Lider Loure
Hy vọng ngày mai sẽ có nắng
Bài viết: 2 

Chương 20
Tesi nhìn thấy những thứ đang được chiếu trên màn hình TV của lớp thì sững sờ, cô gái nhìn lên trên mà hình vừa lẩm bẩm:
"Sao.. sao có thể".. Sao có thể như thế, tại sao trong lớp lại có camera?
Còn tất cả mọi người trong lớp còn kinh sợ hơn Tesi nữa, nếu họ biết trong lớp có camera, họ sẽ không làm như vậy. Chưa kể thế lực của gia đình họ Du rất lớn, mà cả người con gái này cái gì cũng dám làm.. Quan trọng hơn, điều này khiến họ có cảm giác.. Du Manh đáng sợ hơn họ tưởng.
"Thế nào, xem phim đủ chưa, chất lượng phim hơi bị tốt, độ phân giải cao thỏa mãn mắt người nhìn" -Du Manh đứng trên bục giảng khoanh tay trước ngực bộ dạng giống mấy tiểu thư chảnh chọe hỏi mọi người.
Thấy mình hỏi mà chẳng có ai trả lời, cô nói tiếp:
"Sao vậy, nhìn mấy người trong đấy giống mình nên sợ à?"
Mọi người: "..."
Những người trong đấy vốn là chúng tôi mà -. -
Nhìn Du Manh im lặng không nói gì, một nữ sinh nhát gan từ từ bước ra trong đám người e dè nói với Du Manh:
"Bọn tớ chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng không có chủ ý làm như vậy, tớ rất xin lỗi, cậu có thể đừng báo cáo với nhà trường được không?" -Đây chính là điều mà học sinh trong trường sợ nhất, nếu là giáo viên chủ nhiệm thì không sao, nhưng đối với nhà trường mà nói, những việc như bắt nạt bạn học, gian lận thi cử.. nếu bị báo cáo lên nhà trường thì sẽ rất rắc rối. Bởi vậy, những đối tượng bị lớp 10A1 thường là những người có thế lực yếu, dễ dàng khống chế nên không bao giờ bị phát tác, nhưng hôm nay, đối tượng là Du Manh thì khó nói rồi.
Càng nghĩ càng thấy sự việc nghiêm trọng, mọi người đều cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cuối cùng họ cũng hướng đến một người, người chủ khơi lên cho họ làm việc này -Tesi.
Thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, Tesi không khỏi run sợ, cô không ngờ được sự việc lại đi quá xa như vậy, cô thầm nghĩ nếu Du Manh biết mình nói họ làm việc này thì.. cô ta xong rồi.
Chưa kịp để Tesi nghĩ ngợi nhiều, nữ sinh nhát gan kia hình như được mọi người cỗ vũ, cô ta quay lại chỉ vào Tesi và nói:
"Là cô ấy, cô ấy nói với chúng tôi dạy cô một bài học, chúng tôi không có ý muốn làm như vậy đâu"
Nghe những lời nói của nữ sinh kia, Tesi giận run người: Không phải lúc cô nói mấy người đó nhiệt tình hưởng ứng lắm sao, tại sao bây giờ lại đổ hết lên đầu cô ta như vậy. Cô ta tiến lên trừng mắt đang định đánh nữ sinh kia thì đã bị người khác ngáng chân ra khiến cơ thể béo phì của Tesi ngã rập xuống đất một cách rất nặng nề, cô ta chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe tiếng nói của mọi người trong lớp.
"Đúng vậy, Du Manh, bọn tớ không có chủ ý như vậy đâu, là Tesi kêu gọi mọi người làm vậy"
"Đã béo mà lòng dạ độc ác, Du Manh, bọn tớ sau này sẽ không nghe lời cô ấy nữa, cậu tha thứ cho mọi người lần này được không?"
