Xuyên Không Gương Thần - Lona Trần

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Lona Trần, 26 Tháng sáu 2020.

  1. Lona Trần

    Bài viết:
    72
    Chương 10: Gặp lại cố nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mở mắt ra, phía trước là ánh sáng lập lòe trong lò sưởi làm tôi cay mắt, tôi ngồi dậy quan sát xung quanh. Nội thất căn phòng được trang trí theo kiểu châu Âu cổ, dưới cái chân đã được băng bó cẩn thận của tôi là một tấm thảm lớn. Tôi rùng mình khi nhìn lên bức tường phía trước, trên cao là ba cái đầu người thuộc ba chủng tộc người khác nhau được dùng như vật trang trí.

    "Tỉnh rồi hả nhóc?"

    Thằng sói săn xuất hiện, đặt khẩu súng săn xuống, trên người hắn đang đội cái mũ rộng vành. Tôi thấy trong nhà đâu có mưa dột đâu nhỉ, sao hắn chưa cởi ra, hay hắn muốn để thế cho ngầu. Sau này tôi mới biết được lí do, chứng hói đầu không chỉ có con người mà còn có ở động vật. Người hắn đang mặc một chiếc áo khoác làm từ da người, vì sao tôi biết được là da người ư, đó là vì cổ áo của hắn được quấn quanh bằng một chùm tóc. May là trong bụng của tôi không có gì để cho tôi nôn. Hắn ngồi xuống quan sát tôi một lúc.

    "Chú mày không phải giống người rừng hay người hoang."

    Tất nhiên rồi, nhìn tôi cao sang thế này cơ mà. Tôi tặng cho hắn một ánh nhìn miệt thị, hắn không nhìn ra được tôi đang miệt thị nên tiếp tục:

    "Cũng không phải giống người thành thị, mà là giống người đi săn."

    Tôi không biết hắn căn cứ vào đâu để đánh đồng tôi với những tên săn mồi. Nên hiện giờ tôi được hắn huấn luyện để làm chó săn cho hắn, bất kể vết thương ở chân tôi còn chưa lành hẳn.

    Thằng sói cột vào cổ tôi một sợi dây rất dài, sau đấy hắn lấy đâu những chiếc bít tất cũ của người và cả những chiếc áo chứa đầy mùi hôi nách, sau đấy hắn quẳng những thứ chứa đầy hương thơm diệu kì kia ra xa, ra dấu, quát nạt tôi chạy đi nhặt những thứ đó về. Tôi không thể bỏ trốn vì sợi dây trên cổ, cũng không thể không nhặt những thứ đó về được, nếu không muốn bị những trận roi và cái đói hành hạ.

    Rồi đến một ngày, tôi được gã sói dẫn vào rừng huấn luyện thực tế cùng với năm con người săn dữ tợn khác. Tôi thực không hiểu, nhìn mặc tôi hiền thế này chứ có giống với những con người này đâu cơ chứ, bộ mắt hắn ta có vấn đề hay sao. Với lại hắn cũng nên biết rằng không phải ai cũng tự ti về mùi cơ thể.

    Thế nhưng tôi đã lầm, những con người được hắn ta huấn luyện cái mũi thính còn hơn mũi chó, đánh hơi người rất tài tình, mỗi lần ngửi thấy được là bọn chúng kéo theo ông ta đang nắm sợi dây chạy đến chỗ có con mồi. Tôi nhìn những con người run sợ khi bị bao vây, có những người phản kháng, dãy dụa trong vô vọng khi bị những con người săn này bắt giữ, giết chết. Cũng có những con người khá mạnh mẽ thoát được vòng vây người săn nhưng rốt cuộc cũng không thoát khỏi nòng súng của tên sói. Những tiếng khóc, tiếng la hét, những cảnh máu me ám ảnh tôi từng đêm, khi tôi là người gián tiếp, tiếp tay cho tên sói. Hắn ta cũng là một tên sói săn có nguyên tắc, theo hắn gọi là "đạo đức nghề nghiệp", không săn hết cả bầy, chỉ săn với số lượng đủ dùng dù cho bầy đó chỉ có ít người, hắn nói nếu tận diệt con người mẹ thiên nhiên sẽ nổi giận, trẻ em và phụ nữ mang thai cũng được hắn thả ra. Có nghĩa lí gì chứ, khi mà những em bé ấy lớn lên cũng trở thành con mồi béo bở cho hắn, liệu hắn có hiểu được nỗi thống khổ của những người còn lại mất đi người thân, hay nỗi đau những đứa trẻ bơ vơ bị hắn giết chết cha mẹ.

