Hiện Đại Hoa Hồng Đen - Sunny

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lider Loure, 22 Tháng bảy 2019.

  1. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy là, hai người một nam một nữ ngồi đối diện nhau, nhìn bàn đầy thức ăn thơm phức Zane có hơi bất ngờ, Băng Khuyết ở công ty luôn là một người thư ký cứng rắn, sắc sảo tưởng rằng người con gái này cũng giống như anh, là một người cuồng công việc, vậy nên mỗi buổi tối muộn anh và cô về muộn là chuyện bình thường, nhưng bây giờ anh nhận ra anh quên mất cô cũng là một người phụ nữ biết nấu cơm, phải chăm sóc cho bản thân. Bây giờ anh mới để ý đến bộ váy cô mặc, đúng là người con gái này ở công ty và ở nhà khác nhau một trời một vực, người con gái ở công ty mang vẻ điềm tĩnh bao nhiêu thì ở nhà cô trông thật dịu dàng. Cô đã bên anh 5 năm, anh còn nhớ ngày đầu tiên cô đến chỗ anh làm việc, không giống những trợ lý khác, cô lần đầu tiên gặp anh chẳng sợ hãi cũng chẳng ngại ngùng, suy nghĩ đầu tiên của anh về cô gái này đó là: Thú vị.

    Anh cứ tưởng rằng người con gái này chỉ đang tạo ấn tượng với anh thôi, dần dần anh sẽ tự tay tháo lớp mặt đó của cô ra, bởi vậy anh mới bắt đầu làm khó cô, anh bắt cô đứng ngoài khách sạn đợi đối tác, nhưng hôm đó trời mưa cô không đi ra chỗ khác trú mưa mà đứng nguyên ở đó đến lúc đối tác ra cô sắp xếp cho họ đến công ty gặp anh rồi cô đi mua bộ đồ khác mặc vào đến công ty như chưa có chuyện gì xảy ra. Lại có lúc anh dẫn cô đi khảo sát các cửa hàng, hôm đó tuyết dày đến 5 cm, trời xám xịt, cô mặc một chiếc áo khoác dạ, bên trong chỉ mặc một cái áo len cùng váy bó dài đến quá đầu gối, lúc đó anh tự hỏi: Phụ nữ đôi khi có phải làm đẹp thái quá không trời lạnh như vậy mà mặc mỏng manh. Lúc đó anh không lo vì chắc chắn khi lạnh quá cô sẽ tự tìm cách giải quyết, nhưng suốt đường đi cô không nói một lời, vẫn ghi chép và đi theo sau anh như thường cho đến khi đang khảo sát một cửa hàng, anh gặp cô gái đã xem mắt với anh lần trước, tuy chả có gì ý nghĩa nhưng cô ta tự nhận mình là bạn gái anh và đòi đi theo, anh cũng mặc kệ, dọc đường cô gái ấy cứ la lạnh rồi đòi anh ôm rồi sưởi ấm cho cô ta, anh cảm thấy rất phiền phức, ai ngờ Băng Khiết đã đưa luôn cho cô gái ấy cái áo của mình rồi tiếp tục đi theo sau anh, anh thậm chí còn chẳng nhìn thấy một biểu cảm trên khuôn mặt đó, tưởng rằng chẳng sao nhưng anh đã lầm: Đúng lúc đang chuẩn bị vào cửa hàng tiếp theo thì cô ngã quỵ xuống, khuôn mặt trắng bệch, lúc ấy anh mới hiểu ra: Đúng là cô ấy luôn đeo một lớp mặt nạ, mặt nạ ấy che đi sự yếu ớt trong con người cô - người con gái như vậy, anh phải làm sao được chứ.

    Làm việc với cô 5 năm, anh càng ngày càng bắt nhịp với tiến độ làm việc của cô và cô cũng vậy, đôi lúc anh có một suy nghĩ: Nếu một ngày cô nghỉ việc thì anh phải làm thế nào? Chẳng lẽ lại dùng 5 năm để làm quen với một con người mới? Nhưng liệu người mới có giống như cô không?

    Cô càng ngày càng tham dự nhiều vào cuộc sống của anh, nó nhanh đến mức lúc anh nhìn lại thì nó đã lún quá sâu rồi, đến mức nếu thiếu cô thì cuộc sống của anh lại trở về mớ bòng bong, rối rắm. Điều đó làm anh có suy nghĩ nhất thiết phải gĩư cô bên mình, buộc chặt không cho cô gặp ai khác, anh muốn nhìn thấy tất cả dáng vẻ, cuộc sống của cô như lúc này vậy, cô lúc này làm anh không muốn cô gặp ai khác, chỉ anh mới được nhìn thấy mà thôi.
     
  2. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Boss, ngài không sao chứ, "- Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào bàn ăn, Băng Khiết lên tiếng hỏi.

    " Không sao "

    Hai người bắt đầu ăn bữa tối trong im lặng.

    Ăn xong hai người bắt đầu làm việc, phòng làm việccủa cô cũng không tính là rộng hai cái bàn gỗ, một giá sách chuyên về ngoại ngữ và kinh tế, trên tường còn treo một bức tranh và một vòng hoa Lavender khô, bước vào căn phòng Zane hỏi,

    " Cô thích hoa Lavender? "

    " Rất đẹp đúng không? Từ nhỏ tôi đã luôn ước mơ có một vườn hoa đó "

    Thấy anh không nói gì, cô mới bắt đầu sắp xếp tài liệu và hỏi:

    " Vậy boss có thích loại hoa nào không? "

    Hỏi xong, Băng Khiết mới thấy câu hỏi của mình ngu ngốc làm sao, cỗ máy móc như này thì làm gì có chuyện thích hoa, nhưng không ngờ Zane lại trả lời:

    " Hoa hồng đen "

    Băng Khiết đứng hình, người đàn ông này cứ như hận mình không thể biến thành màu đen luôn ấy nhỉ, nhưng cô nhớ rằng ý nghĩa của hoa hồng đen chính là - Bi kịch của tình yêu -Một thông điệp đau khổ biết bao nhưng làm người ta không thể cưỡng lại được.