Du Manh im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt mà khinh bỉ trong lòng, cô biết kiểu gì bọn người này cũng nói như vậy. Nhìn những gương mặt lo âu sợ hãi đang xin mình, nhất thời Du Manh cảm thấy thích thú, ừm, nhìn như đang diễn tuồng vậy, khá vui: >
Tesi khó khăn lắm mới đứng dậy được, cô ta chỉ vào mặt Du Manh như một đứa con của một bà hàng cá vậy, hoàn toàn chẳng có tí nét gì của một đứa con gái của một người giàu có cả.
"Du Manh, cô đừng có cậy mạnh mà ức hiếp người khác"
Du Manh nhướng mày nhìn Tesi như nhìn một người thiểu não:
"Thế bạn thì có thế cậy mình yếu mà ức hiếp người khác sao?"
Nói xong, cô thâm thúy nhìn xuống dưới nói:
"Nếu muốn được ức hiếp người khác thì phải mạnh, mạnh rồi thì làm gì chả được. Còn nữa, chơi xấu thì phải giữ hai quy tắc, nếu chơi đối đầu thì phải mạnh ngang bằng với đối thủ của mình, còn nếu chơi sau lưng thì giấu cho kỹ, đừng để đối thủ nhận ra mình. Còn nếu họ nhận ra mình thì biết rồi đấy, chơi sau lưng chỉ dành cho người yếu, một khi bị nhận ra thì chỉ có kết cục thua."
Không nói hết câu, Du Manh nhìn Emmy đang đứng ở góc khuất trong lớp rồi nói với giọng mê người:
"Hiểu chưa?"
Emmy nhìn thấy Du Manh nói như vậy thì run sợ, hiển nhiên cô ta hiểu ý của Du Manh. Ngay từ đầu, Emmy đã luôn nấp sau lưng tìm cách "chỉnh" Du Manh, tất cả những ý kiến của Tesi đều do Emmy một tay thiết kế. Như Du Manh nói, cô ta là người chơi sau lưng, nếu bị phát hiện ra chẳng phải cô ta thua rồi sao? Nghĩ vậy, Emmy cắn môi độc ác nhìn Du Manh: Không, cô ta sẽ không thua, những người đụng đến Mạc Thần đều sẽ không có kết quả tốt.
Du Manh đang định kêu người khác dọn đống đồ "trời cho" ở chỗ mình thì có một người học sinh lớp khác thở hồng hộc chạy vào lớp cô, không thèm nhìn người, anh ta đã nói:
"Du Manh là ai vậy? Ở lớp 11A Mạc Thần đang muốn gặp em."
Tiếng nói của học sinh kia vừa dứt, mọi người trong lớp 10A1 đều sững sờ, ai nấy đều không thể tin nổi, Mạc Thần ấy suốt ngày lạnh lùng không ưa ai mà có ngày lại đi gọi Du Manh sao? Chẳng phải Emmy quen biết Mạc Thần à, đến cả cô ấy còn hiếm khi gặp được Mạc hoàng tử mà Du Manh đã được gọi đi gặp mặt rồi sao. Chuyện này là thế nào?
Nhưng trước những gương mặt có khó tin, có ghen tị, có ngưỡng mộ của mọi người thì lúc này Du Manh đang lâm vào tình cảnh: Bên ngoài thì lặng câm nhưng trong lòng thì dậy sấm. Cô biết Mạc Thần muốn gặp không phải vì nhớ nhung hay quyến luyến gì cô đâu mà là.. đòi đồ a. Du Manh lúc bám theo Mạc Thần thì luôn nhìn thấy anh đang hì hục làm cái gì đó, lúc thì viết bản số liệu với một tệp tài liệu đồ sộ, lúc thì mổ xẻ một cái máy ảnh, lúc thì lắp ráp súng, lúc thì làm việc với một đống USB, lúc thì tự tay chế tạo những món đồ hay ho kỳ quái. Cô thấy lúc anh làm việc trông đẹp trai nên thỉnh thoảng trộm vài món về "chơi". Kể cả cái camera tí hon được cài trong lớp cũng do một tay anh chế tạo, còn chưa kịp nhìn ngắm thành quả của mình thì cô đã lấy trộm về luôn rồi.
