Trong bữa tiệc mừng ngày thành lập hội Iris một tháng trước.
Yuri khổ sở nhớ lại bản thân đã mệt mỏi thế nào khi cố nặn ra nụ cười xã giao gượng gạo và tỏ ra thật thân thiện trước các quý tộc, sứ giả ở những nước láng giềng khác, và nhiều nhân vật nổi tiếng có địa vị trong đất nước, tồn tại cả ma tộc lẫn nhân tộc này.
"Rốt cuộc thì đến khi nào bữa tiệc xa hoa, nhàm chán này mới kết thúc vậy, Gunter?"
Thoát ra tiếng thở dài, Yuri liếc nhìn người đàn ông sở hữu đôi mắt tinh xảo không mang chút dấu hiệu mệt mỏi nào, mặc dù sự thật là anh ta đã đứng suốt hơn một tiếng đồng hồ trong bữa tiệc, để trợ giúp Yuri tiếp đón (đối phó) các vị khách.
Lớp đồng phục nam sinh bọc quanh thân cậu giờ trông thật ngột ngạt. Tấm áo choàng đỏ tươi như cánh hồng khoác hờ trên vai giờ lại khiến thân nhiệt Yuuri ngày càng nóng lên. Còn chiếc vương niệm đỏ ánh kim khiến cậu cảm tưởng như bản thân đang đội một tấn chì.
"Thần xin lỗi thưa bệ hạ, xin Ngài hãy ráng chịu đựng thêm chút nữa. Bữa tiệc này rất quan trọng, sự hiện diện của các quan chức cấp cao và giới quý tộc trong bữa tiệc lần này không đơn giản chỉ để chúc mừng chúng ta đâu, họ tới đây là còn để thăm dò Ngài và Ma tộc nữa đấy. Vậy nên lần này thần không thể kiếm cớ để Ngài rời bữa tiệc như những lần trước được. Mong bệ hạ hãy hiểu cho thần."
Thở dài lần nữa, Yuri chán nản nói, có chút châm chích, "Rồi, rồi. Lại vì uy danh của tôi nữa chứ gì. Mấy người lúc nào cũng chỉ có vậy thôi."
Nhíu cặp lông mày tím nhẹ, Gunter khổ sở nhìn vị Ma Vương yêu quý của mình.
"Xin đừng nói vậy, Chúng Thần làm tất cả những điều này cũng là vì Ngài cả thôi."
Yuri hướng mắt ra chỗ khác, né tránh ánh nhìn từ vị Quan Thư. Vẫn luôn thế,
'vì Ngài..'vì Ngài..', bản thân Yuri hiểu rõ chứ, họ làm tất cả điều này là vì cậu.
Nhưng đôi khi, nó khiến Yuri cảm thấy thật ngột ngạt và tù túng, rồi cậu sẽ lại muốn được tự do, theo một cách nào đó.
Vớ lấy chiếc ly chứa chất lỏng màu đỏ sóng sánh trên khay người phục vụ. Đứng suốt một tiếng đồng hồ, Yuri đã chưa được uống ngụm nước nào. Cổ họng đau rát vì thiếu nước. Không ngần ngại, cậu nốc hết thứ chất lỏng ấy vào.
Khoảng khắc dòng nước mát lạnh chảy xuống, ngay lập tức chất cồn có trong ly tấn công thẳng vào các giác quan khiến cậu choáng váng. Cơ thể nóng bừng như lửa đốt. Đầu nặng như đeo đá. Mọi thứ mà cậu thấy cứ liên tục xoay vần theo vòng tròn, như một quỹ đạo rồi phân tách ra thành nhiều hình ảnh giống nhau.
Chân cậu mềm nhũn. Lý trí gần như bị lấy mất. Đảo một vòng xung quanh, Yuri cố tìm ai đó mà cậu có thể nhờ giúp.
Ngay lúc này, cậu vô tình nhìn thấy thân ảnh cao lớn với bờ rắn chắc giấu sau lớp quân phục. Conrad!
Để hình ảnh quen thuộc xâm chiếm tâm trí. Yuri vô thức tiến về phía trước. Đi những bước đi xiêu vẹo, chẳng khác nào một con mèo chạy theo sự xuất hiện của cây cọ đuôi mèo.
Tới nơi, Yuri liền vô thức gục xuống tấm lưng rộng.
Yuri!
Trong cơn mơ, Yuri đã nghe thấy có ai đó gọi tên mình. Âm thanh trầm ấm tựa làn hơi suối nước nóng, giọng điệu nghe vẻ hoảng hốt và lo lắng.. sau đó, cậu cảm giác như cơ thể mình đang được nâng lên, dịu dàng và trân quý, trong vòng tay ai đó, như thể bản thân là người vô cùng quan trọng, tựa con búp bê sứ được nâng niu trong vòng tay chủ nhân.. thật dễ chịu làm sao.
Conrad!
~~~~~♧ ♧ ♧~~~~~
Ấm quá!
Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng bạc chiếu sáng dãy hành lang. Yuri mở mắt mơ màng.
"Ư!"
Cậu thoát ra tiếng rên rỉ. Cơ thể mềm nhũn như cao su. Trong điều kiện thiếu ánh sáng, Yuri nheo mắt, cố hình dung gương mặt phía trên?
Sau đó vô thức bật ra cái tên mà cậu cho là thật xinh đẹp.
"Conrad?"
"Ồ! Xin lỗi, tôi đã làm Ngài thức giấc sao?"
Khẽ lắc đầu yếu ớt. Yuri chắc rằng thứ chất cồn mạnh mẽ có trong người cậu hiện chẳng có dấu hiệu gì là xuyên giảm. Nếu không làm sao cậu có thể có cơ hội nhìn thấy nét mặt dịu dàng, tràn ngập yêu thương của anh.
"Lúc Ngài gục xuống lưng tôi ở đại sảnh, cả tôi và Gunter đều rất hoảng hốt. Để tránh làm lớn chuyện giữa bữa tiệc. Tôi đã phải lén mang Ngài rời đi đồng thời để tránh người khác chú ý, Gunter đã phải ở lại để đối phó với các vị khách khác. Lần này Ngài thật sự đã mang đến rắc rối cho chúng tôi đấy. Buổi học tới tôi có nên nói với Gunter dạy Ngài cách nhận biết các loại rượu không nhỉ?"
Câu cuối cùng anh nói có pha chút châm chọc. Nghe thì có vẻ vị cận thần này đang không ngừng trách móc Ma Vương của mình. Đối với người bình thường, nó là điều vô lễ. Nhưng Yuri biết đó là vì anh đang lo cho cậu, và Yuri hạnh phúc vì điều đấy. Trách móc cũng được, bị chửi mắng cũng không sao, bởi những lúc như thế Yuri mới có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cậu.
Không nói lời nào, cậu nằm yên vị trong vòng tay anh, rúc sâu vào ngực, tận hưởng mùi hương quyến rũ và hơi ấm như ngọn lửa đỏ mang màu của chiến tranh.
To be continue