Trên chiếc xe 16 chỗ trở về Hà Nội, tôi nhắm mắt để ký ức ngược về. Ánh đèn sân khấu chói lòa như sao sa giữa đêm đen. Tôi đứng giữa biển người, micro nóng ran trong tay chai sạn. Bài "Tại Ngã Ba Xưa" tuôn ra từ lồng ngực, lời rap về
tình yêu không trọn vẹn: Những con đường chia đôi, những lời hứa tan trong gió. Đám đông hát theo cuồng nhiệt, tiếng vỗ tay dội như sóng vỗ bờ. Nhưng mắt tôi lướt qua khán phòng lấp lánh đèn flash, và dừng lại ở hàng ghế cuối, một bóng dáng đội mũ lưỡi trai, tóc dài đen nhánh buông xõa, dáng ngồi quen thuộc đến nao lòng. Tim tôi thắt lại. Là Thảo Linh? Hay chỉ là ảo ảnh từ ký ức? Mùi khói sân khấu lẫn với mồ hôi, kéo tôi về Nha Trang..
Trong đêm ấy, Thảo Linh nhìn tôi: "Em xin lỗi, Anh.. Mình chia tay nhé!" Giọng cô vỡ òa trong những giọt nước mắt.
Trên sân khấu lời rap của tôi như máu chảy từ vết thương:
"Tình cũ như sóng, thoáng qua bờ cát,
Ta học buông tay để gió cuốn đi.
Những kỷ niệm xưa, giờ như mây trôi,
Dạy ta mạnh mẽ giữa sa mạc.."
Nội tâm tôi hỗn loạn như sóng dâng trào, cuộn xoáy giữa yêu thương và buông bỏ. Tôi quyết không theo đuổi bóng dáng ấy ở hàng ghế cuối, không phải vì hết yêu, mà để giữ bình yên. Cô ấy đã nổi tiếng, đã cưới một MC truyền hình, đã chọn lối đi riêng. Đời như đường đèo, quanh co nhưng phải tiến lên. Sân khấu kết thúc, đám đông tan dần, nhưng lời rap vẫn vang vọng trong đầu tôi.
Về Hà Nội, không khí thành phố cuốn như sông lớn, bụi đường lẫn còi xe inh ỏi. Tôi ngồi trong phòng hậu kỳ, màn hình sáng cảnh Phong Dụ Thượng: Trẻ cười bên bếp lửa, ruộng bậc thang xanh lấp lánh. Đạo diễn vỗ vai ra vẻ hài lòng: "MV chạm lòng rồi anh Đen. Thêm điệp khúc ballad thôi." Tôi gật, lòng còn vương gió núi.
Chiều đó, tôi có cuộc hẹn với Minh Thư. Chỉ là hợp tác thôi, nhưng đời hay biến giản dị thành bão.
Quán cà phê ven hồ Tây yên bình dưới nắng chiều. Mặt nước lăn tăn phản chiếu như gương vỡ lấp lánh. Minh Thư bước vào, 37 tuổi nhưng vẫn giữ vẻ thanh lịch cuốn hút: Tóc dài uốn sóng đen nhánh buông xõa, nụ cười ấm áp như nắng sớm, váy maxi nhẹ nhàng bay trong gió hồ. Cô ngồi xuống, mùi nước hoa thoang thoảng quyện với hương trà xanh trên bàn: "Anh Đen, MV vùng cao hay quá. Em hát điệp khúc nhé?" Giọng cô vang lên, trữ tình như bản ballad quen thuộc. Chúng tôi trao đổi tài liệu, tay chạm nhẹ, rồi nụ cười thật tự nhiên, tôi chia sẻ về hành trình quay MV ở Phong Dụ Thượng.
Khoảnh khắc ấy thân thiết, như bạn bè lâu năm. Nhưng báo chí đã chờ sẵn ngoài cửa. Flash đèn lóe lên, tiếng xì xào dồn dập từ những bàn bên cạnh: "Minh Thư và Lâm yêu nhau thật sao? Đám hỏi bí mật, có thai rồi à?"
Tôi nhìn Minh Thư, cô bình tĩnh: "Kệ họ, rồi họ sẽ chán thôi. Mình chỉ bạn bè, hãy tập trung làm nghệ thuật.. Vậy là đủ."
Tôi gật đầu: "Ừ, đúng vậy."
Nhưng tin đồn lan như lửa cháy: Ảnh chúng tôi ôm nhau ở countdown năm mới gần nhất viral, rồi khi phim "The Vietnamese Silence" ra mắt, tôi chụp ảnh với cô giữa đám đông. Concert 'Rạng Rỡ Việt Nam' sắp tới, chúng tôi tái hợp rap-ballad, nhưng dân mạng đồn thổi: "Lâm và Minh Thư yêu nhau", "Họ ra mắt gia đình rồi!", "Năm sau cưới".
Minh Thư nhấp ngụm trà, mắt đẫm suy tư: "Em từng vượt qua scandal bằng cách im lặng. Trong giới showbiz này, càng la to cãi, thì thị phi càng lớn." Cô cười khẽ: "Bước qua thị phi chúng ta sẽ có sức mạnh, anh ạ. Như cách anh chill trước mọi lời đồn." Tôi mỉm cười.
Bước ra khỏi quán, báo chí vẫn vây, một fan nhí dí theo hỏi: "Chú nghĩ sao về cô Minh Thư?" Tôi cười khéo: "Cô ấy tài giỏi lắm." Tôi chỉ nói vậy, không hơn. Những ngày sau, tôi tập trung quảng bá MV "Bữa Cơm Yêu Thương". Chưa đầy một năm, nó nhanh chóng đạt 50 triệu view, toàn bộ số tiền từ MV, cả tiền túi của tôi đều được ủng hộ xây trường và cơ sở vật chất cho các em.
* * *
Một hôm về Nha Trang thăm nhà, ngôi nhà mới tôi đã xây cách đây hai năm, mẹ ôm tôi chặt, nụ cười hiền từ đượm lo toan: "Con về rồi à? Ăn gì chưa?"
Bố nở nụ cười tươi, đứng lên từ sofa: "Mệt không con?" Giọng ông trầm đục, bàn tay thô ráp nắm lấy tay tôi. Ông ho khan, mắt nhìn xa xăm: "Đen, dịp này về chơi lâu không? Khi nào con có show mới?" Lời bố như dây neo, kéo tôi về cội nguồn, biệt danh "Đen" đã theo tôi lên sân khấu.
Tôi bước nhẹ trên mặt cát, biển Nha Trang, gió mặn thì thầm qua tóc rối bù, mùi của biển, của rác, thứ mùi quen thuộc như lời chào từ tuổi thơ. Mặt trời chiều đổ bóng dài trên cát trắng, sóng vỗ rì rào thay lời ru. Tôi mở cuốn vở cũ kỹ, những nét chữ đầu tiên hiện ra trên trang giấy nhòe mực.
Tôi lại rap, tưởng tượng cho lũ trẻ vùng cao:
"Nhặt gió từ vụn vặt để bay cao
Từ hạt cát nhỏ thành cánh buồm lớn
Kiên trì đi, các em ơi
Đời sẽ mở cửa rộng."
Tôi nhớ một đứa trẻ đã hỏi: "Chú có phải Đen không?" Tôi cười: "Ừ, chú là Đen đây!"
(Hết)