    Mùa đông đến, những bông tuyết bắt đầu rơi, cái lạnh giá đã làm số lượng người săn được giảm sút, tôi cùng với những tên người săn dữ tợn kia bị hắn bắt làm việc nhiều hơn. Một hôm, trong lúc đi săn, phát hiện đằng xa có bóng người da trắng quý hiếm theo như lời hắn nói vì những người đó bị bệnh bạch tạng. Cái lợi trước mắt, hắn mừng rỡ thả dây ra cho tất cả chúng tôi chạy về phía đó. Cơ hội đây rồi! Tận dụng những cơn gió tuyết che mờ tầm mắt của gã chó sói, tôi chạy đến hướng khác. Một thằng người săn thấy vậy hỏi: "Ê thằng kia, mày bị lé hả, con mồi ở bên này cơ mà!"

    Tôi giả vờ ôm bụng: "Tao sắp ra quần rồi, chúng mày qua bên đó trước đi." Sau đấy tôi chạy sâu vào trong rừng, nhằm thoát khỏi sự giam cầm đáng sợ này. Tôi bít hai tai lại, không muốn nghe thấy những tiếng la hét phía sau.

    Sợ tên sói săn phát hiện và đuổi theo, tôi vận hết sức chạy mãi, chạy mãi mặc kệ những cơn gió tuyết tưởng chừng như nuốt chửng lấy tôi. Không biết đã qua bao lâu, vừa đói, vừa mệt tôi gục xuống nền tuyết, xung quanh một màu trắng xóa, không nhìn rõ phương hướng. Túi lương khô đã ăn hết, người cũng bắt đầu cảm nhận cái lạnh ngày càng xâm chiếm cơ thể. Tôi nhìn lên bầu trời trắng xóa, để mặc những bông tuyết lạnh ăn mòn bản thân.

    Mình sẽ chết như thế này sao? Cũng không có gì to tát, dù gì chiếc gương kia đã bị vỡ, tôi sống ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Tôi không thể không thừa nhận, những thứ mà tôi chứng kiến ở đây đã dần dần nuốt trọn tâm hồn tôi, giết chết trái tim lạc quan của tôi. Có phải trước khi chết con người sẽ nhớ đến những chuyện vui nhất và đau buồn nhất xảy ra trong một đời hay không? Giờ đây tôi cảm thấy nhớ những người thân yêu kinh khủng, không biết ba mẹ tôi biết được họ sắp mất đi một đứa con, không biết cô người yêu của tôi có khóc òa hay đi tìm tình yêu mới rồi, tôi nhớ ngôi nhà của tôi, nhớ cả những lời càu nhàu của sếp, nhớ những công việc hằng ngày mà tôi từng cho là nó rất buồn chán tẻ nhạt, nhớ bầu không khí mỗi buổi sáng cafe chém gió, nhớ da diết sự tự do.

