ông là ai, ông tuổi cao sức yếu rồi không cần người để dựa dẫm sao?

    Hai đứa cháu của ông thật khiến anh đầy giận dỗi, nhưng cũng chẳng thể nào trách móc cô gái kia được. Nghĩ cho cùng nếu xét ở khía cạnh khác thì cô gái đó đều là động lực để cho hai đứa cháu nhà ông xả thân vì sự nghiệp.

    Người già rồi, quả thực cũng cần cho những đứa trẻ không gian để tự do thôi.
     
  2. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 21: Vẫn âm thầm bảo vệ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông Doãn trước đây tiêu diêu tự tại bởi bản thân ông có thể hoàn toàn yên tâm với mọi quyết định của Doãn Trạch, cũng hãnh diện vô cùng bởi một mình anh có thể đương đầu với đội ngũ cổ đông lớn tuổi khó tính. Vậy nhưng khi Doãn Lương ngồi vào ghế CEO, không ngày nào không được yên bình, thường xuyên phải nghe những lời ca thán, về việc dẫn dắt công ty anh làm khá tốt nhưng có lẽ ít tiếp xúc với những người như vậy khiến anh không lạnh lùng được giống Doãn Trạch.

    Có lẽ thiếu bớt sự lạnh lùng và quả quyết nên con đường của anh vẫn cần ông Doãn hậu thuẫn nơi phía sau. Từ bỏ cái mác Thái tử gia Doãn thị, anh cũng trở thành một CEO đáng để các vị bộ lão cần phải nể mặt.

    Thời gian trải qua tuần hoàn ngày đêm. Thấm thoắt đã hơn ba tháng. Từ hạ sang thu thời tiết đã mát hơn nhiều phần, những chiếc lá trên gốc cây ngọc lan cũng bắt đầu thưa thớt, nhà họ Doãn vẫn bình an sống trong căn biệt thự ba tầng đầy nét cổ kính. Không khí trong căn nhà cũng lạnh lẽo như nét cổ kính của nó vậy.

    Chỉ có ông cụ Doãn vẫn lăn tăn với quyết định khi đó của mình. Để đến bây giờ ông có lẽ cũng là người hối hận nhất. Không dưới trăm lần ông gạn hỏi phía Doãn Lương về thông tin của Doãn Trạch anh đều nói anh ấy hiện đang rất tốt, chỉ là có thêm một câu hỏi chưa bao giờ ông đủ dũng cảm để hỏi đó chính là hai người đã tìm thấy được cô gái kia chưa.

    Có lẽ cuộc sống hiện tại đã không thể áp dụng theo lối tư tưởng của các ông ngày xưa nữa rồi. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy đã không còn là lối sống được mấy đứa nhỏ chấp nhận nữa. Ba tháng rồi ông không hề được gặp mặt cháu trai, chỉ được nghe tin tức mạnh khoẻ từ một người cháu trai khác, điều này với một thân già qua thất tuần như ông quả thực tàn nhẫn mà.

    Ông Doãn có vận dụng các mối quan hệ của mình, cũng chỉ nhận được thông tin cũng chỉ nhận được thông tin anh cùng bạn thân của mình gây dựng một công ty đầu tư, đã bắt đầu đi vào hoạt động. Chỉ có điều công ty đó lại ở Tân Thành, nghĩa là anh hoàn toàn không muốn mối quan hệ của gia đình có sức ảnh hưởng đến anh.

    Doãn Trạch là hoàn toàn muốn tự do rồi.

    Doãn Trạch cũng thực sự quyết tâm đến với cô gái kia rồi.

    Ông cản không được.

    Từ ngày hôm đó, ông cụ Doãn đổi phương hướng tìm kiếm. Cháu trai ông vốn dĩ quá thông minh không thể nào ông có thể tìm cách tiếp xúc được, nhưng còn cô gái kia, tạm coi là cháu dâu đi, cô gái ấy vừa hiền lành vừa non nớt, hơn nữa cũng không đủ thế lực tiền tài để che dấu tung tích như cháu trai mình. Ông không tin khi ông bắt được cô gái đó rồi thì cháu trai lại không chịu trở về được.

    Vận dụng đủ cách cuối cùng cũng có thể tìm được chút thông tin. Cô gái đó hiện cũng đang ở Tân Thành.