    Dừng lại việc hoa hòe, hai người bắt đầu điên cuồng lao vào một đống tài liệu xây dựng chiến lược cho dự án mới, họ hầu như nói rất ít nhưng lại rất ăn ý mà làm việc với nhau, đến khi hoàn thành xong 1/5 công việc thì đã 2h sáng.

    " Chúng ta dừng lại ở đây thôi, Băng "- Tiếng nói trầm thấp mang theo vài tia mệt mỏi vang lên kéo Băng Khiết đang bay bổng với những dòng dữ kiện trong máy tính trở về với đất mẹ.

    Cô mệt mỏi vươn hai tay lên trên đầu như thói quen, gập máy tính lại, cô hỏi:

    " Ngài có thể trở về giờ này sao? "

    " Ai bảo tôi trở về? "

    Ớ, câu trả lời làm Băng Khiết ngớ người, cô nghi hoặc:

    " Ngài mới mua căn hộ ở đây sao? "

    " Tôi miễn cưỡng nghỉ ở nhà cô "- Zane lạnh lùng nhả ra một câu rồi tựa đầu vào ghế.

    F***, Băng Khiết thầm chửi, tuy cô thích anh nhưng như vậy có chút không ổn nhá, mình là thanh niên nghiêm túc a -o-

    Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thân thiện và máy móc nhất:

    " Nhưng mà nhà tôi chỉ có một phòng ngủ thưa ngài "

    " Ừm"

    Hả, ừm là ừm như nào? Đàn ông thật khó hiểu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2019
  3. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy là, Băng Khiết phải hy sinh cái chăn của mình cho anh với vẻ mặt thốn như chưa từng được thốn, xin hồn có bao giờ cô biết được sẽ có ngày chăn của cô sẽ phải cho người khác dùng được chứ. Đưa chăn cho anh, cô nói:

    "Thưa ngài, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị chu đáo hơn, hôm nay ngài phải chịu ngủ ở bên ngoài sô pha một đêm" - Giọng nói nghiêm chỉnh, không nghe ra một chút ý tứ nào.

    Zane đang tựa đầu trên ghế, hai mắt nhắm chặt, hai chân anh chống lên bàn trông rất lười biếng, nghe thấy tiếng cô, anh mở mắt ra, giọng điệu vẫn như cũ:

    "Vất vả cho cô rồi, đi ngủ đi"

    "Chúc ngài buổi tối vui vẻ"

    "2 giờ 6 phút là sang ngày mới rồi"

    "..."

    Băng Khiết yên lành tận hưởng giấc ngủ lúc 2 giờ sáng của mình. Sáng mai, những tia nắng trong lành đầu tiên chiếu vào căn phòng rọi vào khuôn mặt trắng nõn của Băng Khiết, như thói quen, cô tắt tiếng báo thức vừa mới vang lên kia rồi dùng tốc độ nhanh nhất có thể chuẩn bị đi làm, chiếc áo sơ mi ống tay bồng màu xanh baby cùng váy bút chì, tuy đơn giản nhưng nữ tính trang nhã tôn lên vẻ cao ráo, thon gọn của cô.

    Bước ra phòng khách, cô đã vội vàng cầm cuốn sổ sắp xếp cuộc hẹn và nói một cách rõ ràng:

    "Thưa ngài, bây giờ chúng ta sẽ về nhà ngài để thay đồ và đến công ty. Chúng ta sẽ đến công ty đúng lúc 7 giờ, tôi đã đặt sẵn phần thức ăn truyền thống gồm trứng, xúc xích, thịt ba chỉ, nấm, bánh mì nướng cùng đậu trắng sốt cà chua, vào

    8 giờ sẽ có cuộc họp cùng bộ phận cung ứng - xuất nhập khẩu, 9 h15 ' có cuộc hẹn với ngài Bach.."

    "Stop"

    "Tôi không cần phải về nhà"

    Bây giờ cô mới để ý đến chiếc áo Zane mặc, không phải chiếc áo sơ mi đen hôm qua nữa mà là chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc cà vạt màu xanh đậm. Cô thắc mắc, anh lấy áo này ở đâu ra, chẳng nhẽ mua, mà không đúng, áo anh mặc luôn phải là loại may riêng, đúng kích cỡ cho riêng anh sao có thể tùy tiện mua được.

    Bây giờ cô mới nhớ ra, ngày hôm qua anh có mang vali đến đây, chắc không phải tài liệu trong đó mà là.. Lạy chúa, anh định ở đây lâu dài à.

    Nghĩ vậy, cô liền đi lấy chiếc thẻ mở khóa nhà để đưa cho anh, hai người đúng là suốt ngày làm việc nhưng cũng không thể phòng được, lỡ may anh đến lúc cô không có nhà thì khổ. Nhưng mà, chiếc thẻ hôm qua cô để trên kệ tủ trong phòng khách bây giờ mất tích luôn rồi, đúng lúc cô đang tìm bên chiếc tủ còn lại thì Zane nói rằng:

    "Tôi đang cầm thẻ của cô"

    Sh*t

    "Ăn sáng thôi" Buông tờ báo xuống, anh từ từ đi vào bếp, tự nhiên như mình là chủ nhà.