    Lôi trong túi áo ra viên đá xanh kia, tao không cần mày nữa, tôi định ném nó đi. Nhưng thật kì diệu, tôi không nhìn nhầm, nó đang phát sáng, dù chỉ là một chút ánh sáng rất yếu ớt. Tôi cố gắng trở mình, nhất cái chân đang tê cứng lên. Làm ơn! Làm ơn đi! Xin mày hãy cử động! Nhưng tôi không thể đứng dậy được, tôi cố sức bò, dùng cả thân mình lết đi tìm hướng viên đá phát sáng, chỉ là không biết nó nằm hướng nào. Tôi càng hoảng loạn hơn khi trông thấy phía xa xa có một bóng đen đang đi tới, chẳng lẽ tên sói đã tìm thấy tôi. Không! Không đời nào! Tôi thà chết chứ không thể nào để hắn bắt lại, gương thần ơi, xin hãy xuất hiện. Tôi cố gắng vận hết sức lực còn lại để lết đi nhằm tẩu thoát trong vô vọng. Nhưng rồi bóng đen cũng tới chộp được tôi, giãy dụa không được, tôi định ngoạm cho hắn một phát, nhưng rồi hàm răng căng cứng của tôi dừng lại khi nghe một giọng nói từng quen thuộc.

    "Bi, là mày phải không? Tao tìm mày khắp nơi."

    Có phải tôi bị hoa mắt rồi không, bóng đen trước mặt dù bị quần áo dày cộm che hết, nhưng tôi vẫn nhận ra cái mặt chó ngố tàu ấy, thằng chủ nhân chó đen của tôi.
     
    Phan Kim TiênNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng bảy 2020
  2. Lona Trần

    Bài viết:
    72
    Chương 11: "Tôi có thể giúp được gì cho anh không?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi mừng rỡ dụi dụi đầu vào gương mặt lông lá của nó bày tỏ câu trả lời "Yes, I am". Chỉ tiếc là người tôi gần như đông đứng nếu không thì tôi cũng ngoe nguẩy cái mông luôn. Nó cũng ôm tôi lên, xoa xoa đầu để đẩy những bông tuyết trên tóc tôi xuống, rồi hét về phía đằng sau: "Ngài Ki Ki, tôi tìm thấy nó rồi."

    Bóng dáng cao lớn của tên chó nâu xuất hiện, đôi tay run rẩy vì lạnh, tôi lấy viên đá xanh quơ quơ trước mặt tên chó nâu. Nó hiểu ý trả lời: "Mày yên tâm, tao đã tìm thấy chiếc gương vỡ trong rừng, giờ tao đang cho người phục hồi lại." Thì ra là vậy, tôi cứ tưởng là xuất hiện thêm chiếc gương thứ hai cơ. Cơ thể mệt mỏi vì đói và lạnh, tôi yên tâm thiếp đi trong vòng tay ấm áp tình chó.

    Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng ấm cúng, trên người còn có một chiếc chăn dày cộm, phía trước còn có một vài cái bánh mì và một ly sữa. Tôi chộp lấy mặc sức nhai, chưa bao giờ tôi thấy những cái bánh mì tẻ nhạt lại ngon đến vậy. Sau khi lấp đầy cái bụng, tôi nhìn về hướng ghế sô pha trên kia có hai tên chó đang ngồi, tôi "sủa" một cái cho tụi nó chú ý, báo hiệu là tôi đã tỉnh. Rồi sau đó tìm cách dùng ngôn ngữ cơ thể để trò chuyện, tôi nhìn cái mặt như ngu ra của thằng chủ cũ: "Nó bị gì vậy ngài Ki Ki, có phải bị sang chấn tâm lí rồi không?"

    Ngài Ki Ki kia cũng không nói gì, lẳng lặng đi lấy chiếc máy tính xách tay, đưa xuống gần chỗ tôi. Tôi hiểu ý bắt đầu gõ từng chữ vào đấy trong sự ngỡ ngàng của thằng chó đen. Chắc nó đang ngứa nghề, lại muốn lôi điện thoại ra quay video rồi đây.

