Lider Loure
Hy vọng ngày mai sẽ có nắng
Bài viết: 2 

Chương 20
Đi ra khỏi bệnh viện, Băng Khiết đã nghĩ rất nhiều, bây giờ cô không cần gì nữa, cô chỉ cần về với cha mẹ, về với ngôi nhà của mình, cô muốn thực hiện ước mơ của mình, sống theo con người thực của mình, không bó buộc bản thân bên Zane nữa, chẳng biết cô có thoát khỏi anh nữa không, có quên được anh không, cô chỉ cần rời khỏi anh, không nhìn anh nữa, cô sẽ không bao giờ đau nữa.
Nhưng, nhìn thấy một cảnh kia, cô lại ngây ngẩn một lần nữa. Cô gái kia.. không phải cô không biết.. là Khả Vi, tại sao cô ta lại ở đây? Tại sao hai người ấy lại gặp nhau? Tại sao hai người lại?
Trong đầu Băng Khiết hiện lên rất nhiều câu hỏi, cô không dám tiến đến gặp anh, cô sợ chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ không kiềm chế được mà hỏi anh: "Tại sao? Tại sao không phải là em? Năm năm em bên anh cũng không đổi bằng một góc của cô ấy sao?". Nhưng mà, cô chợt nhận ra, năm năm cô bên anh, không có gì cả, không có dù chỉ là một chút, tất cả những cảm xúc kia chẳng qua chỉ là mình cô ảo tưởng mà thôi!
Cô nén những cảm xúc trong lòng, cô bắt taxi đi thẳng về căn hộ của mình.
* * *Còn Zane, sau khi gặp Khả Vi, anh đi vào bệnh viện để xem Băng Khiết, đây là lần thứ hai kể từ khi cô mới vào làm việc với anh cô bị ngất nơi đông người, anh rất lo. Anh biết cô là một người rất chịu đựng, dù cô bị thương cũng sẽ chẳng nói với ai cho đến khi chính mình không chịu được mà ngã gục xuống. Hôm nay gặp anh mặt cô đã trắng bệch chắc chắn cô không ổn. Nhưng khi vào phòng bệnh thì cô đã đi về rồi.
Về công ty nhưng không thấy Băng Khiết đâu, anh gọi điện cho cô.
"Boss" -Giọng của Băng Khiết bên kia vang lên nhưng không giống thường ngày làm cho Zane nghe được cũng phải nhíu mày lại.
"Cô không sao chứ?"
"Tôi ổn thưa ngài, hôm nay tôi xin nghỉ"
"Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt"
"Cảm ơn Ngài"
Lời nói của Băng Khiết hoàn toàn bình thường như tác phong thường ngày của cô nhưng giọng điệu lại khác, như khá xa cách khiến Zane không khỏi nghi hoặc, lần đầu tiên Băng Khiết bị như thế làm anh không biết làm như thế nào. Cả ngày anh đều trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ khiến cả công ty nháo nhào cả lên, là vì Boss mặt lạnh bình thường đến cả một cái biểu cảm cho nhân viên cũng chẳng cho mà hôm nay trong phòng họp thì ngồi trầm ngâm không hỏi han chất vấn làm người báo cáo lạnh cả người, thi thoảng còn nhíu mày nhìn vào tờ giấy trắng không biết làm trò gì.
* * *
Sáng ngày hôm sau, Băng Khiết đi làm như thường, nhưng hôm nay cô vừa đến công ty đã thấy mọi người nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
"Elis" - Cô nhẹ giọng gọi một nữ nhân viên, là một cô gái châu âu xinh xắn.
"Băng thư ký" - Elis quay đầu lại nhìn Băng Khiết cười.
"Hôm nay trong công ty có việc gì sao?"
Nghe Băng Khiết nói vậy, Elis lấy tay che miệng mắt trợn to như không thể tin nổi:
"Chị không biết gì sao?"
"Chuyện gì?"
Elis không dề dà mà kéo cô đến chỗ khuất bóng người rồi nói:
"Ngày hôm qua chị không đến công ty, Boss kỳ lạ lắm"
"Là như thế nào?"