    Băng Khiết cũng chẳng lấy làm lạ với tác phong của anh nữa, người đàn ông này lúc nào cũng hành động theo ý mình, anh lấy thẻ của cô thì chắc chắn cũng đã tự mua đồ ăn sáng về luôn rồi. Nhưng mà, khi bước vào phòng ăn mới biết, anh đã tự làm bữa sáng, tự làm, tự làm đấy. Một vị hung thần mà cũng biết làm thức ăn đấy - Cuộc sống đúng là nhiều điều kỳ thú - Cô thầm nghĩ rồi ngồi xuống rồi im lặng ăn hết bữa sáng.
     
  4. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Zane vẫn đến nhà cô làm dự án đều đặn, anh vẫn ngủ ở sô pha, hai người vẫn không có chuyện gì xảy ra bất thường cả. Chốc, một tuần đã trôi qua, đã đến lúc chốt lại kế hoạch này, hai người quyết định tối nay sẽ mang hết tất cả tài liệu đến công ty. Nhưng mà, đã 9 giờ tối mà cô chưa thấy anh đến.

    "Kỳ lạ, không phải công ty hôm nay tan ca sớm sao?" - Vả lại hôm nay cô sắp xếp cũng không có cuộc hẹn nào vào 9 giờ cả?

    Băng Khiết đang thắc mắc tưởng hôm nay anh sẽ về nhà nên không gọi anh mà trực tiếp tắt đèn đi ngủ luôn.

    Đêm, ánh đèn sáng rực trên các tòa nhà như không bao giờ tắt hắt vào căn phòng của Băng Khiết khiến nó càng thêm trống trải đến kỳ lạ. Cô không ngủ, nhìn không khí náo nhiệt ngoài kia, cô thở dài: Nhìn hào nhoáng như vậy, nhưng mấy ai buồn, mấy ai vui đây?

    Cô đã treo tình cảm này trong tim tận 5 năm rồi, vui có, buồn có, thất vọng có, háo hức có, mệt mỏi có.. Nhưng điều mà cô luôn trân trọng nhất là thời gian bên cạnh anh, vui vẻ, hạnh phúc nhưng mà, bên cạnh anh như vậy nhiều lúc cô cũng nản lòng, giống như Na Ái nói vậy: Anh ta có yêu mày đâu? Đúng vậy, con người ấy chẳng quan tâm gì ngoài công việc, tình cảm là thứ dường như chẳng có tí quan hệ nào với anh, vậy cô còn chờ đợi điều gì? Đôi khi, ảo tưởng chỉ khiến người ta thêm đau lòng, cô thà tự do tự tại để sống với những bông hoa Lavender xinh đẹp còn hơn phải u buồn khi nhìn vào màu đen của hoa hồng kia, thà đi khắp nơi để sống với ước mơ của mình còn hơn bó chặt mình vào thứ tình cảm không bao giờ với tới..

    "Nên kết thúc.. hay. Tiếp tục đây?" - Trong căn phòng vắng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng u buồn.

    Đúng 12 giờ đêm, của phòng căn hộ Băng Khiết bỗng được bật mở, là Zane đã về, Băng Khiết lúc này đang ngủ bỗng vì tiếng động ấy cũng tỉnh giấc

    "Ngài say sao?"

    Phải biết rằng, Zane rất ít khi say, ít nhất thì từ lúc cô làm việc với anh cô chưa bao giờ thấy anh say. Hôm nay.. đúng rồi, hôm nay là ngày 15-11, là ngày mà Zane bất bình thường nhất, cứ vào ngày này, anh lại tự động về sớm hơn mọi khi, trên mặt còn có vẻ nặng nề nữa. Cô không hiểu vì sao anh lại như vậy, tại vì cái gì mà làm anh mất kiểm soát đến như thế. Cô quyết định ngày mai sẽ hỏi bạn thân của anh - Thrones

    "Boss,"

    Thấy anh bước đi loạng choạng, cô lại đỡ anh dậy

    "Vi.."

    "Boss, ngài nói gì vậy?"

    "Vi.."

    Vi? Là ai "

    " Vi.. tại sao? "

    " Boss, cô Vi không có ở đây "

    " Vi.. không có ở đây "

    " Đúng vậy thưa ngài"- Băng Khiết trả lời như thế nhưng trong lòng lạnh ngắt: Vi sao, ha, cuối cùng anh cũng chịu nhả ra tên người trong lòng rồi nhỉ? Băng Khiết đỡ Zane nằm lên sô pha rồi cười đau xót, nụ cười ấy đau thương đến tột độ.
     
  5. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó, cô lấy tay che mắt mình lại, lặng im, không tiếng động.. có những giọt nước lấp lánh qua kẽ tay chảy xuống, từ từ như trái tim đang chết dần.

    "Phải.. kết thúc rồi"

    * * *

    Sớm mai, ánh nắng chói chang làm Zane tỉnh dậy, anh nheo mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường trong căn phòng lạ, nhưng mà mùi hương ở đây làm anh rất quen thuộc.. Là Băng Khiết, đây là phòng ngủ của cô sao? Hôm qua anh có đi uống với Thrones, vì say quá nên anh được cậu ta đưa về, ma xui thế nào khiến anh nhả ra một cái địa chỉ này rồi lên hẳn nhà cô. Chắc không có việc gì xảy ra đâu nhỉ.