    Tôi bắt đầu cuộc trò chuyện với hai chú chó thông qua chiếc máy tính, đầu tiên tôi muốn biết vì sao họ tìm được tôi ở đây. Thằng chó đen nói ngài Ki Ki đến gặp nó khi thấy tin tức trên báo, rồi hai người tìm đến gánh xiếc, nó muốn chuộc tôi ra. Nhưng thằng ngựa vằn nói tôi đã bỏ trốn vào cánh rừng, thế là cả hai lại vào rừng để tìm tôi. Không ngờ mình cũng có giá như vậy, để hai đứa nó lặn lội vượt biên giới sang đến tận đây. Rồi tụi nó vô tình bắt gặp một con người cái, trên tay con người đó có tấm danh thiếp của ngài Ki Ki. Ngài chó nâu thấy lạ nên đi theo thì nó dẫn đường đi đến cái gương và chỉ hướng vào nhà một gã sói săn. Tôi muốn biết giờ con người cái mà tụi nó nói giờ đang ở đâu, tôi muốn cám ơn nàng Cỏ. Chó nâu bảo cô ấy đã được một tổ chức bảo vệ con người hoang dã nhận nuôi rồi.

    Tôi ngứa tay cũng chém gió một chút về chuyến hành trình từ rạp xiếc đến quá trình lọt vào tay chó săn cho tụi nó biết. Thằng chủ xoa đầu tôi, xúc động: "Tao không ngờ mày lại chịu vất vả như vậy. Xin lỗi nhé anh bạn."

    Tôi nghe từ "anh bạn" phát ra từ nó mà ứa nước mắt, cảm giác mình được đối xử như một con người thực sự nó mới tuyệt vời làm sao. Tôi lắc đầu tỏ vẻ không sao, tôi là một chàng trai rộng lượng, tha thứ hết. Nó cười khà khà: "Giỏi lắm Bi, mày là một chú người rất cừ."

    Ngày hôm sau, tôi được dẫn đến chỗ cái gương đã được phục hồi. Tôi xúc động nhìn viên đá đang phát sáng trên tay, rồi quay người lại ôm tên chó nâu tỏ vẻ cám ơn. Hắn còn nhắn với tôi: "Mày cho tao gửi lời hỏi thăm đến cô người tên Vy nhé, cô ấy là một con người tử tế." Tôi ra dấu ok, tôi sẽ nhắn gửi đến con bạn thân tham ăn của người yêu tôi, rằng nó đã nuôi một con chó triệu phú, thuộc hàng hiệu mà không biết. Rồi sau đấy quay sang thằng chó đen, cái thằng này nó lại mít ướt nữa rồi, nước mắt đàn ông trong tôi lại ứa ra vì nó. Nó ôm tôi lần cuối: "Sống tốt nhé anh bạn."

    "Reng reng" Lại là tiếng chuông báo thức đáng ghét kia. Tôi ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh, gào rú vui mừng vì xung quanh là căn phòng quen thuộc. Tôi chụp lấy cái đồng hồ báo thức, "thơm" một phát vào nó như thằng khùng, lần đầu tiên tôi thấy tiếng chuông nghe thật êm tai. Xuống dưới nhà, ba mẹ đã đi vắng không có ở nhà, chỉ có mỗi thằng em đang bấm điện thoại. Tôi lao đến ôm lấy nó, hôn chùn chụt vào mặt nó, mặt kệ nó đẩy tôi ra, la oai oải: "Anh hai khùng, biến thái!" Tôi xem lịch thì thấy thời gian không có khác biệt mấy từ lúc tôi bị lạc vào cái gương kia, có nghĩa là tôi chỉ bị mất tích trong một đêm.

    Tôi ra đường, hít thở không khí trong lành, cảm thấy cuộc đời thật ý nghĩa, thật đáng sống. Tôi là một con người tự do. Tôi cảm thấy yêu tất cả những gì ở đây, yêu hàng cây, yêu mái nhà, yêu cả những lời ông sếp đang sa sả vào mặt tôi lúc này. Thấy gương mặt tươi cười một cách dở hơi của tôi, ổng ngừng "mắng yêu" rồi nhìn tôi khó hiểu: "Cậu có bị té giếng hay đập đầu ở đâu không?"

    Đến chiều, tôi lại nhận được một cuộc gọi nhậu nhẹt của đám chiến hữu, bọn hắn mới kiếm được quán thịt cầy nào đấy. Thằng Sơn nổi máu điên khi nghe tôi quát tháo trong điện thoại:

    "Mày bị cái gì vậy Bi, tao làm gì mà mày chửi tao độc ác?"

