Chương 3: Lão Tổ Nhà Ngươi Còn Sống Đây!
Bên trong không gian Trường Sinh Tháp.
Lâm Trạm đứng thẳng lưng, trước mặt hắn là một thi thể xếp bằng, ngồi bất động từ ngàn năm trước. Tóc rũ xuống tận đất, thân mặc đạo bào đen, dù da thịt đã hóa khô vẫn giữ khí thế như thiên quân vạn mã quỳ gối cũng không dám ngẩng đầu.
Hắn liếc qua một lượt, ánh mắt như bác sĩ khám tử thi: "Cốt sống không gãy, cột sống thẳng tắp, tay giữ chặt quyển sách. Chết mà còn giữ dáng thế này, chắc khi sống kiêu ngạo lắm."
Bình thường thì đây là một cảnh cực kỳ trang nghiêm, thậm chí thần thánh, nhưng khổ nỗi.. Lâm Trạm là một tên vô thần, vô ngại, vô liêm sỉ, lại xuất thân từ ngành giải phẫu y học, gặp xác chết đã nhiều hơn cơm ăn.
Hắn nhón tay gõ nhẹ vào trán thi thể.
Cốc cốc!
"Ê, còn sống không? Có thể gọi hồn về một chút không? Hỏi vài câu, không lấy tiền."
Không có hồi âm. Nhưng cuốn sách trên tay xác chết rung lên, bay đến trước mặt hắn, tự mở ra.
Trang đầu tiên là một dòng chữ vàng sáng rực:
"Bí Pháp Trường Sinh – Kẻ không có linh căn vẫn có thể bước lên con đường nghịch thiên tu đạo."
Hắn lật thêm vài trang, ánh sáng rọi thẳng vào mắt, trong đầu lập tức hiện ra hàng trăm đồ hình huyệt đạo, đường dẫn linh khí, bí pháp luyện khí và phương pháp dẫn lực bằng ý niệm thay linh căn.
Cái này không phải tu tiên. Đây là cheat-code.
Lâm Trạm hít một hơi, lòng sôi lên. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra điều quan trọng hơn - một dòng cảnh báo nhỏ dưới cùng:
"Luyện pháp này, sẽ khiến chủ nhân dẫn lực bằng hồn – có thể khiến tính cách thay đổi, vô sỉ vô đạo, nhưng mặt dày vô địch. Hãy cân nhắc trước khi tu luyện."
Hắn trầm ngâm. Mắt nhìn dòng chữ, rồi lại nhìn bản thân.
Rồi hắn cười. "Xin lỗi, cân nhắc cái đầu. Ta vốn đã vô sỉ sẵn rồi."
Ba ngày sau, trong một hang đá giữa rừng sâu.
Lâm Trạm xếp bằng tu luyện. Toàn thân hắn quấn vải rách, tóc búi bằng cành cây (vì A Tử nói "trông như ma" nếu xõa ra), mùi cơ thể như rắn chết ba ngày - nhưng khí tức.. lại dần ngưng tụ như cường giả.
Mỗi đêm, hắn luyện pháp trong tháp, mỗi sáng dậy liền xếp hàng các tư thế yoga y học kết hợp "bế khí dẫn hồn". Đám chim rừng thấy hắn tu luyện còn bay đi không dám quay lại.
Một sáng, hắn mở mắt, thở dài khoái chí: "Đan điền tuy vỡ, nhưng hồn lực đã tụ thành hư linh mạch. Tuy chưa mạnh nhưng đủ để.. đấm chết một con sói."
A Tử dâng canh nóng, nhìn hắn hồi lâu rồi dè dặt hỏi:
"Thiếu gia, người luyện xong bí pháp gì rồi à?"
"Không chỉ luyện xong, mà còn khai sáng. Từ nay gọi ta là Trạm chân nhân."
".. Tên nghe như ông thầy bói đầu chợ."
"Ngươi không hiểu. Đây là nghệ danh bước lên đỉnh cao nhân sinh." – Lâm Trạm gật gù, húp canh – "Mùi vị này.. giống y canh giò heo bệnh viện."
"Giò.. giò heo?" – A Tử lúng túng – "Cái đó là.. chân gấu rừng."
Lâm Trạm suýt sặc: "Cái chân này.. còn móng không?"
"Còn. Nhưng nô tì nấu chín rồi."
Hắn nhìn bát canh, lòng lặng đi một chút. Trong thế giới này, A Tử là người duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút nhân tình.
Trưa hôm đó, một nhóm người áo đen tiến vào rừng.
Tên cầm đầu lạnh lùng: "Tin báo Tô Trạm chưa chết. Tìm thấy thì giết, không để sót."
Hắn vừa dứt lời, một mũi tên bay vèo trúng vai. Máu phun ra, hắn lảo đảo.
"Phục kích! Có địch!" – Đám người nháo nhào.
Trong bóng cây, một giọng nói vang lên - giọng rõ ràng, đầy tự tin, lại vô sỉ đến mức gây phản cảm.
"Nghe rõ cho kỹ! Lão tổ nhà ngươi còn sống đây!"
Một thân ảnh lao ra từ ngọn cây, áo choàng lá cây bay phất phới như tướng quân xuất chiến.
Chính là Lâm Trạm.
Hắn không có linh khí mạnh, nhưng có đầu óc và rất nhiều chiêu trò mờ ám.
Hai tên xông lên. Hắn vờ ngã, tay quăng ra một đống bột cay (hắn điều chế từ ớt rừng, tro than, và.. phấn hoa độc). Đám áo đen gào lên ôm mặt.
Tên cầm đầu gào: "Ngươi là ai?"
"Ta là Trạm chân nhân – truyền nhân của Trường Sinh Tháp, thiên hạ vô địch về mặt dày, đánh nhau thì không giỏi nhưng.. rất giỏi đánh lén!"
Hắn nói xong liền búng tay. Một quả cầu phát sáng bay ra từ tay áo - chính là hỏa thạch ánh sáng hắn moi được trong Trường Sinh Tháp.
Cả khu rừng sáng bừng, đám áo đen lóa mắt, bị đánh cho quay cuồng.
Cuối cùng, chỉ còn lại tên cầm đầu, hắn cố bò dậy, miệng thều thào: "Ngươi.. là quỷ gì?"
Lâm Trạm bước tới, cúi xuống, vỗ nhẹ má hắn:
"Ta không phải quỷ. Ta là hóa thân của.. sự phiền phức, kẻ mà các ngươi tưởng đã chết, nhưng thực ra đang chuẩn bị.. đòi lại Tô gia!"