    Anh bước xuống giường rồi đến phòng thay đồ, phòng này trước kia chỉ có mình đồ của cô nhưng lúc anh đến cô đã dành ra một chỗ để đồ cho anh, kệ để giày cũng thêm một kệ, tất cả hài hòa như đôi vợ chồng nhiều lúc làm anh có cảm xúc kỳ lạ, anh muốn nhìn nó nhiều hơn, nhìn giá treo đồ của anh bên cạnh giá treo của cô, nhìn những đôi giày của anh ngay ngắn xếp bên những đôi giày của cô, muốn nhìn cô ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho anh hơn lúc cô ở công ty..

    "Boss, đồ đạc của ngài sẽ được xếp gọn gàng và chuyển về nhà trong hôm nay" - Zane đang suy nghĩ thì tiếng Băng Khiết vang lên.

    "Được rồi"

    Băng Khiết cúi chào rồi quay đầu đi làm công việc của mình.

    "À, đúng rồi"

    "Hôm qua, tôi có làm phiền gì cô không?" -Một người đàn ông vào nhà người phụ nữ lúc nửa đêm thì nghe sao cũng không được hay ho cho lắm.

    "Không sao thưa ngài"

    "Ừm"

    "Nhưng lần sau ngài say có thể gọi người khác trợ giúp"

    "Người khác?"

    "Ý tôi là bạn thân của ngài - Thrones"

    "Tôi biết rồi"

    * * *

    Mấy ngày sau đó, Băng Khiết hoạt động như bình thường, chỉ có điều mọi người không còn thấy cô cười chào đáp lại người khác nữa, không thấy cô cười trộm mỗi khi nhìn mấy vị quản lý bị Zane ép khô nữa, mà thay vào đó là gương mặt.. lãnh đạm, lặng lẽ.

    "Băng thư ký mấy hôm nay bị sao thế?"

    "Sáng nay em chào cô ấy, cô ấy trả lời nhưng không cười nữa, em bị ghẻ lạnh rồi sao?"

    "Tôi cũng thấy lạ, bông hoa hiếm có của công ty chúng ta bị bệnh sao? Nhìn cô ấy rất mệt mỏi"

    "Không biết"

    "..."

    Những lời đó rơi vào tai người đàn ông cao lớn đang đứng gần đó, anh khẽ nhíu mày.

    "Ôi, chủ tịch"

    "Hả"

    "Chào chủ tịch"

    Mọi người đều bất ngờ, không biết Zane đã đứng đó từ lúc nào, trên tay anh còn cầm ly coffee, mọi người đều được phen sửng sốt: Boss tự pha coffee sao? Băng thư ký đâu? Trước nay đều là cô ấy pha cho Boss mà? Chẳng nhẽ Boss rảnh tay à. Nhưng nhìn vẻ mặt của Zane, mọi người mới hiểu ra:

    "A, thì ra đến cả Boss, Băng thư ký cũng lơ đẹp rồi"

    "Đến cả Boss cũng bị cô ấy bỏ rơi, nói gì đến chúng ta"

    "Thật không thể tưởng tượng, nếu cô ấy nghỉ việc thì công ty chúng ta sẽ bị Boss vò thành dạng gì"

    "Sao cậu lại nói như vậy? Cô ấy mà nghỉ việc sao, cô ấy ở đây bao nhiêu năm như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ chứ"

    "Đúng, đúng, sao có thể"

    "Nhưng rất có khả năng mà, cô ấy cũng không thể bên Boss mãi được, còn phải cưới chồng, sinh con nữa chứ"

    Nói đến đây, mọi người đều nhìn nhau, nghĩ như thế nào cũng thấy có lý.
     
  6. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng như mọi người nói, bình thường coffee của Zane đều do một tau Băng Khiết pha, nếu người khác pha, anh sẽ không uống, ngay cả khi đi công tác hay sang công ty khác đàm phán cũng thế. Nhưng hôm nay, anh đang muốn nói cô pha cho anh một cốc thì cô đã nói trước:

    "Boss, tôi xin phép, hôm nay tôi có công việc đột xuất, tôi sẽ trở lại sau 2 tiếng"

    "..."

    Chính anh cảm thấy cô mấy ngày nay rất kỳ lạ, giống như là, đã ra một quyết định quan trọng nào đó vậy, hơn nữa thái độ của cô, càng ngày càng lạnh nhạt, lạnh lẽo, hơn nữa khi anh gọi cô mới vào phòng anh, còn lại cô đều dùng điện thoại để báo công việc cho anh, không chủ động vào phòng làm việc để báo cáo như trước kia nữa.

    * * * Tại một nhà hàng nào đó đối diện K&Q

    "Sao hôm nay Băng thư ky srarnh rỗi đến thăm tôi thế" -Giọng lười nhác của Thrones vang lên, người đàn ông này nhan sắc không tệ, chỉ có điều anh mang vẻ cà lơ phất phơ khiến một người đã quen nghiêm khắc như Băng Khiết không quen tí nào, cô nhíu mày:

    "Ngài Thrones, tôi có chuyện muốn hỏi anh"

    "Chuyện gì?"

    "Ngày 16-11 là ngày gì? Vì sao đến ngày đó Boss đều có vẻ không bình thường"

    Thrones không khỏi sửng sốt bởi câu hỏi của cô, chưa kịp trả lời thì Băng Khiết đã cất tiếng:

    "Vả lại.. Vi.. là ai?"

    Nghe câu hỏi này, Thrones còn ngạc nhiên hơn nữa: Tại sao, cô ấy lại biết?

    "Ngài Thrones?"

    "Hả?"

    "Ngài không nghe tôi nói gì sao?"

    "Có chứ"

    "Vậy ngài có thể trả lời tôi được không?"

    "Vậy, trước khi trả lời câu hỏi của cô, tôi có thể hỏi cô câu này được không?"