    "Vì mày ăn thịt chó."

    "Ơ nó chết rồi tao mới ăn chứ, tao đâu giết nó đâu."

    "Mày không ăn thì làm sao nó chết!"

    Tôi cúp máy trong sự ngỡ ngàng của thằng bạn. Từ đấy bọn thằng Sơn gán cho tôi mấy cái biệt danh "Thằng đàn bà", "Thằng thầy tu có tóc". Tôi không quan tâm, ngay đến cả mẹ tôi cũng ngạc nhiên khi tự dưng con trai bà từ bi hỉ xả bắt chước ăn chay giống bà, còn thường xuyên theo mẹ chở mẹ lên chùa. Chỉ có điều tôi cũng thấy mình tu chưa tới, vì vẫn còn đam mê tửu sắc dữ lắm. Bằng chứng là hiện giờ tôi đang ngồi ngắm gái xinh sau bao ngày xa cách.

    "Sao anh Bi cứ nhìn em hoài vậy?" Cô người yêu tôi thẹn thùng.

    "Thấy nhớ."

    "Xạo!" Nàng đỏ mặt.

    Tôi chợt nhớ tới con cún nâu kia, giờ biết giải thích thế nào đây, tôi ngại ngùng xin lỗi vì đã làm lạc mất con chó nâu. Nhưng rồi lại thấy nàng trố mắt: "Anh đang nói con chó nâu nào cơ?"

    Tôi sửng sốt. Chẳng lẽ con chó nâu kia một khi trở về thế giới của mình thì tất cả những con người ở thế giới này đều bị xóa hết trí nhớ, ngoại trừ tôi. Vậy ở bên kia, ngoại trừ con chó nâu ra, tất cả những con người, con vật khác, bao gồm cả thằng chủ chó đen đều sẽ quên sạch mọi thứ về tôi. Tôi cố gắng tìm hiểu những tư liệu nói về chiếc gương kia, nhưng không có một tài liệu nào đề cập đến, cái gương trong phòng tắm cũng biến mất như chưa từng xuất hiện. Đổi lại trong quá trình tìm hiểu, tôi thấy sốc khi đọc những chi tiết về việc huấn luyện xiếc thú, săn bắt thú, nó làm tôi rùng mình nhớ lại những kí ức đáng sợ kia.

    Một buổi sáng, khi đang cưỡi con SH vi vu đến nhà người yêu, chợt thấy bên kia đường có một con cún lang thang nhìn ngó xung quanh, mặc nó ngu ngu thẫn thờ đến tội nghiệp. Sẽ không có gì đáng nói nếu như trên cổ nó không có một viên đá màu xanh. Tôi dừng xe lại, đến trước mặt nó, mỉm cười:

    "Chào anh bạn, tôi có thể giúp được gì cho anh không?"

    * * *

    Phiên ngoại: Chuyện ngoài lề

    Mây bước vào căn phòng xung quanh bị chiếm chỗ bởi hàng trăm con thú cưng của cô bạn. Bạn của Mây – Vy là một con người cuồng chó mèo. Mây nhấp miếng trà rồi nói:

    "Chúng ta làm thế này có quá đáng lắm không? Dù biết rằng đó chỉ là một trò chơi thực tế ảo."

    Vy đang mải lau chùi cho quả cầu thủy tinh gần các con bài tarot cũng ngừng lại một chút:

    "Cậu thấy xót người yêu à?"

    "Tớ thấy như vậy tội nghiệp cho anh ấy lắm." Mây thú nhận.

    "Cậu yên tâm, đây chỉ là một phép thử, xem anh ta có xứng đáng với cậu hay không thôi."

    Đợi cho cô bạn của mình rời đi rồi, Vy mới cầm viên đá màu xanh xoay xoay: "Anh ta có thể giúp chú mày và đồng loại trở về thế giới của mình." Rồi xoa đầu chú cún màu nâu bên cạnh: "Phải không nào Ki Ki."

    HOÀN
     
    Phan Kim TiênNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng bảy 2020
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...