"Sao.. sao có thể".. Sao có thể như thế, tại sao trong lớp lại có camera?
Còn tất cả mọi người trong lớp còn kinh sợ hơn Tesi nữa, nếu họ biết trong lớp có camera, họ sẽ không làm như vậy. Chưa kể thế lực của gia đình họ Du rất lớn, mà cả người con gái này cái gì cũng dám làm.. Quan trọng hơn, điều này khiến họ có cảm giác.. Du Manh đáng sợ hơn họ tưởng.
"Thế nào, xem phim đủ chưa, chất lượng phim hơi bị tốt, độ phân giải cao thỏa mãn mắt người nhìn" -Du Manh đứng trên bục giảng khoanh tay trước ngực bộ dạng giống mấy tiểu thư chảnh chọe hỏi mọi người.
Thấy mình hỏi mà chẳng có ai trả lời, cô nói tiếp:
"Sao vậy, nhìn mấy người trong đấy giống mình nên sợ à?"
Mọi người: "..."
Những người trong đấy vốn là chúng tôi mà -. -
Nhìn Du Manh im lặng không nói gì, một nữ sinh nhát gan từ từ bước ra trong đám người e dè nói với Du Manh:
"Bọn tớ chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng không có chủ ý làm như vậy, tớ rất xin lỗi, cậu có thể đừng báo cáo với nhà trường được không?" -Đây chính là điều mà học sinh trong trường sợ nhất, nếu là giáo viên chủ nhiệm thì không sao, nhưng đối với nhà trường mà nói, những việc như bắt nạt bạn học, gian lận thi cử.. nếu bị báo cáo lên nhà trường thì sẽ rất rắc rối. Bởi vậy, những đối tượng bị lớp 10A1 thường là những người có thế lực yếu, dễ dàng khống chế nên không bao giờ bị phát tác, nhưng hôm nay, đối tượng là Du Manh thì khó nói rồi.
Càng nghĩ càng thấy sự việc nghiêm trọng, mọi người đều cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cuối cùng họ cũng hướng đến một người, người chủ khơi lên cho họ làm việc này -Tesi.
Thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, Tesi không khỏi run sợ, cô không ngờ được sự việc lại đi quá xa như vậy, cô thầm nghĩ nếu Du Manh biết mình nói họ làm việc này thì.. cô ta xong rồi.
Chưa kịp để Tesi nghĩ ngợi nhiều, nữ sinh nhát gan kia hình như được mọi người cỗ vũ, cô ta quay lại chỉ vào Tesi và nói:
"Là cô ấy, cô ấy nói với chúng tôi dạy cô một bài học, chúng tôi không có ý muốn làm như vậy đâu"
Nghe những lời nói của nữ sinh kia, Tesi giận run người: Không phải lúc cô nói mấy người đó nhiệt tình hưởng ứng lắm sao, tại sao bây giờ lại đổ hết lên đầu cô ta như vậy. Cô ta tiến lên trừng mắt đang định đánh nữ sinh kia thì đã bị người khác ngáng chân ra khiến cơ thể béo phì của Tesi ngã rập xuống đất một cách rất nặng nề, cô ta chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe tiếng nói của mọi người trong lớp.
"Đúng vậy, Du Manh, bọn tớ không có chủ ý như vậy đâu, là Tesi kêu gọi mọi người làm vậy"
"Đã béo mà lòng dạ độc ác, Du Manh, bọn tớ sau này sẽ không nghe lời cô ấy nữa, cậu tha thứ cho mọi người lần này được không?"
