Bài viết: 449 

Chương 30: Chàng Rể
* * *
Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:
1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)
2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)
3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)
Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu
=>danh mục các tác phẩm của rewrite
Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY

Phố biển Nha Trang.
Linh.
Trước khi rời Hà Nội để bay về Nha Trang, tôi và Huy đã viếng lăng Bác.
Tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ dẫn Huy về nhà. Anh là giám đốc tập đoàn, còn tôi chỉ là cô thư ký nhỏ từ tỉnh lẻ. Thế mà giờ đây, chúng tôi đứng trước căn nhà cấp bốn nhuốm màu thời gian của bố mẹ tôi ở Nha Trang, tay nắm chặt tay. Gió biển thổi qua mái tóc anh, mang theo mùi mặn mòi quen thuộc. Huy quay sang cười, nụ cười ấm áp như nắng mai hắt lên bức tường rêu phong.
"Lần đầu gặp bố mẹ mà tim đập thình thịch thế này, chắc anh chết mất!" Huy giả vờ đặt tay lên ngực, mắt lấp lánh trêu đùa. Tôi bật cười, xoa dịu nỗi lo lắng vô hình trong lòng.
Bố tôi, ông Khải, đã đứng chờ sẵn ở cổng, dáng người gầy gò nhưng thẳng tắp như cây dừa già. Chiếc chân giả của ông khẽ lạo xạo khi bước xuống bậc thềm. Tôi thấy Huy nắm chặt tay tôi hơn, ánh mắt anh dừng lại ở đôi mắt sâu thẳm của bố, đôi mắt từng chứng kiến bom đạn, mất mát, nhưng vẫn sáng ngời niềm kiêu hãnh.
"Cháu chào bác!" Huy cúi đầu chào, giọng trầm ấm đầy kính trọng. Bố tôi gật nhẹ, đưa tay ra bắt. Bàn tay chai sạn của người lính năm xưa nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Huy, hai thế hệ chạm nhau trong im lặng.
"Vào nhà đi, trời nắng lắm!" Mẹ tôi, bà Trúc, từ trong bếp bước ra, chiếc tạp dề còn vương mùi cá kho. Bà dừng lại giây lát khi thấy Huy mặc áo phông giản dị, quần jeans bạc màu, hoàn toàn khác hình ảnh "giám đốc tập đoàn" mà tôi từng kể.
Căn nhà nhỏ chật ních tiếng cười khi Huy bắt đầu khoe "tài lẻ". Anh ngồi xuống bàn trà, rót nước mời bố mẹ tôi như một chàng rể thực thụ: "Bác Khải ơi, cháu nghe Linh kể bác sửa xe máy giỏi lắm. Cháu muốn học nghề, bác có nhận đệ tử không?" Huy hỏi, giọng hồn nhiên như trẻ con. Bố tôi nhướng mày, khóe miệng giật giật: "Giám đốc mà xuống sửa xe à?".
"Giám đốc cũng là người thôi bác ạ!" Huy cười lớn, kéo ghế ngồi cạnh bố tôi, chăm chú nhìn ông tháo chiếc máy cũ. Tôi lặng nhìn anh cầm cờ-lê vặn ốc, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Đôi tay anh vụng về, nhưng kiên nhẫn. Bố tôi dần bớt nghiêm khắc, thỉnh thoảng còn cười khà khà khi Huy làm rơi bu-lông.
"Con trai, lấy cho bác cái kìm!" Ông gọi Huy bằng "con trai" từ lúc nào không hay. Tôi thấy lòng ấm lại. Mẹ tôi thì lúi húi dọn dẹp, thỉnh thoảng liếc nhìn Huy đầy thiện cảm. Bà thì thầm với tôi: "Người giàu mà không kiêu căng, hiếm lắm con ạ!".