    "Được"

    "Tại sao cô lại biết Vi?"

    "Lúc Zane say anh ấy đã nói"

    Thôi rồi Zane ơi -Thrones thầm nghĩ.
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng bảy 2019
  7. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái này ấy à"

    Thấy Thrones có vẻ lưỡng lự, Băng Khiết nói:

    "Ngài cứ nói với tôi, tôi hứa sẽ không làm việc gì quá mức đâu, dù gì tôi cũng sắp nghỉ việc rồi"

    "Cái gì?"

    "Tôi sắp nghỉ việc"

    "..."

    "Vậy nên ngài có thể cho tôi biết được không?"

    Trước những câu nói có vẻ khẩn thiết của Băng Khiết, trong đầu Thrones chỉ có hai chữ: Xong rồi. Ai mà không biết Băng thư ký này chứ, đây là người làm việc với Đại ác ma của anh suốt 5 năm đấy, còn là phụ nữ nữa, anh hìn cách hành xử của Zane đối với cô gái này là biết không bình thường rồi, nhìn anh ta lạnh lùng vậy chứ Thrones biết đối với Băng Khiết, Zane có cách đối xử khác với những người còn lại. Nhớ lúc lễ tình nhân năm ngoái, đang yên đang lành Zane xông vào nhà anh hỏi: "Con gái thích được tặng quà gì trong ngày này". Thế là anh trả lời cho có lệ: "Chắc gấu bông với hoa"

    Thế là, hôm sau anh mới biết tất cả nữ nhân viên trong tổng bộ đều được tặng một con gấu bông to đùng và một bông hoa hồng, nhưng mà điều khác biệt ở đây là Băng thư ký vì là thành viên quan trọng nên được tặng con gấu bông màu đen và một bó hoa khác với những người còn lại là gấu trắng. Haiz, ai bảo Zane cái gì cũng giải quyết được chứ, giờ thì hay rồi, để con gái nhà người ta chịu tổn thương đến mức bỏ việc luôn.

    Nhưng mà, điều anh khó hiểu nhất là, tại sao Băng Khiết lại biết đến Vi, phải biết rằng, đó là bí mật mà anh dù to gan đến đâu cũng không dám nói ra với người khác. Bởi vì.. đó là một tổn thương nghiêm trọng đối với Zane.

    "Băng thư ký à, tôi có chuyện này muốn nói"

    "Tôi chỉ muốn câu trả lời"

    * * *

    Băng Khiết trở về là vào buổi trưa với gương mặt mệt mỏi, bước chân cô loạng choạng rời rạc, trong đầu cô bây giờ chỉ có những lời nói của Thrones.
     
  8. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi không định nói chuyện này với cô nhưng mà.. Nếu cô muốn biết.. Ý tôi là vì cô là người thân thiết nhất với cậu ta nên tôi sẽ nói. Thật ra, cái này cũng không có gì hay ho"

    "Tôi sẽ không nói với ai, anh đừng lo"

    "Cô biết đấy, Zane thực ra.. không có quá khứ đẹp chút nào. Cha anh ta là chủ của một khách sạn, gia đình anh ấy cũng là một gia đình hòa thuận, hạnh phúc. Cho đến khi anh ấy học lớp 7, bố anh ta vì một sai lầm mà dẫn đến cả khách sạn ấy sập, nợ nần chồng chất, bố anh ta vì không muốn liên lụy đến mẹ con họ nên đã ly dị với mẹ anh ta rồi vào đúng một tuần sau thì tự sát. Cuộc đời của Zane chính thức bước sang trang mới, anh ta đã chuyển sang đây học, lúc đó tôi mới quen anh ta: Chỉ mới mười mấy tuổi mà ánh mắt.. tràn đầy sự hận thù, rất đáng sợ. Cho đến khi, anh ta gặp được Khả Vi, cô gái ấy đã mang đến ánh sáng và niềm hy vọng cho anh ta. Họ đã rất hạnh phúc, thực sự, từ năm học lớp 8 đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông, cô biết mà, quan hệ của họ tốt đẹp biết bao."

    "Nhưng vào ngày sinh nhật của Khả Vi, cũng chính là ngày 15-11" -Thrones ngừng lại rồi nhìn vào ánh mắt của Băng Khiết.

    "Họ đã.. Hôm đó là sinh nhật 18 tuổi của cô ấy, hai người ấy đều say nên đã xảy ra chuyện không đáng có. Zane lúc đó tưởng rằng mình có được cô ấy nên đã hứa với cô ta sẽ chịu trách nhiệm. Không lâu sau, Khả Vi đã mang thai, nhưng mà, đứa con đó.. không phải của anh ta. Lúc đó đã có người gửi thư cho anh ta chỉ ra mối quan hệ của Khả Vi với một người con trai khác, đứa con trong bụng Khả Vi cũng là của người con trai khác. Người con trai đó giàu có hơn Zane rất nhiều, vì vậy, sau khi hỏi mọi chuyện, Khả Vi không chối cãi mà lập tức mang theo con mình bỏ đi luôn."

    "Sau vụ đó, Zane rất suy sụp, cậu ta trở nên lạnh nhạt hơn trước đây, giữ khoảng cách hơn với phụ nữ, không tin tưởng bất kỳ ai cả rồi tự mình đấu tranh đến ngày hôm nay để chứng minh cho người con gái đã bỏ rơi cậu ta thấy mình thảm như thế nào."

    "Đó là tất cả những gì tôi biết" - Thrones sau khi kể xong thì thở dài như tưởng nhớ về một sự việc nào đó đã qua từ ngàn năm vậy.