"Rất khác thường, nghe nói lúc họp từ đầu đến cuối không nói câu nào, báo cáo vừa gửi đến phòng Boss để phê duyệt thì bị bỏ hết vào thùng rác, Boss bảo lỡ tay, còn suy tư cái gì ấy. Mọi người đều bảo vì chị không đi làm nên.." -Nói đến đây, Elis e dè nhìn Băng Khiết.
"Chị và Boss không có gì đấy chứ?"
"Có gì được sao?"
"Vậy em đi trước"
"Ừm"
* * *
Anh không bình thường, Băng Khiết thầm nghĩ, chẳng phải là vì gặp lại Khả Vi đấy ư? Gặp lại cô ấy làm anh mất bình tĩnh đến thế à? Nghĩ đến đây, Băng Khiết gõ vào đầu mình rồi tự nhắc: Không phải mày cũng sắp rời khỏi đây sao, nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì chứ?
Sau khi dọn dẹp phòng cho Zane trước khi anh đến, Băng Khiết trở lại phòng làm việc của mình, cô thở dài nhìn cái máy tính trước mặt: Dính đầy giấy ghi nhớ, lại nhìn xung quanh bàn làm việc: Toàn những tài liệu dày cộm, còn cả một tập giấy toàn chữ của cô nữa. Nhìn lại nơi này, cô mới bất chợt nhận ra cuộc sống của mình bao lâu nay là vậy sao? Thật là lẫm, xa lạ, tất cả làm cô thấy chẳng chân thực chút nào.
"Boss" - Băng Khiết kịp thời thấy Zane.
"Ừ"
Hai người lại làm việc như thường, vẫn ăn ý phối hợp với nhau khiến mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Buổi trưa, bỗng nhiên Zane gọi cô vào phòng:
"Boss"
"Tôi nhờ cô làm việc này"
"Mang nó đi đánh bóng cho tôi" - Vừa nói, Zane vừa đưa cho Băng Khiết một cái dây chuyền, nó giống y hệt cái của Khả Vi.
"Vâng, thưa Boss, tôi sẽ làm xong trong ba mươi phút"
Băng Khiết nhận lấy chiếc vòng mà trong lòng lại nghi hoặc, đi ra ngoài, cô vô tình nhìn thấy dòng chữ được khắc trên mặt dây chuyền mà trái tim nguội lạnh: Họ quay lại với nhau sao?
Nhưng, nhìn thấy một cảnh kia, cô lại ngây ngẩn một lần nữa. Cô gái kia.. không phải cô không biết.. là Khả Vi, tại sao cô ta lại ở đây? Tại sao hai người ấy lại gặp nhau? Tại sao hai người lại?
Trong đầu Băng Khiết hiện lên rất nhiều câu hỏi, cô không dám tiến đến gặp anh, cô sợ chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ không kiềm chế được mà hỏi anh: "Tại sao? Tại sao không phải là em? Năm năm em bên anh cũng không đổi bằng một góc của cô ấy sao?". Nhưng mà, cô chợt nhận ra, năm năm cô bên anh, không có gì cả, không có dù chỉ là một chút, tất cả những cảm xúc kia chẳng qua chỉ là mình cô ảo tưởng mà thôi!
Cô nén những cảm xúc trong lòng, cô bắt taxi đi thẳng về căn hộ của mình.
* * *Còn Zane, sau khi gặp Khả Vi, anh đi vào bệnh viện để xem Băng Khiết, đây là lần thứ hai kể từ khi cô mới vào làm việc với anh cô bị ngất nơi đông người, anh rất lo. Anh biết cô là một người rất chịu đựng, dù cô bị thương cũng sẽ chẳng nói với ai cho đến khi chính mình không chịu được mà ngã gục xuống. Hôm nay gặp anh mặt cô đã trắng bệch chắc chắn cô không ổn. Nhưng khi vào phòng bệnh thì cô đã đi về rồi.
Về công ty nhưng không thấy Băng Khiết đâu, anh gọi điện cho cô.
"Boss" -Giọng của Băng Khiết bên kia vang lên nhưng không giống thường ngày làm cho Zane nghe được cũng phải nhíu mày lại.