Buổi tối, Huy phụ mẹ tôi nhặt rau, dọn mâm cơm. Anh kể chuyện công ty bằng giọng hài hước: "Có lần cháu tưởng tượng mấy cánh quạt điện gió là chong chóng trẻ con khổng lồ không?" khiến cả nhà cười nghiêng ngả. Bố tôi uống rượu, mặt đỏ lên, gật gù: "Hồi đánh nhau bên Campuchia, tao cũng mê mấy cái máy móc.. Chỉ xui là dẫm phải quả M14". Huy lắng nghe chăm chú, đôi mắt anh sáng lên khi bố kể về đời lính chiến. Tôi biết anh đang nghĩ về Phạm Ngọc Huy.
Khi màn đêm buông xuống, hai chúng tôi ra bãi cát ngắm biển. Huy ôm tôi từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào tai: "Anh cảm ơn em đã đưa anh về đây..". Tôi tựa đầu vào ngực anh, nghe nhịp tim đập nhẹ nhàng. Xa xa, tiếng sóng vỗ như thì thầm câu chuyện trăm năm.
Sáng hôm sau, tôi vừa pha xong 2 ly cà phê cho ba và Huy, thì thấy Huy đã ngồi phịch xuống ghế, mắt đảo quanh phòng khách như tìm kiếm thứ gì. Anh mặc chiếc áo thun trắng giản dị, tóc rối bù vì gối, trông chẳng khác gì sinh viên.
"Em cất hộp kỷ vật của bà ngoại đâu rồi?" Huy hỏi thẳng, giọng hơi gấp. Tôi giật mình. Đêm qua, anh nhắc đến mấy lá thư cũ, nhưng tôi tưởng anh đùa.
"Trên gác xép ạ! Nhưng anh định làm gì?" Tôi ngước nhìn cầu thang gỗ ọp ẹp. Huy đã bước lên trước, chân giẫm mạnh khiến bụi rơi lả tả. Tôi vội chạy theo, lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Chiếc hộp sắt cũ kỹ nằm im lìm dưới lớp vải phủ đầy mạng nhện. Huy quỳ xuống, lau bụi bằng ống tay áo. Tôi thấy anh run run khi mở nắp hộp, bên trong là chồng thư màu ngả vàng, buộc bằng dải ruy băng đã bạc phếch.
"Anh muốn đọc chúng." Huy nhẹ nhàng lấy ra từng phong thư, ngón tay lướt trên nét chữ nghiêng nghiêng. Tôi nhận ra chữ viết đó.. Giống hệt nét chữ của mình.
"Nhưng đây là thư của cô Linh gửi cho người yêu.." Tôi lắp bắp. Huy quay sang, nắm tay tôi thật chặt: "Anh chỉ đọc thư để xem tình yêu của người lính đẹp thế nào."
Tôi chưa kịp hỏi gì, anh đã ôm nguyên chồng thư xuống nhà. Bố mẹ tôi tròn mắt khi thấy Huy ngồi bệt xuống sàn, xếp thư thành từng chồng ngay ngắn.
"Bác Khải, bác Trúc.. Cháu xin phép được đọc những lá thư này." Huy cúi đầu, giọng nghiêm túc hiếm thấy. Bố tôi gật đầu, mắt không rời chồng thư cũ kỹ. Cả nhà im lặng, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào xa xa ngoài khung cửa.
Huy mở phong thư đầu tiên. Đôi mắt anh chăm chú dõi theo từng dòng, khóe miệng thỉnh thoảng giật giật. Tôi thấy anh nuốt nghẹn, ngón tay run run vuốt mép thư.
"Trường Sơn, ngày 27 tháng 1 năm 1968. Huy thân yêu của em.. Hôm nay bệnh viện dã chiến bị pháo kích. Em chạy xuống hầm trú ẩn, tay vẫn ôm chặt bức thư anh gửi. Em sợ lắm, nhưng nghĩ đến nụ cười anh là lại can đảm.."
Giọng Huy vang lên trầm ấm, đọc từng chữ như nuốt từng hơi thở. Tôi ngồi bên, tim đập loạn nhịp. Những câu chữ ấy sao quen quá, như chính tâm tư mình viết ra.
