

Hương Đồng Nội
Ngoài trời hiu hắt bóng màn đêm
Mình em thổn thức bao đêm dài
Nói ra có chắc người đã hiểu
Chuyện buồn đến mấy rồi cũng qua
Người sầu lòng ta cũng thêm sầu
Trên lầu gió thoảng bóng hình ai
Biết rằng nỗi nhớ chỉ có một
Mơ về cuộc sống bình dị ai thấu hiểu
Mắt ta, ta khóc người ta, ta buồn
Kẻ đáng trách, người đáng thương
Vấn vương còn đó nhưng lòng buồn
Người không thương ta sao ta phải tiếc
Buồn làm chi cho đời thêm nhạt
Khóc làm chi cho đời thêm sầu
Vậy thôi ta lẽ bước giữa chốn đông người
Mặc kệ thế gian lắm bộn bề
Kết đi cho mọi thứ đỡ nhạt
Trả người về với người thương
Lòng ta thê lương tình này
Trả tình về nhạt phải!
Tiểu Hồng
Ngoài trời hiu hắt bóng màn đêm
Mình em thổn thức bao đêm dài
Nói ra có chắc người đã hiểu
Chuyện buồn đến mấy rồi cũng qua
Người sầu lòng ta cũng thêm sầu
Trên lầu gió thoảng bóng hình ai
Biết rằng nỗi nhớ chỉ có một
Mơ về cuộc sống bình dị ai thấu hiểu
Mắt ta, ta khóc người ta, ta buồn
Kẻ đáng trách, người đáng thương
Vấn vương còn đó nhưng lòng buồn
Người không thương ta sao ta phải tiếc
Buồn làm chi cho đời thêm nhạt
Khóc làm chi cho đời thêm sầu
Vậy thôi ta lẽ bước giữa chốn đông người
Mặc kệ thế gian lắm bộn bề
Kết đi cho mọi thứ đỡ nhạt
Trả người về với người thương
Lòng ta thê lương tình này
Trả tình về nhạt phải!
Tiểu Hồng
