Chương 2:
[BOOK]
6 Tháng trước:
Bây giờ đã là cuối tháng 5, thời gian mà những đứa học sinh lớp 9 phải ra trường. Tại ngôi trường THCS XXX không khí mùa hè đang bao trùm lấy cả ngôi trường. Học sinh và giáo viên ai cũng có một tâm tư trong lòng mà họ không muốn nói ra bởi do cảm xúc vui buồn lẫn lộn khiến cho việc diễn đạt ra lời nói là không thể. Dù vậy không khí vui tươi đón hè vẫn rất tưng bừng, nhất là đối với cái lớp 9D. Thầy cô thở phào nhẹ nhõm vì cái lớp cá biệt nhất trường cuối cùng cũng tốt nghiệp, chỉ riêng cô chủ nhiệm thì thấy buồn rầu, cô đã từng phải gánh chịu mọi tội lỗi mà cái lớp này gây ra, cô luôn cố dạy dỗ cho từng học sinh trong lớp, cô chăm sóc lo lắng cho học sinh như là con của cô vậy bây giờ chúng nó ra khỏi trường rồi cô đâu còn được quát tháo mỗi khi tụi nó phạm lỗi, đâu còn được nghe tâm sự của các học sinh của cô, không còn được chia sẻ những khoảng khắc vui buồn với các học sinh của mình. Cứ mỗi lần nghĩ đến sống mũi cô lại thấy cay cay. Đám học sinh chúng nó cũng nghĩ thế nhưng vì cái sự háo hức của mùa hè lại lấp đầy cái nỗi buồn nên tụi nó không để ý mấy.
Ở trong lớp ai ai cũng háo hức chuẩn bị cho kì nghỉ hè của họ: Đứa được bố mẹ cưng chiều thì đi du lịch cùng gia đình, đi trại hè, còn không thì ở nhà đi chơi với bạn bè. Nói chung thì ai cũng đã lên kế hoạch sẵn cho kì nghỉ hè của họ rồi tất cả đều chắc chắn rằng đây sẽ là một kì nghỉ hè đáng nhớ nhất của họ. Tuy nhiên, ở trong lớp lại có một suy nghĩ đi ngược lại với mọi người:
-Kì nghỉ hè à. Không biết hè này nên làm gì đây nhỉ? Chắc chỉ là ở nhà chơi game suốt cả ngày thôi chứ còn gì làm nữa.
Cái suy nghĩ ấy xuất phát từ Tùng cậu học sinh trầm tính nhất lớp. Tùng không có bạn bè thân thiết nào cả, nếu có thì cũng chỉ gọi bạn xã giao thôi, không phải là do Tùng lạnh lùng, chảnh chọe gì đâu mà do cậu ta ngại giao tiếp nên không có nhiều người làm bạn với cậu. Tùng không phải là học sinh quá nổi bật cậu ta không có gì đặc biệt ngoài cái tính chăm chỉ và ngoan hiền. Đôi khi có người bảo Tùng là khờ dại và hiền quá mức. Điều đó chỉ đúng ở một mức độ nào đó, thật ra trong tâm của Tùng cậu ta nổi loạn như bao thiếu niên ở tuổi cậu. Cậu ta cư xử ngoan hiền như vậy là do cậu ta cố tỏ ra một cách lịch sự nhất có thể, chứ nếu không cậu ta cũng hành xử khùng lắm chứ bộ.
Trong kì nghỉ hè này cậu ta không lên kế hoạch đi đâu hay làm gì cả, tất cả những cậu ta làm là quan quẩn trong nhà suốt cả hè này, nếu gia đình có kế hoạch đi du lịch thì cậu cũng chỉ biết đi theo thôi. Cuộc sống của Tùng cứ thế trôi một cách bình lặng, cho đến khi một hôm.
Ngày 18/6/2018:
Sau khi hoàn thành kì thi lớp 10 Tùng cảm thấy rất là bình thản bây giờ cậu chỉ cần chờ giấy báo nữa là xong và cậu cuối cùng có thể tận hưởng kì nghỉ hè của cậu một cách trọn vẹn. Tuy nhiên cuộc đời lắm gian truân xin hai chữ "Bình Yên" cũng là một vấn đề.
Trên đường đi về nhà xe của Tùng bỗng dưng bị tuột xích, Tùng thì lại không biết sửa xe đạp nên cậu đành phải dắt xe về. Con đường từ nhà đến trường cậu dài khoảng 7 cây số, đi xe oto cũng mất tới 15 phút mới đến được, còn chưa kể là dạo gần đây mưa lũ nhiều gây sạt lở đường đi. Sau một khoảng thời gian Tùng dắt tới một đoạn đường vắng, đoạn đường này đầy rẫy những ổ gà làm cho việc đi lại rất là khó khăn. Bỗng dưng Tùng thấy ở đằng xa có một chiếc xe oto bị lật ngửa, cậu vội vã chạy đến xem đã có chuyện gì xảy ra. Khi đến gần Tùng thăm dò xung quanh cái xe, cậu kinh ngạc với những gì mà mình thấy trước mắt: Cái xe hoàn toàn không có bóng người
-Tại sao....Tại sao lại thế được?.Tại sao trong xe lại không có người cầm lái? Chẳng lẽ anh ta đã thoát ra ngoài rồi ư? Tùng nghĩ xem làm sao người lái xe có thể thoát ra ngoài được, đặc biệt là trong tình trạng như thế này? Nếu anh ta bò ra ngoài thì đáng lẽ xung quanh phải có vết máu chứ, chỉ có thể là anh ta đã nhảy ra khỏi xe trước khi nó bị lật ngửa. Nhưng điều đó liệu có thể không? Cả người cậu toát mồ hôi nhễ nhại, tim cậu đập rất nhanh như là tiếng trống liên hồi vậy. Mặc dù cậu rất muốn tìm hiểu xem tại sao người lái xe có thể biến mất mà không để lại một dấu vết gì nhưng cậu sợ rằng làm thế sẽ tự kéo bản thân mình vào rắc rối nên cậu lùi lại tránh xa khỏi chiếc xe oto.
Đi thêm được một đoạn nữa Tùng thấy bóng dáng của một người thanh niên đang đứng bên lề đường, người này trông to cao, mặc một bộ quần áo jean xanh, nhìn trông vẻ thư sinh. Tùng vội vã chạy đến gần người thanh niên đó:
-Anh ơi...ở kia có...một cái xe..... "Cậu vừa thở hổn hển vừa nói."
-Whoa! Bình bĩnh nào cậu bé có chuyện gì mà phải vội vậy? Bộ vừa nhìn thấy ma hả. "Người thanh niên đó vừa hỏi vừa đùa."
-Tùng phớt lờ câu hỏi của người thanh niên đó cậu nói tiếp:" Anh ơi...ở kia có một cái xe bị nạn anh ạ. Anh gọi 113 hộ em với được không?"
-Gì cơ?Có phải cái xe đó bị lật ngửa đúng không? "Người thanh niên bất ngờ nhưng anh vẫn nói với vẻ điềm tĩnh"
-Dạ đúng ạ.
-À thế thì khỏi lo vì đó là xe của tôi mà.
-Cái gì? Đó là xe của anh. Vậy tại sao anh không gọi cứu hộ đi mà còn đứng đây ngồi chờ?
Người thanh niên đó không trả lời mà chỉ đứng đó nhìn Tùng mà cười lạnh.
Vừa nói xong Tùng nhận ra một điều khác thường ở người thanh niên này: Trên người anh ta không hề có lấy một vết thương. Tại sao lại thế được? Nếu anh ta nhảy ra khỏi xe trước khi nó bị lật thì đáng ra trên người anh ấy phải bị trầy xước do tiếp đất chứ, không thể có người tiếp đất mà không có lấy một vết bụi được. Tùng bỗng dưng thấy lạnh sống lưng, chạm mặt với cái người này rõ ràng không phải là chuyện tốt:
-Vậy à thế thì em xin phép được đi ạ.
Cậu dắt chiếc xe đạp của mình cố gắng tránh xa khỏi con người dị hợm này. Người thanh niên đó nhìn qua chiếc xe đạp và tiến lại gần nói:
-Này tôi thấy xe cậu đang bị hỏng sao cậu không ở lại đây chờ cứu hộ đến rồi họ đưa cậu về nhà luôn.
-Dạ thôi ạ em xin từ chối. Em không thích phải đợi lâu đâu ạ.
-Đừng lo khoảng tầm 4-5 phút nữa là họ sẽ đến thôi em cứ chờ đi. Bây giờ em dắt xe đạp về còn lâu hơn đấy.
Sau một hồi đắn đo Tùng quyết định ở lại đợi cứu hộ đến, nhưng cậu vẫn cố giữ khoảng cách của mình với người thanh niên đó........Đợi lâu quá cứu hộ không đến người thanh quyết định bắt chuyện với Tùng để giết thời gian.
-Vậy em tên là gì vậy? Sao em lại đến đây làm gì?
-Em tên là Tùng em đến đây để đi thi lớp 10. Còn anh thì sao?
-Anh tên là Dũng anh định lái xe ra đây chơi, tuy nhiên không ngờ lại gặp nạn mới xui chứ.
Nói chuyện với anh Dũng khiến cho Tùng bớt lo lắng đi, dù thế cậu vẫn cố cảnh giác với anh ta. Tùng không hề tin vào trực giác của mình chỉ bởi vì cậu không bao giờ có thể đoán trước hay cảm nhận được bất kì sự việc gì đang diễn ra, nhưng bây giờ cậu lại cảm giác rằng có một cái gì đó bất thường đang diễn ra bởi người thanh niên này. Tùng cố bắt chuyện với Dũng để anh ta không nghi ngờ cậu có ý đồ gì xấu:
-Thế anh đã đợi ở đây bao lâu rồi?
-Khoảng chừng hơn tiếng rồi.
-Lâu đến thế à! Chậc không biết mấy cái ông cứu hộ này làm ăn kiểu gì mà phải để cho người ta phải chờ vậy.
-Đó là bởi vì anh không có gọi cứu hộ.
-Gì cơ? "Sắc mặt Tùng bỗng dưng thay đổi, khuôn mặt của cậu cắt đứt không còn giọt máu nào."
-Thật ra anh đứng ở đây không phải để chờ cứu hộ mà để lùng ra những kẻ phát hiện ra cái xe của anh.
Cả người Tùng bây giờ cứng đờ, mồ hôi tuôn ra như suối, cậu cố thu lấy sự can đảm để chạy thật nhanh khỏi anh ta. Nhưng Dũng chỉ mỉm cười và nói:
-"
Heaven Door !!"
Bỗng nhiên có một hình nhân xuất hiện từ tay Dũng, hình nhân đó vừa mới chạm vào Tùng cả người cậu tê cứng không di chuyển được, khuôn mặt và các bộ phận trên cơ thể cậu tách ra làm hai để lộ đằng sau là những dòng thông tin tương tự như là anh ta đang mở một cuốn sách vậy.
- Tùng cậu không thể thoát được đâu. Mọi thông tin về cậu bây giờ đã là của tôi!
- Cái quái.. GÌ ĐÂY?
[/BOOK]