"Anh ơi.." Tôi lên tiếng khi thấy Huy dụi mắt, nước mắt anh rơi xuống trang giấy làm nhòe nét mực. Anh lắc đầu, tiếp tục đọc lá thư thứ hai, thứ ba.. Mỗi dòng thư như mở ra một mảnh ký ức, về trận đánh khốc liệt, về nỗi nhớ da diết, về khát khao hòa bình.
Bố tôi lặng lẽ đứng dậy, đi ra vườn. Mẹ tôi ngồi thẫn thờ bên mâm cơm trưa đã nguội ngắt. Chỉ còn tôi và Huy trong căn phòng ngập nắng, giữa những lá thư thấm đẫm lịch sử. Anh cẩn thận dùng điện thoại chụp lại từng lá thư với sự trân quý đến đau lòng.
"Đây là lá thư cuối cùng!" Huy gục mặt vào lòng bàn tay, vai rung lên. Tôi đưa tay xoa lưng anh, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa qua lớp áo.
"Sao anh khóc?" Tôi thì thào. Huy ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe: "Vì họ không bao giờ đến được Sài Gòn vào ngày chiến thắng..". Anh ôm chặt tôi, hơi thở nóng hổi: "Nhưng kiếp này, anh sẽ không để em lạc mất nữa..".
Bố tôi quay vào, trên tay là đĩa xoài chín vàng ươm: "Hai đứa ăn gì đi, kẻo đói!". Huy vội gạt nước mắt, cười gượng: "Dạ, cháu đọc xong rồi bác ạ!".
Cả buổi chiều, Huy ngồi sắp xếp lại từng lá thư cẩn thận. Anh chẳng nói gì thêm, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi như muốn khắc sâu từng đường nét. Đến tối, khi trả lại hộp thư, anh nói điều khiến tôi sửng sốt: "Em giữ những lá thư này nhé! Chúng thuộc về em rồi."
Tôi mở to mắt: "Nhưng đây là thư tình cô Linh viết cho người yêu mà?"
Huy mỉm cười, đôi môi chạm nhẹ lên trán tôi: "Ừ.. Chúng tìm được chủ rồi."
Sáng sớm hôm sau.
Bình minh Nha Trang vẽ lên bầu trời những vệt hồng cam mỏng manh. Tôi dậy sớm, thấy Huy đã ngồi bên hiên nhà, tay xoay chiếc điện thoại liên tục. Ánh nắng sớm khẽ hôn lên gương mặt anh, làm nổi bật vẻ đăm chiêu hiếm thấy.
"Anh phải về Sài Gòn hôm nay." Huy quay sang nói, giọng nặng trĩu. Tôi gật đầu, cố nuốt trôi cục nghẹn trong cổ. Đêm qua, anh đã kể về việc hủy hôn với Phương, về việc phải đối mặt với gia đình.
Mẹ tôi lục đục dậy sớm nhất, gói ghém đủ thứ: Chai mắm ruốc, hộp bánh tráng.. "Mang về cho mẹ cháu nhé!" Bà dúi vào tay Huy, ánh mắt lo âu. Bố tôi đứng tựa cửa, im lặng hút thuốc.
"Bác yên tâm, chiều nay cháu sẽ quay lại." Huy cười, nhưng nụ cười thiếu đi sự rạng rỡ thường ngày. Anh xoa đầu tôi, hơi ấm từ bàn tay thấm vào da thịt: "Em đợi anh nhé? Chỉ lần này nữa thôi!".
Tôi gật đầu. Không cần lời hứa, tôi vẫn tin anh.
Khi taxi đến, Huy ôm chầm lấy bố mẹ tôi: "Cháu sẽ trân trọng Linh như báu vật." Anh nói với bố, giọng nghẹn lại. Ông Khải vỗ vai anh hai cái thật mạnh, đôi mắt nhắm nghiền như chống chọi với xúc cảm.
Xe đi khuất dạng, để lại con đường ven biển vắng lặng. Tôi ngồi thẫn thờ trên bậc thềm, ngón tay lần theo vết nứt trên nền xi măng. Mẹ tôi ngồi xuống bên, tay vuốt tóc tôi: "Cậu Huy ấy.. Có ánh mắt của người đã trải qua sinh tử".