    Khi nhận được thông tin này, trong lòng ông Doãn cũng có chút nghi hoặc hai người họ đã tìm được nhau, nhưng đến khi ông tận mắt chứng kiến được căn phòng trọ nhỏ bé của cô gái kia thường xuyên lui vào ông lại thầm tự nghĩ. Cô ấy vậy mà không ở cùng cháu trai ông. Ban ngày đi làm cho một công ty thiết kế xây dựng nhỏ, không bon chen, cuộc sống đi làm văn phòng ngày làm tám tiếng, tuy có vẻ an nhàn nhưng trên khuôn mặt của cô lại thể hiện một nét buồn thật khó có thể tả hết.

    Một tuần ở Tân Thành chỉ để theo dõi cô cháu dâu này, ông cụ Doãn cũng không thể nào có thể miêu tả được, chỉ có thể nói rằng cuộc sống của cô vô cùng tẻ nhạt.

    Tân Thành không lớn, chẳng hiểu tại sao ông lại không thể thấy được cháu trai ông không tìm được đến cô. Không lẽ hai đứa trẻ nhỏ lại sảy ra chuyện gì với nhau sao. Bất chấp tất cả để bỏ nhà đi xây dựng sự nghiệp, vậy mà còn không biết được rằng ở gần nhau đến vậy nhưng chẳng gặp nhau đến một lần.

    Thế nhưng khi ông muốn tiếp cận đến cô gái đó liền nghiễm nhiên được cháu trai rước về nơi ở của mình. Căn chung cư nhỏ có thể nói là tiện dụng cho những gia đình từ ba đến bốn người có thể ở được nhưng lại không có bóng dáng của nữ chủ nhân.

    Ngồi trước mặt cháu trai, ông cụ Doãn không thể yên lặng được nữa:

    - A Trạch, cháu gầy đi rồi.

    - Ông có chuyện gì mà đi xa thành phố vậy, nơi này không phù hợp để nghỉ dưỡng đâu.

    - Ta gặp con bé Thích Vy, hai đứa không ở cùng với nhau sao?

    - Cháu muốn mang công ty tặng cho cô ấy, đấy là thành ý của cháu, không gặp nhưng cháu luôn âm thầm bảo vệ.

    - Ra vậy, ta luôn nghĩ ta có thể tìm được con bé mà sao cháu không tìm được liền thấy lạ.

    - Chuyện của cháu, mong ông không nhúng tay vào, cháu sẽ sắp xếp đưa ông về nhà, còn nữa, chuyện cháu đến đây cô ấy hoàn toàn không biết, khi nào thời cơ đến cháu sẽ trực tiếp ôm cô ấy trở về. Ông nghỉ ngơi đi.

    Doãn Trách bước đi để lại một mình ông Doãn lại căn phòng khách, thằng bé này quả nhiên cương nghị, đến hiện tại vẫn chưa muốn tha thứ cho ông.

    Vài ngày sau đó quả nhiên ông liền trở về khi chưa được tận mắt gặp gỡ và nói chuyện với cô cháu dâu kia nữa. Trong lòng hậm hực nhưng đối với cháu trai ông tuyệt đối không dám vượt qua ranh giới của anh.

    Thời gian cứ như vậy trôi qua, mỗi tuần ông lại nhận được thông tin báo bình an của cháu trai nhưng không được gặp mặt. Nỗi nhớ ngày càng da diết khiến ông thực sự chẳng thể kìm lòng muốn gắn kết hai đứa trẻ lại với nhau. Ông bắt đầu tự thực hiện kế hoạch của mình.

    Phía bên kia Tân Thành, Doãn Trạch dùng thời gian hơn một năm để phát triển ngày càng mạnh mẽ. Các dự án của công ty đã bắt đầu ổn định và phát triển, khiến danh tiếng của công ty ngày càng đi lên, nếu nói thủ đô lớn có Doãn thị thì Tân Thành sẽ có NewLife là công ty mạnh nhất như nơi này. Vậy nhưng tất cả mọi người không hề biết mặt, không hề biết tên. Chỉ biết rằng người điều khiến công ty này là một ông chủ bí mật cùng một ông chủ truyền thông. Họ dùng năng lực của mình một năm thu mua lại khá nhiều những công ty con khác để mở rộng vị thế của mình. Công ty nơi Thích Vy đang làm việc cũng vậy.
     
    LieuDuong, Hiki potatochiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...