    "Đã 10 năm rồi" - Băng Khiết lẩm bẩm -10 Năm rồi, Zane vẫn không quên được người con gái đã phản bội anh sao? Thậm chí lúc mất ý thức cũng gọi tên cô ấy.

    Nghĩ ngợi điều gì đó, Băng Khiết đứng dậy với ánh mắt vô hồn, cô nhìn Thrones.

    "Cảm ơn ah đã nói cho tôi biết"

    "Cô không sao chứ?"

    "Không, tôi xin phép về trước"

    "Vậy tạm biệt cô"

    * * *

    Vậy là Băng Khiết cho rằng sau khi cô biết được mọi chuyện sẽ trở nên nhẹ nhõm, nhưng càng bước về công ty, càng gần đến căn phòng làm việc quen thuộc, trái tim cô càng trống rỗng.

    "Băng thư ký"

    Cô miên man suy nghĩ mà không để ý mình đã đến phòng làm việc từ lúc nào

    "Hả"

    "Cô không sao chứ, nhìn cô xanh xao quá"

    "Không, không sao"

    Băng Khiết nói vậy nhưng vừa bước đi được vài bước, cô đã ngất xuống sàn

    "Ôi, Băng thư ký, trời ơi, có ai không"

    "Sao vậy?"

    "Băng thư ký ngất rồi"

    "Đỡ cô ấy dậy"

    * * *

    Băng Khiết đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, cô bé với đôi mắt to tròn đang tập vẽ giữa một vườn hoa Lavender sắc tím nhẹ nhàng, mái tóc dài buông thả trong gió, vài sợi rũ xuống vai cô bé, cô mặc một chiếc váy màu trắng dài đến mắt cá chân trông thanh thản nhẹ nhàng biết bao.

    "Tiểu thư, đã đến giờ phải dùng bữa trưa rồi"

    "Ta biết rồi"

    Cô bé được gọi là tiểu thư đó nhìn người làm dọn dẹp đồ cho mình với ánh mắt không cảm xúc, quay sang cô hỏi quản gia:

    "Ân Ân"

    "Tiểu thư có gì phân phó sao?"

    "Tôi, sau này lớn lên có thể làm điều mình thích sao?"

    "Đúng vậy tiểu thư, chủ nhân và phu nhân luôn mong người được hạnh phúc"
     
  9. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy tiểu thư mình không nói gì nữa, Ân Ân dẫn tay cô vào biệt thự, vào khu chính, cô bé đã thấy có tiếng nói rôm rả trong phòng khách, cô bé tò mò nhìn vào phòng thì thấy cha mẹ mình đang ngồi đối diện với khách nói chuyện rất vui vẻ. Cô nhìn sang hai vị khách kia, là một người đàn ông rất có khí phách và con trai ông ấy. Khi chuyển tầm nhìn sang người con trai đó, trái tim cô bé đập rộn ràng, động tác cũng ngừng lại chăm chú nhìn người con trai đó rất lâu. Mãi đến khi Ân Ân kéo cô lại, cô bé mới hoàn tỉnh. Cô hỏi Ân Ân:

    "Ân, người trong kia là ai vậy?"

    "Là nhà họ Mac thưa tiểu thư" -Ân Ân trả lời và chỉnh lại váy bị mấy cái lá bám vào của cô bé.

    "Họ đang làm gì ở đây vậy?"

    "Họ làm khách sạn và hình như đang muốn mua khu đất của lão gia"

    "Muốn mảnh đất của cha ta sao?"

    "Vâng"

    "Thế trong đó là con trai của họ sao?"

    "Đúng vậy"

    "Anh ta tên gì vậy?"

    "Mac Zane"

    * * *

    Khi Băng Khiết tỉnh lại, trên mặt cô đã đẫm nước mắt. Cô mơ thấy mình của trước đây, mơ thấy lần đầu nhìn thấy anh, cũng chỉ vì bóng hình đó mà cô từ một công chúa được che chở dám bước ra thế giới, vì bóng hình đó mà dám bỏ ước mơ của mình, vì bóng hình đó mà cô gái yêu nghệ thuật ấy đã từ bỏ con người thật của mình để nỗ lực hết mình học kinh tế, chỉ vì một ánh nhìn thoáng qua đó mà đi xa vạn dặm chỉ để tìm bóng hình quen thuộc. Để rồi cuối cùng tự mình trói mình vào tình yêu này mới nhận ra nó đau đớn bao nhiêu, muốn chặt đứt nó cũng không được mà tiếp tục cũng không xong.

    Băng Khiết ngồi thẫn thờ trong phòng bệnh, hình ảnh cô gái cứng cỏi ấy đã chẳng còn thay vào đó là bóng hình mỏng manh yếu đuối đến thê lương.

    * * *

    Trong khi Băng Khiết đang đau khổ thì Zane cũng chẳng tốt đẹp gì bởi vì hôm nay, anh đã gặp người con gái đã phản bội mình -cũng là mối tình đầu của mình -Khả Vi. Nghe tin Băng Khiết bị ngất, anh vội vàng sắp xếp đồ đạc rồi đi đến bệnh viện, ai ngờ khi đi đến đại sảnh thì gặp được Khả Vi, gặp được gương mặt mình đã từng yêu và từng hận đó, không hiểu sao anh có cảm xúc rất khó tả. Anh quyết định lờ đi cô ta và hỏi y tá số phòng của Băng Khiết.

    Đang bước vào thang máy, bỗng có một cánh tay giữ anh lại.

    "Zane" - Tiếng nói trong trẻo dễ nghe vang lên làm Zane khựng lại: Là Khả Vi.

    "Có gì sao?" -Zane đáp lại bằng một giọng lạnh tanh.

    "Anh không nhớ em sao?"

    Nghe thấy câu hỏi đó, Zane quay lại cười nói:

    "Cô cảm thấy tôi nên nhớ hay không?"

    Lúc này, Zane mới đối diện với gương mặt của người phụ nữ kia, gương mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen được làm xoăn sóng lượn nữ tính, đôi mắt hiền dịu như hút hồn người khác vào đó vậy. Nhưng những thứ đó trong mắt Zane lại chẳng khác gì nhìn một cục đá, không mảy may lay động. Anh nghĩ nếu như là Zane của năm đó chắc chắn sẽ cảm thấy mình thật may mắn khi có được cô gái trước mặt này, nhưng người tính không bằng trời tính.

    Thấy người đàn ông trước kia bây giờ lạnh nhạt như thế, nhất thời Khả Vi rất khó chịu, nhưng nhiều hơn nữa là tiếc nuối, tiếc nuối khi mình bỏ lỡ một người đàn ông xuất sắc như vậy. Từ sau khi kết hôn, cuộc sống của cô ta cũng chẳng dễ chịu gì, người đàn ông kia cưới cô ta về cũng chỉ vì đứa bé. Sau khi kết hôn, chồng cô ta lại bắt đầu cuộc sống lăng nhăng, ăn uống bê tha, còn không cho cô ta một cắc tiền nào nữa. Đúng một năm sau thì công ty phá sản rồi ngập nợ, chồng cô ta đã mang đứa trẻ bỏ trốn rồi để cô lại một mình. Cô ta cũng đã trải qua những ngoài trốn chui lủi, rồi mới bắt đầu cuộc sống mới của mình. Một năm trước, cô ta tình cờ nhìn thấy trên báo một gương mặt quen thuộc, là Zane -người con trai cô ta đã lừa dối thì mới sững sờ, anh đã đẹp trai, xuất sắc hơn ngày xưa. Lúc đó, trong đầu cô ta đã định: Người đàn ông này mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô ta, cô ta muốn bắt đầu với anh lại lần nữa, Zane từng yêu cô ta như vậy, trân quý cô ta như vậy, chắc chắc bây giờ vẫn thế.

    Từ đó, Khả Vi luôn tìm cách để cho mình hoàn mỹ hơn, tìm mọi cách để được gặp anh, cô ta luôn muốn cái ghế Mac phu nhân sẽ thuộc về mình.

    "Chúng ta có thể nói chuyện chút không?" - Khả Vi giở giọng nhỏ nhẹ.

    "Tôi còn có việc"

    "Chỉ một chút" -Lần này, cô ta không hỏi nữa mà khẩn thiết như cầu xin.

    Cuối cùng, hai người đi vào một quán coffee gần đó.

    "Anh có muốn uống một chút coffee không?" - Thấy Zane ngồi đối diện với mình, Khả Vi đắc ý, cô ta biết người con trai này luôn yêu cô ta mà, chẳng phải luôn nghe lời như vậy sao.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tám 2019
  10. Lider Loure Hy vọng ngày mai sẽ có nắng

    Bài viết:
    2
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không cần" - Giọng nói lạnh nhạt xa cách của Zane làm cắt đứt mọi suy nghĩ của Khả Vi. Anh nhìn cô bằng ánh mắt điềm tĩnh rồi hỏi:

    "Khả tiểu thư có gì thì nói nhanh, tôi không dành thời gian vào những việc vô ích" -Đúng vậy, cả ngày hôm nay anh chưa làm được gì, sáng thì nhìn vẻ mặt vội vã của Băng Khiết làm anh có dự cảm chẳng lành, đến lúc trưa thì cô lại bị ngất làm anh nháo nhào cả lên.

    Nhưng mà khác với sự vội vã của Zane, Khả Vi nhìn vẻ mặt của anh lại suy đoán ra rằng anh đang giận cô ta, chỉ cần dỗ dành là được, nghĩ đến việc làm phu nhân của một tập đoàn giàu có, cô ta lại càng thêm phấn chấn, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần dỗ dành anh một chút, họ sẽ quay lại từ đầu.

    "Anh thời gian này có khỏe không?"

    Nghe Khả Vi hỏi, Zane nhíu mày, anh nhìn cô ta bằng đôi mắt khó hiểu.

    "Cô bây giờ không lo cho chồng con mà ở đây làm trò gì vậy?"

    Khả Vi nghe được câu nói đó thì cô ta run lên. Cô ta cụp mắt xuống, gương mặt đáng thương thủ thỉ ;

    "Em và anh ta đã ly hôn rồi" -Cho nên bây giờ em mới tìm anh.

    "Cô nói với tôi làm gì?"

    "Zane.."

    Thấy vẻ mặt của Khả Vi, Zane không khỏi ớn lạnh, người phụ nữ này rốt cục coi anh là gì, muốn đá thì đá muốn nhặt lại thì nhặt lại à. Càng nghĩ, anh càng thấy tức giận cho quá khứ ngu xuẩn của mình, anh đứng dậy và nói: "Khả Vi, bây giờ không phải trước kia nữa rồi, cô đừng nên làm phiền tôi nữa, tôi và cô từ lúc đó đã quyết định trở thành hai người xa lạ."

    "Zane, em luôn nhớ anh" -Thấy Zane có ý muốn rời đi, Khả Vi vội vàng níu anh lại.

    "Cô nói cái gì?" -Zane mạnh mẽ gỡ tay của Khả Vi ra khỏi tay áo của mình bực mình hỏi.

    "Zane, anh còn nhớ cái này chứ?"