Linh.
Trước khi rời Hà Nội để bay về Nha Trang, tôi và Huy đã viếng lăng Bác.
Tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ dẫn Huy về nhà. Anh là giám đốc tập đoàn, còn tôi chỉ là cô thư ký nhỏ từ tỉnh lẻ. Thế mà giờ đây, chúng tôi đứng trước căn nhà cấp bốn nhuốm màu thời gian của bố mẹ tôi ở Nha Trang, tay nắm chặt tay. Gió biển thổi qua mái tóc anh, mang theo mùi mặn mòi quen thuộc. Huy quay sang cười, nụ cười ấm áp như nắng mai hắt lên bức tường rêu phong.
"Lần đầu gặp bố mẹ mà tim đập thình thịch thế này, chắc anh chết mất!" Huy giả vờ đặt tay lên ngực, mắt lấp lánh trêu đùa. Tôi bật cười, xoa dịu nỗi lo lắng vô hình trong lòng.
Bố tôi, ông Khải, đã đứng chờ sẵn ở cổng, dáng người gầy gò nhưng thẳng tắp như cây dừa già. Chiếc chân giả của ông khẽ lạo xạo khi bước xuống bậc thềm. Tôi thấy Huy nắm chặt tay tôi hơn, ánh mắt anh dừng lại ở đôi mắt sâu thẳm của bố, đôi mắt từng chứng kiến bom đạn, mất mát, nhưng vẫn sáng ngời niềm kiêu hãnh.
"Cháu chào bác!" Huy cúi đầu chào, giọng trầm ấm đầy kính trọng. Bố tôi gật nhẹ, đưa tay ra bắt. Bàn tay chai sạn của người lính năm xưa nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Huy, hai thế hệ chạm nhau trong im lặng.
"Vào nhà đi, trời nắng lắm!" Mẹ tôi, bà Trúc, từ trong bếp bước ra, chiếc tạp dề còn vương mùi cá kho. Bà dừng lại giây lát khi thấy Huy mặc áo phông giản dị, quần jeans bạc màu, hoàn toàn khác hình ảnh "giám đốc tập đoàn" mà tôi từng kể.
Căn nhà nhỏ chật ních tiếng cười khi Huy bắt đầu khoe "tài lẻ". Anh ngồi xuống bàn trà, rót nước mời bố mẹ tôi như một chàng rể thực thụ: "Bác Khải ơi, cháu nghe Linh kể bác sửa xe máy giỏi lắm. Cháu muốn học nghề, bác có nhận đệ tử không?" Huy hỏi, giọng hồn nhiên như trẻ con. Bố tôi nhướng mày, khóe miệng giật giật: "Giám đốc mà xuống sửa xe à?".
"Giám đốc cũng là người thôi bác ạ!" Huy cười lớn, kéo ghế ngồi cạnh bố tôi, chăm chú nhìn ông tháo chiếc máy cũ. Tôi lặng nhìn anh cầm cờ-lê vặn ốc, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Đôi tay anh vụng về, nhưng kiên nhẫn. Bố tôi dần bớt nghiêm khắc, thỉnh thoảng còn cười khà khà khi Huy làm rơi bu-lông.
"Con trai, lấy cho bác cái kìm!" Ông gọi Huy bằng "con trai" từ lúc nào không hay. Tôi thấy lòng ấm lại. Mẹ tôi thì lúi húi dọn dẹp, thỉnh thoảng liếc nhìn Huy đầy thiện cảm. Bà thì thầm với tôi: "Người giàu mà không kiêu căng, hiếm lắm con ạ!".
Buổi tối, Huy phụ mẹ tôi nhặt rau, dọn mâm cơm. Anh kể chuyện công ty bằng giọng hài hước: "Có lần cháu tưởng tượng mấy cánh quạt điện gió là chong chóng trẻ con khổng lồ không?" khiến cả nhà cười nghiêng ngả. Bố tôi uống rượu, mặt đỏ lên, gật gù: "Hồi đánh nhau bên Campuchia, tao cũng mê mấy cái máy móc.. Chỉ xui là dẫm phải quả M14". Huy lắng nghe chăm chú, đôi mắt anh sáng lên khi bố kể về đời lính chiến. Tôi biết anh đang nghĩ về Phạm Ngọc Huy.