"Cô không sao chứ?"
"Tôi ổn thưa ngài, hôm nay tôi xin nghỉ"
"Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt"
"Cảm ơn Ngài"
Lời nói của Băng Khiết hoàn toàn bình thường như tác phong thường ngày của cô nhưng giọng điệu lại khác, như khá xa cách khiến Zane không khỏi nghi hoặc, lần đầu tiên Băng Khiết bị như thế làm anh không biết làm như thế nào. Cả ngày anh đều trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ khiến cả công ty nháo nhào cả lên, là vì Boss mặt lạnh bình thường đến cả một cái biểu cảm cho nhân viên cũng chẳng cho mà hôm nay trong phòng họp thì ngồi trầm ngâm không hỏi han chất vấn làm người báo cáo lạnh cả người, thi thoảng còn nhíu mày nhìn vào tờ giấy trắng không biết làm trò gì.
* * *
Sáng ngày hôm sau, Băng Khiết đi làm như thường, nhưng hôm nay cô vừa đến công ty đã thấy mọi người nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
"Elis" - Cô nhẹ giọng gọi một nữ nhân viên, là một cô gái châu âu xinh xắn.
"Băng thư ký" - Elis quay đầu lại nhìn Băng Khiết cười.
"Hôm nay trong công ty có việc gì sao?"
Nghe Băng Khiết nói vậy, Elis lấy tay che miệng mắt trợn to như không thể tin nổi:
"Chị không biết gì sao?"
"Chuyện gì?"
Elis không dề dà mà kéo cô đến chỗ khuất bóng người rồi nói:
"Ngày hôm qua chị không đến công ty, Boss kỳ lạ lắm"
"Là như thế nào?"
"Rất khác thường, nghe nói lúc họp từ đầu đến cuối không nói câu nào, báo cáo vừa gửi đến phòng Boss để phê duyệt thì bị bỏ hết vào thùng rác, Boss bảo lỡ tay, còn suy tư cái gì ấy. Mọi người đều bảo vì chị không đi làm nên.." -Nói đến đây, Elis e dè nhìn Băng Khiết.
"Chị và Boss không có gì đấy chứ?"
"Có gì được sao?"
"Vậy em đi trước"
"Ừm"
* * *
Anh không bình thường, Băng Khiết thầm nghĩ, chẳng phải là vì gặp lại Khả Vi đấy ư? Gặp lại cô ấy làm anh mất bình tĩnh đến thế à? Nghĩ đến đây, Băng Khiết gõ vào đầu mình rồi tự nhắc: Không phải mày cũng sắp rời khỏi đây sao, nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì chứ?
Sau khi dọn dẹp phòng cho Zane trước khi anh đến, Băng Khiết trở lại phòng làm việc của mình, cô thở dài nhìn cái máy tính trước mặt: Dính đầy giấy ghi nhớ, lại nhìn xung quanh bàn làm việc: Toàn những tài liệu dày cộm, còn cả một tập giấy toàn chữ của cô nữa. Nhìn lại nơi này, cô mới bất chợt nhận ra cuộc sống của mình bao lâu nay là vậy sao? Thật là lẫm, xa lạ, tất cả làm cô thấy chẳng chân thực chút nào.
"Boss" - Băng Khiết kịp thời thấy Zane.
"Ừ"
Hai người lại làm việc như thường, vẫn ăn ý phối hợp với nhau khiến mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Buổi trưa, bỗng nhiên Zane gọi cô vào phòng:
"Boss"
"Tôi nhờ cô làm việc này"
"Mang nó đi đánh bóng cho tôi" - Vừa nói, Zane vừa đưa cho Băng Khiết một cái dây chuyền, nó giống y hệt cái của Khả Vi.
"Vâng, thưa Boss, tôi sẽ làm xong trong ba mươi phút"
Băng Khiết nhận lấy chiếc vòng mà trong lòng lại nghi hoặc, đi ra ngoài, cô vô tình nhìn thấy dòng chữ được khắc trên mặt dây chuyền mà trái tim nguội lạnh: Họ quay lại với nhau sao?