    Vừa nói, Khả Vi vừa lấy ra trong túi xách ra một cái dây chuyền bằng bạc, vòng bạc đó nhìn rất đơn giản nhưng lại rất tinh tế: Sợi dây chuyền ánh bạc cùng một mặt dây chuyền hình trái tim nhỏ nhắn.

    Zane nhìn chiếc dây chuyền đó thì không thể không nhận ra, đó là dây chuyền đôi mà anh đã đặt cho anh và cô ta lúc sinh nhật 18 tuổi, trên mặt dây chuyền còn khắc dòng tên của anh và cô nữa. Nếu hôm nay Khả Vi không lấy ra thì anh đã sớm quên từ lâu rồi.

    "Lúc tặng chiếc vòng này, anh đã nói rằng chỉ cần còn vòng trên người thì tình cảm của anh và em sẽ mãi không bao giờ phai nhạt." -Khả Vi vừa âu yếm nhìn chiếc vòng vừa nói với giọng hoài niệm. Cô ta vuốt ve mặt dây chuyền hình trái tim kia vừa nói tiếp:

    "Từ khi bỏ anh đi, em biết em đã phạm sai lầm không thể cứu vãn nổi. Em luôn giữ gìn nó cẩn thận như tình cảm của chúng ta vậy. Nhưng em luôn ảo tưởng một ngày nào đó, một ngày nào đó em sẽ được gặp anh, hai chúng ta sẽ giống như trước, hạnh phúc, vui vẻ, vô lo vô nghĩ"

    "Zane, em chỉ muốn gặp anh. Anh cũng giống như em đúng không? Anh vẫn yêu em đúng không?

    Khả Vi gần như vừa nói vừa khóc nức nở, như người phản bội không phải cô ta vậy. Cô ta cố tìm kiếm một sự đau lòng trong mắt của Zane nhưng ánh mắt anh từ đầu đến cuối không một gợn sóng khiến cô ta hoảng sợ.

    " Khả tiểu thư nói xong rồi sao? "

    Bây giờ, Zane vẫn không thể hiểu bộ mặt này của Khả Vi là có ý gì, quay lại sao? Cô ta có nghĩ thoáng quá không vậy, vừa ly hôn chồng đã tìm người đàn ông khác, xem ra cuộc sống của Khả Vi mấy năm nay là muôn màu muôn vẻ.

    " Tôi không còn tình cảm với cô, cô hiểu không? "

    " Không, Zane.. "-Khả Vi nức nở lắc đầu.

    " Cô đừng tìm tôi nữa "-Zane bỏ lại câu đó rồi rời đi, anh không muốn gặp người phụ nữ này chút nào, bên cạnh cô ta anh cứ có cảm giác khó tả, rất bức bách, nặng nề. Nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một câu hỏi: Liệu năm đó cô có từng thích tôi thật lòng không, Khả Vi?

    Nhưng lại một lần nữa, khi anh mới bước ra cửa quán, Khả Vi lại giữ tay anh lại, cô ta đau khổ nhìn Zane nói:

    " Nếu anh không còn tình cảm với em, vậy, anh với em làm bạn được không? "

    Khả Vi thật sự là không lường trước được kết quả này, tưởng có thể níu kéo được Zane ai ngờ anh đã cự tuyệt, cô ta chỉ còn cách cuối cùng là làm bạn với anh rồi từ từ tính cũng được. Dù gì người đàn ông này cô cũng không thể bỏ, phải giữ chặt.

    " Được không, dù gì chúng ta chẳng phải đã có thời gian dài bên nhau sao. Nếu anh không thích em nữa, chúng ta có thể làm bạn, như vậy em cũng vui lắm rồi "-Khả Vi ra sức nắm chặt cổ tay Zane, giọng nói gần như khẩn thiết.

    " Được "- Zane trả lời.

    " Tốt quá "- Khả Vi vội mừng thầm trong lòng.

    " Nhưng cô thu hết những tâm tư của mình lại đi, chúng ta sẽ không như trước kia nữa "

    " Được "

    Thật sự thì lúc trả lời, anh không nghĩ nhiều như vậy, anh nghĩ nếu có thể trở thành bạn bè mà cắt đứt mọi suy nghĩ của Khả Vi thì không tệ, nhưng nếu không đáp ứng, cô ta lại làm phiền anh thấy rất mệt, anh biết Khả Vi là một người rất bền bỉ, cố chấp.

    " Zane, vậy anh có thể đưa em dây chuyền của anh được không? "

    " Được "-Zane không suy nghĩ mà trả lời luôn, giữ lại chiếc vòng đó đối vối với anh không có tác dụng, coi như vứt đi cho xong.

    Tưởng xong rồi, ai ngờ đến phút cuối, Khả Vi lại dong dài đề nghị Zane:

    " Zane, anh có thể cho em ôm anh một lần cuối cùng chứ? "

    Zane chưa kịp trả lời, Khả Vi đã bỏ tay anh ra rồi ngến chân lên ôm cổ hôn vào đôi môi mỏng của Zane làm anh không phản ứng kịp. Lúc tức giận định đẩy cô ra thì Khả Vi đã buông tay, rồi chạy đi, lúc đi cô ta còn ngoái đầu lại nhìn và cười với Zane:

    " Zane, em và anh sẽ là bạn bè, em rất vui"

    * * *Nhưng Zane không ngờ, một màn vừa rồi lại rơi vào mắt của Băng Khiết. Lúc cô tỉnh lại, ngơ ngẩn một hồi rồi cô ra khỏi bệnh viện, cô không muốn vì mệt mỏi một tí mà làm ảnh hưởng đến công việc.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...