Khi màn đêm buông xuống, hai chúng tôi ra bãi cát ngắm biển. Huy ôm tôi từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào tai: "Anh cảm ơn em đã đưa anh về đây..". Tôi tựa đầu vào ngực anh, nghe nhịp tim đập nhẹ nhàng. Xa xa, tiếng sóng vỗ như thì thầm câu chuyện trăm năm.
Sáng hôm sau, tôi vừa pha xong 2 ly cà phê cho ba và Huy, thì thấy Huy đã ngồi phịch xuống ghế, mắt đảo quanh phòng khách như tìm kiếm thứ gì. Anh mặc chiếc áo thun trắng giản dị, tóc rối bù vì gối, trông chẳng khác gì sinh viên.
"Em cất hộp kỷ vật của bà ngoại đâu rồi?" Huy hỏi thẳng, giọng hơi gấp. Tôi giật mình. Đêm qua, anh nhắc đến mấy lá thư cũ, nhưng tôi tưởng anh đùa.
"Trên gác xép ạ! Nhưng anh định làm gì?" Tôi ngước nhìn cầu thang gỗ ọp ẹp. Huy đã bước lên trước, chân giẫm mạnh khiến bụi rơi lả tả. Tôi vội chạy theo, lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Chiếc hộp sắt cũ kỹ nằm im lìm dưới lớp vải phủ đầy mạng nhện. Huy quỳ xuống, lau bụi bằng ống tay áo. Tôi thấy anh run run khi mở nắp hộp, bên trong là chồng thư màu ngả vàng, buộc bằng dải ruy băng đã bạc phếch.
"Anh muốn đọc chúng." Huy nhẹ nhàng lấy ra từng phong thư, ngón tay lướt trên nét chữ nghiêng nghiêng. Tôi nhận ra chữ viết đó.. Giống hệt nét chữ của mình.
"Nhưng đây là thư của cô Linh gửi cho người yêu.." Tôi lắp bắp. Huy quay sang, nắm tay tôi thật chặt: "Anh chỉ đọc thư để xem tình yêu của người lính đẹp thế nào."
Tôi chưa kịp hỏi gì, anh đã ôm nguyên chồng thư xuống nhà. Bố mẹ tôi tròn mắt khi thấy Huy ngồi bệt xuống sàn, xếp thư thành từng chồng ngay ngắn.
"Bác Khải, bác Trúc.. Cháu xin phép được đọc những lá thư này." Huy cúi đầu, giọng nghiêm túc hiếm thấy. Bố tôi gật đầu, mắt không rời chồng thư cũ kỹ. Cả nhà im lặng, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào xa xa ngoài khung cửa.
Huy mở phong thư đầu tiên. Đôi mắt anh chăm chú dõi theo từng dòng, khóe miệng thỉnh thoảng giật giật. Tôi thấy anh nuốt nghẹn, ngón tay run run vuốt mép thư.
"Trường Sơn, ngày 27 tháng 1 năm 1968. Huy thân yêu của em.. Hôm nay bệnh viện dã chiến bị pháo kích. Em chạy xuống hầm trú ẩn, tay vẫn ôm chặt bức thư anh gửi. Em sợ lắm, nhưng nghĩ đến nụ cười anh là lại can đảm.."
Giọng Huy vang lên trầm ấm, đọc từng chữ như nuốt từng hơi thở. Tôi ngồi bên, tim đập loạn nhịp. Những câu chữ ấy sao quen quá, như chính tâm tư mình viết ra.
"Anh ơi.." Tôi lên tiếng khi thấy Huy dụi mắt, nước mắt anh rơi xuống trang giấy làm nhòe nét mực. Anh lắc đầu, tiếp tục đọc lá thư thứ hai, thứ ba.. Mỗi dòng thư như mở ra một mảnh ký ức, về trận đánh khốc liệt, về nỗi nhớ da diết, về khát khao hòa bình.
