Chê! Anh chê em ngố có phải không? Em nhìn thế giới vạn sắc hồng Nhưng sao không thấy anh trong đó Anh ở nơi nào, để em trông. Anh chê em ngốc có phải không? Lướt qua dễ nhận giữa đám đông Ngốc ngốc dễ thương cần che chở Anh biết bao người muốn thế không? Chê em như thế có yêu không? Biết rồi, làm giá cứ thích ngông Yêu thì nói luôn em còn tính Đừng để ba mẹ phải ngóng trông.
Duyên Một góc giảng đường ngồi thẩn thơ, Kìa em mỹ nữ đẹp như mơ. Áo trắng lướt qua thơm hơi nắng, Ngẩng mặt nhìn em đến thẫn thờ. Dáng em khuất bóng khoa dược liệu, Sao tôi vẫn thấy áo phất phơ? Em ơi có duyên thì gặp lại, Biết đâu duyên định tự bao giờ.
Gửi Chị Hằng! Chị ơi! Trên đó có buồn không? Một chốn Cung Trăng một bóng hồng. Chú Cuội, gốc đa còn đó chứ? Hay chỉ mình chị, cảnh mênh mông. Chị buồn thì xuống chơi trần thế, Thăm thú nhân gian, dạo phố đông. Nơi đây hàng ngày mong ngóng chị, Soái ca chờ đợi, có thích không?
Vịnh Rùa - Rùa Trời sinh thân đã là linh thú, Bốn vuốt oai phong giữa đất trời. Thân vàng giúp Vương xây Đế nghiệp, Nỏ thần trấn thủ diệt quân thù. Gươm báu trao gửi chân thiên tử, Xã tắc bình yên lấy gươm về. Truyền thuyết lưu danh hồ Hoàn Kiếm, Không sợ thời gian, mãi trường tồn.
Ẩn - Rùa Sơn lâm ẩn dật thế mới hay, Không phải bon chen chuyện hàng ngày. An nhiên vui vẻ cùng hoa lá, Vứt bỏ lo toan cuộc sống này. Bồng lai tiên cảnh nơi trần thế, Vui buồn tri kỉ, thoáng hương say. Nhắm mắt thả hồn mây với gió, Bừng tỉnh chiêm bao giấc ngủ ngày. Chỉ muốn lên núi ở. Cùng người mình quan tâm vui vẻ qua ngày. Chỉ cần một căn nhà nhỏ đủ che mưa che nắng, nuôi một đàn động vật đáng yêu, chó mèo các kiểu. À! Có vườn rộng nữa! Trồng một đống cây ăn quả và hoa. Để cho ai đó được ăn trái chín cây.. Thật là tiên cảnh của trần gian! Tiếc là.. Nhưng nhất định sẽ có ngày!
Trăm năm hoa nở hoa tàn, Ngàn năm nguyện mãi vô vàn yêu thương. Nguyện đi chung một con đường, Duyên trời đã định tơ vương kiếp này. Xàm cái cho zui cửa zui nhà
Nói sao đây? Nhớ những ngày xưa cũ Hôm nào cũng đùa vui Ong ong đầu nhăn răng Mà sao giờ không còn I a những chuyện nhàm Mấy ngày không được chữ Í, phải có chuyện không Bình thường đâu như vậy Ì oạp cả ngày đêm Êm đềm như dòng nước Thế bây giờ còn đâu Không như xưa thặc buồn Hôm nào cũng hi ha Oang oang bao nhiêu thứ Như vậy có tốt không Giờ vẫn vậy được không? Có một thứ người ta gọi là thói quen! (T-T) 22h24p ngày 12/12/2018 Ai hiểu được lòng ta
Giả vờ! Thiên hạ không nghe chuyện giả vờ, Nhưng mà ngược lại giả vờ nhau. Giả vờ ngơ ngác khi thông suốt Giả vờ không biết giả vờ quen. Giả vờ quên hết khi rất nhớ, Giả vờ hết thương khi vẫn thương nhiều. Giả vờ bơ khi lòng quan tâm lắm, Giả vờ mỉm cười khi nước mắt đang rơi! * * * Giả vờ, vờ giả giả vờ thôi!
Thương Anh đây không phải nhà thơ, Nhưng yêu em lại lơ mơ thư tình. Gửi em cô bé xinh xinh, Nụ cười tỏa nắng bóng hình thân yêu. * * * Làm anh lòng thấy liêu xiêu, Thẩn thơ thơ thần sớm chiều nhớ thương. Lòng này đã vấn tớ vương, Nụ cười giọng nói mật đường khắc sâu. Rùa Soái Ca
Xàm Trời vừa mới tạnh cơn mưa, Anh buồn ngồi đợi đến trưa em về. Nắng lên vàng óng bốn bề, Nhớ em thơ thẩn đê mê vì tình. Đợi mãi chỉ một bóng hình, Nguyện đời trọn kiếp chỉ mình em yêu. Mong em sớm sớm chiều chiều, Em yêu là nhất anh chiều anh thương.