Du Manh im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt mà khinh bỉ trong lòng, cô biết kiểu gì bọn người này cũng nói như vậy. Nhìn những gương mặt lo âu sợ hãi đang xin mình, nhất thời Du Manh cảm thấy thích thú, ừm, nhìn như đang diễn tuồng vậy, khá vui: >
Tesi khó khăn lắm mới đứng dậy được, cô ta chỉ vào mặt Du Manh như một đứa con của một bà hàng cá vậy, hoàn toàn chẳng có tí nét gì của một đứa con gái của một người giàu có cả.
"Du Manh, cô đừng có cậy mạnh mà ức hiếp người khác"
Du Manh nhướng mày nhìn Tesi như nhìn một người thiểu não:
"Thế bạn thì có thế cậy mình yếu mà ức hiếp người khác sao?"
Nói xong, cô thâm thúy nhìn xuống dưới nói:
"Nếu muốn được ức hiếp người khác thì phải mạnh, mạnh rồi thì làm gì chả được. Còn nữa, chơi xấu thì phải giữ hai quy tắc, nếu chơi đối đầu thì phải mạnh ngang bằng với đối thủ của mình, còn nếu chơi sau lưng thì giấu cho kỹ, đừng để đối thủ nhận ra mình. Còn nếu họ nhận ra mình thì biết rồi đấy, chơi sau lưng chỉ dành cho người yếu, một khi bị nhận ra thì chỉ có kết cục thua."
Không nói hết câu, Du Manh nhìn Emmy đang đứng ở góc khuất trong lớp rồi nói với giọng mê người:
"Hiểu chưa?"
Emmy nhìn thấy Du Manh nói như vậy thì run sợ, hiển nhiên cô ta hiểu ý của Du Manh. Ngay từ đầu, Emmy đã luôn nấp sau lưng tìm cách "chỉnh" Du Manh, tất cả những ý kiến của Tesi đều do Emmy một tay thiết kế. Như Du Manh nói, cô ta là người chơi sau lưng, nếu bị phát hiện ra chẳng phải cô ta thua rồi sao? Nghĩ vậy, Emmy cắn môi độc ác nhìn Du Manh: Không, cô ta sẽ không thua, những người đụng đến Mạc Thần đều sẽ không có kết quả tốt.
Du Manh đang định kêu người khác dọn đống đồ "trời cho" ở chỗ mình thì có một người học sinh lớp khác thở hồng hộc chạy vào lớp cô, không thèm nhìn người, anh ta đã nói:
"Du Manh là ai vậy? Ở lớp 11A Mạc Thần đang muốn gặp em."
Tiếng nói của học sinh kia vừa dứt, mọi người trong lớp 10A1 đều sững sờ, ai nấy đều không thể tin nổi, Mạc Thần ấy suốt ngày lạnh lùng không ưa ai mà có ngày lại đi gọi Du Manh sao? Chẳng phải Emmy quen biết Mạc Thần à, đến cả cô ấy còn hiếm khi gặp được Mạc hoàng tử mà Du Manh đã được gọi đi gặp mặt rồi sao. Chuyện này là thế nào?
Nhưng trước những gương mặt có khó tin, có ghen tị, có ngưỡng mộ của mọi người thì lúc này Du Manh đang lâm vào tình cảnh: Bên ngoài thì lặng câm nhưng trong lòng thì dậy sấm. Cô biết Mạc Thần muốn gặp không phải vì nhớ nhung hay quyến luyến gì cô đâu mà là.. đòi đồ a. Du Manh lúc bám theo Mạc Thần thì luôn nhìn thấy anh đang hì hục làm cái gì đó, lúc thì viết bản số liệu với một tệp tài liệu đồ sộ, lúc thì mổ xẻ một cái máy ảnh, lúc thì lắp ráp súng, lúc thì làm việc với một đống USB, lúc thì tự tay chế tạo những món đồ hay ho kỳ quái. Cô thấy lúc anh làm việc trông đẹp trai nên thỉnh thoảng trộm vài món về "chơi". Kể cả cái camera tí hon được cài trong lớp cũng do một tay anh chế tạo, còn chưa kịp nhìn ngắm thành quả của mình thì cô đã lấy trộm về luôn rồi.