Bố tôi lặng lẽ đứng dậy, đi ra vườn. Mẹ tôi ngồi thẫn thờ bên mâm cơm trưa đã nguội ngắt. Chỉ còn tôi và Huy trong căn phòng ngập nắng, giữa những lá thư thấm đẫm lịch sử. Anh cẩn thận dùng điện thoại chụp lại từng lá thư với sự trân quý đến đau lòng.
"Đây là lá thư cuối cùng!" Huy gục mặt vào lòng bàn tay, vai rung lên. Tôi đưa tay xoa lưng anh, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa qua lớp áo.
"Sao anh khóc?" Tôi thì thào. Huy ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe: "Vì họ không bao giờ đến được Sài Gòn vào ngày chiến thắng..". Anh ôm chặt tôi, hơi thở nóng hổi: "Nhưng kiếp này, anh sẽ không để em lạc mất nữa..".
Bố tôi quay vào, trên tay là đĩa xoài chín vàng ươm: "Hai đứa ăn gì đi, kẻo đói!". Huy vội gạt nước mắt, cười gượng: "Dạ, cháu đọc xong rồi bác ạ!".
Cả buổi chiều, Huy ngồi sắp xếp lại từng lá thư cẩn thận. Anh chẳng nói gì thêm, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi như muốn khắc sâu từng đường nét. Đến tối, khi trả lại hộp thư, anh nói điều khiến tôi sửng sốt: "Em giữ những lá thư này nhé! Chúng thuộc về em rồi."
Tôi mở to mắt: "Nhưng đây là thư tình cô Linh viết cho người yêu mà?"
Huy mỉm cười, đôi môi chạm nhẹ lên trán tôi: "Ừ.. Chúng tìm được chủ rồi."
Sáng sớm hôm sau.
Bình minh Nha Trang vẽ lên bầu trời những vệt hồng cam mỏng manh. Tôi dậy sớm, thấy Huy đã ngồi bên hiên nhà, tay xoay chiếc điện thoại liên tục. Ánh nắng sớm khẽ hôn lên gương mặt anh, làm nổi bật vẻ đăm chiêu hiếm thấy.
"Anh phải về Sài Gòn hôm nay." Huy quay sang nói, giọng nặng trĩu. Tôi gật đầu, cố nuốt trôi cục nghẹn trong cổ. Đêm qua, anh đã kể về việc hủy hôn với Phương, về việc phải đối mặt với gia đình.
Mẹ tôi lục đục dậy sớm nhất, gói ghém đủ thứ: Chai mắm ruốc, hộp bánh tráng.. "Mang về cho mẹ cháu nhé!" Bà dúi vào tay Huy, ánh mắt lo âu. Bố tôi đứng tựa cửa, im lặng hút thuốc.
"Bác yên tâm, chiều nay cháu sẽ quay lại." Huy cười, nhưng nụ cười thiếu đi sự rạng rỡ thường ngày. Anh xoa đầu tôi, hơi ấm từ bàn tay thấm vào da thịt: "Em đợi anh nhé? Chỉ lần này nữa thôi!".
Tôi gật đầu. Không cần lời hứa, tôi vẫn tin anh.
Khi taxi đến, Huy ôm chầm lấy bố mẹ tôi: "Cháu sẽ trân trọng Linh như báu vật." Anh nói với bố, giọng nghẹn lại. Ông Khải vỗ vai anh hai cái thật mạnh, đôi mắt nhắm nghiền như chống chọi với xúc cảm.
Xe đi khuất dạng, để lại con đường ven biển vắng lặng. Tôi ngồi thẫn thờ trên bậc thềm, ngón tay lần theo vết nứt trên nền xi măng. Mẹ tôi ngồi xuống bên, tay vuốt tóc tôi: "Cậu Huy ấy.. Có ánh mắt của người đã trải qua sinh tử".
* * *
Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:
Tiểu thuyết
1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)
2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)
3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)
Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu
=>danh mục các tác phẩm của rewrite
Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
Chỉnh sửa cuối: